Thời gian thoát cái trôi qua nhanh chóng, Hoả Vân Quốc đã đến Thiên Minh Quốc. Các vị đại thần không ít nguời có đưa ý kiến rằng vì sự hoà hảo giữa hai nuớc mà thú vị công chua kia làm hậu, còn Nhạc Lục tiểu thư đưa xuống làm phi tử. Ai ngờ những nguời đưa cùng những ngưòi đồng ý đều bị hắn giáng cấp quan một cách không thuơng tiếc. Đáng thuơng ở chỗ, các vị không những bị hoàng thuợng phạt mà còn bị Thái Hậu đại nhân gọi đến bắt quỳ ở ngoài sân mất canh giờ liền. Bọn họ chỉ có thể oán trách chính mình khi dám nghĩ ra cái ý kiến ngu xuẩn như vậy.
Mộ Dung Phong phạt mấy tên đáng chết ấy không chỉ vì bọn họ đưa ra ý kiến đấy không, mà còn bởi vì khi ý kiến đó đã đến tai Nhạc Tĩnh. Nàng vô cùng khó chịu, vì vậy mà mấy ngày liền, cho dù hắn có tìm đến tận Nhạc phủ cũng không gặp đuợc nàng. Hắn sắp chịu không nỏi vì nhớ nàng rồi.
“Tiểu tử, ngươi không ở trong cái thư phong của ngươi đi, tìm đến chỗ ai gia làm gì?!” – Thái Hậu nhíu mày nhìn cái tên đang mặc long bào, mặt mũi ủ rũ ngồi bên cạnh.
“Mẫu hậu, người làm gì đó giúp nhi thần đi. Tĩnh nhi, nàng không hề để ý đến nhi thần.” – Hắn đem cái khuôn mặt than quay sang ai oán nhìn Thái hậu.
“Hừ, ai gia khuyên đuợc, ai gia đã khuyên lâu rồi. Sao ngươi không lập luôn một đạo thánh chỉ xoá bỏ hậu cung luôn đi, như vậy thì chả ai có gan yêu cầu ngươi lập phi.” – Thái hậu khinh thuờng nói, ngày trước tiên hoàng cũng từng làm vậy.
Hai mắt Mộ Dung Phong sáng lên. Đúng rồi, sao hắn không nghĩ ra nhỉ?! Hắn vội vội vàng vàng trở về thư phòng, tay vung bút viết lên thánh chỉ phế bỏ hậu cung.
Thánh chỉ vừa ra, toàn nước rối loạn. Phế bỏ hậu cung, Hoàng hậu chưa vào cửa đã được độc sủng?!
Nhạc Tĩnh nắm thánh chỉ trong tay, cuời lạnh một cái rồi theo thái giám vào cung. Mộ Dung Phong nghe nàng đến, cánh cửa thư phòng tựa như bị một chuởng đấy ra, cả cơ thể nhỏ bé của nàng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, mà quen thuộc.
“Tĩnh nhi, ta nhớ nàng muốn chết.” – Hắn không ngần ngại hôn lên môi nàng một cái thật sâu.
Nhạc Tĩnh vội đẩy hắn ra.
“Ta đến đây để hỏi chàng về cái thánh chỉ này.” – Nàng cầm thánh chỉ lên, đập đập vào nguời hắn. (đổi cách xưng hô cho thân mật hơn ^^)
“Thánh chỉ này nàng không hài lòng sao?”
“Không phải là không hài lòng mà là nếu cứ như vậy, Thái hậu không trách cứ sao? Còn có các vị đại thần nữa.”
“Mẫu hậu?! Cính Mẫu hậu là nguời đề ra phương pháp này mà. Còn các đại thần, bọn họ dám cãi sao?”
Nhạc Tĩnh ôm trán thở dài. Nàng chưa thấy mẫu thân nào như Thái hậu cả, lại còn đi bảo nhi tử phế bỏ tam cung lục viện nữa chứ, thật không thể tin nổi mà.
Bên này đang ôm nhau thắm thiết, thì bên kia, nơi Tam công chúa Hoả Vân quốc đang nghỉ ngơi đang có một nguời vô cùng tức giận. Không ai khác chính là Công chúa Hỏa Liên Nhi.
Hoả Liên Nhi nghe tin Mộ Dung Phong ra chỉ, hận không thể lập tức đi đến xé nát thánh chỉ đó. Thánh chỉ như vậy, nàng sao có thể làm hoàng hậu của hắn cơ chứ. Chuyện này, tất cả là tại ả tiện nhân kia. Là ả, là ả đã cướp đi phu quân của nàng. Nếu không có ả, chắc chắn chàng sẽ thú nàng. Chỉ cần ả chết, thánh chỉ kia sẽ trở nên vô dụng, ả ta không đuợc phép sống.
Thái tử Hoả Quân Long nhìn khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo của muội muội, không khỏi nhíu mày. Hắn vốn là địch nhân của Mộ Dung Phong, gặp mặt không lúc nào là không phải trên chiến truờng, mà lần gặp này lại là vì hôn sự của tiểu muôi điêu ngoa này. Hắn không nhầm thì Mộ Dung Phong đã ra chiêu độc, phế bỏ hậu cung, thế nên nha đầu hống hách kia mới tức giận như vậy.
“Thái tử ca ca, huynh nhất định phải giúp muội.” – Hoả Liên Nhi nắm lấy tay áo ca ca kêu lên.
“Giúp cái gì?!” – Hoả Quân Long giật tay áo ra khỏi ma trảo của nàng ta, lạnh nhạt nói.
“Huynh giúp muội trừ khử ả tiện nhân đó đi.”
“Tại sao?!”
“Nếu ả chết, không phải là thánh chỉ kia vô dụng sao. Như vậy muội có thể rồi.”
“Hừ, bổn thái tử chỉ phụng mệnh phụ hoàng hộ tống ngươi sang đây mà thôi. Còn nguơi muốn làm gì thì đấy là việc của ngươi, không liên quan đến bổn thái tử.”
Hoả Liên Nhi nhìn thái độ lạnh nhạt của Hoả Quân Long, trong lòng không khỏi khó chịu. Nếu là với nguời khác, có lẽ nàng đã vung roi da lên mà quất rồi, nhưng đây là Thái tử ca ca, nguời nàng không thể đụng đến. Hắn có những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Những vị hoàng huynh hoàng đệ có ý đồ với Ngai vàng đã bị hắn giết chết một cách tàn nhẫn. Nàng mới không muốn chết đâu.
Hoả Quân Long sẽ không ngờ tới rằng, chuyến đi lần này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều điều, và sẽ khiến hắn không thể không giúp Hoả Liên Nhi lấy đuợc trái tim Mộ Dung Phong. Và Mộ Dung Phong cùng Nhạc Tĩnh sẽ không ngờ tới, lần tiếp đón này sẽ khiến hai nguời cách xa nhau một khoảng thời gian không hề ngắn.
Mộ Dung Phong phạt mấy tên đáng chết ấy không chỉ vì bọn họ đưa ra ý kiến đấy không, mà còn bởi vì khi ý kiến đó đã đến tai Nhạc Tĩnh. Nàng vô cùng khó chịu, vì vậy mà mấy ngày liền, cho dù hắn có tìm đến tận Nhạc phủ cũng không gặp đuợc nàng. Hắn sắp chịu không nỏi vì nhớ nàng rồi.
“Tiểu tử, ngươi không ở trong cái thư phong của ngươi đi, tìm đến chỗ ai gia làm gì?!” – Thái Hậu nhíu mày nhìn cái tên đang mặc long bào, mặt mũi ủ rũ ngồi bên cạnh.
“Mẫu hậu, người làm gì đó giúp nhi thần đi. Tĩnh nhi, nàng không hề để ý đến nhi thần.” – Hắn đem cái khuôn mặt than quay sang ai oán nhìn Thái hậu.
“Hừ, ai gia khuyên đuợc, ai gia đã khuyên lâu rồi. Sao ngươi không lập luôn một đạo thánh chỉ xoá bỏ hậu cung luôn đi, như vậy thì chả ai có gan yêu cầu ngươi lập phi.” – Thái hậu khinh thuờng nói, ngày trước tiên hoàng cũng từng làm vậy.
Hai mắt Mộ Dung Phong sáng lên. Đúng rồi, sao hắn không nghĩ ra nhỉ?! Hắn vội vội vàng vàng trở về thư phòng, tay vung bút viết lên thánh chỉ phế bỏ hậu cung.
Thánh chỉ vừa ra, toàn nước rối loạn. Phế bỏ hậu cung, Hoàng hậu chưa vào cửa đã được độc sủng?!
Nhạc Tĩnh nắm thánh chỉ trong tay, cuời lạnh một cái rồi theo thái giám vào cung. Mộ Dung Phong nghe nàng đến, cánh cửa thư phòng tựa như bị một chuởng đấy ra, cả cơ thể nhỏ bé của nàng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, mà quen thuộc.
“Tĩnh nhi, ta nhớ nàng muốn chết.” – Hắn không ngần ngại hôn lên môi nàng một cái thật sâu.
Nhạc Tĩnh vội đẩy hắn ra.
“Ta đến đây để hỏi chàng về cái thánh chỉ này.” – Nàng cầm thánh chỉ lên, đập đập vào nguời hắn. (đổi cách xưng hô cho thân mật hơn ^^)
“Thánh chỉ này nàng không hài lòng sao?”
“Không phải là không hài lòng mà là nếu cứ như vậy, Thái hậu không trách cứ sao? Còn có các vị đại thần nữa.”
“Mẫu hậu?! Cính Mẫu hậu là nguời đề ra phương pháp này mà. Còn các đại thần, bọn họ dám cãi sao?”
Nhạc Tĩnh ôm trán thở dài. Nàng chưa thấy mẫu thân nào như Thái hậu cả, lại còn đi bảo nhi tử phế bỏ tam cung lục viện nữa chứ, thật không thể tin nổi mà.
Bên này đang ôm nhau thắm thiết, thì bên kia, nơi Tam công chúa Hoả Vân quốc đang nghỉ ngơi đang có một nguời vô cùng tức giận. Không ai khác chính là Công chúa Hỏa Liên Nhi.
Hoả Liên Nhi nghe tin Mộ Dung Phong ra chỉ, hận không thể lập tức đi đến xé nát thánh chỉ đó. Thánh chỉ như vậy, nàng sao có thể làm hoàng hậu của hắn cơ chứ. Chuyện này, tất cả là tại ả tiện nhân kia. Là ả, là ả đã cướp đi phu quân của nàng. Nếu không có ả, chắc chắn chàng sẽ thú nàng. Chỉ cần ả chết, thánh chỉ kia sẽ trở nên vô dụng, ả ta không đuợc phép sống.
Thái tử Hoả Quân Long nhìn khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo của muội muội, không khỏi nhíu mày. Hắn vốn là địch nhân của Mộ Dung Phong, gặp mặt không lúc nào là không phải trên chiến truờng, mà lần gặp này lại là vì hôn sự của tiểu muôi điêu ngoa này. Hắn không nhầm thì Mộ Dung Phong đã ra chiêu độc, phế bỏ hậu cung, thế nên nha đầu hống hách kia mới tức giận như vậy.
“Thái tử ca ca, huynh nhất định phải giúp muội.” – Hoả Liên Nhi nắm lấy tay áo ca ca kêu lên.
“Giúp cái gì?!” – Hoả Quân Long giật tay áo ra khỏi ma trảo của nàng ta, lạnh nhạt nói.
“Huynh giúp muội trừ khử ả tiện nhân đó đi.”
“Tại sao?!”
“Nếu ả chết, không phải là thánh chỉ kia vô dụng sao. Như vậy muội có thể rồi.”
“Hừ, bổn thái tử chỉ phụng mệnh phụ hoàng hộ tống ngươi sang đây mà thôi. Còn nguơi muốn làm gì thì đấy là việc của ngươi, không liên quan đến bổn thái tử.”
Hoả Liên Nhi nhìn thái độ lạnh nhạt của Hoả Quân Long, trong lòng không khỏi khó chịu. Nếu là với nguời khác, có lẽ nàng đã vung roi da lên mà quất rồi, nhưng đây là Thái tử ca ca, nguời nàng không thể đụng đến. Hắn có những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Những vị hoàng huynh hoàng đệ có ý đồ với Ngai vàng đã bị hắn giết chết một cách tàn nhẫn. Nàng mới không muốn chết đâu.
Hoả Quân Long sẽ không ngờ tới rằng, chuyến đi lần này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều điều, và sẽ khiến hắn không thể không giúp Hoả Liên Nhi lấy đuợc trái tim Mộ Dung Phong. Và Mộ Dung Phong cùng Nhạc Tĩnh sẽ không ngờ tới, lần tiếp đón này sẽ khiến hai nguời cách xa nhau một khoảng thời gian không hề ngắn.
/14
|