“Tiên sinh, anh rớt đồ!” Ngay từ lúc ra cửa khẩu kiểm tra an ninh, An Ninh đã chú ý tới bé trai trẻ tuổi cao lớn này đi ở phía trước cô. Rõ ràng chỉ là một bóng lưng mà thôi, cũng đã làm cho cô nhịn không được mà nhìn lại. Dáng người rất đẹp, tư thế bước đi cũng rất đẹp. “Nhan khống” cũng giống như An Ninh vậy, cố gắng khắc chế mình, mới không có nhất thời kích động mà chạy tới trước mặt người ta “Nghiên cứu đến cùng”. Có điều, cô cũng không có ý định đi theo phía sau ra khỏi sân bay. Chỉ là cô không nghĩ tới thật sự có một cơ hội để xem khuôn mặt trẻ con của người con trai này. Nếu như cô có năng lực tiên đoán, biết ở nơi này gặp mặt sau đó sẽ có nhiều chuyện phát sinh, đánh chết cô, cô cũng không vì bóng lưng anh tuấn của đối phương mà xen vào việc của người khác . Trong nháy mắt khăn giấy ở trong túi áo rơi ra, Chúc Nhan cũng cảm giác được. Chỉ là một túi khăn giấy thôi mà, anh hoàn toàn không cần thiết mạo hiểm mà nhặt về. Hơn nữa, bọn cận vệ đi theo phía sau anh cách đó không xa nhất định sẽ thay anh nhặt lên. Nhưng mà, lúc nghe An Ninh nhắc nhở , anh vẫn là nhịn không được mà quay đầu lại. Đúng vậy, nhịn không được, bởi vì giọng nói của An Ninh rất êm tai. Hai mươi năm qua Chúc Nhan chưa từng nghe giọng nói êm tai như vậy, ở mùa hè nóng bức này gần như có thể, mang đến hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái cho người ta. An Ninh vừa nói ra, không chỉ có khiến Chúc Nhan chú ý, càng làm cho bọn cận vệ ở chung quanh Chúc Nhan trong nháy mắt đề cao cảnh giác. Thậm chí một hai người theo thói quen liền sờ súng. Có lẽ An Ninh và Chúc Nhan đều không chú ý tới, nhưng mà bọn họ vì xứng đáng với chức vệ sĩ nên chú ý tới từ hình dáng đi đến hành động của An Ninh cách đó không xa kể từ khi ra khỏi cửa khẩu kiểm tra an ninh vẫn đi theo phía sau thiếu gia nhà bọn họ, đều ở trong mắt vệ sĩ, tuyệt đối có thể coi là “cử chỉ khả nghi”. An Ninh không ngốc, ngay khi trong nháy mắt kia Chúc Nhan quay đầu lại, cô chú ý tới không khí chung quanh thay đổi. Một loại cảm giác không rõ, khiến cô buông tha việc thật vất vả đi xem cái bóng lưng dễ nhìn “Ngoái đầu nhìn lại”, hơi hoảng sợ nhìn về phía bọn cận vệ sắc mặt không tốt vây quanh cô bốn phía. An Ninh cùng đại đa số bạn cùng lứa tuổi có trang phục giống nhau, quần short jean vừa người, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn; cùng giày xăng-̣đan hoa văn rườm rà đủ mọi màu sắc, làm cho bàn chân trắng noãn của cô càng thêm tinh tế. Chỉ là, cô sợ nóng, nửa người trên chỉ mang một đai tơ tằm màu trắng, bên ngoài vốn có một áo khoác nhỏ màu hồng cánh sen, được cô cởi bỏ lúc vừa mới xuống máy bay. Thật vất vả mới nuôi dưỡng được làn da trắng lại bị rám đen, cô không sợ phiền toái mà mở cái ô che nắng. Chúc Nhan quay đầu lại, thấy cái ô màu lam nhạt bao phủ khuôn mặt An Ninh, quỷ thần xui khiến nhịn không được mà vươn tay sờ sờ, ấm áp , lại không có mồ hôi, hiếm thấy ở nơi mùa hè nóng bức này mà lại có một chút trơn nhẵn thoải mái. Hành động kia của Chúc Nhan, không chỉ có An Ninh thất kinh vì bị ăn đậu hủ, mà ngay cả bọn cận vệ bên cạnh vẻ mặt cảnh giới cũng hóa đá. “…… Lưu manh!” An Ninh sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ném cây dù cùng cái rương hành lý trong tay xuống, dùng sức đẩy hai tay kia vẫn sờ mó ở trên mặt cô ra. “Em tên gì?” Bị đẩy ra Chúc Nhan nhíu mày rất bất mãn. Nhưng mà, biểu tình của anh bị cái kính che nắng thật to chặn lại. “Ông còn như vậy tôi liền báo cảnh sát đó!” Lúc này An Ninh hối hận, khó gặp được một khuôn mặt dễ nhìn, vậy mà bị bệnh thần kinh. Cũng không phải là bệnh thần kinh sao, người bình thường gặp mặt có một lần lại sờ mặt người khác sao? Xem như là bạn bè khác phái quen biết, làm loại hành động này cũng có vẻ quá đáng. Gặp phải tinh thần có vấn đề , đương nhiên là ba mươi sáu kế chạy thôi. Nhưng mà, cô mới vừa bước hai ba bước, hai tay đã bị người ta túm được. Không phải là Chúc Nhan, mà là cận vệ vẫn từ trong trạng thái hóa đá, vội phản xạ thi hành lệnh của thiếu gia. “Cứu mạng a!!!! Ô –” Ngay từ lúc mới bắt đầu An Ninh đã chú ý tới những người này ở chung quanh, có điều cho đến khi bị nắm, cô mới kịp phản ứng, những người này cùng tên lưu manh kia là đồng bọn. An Ninh trước tiên liền nghĩ đến “tập đoàn phạm tội” trong truyền thuyết. Vì bảo vệ tánh mạng, cô không để ý đến hình tượng mà hét to một tiếng cứu mạng, nhưng ngay sau đó đã bị một cái tay bịt lại. Hơn nữa, ở sân bay người đến người đi, một tiếng cứu mạng này của cô vẫn là khiến cho không ít người chú ý. Mấy người đàn ông cao to vây bắt một người con gái tuổi còn trẻ, an ninh ở sân bay đã sớm chú ý tới nơi này. Gần như là trong nháy mắt An Ninh hô lên cứu mạng, thì không ít người mặc quân phục cảnh sát nhanh chóng tập họp tới đây. Song, cảnh sát cũng không giống như trong tưởng tượng của An Ninh là anh dũng trừ bạo an dân. Chỉ thấy bọn họ hùng hổ đi tới, sau khi thấy Chúc Nhan cùng những người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta, thì trong nháy mắt thái độ quẹo sang180 độ. “Thì ra là Nhan Thiếu! Thứ cho chúng tôi có mắt như mù, quả thật là đắc tội, quả thật là đắc tội!” Tổ trưởng cảnh đội nhỏ thấy rõ chính là Trầm Khinh một người trong bọn họ ở bên cạnh Chúc Nhan, ở nơi giữa trưa nóng bức của mùa hè này mà rùng mình. Chúc Nhan là người thế nào mà bọn họ dám đắc tội ! Tuy nói thành phố A khắp nơi đều có tiền có quyền , đụng người ngoài thì không sao, đắc tội người bình thường, cũng không quan trọng, anh luôn luôn có thể chế trụ. Nhưng mà, nếu như là đắc tội với Chúc gia, vậy cũng chính là game over. Mà bây giờ là bảo bối duy nhất của Chúc gia Chúc Nhan này chính là huyết mạch duy nhất, Nhan thiếu. Bây giờ, bất kể bọn họ làm gì đó, tổ trưởng cảnh đội nhỏ đã rất rõ ràng lập trường của mình , coi như không nhìn thấy, chính là không nhìn thấy. Chúc Nhan vẫn nhìn An Ninh, vốn không quan tâm đến ý của cảnh sát. Ngược lại Trầm Khinh chậm rãi mở miệng: “Đồng chí cảnh sát anh mạnh khỏe, tôi là Trầm Khinh.” “Chào Trầm tiên sinh, xin chào! Tôi nghĩ đây là có hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!” An Ninh thấy tình huống như thế, gần như tuyệt vọng. “Em tên gì?” Bên kia Trầm Khinh chào hỏi với cảnh sát, bên này Chúc Nhan vẫn quấn lấy vấn đề này. “Tôi…… Van cầu anh, thả tôi đi!” Mắt thấy cảnh sát đều là loại thái độ này, trong nháy mắt An Ninh lo lắng. Càng khiến cho cô khủng hoảng chính là, cô cũng không biết cuối cùng mình làm sao lại trêu chọc đến cái tên nhìn như bệnh thần kinh này, kì thực chính là nhân vật không thể trêu vào. “Tên.” Chúc Nhan lạnh lùng nhả ra chữ lần nữa. “An Ninh, tôi gọi là An Ninh. Tôi không biết sao lại đắc tội với ngài, kính xin ngài đại nhân có đại lượng, thả tôi đi !” An Ninh chú ý thấy cảnh sát đã rời đi, lại càng lo lắng thêm. “Chúc Nhan, nhớ lấy.” Chúc Nhan nói xong, ý bảo cận vệ thả An Ninh. Nhìn nhóm người Chúc Nhan dần dần đi xa, An Ninh cơ hồ muốn mệt lả, …… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Chờ hơi thở khôi phục, An Ninh gần như bối rối cầm lấy cây dù cùng cái rương hành lý trên mặt đất, một đường lao ra sân bay. Cho đến khi lên xe taxi, cô mới ra sức mà thở phào nhẹ nhõm.
/50
|