Thấy ba tên chạy trốn, Mục Thiếu Thần mắt hẹp dài nổi lên tia lạnh lẽo, dù bọn họ có mục đích gì, nếu không trừ bỏ, lưu lại sẽ là mầm mống tai họa, quay qua nói với Duẫn Băng bên cạnh:
“Đi thăm dò bọn chúng xem chủ thượng là ai?”
Duẫn Băng trả lời vâng một tiếng rồi rời đi.
Thấy Duẫn Băng rời đi, Mục Thiếu Thần xoay người nhìn về hướng Sở Kiều Linh, thấy nàng một thân bạch y dưới ánh trăng, tựa như một tiên tử thanh tĩnh mà nhàn nhã, phảng phất so với người mới nói chuyện không giống nhau, mà trên người nàng lại không tìm ra điểm nào không đồng nhất.
Mục Thiếu Thần mới biết rõ, Sở Kiều Linh võ công cao cường, năm đó nàng có thể bỏ rơi Duẫn Băng, liền biết đó là điều hiển nhiên, nàng căn bản không cần người bảo hộ, nhưng hắn lại nghĩ muốn đem nàng bảo hộ bên mình, giúp nàng chắn hết mưa gió.
Mục Thiếu Thần ánh mắt si mê nhìn Sở Kiều Linh khiến nàng cảm giác cả người khó chịu, muốn đánh tan cái loại không khí yên lặng này, đầu tiên mở miệng nói:
“Kiều Linh đa tạ Thần Vương ra tay tương trợ.”
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh cùng mình khách sáo như vậy, lòng cảm thấy vui vẻ, nói:
“Tiểu Kiều, nàng không cần khách khí với ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”
Sở Kiều Linh trong lòng lại bắt đầu phiền muộn, nàng không muốn nghe thấy lời nói ái muội như thế của Mục Thiếu Thần, bọn họ hôm nay mới gọi là có quen biết, có thể nào chẳng phân biệt được ta với ngươi như thế?
Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh trầm mặc không nói, trách mắng bản thân một câu, mình sao lại nóng vội như thế? Nên nói sang chuyện khác:
“Tiểu Kiều, nàng có biết nguyên nhân ba tên kia sao muốn bắt nàng không?”
Sở Kiều Linh trầm tư một chút, nói:
“Ta cũng không biết.”
Theo võ công ba tên kia nhìn không ra là của môn phái nào, mà giọng nói của nam tử đeo mặt nạ hổ cũng không rõ là từ đâu đến, chẳng lẽ là hắn? Hắn nhanh như vậy liền muốn động thủ với mình? Sở Kiều Linh tính toán khả năng xảy ra không lớn, vậy rốt cuộc là ai muốn bắt nàng chứ?
“Không nghĩ ra được thì tạm thời không cần nghĩ đến, đến lúc đó chắc chắn biết được thôi.”
Mục Thiếu Thần thấy bộ dáng Sở Kiều Linh khổ sở suy nghĩ, liền cảm thấy đau lòng, khuyên giải an ủi nói.
“Ba người kia là muốn tới bắt ta chứ không phải muốn tánh mạng của ta, thật là có chút ý tứ, sớm biết là như vậy, không bằng nghe theo lời bọn hắn đi theo, để xem rõ là nơi đầm rồng hang hổ nào.”
Sở Kiều Linh lẩm bẩm.
Nghe vậy, Mục Thiếu Thần một phen nắm lấy tay Sở Kiều Linh, cả giận nói:
“Ta không cho phép nàng mạo hiểm.”
Sở Kiều Linh không nghĩ tới hôm nay hai lần bị hắn nắm chặt tay, hắn còn mang bộ dáng tức giận, trong lòng có chút bực bội, nói:
“Thần Vương cũng đâu là gì của bản cô nương, không có quyền can thiệp ta có đi hay là không.”
Mục Thiếu Thần nghe vậy yên lặng nhìn Sở Kiều Linh, đôi mắt đen âm thầm nổi lên từng đợt rung động, sóng biển hung mãnh đánh vào bờ nóng ấm, Mục Thiếu Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Kiều Linh, môi mỏng mấp máy, nhưng chẳng nói được gì.
Gần trong gang tấc, Sở Kiều Linh cũng nhìn chằm chằm Mục Thiếu Thần, có thể cảm giác đôi mắt hoa đào của Mục Thiếu Thần không ngừng nhìn mình từ trên xuống, nhất thời mất bình tĩnh.
Sở Kiều Linh thân người quanh năm đều là khí lạnh, giờ phút này lại cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của Mục Thiếu Thần, thứ ấm áp này lại từ từ truyền vào trong lòng Sở Kiều Linh.
Mục Thiếu Thần nắm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Sở Kiều Linh, hắn cứ nghĩ nắm chặt đôi tay ấy thì sẽ khiến cho nó không còn lạnh lẽo nữa.
“Buông ra.”
Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần chậm chạp không chịu buông tay, nói.
“Nàng hãy đáp ứng ta, từ nay về sau nàng không cần làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa thì ta sẽ buông tay.”
Mục Thiếu Thần thừa cơ đưa ra yêu cầu.
“Được thôi.”
Sở Kiều Linh kìm ném sự rung động trong lòng nói.
Mục Thiếu Thần chợt buông tay Sở Kiều Linh ra, nói với Sở Kiều Linh:
“Đối với người muốn hại ta, ta sẽ cho hắn chết không toàn thây nhưng đối với người muốn hại nàng ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.”
Sở Kiều Linh nghe thấy thế trong lòng lại bất chợt rung động.
“Đi thăm dò bọn chúng xem chủ thượng là ai?”
Duẫn Băng trả lời vâng một tiếng rồi rời đi.
Thấy Duẫn Băng rời đi, Mục Thiếu Thần xoay người nhìn về hướng Sở Kiều Linh, thấy nàng một thân bạch y dưới ánh trăng, tựa như một tiên tử thanh tĩnh mà nhàn nhã, phảng phất so với người mới nói chuyện không giống nhau, mà trên người nàng lại không tìm ra điểm nào không đồng nhất.
Mục Thiếu Thần mới biết rõ, Sở Kiều Linh võ công cao cường, năm đó nàng có thể bỏ rơi Duẫn Băng, liền biết đó là điều hiển nhiên, nàng căn bản không cần người bảo hộ, nhưng hắn lại nghĩ muốn đem nàng bảo hộ bên mình, giúp nàng chắn hết mưa gió.
Mục Thiếu Thần ánh mắt si mê nhìn Sở Kiều Linh khiến nàng cảm giác cả người khó chịu, muốn đánh tan cái loại không khí yên lặng này, đầu tiên mở miệng nói:
“Kiều Linh đa tạ Thần Vương ra tay tương trợ.”
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh cùng mình khách sáo như vậy, lòng cảm thấy vui vẻ, nói:
“Tiểu Kiều, nàng không cần khách khí với ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”
Sở Kiều Linh trong lòng lại bắt đầu phiền muộn, nàng không muốn nghe thấy lời nói ái muội như thế của Mục Thiếu Thần, bọn họ hôm nay mới gọi là có quen biết, có thể nào chẳng phân biệt được ta với ngươi như thế?
Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh trầm mặc không nói, trách mắng bản thân một câu, mình sao lại nóng vội như thế? Nên nói sang chuyện khác:
“Tiểu Kiều, nàng có biết nguyên nhân ba tên kia sao muốn bắt nàng không?”
Sở Kiều Linh trầm tư một chút, nói:
“Ta cũng không biết.”
Theo võ công ba tên kia nhìn không ra là của môn phái nào, mà giọng nói của nam tử đeo mặt nạ hổ cũng không rõ là từ đâu đến, chẳng lẽ là hắn? Hắn nhanh như vậy liền muốn động thủ với mình? Sở Kiều Linh tính toán khả năng xảy ra không lớn, vậy rốt cuộc là ai muốn bắt nàng chứ?
“Không nghĩ ra được thì tạm thời không cần nghĩ đến, đến lúc đó chắc chắn biết được thôi.”
Mục Thiếu Thần thấy bộ dáng Sở Kiều Linh khổ sở suy nghĩ, liền cảm thấy đau lòng, khuyên giải an ủi nói.
“Ba người kia là muốn tới bắt ta chứ không phải muốn tánh mạng của ta, thật là có chút ý tứ, sớm biết là như vậy, không bằng nghe theo lời bọn hắn đi theo, để xem rõ là nơi đầm rồng hang hổ nào.”
Sở Kiều Linh lẩm bẩm.
Nghe vậy, Mục Thiếu Thần một phen nắm lấy tay Sở Kiều Linh, cả giận nói:
“Ta không cho phép nàng mạo hiểm.”
Sở Kiều Linh không nghĩ tới hôm nay hai lần bị hắn nắm chặt tay, hắn còn mang bộ dáng tức giận, trong lòng có chút bực bội, nói:
“Thần Vương cũng đâu là gì của bản cô nương, không có quyền can thiệp ta có đi hay là không.”
Mục Thiếu Thần nghe vậy yên lặng nhìn Sở Kiều Linh, đôi mắt đen âm thầm nổi lên từng đợt rung động, sóng biển hung mãnh đánh vào bờ nóng ấm, Mục Thiếu Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Kiều Linh, môi mỏng mấp máy, nhưng chẳng nói được gì.
Gần trong gang tấc, Sở Kiều Linh cũng nhìn chằm chằm Mục Thiếu Thần, có thể cảm giác đôi mắt hoa đào của Mục Thiếu Thần không ngừng nhìn mình từ trên xuống, nhất thời mất bình tĩnh.
Sở Kiều Linh thân người quanh năm đều là khí lạnh, giờ phút này lại cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của Mục Thiếu Thần, thứ ấm áp này lại từ từ truyền vào trong lòng Sở Kiều Linh.
Mục Thiếu Thần nắm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Sở Kiều Linh, hắn cứ nghĩ nắm chặt đôi tay ấy thì sẽ khiến cho nó không còn lạnh lẽo nữa.
“Buông ra.”
Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần chậm chạp không chịu buông tay, nói.
“Nàng hãy đáp ứng ta, từ nay về sau nàng không cần làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa thì ta sẽ buông tay.”
Mục Thiếu Thần thừa cơ đưa ra yêu cầu.
“Được thôi.”
Sở Kiều Linh kìm ném sự rung động trong lòng nói.
Mục Thiếu Thần chợt buông tay Sở Kiều Linh ra, nói với Sở Kiều Linh:
“Đối với người muốn hại ta, ta sẽ cho hắn chết không toàn thây nhưng đối với người muốn hại nàng ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.”
Sở Kiều Linh nghe thấy thế trong lòng lại bất chợt rung động.
/50
|