Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 69 - Đau Lòng Vì Bất Lực Của Nàng

/78


Bị hơi thở xa lạ tập kích, trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một thứ sợ hãi khó định nghĩa được, lần này thật sự cứu không ai cứu được nàng nữa rồi.

Nàng hối hận, quả nhiên chỉ có Phong mới là người hiểu Sở Lâm Uyên nhất, lẽ ra nàng không nên để cho Tề Cần rời đi, nhưng nếu Tề Cần không đi, hắn cũng sẽ giống nàng, trúng độc......

Cố gắng để cho những giọt lệ khuất nhục rơi xuống, nhưng đáng thương thay, nàng vẫn không đổi lại sự thương hoa tiếc ngọc của hắn.

Đối với nàng mà nói, Sở Lâm Uyên không hề có chút tình yêu nào với nàng, chỉ tồn tại những hành động khiêu khích đầy ác ý, bàn tay to lớn, thô ráp của hắn ghê tởm chạm nhẹ lên má nàng, từng chút một từng chút một di chuyển xuống, mỗi một cái động chạm của hắn lại khiến cho nàng dâng lên một thứ cảm giác kinh tởm, nhưng miệng nàng đang bị khống chế, dù có muốn phỉ nhổ vào mặt hắn cũng không thể.

Đai thắt lưng đã thấm đẫm đầy máu tươi, hơn nữa lại có xu thế lan rộng ra.

Cơ thể nàng không tệ a! Giờ phút này, hắn hoàn toàn chẳng khác gì một tên du côn vô lại.

Mạch Trục Vân cắn chặt răng, âm thầm thề, nếu hắn dám chạm vào người nàng, dù chỉ một chút, không báo được thù này, nàng nhất quyết không làm người!

Áo choàng ngoài trên người bị hắn cởi ra, trên vai chợt lạnh, nàng từ từ nhắm hai mắt, thầm mong bản thân mình có thể ngất đi, như vậy, nàng sẽ không tỉnh táo để thừa nhận một màn sỉ nhục trước mắt. Có điều, hắn nào dễ dàng để nàng có cơ hội làm thế.

Hắn nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve thân thể nàng, chậm rãi cảm nhận xúc cảm mềm mịn và sự run rẩy vì sợ hãi của nàng.

Mạch Trục Vân, đốt cháy Dưỡng Tâm điện của trẫm, nàng có từng nghĩ tới chuyện, sẽ có một ngày, nàng sẽ ở tại chính nơi đây bị trẫm lâm hạnh? Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn một vòng tẩm cung kim bích huy hoàng, lúc ấy nơi của hắn bị nàng thiêu cháy đổ nát một cách thê lương, bây giờ đã sửa chữa lại hoàn hảo.

Có lẽ, Phong cũng không có ngờ rằng, nữ nhân của hắn, sẽ có một ngày lại ở chỗ này, nằm dưới thân trẫm!

Hắn còn nhớ rõ, ngày ở đại điện, khi Sở Tùy Phong buộc hắn tứ hôn, giọng điệu cao ngạo, mạnh miệng nói: Dưỡng Tâm điện, hắn sẽ bồi thường!

Mạch Trục Vân không ngừng nhắm chặt mắt, cố gắng làm như không nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của hắn, hắn bị chuyện đại hôn của Phong với nàng mà hóa điên rồi, đã không còn tính người nữa rồi.

Thấy nàng không thèm để ý đến hắn, Sở Lâm Uyên cười nhạt, nhanh tay xé rách bộ áo mỏng tan bên trong, lộ ra một mảnh xuân sắc.

Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khóc của một tiểu hài tử: Mẫu hậu, người đừng tức giận có được không?! Mẫu hậu, đợi nhi thần, mẫu hậu......

Sở Lâm Uyên cả kinh: Lạc nhi!

Nhận ra cách xưng hô của thằng bé vừa rồi với người nào đó, là Mẫu hậu , hắn lập tức rời khỏi người Mạch Trục Vân, cuống quít cầm lấy áo khoác, vừa đi vừa mặc. Cảnh cáo nhìn nàng: Hôm nay trẫm bỏ qua cho ngươi, nhưng, ngươi đừng nghĩ sẽ thoát được đây!

Nói xong, hắn đã mặc long bào, hướng tới ngoài điện đuổi theo.

Lẽ nào Kính Nhi đã đến đây, thấy được một màn vừa rồi?

Mạch Trục Vân cảm thấy bất lực và tự trách bản thân, đợi đến khi Sở Lâm Uyên trở về, chỉ sợ lúc đó nàng đã bị người ta đưa đến Phượng Ảnh quốc, cho dù có tránh bị cái tên cầm thú đó vũ nhục, nhưng số mệnh bi thảm của nàng vẫn không có khả năng trốn được.

Rồi đột nhiên, nàng dần dần sắp xếp lại một việc trong đầu: Sở Lâm Uyên không chỉ thừa dịp cơ hội trong khoảng thời gian này bắt nàng đem bán cho Ca Thư Hàm Tuyết, mà chắc chắn sau lưng còn đang ngấm ngầm bí mật cùng nàng ta giao dịch, nhằm muốn hãm hại nàng và Phong.

Đúng là Sở Lâm Uyên bị bệnh rất nghiêm trọng, ngự y trong cung cũng phải bó tay, vô phương cứu chữa, nhưng xem ra chắc là ở Phượng Ảnh quốc có cao nhân giúp hắn trị bệnh, chứ nếu không thì hắn cũng không đủ tự tin để bắt đầu động thủ với bọn họ.

Một miệng mùi máu tanh nồng nặc, đau đớn kéo suy nghĩ của nàng trở về thực tại, nàng đột nhiên nhớ rằng, vừa nãy nàng có dặn Tề Cần, làm xong công chuyện rồi trở lại cung đón nàng.

Bây giờ hy vọng duy nhất của nàng chính là cầu mong Tề Cần đừng có tới, cũng đừng có đem tin tức này báo cho Phong biết.

Phong đang đứng trước tình thế hiểm nguy ở biên cảnh, nếu như biết được tình huống của nàng bây giờ, nhất định sẽ vì lo nghĩ cho nàng mà phân tâm.

Lần trước vì nhất thời vui mừng nên mới đánh bại được Ca Thư Nhược Ly, nhưng lần này lại khác, nếu lo nghĩ thương tâm cho nàng mà thua, Ca Thư Nhược Ly nhất định sẽ không bỏ qua hắn.

Đột nhiên, suy nghĩ của nàng bị một tiếng chạy nhỏ nhặt từ đâu đó tới gần đánh gãy.

Trong lòng nàng bắt đầu khẩn trương, Sở Lâm Uyên trở về nhanh vậy sao?

Hay là, hay là người đến lần này là sứ giả của Phượng Ảnh quốc?

Nằm ngoài sự suy đoán của nàng, người đi vào cửa điện, chỉ là một thằng nhóc mới năm sáu tuổi, mặt mày cao ráo thanh tú, bộ dáng đáng yêu vô cùng, khoác trên người bộ long bào màu tím.

Hắn đi thẳng về phía nàng, đưa mắt nhìn láo liên xung quanh, xác định thấy không có ai mới nhanh chóng chạy đến bên giường.

Thấy Mạch Trục Vân nằm cứng trên giường, quần áo không chỉnh tề, hắn lập tức nhìn chằm chằm nàng đánh giá.

Trong lòng Mạch Trục Vân sốt ruột vô cùng, lẽ nào thằng nhóc này chính là Sở Quân Lạc, rốt cuộc làm thế nào hắn vào được đây?

Này, ngươi là ai? Vì sao lại nằm trên giường của phụ hoàng ta? Hắn ưỡn ngực hất cằm, làm bộ như kẻ xử án, nhướng mày nhìn Mạch Trục Vân truy vấn.

Ưm...ưm... Miệng vẫn bị cái đai lưng ngăn chặn, cơ bản là nói không nên lời ra.

Sở Quân Lạc thấy thế bèn dùng tay lấy cái khối đai lưng dính đầy máu tươi ra khỏi miệng Mạch Trục Vân, tiếp tục hỏi: Rốt cuộc ngươi là ai?

Ta là Mạch Trục Vân! Đầu lưỡi của nàng tuy rất đau, nhưng thấy cơ hội trước mắt có thể trốn đi, nàng bèn chịu đựng đau đớn, trả lời hắn.

Ngươi là hoàng thẩm của ta? Sở Quân Lạc đương nhiên không tin vào mắt mình, nhướng mày đánh giá nàng, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy dung mạo thật sự của Mạch Trục Vân, cho nên hắn không biết câu trả lời của nàng là thật hay giả.

Mạch Trục Vân gật gật đầu như chày giã gạo: Ừm, đúng vậy, ngươi có thể giải huyệt giúp ta được không? Nếu không, cái tên cầm thú...à nhầm, phụ hoàng của ngươi sẽ trở về ngay lập tức a!

Cuối cùng nàng cũng hiểu được, hai tiếng Mẫu hậu kia chính là kế điệu hổ ly sơn của thằng nhóc này, thật không ngờ, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đầu óc cũng mưu kế ra phếch.

Sở Lâm Uyên hoàn toàn bị thằng nhóc lừa một vố, nói như vậy, hắn thật sự rất yêu Tư Lăng Kính. Có điều, bây giờ không phải là thời điểm đi nghiên cứu chuyện tình cảm nhà người ta, việc quan trọng nhất bây giờ Mạch Trục Vân cần làm chính là, rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.

Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi được? Nhỡ đâu ngươi là thích khách đến ám sát phụ hoàng ta thì sao? Sở Quân Lạc nhìn nàng, không thèm động chân động tay giải huyệt cho Mạch Trục Vân.

Mạch Trục Vân thật muốn cắn lưỡi, đứa nhỏ này đúng là lắm chiêu lắm trò, đa nghi bổn cô nương ta sao hả? Nhưng mà nếu nàng đúng là thích khách thật sự, nàng sẽ giết Sở Lâm Uyên.

Ta là hoàng thẩm của ngươi thật mà, đúng rồi, ngươi có biết miếng ngọc bội của hoàng thúc ngươi không? Chính là khối ngọc lưu ly ấy, ở trên người ta, ngươi có thể kiểm tra!

Sở Quân Lạc vẫn mang vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng: Ngọc bội của hoàng thúc, sao có thể tùy tiện giao cho người khác cầm được, cớ gì lại nằm trong tay ngươi?

Mạch Trục Vân: ......

Cho nên mới nói ta chính là hoàng thẩm của ngươi a!Thằng ngốc, nếu không thì sao Phong có thể giao một thứ quý giá cho ta được hả?

Nhưng mà, ngay sau đó nàng lại có chút hối hận, dùng chi cách đó chứ? Sớm biết vậy nói mấy cái tính cách đặc thù của Phong cho hắn kiểm chứng là tốt rồi.

Bị một thằng nhóc mới sáu tuổi đầu sờ mó, nàng cũng có chút xấu hổ. Sau khi hoàn tất việc lục soát, hắn bày ra vẻ mặt hèn mọn nhìn nàng: Có thấy cái gì đâu!

Mạch Trục Vân cảm thấy mình khẩn trương đến độ não chết tới nơi rồi.

Sao ngọc bội lại không có trên người nữa, nàng làm rớt nó khi nào chứ? Nhưng còn chưa kịp nhớ ra đã vội vàng lên tiếng giải thích: Ta thật sự là Mạch Trục Vân, cũng chính là hoàng thẩm tương lai của nhóc a, nếu ngươi không tin thì cùng ta trở về Phong vương phủ một chuyến, Tề Cần có thể giúp ta chứng minh, ngươi giúp ta trước đi, có được không. Chứ cái tên cầm....phụ hoàng ngươi mà vào thì hỏng việc hết!

Nhưng nếu thả ngươi rồi, ngươi lại muốn giết ta, thì sao đây?

Mạch Trục Vân thật muốn văng tục: Cái tên quỷ già.

Vậy chứ ngươi muốn thế nào?

Sở Quân Lạc nhướng mày, nhìn nàng: Vậy ngươi nói một biết một ít tính cách đặc biệt của hoàng thúc đi, nói đúng, ta thả ngươi đi!

Mạch Trục Vân: ...... Quả nhiên là điều kiện này.

Mắt to quay một vòng tròn, sau đó rành mạch nói: Hoàng thúc của ngươi là một người đàn ông rất lạnh lùng, bá đạo, anh tuấn tiêu sái, thông minh......

Hắn có chút mất kiên nhẫn đánh gãy lời nàng: Cái này ta biết rồi, nói mấy cái mà ta không biết ấy!

Mạch Trục Vân: ...... Nếu biết ngươi biết rồi, ta dại gì đi vòng vo với ngươi hả, thằng tiểu quỷ?

Bình thường chàng ấy rất ít mở miệng nói chuyện, hầu như chỉ cắm đầu ở thư phòng đọc sách, luyện chữ, thích ăn cá, không ăn hành tỏi......

Mạch Trục Vân vẫn cố dỗ ngọt hắn, cũng may cuối cùng hắn cũng chịu đồng ý nghe theo lời nàng, giúp nàng giải huyệt, nhưng mà, lại đưa ra một cái điều kiện: Sau khi ngươi đi rồi, ngươi không được báo thù phụ hoàng ta, nếu không, ta sẽ không thả ngươi đi!

Mạch Trục Vân cắn răng thỏa thuận: Được, ta không giết hắn! Nhưng nàng sẽ không để hắn sống yên ổn đâu, ít nhất là sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Sở Quân Lạc lại một lần nữa nhắc nhở: Cũng không được phép trả thù!

Mạch Trục Vân thật sự hoài nghi, thằng oắt con này có phải đã nhận ra thân phận của nàng nên mới cố ý vờ như không biết: Được, ta hứa với ngươi!

Rốt cuộc hắn cũng đã chịu giải huyệt cho nàng nhưng cũng chính lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Chết rồi, phụ hoàng trở lại rồi! Sở Quân Lạc có chút nôn nóng, sớm biết lúc nãy đừng lãng phí thời gian với nàng.

Mạch Trục Vân cắn chặt môi dưới, nàng biết, nếu không thể rời khỏi tẩm cung của Sở Lâm Uyên thì đừng hòng hy vọng vào ngày mai tươi sáng.

Võ công còn chưa khôi phục, khí lực toàn thân cũng chẳng nhiều cho cam.

Cắn môi khẩn trương, cho đến khi dòng chất lỏng màu đỏ tươi ấm nóng chảy ra, đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại, nàng lập tức phản ứng, ôm chặt thằng bé, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ngay khi vừa thoát khỏi cửa sổ thì rõ ràng, nàng nghe thấy được đối phương đã đi vào đại điện.

Vào khoảng khắc Sở Lâm Uyên phát hiện có động tĩnh bên trong, bèn lập tức vội vàng chạy vào trong xem xét. Quả nhiên, người trên giường đã không thấy đâu, chỉ để lại một vệt máu dài cùng với bộ y phục bị xé rách, còn lại trong điện không thấy bóng người đâu. Hắn nóng ruột đưa mắt nhìn xung quanh dò xét, chợt thấy cửa sổ có dấu hiệu bị người đập phá, đi đến bệ cửa sổ lại phát hiện không có ai quanh đây, cũng chỉ quay đầu từ bỏ.

......

Đại Dục quốc....

Không ngờ Bạch Lộng Ảnh lại có thể thuyết phục được quyết định của hoàng thượng, đưa ra yêu cầu thu binh về nước.

Hoàng thượng, ngài đồng ý thật sao? Hắn có chút không tin nổi, vì sao hoàng thượng có thể khinh địch mà dễ dàng đáp ứng hắn như vậy? Lẽ nào, là Tuyền nhi?

Hoàng đế Đại Dục lơ lãng nhìn vị nam nhân diện bộ y phục màu trắng đứng thẳng lưng bên dưới, trong lòng có chút tức giận, nhưng không biết phải phát tiết làm sao. Nếu không phải vì Tuyền nhi lấy cái chết để ép hắn thì có điên hắn mới đi đồng ý với cái thằng nhãi đó?

Có điều, trẫm có một điều kiện!

Cả người Bạch Lộng Ảnh bắt đầu cứng đờ, quả nhiên là có điều kiện phía sau: Hoàng thượng, điều kiện gì?

Ngươi và Tuyền nhi, lập tức thành hôn!

Hoàng thượng, Bạch Ngọc chỉ coi Tuyền nhi như muội muội mình, không có phát sinh loại tình cảm nam nữ, mong hoàng thượng cân nhắc! Hắn lập tức quỳ xuống, hôn sự này, hắn không thể đáp ứng được, hắn không thể hủy hoại đời của Tuyền nhi.

Ngươi không muốn cưới con bé? Mặt mày trở nên âm u, trong đầu dường như có ý định chém đầu đối phương.

Không phải không muốn, là không thể! Bạch Ngọc không thể mang hạnh phúc đến cho nàng, nếu đồng ý, thần sẽ khiến cho cả đời nàng sống trong đau khổ, cũng để nàng mất đi cơ hội được hạnh phúc, mong hoàng thượng hãy đổi điều kiện khác! Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.

Hoàng đế cười lạnh vài tiếng: Hừ, Tuyền nhi vì ngươi, đợi người nhiều năm như vậy, bây giờ lại muốn phụ tấm lòng nó? Ngươi có biết, vốn trẫm có ý định liên minh với Phượng Ảnh quốc, tiêu diệt Nam Ninh quốc, nhưng vì tối qua con bé chạy đến tẩm cung của trẫm, quỳ bên ngoài cả một đêm hòng cầu trẫm đồng ý quyết định của ngươi... Ngươi còn nói không thể cho nàng hạnh phúc?

Bạch Lộng Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một loại tình cảm thương xót, nha đầu ngốc này.

Vậy bây giờ nàng sao rồi?

Sốt cao không hạ! Hoàng đế trầm mặt lên tiếng, nếu không phải vì hắn, con gái mình cũng không đến nông nỗi như thế?

Hoàng thượng, để thần đến xem bệnh cho nàng....

Hừ, không cần! Không đồng ý cái hôn sự này thì miễn đi thăm con bé đi, đừng khiến con bé đau lòng hơn nữa! Trong cung trẫm có rất nhiều ngự y, không nhọc ngươi quan tâm, liệu mà cẩn thận xem xét hôn sự này đi!

Hoàng thượng, thần sẽ không đồng ý, mong hoàng thượng xem xét đổi điều kiện khác, cho dù có muốn mạng của thần, thần cũng cam lòng! Nói xong, bèn chậm rãi nhắm mắt.

Quả nhiên, hoàng đế bị cái tên cứng đầu như Bạch Lộng Ảnh chọc cho sôi máu, tức giận vung tay đập bàn rống lên: Ngươi nghĩ trẫm không dám giết ngươi? Nếu không phải vì nể mặt Tuyền nhi, trẫm cũng không muốn giữ cái mạng nhỏ của ngươi đâu, được, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi quay trở lại Nam Ninh quốc, giết chết người con gái kia, trẫm sẽ đồng ý với ngươi, lấy vị trí của trẫm đang ngồi, trẫm đảm bảo sẽ không động chạm đến Nam Ninh quốc, dù chỉ là một tấc đất!

Hắn lắc đầu cười khổ: Hoàng thượng, ngài biết rõ, ta sẽ không đồng ý, yêu cầu giết nàng ư? Chi bằng giết thần trước đi!

Giỏi lắm, nếu ngươi đã si tình đến vậy, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng!

Bạch Lộng Ảnh mở to mắt nhìn, có chút không tin: Xin hoàng thượng cứ nói!

Trẫm và Tuyền Nhi có thể thành toàn cho ngươi với người con gái kia, nhưng ngươi phải cưới nàng ấy làm vợ!

Bạch Lộng Ảnh cười khổ một phen: Hoàng thượng, ngài thật khiến thần khó xử, thần đã hứa với nàng, sẽ giúp đỡ nàng cùng với người nàng yêu ở bên nhau trọn đời. Mọi chuyện đã quá rõ rồi, không phải sao, người nàng yêu, không phải là hắn. Cho dù trong lòng nàng có hắn, có thích hắn, nhưng loại thích này, cũng chỉ đến mức xem đối phương như người thân, chứ nó vốn không phải tình cảm nam nữ.

Trẫm cho ngươi thời gian ở trong thiên lao, cẩn thận suy nghĩ! Nếu không phải vì con gái bảo bối của hắn với Thấm Dương vương thì chỉ sợ hắn đã chém đầu Bạch Lộng Ảnh từ sớm.

Khi bóng lưng của Bạch Lộng Ảnh vừa khuất thì từ phía sau điện có người bước ra, người đó không ai khác chính là phụ vương hắn, Bạch Trạch.

Hoàng thượng, thần đệ đã nói rồi, Ngọc nhi nó sẽ không đồng ý đâu!

Hoàng đế Mục Lãng và Bạch Trạch là huynh đệ kết nghĩa với nhau, bởi vậy trong lòng Mục Lãng cũng có chút coi trọng người đệ này: Đệ cũng muốn biện hộ cho hắn?

Hoàng thượng, ai mà không có lúc trải qua khoảng thời gian bồng bột của tuổi đôi mươi? Ngọc nhi thích vị cô nương kia, là một tình yêu đẹp và trong sáng, điều đó không tốt sao? Nếu hắn dám dùng thủ đoạn hèn hạ để có được người con gái mình yêu thì thằng bé không phải con đệ! Bạch Trạch vui vẻ cười nói lý, đối với thái độ kiên quyết bảo vệ người mình yêu của Bạch Lộng Ảnh, hắn rất hài lòng.

Mục Lãng bất đắc dĩ thở dài một hơi: Nhưng còn Tuyền nhi thì sao a? Con bé này, cũng cứng đầu quá!

Tuyền nhi thế nào rồi?

Aida, bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì tốt, cho dù bệnh đã khỏi nhưng vẫn còn chưa dứt? Phiền muộn trong lòng con bé, ai cũng trị không được. Đệ nói xem, có nữ tử nào mà đến tuổi mười tám rồi, còn chưa chịu gả đi ra ngoài không? Chưa kể con bé còn là công chúa! Nói xong những lời này, phận một người làm cha như hắn thật khổ tâm.

Bạch Trạch cũng thở dài: Tuyền nhi là một đứa trẻ ngoan, tiếc rằng Ngọc nhi không có phúc khí ấy, hoàng thượng, tốt hơn hết vẫn nên chọn cho nàng một người môn đăng hộ đối đi, dần dần nàng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi. Còn về phần Ngọc nhi, xem chừng nó sẽ không chịu quay đầu đâu.

Hắn cũng rất muốn biết, vị cô nương có thể lọt vào mắt của con trai mình, là loại người như thế nào?

......

Bên này! Sở Quân Lạc đi trước dò đường, giúp nàng trốn đám thị vệ đi tuần.

Hai người lẻn đến sau núi giả, Mạch Trục Vân nhìn thằng nhóc mới sáu tuổi đầu trước mắt, trong lòng cảm động nói không nên lời: Ê, nhóc con, ngươi giúp ta, thế không sợ phụ hoàng ngươi khiển trách sao?

Sở Quân Lạc làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn nàng: Bản thái tử đã lớn rồi, tự biết cách xoay sở. Hừ, nếu không phải vì nể tình hoàng thúc ta, có chết ta cũng không dại mang ngươi ra khỏi cung đâu.

Cái thằng... Hừ, nếu không phải vì nể mặt hoàng thúc ngươi thì ta mới không thèm ngươi đưa ta rời khỏi cung. Nực cười, đường đường là thần trộm tiếng tăm lẫy lừng, cho dù có mất hết võ công thì cũng còn đủ năng lực tự mình ra ngoài nha.

Ai, ai đang nói chuyện đó? Trước mặt vang lên một tiếng quát, tiếng bước chân cũng dần vọng rõ bên tai. Mau lên, bên này có thích khách!

Mạch Trục Vân kéo hắn, trốn mặt sau núi giả. Nhưng cái tên tiểu quỷ kia không những không thuận theo nàng, còn liếc mắt nhìn nàng, hất tay nàng ra, thoải mái đi ra khỏi núi giả, đường đường là một thái tử, sao lại có chuyện sợ đám hạ nhân thấp hèn tra hỏi?

A? Thì ra là thái tử điện hạ, nô tỳ đáng chết... Tham kiến điện hạ. Cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tham kiến điện hạ! Đám thị vệ kia nghe vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.

Đứng lên đi! Tiểu tử kia mang một phong thái uy nghiêm nói chuyện với một đám người trước mắt, nhíu mày.

Thái tử, hoàng thượng phái người tới tìm ngài, ngài xem...... Một cái thị vệ mở miệng đáp.

Biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi. Xoay mặt ra lệnh cho đám cung nữ: Ngươi, bản thái tử muốn ăn bánh quế củ sen đường ở bên ngoài, đây là lệnh bài xuất cung, ngươi lại đây. Nói xong, dẫn người đi ra mặt sau núi giả.

Thị vệ không nói gì, cũng không dám nói thêm cái gì bèn cúi đầu lui ra, còn cái vị cung nữ kia cũng ngoan ngoãn theo sự sai bảo của một tiểu thái tử mới sáu tuổi, đi theo hắn.

Ngươi ngồi xuống, bản thái tử có chuyện muốn nói với ngươi!

Cung nữ nhìn vị tiểu thái tử vì thấp bé mà khó nói chuyện được dễ dàng với mình, bèn phải ngồi xổm xuống, chỉ có điều, sau gáy chợt đau nhói, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Thay y phục của nàng ta rồi mau đi đi!

Mạch Trục Vân có chút bất đắc dĩ, thằng quỷ nhỏ ranh ma, so với nàng còn quỷ quyệt và xảo trá hơn, lừa người ta mà mặt mày cũng không biến sắc luôn.

Ta đi rồi, còn ngươi thì sao? Sở Lâm Uyên là người không có nhân tính, nói không chừng cũng không tha cho thằng bé.

Vậy ngươi cùng ta đi gặp phụ hoàng ta đi? Sở Quân Lạc nhíu mày nhìn nàng.

Mạch Trục Vân trừng mắt không biết phải đáp trả làm sao, coi cái bộ dáng đắc ý của thằng quỷ nhỏ kìa, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra, vì thế mới chịu thay bộ cung nữ, cầm lệnh bài mà hắn đưa cho, thuận lợi rời cung.

Mới vừa đi đến cửa cung, đã bắt gặp Tề Cần.

Quả nhiên là hắn bị ngăn cản, không được phép vào trong.

Thấy Mạch Trục Vân đi ra, hai người âm thầm chờ bên cạnh cửa xe ngựa, rời khỏi hoàng cung.

Đi thôi! Mạch Trục Vân mệt mỏi tựa người lên xe, nhớ lại một màn kinh khủng vừa rồi, nàng hơi hoảng sợ rùng mình nhắm chặt hai mắt, nàng sợ một khi mở mắt ra thì nước mắt sẽ không khống chế được mà rơi xuống.

Tiếc rằng Tề Cần lại cảm nhận được: Vân cô nương, sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này, có phải Sở Lâm Uyên bắt nạt ngươi không?

Thấy nàng mặc một bộ y phục của cung nữ, còn có trên người nàng dính bám đầy bụi bặm, tóc tai thì rối bù, mặt mày thì thẩn thờ, hốc mắt dường như có chút đỏ ửng, chắc là đã khóc rất nhiều, khóe môi còn đọng lại vài vệt máu, nhìn qua hình như nàng đã phải trải qua một cuộc chạy trốn... Tề Cần đại khái cũng đoán được ba bốn phần, nếu Sở Lâm Uyên không phải có tật giật mình, vì sao không dám để hắn tiến cung?

Không có việc gì, hồi phủ đi! Mạch Trục Vân vẫn chỉ nhắm mắt, mở miệng yêu cầu.

Dừng xe! Tề Cần hét lớn một tiếng, chuẩn bị xuống xe, trước khi đi vương gia đã giao phó cho hắn, phải chăm sóc và bảo vệ thật tốt cho Vân cô nương, nếu vương gia biết được chuyện này, nhất định sẽ dùng một kiếm giết chết hắn.

Hắn thật sự rất hối hận, sớm biết thế, hắn không nên nghe lời nàng, để nàng một mình đối mặt với cái tên cầm thú đó.

Tiếp tục đi! Ngươi không nghĩ có vương gia nhà ngươi đang sống dở chết dở trên chiến trường sao, tốt hơn hết hãy quên đi sự việc hôm nay, nếu không... Giọng nói bắt đầu trở nên nghẹn ngào.

Nhưng làm sao có thể để cho ngươi chịu uất ức như vậy được? Tề Cần có chút nghẹn lời, hắn biết, Mạch Trục Vân là người có thù tất báo, hôm nay chỉ vì đại cục mà tạm thời nhân nhượng cho người kia, nhất định là vì vương gia, mới không coi người nọ là địch. Tình hình nặng nhẹ bây giờ, ngươi còn không rõ sao? Phong vẫn còn đang đơn độc trên chiến trường, chỉ huy trăm vạn tướng sĩ, ngay cả lương thực cũng cạn kiệt, ngươi còn tâm tình mà đi chịu chết sao? Hồi phủ! Mạch Trục Vân rống to về phía hắn.

Tề Cần đành phải ngồi xuống, trầm mặc không lên tiếng.

Trong lòng khó chịu như đòi mạng, nếu là một Mạch Trục Vân của ngày xưa, nàng chắc chắn sẽ không để ý đến những chuyện đó, một khi đã chọc trúng ổ kiến lửa trong lòng nàng thì nàng nhất định sẽ trực tiếp vọt vào trong cung, thiêu trụi cái cung điện đó thêm lần nữa, rồi sẳn tiện giết người đó.

Ta xin lỗi, ta không phải cố ý mắng ngươi...... Chỉ là, so với chuyện này thì chuyện của Phong còn quan trọng hơn, ngươi yên tâm, mối thù hôm nay, ta sẽ không quên!

Khẩu khí mạnh miệng thường này, chỉ vì sự sơ xuất hôm nay, cộng thêm lời hứa với tên tiểu tử kia, nàng đành phải nuốt uất ức hết xuống, đã hứa thì sẽ giữ lời. Nhưng nếu còn có lần sau, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó!

Vội vàng tẩy đi mùi hương ghê tởm trên người, thay một bộ y phục sạch sẽ, Mạch Trục Vân trực tiếp đi đến đại sảnh, sổ sách vương phủ đã được kiểm kê kĩ lưỡng, tất cả đều đã nằm trên bàn.

Nàng tùy tiện quét mắt qua vài lần, hỏi: Nếu có thể lấy số ngân lượng này đổi thành lương thực thì có đủ cho quân đội cầm cự được vài ngày không?

Vài năm cũng đủ nữa là, có điều, ta sợ không kịp nữa rồi! Vẻ mặt quản gia trở nên lo lắng nhìn về phía xa xăm, nơi đó, là hướng mà Sở Tùy Phong đã dẫn quân rời đi.

Vận chuyển lương thảo từ nơi này đến biên cảnh, nếu không gặp bất cứ trắc trở gì thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng...Nếu hoàng thượng hay tin, nhất định sẽ không để chúng ta dễ dàng vận chuyển lương thực đến đó. Không biết quân đội của vương gia có chịu đựng được mấy ngày qua không?

Huống chi, chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ phải đem hết số ngân lượng này đi đổi thành lương thực, điều này là bất khả thi?

Mạch Trục Vân trực tiếp đứng lên, cầm số sổ sách cùng với khế ước đất đai rời đi.

Tề Cần chạy nhanh đuổi theo: Vân cô nương, ngươi muốn đi đâu?

Quản gia ở lại giữ nhà, bất luận kẻ nào nếu dám tự tiện vào phủ, giết không tha! Tề Cần, đi theo ta! Mạch Trục Vân cũng không thèm quay đầu, bỏ lại những lời này rồi nhanh chân bước đi.

Giây phút đó, Tề Cần cảm thấy, hình dáng của Vân cô nương, có sự uy nghiêm và lãnh đạm, hoàn toàn có đủ tố chất để đứng cùng với vương gia.

Một khi hai người sánh vai cùng với nhau, vương gia sẽ trở nên ôn hòa hơn, không còn lạnh lẽo, vô tình như khi xưa, còn Vân cô nương, nàng thành thục có, lo lắng có, rắc rối cũng có.

......

Trên đường, Bạch Trạch bị ngăn cản đứng bên ngoài, người cản hắn chính là người canh giữ thiên lao.

Tham kiến Thấm Dương vương! Người phụ trách áp giải Bạch Lộng Ảnh vào thiên lao cung kính hành lễ với hắn.

Bạch Trạch gật đầu: Đi xuống đi!

Vâng! Bọn thị vệ lĩnh mệnh lui ra.

Bạch Lộng Ảnh khó hiểu nhìn phụ vương mình: Phụ vương......

Hắn bất đắc dĩ thở dài, nói: Con thật sự không chịu thay đổi ý định? So với tù nhân thì phò mã đương triều không tốt hơn sao?

Phụ vương, con không có cách nào cho Tuyền Nhi hạnh phúc cả đời được, con không thể khiến tương lai của nàng bị hủy hoại...

Bạch Trạch không chút khách khí đánh gãy lời hắn: Con biết không, Tuyền nhi vì cầu tình cho con mà nằm trên giường mãi không chịu tỉnh dậy, nếu con chịu đồng ý, không chỉ có chuyện an nguy của Nam Ninh được giải quyết mà ngay cả Tuyền Nhi, sức khỏe con bé cũng tốt lên một ít. Con nói con không muốn tương lai của con bé bị hủy hoại, nhưng nếu con không đồng ý, liệu cái tương lai ấy có còn ý nghĩa với con bé nữa không?

Bạch Lộng Ảnh ngạc nhiên hỏi: Bệnh của Tuyền nhi nặng đến thế sao?

Không phải con là thần y sao? Con tự mình đến xem bệnh cho con bé đi, bây giờ nó vẫn chưa chịu tỉnh lại... Bạch trạch thở dài, nói tiếp: Con đi bặt vô âm tích năm năm, con bé phái không ít người tìm kiếm tung tích của con, là chính hoàng thượng ra lệnh phong tỏa tin tức, không cho con bé biết, nhưng nó chưa bao giờ có ý định từ bỏ, nó nói con nhất định sẽ quay về. Đúng vậy, con đã trở về, vẫn thái độ lạnh lùng, tâm cao khí ngạo như xưa. Nhưng trái tim thì đã đổi khác, phụ vương không hiểu Tuyền nhi có điểm nào không xứng với con?

Không phải nàng không xứng với con, là con không xứng với nàng...... Phụ vương, nếu nàng bệnh nặng thì hôn sự này, con đáp ứng, nhưng trái tim con, giống như con đã từng nói với phụ vương, con không thể cho nàng hạnh phúc.

Nói xong, xoay người đi thẳng vào cung điện.

Trong Ngọc Huyền Cung, người người cung nhân gấp gáp đến độ xoay mòng mòng, nước lạnh, khăn ấm không ngừng thay đi thay lại mấy chục lần nhưng bệnh tình của công chúa vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Ngay khi Bạch Lộng Ảnh vừa đến đã nhìn thấy một màn này.

Mục Lãng ngồi ở đầu giường, tức giận trách cứ ngự y: Một đám phế vật, trẫm nuôi các ngươi ra có ích lợi gì hả?

Hoàng thượng bớt giận! Đám hạ nhân và ngự y trái phải đồng loạt quỳ xuống.

Hoàng thượng, để thần tới xem sao! Hắn tiến lên phía trước, nhìn gương mặt tái nhợt của người con gái đang nằm trên giường, trong lòng nhịn không được mà nhói đau, sức khỏe của muội ấy đang dần yếu đi, nghe nói là ở trước tẩm cung hoàng thượng quỳ cả một đêm.

Tuyền nhi, tội gì muội phải làm thế?

Ngươi cút đi, Tuyền nhi không muốn nhìn thấy mặt ngươi! Mục Lãng vẫn không thể ưa được cái người trước mắt.

Hoàng thượng, thần đồng ý hôn sự này...Thần sẽ cưới nàng. Hắn không biết khi mở miệng nói ra những lời này, tâm tình rốt cuộc là như thế nào, tóm lại là cứ cảm thấy, hắn đã đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, trong lòng rất khó chịu.

Mục Lãng có chút kinh ngạc nhìn hắn, vẫn bỏ lại một câu: Sớm đồng ý thì có phải tốt hơn không?

Mang theo người rời đi.

Bạch Lộng Ảnh cũng có chút bất đắc dĩ, tiến lên xem xét bệnh tình của nàng, lúc này hắn lấy dụng cụ châm cứu ra, bắt đầu thi châm.

......

Không giống như Tề Cần suy đoán, địa điểm mà xe ngựa dừng lại, chính là Lạc Thủy sơn trang.

Mạch Trục Vân vừa nhìn thấy Nam Truy Nguyệt, bèn lập tức cầm lấy tiền tài đất đai trong tay giao cho hắn: Nam Truy Nguyệt, giúp ta một việc được không?

Nàng muốn dùng những thứ này để đổi lại bình an cho Sở Tùy Phong.

Hắn nhìn thấy bộ dáng của nàng, vừa hoảng sợ, vừa gấp gáp, hốc mắt có chút đỏ ửng, rõ ràng là đang khóc. Trong mắt hắn, Mạch Trục Vân là một cô nhóc không biết trời cao đất dày là gì, cũng không biết khổ sở là cái gì, vô tâm vô phế hưởng thụ cuộc sống.

Trước tiên nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nam Truy Nguyệt không có tiếp nhận thứ này nọ trong tay nàng, ngồi thẳng thân mình, nghiêm mặt hỏi.

Đưa lương thực đến biên cảnh, đây là tiền! Mạch Trục Vân kiên quyết đưa lấy số tiền đó cho hắn.

Gia sản của Nam Truy Nguyệt trải rộng khắp Nam Ninh quốc, chắc chắn khu vực gần biên cảnh cũng có không ít kho hàng của hắn, cho nên đây chính là biện pháp tốt nhất.

Hắn cầm lấy, nhìn thoáng qua, nói: Toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Phong vương, bao gồm cả Triều Nguyệt Lâu ta tặng cho nàng?

Đúng vậy!

Nam Truy Nguyệt tùy tiện ném vật nọ sang một bên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc bực bội khó tả, quà hắn tặng cho nàng, thế mà bị nàng coi rẻ? Nói không cần là không cần sao....

Nhưng hắn biết, chuyện này nhất định sẽ khiến nàng rất khó xử, nếu không thì làm gì có chuyện nàng lấy toàn bộ tài sản của Phong vương ra để trao đổi?

Có chút đau lòng nhìn nàng, nhưng ngữ khí vẫn ngoan cố như trước: Đây là nàng đang cầu xin ta?

Ta... Đúng thế, ta cầu xin ngươi! Mạch Trục Vân cắn môi, vì Phong, phải nhẫn nhịn, cầu xin hắn thì có là gì?

Hắn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: Mạch Trục Vân, vì Sở Tùy Phong mà nàng đến cầu xin ta? Chẳng phải nàng khẳng định chắc nịch rằng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin Nam Truy Nguyệt ta thứ gì sao? Lòng tự trọng của nàng chạy đâu hết rồi?

Nam Truy Nguyệt, rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? Mặc dù có chút nóng nảy, nhưng ngữ khí không hề ngang ngạnh, chỉ nhỏ giọng cúi đầu, vì Phong, nàng sẽ cúi đầu.

Nàng hỏi ý kiến ta mà không biết nghĩ gì cả, nàng có biết, ta luôn xem Sở Tùy Phong là tình địch của mình không? Lần trước nếu nàng chịu đồng ý lời cầu hôn của ta thì mọi chuyện cũng đâu đi đến mức này? Đáy mắt lóe lên một tia âm trầm, nhìn thấy nàng bởi vì nghe hắn nói vậy mà sắc mặt trở nên ảm đạm, trong lòng hắn có chút thương xót.

Ngươi không đồng ý thật sao? Mạch Trục Vân nhịn xuống cảm giác ứ nghẹn nơi lồng ngực, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, vẫn mang theo một tia hy vọng mỏng manh, hỏi hắn một câu.

Nam Truy Nguyệt đem tầm mắt quét về phía khác, không nhìn thẳng vào mắt nàng, vì hắn sợ, hắn sẽ mềm lòng: Trừ phi nàng đồng ý gả cho ta!

Mạch Trục Vân sụt sùi, không thèm nghe điều kiện của hắn bèn xoay người rời đi.

Tề Cần lập tức chạy lên đón, thấy nàng đã bật khóc đến nơi liền biết thỏa thuận này không có thành công, cũng không biết phải lên tiếng an ủi nàng làm sao, chỉ lặng lẽ đi sau nàng. Nhìn thấy bóng lưng đầy thương cảm và cô đơn của nàng, một giây phút nào đó, tự tận đáy lòng hắn thừa nhận, Vân cô nương, rõ ràng hoàn toàn xứng đôi với vương gia, hơn nữa, là trời sinh hai người đã dành cho nhau.

Bước chân rời khỏi Lạc Thủy sơn trang, Mạch Trục Vân rốt cuộc cũng không nhịn được uất nghẹn mà ngồi xổm xuống, òa lên khóc. Bây giờ nàng không còn cách gì khác, không kịp nữa rồi, nếu nàng sớm nhận ra tâm địa ác độc xấu xa của Sở Lâm Uyên thì nhất định sẽ không có Phong đi ra chiến trường tham chiến, rồi mọi chuyện cũng không có bất lực, không có lối thoát như ngày hôm nay.

Vân cô nương, đừng như vậy...rồi sẽ có cách giải quyết thôi, vương gia sẽ không gặp chuyện không may đâu! Tề Cần lên tiếng an ủi nàng, đồng thời cũng là đang an ủi chính mình.

Vô dụng thôi, ta hết cách rồi! Mạch Trục Vân hai tay ôm chân, tựa đầu chôn sâu ở đầu gối, đau khổ lắc đầu.

Một lúc lâu sau, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm nói: Phong, nếu chàng xảy ra chuyện gì, hãy chờ ta, ta sẽ đi cùng chàng!

Vân cô nương, vương gia sẽ không gặp chuyện không may...... Tề Cần nhấn mạnh khẳng định một câu, chậm rãi đi qua, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng.

Vương gia, Vân cô nương vì ngài mà như vậy, ngài nhất định phải toàn mạng trở về, không được phụ lòng nàng!

Hức hức...... Tề Cần, có phải ta vô dụng lắm không? Ta chỉ toàn gây phiền phức cho Phong thôi, chẳng có tài cán gì giúp đỡ chàng cả?

Trong lòng Tề Cần chợt đau nhói, miệng đang muốn an ủi chút gì đó thì đột nhiên âm thanh từ tính trầm thấp từ sau lưng bọn họ truyền đến.

Ai nói vô dụng, ta đã nói không giúp nàng chưa?!

Nam Truy Nguyệt đi ra, nhìn thấy bộ dáng đáng thương ngồi xổm kia, trong lòng cũng có chút chua xót. Sự bất lực và yếu đuối của nàng, là thứ mà hắn không hy vọng sẽ nhìn thấy.

Mạch Trục Vân xoay người ngẩng đầu, nhìn hắn, hỏi: Thật sự?

Hắn bất đắc dĩ, cầm lấy khăn tay màu trắng đưa tới cho nàng, mắng: Đồ không có tiền đồ, nàng khóc thật đó à? Bộ nàng không biết nàng khóc trông rất khó coi sao?

Vậy điều kiện của ngươi? Mạch Trục Vân nghẹn giọng hỏi, tiếp nhận khăn tay, lung tung lau nước mắt, nhịn không được hỏi.

Điều kiện của ta, bộ nàng sẽ đồng ý sao? Quỷ khóc nhè xấu xí, còn không chịu đứng dậy, ngồi xổm trước nhà người ta khóc ngon lành thế này, xui xẻo chết được. Hắn phiền chán trừng mắt nhìn nàng.

Hắn nói xong, Mạch Trục Vân dần dần cong khóe môi cười tươi, lập tức đứng lên, đưa tay ôm chặt lấy hắn. Cảm ơn huynh!

Nước mắt vẫn đọng lại trên khóe mắt mà rơi xuống, rốt cuộc Phong cũng được cứu rồi.

Không phải ta đang giúp nàng đâu, ta chỉ vì nể mặt Công Tôn tiền bối nên mới... Lời còn chưa nói xong, chính bản thân mình cũng không hiểu sao nở nụ cười.

Giúp nàng, rốt cuộc là vì ai, trong lòng hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

Tề Cần đứng một bên, không biết phải nói gì cho phải: Vân cô nương, đúng là gặp phải người tốt a, vương gia cũng vậy!

Mạch Trục Vân lau khô nước mắt, chuẩn bị trở về.

Nam Truy Nguyệt cầm lấy giấy tờ đất cùng tiền đồ trong phủ trả lại cho nàng.

Nam Truy Nguyệt, ta biết huynh có tiền, nhưng cái này huynh cứ lấy đi, ta không thể nhận nổi ân huệ của huynh. Kỳ thật, nàng chịu quá nhiều ân huệ từ hắn rồi.

Nam Truy Nguyệt vẫn bình tĩnh, trừng mắt nhìn nàng: Lần trước, cái tên vương gia mặt lạnh nhà nàng, có mỗi năm trăm vạn lượng hoàng kim, mà uy hiếp dọa cái mạng của ta, đợi khi khi hắn trở về, nếu biết được chuyện ta cầm lấy số tài sản của Vương phủ các người, chắc ta bị bổ thành mấy mảnh khi nào không hay? Ta biết nàng là người xấu xa, có ý định chia rẽ, ly gián quan hệ của tam đại công tử chúng ta, hại ta đoản mệnh, hứ, ta không thèm đồ của nàng đưa!

Mạch Trục Vân vui vẻ bật cười, nhận lấy, sau đó cho hắn một quyền vào ngực: Coi như huynh thông minh, thật ra thì cho dù huynh có cầm hay không thì sẽ có một ngày ta đến trộm lại.

Mạch Trục Vân, ta thấy vết sẹo trong lòng nàng sớm lành hẳn rồi nhỉ. Nam Truy Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, phản thủ đòi chém giết nàng: Vậy trả lại cho ta, ta chờ xem nàng lấy về bằng cách nào, hừ!

Ai, Nam Truy Nguyệt, có một điều ta phải cảnh cáo huynh, ta sẽ không vì ân tình ngày hôm nay mà hạ thủ lưu tình đâu nha, này, huynh mau dừng tay, hay nói cách khác, này.....

Nam Truy Nguyệt không nghe lời nàng, quả nhiên, một lát sau, Lạc Thủy sơn trang vang lên tiếng gào thét thảm thiết.

Hắn ôm cánh tay vừa bị trật khớp, hất cằm quát lớn Mạch Trục Vân: Mạch Trục Vân, nàng là nữ nhân sao? Ra tay mạnh như vậy, hại ta còn là đại ân nhân của nàng....

Mạch Trục Vân bĩu môi: Ta đã cảnh cáo huynh rồi mà, đi thôi, Tề Cần, chúng ta hồi phủ!

Nam Truy Nguyệt cùng nàng trở về Phong vương phủ, mới đi đến trước cửa thì đã thấy một đội binh lính vây quanh khắp Vương phủ.

Người dẫn đầu chính là Tư Lăng Thanh.

Tư Lăng thừa tướng, ông định làm gì đây? Từ lần hắn kể chuyện năm chưa đó, nàng chưa bao giờ gọi hắn hai tiếng Nghĩa phụ , trực tiếp thay đổi xưng hô.

Vân nhi, con đừng hiểu lầm! Tư Lăng Thanh nói xong, vẫy tay một cái, phía sau một đám quan binh, cầm trong tay phong bì, tất cả đều giao cho nàng.

Đây là số tiền quan viên tả hữu trong kinh thành quyên góp...... Tư Lăng Thanh giật giật khóe môi, muốn nói cái gì đó nhưng không mở lời được. Kỳ thật, hơn nửa tài sản xuất phát từ bên phủ Thừa Tướng.

Không cần, chuyện này, ta đã có cách giải quyết. Nàng vẫn giữ thái độ hờ hững, mở miệng đáp.

Tư Lăng Thanh nhìn thấy Nam Truy Nguyệt đứng bên cạnh, nhất thời hiểu được, cũng không nói gì, chỉ lái qua chuyện khác: Vân nhi, con không thể tha thứ cho ta sao?

Mạch Trục Vân trả lời dứt khoát mà rõ ràng: Không thể!

Trên gương mặt già nua của Tư Lăng Thanh lướt qua một tia mất mát và đau xót, nhưng không phải bởi vì những lời của Mạch Trục Vân mà tinh thần suy sụp, ông nhìn thoáng về phía hoàng cung, mở miệng nói: Cho dù con không thể tha thứ cho ta, nhưng con có muốn về nhà với ta không? Ta sẽ bảo vệ con!

Không cần! Ngữ khí đạm mạc mà xa cách.

Mạch Trục Vân, con phải đi cùng ta, Sở Tùy Phong không có ở đây, con đừng tiếp tục gây họa cho vương phủ nữa được không? Ý trong lời nói, không cần hỏi cũng rõ.

Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn đám binh lính chung quanh, đưa phong tiền giao cho Tề Cần.

Vân cô nương, ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi! Tề Cần không có ý định sẽ để nàng đi đến phủ Thừa Tướng, dù sao, lúc trước Tư Lăng Thanh cũng là trung thần giúp đỡ Sở Lâm Uyên.

Mạch Trục Vân cười cười, nói: Hay là thôi đi, ta có thể tự chăm sóc bản thân mình được, vương phủ giao cho ngươi và quản gia, đợi Phong trở về, biết chưa?

Tề Cần đành phải gật đầu.

......

Nhìn thấy người con gái trên giường dần dần tỉnh lại, Bạch Lộng Ảnh cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi: Tuyền nhi, muội sao rồi?

Vừa nhìn thấy hắn, hai mắt Mục Thanh Tuyền trở nên đỏ ửng: Ngọc ca ca, sao huynh lại ở đây? Muội biết huynh sẽ không bỏ mặc muội mà!

Trong lòng chợt nổi lên một trận chua xót, nàng là muội muội hắn, làm sao có thể mặc kệ được, nhưng điều không thể mặc kệ của hắn, phần nhiều là điều có mục đích khác.

Lần sau đừng hành động ngu ngốc như vậy nữa, ta không đáng để muội làm thế.

Mục Thanh Tuyền lắc đầu, ý bảo muốn ngồi dậy, Bạch Lộng Ảnh giúp đỡ nàng lấy gối mềm đặt ở sau lưng nàng.

Ngọc ca ca, chẳng phải huynh cũng rất ngốc sao? Biết rõ nàng ta không yêu mình nhưng lại tình nguyện trả giá vì nàng nhiều như vậy. Muội biết huynh không cần đối phương đáp trả, nhưng muội không có vĩ đại như huynh, muội chỉ muốn huynh mãi mãi ở bên cạnh muội, chỉ cần huynh nguyện ý cưới muội, cái gì muội cũng có thể làm cho huynh... Nàng ôm chặt cánh tay hắn, khóc nức nở như một đứa trẻ

Bạch Lộng Ảnh không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, hắn còn nhớ rất rõ, cũng có một người con gái, ôm hắn khóc đến mệt mỏi bên bờ suối, khi đó, trái tim hắn đều bị nước mắt của nàng mà rạn nứt, mà nay lại không giống cảm giác đó.

Muội biết rõ, cho dù ta có đồng ý cưới muội thì cũng chỉ là vì Đại Dục và Nam Ninh......

Mục Thanh Tuyền đột nhiên đánh gãy lời hắn: Đừng nói nữa, muội không cần biết mục đích của huynh, muội chỉ muốn kết quả.

Được rồi, ta đã đồng ý rồi, nhưng ta phải trở về Nam Ninh một chuyến, bọn họ sắp thành hôn... Trong khoảng thời gian này, muội cứ ngoan ngoãn nằm dưỡng sức, đợi ta trở về, ta sẽ cưới muội! Lòng hắn chua xót vô cùng, cuối cùng hắn cũng phải đi đến bước này, ngay cả người nọ hắn cũng không đủ can đảm để đứng từ xa nhìn nàng. Nhưng hắn sẽ không hối hận, bây giờ, hắn phải đối xử tốt với Tuyền nhi, như trách nhiệm mình phải làm, chỉ là trách nhiệm...

Huynh thật sự đồng ý? Nghe được nửa câu đầu, nàng cảm kích vui mừng không thôi, ôm chặt cánh tay hắn, nhưng nàng biết trong lòng hắn không có nàng nên lại có chút thất vọng, cánh tay dần dần buông lỏng, nhưng vẫn cứ ôm.

Huynh sẽ trở lại thật chứ?

Bạch Lộng Ảnh gật đầu, sang sảng cười: Ta hứa rồi mà!

Mục Thanh Tuyền gật đầu, nàng tin tưởng hắn, cơ thể bé nhỏ có chút run rẩy, nàng muốn ôm hắn một chút nhưng lại không dám, cuối cùng, vẫn lấy hết can đảm mà ôm hắn. Đầu tựa nhẹ vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: Ngọc ca ca, vì những lời này của huynh, muội sẽ vẫn tiếp tục chờ huynh, huynh nhất định phải nhanh chóng quay về, muội sẽ ngoan ngoãn ở đây dưỡng sức thật tốt, rồi trở thành tân nương của huynh!

Bạch Lộng Ảnh không hề đẩy nàng ra, vươn tay miễn cưỡng đáp lại cái ôm của nàng, nhớ tới cảm giác ôm Mạch Trục Vân nhỏ bé trong vòng tay mình, tâm trạng nặng nề cũng tiêu tan được một ít, cho dù không yêu nhưng cũng có thể xem Tuyền nhi như nàng ấy, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trấn an: Ừm, đợi nàng thành thân, ta sẽ trở lại cưới muội!

......

Mạch Trục Vân vẫn trở về phủ Thừa Tướng, dù sao Phong vương phủ đã không còn an toàn nữa, nếu Sở Lâm Uyên phát hiện nàng đang ở Vương phủ, nhất định sẽ nghĩ cách khiến cho nàng tiến cung thêm lần nữa, mà nói không chừng hắn sẽ nghĩ ra loại quỷ kế nào đó, hãm hại những người liên quan đến Vương phủ, vì để không mang thêm phiền phức cho Tề Cần, nàng buộc phải rời đi.

Nhưng trước khi đi, nàng đã dặn dò kỹ lưỡng với bọn hắn, tuyệt đối không được đem chuyện ngày đó ra kể lại cho Phong biết, cũng nhắc nhở tụi hắn không được làm việc lỗ mãng, để tránh tạo cơ hội cho Sở Lâm Uyên bắt lấy sơ hở, dù sao, người nọ vẫn là đương kim hoàng thượng, quyền lực có thừa.

Không may thay, ở lại tướng phủ cũng không khác tình hình bên vương phủ là mấy. Sở Lâm Uyên luôn tìm mọi cách tuyên nàng vào cung, quyết không buông tha cho nàng.

Tư Lăng Thanh có lẽ cũng biết được chuyện gì đó, ngược lại còn ra tay giúp đỡ nàng, lấy lý do vì sức khỏe không tốt nên mới đuổi công công đến tuyên chỉ về, tuy biết con bé sẽ không cảm kích nhưng hắn vẫn cứ đơn phương làm vậy, có lẽ, vì hắn muốn bồi thường những sai lầm mà hắn đã gây ra cho hai mẹ con họ, cũng là vì muốn bảo vệ sự an toàn cho Sở Tùy Phong trở về bình an.

Mạch Trục Vân cũng thông qua Tư Lăng Thanh biết được tình huống của Sở Quân Lạc, Sở Lâm Uyên vẫn không làm gì gây khó dễ với thằng bé.

Sở Lâm Uyên nhất định sẽ biết, ngày hôm đó thằng bé là kẻ đứng trước cửa tẩm cung, hơn nữa còn kêu lên vài tiếng - là cố ý để hắn rời đi.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, làm thế nào tên tiểu tử đó lại có thể thoát thân?

Vài ngày sau, mười hai ám vệ của Vương phủ đột ngột hồi kinh, trong lòng Mạch Trục Vân cảm thấy an toàn hơn một chút, nàng đưa tất cả bọn họ an bài ở khắp vương phủ, cũng không có giữ lại một tên ám vệ để bảo vệ mình.

Nàng nghĩ đó là nhà của nàng và phong, điều nàng lo lắng nhất chính là Sở Lâm Uyên sẽ xuống tay với những người trong vương phủ, mà bây giờ, tâm rốt cuộc đã được thả lỏng xuống.

Chưa quá ba ngày, Tề Cần lại lần nữa chạy đến báo cho nàng một cái tin tốt.

P/s: Chời má...ai mà nam phụ chung tình được như Ảnh không? Tui nói cho mấy nàng biết, Ảnh không đời nào giao trái tim mình cho mòe Tuyền kia đâu, hắn khóa trái tim mình rồi...và chỉ có Vân mới là chiếc chìa khóa mở được trái tim đó thôi... còn Truy Nguyệt...một kết cục quá buồn cho hắn....vì sao hắn không sớm nhận ra rõ bản thân mình làm hết thảy mọi chuyện cho Vân không phải bởi vì trách nhiệm, bởi vì công ơn cứu mạng năm xưa của Công Tôn mà vì hắn thật sự có tình cảm với nàng, tình cảm ấy....hắn chỉ có thể mãi mãi dấu nó dưới tận đáy lòng, không cách gì thốt lên lời, cũng không thể bày tỏ để đối phương có thể nghiêm túc chấp nhận..bởi hắn nhận ra hắn đã không còn cơ hội đó...Hắn đã hiểu cảm giác của Ảnh khi Ảnh hi sinh thân mình, cho dù biết bản thân không nhận lại được gì từ đối phương, càng không chiếm được trái tim của nàng, nhưng chỉ cần không nhìn thấy nàng khóc, không nhìn thấy nàng đau đớn, khổ sở. Chỉ cần nàng vui vẻ hạnh phúc, thì dù có bảo hắn chết...hắn cũng không do dự..

Số phận của bốn vị công tử bảng vàng...đã được ông trời định đoạt...ba người một cô gái...hẳn cô phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời khi có được một người yêu thương mình bằng cả trái tim, giống người thân như Ảnh...một người luôn âm thầm giúp đỡ nàng, dù miệng lưỡi vẫn chua ngoa, ác ý với nàng - Nguyệt, và một người đàn ông nguyện vì cho nàng một cái hôn sự ý nghĩa nhất trên đời mà phải trả giá quá nhiều, bằng mạng sống, máu, và mồ hôi mình...

Riêng ta, phải chăng vì quá ấn tượng với nhân vật Ảnh nên chẳng muốn thứ tình cảm của anh bị thay đổi, cho dù có là bắt buộc hay bất đắc dĩ, Ảnh phải có quyền lựa chọn có mở cửa trái tim mình hay không, Tuyền là một cô gái tốt, nhưng với cá tính của Tuyền thì rất không hợp với Ảnh...với lại...cho dù Ảnh có cố gắng dặn lòng mình cứ coi như Tuyền là Vân thì cũng chẳng thay đổi được gì, lừa dối con mắt thì tốt, chứ lừa dối con tim thì lại đau đớn hơn nhiều...Rồi cuối cùng chẳng ai có được hạnh phúc...chắc Vân cũng không muốn người thân mình cưới phải một người mà hắn không yêu nhỉ...

Muốn biết tin tốt đó là thế nào, Tư Lăng Uyển còn chưa ra tay, liệu Ảnh có trở về gặp được Vân không, liệu Phong có trở về đúng ngày đại hôn của bọn họ đang tới gần không...xem chương tiếp theo vào một ngày nào đó...vô định...*zọt lẹ*

/78

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status