Việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thời gian một ngày cả công ty đều nghe nói chuyện xảy ra buổi sáng, lại thêm chuyện thứ Sáu tuần trước 1 màn tại yến hội công ty, Viêm Liệt chân chính đã trở thành tiêu điểm của cả Bắc Đường tập đoàn.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Viêm Liệt mọi người nói đều là thật sao?” Lúc này đã là xế chiều thừa dịp mọi người không quá chú ý, tiểu Minh tới lặng lẽ đến sau lưng Viêm Liệt.
Lại nữa rồi… Viêm Liệt ôm đầu, thập phần bất đắc dĩ quay đầu lại.
“Tiểu Mông tiểu thư, mọi người nói cái gì đều nói.. tiểu thư cũng đừng đi theo làm loạn thêm đi.”
“Mình nào có thêm phiền mình là quan tâm bạn.” Tiểu Mông đúng là thực vội, nàng là thật muốn biết hôm đó Viêm Liệt không mang bất kỳ bạn nhảy nào, còn bị tổng tài chọn trúng, chuyện sáng sớm hôm nay ngẫu nhiên gặp làm cho cả công ty đều đang tán xôn xao, làm cho nàng cũng không khỏi không có lo lắng được.
Nếu như chỉ là nếu như… tổng tài thật sự coi trọng Viêm Liệt, nàng thật một chút hi vọng cũng không có.
“Kia cám ơn tiểu thư quan tâm..mình cùng tổng tài thật không có cái gì.” Những lời này hắn đã nói đi nói lại vô số lần .
“Cái gì cũng không có?” Tiểu Mông chính là cảm thấy đáp án này không có thể tin.
“Không có!” Hắn muốn thề .
Cùng thời gian đó tại phòng làm việc của tổng tài
“Văn Mẫn, đi vào một chút.”
“Vâng.”
“Tổng tài, ngài có chuyện gì căn dặn ?”
“Giúp chị đặt 1 bó hoa, không cần phải cả bó như loại kia, mà là bồn hoa hai bông hoa hướng dương là được rồi, sau đó trước khi tan sở đưa đến tặng cho Viêm Liệt.” Theo đuổi người sao, chuyện tặng hoa này cũng không thể bỏ. (L: nữ tặng hoa nam… này…)
Văn Mẫn nhìn 1 chút tổng tài nhà mình, trầm mặc ước chừng có một phút.
“Tổng tài, ngài xác định phải làm như vậy?”
“Đương nhiên.”
“Muốn ký tên không?”
“Cái này để cùng hoa.” Bắc Đường Yên xuất ra 1 tấm thiệp đã sớm chuẩn bị.
“Vâng” Thì ra ngài là thật sự nghiêm túc.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Viêm Liệt, có chuyện lớn rồi… ở cửa có người tìm cậu.” Tôn ca lớn giọng vang dội lên cả phòng làm việc.
“Tôn ca chỉ là tìm em mà thôi đâu phải đại sự gì đi.” Cùng lắm thì chính là lại bị thẩm vấn một lần.
“Thật sự là đại sự, có người tặng hoa cho cậu.”
“Tặng hoa em? Anh xác định sao?” Viêm Liệt đi tới cửa thân ảnh bởi vì lời nói của Tôn ca mà ngừng lại.
Điều này sao có thể… hắn một đại nam nhân tại sao có thể có người tặng hoa cho hắn.
“Mau đi ra xem một chút đi, cậu xem một chút là biết thật hay giả .”
Viêm Liệt thở dài một hơi đi ra khỏi phòng làm việc, người trong phòng làm việc cũng đều đi theo phía sau của hắn bu lại.
“Xin hỏi ngài chính là Viêm tiên sinh?” Một người nam nhân cầm theo một cái túi đựng to …bên trong chứa hoa, nhìn có vẻ là chậu hoa đang đứng tại cửa phòng hỏi.
“Đúng vậy, tôi chính là Viêm Liệt.” Xem ra tặng hoa là sự thật.
“Thỉnh ký nhận.”
“Ai đưa cho cậu… thành thật khai báo.” Tiểu Mông là người thứ nhất đề ra nghi vấn này.
Viêm Liệt cầm trong tay bồn hoa kia, đối mặt mọi với ánh mắt mọi người mong đợi chỉ có thể vô tội lắc đầu, hắn cũng không biết.
“Đinh ” Kim đồng hồ chỉ năm giờ, đến giờ tan sở.
“Các vị giờ tan sở đa đến, em còn có chút chuyện liền đi trước, tái kiến.” Lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên chuẩn như vậy tan tầm.
Vội vội vàng vàng cầm lên đò đạc của mình đương nhiên còn có bồn hoa kia, ngay cả thang máy cũng không chờ, Viêm Liệt trực tiếp đi thang bộ chạy trở về ký túc xá công ty.
Đem hoa để trên bàn, thừa dịp hai bạn cùng phòng còn chưa trở lại, Viêm Liệt cắn răng mở ra giấy gói.
Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc là ai đưa cho hắn loại vật này. Lấy ra tấm thiệp, khi Viêm Liệt nhìn đến chữ, thân thể đều có chút run rẩy.
“Liệt: hi vọng cậu thích, còn nữa chớ quên tôi còn đang chờ đợi đáp án của cậu… Yên”
Trời ạ, bồn hoa này dĩ nhiên là tổng tài tặng, hơn nữa xưng hô thân mật như vậy làm cho người ta không biết nhắn lại gì đây, đang đợi đáp án của hắn… đáp án của hắn… Hắn có thể có đáp án gì!
Chết tiệt… Bắc ĐườngYên rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nói những lời kia còn tặng hắn vật như vậy… chẳng lẽ là thật muốn đem trò chơi này tiếp tục sao? Như vậy là không phải nói chỉ cần hắn phản ứng thì trò chơi cũng sẽ không dừng, sau đó từng đống người ép hỏi, cùng lời đồn kia sẽ luôn xuất hiện ở trước mắt hắn…
Bắc Đường Yên tại sao phải đem hắn dính líu đến chuyện như vậy…hơn nữa hắn có dự cảm, đây mới là là bắt đầu… nếu như hắn không làm chút gì đó sẽ có chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc phát sinh.
Quyết định… nam tử hán đại trượng phu, hắn không thể lại trốn tránh… Hắn quyết định muốn cùng với nàng nói chuyện một chút, sau đó Viêm Liệt cầm điện thoại lên lại phát hiện mình căn bản không điện thoại của tổng tài.
Thôi, ngày mai khi khác nói! (L : @@)
“…”
Mà điện thoại lại đột nhiên vào lúc này vang lên, Viêm Liệt cầm lên vừa nhìn là 1 dãy số xa lạ. Do dự một chút liền nghe.
“A lô, tôi là Viêm Liệt xin hỏi ai đó?”
“Xin chào, tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên tuyệt đối là cố ý đem tên mình nói chậm như vậy .
Viêm Liệt nghe được giọng nói vừa quen vừa xa lạ, ngu ngơ ba giây.
“Tổng tài, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Viêm Liệt cũng không kinh ngạc khi nàng sẽ có số điện thoại của mình, cái này chỉ là chuyện nhỏ.
“Có rảnh không, tôi muốn mời cậu đi ăn cơm tối, cậu chắc cũng muốn cùng tôi hàn huyên một chút đúng không.”
“Được.” Hắn cũng cảm thấy hai người cần phải nói chuyện một chút.
“Cậu bây giờ ở nơi nào, công ty hay là ký túc xá?”
“Ký túc xá.” Viêm Liệt có chút ảo não, hắn cảm thấy hắn hết thảy đều giống như một tờ giấy trắng bày tại trước mặt Bắc Đường Yên.
“Được rồi nửa giờ sau tôi ở dưới ký túc xá chờ cậu, bye.” Nói xong, Bắc Đường Yên liền cúp điện thoại.
Viêm Liệt cầm lấy điện thoại thở dài.
Tối nay sẽ đem hết thảy đều nói cho rõ ràng, hắn không thích có nhiều chuyện phiền não như vậy phát sinh, nhất là chuyện xấu của hắn cùng tổng tài, nàng có thể không quan tâm nhưng hắn quan tâm, hắn liên tục kỳ vọng là mình có thể cùng nàng trở thành đồng nghiệp, trở thành chiến hữu mà không phải là như vậy… giống như là 1 trò khôi hài, hắn cự tuyệt trở thành đối tượng của 1 trò đùa!
Vừa nghĩ tới này… vừa đổi một bộ y phục, sau đó ngồi ở phòng khách, chờ thời gian đến…
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Viêm Liệt mọi người nói đều là thật sao?” Lúc này đã là xế chiều thừa dịp mọi người không quá chú ý, tiểu Minh tới lặng lẽ đến sau lưng Viêm Liệt.
Lại nữa rồi… Viêm Liệt ôm đầu, thập phần bất đắc dĩ quay đầu lại.
“Tiểu Mông tiểu thư, mọi người nói cái gì đều nói.. tiểu thư cũng đừng đi theo làm loạn thêm đi.”
“Mình nào có thêm phiền mình là quan tâm bạn.” Tiểu Mông đúng là thực vội, nàng là thật muốn biết hôm đó Viêm Liệt không mang bất kỳ bạn nhảy nào, còn bị tổng tài chọn trúng, chuyện sáng sớm hôm nay ngẫu nhiên gặp làm cho cả công ty đều đang tán xôn xao, làm cho nàng cũng không khỏi không có lo lắng được.
Nếu như chỉ là nếu như… tổng tài thật sự coi trọng Viêm Liệt, nàng thật một chút hi vọng cũng không có.
“Kia cám ơn tiểu thư quan tâm..mình cùng tổng tài thật không có cái gì.” Những lời này hắn đã nói đi nói lại vô số lần .
“Cái gì cũng không có?” Tiểu Mông chính là cảm thấy đáp án này không có thể tin.
“Không có!” Hắn muốn thề .
Cùng thời gian đó tại phòng làm việc của tổng tài
“Văn Mẫn, đi vào một chút.”
“Vâng.”
“Tổng tài, ngài có chuyện gì căn dặn ?”
“Giúp chị đặt 1 bó hoa, không cần phải cả bó như loại kia, mà là bồn hoa hai bông hoa hướng dương là được rồi, sau đó trước khi tan sở đưa đến tặng cho Viêm Liệt.” Theo đuổi người sao, chuyện tặng hoa này cũng không thể bỏ. (L: nữ tặng hoa nam… này…)
Văn Mẫn nhìn 1 chút tổng tài nhà mình, trầm mặc ước chừng có một phút.
“Tổng tài, ngài xác định phải làm như vậy?”
“Đương nhiên.”
“Muốn ký tên không?”
“Cái này để cùng hoa.” Bắc Đường Yên xuất ra 1 tấm thiệp đã sớm chuẩn bị.
“Vâng” Thì ra ngài là thật sự nghiêm túc.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Viêm Liệt, có chuyện lớn rồi… ở cửa có người tìm cậu.” Tôn ca lớn giọng vang dội lên cả phòng làm việc.
“Tôn ca chỉ là tìm em mà thôi đâu phải đại sự gì đi.” Cùng lắm thì chính là lại bị thẩm vấn một lần.
“Thật sự là đại sự, có người tặng hoa cho cậu.”
“Tặng hoa em? Anh xác định sao?” Viêm Liệt đi tới cửa thân ảnh bởi vì lời nói của Tôn ca mà ngừng lại.
Điều này sao có thể… hắn một đại nam nhân tại sao có thể có người tặng hoa cho hắn.
“Mau đi ra xem một chút đi, cậu xem một chút là biết thật hay giả .”
Viêm Liệt thở dài một hơi đi ra khỏi phòng làm việc, người trong phòng làm việc cũng đều đi theo phía sau của hắn bu lại.
“Xin hỏi ngài chính là Viêm tiên sinh?” Một người nam nhân cầm theo một cái túi đựng to …bên trong chứa hoa, nhìn có vẻ là chậu hoa đang đứng tại cửa phòng hỏi.
“Đúng vậy, tôi chính là Viêm Liệt.” Xem ra tặng hoa là sự thật.
“Thỉnh ký nhận.”
“Ai đưa cho cậu… thành thật khai báo.” Tiểu Mông là người thứ nhất đề ra nghi vấn này.
Viêm Liệt cầm trong tay bồn hoa kia, đối mặt mọi với ánh mắt mọi người mong đợi chỉ có thể vô tội lắc đầu, hắn cũng không biết.
“Đinh ” Kim đồng hồ chỉ năm giờ, đến giờ tan sở.
“Các vị giờ tan sở đa đến, em còn có chút chuyện liền đi trước, tái kiến.” Lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên chuẩn như vậy tan tầm.
Vội vội vàng vàng cầm lên đò đạc của mình đương nhiên còn có bồn hoa kia, ngay cả thang máy cũng không chờ, Viêm Liệt trực tiếp đi thang bộ chạy trở về ký túc xá công ty.
Đem hoa để trên bàn, thừa dịp hai bạn cùng phòng còn chưa trở lại, Viêm Liệt cắn răng mở ra giấy gói.
Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc là ai đưa cho hắn loại vật này. Lấy ra tấm thiệp, khi Viêm Liệt nhìn đến chữ, thân thể đều có chút run rẩy.
“Liệt: hi vọng cậu thích, còn nữa chớ quên tôi còn đang chờ đợi đáp án của cậu… Yên”
Trời ạ, bồn hoa này dĩ nhiên là tổng tài tặng, hơn nữa xưng hô thân mật như vậy làm cho người ta không biết nhắn lại gì đây, đang đợi đáp án của hắn… đáp án của hắn… Hắn có thể có đáp án gì!
Chết tiệt… Bắc ĐườngYên rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nói những lời kia còn tặng hắn vật như vậy… chẳng lẽ là thật muốn đem trò chơi này tiếp tục sao? Như vậy là không phải nói chỉ cần hắn phản ứng thì trò chơi cũng sẽ không dừng, sau đó từng đống người ép hỏi, cùng lời đồn kia sẽ luôn xuất hiện ở trước mắt hắn…
Bắc Đường Yên tại sao phải đem hắn dính líu đến chuyện như vậy…hơn nữa hắn có dự cảm, đây mới là là bắt đầu… nếu như hắn không làm chút gì đó sẽ có chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc phát sinh.
Quyết định… nam tử hán đại trượng phu, hắn không thể lại trốn tránh… Hắn quyết định muốn cùng với nàng nói chuyện một chút, sau đó Viêm Liệt cầm điện thoại lên lại phát hiện mình căn bản không điện thoại của tổng tài.
Thôi, ngày mai khi khác nói! (L : @@)
“…”
Mà điện thoại lại đột nhiên vào lúc này vang lên, Viêm Liệt cầm lên vừa nhìn là 1 dãy số xa lạ. Do dự một chút liền nghe.
“A lô, tôi là Viêm Liệt xin hỏi ai đó?”
“Xin chào, tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên tuyệt đối là cố ý đem tên mình nói chậm như vậy .
Viêm Liệt nghe được giọng nói vừa quen vừa xa lạ, ngu ngơ ba giây.
“Tổng tài, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Viêm Liệt cũng không kinh ngạc khi nàng sẽ có số điện thoại của mình, cái này chỉ là chuyện nhỏ.
“Có rảnh không, tôi muốn mời cậu đi ăn cơm tối, cậu chắc cũng muốn cùng tôi hàn huyên một chút đúng không.”
“Được.” Hắn cũng cảm thấy hai người cần phải nói chuyện một chút.
“Cậu bây giờ ở nơi nào, công ty hay là ký túc xá?”
“Ký túc xá.” Viêm Liệt có chút ảo não, hắn cảm thấy hắn hết thảy đều giống như một tờ giấy trắng bày tại trước mặt Bắc Đường Yên.
“Được rồi nửa giờ sau tôi ở dưới ký túc xá chờ cậu, bye.” Nói xong, Bắc Đường Yên liền cúp điện thoại.
Viêm Liệt cầm lấy điện thoại thở dài.
Tối nay sẽ đem hết thảy đều nói cho rõ ràng, hắn không thích có nhiều chuyện phiền não như vậy phát sinh, nhất là chuyện xấu của hắn cùng tổng tài, nàng có thể không quan tâm nhưng hắn quan tâm, hắn liên tục kỳ vọng là mình có thể cùng nàng trở thành đồng nghiệp, trở thành chiến hữu mà không phải là như vậy… giống như là 1 trò khôi hài, hắn cự tuyệt trở thành đối tượng của 1 trò đùa!
Vừa nghĩ tới này… vừa đổi một bộ y phục, sau đó ngồi ở phòng khách, chờ thời gian đến…
/68
|