Chương 16: Thật ngại quá, trượt tay
Tiêu Kỳ Mặc bước ra ngoài được vài bước, thấy Diệp Cẩn Văn vẫn luôn bám theo sau liền dừng lại.
“Đi, mau đi tìm ông Tô nói rõ về việc xảy ra trong ngõ hẻm.”
Người đàn ông bình tĩnh nói chuyện, Diệp Cẩn Văn căn bản không nhìn rõ được, cũng đoán không ra được điều gì ẩn chứa trong đôi mắt thâm trầm đen láy sau lớp kính kia.
Nhưng anh ta vẫn gật đầu theo bản năng.
“OK, chuyện này cứ giao cho tôi.” Diệp Cẩn Văn bóp tay làm nóng người.
Anh ta có quen biết với ông Tô, lại thích hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu.
Lần này rõ ràng không phải là lỗi của Lục Miên, mấy người này sao lại khẩu nghiệp như vậy chứ hả !
Lục Miên người ta chẳng những không trả thù xã hội mà ngược lại còn ‘ra chân’ cứu cái mạng quèn của bọn họ một lần đó có được không !
Diệp Cẩn Văn không chút do dự trực tiếp đến hậu viện tìm ông Tô.
Bởi vì đã đến mấy lần nên bảo vệ Tô gia cũng không ngăn cản anh ta. Anh ta tìm đến ông Tô đơn giản tóm tắt lại sự việc cho ông Tô nghe một lần, ông Tô đương nhiên để bụng, trực tiếp hủy bỏ buổi yến tiệc hoang đường này.
Tâm tình của đám khách khứa đều rất phức tạp, đến cuối cùng chỉ có thể ngơ ngác rời đi.
Có điều nhóm ba người Lục Hành Đường lại bị giữ lại, khiến không ít người tò mò đoán già đoán non, chẳng lẽ hai nhà này sắp có chuyện tốt ?
Tâm tình Lục Tâm Noãn không ngừng nhảy nhót.
Lục Hành Đường thì nho nhã lễ độ, đầu tiên là nói xin lỗi ông Tô: “Ông Tô, lần này là Lục Miên gây phiền phức cho ngài rồi, trở về tôi liền dạy bảo nó !”
“Không cần !” Tô Thanh Hà vịn lấy ông ta, ánh mắt sáng quắc mang theo chân thành, lại còn nắm lấy tay ông ta, “Lục tiên sinh, phiền ngài trở về giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến Miên Miên, nếu không có con bé, nhà Tô hôm nay sợ rằng đã gặp xui xẻo rồi !”
Ba người Lục Hành Đường, Lục Tâm Noãn, Bùi Cẩm Lan: ?????
--
Sau khi tiễn ba người nhà họ Lục đi thì trong sân chỉ còn lại ba người là ông Tô, Tô Thăng và cháu nội Tô Giác.
Tô Thăng không hiểu: “Cha, cha tốt bụng như vậy sao lại có sát thủ tới ám sát cha chứ ? Con thấy chính là cha muốn bênh vực Lục Miên thì có, cố ý gợi chuyện……”
Ông cụ Tô lắc đầu, trong đôi mắt dãi dầu sương gió tuy vẩn đục nhưng lại mang theo vài phần sắc bén.
Chuyện ở trong ngõ hẻm là sự thật, ông ấy chưa đến mức vì Lục Miên làm ra loại chuyện này.
Không có tâm trạng giải thích, ông cụ liếc mắt nhìn đứa con trai một cái sau đó xoay mặt lại nhìn đứa cháu nội Tô Giác, ý tứ sâu xa dặn dò cậu ta: “Miên Miên sẽ đến trường trung học Côn Bằng của các cháu học lớp 10, cháu hãy chiếu cố con bé nhiều một chút.”
Tô Giác một mặt buồn bực, không đợi cậu ta nói chuyện thì Tô Thăng đã xen lời trước.
“Cha, vì cái gì ? Sẽ không phải cha muốn tác hợp cho Tô Giác và Lục Miên đó chứ ! Đứa con gái kia không xứng với Giác nhi của chúng ta ! Nhưng em gái nó ngược lại cũng không tệ lắm……”
Tô Thanh Hà lườm ông ta một cái, “Đừng nói bậy, là nhà chúng ta không xứng với Lục Miên !”
“Hả ??” Tô Thăng càng thêm mơ hồ.
Thế nhưng ông cụ đã chống gậy quay về phòng.
Tô Giác âm thầm rầm rì một tiếng, cũng không để bụng lắm.
--
Lục Miên giẫm dép lào lẹp bẹp chậm rì rì trở về.
Khu biệt thự của nhà họ Tô bên kia không có xe bus công cộng, taxi cũng tương đối ít. Cô đi bộ dọc theo luống hoa ven đường, trái lại cũng vô cùng nhàn nhã thong dong.
Lúc Tiêu Kỳ Mặc lái xe đuổi theo cô thì thấy một màn như thế này.
Thiếu nữ gầy gò đơn bạc, một tay đút túi quần, một tay tùy ý lướt qua khuấy động luống hoa ven đường khiến chúng vang lên những âm thành xào xạc nho nhỏ.
Mái tóc ngắn mềm mại nhẹ nhàng khoan khoái thỉnh thoảng lại khẽ khàng lung lay theo gió, cảnh đẹp ý vui đến cùng cực.
Tiêu Kỳ Mặc nhẹ nhàng bấm còi, giảm tốc độ lại chậm rãi lái đến bên cạnh Lục Miên, anh nhã nhặn thân sĩ hỏi: “Lục tiểu thư, tôi đưa cô đi một đoạn nhé ?”
Lục Miên thờ ơ hạ mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Ha ha, con nhóc này kiêu căng khinh người quá nhỉ !
Tiêu Kỳ Mặc lại tiến về phía trước thêm vài mét, dừng xe ở phía trước cách Lục Miên hai mét, bánh xe đánh một vòng, chắn hết đường đi của cô.
Anh một tay vịn vô lăng, tay còn lại mở cửa ghế phó lái.
Ngũ quan tuấn tú sáng sủa mang theo một nụ cười ôn hòa, anh ung dung thong thả mở miệng: “Thật ngại quá, trượt tay.”
/2217
|