Editor: Bắc Chỉ.
Kết hôn ba ngày, vợ chồng tân hôn phải về nhà ba vợ mẹ vợ.
Vào buổi tối trước một ngày, Trương Lệ Vân đem của hồi môn chuẩn bị thật tốt, trừ bỏ theo phong tục bản địa chuẩn bị một đôi gà vịt, hai cân thịt heo, hai bao thuốc lá, mặt khác bà còn lấy ra khăn quàng cổ lúc trước Triệu Nam mua ở huyện thành, để cùng Khương Nhuế mang về nhà mẹ đẻ.
"Bảo Cầm chắc con không phát hiện ra, ngày đó mẹ đem hết khăn quàng nó mua về thu lại, tiểu tử này sắc mặt thối hẳn, hắn cho rằng mẹ không muốn đưa cho con, liền đến nhà bếp, một mình đem hết củi ở trong viện kia bổ sạch, con xem, chính là những cái đó, làm bao nhiêu mâm tiệc cưới cũng còn chưa đốt hết. CHờ lần sau nhà chúng ta không còn củi đốt, mẹ lại làm hắn không vui cái gì đấy, nói không chừng hắn có thể đem củi trong một năm đều bổ hết."" Trương Lệ Vân chế nhạo con trai mình.
Lý Tiểu Nga ở một bên xen mồm: "Khó trách ngày đó con thấy mẹ nhìn mảnh sân kia cân nhắc, thì ra là sợ cậu hai bổ vỡ đất!"
Khương Nhuế che miệng cười không ngừng.
Triệu Nam mộc mặt (mặt than -.-), để mặc ba người các cô tìm niềm vui.
Ngày đó kết hôn, Khương Nhuế ngồi sau xe đạp Triệu Nam, từ Đỗ gia rồi tới Triệu gia, hôm nay hồi môn, lại ngồi xe đạp trở về.
Cô còn mặc một thân áo bông màu đỏ, trên cổ quàng thêm một cái khăn lông dê thời thượng, tóc buộc thấp thành đuôi ngựa, tóc mái lả lơi* trước trán, sắc mặt hồng nhuận, ý cười nhiễm khắp mặt. Mặc cho ai thấy, đều nói con gái Đỗ gia gả đi, tới Triệu gia là hưởng phúc.
*lả lơi: nguyên văn là "trên trán sơ tóc mái" nhưng edit là lả lơi cho có phong thái >..< hihi.
Còn chưa tiến vào cửa Đỗ gia, liền nghe được tiếng khóc của Tiểu Sơn Tra.
"Ba, mẹ, con về rồi."Khương Nhuế và Triệu Nam sóng vai đi vào sân.
Vương Đồng Hoa vội vã từ trong phòng ra nghênh đón, "Bảo Cầm và Triệu Nam tới rồi, mau vào phòng đi."
Triệu Nam cũng kêu một tiếng mẹ.
"Aiz, aiz." Vương Đồng Hoa xoa xoa tạp dề đồng ý.
"Sao Tiểu Sơn Tra lại khóc thế ạ?" Khương Nhuế tiếp nhận rổ trên tay Triệu Nam, đặt ở trên bàn cơm, nhìn trái phải, lại hỏi: "Ba đi đâu hả mẹ?"
"Con bé ngày hôm qua bị cảm lạnh, trên người khó chịu, vẫn luôn khóc nháo. Ba con biết hôm nay con trở về, sáng sớm còn ở trong phòng chờ, vừa nãy có vài người tới, nói từ đường* có việc, kêu ba con cùng anh con đi xem thế nào, chắc là trước lúc ăn cơm sẽ về."
*Từ đường: Nhà thờ tổ tiên.
Khương Nhuế gật gật đầu, quay đầu nhìn Triệu Nam nói: "Anh trước ngồi một lát, em đi xem Tiểu Sơn Tra."
Vương Đồng Hoa vội nói: "Tiểu Hoa đang ru con bé ngủ, con bồi A Nam ngồi đi, mẹ đến nhà bếp hầm điểm tâm, mang tới cho các con ăn."
"Mẹ, không cần đâu." Khương Nhuế giữ chặt bà, "Lại không phải là khách, ăn điểm tâm cái gì."
"Đứa nhỏ này, sao lại không phải là khách? Đây đều là quy củ." Vương Đồng Hoa đẩy tay cô ra.
(Đúng là gả con gái như bát nước đổ đi...)
Khương Nhuế đành phải nói: "Đêm qua đã ăn một chút, bọn con cũng vừa mới ăn sáng ở nhà, hiện tại có ăn cũng không vào."
"Được, được, vậy... " Vương Đồng Hoa xoa xoa tay, lại nói: "Khát hay không? Mẹ đi pha hai chén trà." Nói xong, không đợi Khương Nhuế và Triệu Nam cự tuyệt, liền xoay người đi đến nhà bếp.
Khương Nhuế bất đắc dĩ cùng Triệu Nam liếc nhìn nhau, bỗng nhiên nhìn thấy trên mũi hắn có một cọng lông mi rơi xuống, tiến đến thổi đi, thổi không rớt, lại thổi lần nữa.
"Đừng nháo." Khoảng cách hai người rất gần, khí lạnh hướng trên mặt mình phun đến, Triệu Nam cho rằng cô nổi lên tâm chơi đùa, không tự nhiên mà đem người ấn trở về.
"Anh mới nháo ấy." Khương Nhuế cố đẩy hắn, duỗi tay cầm cọng lông mi kia lên, để cho hắn nhìn rõ ràng, sau đó quay đầu đi không để ý đến hắn.
Triệu Nam liền hiểu được mình trách lầm cô, nhìn cô giống như tức giận, lại không biết nên nói gì, hiện tại còn ở Đỗ gia, mẹ vợ tùy thời sẽ xuất hiện, hắn càng không có mặt mũi mềm mỏng thuyết phục, chỉ đành phải nhìn phía trước, bộ dáng nghiêm trang, tay rũ bên người lại lặng lẽ câu lấy ngón tay Khương Nhuế.
Khương Nhuế ném ra, hắn lại đi câu lấy, lại ném ra, lại bám riết không tha, câu thẳng đến khi người không còn tức giận, quay đầu mềm như bông mà trừng hắn liếc mắt một cái, "Da mặt dày."
Vương Đồng Hoa bưng hai chén trà vào nhà, Khương Nhuế và Triệu Nam đứng dậy đi tiếp.
"Nếu mẹ không vội, ngồi xuống bồi con nói chuyện đi. Mẹ xem này, đây là mấy cái khăn quàng cổ, là lúc trước A Nam đi huyện thành mua về, mẹ, chị dâu còn có Bảo Trân mỗi người một cái. Ưm, Bảo Trân hôm nay không có ở nhà ạ?"
"Ở nhà, chắc là đóng cửa không nghe thấy, mẹ đi kêu nó."
Khương Nhuế ngăn cản nói: "Nói không chừng em ấy đang ôn tập công khóa, chúng ta đừng quấy rầy nó, lát nữa ăn cơm hẵng gọi."
"Cũng đúng." Vương Đồng Hoa sờ sờ khăn quàng cổ, cười đến nheo mắt lại, trong miệng lại nói: " Như vậy tốn bao nhiêu tiền a, đừng tiêu pha hoang phí như thế, về sau nhớ rõ, lúc trở về không cần mua đồ đâu."
Khương Nhuế nhìn Triệu Nam liếc mắt một cái, cười nói: "Đây là tâm ý của anh ấy, mẹ nhận là được."
Đang nói, Đỗ Bảo Trân mở cửa phòng, từ bên trong nhô đầu ra, "Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng của chị,.... A, chị trở về rồi!" Nàng kinh hỉ mà hoan hô một tiếng, từ trong phòng nhảy vài bước đi đến.
"Nói nhỏ chút!" Vương Đồng Hoa nhẹ giọng quát nàng, "Sơn Tra hiện tại không khóc, hẳn là khóc mệt mới ngủ, đừng đánh thức con bé."
Đỗ Bảo Trân rón ra rón rén đi đến bên người Khương Nhuế, ngồi xuống cuốn lấy tay cô, "Chị, rốt cuộc chị cũng đã trở lại, em rất nhớ chị."
"Mới hai ngày không gặp, lại không phải hai năm." Khương Nhuế buồn cười nói, "Bài tập làm xong rồi sao? Ngày mai chắc là phải lên trường học rồi."
"Ai nha, làm xong làm xong cả rồi, sao mỗi người vừa thấy em liền hỏi bài tập, không thể nói cái khác được sao?"
"Em là học sinh, trừ bỏ việc học còn có thể bàn luận cái gì?"
Đỗ Bảo Trân rầu rĩ không vui mà bĩu môi.
Vương Đồng Hoa trừng nàng liếc mắt một cái, "Cái nha đầu này sao không biết chào hỏi gì cả? Mau chào anh rể."
"Con biết rồi". Đỗ Bảo Trân đứng lên, thành thật kêu một câu, "Em chào anh rể."
Triệu Nam gật đầu, từ trong túi móc ra một cái bao lì xì.
Vương Đồng Hoa vừa thấy, lập tức nói: "A Nam mau cất đi, không cần cho nó."
"Lúc trước mẹ cũng nói, đều là quy củ, sao có thể không cho? Bảo Trân nhận lấy đi." Khương Nhuế nói.
Đỗ Bảo Trân nhìn sắc mặt mẹ, tiếp nhận bao lì xì, trên mặt lộ ra vui mừng, một tiếng anh rể càng thêm thiệt tình thực lòng: "Cảm ơn chị, cảm ơn anh rể."
Vương Đồng Hoa cau mày: "Được rồi, chạy về phòng đọc sách đi, đừng ở chỗ này nói nhao nhao."
Đỗ Bảo Trân lè lưỡi chạy đi.
"Nó cũng không phải là trẻ con, đưa lì xì làm gì, lại làm A Nam tiêu phí." Vương Đồng Hoa nhỏ mọn thì thầm.
Khương Nhuế chỉ mỉm cười nghe.
"Ai u, bếp còn đang cháy, Bảo Cầm con cùng A Nam cứ ngồi đấy, mẹ đi nhìn một cái." Bà lại đứng dậy vội vàng đi.
Khương Nhuế quay đầu nhìn Triệu Nam, "Em đi xem chị dâu và Tiểu Sơn Tra, anh muốn đi cùng em hay chờ ở đây?"
"Anh chờ em." Triệu Nam nói.
Khương Nhuế gật gật đầu, đột nhiên phủ trên mặt hắn mổ một cái, cong lên đôi mắt cười nói: "Em sẽ mau trở lại."
Triệu Nam bất đắc dĩ nhìn cô vào nhà, môi cùng cùng ngực đều tê dại.
Trong phòng Trương Tiểu Hoa có điểm ám (không thoáng khí), tay chân Khương Nhuế nhẹ nhàng đi vào, hướng trên giường nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi: ""Cháu ngủ rồi à chị?"
"Mới vừa ngủ." Trương Tiểu Hoa đè thấp tiếng nói.
"Sao lại khóc lợi hại như thế. Có cần phải đi trạm xá không?"
Trương Tiểu Hoa gật đầu nói: "Đi rồi, kỳ thật là cảm cúm không nghiêm trọng, chính là mũi con bé bị tắc, chỉ có thể dùng miệng hút khí, lúc uống sữa cũng phải dùng miệng. Con bé lại tưởng uống sữa là hút khí, lo liệu không hết việc, xấu tính lên lại khóc."
Trương Tiểu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía cô, "Em ở Triệu gia thế nào?"
"Khá tốt." Khóe miệng Khương Nhuế hàm chứa ý cười, cũng không nói nhiều.
Trương Tiểu Hoa xem ở trong mắt, trong lòng rất phức tạp. Ở được không, kỳ thật không cần nhiều lời, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cô em chồng này là hưởng phúc tốt, chính là số mình còn khổ. Nghĩ đến hai ngày nay, vừa chăm sóc con cái, vừa cho mấy con thỏ ăn, thậm chí sơ sẩy một chút, đã làm con gái bị cảm lạnh, cô (TTH) vừa tức vừa gấp. Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, còn chưa cảm thụ được hết.
Khương Nhuế cùng nàng nói chuyện một lát, sợ đánh thức Tiểu Sơn Tra, không có ngồi lâu, lại đi đến phòng Đỗ Bảo Trân.
Cô vừa vào cửa, Đỗ Bảo Trân liền giữ chặt tay cô thất kinh hỏi: "Chị, chị có biết anh rể cho em bao nhiêu tiền không?"
"Chị biết." Khương Nhuế nói, khi chuẩn bị bao lì xì, Triệu Nam cho cô xem qua.
Đỗ Bảo Trân vươn một bàn tay, ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, "Có năm đồng tiền a! Thế nhưng có năm đồng tiền lận đó!"
Khương Nhuế đem cái tay kia áp xuống, "Chị biết có năm đồng tiền, em lấy là được, nếu muốn giao cho mẹ cũng được, để mẹ giữ đi mua sách mua vở."
Đỗ Bảo Trân đem bao lì xì ôm lấy, "Em, em tự mình giữ."
Nhưng nàng vẫn nhìn không được kích động tâm tình, lại nói với Khương Nhuế, "Sao anh rể mừng tuổi bao lì xì lớn như thế a~!"
Khương Nhuế cười cười, trước cô biết bên trong bao, cũng cảm thấy liệu có nhiều quá hay không, nhưng Triệu Nam kiên trì, cô cũng không quản nhiều. Sáng nay ra cửa, nghe Trương Lệ Vân nói mới biết được, tối hôm qua Triệu Nam hỏi bà, biết được hôm nay hắn mừng lì xì, liên quan đến mặt mũi nhà mẹ đẻ cô ở, lúc này mới chuẩn bị một bao lớn.
Đỗ Bảo Trân thấy cô một chút kinh ngạc cũng không có, trong lòng có chút buồn bực, lại nhìn kỹ chị nàng, phát giác mấy ngày không gặp, trên người cô có chút bất đồng. Tuy rằng trên người vẫn mặc bộ đồ năm trước, nhưng trên cổ quàng khăn, trước nay chưa từng thấy kiểu dáng này, nhìn mềm mại lại thời thượng, dưới chân đi đôi giày da mới tinh, màu đen bóng loáng, nàng thấy ở lớp đứa bạn có gia cảnh tốt nhất đi qua, trước nay không nghĩ tới một đôi giày này sẽ xuất hiện trên chân chị nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy người chị từ nhỏ cùng nàng lớn lên trở nên không giống như trước, cô ăn mặc thời thượng như vậy, cười đến xinh đẹp như vậy, trái lại chính mình, bởi vì một cái bao lì xì mà đại kinh tiểu quái*, như là chưa hiểu việc nhân sinh.
*Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to.
Bao lì xì này vừa mới làm nàng kinh hỉ không thôi, hiện tại nàng cầm, không biết vì sao, lại có điểm hụt hẫng.
24/02/2019. - Hoàn thành.
Kết hôn ba ngày, vợ chồng tân hôn phải về nhà ba vợ mẹ vợ.
Vào buổi tối trước một ngày, Trương Lệ Vân đem của hồi môn chuẩn bị thật tốt, trừ bỏ theo phong tục bản địa chuẩn bị một đôi gà vịt, hai cân thịt heo, hai bao thuốc lá, mặt khác bà còn lấy ra khăn quàng cổ lúc trước Triệu Nam mua ở huyện thành, để cùng Khương Nhuế mang về nhà mẹ đẻ.
"Bảo Cầm chắc con không phát hiện ra, ngày đó mẹ đem hết khăn quàng nó mua về thu lại, tiểu tử này sắc mặt thối hẳn, hắn cho rằng mẹ không muốn đưa cho con, liền đến nhà bếp, một mình đem hết củi ở trong viện kia bổ sạch, con xem, chính là những cái đó, làm bao nhiêu mâm tiệc cưới cũng còn chưa đốt hết. CHờ lần sau nhà chúng ta không còn củi đốt, mẹ lại làm hắn không vui cái gì đấy, nói không chừng hắn có thể đem củi trong một năm đều bổ hết."" Trương Lệ Vân chế nhạo con trai mình.
Lý Tiểu Nga ở một bên xen mồm: "Khó trách ngày đó con thấy mẹ nhìn mảnh sân kia cân nhắc, thì ra là sợ cậu hai bổ vỡ đất!"
Khương Nhuế che miệng cười không ngừng.
Triệu Nam mộc mặt (mặt than -.-), để mặc ba người các cô tìm niềm vui.
Ngày đó kết hôn, Khương Nhuế ngồi sau xe đạp Triệu Nam, từ Đỗ gia rồi tới Triệu gia, hôm nay hồi môn, lại ngồi xe đạp trở về.
Cô còn mặc một thân áo bông màu đỏ, trên cổ quàng thêm một cái khăn lông dê thời thượng, tóc buộc thấp thành đuôi ngựa, tóc mái lả lơi* trước trán, sắc mặt hồng nhuận, ý cười nhiễm khắp mặt. Mặc cho ai thấy, đều nói con gái Đỗ gia gả đi, tới Triệu gia là hưởng phúc.
*lả lơi: nguyên văn là "trên trán sơ tóc mái" nhưng edit là lả lơi cho có phong thái >..< hihi.
Còn chưa tiến vào cửa Đỗ gia, liền nghe được tiếng khóc của Tiểu Sơn Tra.
"Ba, mẹ, con về rồi."Khương Nhuế và Triệu Nam sóng vai đi vào sân.
Vương Đồng Hoa vội vã từ trong phòng ra nghênh đón, "Bảo Cầm và Triệu Nam tới rồi, mau vào phòng đi."
Triệu Nam cũng kêu một tiếng mẹ.
"Aiz, aiz." Vương Đồng Hoa xoa xoa tạp dề đồng ý.
"Sao Tiểu Sơn Tra lại khóc thế ạ?" Khương Nhuế tiếp nhận rổ trên tay Triệu Nam, đặt ở trên bàn cơm, nhìn trái phải, lại hỏi: "Ba đi đâu hả mẹ?"
"Con bé ngày hôm qua bị cảm lạnh, trên người khó chịu, vẫn luôn khóc nháo. Ba con biết hôm nay con trở về, sáng sớm còn ở trong phòng chờ, vừa nãy có vài người tới, nói từ đường* có việc, kêu ba con cùng anh con đi xem thế nào, chắc là trước lúc ăn cơm sẽ về."
*Từ đường: Nhà thờ tổ tiên.
Khương Nhuế gật gật đầu, quay đầu nhìn Triệu Nam nói: "Anh trước ngồi một lát, em đi xem Tiểu Sơn Tra."
Vương Đồng Hoa vội nói: "Tiểu Hoa đang ru con bé ngủ, con bồi A Nam ngồi đi, mẹ đến nhà bếp hầm điểm tâm, mang tới cho các con ăn."
"Mẹ, không cần đâu." Khương Nhuế giữ chặt bà, "Lại không phải là khách, ăn điểm tâm cái gì."
"Đứa nhỏ này, sao lại không phải là khách? Đây đều là quy củ." Vương Đồng Hoa đẩy tay cô ra.
(Đúng là gả con gái như bát nước đổ đi...)
Khương Nhuế đành phải nói: "Đêm qua đã ăn một chút, bọn con cũng vừa mới ăn sáng ở nhà, hiện tại có ăn cũng không vào."
"Được, được, vậy... " Vương Đồng Hoa xoa xoa tay, lại nói: "Khát hay không? Mẹ đi pha hai chén trà." Nói xong, không đợi Khương Nhuế và Triệu Nam cự tuyệt, liền xoay người đi đến nhà bếp.
Khương Nhuế bất đắc dĩ cùng Triệu Nam liếc nhìn nhau, bỗng nhiên nhìn thấy trên mũi hắn có một cọng lông mi rơi xuống, tiến đến thổi đi, thổi không rớt, lại thổi lần nữa.
"Đừng nháo." Khoảng cách hai người rất gần, khí lạnh hướng trên mặt mình phun đến, Triệu Nam cho rằng cô nổi lên tâm chơi đùa, không tự nhiên mà đem người ấn trở về.
"Anh mới nháo ấy." Khương Nhuế cố đẩy hắn, duỗi tay cầm cọng lông mi kia lên, để cho hắn nhìn rõ ràng, sau đó quay đầu đi không để ý đến hắn.
Triệu Nam liền hiểu được mình trách lầm cô, nhìn cô giống như tức giận, lại không biết nên nói gì, hiện tại còn ở Đỗ gia, mẹ vợ tùy thời sẽ xuất hiện, hắn càng không có mặt mũi mềm mỏng thuyết phục, chỉ đành phải nhìn phía trước, bộ dáng nghiêm trang, tay rũ bên người lại lặng lẽ câu lấy ngón tay Khương Nhuế.
Khương Nhuế ném ra, hắn lại đi câu lấy, lại ném ra, lại bám riết không tha, câu thẳng đến khi người không còn tức giận, quay đầu mềm như bông mà trừng hắn liếc mắt một cái, "Da mặt dày."
Vương Đồng Hoa bưng hai chén trà vào nhà, Khương Nhuế và Triệu Nam đứng dậy đi tiếp.
"Nếu mẹ không vội, ngồi xuống bồi con nói chuyện đi. Mẹ xem này, đây là mấy cái khăn quàng cổ, là lúc trước A Nam đi huyện thành mua về, mẹ, chị dâu còn có Bảo Trân mỗi người một cái. Ưm, Bảo Trân hôm nay không có ở nhà ạ?"
"Ở nhà, chắc là đóng cửa không nghe thấy, mẹ đi kêu nó."
Khương Nhuế ngăn cản nói: "Nói không chừng em ấy đang ôn tập công khóa, chúng ta đừng quấy rầy nó, lát nữa ăn cơm hẵng gọi."
"Cũng đúng." Vương Đồng Hoa sờ sờ khăn quàng cổ, cười đến nheo mắt lại, trong miệng lại nói: " Như vậy tốn bao nhiêu tiền a, đừng tiêu pha hoang phí như thế, về sau nhớ rõ, lúc trở về không cần mua đồ đâu."
Khương Nhuế nhìn Triệu Nam liếc mắt một cái, cười nói: "Đây là tâm ý của anh ấy, mẹ nhận là được."
Đang nói, Đỗ Bảo Trân mở cửa phòng, từ bên trong nhô đầu ra, "Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng của chị,.... A, chị trở về rồi!" Nàng kinh hỉ mà hoan hô một tiếng, từ trong phòng nhảy vài bước đi đến.
"Nói nhỏ chút!" Vương Đồng Hoa nhẹ giọng quát nàng, "Sơn Tra hiện tại không khóc, hẳn là khóc mệt mới ngủ, đừng đánh thức con bé."
Đỗ Bảo Trân rón ra rón rén đi đến bên người Khương Nhuế, ngồi xuống cuốn lấy tay cô, "Chị, rốt cuộc chị cũng đã trở lại, em rất nhớ chị."
"Mới hai ngày không gặp, lại không phải hai năm." Khương Nhuế buồn cười nói, "Bài tập làm xong rồi sao? Ngày mai chắc là phải lên trường học rồi."
"Ai nha, làm xong làm xong cả rồi, sao mỗi người vừa thấy em liền hỏi bài tập, không thể nói cái khác được sao?"
"Em là học sinh, trừ bỏ việc học còn có thể bàn luận cái gì?"
Đỗ Bảo Trân rầu rĩ không vui mà bĩu môi.
Vương Đồng Hoa trừng nàng liếc mắt một cái, "Cái nha đầu này sao không biết chào hỏi gì cả? Mau chào anh rể."
"Con biết rồi". Đỗ Bảo Trân đứng lên, thành thật kêu một câu, "Em chào anh rể."
Triệu Nam gật đầu, từ trong túi móc ra một cái bao lì xì.
Vương Đồng Hoa vừa thấy, lập tức nói: "A Nam mau cất đi, không cần cho nó."
"Lúc trước mẹ cũng nói, đều là quy củ, sao có thể không cho? Bảo Trân nhận lấy đi." Khương Nhuế nói.
Đỗ Bảo Trân nhìn sắc mặt mẹ, tiếp nhận bao lì xì, trên mặt lộ ra vui mừng, một tiếng anh rể càng thêm thiệt tình thực lòng: "Cảm ơn chị, cảm ơn anh rể."
Vương Đồng Hoa cau mày: "Được rồi, chạy về phòng đọc sách đi, đừng ở chỗ này nói nhao nhao."
Đỗ Bảo Trân lè lưỡi chạy đi.
"Nó cũng không phải là trẻ con, đưa lì xì làm gì, lại làm A Nam tiêu phí." Vương Đồng Hoa nhỏ mọn thì thầm.
Khương Nhuế chỉ mỉm cười nghe.
"Ai u, bếp còn đang cháy, Bảo Cầm con cùng A Nam cứ ngồi đấy, mẹ đi nhìn một cái." Bà lại đứng dậy vội vàng đi.
Khương Nhuế quay đầu nhìn Triệu Nam, "Em đi xem chị dâu và Tiểu Sơn Tra, anh muốn đi cùng em hay chờ ở đây?"
"Anh chờ em." Triệu Nam nói.
Khương Nhuế gật gật đầu, đột nhiên phủ trên mặt hắn mổ một cái, cong lên đôi mắt cười nói: "Em sẽ mau trở lại."
Triệu Nam bất đắc dĩ nhìn cô vào nhà, môi cùng cùng ngực đều tê dại.
Trong phòng Trương Tiểu Hoa có điểm ám (không thoáng khí), tay chân Khương Nhuế nhẹ nhàng đi vào, hướng trên giường nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi: ""Cháu ngủ rồi à chị?"
"Mới vừa ngủ." Trương Tiểu Hoa đè thấp tiếng nói.
"Sao lại khóc lợi hại như thế. Có cần phải đi trạm xá không?"
Trương Tiểu Hoa gật đầu nói: "Đi rồi, kỳ thật là cảm cúm không nghiêm trọng, chính là mũi con bé bị tắc, chỉ có thể dùng miệng hút khí, lúc uống sữa cũng phải dùng miệng. Con bé lại tưởng uống sữa là hút khí, lo liệu không hết việc, xấu tính lên lại khóc."
Trương Tiểu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía cô, "Em ở Triệu gia thế nào?"
"Khá tốt." Khóe miệng Khương Nhuế hàm chứa ý cười, cũng không nói nhiều.
Trương Tiểu Hoa xem ở trong mắt, trong lòng rất phức tạp. Ở được không, kỳ thật không cần nhiều lời, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cô em chồng này là hưởng phúc tốt, chính là số mình còn khổ. Nghĩ đến hai ngày nay, vừa chăm sóc con cái, vừa cho mấy con thỏ ăn, thậm chí sơ sẩy một chút, đã làm con gái bị cảm lạnh, cô (TTH) vừa tức vừa gấp. Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, còn chưa cảm thụ được hết.
Khương Nhuế cùng nàng nói chuyện một lát, sợ đánh thức Tiểu Sơn Tra, không có ngồi lâu, lại đi đến phòng Đỗ Bảo Trân.
Cô vừa vào cửa, Đỗ Bảo Trân liền giữ chặt tay cô thất kinh hỏi: "Chị, chị có biết anh rể cho em bao nhiêu tiền không?"
"Chị biết." Khương Nhuế nói, khi chuẩn bị bao lì xì, Triệu Nam cho cô xem qua.
Đỗ Bảo Trân vươn một bàn tay, ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, "Có năm đồng tiền a! Thế nhưng có năm đồng tiền lận đó!"
Khương Nhuế đem cái tay kia áp xuống, "Chị biết có năm đồng tiền, em lấy là được, nếu muốn giao cho mẹ cũng được, để mẹ giữ đi mua sách mua vở."
Đỗ Bảo Trân đem bao lì xì ôm lấy, "Em, em tự mình giữ."
Nhưng nàng vẫn nhìn không được kích động tâm tình, lại nói với Khương Nhuế, "Sao anh rể mừng tuổi bao lì xì lớn như thế a~!"
Khương Nhuế cười cười, trước cô biết bên trong bao, cũng cảm thấy liệu có nhiều quá hay không, nhưng Triệu Nam kiên trì, cô cũng không quản nhiều. Sáng nay ra cửa, nghe Trương Lệ Vân nói mới biết được, tối hôm qua Triệu Nam hỏi bà, biết được hôm nay hắn mừng lì xì, liên quan đến mặt mũi nhà mẹ đẻ cô ở, lúc này mới chuẩn bị một bao lớn.
Đỗ Bảo Trân thấy cô một chút kinh ngạc cũng không có, trong lòng có chút buồn bực, lại nhìn kỹ chị nàng, phát giác mấy ngày không gặp, trên người cô có chút bất đồng. Tuy rằng trên người vẫn mặc bộ đồ năm trước, nhưng trên cổ quàng khăn, trước nay chưa từng thấy kiểu dáng này, nhìn mềm mại lại thời thượng, dưới chân đi đôi giày da mới tinh, màu đen bóng loáng, nàng thấy ở lớp đứa bạn có gia cảnh tốt nhất đi qua, trước nay không nghĩ tới một đôi giày này sẽ xuất hiện trên chân chị nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy người chị từ nhỏ cùng nàng lớn lên trở nên không giống như trước, cô ăn mặc thời thượng như vậy, cười đến xinh đẹp như vậy, trái lại chính mình, bởi vì một cái bao lì xì mà đại kinh tiểu quái*, như là chưa hiểu việc nhân sinh.
*Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to.
Bao lì xì này vừa mới làm nàng kinh hỉ không thôi, hiện tại nàng cầm, không biết vì sao, lại có điểm hụt hẫng.
24/02/2019. - Hoàn thành.
/125
|