Editor: Bắc Chỉ.
Lời nhắn nhỏ: Chương nào đọc mà có lỗi chính tả thì nhớ nhắc t sửa nhé <3 Đa tạ.
"Vậy các cô tự nhiên." Trịnh Bân gật gật đầu, liền cùng hai người tách ra, vừa đi vừa nói thầm, "Lão Triệu khó hiểu phong tình như vậy, diễm phúc thế nhưng không cạn, gặp gỡ cô nào cô nấy đều xinh đẹp, ông trời thật là đui mù."
Nhìn hắn rời đi, Trần Linh Linh giữ chặt ống tay áo Lâm Giai Nghi, "Giai Nghi, vừa rồi sao không cho tớ nói xong đã?"
"Nói lại có ích lợi gì, sẽ chỉ làm người ta chê cười thôi." Lâm Giai Nghi khẽ cau mày.
Trần Linh Linh không cam lòng nói: "Tớ nghĩ mãi không ra, cô gái kia từ nông thôn tới có cái gì tốt? Không phải chỉ có khuôn mặt lớn lên là có chút xinh đẹp thôi sao, chẳng lẽ đàn ông đều chỉ xem mặt? Giai Nghi cậu thích Triệu doanh trưởng lâu như vậy, dựa vào cái gì cô ta vừa xuất hiện liền đem người đoạt đi?"
Lâm Giai Nghi biểu tình phiền muộn: "Sao lại có thể nói là đoạt? Vốn dĩ không phải tớ. Tớ thích anh ấy là một mình tớ đơn phương, Triệu doanh trưởng chưa từng có tình cảm gì với tớ, đáng ra tớ không nên hy vọng gì mới phải."
"Tóm lại tớ thấy không đáng giá thay cậu!" Trần Linh Linh dậm dậm chân, "Cậu có nhìn đến quần áo trên người cô ta không? Quê chết đi được, quả nhiên là từ nông thôn đến!"
"Cho dù quê, người ta cũng vẫn rất xinh đẹp, cậu xem thời điểm cô ấy tiến vào, ánh mắt mọi người đều không tự giác tập trung ở trên người cô ấy, thật giống như một mình cô một sân khấu. Cô ấy nhìn Triệu doanh trưởng ánh mắt ôn nhu như vậy, bị cô ấy nhìn chăm chú vào, sao có thể sẽ có người không động tâm?"
"Ai nha, Cậu sao vậy!" Trần Linh Linh bị cô (LGN) làm tức chết rồi, "Rốt cuộc ai mới là cùng cậu một quốc gia? Sao cậu câu nào câu nấy đều khen tình địch như thế?!"
Lâm Giai Nghi cười khổ, "Đến tư cách làm tình địch với cô ấy tớ cũng không có, cô ấy và Triệu doanh trưởng thực sự rất xứng đôi, Linh Linh, về sau cậu không cần ở trước mặt người khác nói tớ thích Triệu doanh trưởng, để người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm."
Trần Linh Linh đã tức giận đến không có sức lực, chỉ phải lung tung vẫy vẫy tay, "Đã biết đã biết, tớ sẽ không quản nữa."
Phòng bệnh, Khương Nhuế và Triệu Nam đương nhiên không tiếp tục ân ái.
Thời gian không còn sớm, hộ sĩ đưa tới cơm chiều cho Triệu Nam, Khương Nhuế mang theo tiền cùng phiếu gạo, hỏi người bên đường đường đi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm.
Sau khi trở về trời đã sắp tối rồi, gian phòng bệnh này trước mắt chỉ có mình Triệu Nam ở, có thể đêm nay Khương Nhuế tá túc ở giường bệnh bên cạnh.
Cô đem hành lý mình mang đến hơi sửa sang lại một chút, lấy ra khăn lông và dụng cụ rửa mặt, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi quay lại mang thêm một chậu nước ấm.
Chân Triệu Nam không phải là không thể xuống đất, chỉ là phải sử dụng đến nạng, hơn nữa là một chân chạm đất, nhưng như vậy với hắn mà nói cũng đã được rồi, hắn tự mình rửa mặt, chống nạng đi vào buồng vệ sinh.
Khương Nhuế không dìu hắn đi, hắn cũng không yếu đến mức phải cần người giúp đỡ.
Chờ hắn trở về phòng, cô khóa kỹ cửa, kéo lên bức màn, đem trung gian hai giường bệnh cách một bức mành kéo.
Triệu Nam nghi hoặc: "Ngủ sớm như vậy?"
Khương Nhuế từ phía sau rèm nhô đầu ra, cong lên đôi mắt cười nói: "Cháu muốn tắm rửa, chú không được nhìn lén nha."
Triệu Nam ồ một tiếng, trên mặt lại bắt đầu nóng lên.
Bức mành hơi mỏng chỉ có thể ngăn cách tầm mắt, không cách nào phong bế khứu giác và thính giác, thậm chí bởi vì không nhìn thấy, cho nên chỉ là âm thanh rất nhỏ một chút cũng bị phóng đại lên.
Bên tai đều là thanh âm vén nước, thậm chí Triệu Nam có thể tưởng tượng, khăn lông nhúng trong nước là như thế nào, nhỏ giọt liên hồi trong chậu là như thế nào, lại bắn lên xuống trên mặt đất như thế nào.
Tiếng nước qua đi lại an tĩnh ngắn ngủi.
Không, kỳ thật cũng không an tĩnh, còn có thanh âm khác.
Khăn lông chứa đầy hơi nước, ở trên làn da bóng loáng cọ qua lại, phát ra thanh âm sàn sạt rất nhỏ.
Vốn dĩ da thịt trắng nõn kiều nộn, lại còn chạm qua nước, khẳng định càng thêm trơn mềm. Mỗi một mảnh da đều hút đầy nước, mỗi chỗ mỗi góc đều nhiễm thanh hương xà phòng, hơi nước cùng hương khí hỗn hợp lên, hình thành ấm hương nhàn nhạt mà hắn quen thuộc.
Cổ họng không tự giác lăn lộn trên dưới, khoang miệng vô ý thức nuốt nước bọt, Triệu Nam kiệt lực khống chế chính mình, nhưng tầm mắt lại như cỏ dại sinh trưởng nhanh chóng không cách gì ngăn lại, hắn trộm nhìn, trộm liếc, không khác gì tên trộm hướng vách mành mà liếc qua.
Theo lý thuyết hẳn là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn xem nhẹ một điều —— ánh đèn sẽ đem bóng dáng chiếu rọi lên vách mành.
Trên mành có thân ảnh yểu điệu, mảnh dài là tứ chi, bó gầy kia chính là eo thon, lả lướt phập phồng chính là ——
Triệu Nam gian nan chuyển mắt, không dám xem lại, lỗ tai cũng đỏ như cổ bên tai còn có tiếng tim đập. Hắn thậm chí hoài nghi, thanh âm đập kịch liệt như thế, liệu người bên rèm kia có phát hiện ra không?
Chờ Khương Nhuế lau xong, kéo ra cách mành, liền thấy Triệu Nam với pho tượng đồng không khác gì nhau, thẳng tăm tắp mà ngồi ở mép giường.
"Sao anh còn không nằm xuống? Nếu không em lau chùi thân thể giúp anh nhé?"
"...Không cần." Ánh mắt Triệu Nam đi theo thân ảnh của cô, xem cô như tiểu hồ điệp nhẹ nhàng ở trong phòng bay qua bay lại, thực ra ở phòng bệnh rất áp lực, lúc sau có cô, liền trở nên tràn ngập sinh khí cùng ôn nhu.
Nhìn cô bắt đầu sửa sang lại đệm giường của giường khác, Triệu Nam mở miệng nói: "Buổi tối ngủ bên này đi."
"Ưm? Muốn ngủ một cái giường sao? Nhưng giường chật hẹp như vậy, liệu có đụng đến chân của anh không?"
"Không đâu, em ngủ ở bên phải." Hắn bị thương chính là chân trái.
"Để em ngửi xem đã." Khương Nhuế bỗng nhiên tới gần hắn, ở trên cổ ngửi một hơi.
Triệu Nam cả người cứng đờ, cổ họng kịch liệt lăn lộn một chút.
Khương Nhuế xem ở trong mắt, khẽ cười nói: "Muốn cùng nhau ngủ cũng có thể, nhưng là để em lau chùi cho anh đến thơm ngào ngạt đã, trên người anh đều là mùi mồ hôi, cũng nên lau chùi tắm rửa mới được."
Triệu Nam trong lòng thiên nhân* giao chiến, không phải hắn không yêu sạch sẽ, nhưng hiện tại loại tình huống này, để tự hắn lau người khẳng định có khó khăn, để Khương Nhuế làm giúp hắn mới được. Nhưng hắn một chút nắm chắc đều không có, thời điểm cô giúp mình lau người, liệu có thể khống chế được phản ứng thân thể hay không? Nếu như bị cô thấy điều không nên thấy, mặt hắn nên vứt nơi nào?
(*Thiên nhân: Chắc là mấy con thiên thần, ác quỷ nói bên tai í:>)
Cần phải để hắn từ bỏ cơ hội hai người cùng chung chăn gối, từ bỏ thân thể ấm hương mềm mại, hắn lại thập phần không tình nguyện.
Qua một hồi lâu, Triệu Nam mới gật gật đầu.
Khương Nhuế lại đi múc thùng nước ấm, nước ấm đổ vào chậu rửa mặt, cô giơ tay đến cởi quần áo Triệu Nam.
"Để anh." Triệu Nam nhanh tay ngăn trở tay cô.
"Vậy anh tự mình làm đi." Khương Nhuế ngồi ở mép giường, chống cằm, khí định thần nhàn* chờ hắn cởi.
*Khí định thần nhàn: bình tĩnh.
Ở ánh nhìn chăm chú như vậy, thì việc đơn giản như cởi quần áo cũng thành nhiệm vụ gian nan hạng nhất. Triệu Nam nhìn ra ý cười trong mắt Khương Nhuế, cũng biết là cô cố ý như thế, nhưng tâm lý chỉ là bất đắc dĩ, chỉ có dung túng.
Chậm rì rì cởi áo lông, bên trong còn có một kiện áo sơmi. Hắn cảm giác mình tựa hồ mỗi lần cởi bỏ là một cái nút thắt, ánh mắt Khương Nhuế càng nặng thêm một phân, bộ dáng nhìn thẳng không e dè kia, quả thực giống như nóng lòng muốn thử, chuẩn bị làm tiểu lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành.
Triệu Nam thầm lắc đầu trong lòng, vẫn đem cái áo cuối cùng cởi ra, phía dưới không có ý định cởi.
Khương Nhuế cẩn thận đánh giá thân trên của hắn, nhấp miệng bất mãn nói: "So với ở nhà thì gầy hơn, còn có nhiều thật nhiều vết thương nhỏ."
Đấy đều là làm nhiệm vụ gần đây lưu lại dấu vết, Triệu Nam bị nhìn đến ngại nhưng vẫn có tâm tư trấn an cô: "Rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Hy vọng là thế." Khương Nhuế vắt khô khăn lông, sát lên một chút xà phòng, từ cổ bắt đầu, một chút một chút lau xuống.
Thân trên rất nhanh đã lau xong, cô thập phần tự nhiên mà cởi quần Triệu Nam.
Triệu Nam vội vàng bảo vệ, lắp bắp nói: "Phía dưới không cần lau."
"Sao lại không cần lau?" Khương Nhuế liếc hắn một cái, tựa nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười xấu xa: "Chính là lau người mà thôi, có phải anh nghĩ đến địa phương kỳ quái nào không? Hay là nói, có đồ vật kỳ quái gì muốn giấu đi, không cho em phát hiện?"
Sắc mặt Triệu Nam đỏ lên từng chút, ánh mắt dao động, cưỡng chế trấn định: "Nào có đồ vật kỳ quái gì? Em không cần nghĩ nhiều."
"Em không có nghĩ nhiều, anh cũng không nên nghĩ nhiều mới tốt nha." Khương Nhuế che miệng cười.
Hai người một người muốn cởi quần đối phương, một người thì lại che chở không cho cởi. Giằng co trong chốc lát, Khương Nhuế lui một bước: "Như vậy đi, em đem khăn lông ấm cho anh, em đi ra ngoài, chính anh tự lau được chưa?"
Triệu Nam lập tức gật đầu đồng ý, liền nghĩ tự mình lau chùi có chút khó khăn, hắn cũng muốn khắc phục khó khăn, chiến thắng khó khăn.
Tóm lại không thể để cho vợ hắn lau đồ vật kỳ quái. =))
Chờ hai người đều lau chùi xong, sắc trời sớm đã tối. Khương Nhuế đem quần áo bẩn đặt ở chậu rửa mặt, nhét xuống dưới giường, chuẩn bị sáng mai lại đi giặt.
Tắt đèn, hai người nằm trên giường.
Tách ra hồi lâu, rốt cuộc lại đoàn tụ, đáng ra có rất nhiều lời muốn nói, Khương Nhuế cũng chỉ nghĩ bồi hắn trò chuyện thực tốt, nhưng có một việc thật sự không thể xem nhẹ.
"Chú." Cô bỗng nhiên ngọt ngào mà kêu một tiếng.
Thần kinh Triệu Nam lập tức căng chặt, thời điểm vợ kêu hắn như vậy, hắn liền có một loại dự cảm không ổn.
Quả nhiên, liền nghe Khương Nhuế rất là hồn nhiên nói: "Trên người chú giống như có đồ vật kỳ quái gì đó để đến người ta, chú có biết là cái gì không?"
Chớp mắt phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, Triệu Nam đột nhiên ho khan lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhuế: Chú, chương nhan sắc này như thế nào?
Triệu Nam:...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
07/04/2019-Hoàn thành.
Lời nhắn nhỏ: Chương nào đọc mà có lỗi chính tả thì nhớ nhắc t sửa nhé <3 Đa tạ.
"Vậy các cô tự nhiên." Trịnh Bân gật gật đầu, liền cùng hai người tách ra, vừa đi vừa nói thầm, "Lão Triệu khó hiểu phong tình như vậy, diễm phúc thế nhưng không cạn, gặp gỡ cô nào cô nấy đều xinh đẹp, ông trời thật là đui mù."
Nhìn hắn rời đi, Trần Linh Linh giữ chặt ống tay áo Lâm Giai Nghi, "Giai Nghi, vừa rồi sao không cho tớ nói xong đã?"
"Nói lại có ích lợi gì, sẽ chỉ làm người ta chê cười thôi." Lâm Giai Nghi khẽ cau mày.
Trần Linh Linh không cam lòng nói: "Tớ nghĩ mãi không ra, cô gái kia từ nông thôn tới có cái gì tốt? Không phải chỉ có khuôn mặt lớn lên là có chút xinh đẹp thôi sao, chẳng lẽ đàn ông đều chỉ xem mặt? Giai Nghi cậu thích Triệu doanh trưởng lâu như vậy, dựa vào cái gì cô ta vừa xuất hiện liền đem người đoạt đi?"
Lâm Giai Nghi biểu tình phiền muộn: "Sao lại có thể nói là đoạt? Vốn dĩ không phải tớ. Tớ thích anh ấy là một mình tớ đơn phương, Triệu doanh trưởng chưa từng có tình cảm gì với tớ, đáng ra tớ không nên hy vọng gì mới phải."
"Tóm lại tớ thấy không đáng giá thay cậu!" Trần Linh Linh dậm dậm chân, "Cậu có nhìn đến quần áo trên người cô ta không? Quê chết đi được, quả nhiên là từ nông thôn đến!"
"Cho dù quê, người ta cũng vẫn rất xinh đẹp, cậu xem thời điểm cô ấy tiến vào, ánh mắt mọi người đều không tự giác tập trung ở trên người cô ấy, thật giống như một mình cô một sân khấu. Cô ấy nhìn Triệu doanh trưởng ánh mắt ôn nhu như vậy, bị cô ấy nhìn chăm chú vào, sao có thể sẽ có người không động tâm?"
"Ai nha, Cậu sao vậy!" Trần Linh Linh bị cô (LGN) làm tức chết rồi, "Rốt cuộc ai mới là cùng cậu một quốc gia? Sao cậu câu nào câu nấy đều khen tình địch như thế?!"
Lâm Giai Nghi cười khổ, "Đến tư cách làm tình địch với cô ấy tớ cũng không có, cô ấy và Triệu doanh trưởng thực sự rất xứng đôi, Linh Linh, về sau cậu không cần ở trước mặt người khác nói tớ thích Triệu doanh trưởng, để người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm."
Trần Linh Linh đã tức giận đến không có sức lực, chỉ phải lung tung vẫy vẫy tay, "Đã biết đã biết, tớ sẽ không quản nữa."
Phòng bệnh, Khương Nhuế và Triệu Nam đương nhiên không tiếp tục ân ái.
Thời gian không còn sớm, hộ sĩ đưa tới cơm chiều cho Triệu Nam, Khương Nhuế mang theo tiền cùng phiếu gạo, hỏi người bên đường đường đi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm.
Sau khi trở về trời đã sắp tối rồi, gian phòng bệnh này trước mắt chỉ có mình Triệu Nam ở, có thể đêm nay Khương Nhuế tá túc ở giường bệnh bên cạnh.
Cô đem hành lý mình mang đến hơi sửa sang lại một chút, lấy ra khăn lông và dụng cụ rửa mặt, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi quay lại mang thêm một chậu nước ấm.
Chân Triệu Nam không phải là không thể xuống đất, chỉ là phải sử dụng đến nạng, hơn nữa là một chân chạm đất, nhưng như vậy với hắn mà nói cũng đã được rồi, hắn tự mình rửa mặt, chống nạng đi vào buồng vệ sinh.
Khương Nhuế không dìu hắn đi, hắn cũng không yếu đến mức phải cần người giúp đỡ.
Chờ hắn trở về phòng, cô khóa kỹ cửa, kéo lên bức màn, đem trung gian hai giường bệnh cách một bức mành kéo.
Triệu Nam nghi hoặc: "Ngủ sớm như vậy?"
Khương Nhuế từ phía sau rèm nhô đầu ra, cong lên đôi mắt cười nói: "Cháu muốn tắm rửa, chú không được nhìn lén nha."
Triệu Nam ồ một tiếng, trên mặt lại bắt đầu nóng lên.
Bức mành hơi mỏng chỉ có thể ngăn cách tầm mắt, không cách nào phong bế khứu giác và thính giác, thậm chí bởi vì không nhìn thấy, cho nên chỉ là âm thanh rất nhỏ một chút cũng bị phóng đại lên.
Bên tai đều là thanh âm vén nước, thậm chí Triệu Nam có thể tưởng tượng, khăn lông nhúng trong nước là như thế nào, nhỏ giọt liên hồi trong chậu là như thế nào, lại bắn lên xuống trên mặt đất như thế nào.
Tiếng nước qua đi lại an tĩnh ngắn ngủi.
Không, kỳ thật cũng không an tĩnh, còn có thanh âm khác.
Khăn lông chứa đầy hơi nước, ở trên làn da bóng loáng cọ qua lại, phát ra thanh âm sàn sạt rất nhỏ.
Vốn dĩ da thịt trắng nõn kiều nộn, lại còn chạm qua nước, khẳng định càng thêm trơn mềm. Mỗi một mảnh da đều hút đầy nước, mỗi chỗ mỗi góc đều nhiễm thanh hương xà phòng, hơi nước cùng hương khí hỗn hợp lên, hình thành ấm hương nhàn nhạt mà hắn quen thuộc.
Cổ họng không tự giác lăn lộn trên dưới, khoang miệng vô ý thức nuốt nước bọt, Triệu Nam kiệt lực khống chế chính mình, nhưng tầm mắt lại như cỏ dại sinh trưởng nhanh chóng không cách gì ngăn lại, hắn trộm nhìn, trộm liếc, không khác gì tên trộm hướng vách mành mà liếc qua.
Theo lý thuyết hẳn là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn xem nhẹ một điều —— ánh đèn sẽ đem bóng dáng chiếu rọi lên vách mành.
Trên mành có thân ảnh yểu điệu, mảnh dài là tứ chi, bó gầy kia chính là eo thon, lả lướt phập phồng chính là ——
Triệu Nam gian nan chuyển mắt, không dám xem lại, lỗ tai cũng đỏ như cổ bên tai còn có tiếng tim đập. Hắn thậm chí hoài nghi, thanh âm đập kịch liệt như thế, liệu người bên rèm kia có phát hiện ra không?
Chờ Khương Nhuế lau xong, kéo ra cách mành, liền thấy Triệu Nam với pho tượng đồng không khác gì nhau, thẳng tăm tắp mà ngồi ở mép giường.
"Sao anh còn không nằm xuống? Nếu không em lau chùi thân thể giúp anh nhé?"
"...Không cần." Ánh mắt Triệu Nam đi theo thân ảnh của cô, xem cô như tiểu hồ điệp nhẹ nhàng ở trong phòng bay qua bay lại, thực ra ở phòng bệnh rất áp lực, lúc sau có cô, liền trở nên tràn ngập sinh khí cùng ôn nhu.
Nhìn cô bắt đầu sửa sang lại đệm giường của giường khác, Triệu Nam mở miệng nói: "Buổi tối ngủ bên này đi."
"Ưm? Muốn ngủ một cái giường sao? Nhưng giường chật hẹp như vậy, liệu có đụng đến chân của anh không?"
"Không đâu, em ngủ ở bên phải." Hắn bị thương chính là chân trái.
"Để em ngửi xem đã." Khương Nhuế bỗng nhiên tới gần hắn, ở trên cổ ngửi một hơi.
Triệu Nam cả người cứng đờ, cổ họng kịch liệt lăn lộn một chút.
Khương Nhuế xem ở trong mắt, khẽ cười nói: "Muốn cùng nhau ngủ cũng có thể, nhưng là để em lau chùi cho anh đến thơm ngào ngạt đã, trên người anh đều là mùi mồ hôi, cũng nên lau chùi tắm rửa mới được."
Triệu Nam trong lòng thiên nhân* giao chiến, không phải hắn không yêu sạch sẽ, nhưng hiện tại loại tình huống này, để tự hắn lau người khẳng định có khó khăn, để Khương Nhuế làm giúp hắn mới được. Nhưng hắn một chút nắm chắc đều không có, thời điểm cô giúp mình lau người, liệu có thể khống chế được phản ứng thân thể hay không? Nếu như bị cô thấy điều không nên thấy, mặt hắn nên vứt nơi nào?
(*Thiên nhân: Chắc là mấy con thiên thần, ác quỷ nói bên tai í:>)
Cần phải để hắn từ bỏ cơ hội hai người cùng chung chăn gối, từ bỏ thân thể ấm hương mềm mại, hắn lại thập phần không tình nguyện.
Qua một hồi lâu, Triệu Nam mới gật gật đầu.
Khương Nhuế lại đi múc thùng nước ấm, nước ấm đổ vào chậu rửa mặt, cô giơ tay đến cởi quần áo Triệu Nam.
"Để anh." Triệu Nam nhanh tay ngăn trở tay cô.
"Vậy anh tự mình làm đi." Khương Nhuế ngồi ở mép giường, chống cằm, khí định thần nhàn* chờ hắn cởi.
*Khí định thần nhàn: bình tĩnh.
Ở ánh nhìn chăm chú như vậy, thì việc đơn giản như cởi quần áo cũng thành nhiệm vụ gian nan hạng nhất. Triệu Nam nhìn ra ý cười trong mắt Khương Nhuế, cũng biết là cô cố ý như thế, nhưng tâm lý chỉ là bất đắc dĩ, chỉ có dung túng.
Chậm rì rì cởi áo lông, bên trong còn có một kiện áo sơmi. Hắn cảm giác mình tựa hồ mỗi lần cởi bỏ là một cái nút thắt, ánh mắt Khương Nhuế càng nặng thêm một phân, bộ dáng nhìn thẳng không e dè kia, quả thực giống như nóng lòng muốn thử, chuẩn bị làm tiểu lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành.
Triệu Nam thầm lắc đầu trong lòng, vẫn đem cái áo cuối cùng cởi ra, phía dưới không có ý định cởi.
Khương Nhuế cẩn thận đánh giá thân trên của hắn, nhấp miệng bất mãn nói: "So với ở nhà thì gầy hơn, còn có nhiều thật nhiều vết thương nhỏ."
Đấy đều là làm nhiệm vụ gần đây lưu lại dấu vết, Triệu Nam bị nhìn đến ngại nhưng vẫn có tâm tư trấn an cô: "Rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Hy vọng là thế." Khương Nhuế vắt khô khăn lông, sát lên một chút xà phòng, từ cổ bắt đầu, một chút một chút lau xuống.
Thân trên rất nhanh đã lau xong, cô thập phần tự nhiên mà cởi quần Triệu Nam.
Triệu Nam vội vàng bảo vệ, lắp bắp nói: "Phía dưới không cần lau."
"Sao lại không cần lau?" Khương Nhuế liếc hắn một cái, tựa nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười xấu xa: "Chính là lau người mà thôi, có phải anh nghĩ đến địa phương kỳ quái nào không? Hay là nói, có đồ vật kỳ quái gì muốn giấu đi, không cho em phát hiện?"
Sắc mặt Triệu Nam đỏ lên từng chút, ánh mắt dao động, cưỡng chế trấn định: "Nào có đồ vật kỳ quái gì? Em không cần nghĩ nhiều."
"Em không có nghĩ nhiều, anh cũng không nên nghĩ nhiều mới tốt nha." Khương Nhuế che miệng cười.
Hai người một người muốn cởi quần đối phương, một người thì lại che chở không cho cởi. Giằng co trong chốc lát, Khương Nhuế lui một bước: "Như vậy đi, em đem khăn lông ấm cho anh, em đi ra ngoài, chính anh tự lau được chưa?"
Triệu Nam lập tức gật đầu đồng ý, liền nghĩ tự mình lau chùi có chút khó khăn, hắn cũng muốn khắc phục khó khăn, chiến thắng khó khăn.
Tóm lại không thể để cho vợ hắn lau đồ vật kỳ quái. =))
Chờ hai người đều lau chùi xong, sắc trời sớm đã tối. Khương Nhuế đem quần áo bẩn đặt ở chậu rửa mặt, nhét xuống dưới giường, chuẩn bị sáng mai lại đi giặt.
Tắt đèn, hai người nằm trên giường.
Tách ra hồi lâu, rốt cuộc lại đoàn tụ, đáng ra có rất nhiều lời muốn nói, Khương Nhuế cũng chỉ nghĩ bồi hắn trò chuyện thực tốt, nhưng có một việc thật sự không thể xem nhẹ.
"Chú." Cô bỗng nhiên ngọt ngào mà kêu một tiếng.
Thần kinh Triệu Nam lập tức căng chặt, thời điểm vợ kêu hắn như vậy, hắn liền có một loại dự cảm không ổn.
Quả nhiên, liền nghe Khương Nhuế rất là hồn nhiên nói: "Trên người chú giống như có đồ vật kỳ quái gì đó để đến người ta, chú có biết là cái gì không?"
Chớp mắt phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, Triệu Nam đột nhiên ho khan lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhuế: Chú, chương nhan sắc này như thế nào?
Triệu Nam:...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
07/04/2019-Hoàn thành.
/125
|