Mỹ Tuyết đâm mạnh xuống, lần này may mắn Hạ Quyên Quyên lại thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cô ả hung hăng nắm đầu Hạ Quyên Quyên không ngừng rầm rú lên hét, cô ta thực sự bị điên rồi, điên đến nỗi không thể kiểm soát được bản thân, điên một cách mù quáng.
- Mỹ Tuyết cô điên rồi, mau buông ra ngay.
[ Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Facebook chính chủ vui lòng không edit hay chuyển Ver dưới mọi hình thức. Xin hãy tôn trọng tôi ]
Cô ta giựt mạnh mái tóc Hạ Quyên Quyên xuống, ánh mắt như dao găm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, thật đáng sợ.
- Điên sao? Ha ha ha! Đúng vậy tôi vì cô mà bị bức cho tới điên đây! Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với tôi hay không? Anh Thần anh ta ném tôi vào một cái hầm lạnh lẽo, cả tuần bị bỏ đói, còn nữa..hàng đêm còn bị bọn thuộc hạ dơ bẩn đó hãm hiếp đến thê thảm như muốn chết đi sống lại. Cô có hiểu cái cảm giác đó không? Anh Thần...là từ nhỏ anh ấy đã rất chiều tôi, yêu thương tôi, giúp đỡ tôi, cái gì anh ấy cũng sẽ đứng về phía tôi dù đúng hay sai... giờ thì sao? Vì một kẻ xa lạ như cô mà anh ấy ruồng bỏ tôi, coi tôi như kẻ thù, làm nhục tôi...Cái giá này thực sự quá đắt...
Ả ta cười khinh rồi nói tiếp.
- Cô có biết không cái ngày mà tôi được nhận nhiệm vụ cuối cùng đó là giết chết Trần Dương Thần, cô có biết lúc đó tim tôi đau thế nào hay không...tôi yêu anh ấy...đã yêu từ khi còn rất nhỏ...tôi yêu tất cả mọi thứ của anh ấy...nhưng mà phải làm sao bây giờ đó là mệnh lệnh của ba tôi...mà ba tôi lại là một người rất đáng sợ...nhưng mà thôi đằng nào cũng chết...tôi thà hủy hoại cô còn hơn, rồi sau đó giết chết Trần Dương Thần rồi tự sát...để linh hồn này có thể trọn vẹn ở bên anh ấy...Tôi chỉ mong được có như vậy thôi...Nhưng rồi vì cô mà mọi ước mơ đó đều tan biến, hàng ngày bị bọn khốn đó tra tấn thân thể cô có biết thế nào là sống không bằng chết không, cô có từng cảm nhận nỗi đau này không?...Cô có hiểu không...
Từng giọt, từng giọt lệ của Mỹ Tuyết rơi xuống, ánh mắt cô ta u sầu, đau đớn nhìn những vết bầm tím ở tay chân kia Hạ Quyên Quyên cũng hiểu được phần nào nỗi đau mà cô ta đã phải gánh chịu.
- Tôi hiểu mà...bởi vì chúng ta đều là phụ nữ...đều là những người bị bọn đàn ông trêu đùa, lợi dụng...Thế nên có gì cô thả tôi ra rồi chúng ta cùng ngồi lại tâm sự có được không?
Hạ Quyên Quyên nhanh trí giở trò nịnh hót nhắm đánh lạc hướng cô ta, làm cho cô ta quên đi chuyện này, chỉ có những người phụ nữ mới hiểu rõ nhau, Hạ Quyên Quyên rất thông minh khi đánh trúng đòn tâm lí này.
Nhưng không may rồi, cô ta không những không bị mắc bẫy mà lại còn nổi điên hơn, ánh mắt ngập tràn thù hận nhìn cô.
- Không! Cô căn bản không hiểu được, bởi vì cô có anh Thần, có tất cả, có mọi thứ, cho nên cô không giống tôi, chúng ta lại càng không hiểu nhau!
- Không! Cô mau tỉnh lại đi, đừng u mê nữa, như vậy chỉ khiến cô đau đớn thêm thôi!
- Ha ha ha! Câm miệng! Hạ Quyên Quyên! Nãy giờ nói chuyện như vậy đã quá đủ rồi, giờ thì mau đi chết đi!
Hạ Quyên Quyên vùng vẫy, căn bản hai cánh tay bị cô ả giữ chặt lại, không thể nhúc nhích được chút nào cả. Ả ta quá mạnh, lực cổ tay rất chắc, là do từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành sát thủ nên chuyện này đối với ả không là gì cả.
- À! Trước khi chết cô có muốn nghe một chuyện không? Nó có liên quan đến em trai cô đấy! Dù gì hai chị em cũng sắp đoàn tụ dưới địa ngục rồi.
Hạ Quyên Quyên xanh tái mặt, người mà Mỹ Tuyết vừa nhắc tới là...
- Nói mau! Cô biết gì?
Hạ Quyên Quyên hét lên, tư thế nằm úp khiến cô khó trở mình, hai cánh tay đau nhức nhối, Mỹ Tuyết thấy vậy càng nhấn mạnh đầu cô xuống dưới mặt bàn kính.
- Ha ha ha! Sắp chết còn mạnh miệng gớm ta! Thôi thì cũng sắp đoàn tụ rồi thì tôi bật mí một chút cho biết nhé! Thằng em trai bé bỏng của cô bị chính tay tôi hạ sát đấy, cô có biết lão già GT* kẻ mà đã mua chuộc em trai cô phản bội Trần Dương Thần không? Hắn ta chính là người mà đã nhờ tôi hạ sát thằng em trai bé bỏng của cô đó, còn cái cô gái mà cô đã tát ở công ty, cô ta chính là vợ bé của lão ta, hôm đó cô ta cũng đã uất ức chạy đến chỗ tôi la í ó, mong tôi sẽ giết cô...
*Ai muốn hiểu xin đọc lại chap 10*
Hạ Quyên Quyên sửng sốt, nhớ lại ngày hôm đó.
Hôm đó Hạ Phong Diệp có gọi cho cô, bảo là có một người phụ nữ chính là vợ bé của lão già GT, nếu tiếp cận và gây thù với cô ta ắt lão ta sẽ xuất hiện, một khi xuất hiện việc trả thù sẽ thành công hơn, bởi vì lão ta rất sủng cô vợ bé này.
Mỹ Tuyết nói tiếp, giọng càng đanh đá chua ngoa hơn.
- Nhưng mà vài ngày sau khi em trai cô chết thì tôi cũng nhận được tin lão ta đột ngột nhảy từ tầng 80 xuống, não óc văng tung tóe, máu chảy lênh láng, đầu thì nát bét, không còn nhìn rõ mặt... Cô có biết hung thủ giết hắn là ai không?
Là ai? Trong lòng Hạ Quyên Quyên cũng đang rất muốn biết. Phải chăng lại là...
- Mỹ Tuyết cô điên rồi, mau buông ra ngay.
[ Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Facebook chính chủ vui lòng không edit hay chuyển Ver dưới mọi hình thức. Xin hãy tôn trọng tôi ]
Cô ta giựt mạnh mái tóc Hạ Quyên Quyên xuống, ánh mắt như dao găm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, thật đáng sợ.
- Điên sao? Ha ha ha! Đúng vậy tôi vì cô mà bị bức cho tới điên đây! Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với tôi hay không? Anh Thần anh ta ném tôi vào một cái hầm lạnh lẽo, cả tuần bị bỏ đói, còn nữa..hàng đêm còn bị bọn thuộc hạ dơ bẩn đó hãm hiếp đến thê thảm như muốn chết đi sống lại. Cô có hiểu cái cảm giác đó không? Anh Thần...là từ nhỏ anh ấy đã rất chiều tôi, yêu thương tôi, giúp đỡ tôi, cái gì anh ấy cũng sẽ đứng về phía tôi dù đúng hay sai... giờ thì sao? Vì một kẻ xa lạ như cô mà anh ấy ruồng bỏ tôi, coi tôi như kẻ thù, làm nhục tôi...Cái giá này thực sự quá đắt...
Ả ta cười khinh rồi nói tiếp.
- Cô có biết không cái ngày mà tôi được nhận nhiệm vụ cuối cùng đó là giết chết Trần Dương Thần, cô có biết lúc đó tim tôi đau thế nào hay không...tôi yêu anh ấy...đã yêu từ khi còn rất nhỏ...tôi yêu tất cả mọi thứ của anh ấy...nhưng mà phải làm sao bây giờ đó là mệnh lệnh của ba tôi...mà ba tôi lại là một người rất đáng sợ...nhưng mà thôi đằng nào cũng chết...tôi thà hủy hoại cô còn hơn, rồi sau đó giết chết Trần Dương Thần rồi tự sát...để linh hồn này có thể trọn vẹn ở bên anh ấy...Tôi chỉ mong được có như vậy thôi...Nhưng rồi vì cô mà mọi ước mơ đó đều tan biến, hàng ngày bị bọn khốn đó tra tấn thân thể cô có biết thế nào là sống không bằng chết không, cô có từng cảm nhận nỗi đau này không?...Cô có hiểu không...
Từng giọt, từng giọt lệ của Mỹ Tuyết rơi xuống, ánh mắt cô ta u sầu, đau đớn nhìn những vết bầm tím ở tay chân kia Hạ Quyên Quyên cũng hiểu được phần nào nỗi đau mà cô ta đã phải gánh chịu.
- Tôi hiểu mà...bởi vì chúng ta đều là phụ nữ...đều là những người bị bọn đàn ông trêu đùa, lợi dụng...Thế nên có gì cô thả tôi ra rồi chúng ta cùng ngồi lại tâm sự có được không?
Hạ Quyên Quyên nhanh trí giở trò nịnh hót nhắm đánh lạc hướng cô ta, làm cho cô ta quên đi chuyện này, chỉ có những người phụ nữ mới hiểu rõ nhau, Hạ Quyên Quyên rất thông minh khi đánh trúng đòn tâm lí này.
Nhưng không may rồi, cô ta không những không bị mắc bẫy mà lại còn nổi điên hơn, ánh mắt ngập tràn thù hận nhìn cô.
- Không! Cô căn bản không hiểu được, bởi vì cô có anh Thần, có tất cả, có mọi thứ, cho nên cô không giống tôi, chúng ta lại càng không hiểu nhau!
- Không! Cô mau tỉnh lại đi, đừng u mê nữa, như vậy chỉ khiến cô đau đớn thêm thôi!
- Ha ha ha! Câm miệng! Hạ Quyên Quyên! Nãy giờ nói chuyện như vậy đã quá đủ rồi, giờ thì mau đi chết đi!
Hạ Quyên Quyên vùng vẫy, căn bản hai cánh tay bị cô ả giữ chặt lại, không thể nhúc nhích được chút nào cả. Ả ta quá mạnh, lực cổ tay rất chắc, là do từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành sát thủ nên chuyện này đối với ả không là gì cả.
- À! Trước khi chết cô có muốn nghe một chuyện không? Nó có liên quan đến em trai cô đấy! Dù gì hai chị em cũng sắp đoàn tụ dưới địa ngục rồi.
Hạ Quyên Quyên xanh tái mặt, người mà Mỹ Tuyết vừa nhắc tới là...
- Nói mau! Cô biết gì?
Hạ Quyên Quyên hét lên, tư thế nằm úp khiến cô khó trở mình, hai cánh tay đau nhức nhối, Mỹ Tuyết thấy vậy càng nhấn mạnh đầu cô xuống dưới mặt bàn kính.
- Ha ha ha! Sắp chết còn mạnh miệng gớm ta! Thôi thì cũng sắp đoàn tụ rồi thì tôi bật mí một chút cho biết nhé! Thằng em trai bé bỏng của cô bị chính tay tôi hạ sát đấy, cô có biết lão già GT* kẻ mà đã mua chuộc em trai cô phản bội Trần Dương Thần không? Hắn ta chính là người mà đã nhờ tôi hạ sát thằng em trai bé bỏng của cô đó, còn cái cô gái mà cô đã tát ở công ty, cô ta chính là vợ bé của lão ta, hôm đó cô ta cũng đã uất ức chạy đến chỗ tôi la í ó, mong tôi sẽ giết cô...
*Ai muốn hiểu xin đọc lại chap 10*
Hạ Quyên Quyên sửng sốt, nhớ lại ngày hôm đó.
Hôm đó Hạ Phong Diệp có gọi cho cô, bảo là có một người phụ nữ chính là vợ bé của lão già GT, nếu tiếp cận và gây thù với cô ta ắt lão ta sẽ xuất hiện, một khi xuất hiện việc trả thù sẽ thành công hơn, bởi vì lão ta rất sủng cô vợ bé này.
Mỹ Tuyết nói tiếp, giọng càng đanh đá chua ngoa hơn.
- Nhưng mà vài ngày sau khi em trai cô chết thì tôi cũng nhận được tin lão ta đột ngột nhảy từ tầng 80 xuống, não óc văng tung tóe, máu chảy lênh láng, đầu thì nát bét, không còn nhìn rõ mặt... Cô có biết hung thủ giết hắn là ai không?
Là ai? Trong lòng Hạ Quyên Quyên cũng đang rất muốn biết. Phải chăng lại là...
/88
|