- Có chuyện gì sao?
Trần Dương Thần điềm đạm đáp đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia không ai khác chính là thủ hạ thân cận của hắn - Nguyên.
- Có chuyện lớn rồi thưa lão đại!
-...
- Gián điệp bên ta cử đi dám sát Hạ Phong Diệp đã bị thủ tiêu hết rồi, nếu cử đi 3 phần thì đã bị hắn giết mất 2 phần rồi, có lẽ hắn đã phát giác và bắt đầu hành động.
Để đề phòng kẻ nguy hiểm Hạ Phong Diệp kia thì hắn chỉ còn có cách cài nội gián vào bên trong lãnh địa của kẻ thù, một việc làm cần một sự khéo léo và khôn ngoan hơn bao giờ hết, hắn biết cũng sẽ có ngày bị bại lộ nên cũng không có gì ngạc nhiên mấy, nhưng không ngờ gã đàn ông này thật thông minh phát giác sớm như vậy.
- Hừ...
Trần Dương Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút đăm chiêu.
- Những người còn lại thì cứ để bọn họ ở đấy. Chuyện còn lại tôi nghĩ cậu tự lo được.
- Vâng, thuộc hạ đã rõ.
Hắn cúp máy, ném chiếc điện thoại lên bàn, thở dài tựa lưng lên thành ghế sofa.
Trần Dương Thần nhíu nhíu đôi chân mày, ánh mắt chim ưng hơi cau lại khó chịu, một cảm giác không bình yên sắp ập tới, chính hắn có thể cảm nhận được nó, nó đang đến rất gần.
Hắn khẽ nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều, còn vài tiếng nữa là đến bữa tiệc, hắn đặt cuốn tạp chí xuống, nhàn nhã nhâm nhi ly cà phê.
Như lời hẹn hắn hứa dẫn cô đi thử đầm rồi hai bọn họ cùng hẹn hò nơi nào đó vô cùng lãng mạn, tay trong tay, hạnh phúc vô bờ bến.
Cửa hàng đầm dạ hội này được thiết kế theo kiểu Scotland thời những năm 90 đổ lại, hắn là một người rất thích những kiểu cổ điển như này, làm hắn rất dễ chịu.
Tấm rèm phòng thay đồ mở ra, hắn nheo mắt tập trung, chưa bao giờ thấy Trần Dương Thần tập trung nhìn thứ gì đó như vậy. Hắn thẫn thờ như người mất hồn, phải chăng hồn hắn đã bị người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm kia đánh cắp.
Những cánh hoa đào bay nhè nhẹ trong gió, những ánh đèn lấp lánh chói sáng, bản sonata ánh trăng của Beethoven lại càng làm quyến rũ hơn vẻ đẹp tuyệt vời đó, tất cả chỉ đọng lại một khoảnh khắc trong mắt Trần Dương Thần, hắn chỉ có thể thốt lên rằng Nàng thật đẹp, nàng là ai? Nàng đến từ đâu? Phải chăng nàng là ánh dương kia, là ánh sao kia hay là một thiên sứ xinh đẹp giáng trần? Nàng đánh cắp trái tim ta, nhưng liệu nàng có thể đồng ý ở bên kẻ hèn mọn này, dù chỉ một giây?
Hạ Quyên Quyên lộng lẫy diện một chiếc đầm trắng xoè dài qua chân, phần ngực chính là điểm nhấn cách tân, chiếc đầm cô như y phục mà nàng chúa Bella đã diện khi khiêu vũ cùng gã quái vật xấu xí nhưng đa tình, khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, một chút son môi hồng cũng đủ để tôn lên vẻ đoan trang của Hạ Quyên Quyên. Một tuyệt sắc giai nhân có thể gán cho nàng.
Trần Dương Thần tiến đến phía cô, nơi nàng tiên đã ăn cắp mất linh hồn của hắn, hắn thật đúng đắn khi chọn người con gái này làm bạn đời của hắn, cô e thẹn nhìn hắn, hắn như chàng hoàng tử hào hoa nắm lấy tay cô, lướt nhanh toàn bộ cơ thể cô rồi mỉm cười.
- Em đẹp quá, anh ước gì được thịt em ngay bây giờ!
Cô ngượng ngùng đấm yêu vào ngực hắn, nhân viên hiểu ý liền rút ra phía sau nhẹ nhàng đóng rèm lại, giờ đây chỉ còn hai người bọn họ, hai người tình tâm đầu ý hợp, một cặp tiên đồng ngọc nữ xứng đôi vừa lứa.
- Mình cưới lại vợ nhé, anh hứa lần này sẽ cho em một đám cưới thật lớn, một đám cưới hoành tráng nhất trong thành phố S này, để mọi người biết Hạ Quyên Quyên xinh đẹp và quyến rũ này là vợ của Trần Dương Thần.
Cô ngờ ngàng nhìn gã đàn ông to con, nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp của cô và hắn khi lần đầu gặp nhau, giữa bọn họ chỉ toàn là hận thù, duyên cớ đâu giờ lại yêu nhau say đắm đến như vậy, đúng như câu ghét của nào trời trao của nấy , cô yêu hắn, yêu rất nhiều, hắn cũng vậy, hắn bá bạo, hắn ăn cơm trước kẻng , hắn lấy cô mà chưa cho cô một đám cưới hoàn hảo, lúc đầu cô còn do dự tại sao người đàn ông này cứ phải nhất thiết kết hôn với cô cho bằng được, giờ hiểu rồi, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ duyên nợ .
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
- Anh chưa cầu hôn em mà đòi đám cưới với em sao?
- Chỉ là chưa đến lúc, chưa hợp thời. Lúc hợp thời ắt cơ duyên sẽ đến.
- Lúc nào mới đến lúc, lúc nào mới hợp thời cơ chứ?
Hắn ngân nga một hồi rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ lên nó.
- Rồi Trần phu nhân sẽ biết thôi, cô dâu xinh đẹp của anh.
Hắn cười nhẹ rồi hôn sâu trên trán cô, nụ hôn này vô cùng ngọt ngào.
Một bản nhạc giao hưởng sâu lắng, một khung cảnh lãng mạn, một cặp trai thanh nữ tú, một chuyện tình liệu có hồi kết tốt đẹp, đời đâu ai biết được, liệu chuyện tình này rồi sẽ ngã về đâu.
[...]
Một bữa ăn lãng mạn bên người mình yêu thì sao nhỉ? Có nến, có hoa, có nam nhân tài sắc vẹn toàn, có âm nhạc, một chút hương lavendor dịu êm, thật là một khung cảnh đẹp đẽ và đầy ước vọng.
Hạ Quyên Quyên mỉm cười lộ hai cái lúm đồng tiền duyên dáng, Trần Dương Thần, vị thần hi lạp với những đường nét trạm trổ tỉ mỉ trên khuôn mặt ân cần rót rượu cho quý cô đang say đắm nhìn hắn.
- Nếu con em mang gen ba nó chắc sẽ đẹp lắm đây!
Cô nửa ý trêu đùa, hắn giật mình nhìn cô.
- Em thích thì chúng ta có thể ngay bây giờ luôn.
- Em thích làm singal mom hơn, anh chịu không?
Đúng như ý cô, gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt nheo lại tỏ vẻ không vui. Cái gì mà singal mom chứ, hắn sẽ đạp đổ cái suy nghĩ điên khùng đó, hắn là ai chứ? Việc gì hắn muốn đều sẽ làm được, dù có phải nhốm máu kẻ khác.
- Có muốn bị liệt giường không, Trần phu nhân?
- Ahaha, đùa thôi mà, không cần phải căng thẳng thế đâu.
Cô cười cười, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt kia đang hậm hực biết bao nhiêu.
- Chẳng có gì đáng đùa cả, đối với anh em là cả sinh mệnh, hiểu không? Dù có chuyện gì cũng không được cách xa anh nghe chưa?
- Tất nhiên rồi, anh sao vậy?
Hắn bất động vài giây, hắn rốt cuộc đang nói cái quỷ quái gì vậy, không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an vô cùng.
- Anh chỉ thấy lo, lo rằng em sẽ...
Hạ Quyên Quyên đột ngột bật dậy ôm chầm lấy Trần Dương Thần, cô vuốt vuốt vai hắn, ôn tồn nói.
- Em ở ngay đây rồi, anh không phải lo gì cả, em sẽ ở bên cạnh anh đến khi em lìa khỏi cuộc đời này có được không?
- Kiếp sau anh sẽ vẫn theo em!
Hắn phát ngôn bá đạo, hắn vẫn vậy, dù trong bất kì hoàn cảnh nào vẫn có thể nói ra những câu khiến người khác phải bật ngửa, Hạ Quyên Quyên mỉm cười, rồi buông hắn ra.
- Em đói rồi, chúng ta ăn thôi.
- Ừ...
Hắn nhàn nhạt ừ rồi ngồi xuống ghế, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy kì lạ như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy bất an đến như thế...
Trần Dương Thần điềm đạm đáp đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia không ai khác chính là thủ hạ thân cận của hắn - Nguyên.
- Có chuyện lớn rồi thưa lão đại!
-...
- Gián điệp bên ta cử đi dám sát Hạ Phong Diệp đã bị thủ tiêu hết rồi, nếu cử đi 3 phần thì đã bị hắn giết mất 2 phần rồi, có lẽ hắn đã phát giác và bắt đầu hành động.
Để đề phòng kẻ nguy hiểm Hạ Phong Diệp kia thì hắn chỉ còn có cách cài nội gián vào bên trong lãnh địa của kẻ thù, một việc làm cần một sự khéo léo và khôn ngoan hơn bao giờ hết, hắn biết cũng sẽ có ngày bị bại lộ nên cũng không có gì ngạc nhiên mấy, nhưng không ngờ gã đàn ông này thật thông minh phát giác sớm như vậy.
- Hừ...
Trần Dương Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút đăm chiêu.
- Những người còn lại thì cứ để bọn họ ở đấy. Chuyện còn lại tôi nghĩ cậu tự lo được.
- Vâng, thuộc hạ đã rõ.
Hắn cúp máy, ném chiếc điện thoại lên bàn, thở dài tựa lưng lên thành ghế sofa.
Trần Dương Thần nhíu nhíu đôi chân mày, ánh mắt chim ưng hơi cau lại khó chịu, một cảm giác không bình yên sắp ập tới, chính hắn có thể cảm nhận được nó, nó đang đến rất gần.
Hắn khẽ nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều, còn vài tiếng nữa là đến bữa tiệc, hắn đặt cuốn tạp chí xuống, nhàn nhã nhâm nhi ly cà phê.
Như lời hẹn hắn hứa dẫn cô đi thử đầm rồi hai bọn họ cùng hẹn hò nơi nào đó vô cùng lãng mạn, tay trong tay, hạnh phúc vô bờ bến.
Cửa hàng đầm dạ hội này được thiết kế theo kiểu Scotland thời những năm 90 đổ lại, hắn là một người rất thích những kiểu cổ điển như này, làm hắn rất dễ chịu.
Tấm rèm phòng thay đồ mở ra, hắn nheo mắt tập trung, chưa bao giờ thấy Trần Dương Thần tập trung nhìn thứ gì đó như vậy. Hắn thẫn thờ như người mất hồn, phải chăng hồn hắn đã bị người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm kia đánh cắp.
Những cánh hoa đào bay nhè nhẹ trong gió, những ánh đèn lấp lánh chói sáng, bản sonata ánh trăng của Beethoven lại càng làm quyến rũ hơn vẻ đẹp tuyệt vời đó, tất cả chỉ đọng lại một khoảnh khắc trong mắt Trần Dương Thần, hắn chỉ có thể thốt lên rằng Nàng thật đẹp, nàng là ai? Nàng đến từ đâu? Phải chăng nàng là ánh dương kia, là ánh sao kia hay là một thiên sứ xinh đẹp giáng trần? Nàng đánh cắp trái tim ta, nhưng liệu nàng có thể đồng ý ở bên kẻ hèn mọn này, dù chỉ một giây?
Hạ Quyên Quyên lộng lẫy diện một chiếc đầm trắng xoè dài qua chân, phần ngực chính là điểm nhấn cách tân, chiếc đầm cô như y phục mà nàng chúa Bella đã diện khi khiêu vũ cùng gã quái vật xấu xí nhưng đa tình, khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, một chút son môi hồng cũng đủ để tôn lên vẻ đoan trang của Hạ Quyên Quyên. Một tuyệt sắc giai nhân có thể gán cho nàng.
Trần Dương Thần tiến đến phía cô, nơi nàng tiên đã ăn cắp mất linh hồn của hắn, hắn thật đúng đắn khi chọn người con gái này làm bạn đời của hắn, cô e thẹn nhìn hắn, hắn như chàng hoàng tử hào hoa nắm lấy tay cô, lướt nhanh toàn bộ cơ thể cô rồi mỉm cười.
- Em đẹp quá, anh ước gì được thịt em ngay bây giờ!
Cô ngượng ngùng đấm yêu vào ngực hắn, nhân viên hiểu ý liền rút ra phía sau nhẹ nhàng đóng rèm lại, giờ đây chỉ còn hai người bọn họ, hai người tình tâm đầu ý hợp, một cặp tiên đồng ngọc nữ xứng đôi vừa lứa.
- Mình cưới lại vợ nhé, anh hứa lần này sẽ cho em một đám cưới thật lớn, một đám cưới hoành tráng nhất trong thành phố S này, để mọi người biết Hạ Quyên Quyên xinh đẹp và quyến rũ này là vợ của Trần Dương Thần.
Cô ngờ ngàng nhìn gã đàn ông to con, nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp của cô và hắn khi lần đầu gặp nhau, giữa bọn họ chỉ toàn là hận thù, duyên cớ đâu giờ lại yêu nhau say đắm đến như vậy, đúng như câu ghét của nào trời trao của nấy , cô yêu hắn, yêu rất nhiều, hắn cũng vậy, hắn bá bạo, hắn ăn cơm trước kẻng , hắn lấy cô mà chưa cho cô một đám cưới hoàn hảo, lúc đầu cô còn do dự tại sao người đàn ông này cứ phải nhất thiết kết hôn với cô cho bằng được, giờ hiểu rồi, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ duyên nợ .
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
- Anh chưa cầu hôn em mà đòi đám cưới với em sao?
- Chỉ là chưa đến lúc, chưa hợp thời. Lúc hợp thời ắt cơ duyên sẽ đến.
- Lúc nào mới đến lúc, lúc nào mới hợp thời cơ chứ?
Hắn ngân nga một hồi rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ lên nó.
- Rồi Trần phu nhân sẽ biết thôi, cô dâu xinh đẹp của anh.
Hắn cười nhẹ rồi hôn sâu trên trán cô, nụ hôn này vô cùng ngọt ngào.
Một bản nhạc giao hưởng sâu lắng, một khung cảnh lãng mạn, một cặp trai thanh nữ tú, một chuyện tình liệu có hồi kết tốt đẹp, đời đâu ai biết được, liệu chuyện tình này rồi sẽ ngã về đâu.
[...]
Một bữa ăn lãng mạn bên người mình yêu thì sao nhỉ? Có nến, có hoa, có nam nhân tài sắc vẹn toàn, có âm nhạc, một chút hương lavendor dịu êm, thật là một khung cảnh đẹp đẽ và đầy ước vọng.
Hạ Quyên Quyên mỉm cười lộ hai cái lúm đồng tiền duyên dáng, Trần Dương Thần, vị thần hi lạp với những đường nét trạm trổ tỉ mỉ trên khuôn mặt ân cần rót rượu cho quý cô đang say đắm nhìn hắn.
- Nếu con em mang gen ba nó chắc sẽ đẹp lắm đây!
Cô nửa ý trêu đùa, hắn giật mình nhìn cô.
- Em thích thì chúng ta có thể ngay bây giờ luôn.
- Em thích làm singal mom hơn, anh chịu không?
Đúng như ý cô, gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt nheo lại tỏ vẻ không vui. Cái gì mà singal mom chứ, hắn sẽ đạp đổ cái suy nghĩ điên khùng đó, hắn là ai chứ? Việc gì hắn muốn đều sẽ làm được, dù có phải nhốm máu kẻ khác.
- Có muốn bị liệt giường không, Trần phu nhân?
- Ahaha, đùa thôi mà, không cần phải căng thẳng thế đâu.
Cô cười cười, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt kia đang hậm hực biết bao nhiêu.
- Chẳng có gì đáng đùa cả, đối với anh em là cả sinh mệnh, hiểu không? Dù có chuyện gì cũng không được cách xa anh nghe chưa?
- Tất nhiên rồi, anh sao vậy?
Hắn bất động vài giây, hắn rốt cuộc đang nói cái quỷ quái gì vậy, không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an vô cùng.
- Anh chỉ thấy lo, lo rằng em sẽ...
Hạ Quyên Quyên đột ngột bật dậy ôm chầm lấy Trần Dương Thần, cô vuốt vuốt vai hắn, ôn tồn nói.
- Em ở ngay đây rồi, anh không phải lo gì cả, em sẽ ở bên cạnh anh đến khi em lìa khỏi cuộc đời này có được không?
- Kiếp sau anh sẽ vẫn theo em!
Hắn phát ngôn bá đạo, hắn vẫn vậy, dù trong bất kì hoàn cảnh nào vẫn có thể nói ra những câu khiến người khác phải bật ngửa, Hạ Quyên Quyên mỉm cười, rồi buông hắn ra.
- Em đói rồi, chúng ta ăn thôi.
- Ừ...
Hắn nhàn nhạt ừ rồi ngồi xuống ghế, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy kì lạ như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy bất an đến như thế...
/88
|