Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Chương 35 – Không vui không làm… by khanhdoan Ngủ một giấc ai dè đến tận sáng ngày hôm sau, lúc ta mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, thấy nửa bên giường trống trải không một bóng người, đầu óc hỗn loạn, trên người mặc một bộ y phục mới khô ráo sạch sẽ, chắc chắn là lúc ngủ mê đã được thay giúp, không có cảm giác dính nhơm nhớp, ta dụi dụi mắt, thấy Kiều Tứ đang đạp ánh mặt trời tiến tới, tay quơ quơ trước mặt.
“Chào buổi sáng…”
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười nhẹ thật tươi, ta ngây người ra rất lâu mới phản ứng kịp, đêm qua mình lại nằm mơ nữa rồi. Trong trạng thái tinh thần nửa mê nửa tỉnh, ta còn hoảng hốt tưởng rằng mình xuyên không về thời quá khứ, lấy làm lạ tại sao tự dưng Kiều Vũ lại khỏe mạnh vô sự như người bình thường, hơn nữa lại còn mỉm cười với ta. Còn ta ngược lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị người ta mổ xẻ qua. Còn nhớ lúc Kiều Vũ tỉnh lại, mấy ngày vẫn không xuống giường nổi, người bị mổ xẻ là hắn chứ đâu phải là ta, hắn hầu như một ngón tay cũng không động đậy được, mấy việc trà bưng nước rót, thậm chí giúp hắn thay y phục cũng đều do ta làm a! Ban đầu hắn ngượng ngùng không cho ta hầu hạ bên người, nhưng làm sao chống cự lại được ta “Bá vương ngạnh thượng cung”, ta trực tiếp lột áo của hắn, vắt khô khăn lông giúp hắn lau nửa thân trên, vừa chà lau vừa ra vẻ thờ ơ hỏi: “Lúc ta còn nhỏ đã từng gặp qua ngươi rồi phải không?”
Vẻ mặt của hắn cứng lại một chút, giương mắt nhìn ta, trong mắt hầu như không mang theo một chút cảm xúc nào, đôi đồng tử hắc bạch phân minh trầm lắng sâu kín nhìn ta thật lâu, khiến lòng ta bỗng dưng chìm xuống.
Phản ứng của hắn như thế, ta lập tức biết ngay là hắn.
Hồ lô bí ẩn, kín đáo. Hồ lô ngoài lạnh lùng mà trong cuồng nhiệt!
Hắn có hồ lô không?
Chẳng hiểu đầu óc của ta ra làm sao, hễ nghĩ ngợi một hồi là nghĩ theo hướng lệch lạc, tay còn đang bận chà lau lưng cho hắn, đôi mắt đã dời xuống ngắm chỗ ấy của hắn. “Rốt cuộc ngươi có phải là công công hay không vậy…”
Có nên thừa dịp hắn không thể phản kháng mà cởi quần hắn ra hay không? Nhưng nếu cởi ra, ta phải chịu trách nhiệm với hắn a…
Ta luôn luôn là người hành động trước suy nghĩ sau, nói trắng ra là làm việc mà không dùng đến đầu óc, ngay lúc nói ra câu nói trên, bàn tay còn lại của ta đồng thời thò xuống chỗ ấy của hắn tìm kiếm, vừa sờ một cái đã buột miệng nói liền: “Ôi, ngươi không phải công công a!”
Giương mắt lên nhìn, sắc mặt của người nào đó chỉ có thể dùng hai chữ vặn vẹo mới có thể hình dung…
Trắng chuyển thành hồng, hồng biến thành đen, đen chuyển thành trắng…
Vừa làm xong hành động này, ta lập tức cảm thấy mình thật chả ra làm sao cả, trên mặt cũng hơi nóng lên, cúi đầu tùy tiện xoa xoa vài cái trên người hắn rồi cướp đường mà chạy. Buổi chiều lúc gặp lại, ta đã điều chỉnh lại tinh thần, hắn dường như cũng đã thông suốt, yên lòng yên dạ hưởng thụ sự phục vụ của ta. Có thể nói, cái sờ này mang ý nghĩa lịch sử, nó mở ra một khởi đầu quan hệ mới giữa ta và Kiều Vũ, kể từ nay, một trận củi khô lửa bốc không thể cứu vãn… Hắn là củi khô, ta là ngọn lửa.
Thậm chí, hắn rõ ràng đã có thể tự mình làm lấy, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ mảnh mai, không có sức, lẳng lặng xem ta nhẫn nại chịu khó – người không thể chỉ nhìn bề ngoài a, nhìn hắn thật thà như thế chứ thật ra lòng dạ vô cùng đen tối.
Ta cũng vì bị vẻ bề ngoài của hắn lừa, mới không biết sợ mà rung lắc trước móng vuốt báo, lúc giúp hắn chà lau thân thể, còn thương tiếc đếm vết thương trên người hắn.
“Một, hai, ba, bốn…” Ta vừa lau người cho hắn vừa đếm, đếm không nổi nữa, ngừng lại một chút nói “Dường như còn nhiều hơn so với lần đầu khi ta gặp ngươi.”
Hắn trầm mặc một lát, trả lời: “Có vài vết đã lành, có vài vết là sau này mới bị.”
Ta sờ dấu ấn sau vai hắn, hỏi: “Còn dấu ấn này, bị hồi nào?”
“Chuyện đã qua lâu rồi.”
Nói một cách khác, có lẽ hài tử này không uống sữa cũng bị phạt cực hình …
Thấy hắn nói một cách hời hợt, tim ta đột nhiên co rút lại, đầu ngón tay vô tình vuốt ve trên dấu ấn, miệng thì thào kêu lên: “Kiều Vũ…”
Hắn khẽ giật mình xoay đầu lại nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau.
Ta lại kêu lên một tiếng: “Kiều Vũ…” sau đó ngây ngẩn hỏi “Có phải ngươi hơi thích ta một chút không?”
Câu hỏi này tương đối có chút bảo thủ, thật sự phải hỏi là: có phải ngươi yêu ta muốn chết hay không?
Nhưng hỏi như thế xem ra có chút mặt dày, ta mắc cỡ a…
Tuy là đặt câu hỏi theo kiểu bảo thủ, mặt ta cũng không kềm được mà nóng lên.
Lúc đó, hai tay ta vịn lên vai hắn, cả thân người quỳ phía sau hắn, hắn xoay nửa người lại, vẫn dùng loại ánh mắt sâu lắng trầm mặc đáp lại ta, nửa buổi cũng không lên tiếng, ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, thầm nghĩ ngươi có nói không phải cũng không sao, đột nhiên hắn sáp lại gần, đôi môi lướt qua khóe môi ta như chuồn chuồn lướt nước.
Nhất thời ta liền cứng đờ người, ngây ngốc nhìn hắn.
Làm thế nào bây giờ?
Tấn công? Phòng thủ? Rút lui?
Thời khắc quan trọng mà đầu óc ta lại không thể hoạt động, có lẽ thấy ta không kháng cự, hắn lại tiếp tục động tác mới vừa rồi, chỉ là môi kề môi, nhẹ nhàng ma sát, không biết từ lúc nào hắn đã xoay người lại, hai bàn tay siết lấy eo ta.
Tim ta đập như nổi trống, nghĩ hỏng bét rồi! Hỏng bét! Hỏng bét! Cám dỗ lại tới, cám dỗ lại tới! Kiên định ngừng lại đi a! Không thể cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào! Liệt nữ lưu manh vĩ đại Lý Oánh Ngọc, lúc này hình ảnh sư phó, Đào Thanh, Đường Tư đã chiếm hết linh hồn ta, kiên trinh bất khuất đánh bay hết tất cả những ý đồ hồng hạnh vượt tường, không phải chỉ mỗi một mình ngươi đang chiến đấu, không phải chỉ có một mình ngươi…
“Ngươi không biết hôn môi.” Ta bình tĩnh nói, miệng khi khép khi mở, hai bờ môi chạm nhẹ ma sát nhau, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly gần, bao nhiêu tình cảm đều phơi bày, không còn chỗ nào có thể che giấu được, mang theo lúng túng, khát vọng… Ta khẽ ngửa người về sau tránh hắn ra, trong khoảnh khắc thấy đáy mắt hắn thoáng xẹt qua một cảm xúc có tên là tổn thương, đôi tay đang siết lấy eo ta ngừng lại, chậm rãi thu về…
Trong nháy mắt, tim ta vừa đau đớn vừa chua xót, như bị người khác hung hăng đâm một nhát đao, không kịp nghĩ nhiều lập tức bắt lấy cổ tay của hắn “Ngươi… Ngươi tại sao lại học theo Đường Tư chứ.” Học theo hắn giả vờ yếu đuối, giành lấy cảm thông, thừa dịp ta chưa chuẩn bị tấn công ta – nhìn vẻ mặt của hắn, một màn lúc nãy có lẽ rất kích thích đối với hắn, mà lúc ta nói ra câu nói này, sắc mặt hắn càng khó coi thêm, rũ mắt nhìn đi hướng khác, hàng mi rợp bóng che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Ta cắn chặt răng nhào lại. Tay trái nâng cằm hắn lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Hôn môi không giống như chàng làm lúc vừa rồi, để ta dạy chàng.”
Mãi sau này ta nghĩ lại, không biết lúc đó tại sao mình có thể nói ra lời nói như thế, làm ra những chuyện như thế. Củi khô chịu không nổi một tia lửa cho dù có nhỏ mấy đi chăng nữa, chỉ cần chạm đến một chút là cháy bừng lên. Mà Kiều Vũ là một học trò thiên tư cực cao, hầu như chỉ qua vài động tác công – thủ, sau đó ta lập tức bị hắn học một biết mười – hôn đến choáng váng hồ đồ, y phục bị kéo xuống một nửa, hai người đều trần nửa người trên, bàn tay hắn có vết chai, sờ đến chỗ nào mang lại từng đợt rùng mình đến chỗ đó, ta nửa nằm bị hắn đè trên thành giường, ngón chân cuộn tròn hơi chống cự lại khoái cảm trầm luân hắn mang đến, lúc bàn tay hắn trượt đến giữa hai đùi ta, theo bản năng ta kẹp chặt lại.
Thời điểm này ta mới biết, có những chuyện một khi ngươi đồng ý bắt đầu thì không có quyền bảo dừng lại nữa.
Có một số việc là bản năng bẩm sinh của con người, khoái cảm nảy sinh từ yêu đương vuốt ve, nhưng để đạt được nhiều khoái cảm hơn cũng cần phải luyện tập nhiều lần, quen tay hay việc.
Vì thế khi bị hắn khiêu khích trêu chọc, dục vọng dâng trào, muốn ngừng mà ngừng không được, tuyến phòng thủ của ta hoàn toàn sụp đổ, lúc hắn trúc trắc không vào được cửa, ta khàn giọng nói: “Ta dạy chàng…”
Sung sướng là chuyện của cả hai người…
Cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo nhiễm sắc dục mê ly của hắn, ta thầm nghĩ trong lòng: nếu như có chết thì ít ra cũng sung sướng đã rồi hẵng chết…
Lúc đó tuy hắn mới bị thương vừa lành lại, nhưng hùng phong vẫn không giảm, còn ta thân cường thể kiện, eo mềm dẻo sức lực dồi dào, ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu, dời sông lấp biển, tối tăm mịt mù, cao triều nối tiếp nhau nổi lên, cuồng phong sóng biển cơ hồ nuốt lấy hai người bọn ta, sau mấy phen chìm nổi, đến lúc gió êm sóng lặng còn có thể chuyện trò vui vẻ…
Không như hiện giờ, một hiệp đã thở hồng hộc…
Nhớ khi xưa….nhớ khi xưa a… Ta vừa than thầm vừa thuận theo sự chăm sóc hầu hạ của Kiều Tứ, trong lòng nghĩ: quả nhiên, chỉ có thể năm sáu ngày một lần, hôm nay một lần đã chịu không nổi rồi, lúc trước có đôi khi ta còn xấu xa nghĩ thầm nếu một ngày năm sáu lần thì sao – ta có lẽ sẽ trực tiếp thực hiện một nguyện vọng khó có thể mở miệng nào đó. (thử đoán xem là nguyện vọng gì? Gợi ý: bốn chữ.)
Quay đầu xem Kiều Tứ hầu hạ Đại lão gia ta rửa mặt chải đầu, thay y phục như một tiểu tức phụ, tim ta như phồng lên. Vẫn là ta có năng lực dạy dỗ, biến một tòa núi băng khó chịu trở thành một tiểu tức phụ thuần thục khéo tay trong Lý phủ ta. (Tạm dịch: tiểu tức phụ = nàng dâu)
“Aizz, mỏi tay quá.” Ta thở dài, mắt liếc nhìn hắn, hắn lập tức giúp ta bóp cánh tay.
“Aizz, nhức đùi quá.” Ta lại thở dài, mắt liếc nhìn hắn, hắn giương mắt lườm ta một cái, khóe miệng khẽ co rút, nhưng vẫn xoa bóp đùi giúp ta.
Ta vừa lòng thỏa dạ ngáp một cái, rửa mặt xong, hạ nhân liền bưng cháo tổ yến lên, ta nhăn mày hỏi: “Sáng nay ta muốn ăn mì.”
Nha hoàn nói: “Liên nhi cô nương nói, tối hôm qua cổ họng của lão gia bị hao tổn, sáng nay nên ăn đồ bổ để thông cổ.”
Dù cho mặt ta có dày mấy đi chăng nữa cũng không chịu nổi mà nóng lên, ho khan hai tiếng, ôm chén cháo tổ yến trốn vào góc tường ngồi ăn.
Cuộc sống như thế này cũng nên quen đi …
Ăn sáng xong, ta nhìn xung quanh rất lâu mà không thấy sư phó, bèn hỏi Phúc bá: “Phúc bá, Đại công tử, Tam công tử đang làm gì?”
Phúc bá giương mắt nhìn thoáng qua ta một cái, thản nhiên nói: “Ờ, tối hôm qua Lý viên bắt được hai tên tiểu tặc, đang bị Tam công tử thẩm vấn, còn Đại công tử thì đang tiếp khách ngoài sảnh.”
“Có trộm?” Ta cả kinh, lập tức nổi giận “Chuyện lớn như vậy sao không ai thông báo cho ta hết vậy?!”
Phúc bá lại lườm ta một cái, tiếp tục thản nhiên nói: “Đêm qua Liên nhi cô nương có đến thông báo, nhưng sau đó lại nói là lão gia mệt mỏi, nên không có đánh thức lão gia.”
Ta lẳng lặng chảy ba giọt mồ hôi.
“Vậy bọn họ giờ đang thẩm vấn ở đâu?”
“Ở Hình đường.”
Hình đường là nơi Tam đường hội thẩm khi ai phạm phải lỗi lầm gì, từ khi Lý phủ được xây cho đến nay, chỉ có lão gia ta may mắn được đến đó vài lần.
Ta xách váy chạy thẳng về phía Hình đường. Trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ hai tên tiểu tặc này là do tên thiếu niên họ Lưu tên Triệt phái tới? Còn vị khách đến thăm sáng nay là ai? Lý phủ của bọn ta đã bị loại khỏi vòng giao tiếp trong Lạc thành này từ rất lâu rồi mà.
Đến Hình đường, ta không vội bước vào bên trong, chỉ nhè nhẹ bước đến ngồi xổm xuống bên ngoài, vểnh tai lên nghe lén.
Mơ hồ nghe được tiếng Đường Tam đang lẩm bẩm: “Bắt đầu từ mức nhẹ nhất, đâm ngón tay đi.”
Ta khẽ thở dài, thầm nghĩ: Tam nhi chàng có cần tàn nhẫn như vậy không, lúc nào cũng đòi đâm ngón tay người ta trước, bộ không thể đâm ngón chân trước sao!
Chưa kịp than thở xong, lại nghe hắn nói: “Hay là bắt luôn người đang ngồi ngoài kia vào xử chung một lượt?”
Ta: “…”
“Chào buổi sáng…”
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười nhẹ thật tươi, ta ngây người ra rất lâu mới phản ứng kịp, đêm qua mình lại nằm mơ nữa rồi. Trong trạng thái tinh thần nửa mê nửa tỉnh, ta còn hoảng hốt tưởng rằng mình xuyên không về thời quá khứ, lấy làm lạ tại sao tự dưng Kiều Vũ lại khỏe mạnh vô sự như người bình thường, hơn nữa lại còn mỉm cười với ta. Còn ta ngược lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị người ta mổ xẻ qua. Còn nhớ lúc Kiều Vũ tỉnh lại, mấy ngày vẫn không xuống giường nổi, người bị mổ xẻ là hắn chứ đâu phải là ta, hắn hầu như một ngón tay cũng không động đậy được, mấy việc trà bưng nước rót, thậm chí giúp hắn thay y phục cũng đều do ta làm a! Ban đầu hắn ngượng ngùng không cho ta hầu hạ bên người, nhưng làm sao chống cự lại được ta “Bá vương ngạnh thượng cung”, ta trực tiếp lột áo của hắn, vắt khô khăn lông giúp hắn lau nửa thân trên, vừa chà lau vừa ra vẻ thờ ơ hỏi: “Lúc ta còn nhỏ đã từng gặp qua ngươi rồi phải không?”
Vẻ mặt của hắn cứng lại một chút, giương mắt nhìn ta, trong mắt hầu như không mang theo một chút cảm xúc nào, đôi đồng tử hắc bạch phân minh trầm lắng sâu kín nhìn ta thật lâu, khiến lòng ta bỗng dưng chìm xuống.
Phản ứng của hắn như thế, ta lập tức biết ngay là hắn.
Hồ lô bí ẩn, kín đáo. Hồ lô ngoài lạnh lùng mà trong cuồng nhiệt!
Hắn có hồ lô không?
Chẳng hiểu đầu óc của ta ra làm sao, hễ nghĩ ngợi một hồi là nghĩ theo hướng lệch lạc, tay còn đang bận chà lau lưng cho hắn, đôi mắt đã dời xuống ngắm chỗ ấy của hắn. “Rốt cuộc ngươi có phải là công công hay không vậy…”
Có nên thừa dịp hắn không thể phản kháng mà cởi quần hắn ra hay không? Nhưng nếu cởi ra, ta phải chịu trách nhiệm với hắn a…
Ta luôn luôn là người hành động trước suy nghĩ sau, nói trắng ra là làm việc mà không dùng đến đầu óc, ngay lúc nói ra câu nói trên, bàn tay còn lại của ta đồng thời thò xuống chỗ ấy của hắn tìm kiếm, vừa sờ một cái đã buột miệng nói liền: “Ôi, ngươi không phải công công a!”
Giương mắt lên nhìn, sắc mặt của người nào đó chỉ có thể dùng hai chữ vặn vẹo mới có thể hình dung…
Trắng chuyển thành hồng, hồng biến thành đen, đen chuyển thành trắng…
Vừa làm xong hành động này, ta lập tức cảm thấy mình thật chả ra làm sao cả, trên mặt cũng hơi nóng lên, cúi đầu tùy tiện xoa xoa vài cái trên người hắn rồi cướp đường mà chạy. Buổi chiều lúc gặp lại, ta đã điều chỉnh lại tinh thần, hắn dường như cũng đã thông suốt, yên lòng yên dạ hưởng thụ sự phục vụ của ta. Có thể nói, cái sờ này mang ý nghĩa lịch sử, nó mở ra một khởi đầu quan hệ mới giữa ta và Kiều Vũ, kể từ nay, một trận củi khô lửa bốc không thể cứu vãn… Hắn là củi khô, ta là ngọn lửa.
Thậm chí, hắn rõ ràng đã có thể tự mình làm lấy, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ mảnh mai, không có sức, lẳng lặng xem ta nhẫn nại chịu khó – người không thể chỉ nhìn bề ngoài a, nhìn hắn thật thà như thế chứ thật ra lòng dạ vô cùng đen tối.
Ta cũng vì bị vẻ bề ngoài của hắn lừa, mới không biết sợ mà rung lắc trước móng vuốt báo, lúc giúp hắn chà lau thân thể, còn thương tiếc đếm vết thương trên người hắn.
“Một, hai, ba, bốn…” Ta vừa lau người cho hắn vừa đếm, đếm không nổi nữa, ngừng lại một chút nói “Dường như còn nhiều hơn so với lần đầu khi ta gặp ngươi.”
Hắn trầm mặc một lát, trả lời: “Có vài vết đã lành, có vài vết là sau này mới bị.”
Ta sờ dấu ấn sau vai hắn, hỏi: “Còn dấu ấn này, bị hồi nào?”
“Chuyện đã qua lâu rồi.”
Nói một cách khác, có lẽ hài tử này không uống sữa cũng bị phạt cực hình …
Thấy hắn nói một cách hời hợt, tim ta đột nhiên co rút lại, đầu ngón tay vô tình vuốt ve trên dấu ấn, miệng thì thào kêu lên: “Kiều Vũ…”
Hắn khẽ giật mình xoay đầu lại nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau.
Ta lại kêu lên một tiếng: “Kiều Vũ…” sau đó ngây ngẩn hỏi “Có phải ngươi hơi thích ta một chút không?”
Câu hỏi này tương đối có chút bảo thủ, thật sự phải hỏi là: có phải ngươi yêu ta muốn chết hay không?
Nhưng hỏi như thế xem ra có chút mặt dày, ta mắc cỡ a…
Tuy là đặt câu hỏi theo kiểu bảo thủ, mặt ta cũng không kềm được mà nóng lên.
Lúc đó, hai tay ta vịn lên vai hắn, cả thân người quỳ phía sau hắn, hắn xoay nửa người lại, vẫn dùng loại ánh mắt sâu lắng trầm mặc đáp lại ta, nửa buổi cũng không lên tiếng, ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, thầm nghĩ ngươi có nói không phải cũng không sao, đột nhiên hắn sáp lại gần, đôi môi lướt qua khóe môi ta như chuồn chuồn lướt nước.
Nhất thời ta liền cứng đờ người, ngây ngốc nhìn hắn.
Làm thế nào bây giờ?
Tấn công? Phòng thủ? Rút lui?
Thời khắc quan trọng mà đầu óc ta lại không thể hoạt động, có lẽ thấy ta không kháng cự, hắn lại tiếp tục động tác mới vừa rồi, chỉ là môi kề môi, nhẹ nhàng ma sát, không biết từ lúc nào hắn đã xoay người lại, hai bàn tay siết lấy eo ta.
Tim ta đập như nổi trống, nghĩ hỏng bét rồi! Hỏng bét! Hỏng bét! Cám dỗ lại tới, cám dỗ lại tới! Kiên định ngừng lại đi a! Không thể cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào! Liệt nữ lưu manh vĩ đại Lý Oánh Ngọc, lúc này hình ảnh sư phó, Đào Thanh, Đường Tư đã chiếm hết linh hồn ta, kiên trinh bất khuất đánh bay hết tất cả những ý đồ hồng hạnh vượt tường, không phải chỉ mỗi một mình ngươi đang chiến đấu, không phải chỉ có một mình ngươi…
“Ngươi không biết hôn môi.” Ta bình tĩnh nói, miệng khi khép khi mở, hai bờ môi chạm nhẹ ma sát nhau, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly gần, bao nhiêu tình cảm đều phơi bày, không còn chỗ nào có thể che giấu được, mang theo lúng túng, khát vọng… Ta khẽ ngửa người về sau tránh hắn ra, trong khoảnh khắc thấy đáy mắt hắn thoáng xẹt qua một cảm xúc có tên là tổn thương, đôi tay đang siết lấy eo ta ngừng lại, chậm rãi thu về…
Trong nháy mắt, tim ta vừa đau đớn vừa chua xót, như bị người khác hung hăng đâm một nhát đao, không kịp nghĩ nhiều lập tức bắt lấy cổ tay của hắn “Ngươi… Ngươi tại sao lại học theo Đường Tư chứ.” Học theo hắn giả vờ yếu đuối, giành lấy cảm thông, thừa dịp ta chưa chuẩn bị tấn công ta – nhìn vẻ mặt của hắn, một màn lúc nãy có lẽ rất kích thích đối với hắn, mà lúc ta nói ra câu nói này, sắc mặt hắn càng khó coi thêm, rũ mắt nhìn đi hướng khác, hàng mi rợp bóng che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Ta cắn chặt răng nhào lại. Tay trái nâng cằm hắn lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Hôn môi không giống như chàng làm lúc vừa rồi, để ta dạy chàng.”
Mãi sau này ta nghĩ lại, không biết lúc đó tại sao mình có thể nói ra lời nói như thế, làm ra những chuyện như thế. Củi khô chịu không nổi một tia lửa cho dù có nhỏ mấy đi chăng nữa, chỉ cần chạm đến một chút là cháy bừng lên. Mà Kiều Vũ là một học trò thiên tư cực cao, hầu như chỉ qua vài động tác công – thủ, sau đó ta lập tức bị hắn học một biết mười – hôn đến choáng váng hồ đồ, y phục bị kéo xuống một nửa, hai người đều trần nửa người trên, bàn tay hắn có vết chai, sờ đến chỗ nào mang lại từng đợt rùng mình đến chỗ đó, ta nửa nằm bị hắn đè trên thành giường, ngón chân cuộn tròn hơi chống cự lại khoái cảm trầm luân hắn mang đến, lúc bàn tay hắn trượt đến giữa hai đùi ta, theo bản năng ta kẹp chặt lại.
Thời điểm này ta mới biết, có những chuyện một khi ngươi đồng ý bắt đầu thì không có quyền bảo dừng lại nữa.
Có một số việc là bản năng bẩm sinh của con người, khoái cảm nảy sinh từ yêu đương vuốt ve, nhưng để đạt được nhiều khoái cảm hơn cũng cần phải luyện tập nhiều lần, quen tay hay việc.
Vì thế khi bị hắn khiêu khích trêu chọc, dục vọng dâng trào, muốn ngừng mà ngừng không được, tuyến phòng thủ của ta hoàn toàn sụp đổ, lúc hắn trúc trắc không vào được cửa, ta khàn giọng nói: “Ta dạy chàng…”
Sung sướng là chuyện của cả hai người…
Cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo nhiễm sắc dục mê ly của hắn, ta thầm nghĩ trong lòng: nếu như có chết thì ít ra cũng sung sướng đã rồi hẵng chết…
Lúc đó tuy hắn mới bị thương vừa lành lại, nhưng hùng phong vẫn không giảm, còn ta thân cường thể kiện, eo mềm dẻo sức lực dồi dào, ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu, dời sông lấp biển, tối tăm mịt mù, cao triều nối tiếp nhau nổi lên, cuồng phong sóng biển cơ hồ nuốt lấy hai người bọn ta, sau mấy phen chìm nổi, đến lúc gió êm sóng lặng còn có thể chuyện trò vui vẻ…
Không như hiện giờ, một hiệp đã thở hồng hộc…
Nhớ khi xưa….nhớ khi xưa a… Ta vừa than thầm vừa thuận theo sự chăm sóc hầu hạ của Kiều Tứ, trong lòng nghĩ: quả nhiên, chỉ có thể năm sáu ngày một lần, hôm nay một lần đã chịu không nổi rồi, lúc trước có đôi khi ta còn xấu xa nghĩ thầm nếu một ngày năm sáu lần thì sao – ta có lẽ sẽ trực tiếp thực hiện một nguyện vọng khó có thể mở miệng nào đó. (thử đoán xem là nguyện vọng gì? Gợi ý: bốn chữ.)
Quay đầu xem Kiều Tứ hầu hạ Đại lão gia ta rửa mặt chải đầu, thay y phục như một tiểu tức phụ, tim ta như phồng lên. Vẫn là ta có năng lực dạy dỗ, biến một tòa núi băng khó chịu trở thành một tiểu tức phụ thuần thục khéo tay trong Lý phủ ta. (Tạm dịch: tiểu tức phụ = nàng dâu)
“Aizz, mỏi tay quá.” Ta thở dài, mắt liếc nhìn hắn, hắn lập tức giúp ta bóp cánh tay.
“Aizz, nhức đùi quá.” Ta lại thở dài, mắt liếc nhìn hắn, hắn giương mắt lườm ta một cái, khóe miệng khẽ co rút, nhưng vẫn xoa bóp đùi giúp ta.
Ta vừa lòng thỏa dạ ngáp một cái, rửa mặt xong, hạ nhân liền bưng cháo tổ yến lên, ta nhăn mày hỏi: “Sáng nay ta muốn ăn mì.”
Nha hoàn nói: “Liên nhi cô nương nói, tối hôm qua cổ họng của lão gia bị hao tổn, sáng nay nên ăn đồ bổ để thông cổ.”
Dù cho mặt ta có dày mấy đi chăng nữa cũng không chịu nổi mà nóng lên, ho khan hai tiếng, ôm chén cháo tổ yến trốn vào góc tường ngồi ăn.
Cuộc sống như thế này cũng nên quen đi …
Ăn sáng xong, ta nhìn xung quanh rất lâu mà không thấy sư phó, bèn hỏi Phúc bá: “Phúc bá, Đại công tử, Tam công tử đang làm gì?”
Phúc bá giương mắt nhìn thoáng qua ta một cái, thản nhiên nói: “Ờ, tối hôm qua Lý viên bắt được hai tên tiểu tặc, đang bị Tam công tử thẩm vấn, còn Đại công tử thì đang tiếp khách ngoài sảnh.”
“Có trộm?” Ta cả kinh, lập tức nổi giận “Chuyện lớn như vậy sao không ai thông báo cho ta hết vậy?!”
Phúc bá lại lườm ta một cái, tiếp tục thản nhiên nói: “Đêm qua Liên nhi cô nương có đến thông báo, nhưng sau đó lại nói là lão gia mệt mỏi, nên không có đánh thức lão gia.”
Ta lẳng lặng chảy ba giọt mồ hôi.
“Vậy bọn họ giờ đang thẩm vấn ở đâu?”
“Ở Hình đường.”
Hình đường là nơi Tam đường hội thẩm khi ai phạm phải lỗi lầm gì, từ khi Lý phủ được xây cho đến nay, chỉ có lão gia ta may mắn được đến đó vài lần.
Ta xách váy chạy thẳng về phía Hình đường. Trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ hai tên tiểu tặc này là do tên thiếu niên họ Lưu tên Triệt phái tới? Còn vị khách đến thăm sáng nay là ai? Lý phủ của bọn ta đã bị loại khỏi vòng giao tiếp trong Lạc thành này từ rất lâu rồi mà.
Đến Hình đường, ta không vội bước vào bên trong, chỉ nhè nhẹ bước đến ngồi xổm xuống bên ngoài, vểnh tai lên nghe lén.
Mơ hồ nghe được tiếng Đường Tam đang lẩm bẩm: “Bắt đầu từ mức nhẹ nhất, đâm ngón tay đi.”
Ta khẽ thở dài, thầm nghĩ: Tam nhi chàng có cần tàn nhẫn như vậy không, lúc nào cũng đòi đâm ngón tay người ta trước, bộ không thể đâm ngón chân trước sao!
Chưa kịp than thở xong, lại nghe hắn nói: “Hay là bắt luôn người đang ngồi ngoài kia vào xử chung một lượt?”
Ta: “…”
/87
|