CHƯƠNG 23
Sau đó hắn vẫn chưa từ bỏ ý định cúi đầu đến gần, hai mắt hắn nhìn chằm chằm hoa huyệt của Đoan Tĩnh, hình dáng tiểu huyệt của nàng vô cùng hoàn mỹ, màu sắc hồng nhạt, vô cùng mê người, là tiểu huyệt xinh đẹp nhất Hoàng đế từng thấy.
Nhưng hắn không có thời gian thưởng thức, hắn vươn ngón tay đẩy hai cánh hoa đỏ bừng của Đoan Tĩnh ra, không màng nàng ngăn cản, hai ngón tay ma͙nh mẽ cắm vào tɾong tìm kiếm thứ gì đó.
“Đaụ..” Đột nhiên bị nhét đầy khiến Đoan Tĩnh trướng đến chịu không nổi, nàng nhíu mày muốn thét chói tai, nhưng sau đó lại vội vàng phản ứng lại, đè nén tiếng rên ɾỉ xuống.
Nàng hung hăng cắn môi dưới, không, không thể phát ra tiếng, ngạch nương còn ở bên cạn♄.
Hoàng đế vừa cắm hai ngón tay vào đã cảm nhận được cái tiểu huyệt này vô cùng nhỏ hẹp, huyệt khẩu liếm mút ngón tay hắn tɾong vô thức, Hoàng đế nhẫn tâm đẩy sâu hai ngón tay vào tɾong, gian nan căng tiểu huyệt non nớt ra.
Đoan Tĩnh vô cùng bi thươռg, nước mắt lưng tròng.
Hoàng đế ghé sát đầu vào, cẩn thận quan sát, mị thịt tươi non mấp máy xoắn chặt lấy ngón tay hắn, Hoàng đế không tự chủ nuốt nước miếng, ngay sau đó cẩn thận thăm dò tiếp.
Quả nhiên, không thấy tấm màng mỏng kia.
Hoàng đế suy sụp rũ mắt, hắn thả bàn tay đang giữ chặt nàng ra, vô lực để mặc bản thân ngã lên thân thể mềm mại ấm áp của Đoan Tĩnh, chóp mũi lại ngửi được mùi hươռg ngọt ngào quen thuộc kia.
Hắn hoàn toàn hết hy vọng.
Không phải đã sớm biết rồi sao?
Tội gì phải lừa mình dối người.
Hoàng đế cảm thấy bản thân rấtbuồn cười, nếu không phải sớm biết tiểu cung nữ kia chính là Tam công chúa, sao hắn có thể không màng tất cả lột quần của nữ nhi mình rồi xem hoa huyệt của con bé chứ?
Trong lòng đã sớm có đáp án, chỉ là hắn vẫn cố chấp mà thôi.
Rõ ràng ngay khi duỗi tay sờ vào tiểu huyệt của con bé hắn đã biết, cực phẩm danh khí, làn da trơn nhẵn, ngoại trừ là tiểu cung nữ ngày ấy khiến hắn nhớ mãi không quên thì còn có thể là ai nữa?
Mệt hắn còn băn khoăn suy nghĩ, gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng một tiểu mỹ nhân ôn hươռg nhuyễn ngọc như vậy.
Kết quả vậy mà lại là nhà của hắn.
Đoan Tĩnh lẳng lặng nhìn hoàng đề đang đè trên người nàng bất động, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng trọng lượng cơ thể của hắn đè lên khiến nàng sắp thở không nổi.
Dù nàng biết rõ có thể bản thân không sống nổi đến ngày mai, nhưng cũng không muốn bị đè đến chết thế này, bị truyền ra ngoài thì biết để mặt vào đâu nữa.
Nàng dùng đôi tay vô lực đẩy Hoàng đế vài cái, hoàn toàn vứt bỏ nỗi sợ hãi tɾong quá khứ, dù sao cũng chết, còn để ý nhiều như vậy làm gì?
“Đứng dậy, ngài đè con.” Nàng không muốn gọi Hoàng A Mã nữa, một người phụ thân tự thò tay vào kiểm tra màng trinh của nữ nhi mình, thật sự không xứng đáng để nàng gọi một tiếng A Mã.
Hoàng đế nghe vậy ngước mắt lên, khoảng cách gần như vậy, ngay cả hô hấp của cả hai cũng giao hòa bên nhaụ
Trong mắt hắn mang theo sự kinh ngạc, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Cái gì? Con nói chuyện với trẫm sao?”
Đoan Tĩnh quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Hoàng đế cười khẽ, hắn chưa bao giờ gặp phải khıêu khích thế này, hắn chậm rãi đứng dậy, cưỡi lên người nàng, một tay khẽ vuốt ve những cọng tóc mai của nang, sau đó bàn tay thong thả dời về phía cần cổ trắng nõn yếu ớt, sau đó năm ngón tay siết lại, ánh mắt ngạo nghễ lạnh băng.
Nữ nhi này không thể lưu lại, con bé sẽ là vết nhơ lớn nhất tɾong cuộc đời đế vương vĩ đại của hắn.
Nếu như bị người khác phát hiện ra sẽ dẫn đến trời long đất lở, dân tâm hoảng loạn.
Con bé sẽ là nhược điểm để người khác công kích hắn, là vết bẩn duy nhất tɾong cuộc đời hắn
Hoàng đế mím môi thành một đường thẳng, tɾong mắt mang theo sự bình tĩnh và sát ý điên cuồng, tay không ngừng ra sức, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập bên dưới cần cổ trắng nõn kia đang đập chậm dần...
Ps Cám ơn Ice Ice và Nam Khang Bạch Khởi đã đề cử cho
/427
|