Chương 228:Bắt đầu dịu dàng Lời hắn như một cái búa nặng đánh vào ngực Hứa Lưu Liễm,cô đau đến nỗi sắp bật ra tiếng,đúng vậy,dù cô che dấu thế nào cũng che dấu không được lòng cô đối với hắn,cô để ý hắn cùng Ôn Phó Doanh,cho dù hiện tại cô đã không xứng nhưng cô vẫn để ý,cô không phải quá ích kỷ chứ? Cô có đôi khi rất muốn lớn tiếng nói cho hắn biết,nói cho hắn biết cô đã bị Trần Thanh Sở chạm qua,đã ô uế,cô rất muốn hắn,cô bây giờ thế này hắn còn cần không? Hắn còn có thể giống như trước yêu cô không? Nhưng mỗi lần đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống,mặc kệ hắn trả lời thế nào,cô cũng không có dũng khí đối mặt.Nếu hắn ngại cô bẩn thì cô sẽ đau khổ,nhưng nếu hắn nói cho dù cô vậy hắn cũng muốn cô,như vậy không phải càng khó xử hơn sao. Cô đau buồn thì thấy hắn ngửa đầu uống sạch ly rượu trong tay,sau đó nhân lúc cô không kịp tránh né hôn lên môi cô cạy mở hàm răng của cô đem rượu mạnh một giọt không thừa rót vào trong miệng cô,cô bị sặc đến liên tiếp ho khan,cảm giác nóng rát trong khoang miệng lan tràn đến dạ dày,lại từ trong dạ dày nhanh chóng tràn ra tứ chi. Trời ạ,cay chết cô! Đây là suy nghĩ duy nhất bây giờ trong đầu cô,cô vốn không có tửu lượng,trực tiếp bị uống hơn phân nữa ly rượu mạnh cảm giác giống như say xe,cô chật vật níu lấy vạt áo của hắn để tránh mình ngã xuống. Không nghĩ hắn không chịu bỏ qua cho cô,hai tay hoàn ở eo cô kéo cô sát vào trong ngực cúi đầu ngăn chận môi cô,cô vốn bởi vì ho khan mà thở không đủ,hắn hết lần này tới lần khác cố ý ngăn chận miệng cô,hôn thật sâu,không đầy một lát cô đã bị hắn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,nháy một đôi mắt khó chịu cầu khẩn hắn. Thời điểm cô sắp khóc hắn đúng lúc buông ra môi cô,cô nhất thời vịn vai hắn từng ngụm từng ngụm thở. Hắn nhìn cô giống như lục bình trong biển rộng giữ chặt hắn lệ thuộc vào hắn,đã cảm thấy trong lòng sảng khoái rất nhiều. Hứa Lưu Liễm thật vất vả đè lên ngực,thấy dáng vẻ hắn như không xảy ra chuyện gì không khỏi có chút tức giận. “Lục Chu Việt, trừng phạt em có phải anh rất vui không?” Chẳng qua trong giọng nói tức giận cất giấu nồng đậm khổ sở. Hắn chẳng qua càng thêm bá đạo quấn chặt vòng eo mãnh khảnh của cô. “Ai bảo em không biết điều một chút nghe lời của anh,anh nói đi ăn cơm là phải đi ăn cơm!” Hắn nói xong không để ý tới nét mặt của cô xoay người cất kỹ ly rượu,sau đó cầm lấy áo khoác của mình cùng chìa khóa xe đi tới ôm cô ra ngoài,cô vừa vùng vẫy tránh vừa kháng nghị . “Như vậy không tốt,một lát để cho người ta nhìn thấy lại có tin đồn!” Kết quả vừa ra khỏi liền gặp được Lâm San Ni giống như chuẩn bị tan việc,cô có chút lúng túng,vội vàng tránh thoát vòng tay hắn chạy đến bên cạnh Lâm San Ni. “Sunny tỷ, chị cũng tan việc rồi,cùng đi ăn cơm đi?” Lời cô vừa đi ra đã cảm thấy sau lưng lạnh buốt bay tới một ánh mắt không vui,Lâm San Ni dĩ nhiên không thích làm kẻ cản trở,cười cười nói. “Không được,chị hôm nay hẹn người khác!” Hứa Lưu Liễm thất vọng xụ mặt,sau đó bị người không vui kéo vào thang máy. Thời điểm ra ngoài hắn không có bá đạo ôm cô,cô để tránh nghi ngờ đi bên cạnh Lâm San Ni đến nhà để xe. Hắn chọn chính là một phòng ăn tương đối yên tĩnh,cô đi theo phía sau hắn thỉnh thoảng giương mắt nhìn hắn,có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn tựa hồ rất tốt, trong lòng cô cũng không khỏi vui vẻ. Chẳng qua cô trăm triệu không nghĩ tới,thế nhưng ở cửa nhà hàng đụng phải Trần Thanh Sở cùng Anna Katherine,bốn người ở cửa nhà hàng gặp nhau,phản ứng của cô kịch liệt nhất,sắc mặt thoáng cái rắng bạch xuống tới,cả người cứng ngắc làm sao cũng nhúc nhích không được. Cô không muốn gặp…nhất là Trần Thanh Sở,vì lỡ như hắn nói chuyện đêm đó với hắn thì sao? Cô hiện tại cũng đã đnhận ra trong mắt Trần Thanh Sở mơ hồ có châm chọc. Cô cứng người đứng tại chỗ hắn đi phía trước xoay người lại kéo tay cô không vui rống một tiếng, “Sửng sờ làm gì? Còn không mau đi!” Lục Chu Việt quay đầu lại thấy sắc mặt cô trắng bệch,vẻ mặt u ám vài phần,đưa tay muốn kéo cô rời đi,lại phát hiện tay cô lạnh dị thường,sắc mặt đen thui, hừ lạnh một tiếng dùng lực kéo cô vào phòng ăn. Mà hết lần này tới lần khác Trần Thanh Sở cùng Anna Katherine chọn chỗ ngồi bên cạnh bàn hai người bọn họ,cho nên suốt buổi tối,sắc mặt của hắn cũng u ám dọa người,còn cô thì lúng túng,vốn là một bữa ăn tối rất thịnh soạn,đã bị tên kia làm ăn không ngon. Hắn không nói câu nào,ăn đến một nửa thời cô thật sự chịu không được không khí đè nén,đứng dậy mượn cơ hội đi vào phòng rửa tay lấy hơi,cô không nghĩ tới Trần Thanh Sở cũng đi theo,cô nữa chữ cũng không muốn nói với hắn,trực tiếp đi qua người hắn. Trần Thanh Sở nếu đi theo cô vào đây đương nhiên không dễ dàng để cô rời khỏi, ở sau lưng chậm rãi nói. “Tiểu Liễm,anh không nghĩ em lại đi xin hắn?Em không sợ hắn biết chuyện đêm đó của chúng ta ——” Lời hắn còn chưa nói hết cô đã chợt xoay người lại cắt đứt,cô chưa bao giờ giống hiện tại chán ghét Trần Thanh Sở tột cùng,dùng thái độ lạnh lùng trả lời hắn. “Trần Thanh Sở,bất kể hắn biết chuyện đó phản ứng chán ghét vứt bỏ tôi,tôi cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận,còn đỡ hơn phải sống chung với kẻ tiểu nhân!” Trần Thanh Sở trên mặt dần dần có tia lúng túng cùng tức giận,nhìn chằm chằm cô một câu cũng không nói,cô không để ý đến hắn,xoay người đi tới chỗ ngồi của mình. Ngồi xuống chỗ mình,lồng ngực của cô bởi vì vừa rồi tức giận mà hơi phập phồng,hắn ngồi ở đối diện nhìn cô rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên tối nay. “Mới vừa rồi mối tình đầu nói gì rồi?” Hắn ôm cánh tay tựa tại trên ghế dù bận vẫn ung dung nhìn cô,cô bị hắn thấy có chút chột dạ,không được tự nhiên trả lời hắn. “Không nói gì!” Hắn không hỏi nữa,lại giống như trước không ăn cơm bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống rượu,cô nhìn không nổi nữa,đưa tay đoạt ly rượu trong tay hắn, thấp giọng khuyên hắn. “Dạ dày anh không tốt, đừng uống nữa. . . . . .” Hắn để mặt cô nắm tay,sau đó có chút tự giễu cười lạnh một tiếng, “Hứa Lưu Liễm,em bây giờ còn quan tâm sống chết của anh sao?” Hứa Lưu Liễm mím môi trầm mặc,bởi vì cô không biết trả lời hắn thế nào,còn những lời trái lương tâm cô nói không nên lời,muốn nói quan tâm lại không có dũng khí,hai loại tâm trạng kịch liệt ở trong lòng cô lặp lại đan xen dây dưa giày vò lấy cô,hồi lâu có lẽ cảm xúc trong lòng tích góp từng tí một đến cực hạn sau gộp lại bộc phát,cô đưa tay cầm chai rượu bên cạnh đến miệng uống. Nếu không có lý do quan minh ngăn hắn làm hư dạ dày mình,vậy thì dùng phương thức này đi,cô sẽ cùng uống với hắn,hắn uống một chai cô sẽ uống một chai, cho dù tửu lượng cô thật sự là ít đến đáng thương. Lúc trước rượu đỏ bị uống gần phân nữa,chờ Lục Chu Việt kịp phản ứng đã thấy cô uống đến đáy,Anna Katherine ngồi cách bọn họ không xa vừa lúc cùng Hứa Lưu Liễm mặt đối mặt,cô nhìn thấy Hứa Lưu Liễm quyết tuyệt giơ bình rượu ngụm lớn uống không khỏi kinh hãi hít vào thở ra một hơi,Trần Thanh Sở theo ánh mắt cô quay đầu lại nhìn sang, thấy Lục Chu Việt đưa tay đoạt chai rượu trong tay cô. “Em nổi điên làm gì!” Lục Chu Việt vừa tức vừa sợ nhìn chằm chằm cô,cô bởi vì uống quá nhiều mà bị sặc đến ho khan,hắn tức giận ném cho cô một tờ giấy ăn,cô nhận lấy xoa xoa khóe miệng của mình,vừa lắc lắc nấc nhìn hắn cười. “Em không điên,em chỉ muốn uống rượu mà thôi. . . . . .” “Uống rượu như em vậy sao? Đàn ông cũng không uống như em!” Lục Chu Việt quả thực nếu bị cô chọc tức chết,tính tình cô nóng như vậy,đừng xem cô ngày thường ít nói một khi phát hỏa có thể lấy mạng người ta,về phần tửu lượng của cô,uống nửa bình rượu đỏ chút nữa khó về,hơn nữa trước đó trong phòng làm việc hắn đã cho cô uống nửa ly rượu mạnh. . . . . . Nghĩ tới đây hắn đã cảm thấy nhức đầu không thôi,nhưng khi nhìn hai gò má cô ửng hồng ánh mắt bắt đầu mê ly một hút hỏa trong người hắn cũng phát ra không được,phiền não đưa tay gọi người phục vụ đến tính tiền,cô gục đầu xuống bàn đầu cũng nâng không nổi,hắn nhíu lại một đôi mày rậm ký tên của mình lên tờ giấy thanh toán sau đi qua đỡ cô dậy ra bên ngoài. Rõ ràng là hắn muốn mượn rượu giải sầu,ai biết cuối cùng thành cô say,hắn thề sau này không bao giờ … uống rượu hành hạ mình trước mặt cô,nếu cô mỗi lần đều dùng cách này ngăn cản hắn uống đến cuối cùng khó chịu nhất định là hắn. Cả người cô dựa vào trong lòng ngực hắn,bước chân lảo đảo để hắn vịn đi tới,bởi vì trọng tâm không vững nên cô đưa tay vòng qua hông hắn,bàn tay nhỏ bé níu lấy áo hắn,hại hắn một trận lại một trận nhiệt huyết sôi trào.
/258
|