Edit: Tammie
Đấu thầu bất động sản du lịch kết thúc, công tác bàn giấy đã làm xong, về sau còn có đủ tiệc xã giao, Tiêu Bùi Trạch lại phải lê thân ra khỏi nhà vài chuyến, thời gian trước sau cũng gần hai tháng,Chu Tiểu Tường lần này cảm nhận được cảm giác khó ngủ chăn đơn gối chiếc chân thật
Lúc Tiêu Bùi Trạch trở về, nhà mới đã lắp đặt gần xong. Chu Tiểu Tường tuân theo nguyên tắc: Nội thất gọn gàng, trang hoàng đẹp mắt - không ốp trần, không tường vách màu mè - còn gọi đơn giản là phong cách Bắc Âu, chờ người trở về, gần đến cuối tuần lại hào hứng kéo bạn trai ôm em trai đi đến IKEA.
Lúc đang ở trên xe tranh giành kẹo que với Tiểu Vũ, điện thoại đột nhiên reo lên, Chu Tiểu Tường không để ý bị Tiểu Vũ giật mất kẹo que, căm giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé một cái, vừa nhìn qua điện thoại, cậu vui vẻ quay đầu nhiều chuyện hỏi: Công ty chúng ta không phản đối tình yêu công sở chứ?
Tiêu Bùi Trạch liếc nhìn cậu, khóe miệng cong lên: Em nói thử xem?
Khụ.. Chu Tiểu Tường nhận ra mình đang một vấn đề rất ngu ngốc, sờ mùi lùi về làm tổ trên ghế.
Tiêu Bùi Trạch lại nhìn cậu hỏi: Ai với ai?
Ha ha...Vương 'mập' với...trợ thủ đắc lực của
Triệu Văn hay Quý Nghiệt? Tiêu Bùi Trạch nhíu mày : Mà Vương 'mập' là ai?
Quý Nguyệt. Chu Tiểu Tường ngày nào cũng gọi là Vương 'mập' này Vương 'mập' nọ, xém chút nữa không nhớ ra tên thật của gã, đảo mắt suy nghĩ hồi lâu mới đáp: Với Vương Hằng.
Tiêu Bùi Trạch đối với tin tức trong công ty rất nhanh nhạy, đối với việc tư cá nhân của mọi người thì không mấy quan tâm, gật đầu ừ một
Chu Tiểu Tường rõ ràng rất hưng phấn, bởi vì trước đó cậu phải năm lần bảy lượt cổ vũ Vương 'mập' gã mới dám đi bước đầu tiên, lúc này đặc biệt có loại cảm giác sung sướng của bà mối, vui vẻ nói: Vừa nãy Vương 'mập' gởi tin mừng cho tôi, bảo là hai người họ cuối cùng cũng thành đôi, sáng hôm nay đi hẹn hò, hiện giờ anh ta đang rất
Tiêu Bùi Trạch khóe miệng cong lên: Hiểu mà, trước đây khi tôi lừa được em về nhà cũng rất kích
... Tiếng cười của Chu Tiểu Tường nghẹn lại.
Chu Tiểu Tường trước đây đến IKEA đều là mua sắm linh tinh, tiện tay mua cái đồng hồ bào thức nhỏ hoặc là tấm thảm nền, lần này tới là để mua đồ gia dụng, mua đèn trần, mua rèm cửa sổ, mua tất cả đồ dùng lớn nhỏ, tâm tình rất kích động, vừa đi vào đã ném Tiểu Vũ cho Tiêu Bùi Trạch, tự cầm giấy và bút, ghi lại vị trí hàng hóa để lấy
Tiểu Vũ ngồi trên cánh tay Tiêu Bùi Trạch, mặc một cái áo sơ mi ngắn tay với một cái quần sóc thật xinh xắn, hai bàn tay mũm mĩm ôm cổ Tiêu Bùi Trạch, mắt mở to đen láy, hiếu kỳ hưng phấn nhìn trái nhìn phải, bộ dáng hai người cận kề không khoảng cách thoạt nhìn giống như bố con.
Chu Tiểu Tường đang xem một mẫu hàng, lúc quay đầu gọi bọn họ, sửng sốt một chút, trong đầu nảy ra ý tưởng, đến gần nói: Không bằng hôm nào chúng ta ba bộ đồ leo núi giống y nhau
Ánh mắt Tiêu Bùi Trạch lập tức đầy ý cười: Được thôi, chỉ sợ em mua mà không dám mặc thôi.
Có gì mà không dám, đều mặc áo sơ mi trắng hết
Cái ý tưởng vớ vẩn gì thế? Tiêu Bùi Trạch đi theo cậu xem mẫu hàng, tiến đến bên tai cậu cười híp mắt nói: Cứ đi đặt một cái áo tự in, in lên đó mấy chữ lằng nhằng, ai không dám mặt thì bị phạt.
Chu Tiểu Tường đen mặt: Anh muốn viết cái gì?
Chưa quyết định.
Cút! Không đùa với anh! Chu Tiểu Tường gầm nhẹ, không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, không thể làm gì khác hơn là giành lại Tiểu Vũ, dời đi sự chú ý của mình.
có không ít người, Tiểu Vũ nhìn
Cuối tuần, ikea
đứa trẻ nhà người ta ngồi trên giường mẫu, nó cũng cũng muốn ngồi lên, cái miệng nhỏ nhắn cong lên: Anh hai! Em cũng muốn! Em cũng
Chu Tiểu Tường bị bàn tay mũm mĩm của thằng bé chụp vỗ lung tung, cậu nhìn lướt qua chân thằng bé, rồi nhìn đến chân của đưa bé kia, thấy đứa bé kia mang giày giẫm lên mền, bôi ra mấy dấu chân xám xám, không khỏi đồng cảm với ikea, cậu cúi đầu cởi giày cho Tiểu Vũ đưa cho Tiêu Bùi Trạch: Cầm này.
Tiêu Bùi Trạch ngoan ngoãn nhận vào tay, nếu như có thể ngậm giày vào miệng thì bộ dáng đúng chuẩn một siêu cấp trung khuyển.
Người bên cạnh đứa trẻ kia, không biết là bà nội hay bà ngoại, đưa mắt nhìn thấy động tác của Chu Tiểu Tường, lại nhìn Tiểu Vũ chân trần dậm lên giường, sắc mặt lập tức bối rối, nhanh chóng ôm đứa trẻ rời đi.
Người vừa đi, Tiểu Vũ càng vui vẻ hơn, một mình độc chiếm cái giường, leo trèo từ đầu đến đuôi, thở hồng hồng, hai mắt mừng rỡ cong lên.
Chu Tiểu Tường sờ sờ cái giường, lại nhìn về phía cái bàn trà, đến ngồi trên ghế sa lông một lát, cậu ngẩng mặt lên nhìn con cún cỡ đại của thằng bé nói: Cảm giác không tồi, khó chọn quá.
Tiêu Bùi Trạch ôm Tiểu Vũ đã chơi chán, đi đến vỗ vỗ sô pha dưới mông Chu Tiểu Tường: Sô pha đơn này rất ổn, có thể đặt trong phòng, em chụp hình lại đi, lát nữa nghỉ ngơi từ từ chọn.
Đúng vậy! Chu Tiểu Tường hai mắt sáng người, vội vã lấy điện thoại ra chụp mấy tâm.
Các khu sô pha không xa, Vương 'mập' đang ân cần nhận thấy cái ly nhựa trống rỗng trong tay Quý Nguyệt, xoay người đi tìm thùng rác.
Thùng rác ở chỗ cây cột bên cạnh, lúc gã đi tới thì tiện xoay đầu nhìn một chút, hai mắt gã mở to, cả người lảo đảo, xém chút nữa chúi đầu vào thùng rác, mồm há hốc khó tin nhìn đại Boss được xưng là thần mặt đen đang ôm gấu bông trong lòng, tay dắt theo một thằng nhóc, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hơn nữa bên cnahj còn có Chu Tiểu Tường đang khom lưng lật bảng giá.
Vai đột nhiên bị vỗ một cái, Vương 'mập' đang bị chìm trong khiếp sợ không khỏi giật mình, xém chút nữa là nhảy bật lên, quay đầu hoảng hốt nhìn Quý Nguyệt gã cuối đầu lắp bắp: Nguyệt...Nguyệt
Quý Nguyệt cười rộ lên: Đi bỏ rác gì mà lâu vậy? Nhìn thấy quỷ sao?
Quỷ...quỷ...đúng là thấy quỷ... Vương 'mập' lại quay đầu, đúng lúc thấy Chu Tiểu Tường đứng thẳng người nhìn về phía bên này, sợ đến nấc lên một cái, rụt đầu vội vàng kéo Quý Nguyệt đứng nấp phía sau cây cột.
Quý Nguyệt bị phản ứng dữ dội của gã làm cho sửng sốt, không nhịn được tò mò, rướn cổ lên nhìn thử. Vương 'mập' khẩn trương xoay mặt cô lại, sau đó hai người đều đực mặt.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, Vương 'mập' nhìn gò mà đỏ ửng của Quý Nguyệt, bàn tay giống như bị phỏng, ho nhẹ một tiếng bối rối thu tay.
Quý Nguyệt cười cười, lại tiếp tục ló đầu ra xem, lúc này động tác chậm hơn, Vương 'mập' không thể nào không biết xấu hổ xoay mặt cô thêm lần nữa, cũng ló đầu ra nhìn theo.
Quý Nguyệt hít sâu một hơi, che miệng rút đầu về, nhỏ giọng hỏi: Tôi không nhìn lầm chứ? Tiêu tổng bồng em trai của Chu Tiểu Tường? Ba người đi dạo ikea?
Vương 'mập' trịnh trọng gật đầu: Không nhìn
Hai người đồng loạt nhoài đầu ra, đúng lúc thấy Tiêu Bùi Trạch đnag nói gì đó với Chu Tiểu Tường, khóe miệng cong lên thành một độ cung rõ ràng.
Vương 'mập' và Quý Nguyệt há hốc mồm sửng sốt hồi lâu, trốn sau cây cột liếc nhìn nhau, bỗng nhiên não bộ rung động, lập tức nhớ lại chuyện cặp nhẫn đã từng bị nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt biến dổi, lập tức cho nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Chu Tiểu Tường cầm lấy người gỗ trên kệ hàng, đưa đến trước mặt Tiểu Vũ: Tiểu Vũ, thích cái này
Thích! Tiểu Vũ giòn giã đáp lại rồi giành lấy, xoay đầu nhìn Tiêu Bùi Trạch rồi chỉ chỉ vào đầu người gỗ, sau đó hớn hở lắc cánh tay người gỗ, miệng pu một tiếng phụ họa, lại lắc chân người gỗ, lại pu một tiếng phụ họa, vẻ mặt thích thú hơn nhiều so với khi chơi trên giường.
Chu Tiểu Tường rốt cuộc cũng dụ được thằng bé yên lặng một chút, thở dài một hơi, đột nhiên trước mắt lóa lên một tia sáng, sửng sốt một lát mới nhận ra đó là đèn flash.
Vương 'mập' thầm đờ mờ một tiếng, thân thể mập mạp vô cùng linh hoạt ngồi chồm hổm xuống, lui về phía sô pha vỗ đầu: Kích động quá quên mất thứ này có mở đèn flash.
Quý Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một cái, rồi cúi đầu trấn an gã: Không sao, không bị phát
Vương 'mập' chỉnh lại camera, khà khà cười dâm: Để chốc nữa anh béo đây chụp hết cho xem!
Vương 'mập' kích động, Quý Nguyệt càng kích động hơn, bởi vì Quý Nguyệt thật ra là một hủ nữa, trước đây vẫn cùng YY hai người với đám đàn em hủ nữ, không ngờ lại là sự thật. Hai người ăn nhịp với nhau, từ giai đoạn hẹn hò sơ cấp - em thẹn thùng anh đỏ mặt thoáng cái tiến vào giai đoạn thân thiết nhiều chuyện, cùng chung chí hướng, bao che lẫn nhau, ăn ý miễn bàn.
Chu Tiểu Tường bị đèn flash làm cho hoa mắt, lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, chỗ nào cũng có mấy cậu trai cầm máy ảnh cơ hoặc máy ảnh kỹ thuật số, trông như là nhiếp ảnh gia nghệ thuật, cũng có cậu giả bộ, cũng không để ý nữa, thu tầm mắt tiếp tục đi dạo.
Đi dạo một lát lại cảm thấy bất thường, tự dưng cảm giác như có gai đâm sau lưng, Chu Tiểu Tường xoay nhanh người lại, không thấy gì, lại đi dạo một hồi, đường nhìn đảo loạn xung quanh.
Tiêu Bùi Trạch tiến đến trước mặt cậu: Sao vậy? Mắt em có tật à?
Chu Tiểu Tường khó chịu trừng mắt nhìn hắn, nói: Sao tôi cứ cảm thấy có người đang theo dõi
Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt: Chắc là Cố Huyền với Thiệu Tử Việt, đừng để ý đến bọn
Oh...Cuối tuần mà bọn họ cũng không nghỉ sao? Thật đáng thương! Chu Tiểu Tường gật đầu nhưng vẫn cảm thấy là lạ.
Hai người bọn họ đi dạo hồi lâu, gần đến trưa, khi đến nhà hàng thì đã kín người hết chỗ, đành phải nghỉ ngơi trước một lát. Tiêu Bùi Trạch chọn cái ghế salong trong góc, ôm Tiểu Vũ ngồi xuống, Chu Tiểu Tường ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: Tiểu Vũ có đói bụng không?
Không đói bụng!
Ngoan lắm, lát nữa sẽ đi ăn cơm, giờ xem trước mấy cái ảnh vừa chụp đi. Chu Tiểu Tường vừa nói vừa mở album trong điện thoại ra, hai lớn một nhỏ chụm đầu cùng xem.
Các nhau một đám đồ gia dụng đủ sắc màu, trong khu vực ghế ngồi, Vương 'mập' và Quý Nguyệt ngồi ở một cái góc vô cùng vô cùng tầm thường, trong tay cầm một quyển tạp chí che kín mặt, lặng lẽ ở bên cạnh mở mắt rình coi, cũng như rầm rì nói chuyện như bên kia, thi thoảng lại có chút kích
Tiêu tổng vậy mà lại ôm thằng bé! Hai người đó quả nhiên có quan hệ với nhau! Nhìn cái mặt hớn hở của bọn họ này, chậc chậc! Vương 'mập' thấy mỏi mắt, kéo tạp chí qua phía khác, đổi con mắt còn lại tiếp tục rình.
Thật xứng đôi! Thật sự quá thỏa mãn! Quý Nguyệt cùng gã ăn ý thập phần, cũng thay đổi mắt để xem, vừa dứt lời thì lập tức hưng phấn: Anh xem anh xem! Cánh tay Tiêu tổng khoác lên vai Chu Tiểu Tường kìa, hai người dựa nhau gần quá, mặt cũng dán chung một chỗ luôn rồi!
Vương 'mập' muốn thấy rõ ràng hơn nên đứng dậy khỏi ghế, dịch mông ngồi xuống cái nệm cói trước mặt, cúi thấp người tiếp tục nhìn: Quả thực là một nhà ba người! Em xem Tiểu Vũ kia kìa, đều mau chóng trèo lên Tiêu tồng rồi! Đây là dung túng trắng trợn mà!
Quý Nguyệt cũng lại gần, gật đầu: Đúng rồi!
Chu Tiểu Tường xem hết một lượt các ảnh chụp, cất điện thoại, tinh thần phấn khởi: Ăn xong lại tiếp tục đi dạo!
Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười trong mắt tan ra: Mấy tháng nữa là có thể vào ở, tôi phải sống kiểu ăn nhờ ở đậu rồi.
Chu Tiểu Tường ha ha cười.
Tiêu Bùi Trạch thấy cậu cười liền ngứa ngáy, tiến đến làm bộ muốn nói thầm với cậu, hôn vành tai cậu một cái.
Bịch! Vương 'mập' và Quý Nguyệt cùng lúc ngã ngồi xuống đất, hai cái đầu đụng vào nhau phát ra một tiếng vang trầm nhẹ.
Đấu thầu bất động sản du lịch kết thúc, công tác bàn giấy đã làm xong, về sau còn có đủ tiệc xã giao, Tiêu Bùi Trạch lại phải lê thân ra khỏi nhà vài chuyến, thời gian trước sau cũng gần hai tháng,Chu Tiểu Tường lần này cảm nhận được cảm giác khó ngủ chăn đơn gối chiếc chân thật
Lúc Tiêu Bùi Trạch trở về, nhà mới đã lắp đặt gần xong. Chu Tiểu Tường tuân theo nguyên tắc: Nội thất gọn gàng, trang hoàng đẹp mắt - không ốp trần, không tường vách màu mè - còn gọi đơn giản là phong cách Bắc Âu, chờ người trở về, gần đến cuối tuần lại hào hứng kéo bạn trai ôm em trai đi đến IKEA.
Lúc đang ở trên xe tranh giành kẹo que với Tiểu Vũ, điện thoại đột nhiên reo lên, Chu Tiểu Tường không để ý bị Tiểu Vũ giật mất kẹo que, căm giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé một cái, vừa nhìn qua điện thoại, cậu vui vẻ quay đầu nhiều chuyện hỏi: Công ty chúng ta không phản đối tình yêu công sở chứ?
Tiêu Bùi Trạch liếc nhìn cậu, khóe miệng cong lên: Em nói thử xem?
Khụ.. Chu Tiểu Tường nhận ra mình đang một vấn đề rất ngu ngốc, sờ mùi lùi về làm tổ trên ghế.
Tiêu Bùi Trạch lại nhìn cậu hỏi: Ai với ai?
Ha ha...Vương 'mập' với...trợ thủ đắc lực của
Triệu Văn hay Quý Nghiệt? Tiêu Bùi Trạch nhíu mày : Mà Vương 'mập' là ai?
Quý Nguyệt. Chu Tiểu Tường ngày nào cũng gọi là Vương 'mập' này Vương 'mập' nọ, xém chút nữa không nhớ ra tên thật của gã, đảo mắt suy nghĩ hồi lâu mới đáp: Với Vương Hằng.
Tiêu Bùi Trạch đối với tin tức trong công ty rất nhanh nhạy, đối với việc tư cá nhân của mọi người thì không mấy quan tâm, gật đầu ừ một
Chu Tiểu Tường rõ ràng rất hưng phấn, bởi vì trước đó cậu phải năm lần bảy lượt cổ vũ Vương 'mập' gã mới dám đi bước đầu tiên, lúc này đặc biệt có loại cảm giác sung sướng của bà mối, vui vẻ nói: Vừa nãy Vương 'mập' gởi tin mừng cho tôi, bảo là hai người họ cuối cùng cũng thành đôi, sáng hôm nay đi hẹn hò, hiện giờ anh ta đang rất
Tiêu Bùi Trạch khóe miệng cong lên: Hiểu mà, trước đây khi tôi lừa được em về nhà cũng rất kích
... Tiếng cười của Chu Tiểu Tường nghẹn lại.
Chu Tiểu Tường trước đây đến IKEA đều là mua sắm linh tinh, tiện tay mua cái đồng hồ bào thức nhỏ hoặc là tấm thảm nền, lần này tới là để mua đồ gia dụng, mua đèn trần, mua rèm cửa sổ, mua tất cả đồ dùng lớn nhỏ, tâm tình rất kích động, vừa đi vào đã ném Tiểu Vũ cho Tiêu Bùi Trạch, tự cầm giấy và bút, ghi lại vị trí hàng hóa để lấy
Tiểu Vũ ngồi trên cánh tay Tiêu Bùi Trạch, mặc một cái áo sơ mi ngắn tay với một cái quần sóc thật xinh xắn, hai bàn tay mũm mĩm ôm cổ Tiêu Bùi Trạch, mắt mở to đen láy, hiếu kỳ hưng phấn nhìn trái nhìn phải, bộ dáng hai người cận kề không khoảng cách thoạt nhìn giống như bố con.
Chu Tiểu Tường đang xem một mẫu hàng, lúc quay đầu gọi bọn họ, sửng sốt một chút, trong đầu nảy ra ý tưởng, đến gần nói: Không bằng hôm nào chúng ta ba bộ đồ leo núi giống y nhau
Ánh mắt Tiêu Bùi Trạch lập tức đầy ý cười: Được thôi, chỉ sợ em mua mà không dám mặc thôi.
Có gì mà không dám, đều mặc áo sơ mi trắng hết
Cái ý tưởng vớ vẩn gì thế? Tiêu Bùi Trạch đi theo cậu xem mẫu hàng, tiến đến bên tai cậu cười híp mắt nói: Cứ đi đặt một cái áo tự in, in lên đó mấy chữ lằng nhằng, ai không dám mặt thì bị phạt.
Chu Tiểu Tường đen mặt: Anh muốn viết cái gì?
Chưa quyết định.
Cút! Không đùa với anh! Chu Tiểu Tường gầm nhẹ, không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, không thể làm gì khác hơn là giành lại Tiểu Vũ, dời đi sự chú ý của mình.
có không ít người, Tiểu Vũ nhìn
Cuối tuần, ikea
đứa trẻ nhà người ta ngồi trên giường mẫu, nó cũng cũng muốn ngồi lên, cái miệng nhỏ nhắn cong lên: Anh hai! Em cũng muốn! Em cũng
Chu Tiểu Tường bị bàn tay mũm mĩm của thằng bé chụp vỗ lung tung, cậu nhìn lướt qua chân thằng bé, rồi nhìn đến chân của đưa bé kia, thấy đứa bé kia mang giày giẫm lên mền, bôi ra mấy dấu chân xám xám, không khỏi đồng cảm với ikea, cậu cúi đầu cởi giày cho Tiểu Vũ đưa cho Tiêu Bùi Trạch: Cầm này.
Tiêu Bùi Trạch ngoan ngoãn nhận vào tay, nếu như có thể ngậm giày vào miệng thì bộ dáng đúng chuẩn một siêu cấp trung khuyển.
Người bên cạnh đứa trẻ kia, không biết là bà nội hay bà ngoại, đưa mắt nhìn thấy động tác của Chu Tiểu Tường, lại nhìn Tiểu Vũ chân trần dậm lên giường, sắc mặt lập tức bối rối, nhanh chóng ôm đứa trẻ rời đi.
Người vừa đi, Tiểu Vũ càng vui vẻ hơn, một mình độc chiếm cái giường, leo trèo từ đầu đến đuôi, thở hồng hồng, hai mắt mừng rỡ cong lên.
Chu Tiểu Tường sờ sờ cái giường, lại nhìn về phía cái bàn trà, đến ngồi trên ghế sa lông một lát, cậu ngẩng mặt lên nhìn con cún cỡ đại của thằng bé nói: Cảm giác không tồi, khó chọn quá.
Tiêu Bùi Trạch ôm Tiểu Vũ đã chơi chán, đi đến vỗ vỗ sô pha dưới mông Chu Tiểu Tường: Sô pha đơn này rất ổn, có thể đặt trong phòng, em chụp hình lại đi, lát nữa nghỉ ngơi từ từ chọn.
Đúng vậy! Chu Tiểu Tường hai mắt sáng người, vội vã lấy điện thoại ra chụp mấy tâm.
Các khu sô pha không xa, Vương 'mập' đang ân cần nhận thấy cái ly nhựa trống rỗng trong tay Quý Nguyệt, xoay người đi tìm thùng rác.
Thùng rác ở chỗ cây cột bên cạnh, lúc gã đi tới thì tiện xoay đầu nhìn một chút, hai mắt gã mở to, cả người lảo đảo, xém chút nữa chúi đầu vào thùng rác, mồm há hốc khó tin nhìn đại Boss được xưng là thần mặt đen đang ôm gấu bông trong lòng, tay dắt theo một thằng nhóc, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hơn nữa bên cnahj còn có Chu Tiểu Tường đang khom lưng lật bảng giá.
Vai đột nhiên bị vỗ một cái, Vương 'mập' đang bị chìm trong khiếp sợ không khỏi giật mình, xém chút nữa là nhảy bật lên, quay đầu hoảng hốt nhìn Quý Nguyệt gã cuối đầu lắp bắp: Nguyệt...Nguyệt
Quý Nguyệt cười rộ lên: Đi bỏ rác gì mà lâu vậy? Nhìn thấy quỷ sao?
Quỷ...quỷ...đúng là thấy quỷ... Vương 'mập' lại quay đầu, đúng lúc thấy Chu Tiểu Tường đứng thẳng người nhìn về phía bên này, sợ đến nấc lên một cái, rụt đầu vội vàng kéo Quý Nguyệt đứng nấp phía sau cây cột.
Quý Nguyệt bị phản ứng dữ dội của gã làm cho sửng sốt, không nhịn được tò mò, rướn cổ lên nhìn thử. Vương 'mập' khẩn trương xoay mặt cô lại, sau đó hai người đều đực mặt.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, Vương 'mập' nhìn gò mà đỏ ửng của Quý Nguyệt, bàn tay giống như bị phỏng, ho nhẹ một tiếng bối rối thu tay.
Quý Nguyệt cười cười, lại tiếp tục ló đầu ra xem, lúc này động tác chậm hơn, Vương 'mập' không thể nào không biết xấu hổ xoay mặt cô thêm lần nữa, cũng ló đầu ra nhìn theo.
Quý Nguyệt hít sâu một hơi, che miệng rút đầu về, nhỏ giọng hỏi: Tôi không nhìn lầm chứ? Tiêu tổng bồng em trai của Chu Tiểu Tường? Ba người đi dạo ikea?
Vương 'mập' trịnh trọng gật đầu: Không nhìn
Hai người đồng loạt nhoài đầu ra, đúng lúc thấy Tiêu Bùi Trạch đnag nói gì đó với Chu Tiểu Tường, khóe miệng cong lên thành một độ cung rõ ràng.
Vương 'mập' và Quý Nguyệt há hốc mồm sửng sốt hồi lâu, trốn sau cây cột liếc nhìn nhau, bỗng nhiên não bộ rung động, lập tức nhớ lại chuyện cặp nhẫn đã từng bị nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt biến dổi, lập tức cho nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Chu Tiểu Tường cầm lấy người gỗ trên kệ hàng, đưa đến trước mặt Tiểu Vũ: Tiểu Vũ, thích cái này
Thích! Tiểu Vũ giòn giã đáp lại rồi giành lấy, xoay đầu nhìn Tiêu Bùi Trạch rồi chỉ chỉ vào đầu người gỗ, sau đó hớn hở lắc cánh tay người gỗ, miệng pu một tiếng phụ họa, lại lắc chân người gỗ, lại pu một tiếng phụ họa, vẻ mặt thích thú hơn nhiều so với khi chơi trên giường.
Chu Tiểu Tường rốt cuộc cũng dụ được thằng bé yên lặng một chút, thở dài một hơi, đột nhiên trước mắt lóa lên một tia sáng, sửng sốt một lát mới nhận ra đó là đèn flash.
Vương 'mập' thầm đờ mờ một tiếng, thân thể mập mạp vô cùng linh hoạt ngồi chồm hổm xuống, lui về phía sô pha vỗ đầu: Kích động quá quên mất thứ này có mở đèn flash.
Quý Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một cái, rồi cúi đầu trấn an gã: Không sao, không bị phát
Vương 'mập' chỉnh lại camera, khà khà cười dâm: Để chốc nữa anh béo đây chụp hết cho xem!
Vương 'mập' kích động, Quý Nguyệt càng kích động hơn, bởi vì Quý Nguyệt thật ra là một hủ nữa, trước đây vẫn cùng YY hai người với đám đàn em hủ nữ, không ngờ lại là sự thật. Hai người ăn nhịp với nhau, từ giai đoạn hẹn hò sơ cấp - em thẹn thùng anh đỏ mặt thoáng cái tiến vào giai đoạn thân thiết nhiều chuyện, cùng chung chí hướng, bao che lẫn nhau, ăn ý miễn bàn.
Chu Tiểu Tường bị đèn flash làm cho hoa mắt, lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, chỗ nào cũng có mấy cậu trai cầm máy ảnh cơ hoặc máy ảnh kỹ thuật số, trông như là nhiếp ảnh gia nghệ thuật, cũng có cậu giả bộ, cũng không để ý nữa, thu tầm mắt tiếp tục đi dạo.
Đi dạo một lát lại cảm thấy bất thường, tự dưng cảm giác như có gai đâm sau lưng, Chu Tiểu Tường xoay nhanh người lại, không thấy gì, lại đi dạo một hồi, đường nhìn đảo loạn xung quanh.
Tiêu Bùi Trạch tiến đến trước mặt cậu: Sao vậy? Mắt em có tật à?
Chu Tiểu Tường khó chịu trừng mắt nhìn hắn, nói: Sao tôi cứ cảm thấy có người đang theo dõi
Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt: Chắc là Cố Huyền với Thiệu Tử Việt, đừng để ý đến bọn
Oh...Cuối tuần mà bọn họ cũng không nghỉ sao? Thật đáng thương! Chu Tiểu Tường gật đầu nhưng vẫn cảm thấy là lạ.
Hai người bọn họ đi dạo hồi lâu, gần đến trưa, khi đến nhà hàng thì đã kín người hết chỗ, đành phải nghỉ ngơi trước một lát. Tiêu Bùi Trạch chọn cái ghế salong trong góc, ôm Tiểu Vũ ngồi xuống, Chu Tiểu Tường ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: Tiểu Vũ có đói bụng không?
Không đói bụng!
Ngoan lắm, lát nữa sẽ đi ăn cơm, giờ xem trước mấy cái ảnh vừa chụp đi. Chu Tiểu Tường vừa nói vừa mở album trong điện thoại ra, hai lớn một nhỏ chụm đầu cùng xem.
Các nhau một đám đồ gia dụng đủ sắc màu, trong khu vực ghế ngồi, Vương 'mập' và Quý Nguyệt ngồi ở một cái góc vô cùng vô cùng tầm thường, trong tay cầm một quyển tạp chí che kín mặt, lặng lẽ ở bên cạnh mở mắt rình coi, cũng như rầm rì nói chuyện như bên kia, thi thoảng lại có chút kích
Tiêu tổng vậy mà lại ôm thằng bé! Hai người đó quả nhiên có quan hệ với nhau! Nhìn cái mặt hớn hở của bọn họ này, chậc chậc! Vương 'mập' thấy mỏi mắt, kéo tạp chí qua phía khác, đổi con mắt còn lại tiếp tục rình.
Thật xứng đôi! Thật sự quá thỏa mãn! Quý Nguyệt cùng gã ăn ý thập phần, cũng thay đổi mắt để xem, vừa dứt lời thì lập tức hưng phấn: Anh xem anh xem! Cánh tay Tiêu tổng khoác lên vai Chu Tiểu Tường kìa, hai người dựa nhau gần quá, mặt cũng dán chung một chỗ luôn rồi!
Vương 'mập' muốn thấy rõ ràng hơn nên đứng dậy khỏi ghế, dịch mông ngồi xuống cái nệm cói trước mặt, cúi thấp người tiếp tục nhìn: Quả thực là một nhà ba người! Em xem Tiểu Vũ kia kìa, đều mau chóng trèo lên Tiêu tồng rồi! Đây là dung túng trắng trợn mà!
Quý Nguyệt cũng lại gần, gật đầu: Đúng rồi!
Chu Tiểu Tường xem hết một lượt các ảnh chụp, cất điện thoại, tinh thần phấn khởi: Ăn xong lại tiếp tục đi dạo!
Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười trong mắt tan ra: Mấy tháng nữa là có thể vào ở, tôi phải sống kiểu ăn nhờ ở đậu rồi.
Chu Tiểu Tường ha ha cười.
Tiêu Bùi Trạch thấy cậu cười liền ngứa ngáy, tiến đến làm bộ muốn nói thầm với cậu, hôn vành tai cậu một cái.
Bịch! Vương 'mập' và Quý Nguyệt cùng lúc ngã ngồi xuống đất, hai cái đầu đụng vào nhau phát ra một tiếng vang trầm nhẹ.
/65
|