Lâu Ngày Gặp Lại (Cao H)

Chương 1 (H Nhẹ)

/59


 

Sau khi Cận Quan Quan tốt nghiệp đã cùng chị dâu của cô mở tiệm áo cưới này, chị dâu cô trang điểm cho người ta, còn cô thì phụ trách chào hàng áo cưới, đương nhiên người chịu trách nhiệm đưa tiền là anh của cô nên mới có thể mở một tiệm áo cưới xa hoa như thế ở trung tâm thành phố này.

Nhưng con người cô vô cùng chán nản, cảm thấy cứ làm cá ướp muối là thoải mái nhất, luôn luôn ở nhà xem phim ăn cơm, chờ Alipay chuyển tiền tới sống qua ngày.

Thỉnh thoảng mới đến tiệm áo cưới một chuyến, hôm nay cũng không biết là phát bệnh thần kinh gì, muốn đến tiệm áo cưới xem xem. Cho nên cô trang điểm một phen rồi chuẩn bị tiếp nhận chuyện làm ăn, nhân viên cửa hàng nói với cô rằng hôm nay sẽ có một khách hàng lớn tới đây, nói là bao hết rồi.

Tiệm áo cưới của bọn họ có văn bản quy định rõ ràng, nếu như chỉ là bao hết, vậy thì phải trả một khoản phí bao kếch xù.

Xem ra người tới đây chính là Tổng giám đốc bá đạo và vợ yêu của anh ta rồi.

Cận Quan Quan muốn xem xem Tổng giám đốc bá đạo này là ai, có phải là bụng lớn đầu trọc tai béo hay không.

Hiện tại đã đến cửa hàng xem rồi, chờ đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông đối diện với tấm gương, mặc âu phục ở bên trong, khuôn mặt Cận Quan Quan cứng đờ ra.

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn tấm gương, rõ ràng nhìn thấy người xuất hiện trong gương cũng cứng đờ cơ thể, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhắm mắt làm ngơ với người xuất hiện sau lưng. Ánh mắt đó so với nhìn người dưng nước lã còn lạ lẫm lơn.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh Cận Quan Quan tiến đến bên tai cô nói thầm với cô: “Bà chủ chị nhìn thấy rồi chứ, em nói với chị rồi mà, Tổng giám đốc bá đạo này dáng dấp thật sự rất đẹp mắt, có sắc có giá trị còn có tiền, không giống như tai to mặt lớn mà chị nói trong điện thoại, chị nói không tin, chị nói Tổng giám đốc bá đạo ngoài đời có ai dáng dấp đẹp mắt, bây giờ đẹp chị thừa nhận không? Thật đó, vừa rồi lúc em nhìn thấy anh ta, cảm thấy đẹp trai đến mức bản thân đều sắp không khép chân lại được rồi.”

Cận Quan Quan nghe lời này không nói gì, trong đầu nói thầm, nào chỉ đẹp trai đến không khép chân lại được, còn muốn anh làm cho không khép chân lại được nữa ấy chứ.

Có điều năm đó quả thật cũng thế, anh đúng là có một sức sống tuyệt vời như thế, mỗi khi hai người gặp nhau đi khách sạn thuê phòng, chỉ cần ra thì chắc chắn sẽ bị anh làm cho không khép chân lại được.

Cận Quan Quan nghĩ đến trước kia mà trong lòng giận dữ, vừa nghĩ tới có cần qua đó chào hỏi hay không, suy cho cùng nói thế nào thì cũng là người yêu cũ. Ngay lúc cô muốn qua đó, phòng thử đồ ở một bên mở ra, từ bên trong chạy ra ngoài, một người phụ nữ xách theo áo cưới đặc biệt vui vẻ chạy tới bên cạnh Hoắc Mộ, lôi kéo tay anh, giọng nói đáng yêu nũng nịu hỏi anh: “Anh yêu, anh xem chiếc áo cưới này của em có đẹp không? Cái này của em và đồ anh mặc là cùng một bộ đấy, em mặc cái này chắc chắn rất đẹp.”

Đôi chân vốn dĩ muốn đi qua chào hỏi của Cận Quan Quan lập tức dừng lại, sắc mặt lập tức trắng giống như bức tường được quét một lớp vôi.

Nhân viên cửa hàng bên cạnh nhắc nhở cô nói: “Cô ấy chính là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc bá đạo, thế nào? Xinh đẹp nhỉ, hai người bọn họ thật là xứng đôi, một người đẹp trai một người xinh gái.”

Cận Quan Quan nhìn về phía người phụ nữ kia, dáng dấp dịu dàng điềm tĩnh, một bộ dáng vẻ hiền thê lương mẫu vô cùng dịu ngoan, trên người còn mang theo một loại khí chất làm cho người ta nhìn mà thoải mái, quả thật phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của anh.

Năm đó Hoắc Mộ từng nói về người vợ tương lai của anh, nhất định là dáng vẻ cực kỳ dịu dàng điềm tĩnh, hiền thê lương mẫu.

Cận Quan Quan so sánh với chính mình thì cảm thấy tự ti, con ngươi cô, từ nhỏ đến lớn đã bị người ta nói là ồn ào. Miệng nói không ngừng, cẩu thả, không có dáng vẻ của con gái.

Cho nên, cũng khó trách, Hoắc Mộ chưa từng thích cô, năm đó ở bên cô chẳng qua là chơi đùa mà thôi.

Dù sao thì phụ nữ đưa tới cửa, ngu hay sao mà không ngủ.

Cho nên mới thản nhiên chia tay khi tốt nghiệp như thế, không cần cô nữa.

….

Ánh mắt lạnh lùng kia của Hoắc Mộ xem cô như người xa lạ, cũng khó trách, bạn gái cũ này, vẫn là đừng để cho bà xã hiện tại biết được, cho nên mới phân rõ giới hạn với cô, cũng sợ quá khứ của anh bị bà xã của anh biết được thì không nói rõ được, dù sao năm đó khi hai người bọn họ ở bên nhau, tư thế gì cũng từng chơi rồi, cô còn bị anh làm cho ra nước, hung hăng làm cô vui vẻ.

Bị bà xã hiện tại biết được chắc chắn là nói không rõ. Cận Quan Quan không có loại hành vi thất đức phá hỏng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của người ta, cũng không nhìn thẳng vào anh, mắt không thấy tâm không phiền, đi qua một bên thu dọn đồ đạc.

Cận Quan Quan vừa mới đi vào phòng thử áo cưới chuẩn bị cất đồ, kết quả một giây sau cửa phòng thử áo cưới đùng một tiếng đóng lại, cô nghe thấy giật mình quay người lại.

Hoắc Mộ cứ đi vào như vậy, trên người vẫn là bộ âu phục vừa rồi anh mới mặc.

Anh mặt lạnh đi vào, bước về phía Cận Quan Quan.

Phòng thử áo cưới rất lớn, cho nên Hoắc Mộ đi vào, không gian cũng rất lớn.

Cận Quan Quan nhìn dáng vẻ lửa giận đầy người của anh, không hiểu sao đã bị dọa sợ, cô cảm thấy khí thế này không ổn, cho nên muốn ra ngoài. Nhưng lại bị Hoắc Mộ bắt lấy cổ tay, giam cô trên vách tường.

Cô bị anh giam trên vách tường cho nên muốn giãy giụa rời khỏi.

Hoắc Mộ nâng cao tay cô đặt trên đỉnh đầu, toàn bộ quá trình không nói một câu nào, một giây sau, bàn tay khớp xương rõ ràng của Hoắc Mộ dạo chơi trên mông cô, sờ lấy mông cô, tay giống như có điện, nơi bàn tay đi qua đều có một dòng điện chợt chạy qua.

Đồ hôm nay Cận Quan Quan mặc chính là một bộ trang phục tiêu chuẩn của phụ nữ nơi công sở, bên dưới là váy ngắn ôm mông màu đen, ở trên là áo sơ mi màu trắng, bởi vì váy ngắn này bình thường mặc qυầи ɭóŧ sẽ có vết hằn, cho nên cô mặc chiếc quần lọt khe.

Hoắc Mộ sờ thấy không có dấu vết của qυầи ɭóŧ, còn tưởng rằng cô không mặc, chuyện như thế này giống như là chuyện cô có thể làm ra được, năm đó khi hai người yêu nhau, cô thường xuyên không mặc qυầи ɭóŧ quyến rũ anh. Cho nên vén váy của cô lên.

Nhìn thấy chỉ có một chiếc quần lọt khe, che khuất cái khe nơi miệng huyệt của cô.

Một thứ đồ như vậy, đừng nói là có thể che chắn được cái gì, một nửa miệng huyệt cũng không che khuất được, chiếc quần lọt khe này giống như là thứ đồ bị huyệt của cô ngậm lấy để đỡ ngứa.

Hoắc Mộ nhìn chiếc quần lọt khe màu đen này, con ngươi đỏ đậm một vòng, sau đó ngón tay trượt đến trước tiểu huyệt của cô, duỗi tay sờ, kéo quần lọt khe qua một bên, huyệt với phần lông đen, không có thứ gì che chắn, một hai giây sau, hai ngón tay anh đặt trên hai mép thịt, tách huyệt ra, huyệŧ nhô lên, ngón giữa của Hoắc Mộ đặt trên huyệŧ này mà cọ cọ.

“A…”

Cảm giác đột nhiên có vật lạ xông vào khiến Cận Quan Quan không nhịn được rên lên một tiếng, cô cúi đầu nhìn tay anh đùa giỡn huyệt của cô như vậy, suýt chút nữa bị anh làm tức chết, bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Bên ngoài là vợ chưa cưới của anh, kết quả bây giờ anh ở trong phòng thử áo cưới này đóng cửa lại, đưa tay cắm vào bên trong cô, còn đùa giỡn huyệŧ của cô.

Cô cắn răng nghiến lợi quay đầu nhìn anh hỏi: “Hoắc Mộ, anh có bệnh đúng không? Nhanh lấy tay anh ra, anh cắm vào làm gì? Hồ đồ rồi sao? Vợ chưa cưới của anh ở bên ngoài, tôi không phải vợ chưa cưới của anh, anh tới đây cắm vào trong tôi cũng vô dụng, tự về cắm vào vợ chưa cưới của anh đi!”

Hoắc Mộ nghe được lời này thì hơi cong môi, anh vẫn luôn không nói gì, lúc này mới khẽ đôi môi mỏng nói một câu hơi lạnh lùng: “Cho nên, em đang ghen sao?”


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status