Lâu Ngày Gặp Lại (Cao H)

Chương 7

/59


 

Cuộc sống của Cận Quan Quan từ nhỏ đến lớn đều là sự nuông chiều, được người trong nhà yêu thương mà lớn lên, muốn cái gì là có cái đó.

Dưới điều kiện đãi ngộ nuôi dưỡng cô thành như vậy, có anh trai thương yêu cô, bố mẹ và chị dâu, dù trước đó trong nhà xảy ra chuyện, anh trai cũng luôn để cô sống trong nuông chiều.

Từ trước đến nay không biết hai chữ nghèo khó, càng không biết cái gì gọi là khu ổ chuột, nhưng nghe từ này là biết là chỗ ở của người tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

Cô quấn quýt lấy tài xế nhất định muốn đến khu ổ chuột đó nhìn một chút, đây là khu vực đầu tiên không phải là biệt thự mà cô bước vào.

Cho tới bây giờ không nghĩ tới khu ổ chuột là như vậy.

Từng tòa nhà nhìn giống nhà cao tầng sắp hỏng, tất cả tập trung lại với nhau. Đã cực kỳ cũ kỹ rồi, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ, vách tường bên ngoài đen xì, rậm rạp chằng chịt dính vào nhau khiến cho thị giác của người ta rất khó chịu.

Hơn nữa nơi này người bán buôn gì cũng có, đi vào khu vực này thì thấy người bán trái cây người bán cá người bán cơm, mùi cá tanh xung quanh vô cùng thối, vừa bước chân vào nơi này cô đã ngửi thấy một mùi hương không dễ chịu.

Hơn nữa toàn là người làm ăn ồn ào ầm ĩ, dân cư vừa đi vừa nghỉ, quần áo trên người bọn họ hoàn toàn khác với trang phục của các phu nhân nhà giàu có mà trước kia Cận Quan Quan nhìn thấy, những người này sẽ nhổ nước bọt nôn đờm ném rác, bàn tay bẩn thỉu còn chùi lên người.

Lần đầu tiên nhìn thấy khu ổ chuột này Cận Quan Quan đã bị con người và môi trường nơi này dọa cho phát sợ, đi theo tài xế rời khỏi nơi này. Cô không dám tưởng tượng vì sao hoàn cảnh bết bát nhường này mà có thể nuôi ra thiếu niên sạch sẽ như vậy.



Cận Quan Quan về đến nhà mở khóa mật mã, cũng không biết vì sao vẫn luôn biểu hiện không bình thường, cô tức hổn hển rồi cứ như vậy mà ngã xuống ở cửa nhà.

Sự sụp đổ chính là trong một nháy mắt như vậy.

Vì sao ngay cả cửa cũng bắt nạt cô, cô ngồi ở cửa ra vào ôm cái chân đau mà khóc.

Vì sao năm đó cô yêu Hoắc Mộ như thế, một thiên kim đại tiểu thư sống an nhàn suиɠ sướиɠ như cô đây không hề chê gia thế của anh, không hề chê anh nghèo.

Dù chăn mền cô dùng để ngủ đều làm từ tơ tằm hết mấy vạn một cái, nệm tốt, nhưng cô vẫn sẵn lòng cùng anh đi thuê phòng ở chuỗi khách sạn hơn 100 tệ một đêm, chịu đựng cảm giác buồn nôn bẩn thỉu kia ngủ với anh, sao anh lại, sao anh lại không biết điểm tốt của cô, tại sao có thể chỉ là chơi đùa với cô mà thôi.



Cận Quan Quan mất ngủ một đêm, thao thức không ngon giấc, ngày hôm sau mang một đôi mắt gấu trúc đến tiệm áo cưới.

Nhân viên cửa hàng và nhiếp ảnh gia đều vây quanh trước bàn máy tính xem ảnh chụp chỉnh sửa.

Nhìn thấy cô đến thì vội vàng gọi cô: “Chị Quan Quan! Nhìn xem, chị nhìn xem nhiếp ảnh gia đang chỉnh ảnh cho đôi vợ chồng ngày hôm qua. Giá trị nhan sắc giống như hai người bọn họ thật sự là ăn ảnh, hoàn toàn không cần chỉnh sửa chỗ nào cả. Thật sự chỉ cần chụp đại một tấm cũng là 360 độ không góc chết. Nhan sắc này quá là xịn luôn đấy! Chị nhìn xem có phải rất đẹp không?”

Cận Quan Quan tùy tiện liếc nhìn một cái, không biết vì sao nhìn hai người bọn họ chụp ảnh cưới, cô có một loại cảm giác mạo ly thần hợp*.

(*:貌离神合: Mạo ly thần hợp: Bề ngoài khác biệt nhưng bên trong nhất quán. Theo baike.baidu.com)

Nhưng Tiểu Ngọc vẫn luôn cảm thấy bọn họ rất yêu thương nhau, đoán chừng là bởi vì bản thân cô ghen tị nên mới cảm thấy không bình thường.

Cận Quan Quan không để ý muốn rời đi, Tiểu Ngọc gọi cô lại nói: “Chị Quan Quan, chị đừng đi, chị nhanh cầm ảnh chụp này đến hỏi anh Hoắc, hôm nay đã hẹn một vị khách tới chụp hình cưới, nhiếp ảnh gia và em đều không rảnh, trong tiệm này chỉ còn lại một mình chị, cho nên chị phải đi tìm anh ta hỏi xem có được không, đưa hình gốc này cho anh ta, hỏi xem còn cần sửa chỗ nào không.”

Cận Quan Quan đang định từ chối, Tiểu Ngọc đã đi mất: “Được rồi chị, nơi này giao cho chị, hai tụi em đi đây.”

Cận Quan Quan: “….”

Cận Quan Quan không còn cách nào, nhìn một đống ảnh chụp giống như khoai lang bỏng tay, chỉ muốn giải quyết cho nhanh một chút.

Cô gửi những tấm hình này cho Hoắc Mộ trong hai ba lần.

Kết quả thế nào!!

Gửi cho anh mà Wechat hiển thị bạn đã bị đối phương block.

Cận Quan Quan nhìn thấy thông báo màu đỏ này không nhịn được bất ngờ nói tục, mắng một tiếng “má nó”, muốn đánh cái đầu chó của anh mấy phát mạnh ơi là mạnh quá, này thì cho anh bản lĩnh block.

Vậy mà đã block cô rồi?

Đã nói tình một đêm chính là tình một đêm, đêm qua chưa cɦịƈɦ, thành thử anh đây là ghi hận trong lòng sao?

Cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng chuyện làm ăn đưa tới cửa không có lý do gì mà không làm, cho nên cô đành chịu đựng cơn tức này gọi điện thoại cho anh.

Hoắc Mộ nhanh chóng nghe máy, bởi vì số điện thoại để lại là số riêng tư.

“A lô?”

Vang lên bên tai là giọng nói thuần hậu của anh, Cận Quan Quan trầm mặc một chút nói với anh: “Chào anh, anh Hoắc, tôi là chủ cửa hàng áo cưới mà hôm trước anh và vợ chưa cưới của anh đến chụp hình, hình chụp của hai người đã xong rồi, bây giờ đang ở giai đoạn chỉnh sửa, nhiếp ảnh gia đã sửa xong cho các anh rồi, hiện tại dự định gửi cho anh xem thử, anh có tiện để lại địa chỉ email không? Bên chúng tôi gửi email cho anh.”

Bên kia nghe được lời này hồi lâu không nói gì, lúc Cận Quan Quan cho rằng anh đã cúp máy rồi thì Hoắc Mộ nói: “Email riêng không tiện đưa, tránh bị cửa hàng của các cô quấy nhiễu. Cô trực tiếp đưa đến công ty tôi, mang những tấm đẹp nhất lên tôi đích thân xem.”

Cận Quan Quan: “…”

Giọng điệu máy móc bên kia của Hoắc Mộ lại nhắc nhở cô: “Nếu như là chủ cửa hàng cô tự mình đưa tới, vậy lúc cô đưa cho tôi nhớ mặc qυầи ɭóŧ. Đừng để tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên dưới không có gì. Nếu không tôi sợ tôi không có hứng thú xem ảnh cưới mà hứng thú hơn với cô bé của chủ cửa hàng cô đây. Đương nhiên nếu như chủ cửa hàng cô đây cố ý muốn dâng mình đến cửa quyến rũ tôi, có mặc qυầи ɭóŧ hay không cũng không quan trọng, dù sao cuối cùng cũng phải cởi.”

Cận Quan Quan không chịu nổi, đùng một cái cúp máy.

Biếи ŧɦái, lưu manh, bệnh tâm thần.

Nếu cô tự tìm đến cửa nữa thì thật sự là đồ ngu.

Cận Quan Quan nhìn kính toàn thân trong cửa hàng một chút, may mà hôm nay mặc quần jean dài.

Ăn mặc cực kỳ chặt chẽ, cho anh không tìm ra được khuyết điểm.

Sau khi cô copy xong những ảnh chụp đã chỉnh sửa này thì lái xe đến công ty anh.

Đây là công ty Internet kiểu mới, nghe nói lập nghiệp cũng khoảng chừng hai năm, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như đã đã phát triển nhanh chóng, hiện tại có thể thuê một tòa cao ốc như vậy ở trung tâm thành phố.

Lúc đi vào rất thuận lợi, không ai ngăn cản Cận Quan Quan cả. Cô chạy thẳng tới văn phòng của Hoắc Mộ, phòng làm việc của anh mặc dù trong suốt, nhưng là chất liệu đặc biệt, bên này sẽ không nhìn thấy được bên trong, chỉ có bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài. Cô được thư ký dẫn đi vào.

Cận Quan Quan bước vào, vào trong thì thấy anh đang ký tên lên văn kiện, ngón tay thon dài dứt khoát lưu loát ký tên mình lên văn kiện.

Ánh mắt Cận Quan Quan trong nháy mắt bị sợi dây thun đeo trên tay anh hấp dẫn mất.

Đây… đây không phải là sợi dây thun năm đó cô đeo lên cho anh sao?

Lúc Cận Quan Quan vừa quen anh vẫn đang còn ở thời kỳ mơ mộng của thiếu niên, khi đó yêu đương hẹn hò cực kỳ thịnh hành việc buộc dây thun của mình lên trên tay bạn trai, lời tuyên thệ chủ quyền như vậy để chứng minh với các cô gái khác chàng trai này đã có bạn gái, không nên chủ động tới gần.

Cô vô cùng trẻ con buộc sợi dây thun của mình lên tay Hoắc Mộ, còn nói với anh không được lấy xuống.

Sau này Hoắc Mộ và cô ở bên nhau, muốn gì được đó, nói cái gì là cái đó, hai người bọn họ yêu nhau được hơn một năm, trên tay anh luôn mang theo sợi dây thun này, thế mà bây giờ trên tay anh vẫn còn sợi dây thun này.


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status