Chương 11
Cảm giác nóng rát cháy bỏng chảy dài qua từng tấc thịt non, tới nếp uốn sâu nhất cũng không buông tha. Lối đi nhỏ nhắn uốn cong vì vật xa lạ, bất thình lình được hưởng cảm giác "no đủ" phong phú. Cả người Trần Kiều co rút run run, cho dù rất muốn đi chết, nhưng sự ngứa ngáy bỏng cháy ở bụng nhỏ làm cô muốn trốn cũng không xong. Một bên chân bị đặt trước ngực, chân còn lại hơi hướng ra phía ngoài, theo từng lần va chạm càn quấy của anh, chân nhỏ trắng nõn tinh xảo cùng đầu ngón chân mượt mà vì chịu không nổi tình triều mãnh liệt mà cuộn tròn co rút.
Anh quỳ gối trên giường, ôm lấy mông cô, mỗi lần đều đâm vào tàn nhẫn như vậy, nhiều lúc còn chạm đến hoa tâm của cô. Mồ hôi đầm đìa, hơi người nóng bỏng, chiếc giường gỗ kẽo kẹt như sắp tan tành trong giông bão.
Cơ bắp toàn thân anh co rút, động tác thọc vào rút ra vô cùng cuồng dã, tựa như muốn đánh gục cô. Trần Kiều nghẹn ngào đứt quãng, cứ như vậy sau nhiều lần, đột nhiên anh dùng hết sức vùi thẳng vào bên trong, côn thịt to dài đã hoàn toàn đi vào lút cán, đầu rồng tàn nhẫn tiến thẳng vào trong cung điện ra sức cọ xát.
Trần Kiều khóc đến lạnh run cả người, bụng nhỏ giống như bị chuột rút, co quắp, trướng đến tê dại, kích thích lớn như vậy, sự kích thích đó đột nhiên bùng nổ nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, thần kinh cô như bị điện giật. Không biết tại sao cơ thế lại như thế, đau, nhức, sưng, tê từng trận liên tiếp, chỗ sâu nhất nơi bụng nhỏ nóng lên, một dòng dâm dịch nóng bỏng nồng đậm "phụt phụt" vọt ra, xối lên quყ đầu tròn trịa. Kích thích nóng bỏng đột ngột làm cho côn thịt sung sướng, thậm chí càng xung huyết sưng to thêm một vòng. Từng luồng tinh dich ấm nóng cuồn cuộn bắn ra, sâu thẳng vào hoa tâm. Nó nóng đến mức toàn thân Trần Kiều tê rần, ngứa ngáy dữ dội ập đến, tứ chi vô lực, run rẩy co giật một hồi.
/157
|