Chương 16
Trần Kiều ôm chân ngồi ở trên giường, cho rằng rất nhanh cô sẽ được tắm rửa, nhưng cô đợi một hồi lại đợi đến lúc trời sẩm tối luôn. Cô thở dài, cô còn ảo tưởng trong nhà này còn có bình nóng lạnh. Phòng tắm là gian phòng cách vách phòng cô ở, tuy rằng chỉ đi ra hai bước chân là đến nhưng tốt xấu gì cô cũng được ra cửa, tâm tình Trần Kiều tốt lên một chút, bắt đầu đánh giá cách bài trí của phòng tắm.Ở nông thôn, hầu như phòng ốc thường được xây thoáng đãng không khép kín, đối diện với căn phòng này là phòng bếp và chuồng lợn. Bên cạnh tường còn xếp một chồng củi khô, còn có mấy thanh tre thanh trúc cao cao cắm bao quanh, bên cạnh treo đầy bắp ngô với ớt cay đỏ. Bên tay phải cách có vài bước chính là cửa chính, trước cổng có hai cái cột cao dựa vào một cây thang, còn có một cái xích đu làm từ gỗ mộc đằng, chắc là làm cho Hoa nhi chơi.Ở đây để rất nhiều đồ vật linh tinh, Trần Kiều lớn lên ở thành phố, cũng không quen ở cái nơi bừa bộn này. Cô thu hồi ánh mắt, bởi cô đã bắt gặp ánh mắt của Lý Tồn Căn, cô chán ghét quay đầu đi, anh ta ngay lập tức cúi đầu xuống, nhìn anh có vẻ ủ rũ mất mát.
Quả thật Lý Tồn Căn và Hoa nhi đều lớn lên nhìn cũng được, Lý Tồn Căn là một nam nhân nhưng nhìn còn đẹp hơn Hoa nhi, có thể là còn khá nhỏ tuổi nên nhìn anh giống như là một cậu thiếu niên mới lớn. Đôi mắt anh cực kỳ đẹp, giống như một cánh hoa đào, đuôi mắt hơi xếch lên, trông có vẻ lạnh lợi, mắt hai mí rõ ràng, lông mày hơi thô thì kéo dài đến thái dương, đôi đồng tử đen láy, lông mi thật dài...
Bỏ qua gương mặt còn chút non nớt thì cơ thể anh lại rất tráng kiện, anh đứng ở đó, vai rộng eo hẹp.
Cho dù lớn lên có đẹp thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được chuyện anh ta với bọn buôn người kia đã hại đời cô, gương mặt tuấn tú này đối với cô lại không có chút cảm tình nào. Từ lúc anh đi vào nhà, cô đều nỗ lực tránh anh thật xa, cô sợ mình không kiểm chế được mà xông lên đánh anh ta, đối với anh ta, cô vừa sợ lại vừa hận.
Hoa nhi đứng chờ cô cởi quần áo, Trần Kiều lạnh lùng nói “Làm gì, chị muốn tự mình tắm.”
Chẳng lẽ cô tắm rửa mà hỏi cũng muốn đứng nhìn sao? Hoa nhi đỏ mặt, dường như cô gái nhỏ có chút sợ cô.
Trần Kiều hừ lạnh, giả vờ hay đấy, bọn buôn người bây giờ lại đi sợ người bị hại ư?.
“Em, em chờ chị cởi đồ... để em giặt quần áo cho chị…”
Hoa nhi cầm quần áo Trần Kiều đi ra ngoài, Trần Kiều tức giận đến mức nói không nên lời, nói thật dễ nghe, bọn họ không phải là sợ cô bỏ chạy sao.
/157
|