Thời gian: Mười ba tháng trước.
Địa điểm: Nước M.
Nước M trên bầu trời rừng cây nhiệt đới phía bắc, một đoàn máy bay trực thăng màu đen ở trong màn đêm quanh quẩn. Toàn bộ quân nhân ngồi ở bên trong khoang thuyền, chờ đợi máy bay trực thăng đưa bọn họ đến địa điểm chỉ định thi hành nhiệm vụ.
Liên tục bay trên không không lâu lắm, máy bay trực thăng lơ lửng ở phía trên một mảnh đất trống nhỏ, phía dưới cỏ cây cành lá bị cánh quạt mang tới luồng gió khổng lồ ép cong xuống. Hai cái dây thừng từ hai bên cửa khoang được bỏ xuống, bên trong khoang thuyền đội viên theo dây thừng động tác lưu loát trượt lên lục.
Một đội viên rơi xuống đất đầu tiên, nhanh chóng lấy xuống cái móc khóa an toàn chân sau tư thế quỳ gối cầm súng canh gác. So sánh với những người cao lớn khác, người này thân hình ngược lại gầy rất nhiều, giấu ở bên trong đồng phục tác chiến nguỵ trang thân hình nhỏ bé đơn độc giống như không chịu được trang bị nặng nề trên người, có thể di động lại làm linh hoạt thành thạo, hai mắt sắc bén như đao nhìn chăm chú vào tất cả chung quanh gió thổi cỏ lay, toàn thân cũng lộ ra một cỗ mạnh mẽ nhiệt tình làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Trừ bỏ anh em vào sinh ra tử nhiều năm ở bên cạnh, cho dù ai cũng sẽ không tin tưởng ở nơi hỗn tạp này trong một đám đàng ông tinh tráng người này thật sự đúng là phụ nữ không thể giả được, hơn nữa còn giữ danh hiệu Athena là thành viên nữ duy nhất trong tiểu đội.
Đội viên phía sau sau khi hạ xuống nhanh chóng phụ trách nhận canh gác một hướng khác, ăn ý bao quanh trở thành một hình tròn phòng hộ. Toàn bộ đội viên chạm đất, phi công lái máy bay trực thăng lên cao thay đổi hướng đi rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
Xác nhận tình huống chung quanh không khác thường, Cố Lạc vung tay lên, các đội viên nhanh chóng tiến vào rừng nhiệt đới vắng vẻ nhất nước M.
Một đội người theo sợi dây hạ xuống rút lui chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, qua trong giây lát tất cả lại quay về yên tĩnh như lúc đầu.
Ngay khi lúc này đây phía sau rừng nhiệt đới rậm rạp bát ngát, một cứ điểm bí ẩn – bọn họ tự xưng là căn cứ J, người ở đó cũng không biết giờ phút này đang có một tiểu đội Dong Binh trang bị hoàn mỹ huấn luyện nghiêm chỉnh lặng yên không tiếng động dưới sự che chở của đêm tối hướng tới bọn họ từng bước tiến tới gần.
***
Thời điểm phát giác có người dùng cái chìa khóa mở cửa chính, người đàn ông ở bên trong phòng liền tỉnh.
Bình thường thời gian này thì sẽ không có người trở lại dùng hình với hắn, người đàn ông chống lên nửa người nhìn chăm chú vào cửa sắt khép chặt của hình phòng. Sau khi cửa sắt bị người từ bên ngoài mở ra, hắn nhìn thấy lại là hai người binh lính mặc đồng phục tác chiến, trên mặt thoa thuốc màu ngụy trang mang theo súng.
Thấy rõ tình hình bên trong phòng, một người xoay người lưng quay về phía bọn họ giơ súng canh gác ở tại cửa ra vào, tên còn lại cất bước đi vào, từ đầu tới đuôi quan sát người đàn ông này một phen, nhỏ giọng hỏi thăm."Wesson tiên sinh?"
Người đàn ông mặc dù bị thương, nhưng trạng thái tinh thần cũng khá tốt, khi đối phương quan sát mình đồng thời từ đầu tới đuôi tỉ mỉ đem người thân hình gầy trước mặt này nhìn qua mấy lần, cũng ở lúc đối phương mở miệng là lúc liền xác nhận suy đoán của mình —— đây là một người phụ nữ.
Hỏi xong những lời này, Cố Lạc rõ ràng cảm nhận được người này ánh mắt từ ban đầu cẩn thận phòng bị chậm rãi bắt đầu biến chuyển, loại chuyển biến này cũng không phải là bởi vì câu hỏi của cô, mà bởi vì cô.
Người đàn ông ngồi dậy ngồi dậy, lung lay xiềng xích trói buộc tay chân mình."Là tới cứu tôi, hay là tới giết tôi?"
Cố Lạc dời họng súng lên trên, nhắm ngay mi tâm của hắn."Trả lời tôi hai vấn đề: Vợ ngài Đệ Nhị Nhậm thích động vật gì nhất?"
Người đàn ông: "Sóc."
"Con nhỏ nhất ra đời vào tháng mấy?"
"Tháng tư, ngày đó trời đổ mưa."
Cố Lạc sau khi hắn trả lời xong mới rốt cuộc dời đi họng súng, đem cây súng vác sau lưng, đẩy ra mũ giáp nhìn ban đêm ở trên đầu, đè lại máy truyền tin báo cáo: "Con tin an toàn, đã xác nhận thành công thân phận."
Cô tiến lên ngồi xổm xuống liếc nhìn xiềng xích, từ trên thân thể lấy ra công cụ dễ dàng đem cạy ra, dùng băng gạc tùy thân đem hai chân hắn bị thương máu thịt be bét băng bó lại, ngẩng đầu hỏi hắn."Có thể đi sao?"
Người đàn ông gật đầu.
Có thể là do giam giữ quá lâu, lúc đứng dậy không khỏi có chút lảo đảo, Cố Lạc kịp thời đỡ lấy hắn, đem cánh tay hắn khoác lên trên vai mình. "Dựa vào tôi."
Người đàn ông nhíu mày, không nhúc nhích."Nếu như mà tôi mới vừa rồi không có trả lời vấn đề của cô, sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Vậy tôi chính là tới giết ngài."
Giọng nói Cố Lạc y hệt như đang đàm luận thời tiết trả lời hắn, làm cho người đàn ông nghe nói xong chỉ do dự chốc lát liền đem một phần sức nặng chuyển dời đến trên người cô.
Cố Lạc âm thầm ổn định trọng tâm, đối diện với người đàn ông mở miệng nhỏ giọng kêu."Đội trưởng, có thể rút lui."
Từ Ngao xoay người lại, hướng người đàn ông gật đầu ý bảo, nói ra lời nói vô cùng công thức hóa lại vừa ngầm uy hiếp."Wesson tiên sinh, chúng tôi là tới cứu ngài đi ra, nhưng ngài phải bảo đảm trước khi rời khỏi nơi này phải hoàn toàn nghe lệnh của tôi, không thể tự tiện làm bất cứ chuyện gì."
Tính mạng trải qua giam giữ, người đàn ông tự nhiên phối hợp.
Nhưng ngay khi Cố Lạc mới vừa đi ra cửa thì cũng cảm giác bàn tay của người đàn ông này ở trên eo cô siết chặt ra ám hiệu. Cố Lạc không có lên tiếng, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng.
Hắn không có ở trên mặt cô nhìn thấy nét mặt mong đợi, nhưng lại cảm thấy thú vị.
. . . . . .
Đi ra khỏi căn phòng nhốt hắn hơn nửa tháng, người đàn ông phát hiện trong bóng tối còn có mấy tên mặc trang phục quân nhân giống nhau, trên đồng phục tác chiến của bọn họ không có quá nhiều tiêu chí dùng cho phân biệt thân phận.
"Năm người các ngươi đã tới rồi?"
Hắn hình như có nghi vấn rất sâu, nhưng không có ai giải thích cho hắn, hình như căn bản không đem loại nghi vấn này để ở trong lòng.
Mấy người đem hắn bảo hộ ở trung tâm, mang theo hắn vòng qua tầng tầng thủ vệ cùng hệ thống theo dõi, xuyên qua lưới sắt làm thành chướng ngại cùng một mảng nhỏ lùm cây cuối cùng đi tới một bên hồ.
Cả quá trình rút lui im hơi lặng tiếng, bọn họ tựa như bị câm, không nói một chữ, tất cả khai thông đều dựa vào tay ra hiệu làm cho người ta xem không hiểu.
Từ Ngao ra lệnh đội ngũ dừng lại, đè xuống máy truyền tin liên lạc vơi thuộc hạ bên kia bờ hồ phụ trách đánh úp yểm trợ."S, tình huống như thế nào?"
"An toàn, thủ vệ tháp canh ngủ thiếp đi." Ace thông qua kính ngắm thời khắc quan sát tình huống đối diện.
"Chúng ta năm phút sau lặn xuống nước, chú ý che chở."
"Nhận được."
"Lặn xuống nước?" Người đàn ông lại một lần đặt câu hỏi."Không phải bơi qua?"
Cố Lạc lấy ra một túi dụng cụ dưỡng khí đưa cho người đàn ông đeo lên, chợt bị hắn bắt được tay. Cố Lạc bỗng chốc giương mắt, ánh mắt sắc bén, kéo kéo tay, bị hắn nắm càng chặt hơn.
"Wesson tiên sinh ——"
"Phụ nữ." Người đàn ông mở miệng cắt đứt cô, giương mắt cúi đầu ở mu bàn tay của cô in lên một cái hôn khẽ.
"Cô có thể gọi tôi là Tác Nhĩ."
. . . . . .
Tác Nhĩ nói xong câu này, nhạy cảm phát giác chung quanh mấy người đàn ông này mặc dù không có động tác gì, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần khác thường.
Không khí quanh mình có chút biến hóa vi diệu, trong thời gian hắn đang phân tâm, Cố Lạc chợt rút tay về, đem dụng cụ dưỡng khí trên người hắn cố định chốt thật tốt, lập tức đứng dậy đi tới sau lưng Từ Ngao.
Từ Ngao ăn ý cùng cô trao đổi vị trí, khom người kiểm tra mấy chỗ bị thương nặng hơn trên người Tác Nhĩ."Chúng tôi muốn từ nơi này lặn xuống nước đến bên đối diện, sẽ không đối với vết thương trên người ngài tạo thành ảnh hưởng quá lớn, người của tôi sẽ mang ngài theo...ngài cần phải làm là ngậm bình ô xy mãi cho đến khi nổi trên mặt nước mới thôi. Cách nơi này không tới 50m có một tháp canh của quân địch, nếu như ngài trong quá trình lặn xuống nước phát ra động tĩnh quá lớn hoặc là thò đầu lên trên mặt nước, rất dễ dàng bị đèn pha phát hiện sau đó sẽ lập tức có súng chào hỏi tới đây."
Từ Ngao lúc giao phó những thứ này thái độ giống như là cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, lãnh khốc cứng nhắc không mang theo tình cảm, hình như cũng không đem thân phận của người đàn ông này để ở trong mắt. Tác Nhĩ cũng phát giác rồi, "Nếu như mà tôi không có đoán sai, dù là đạn hỏa tiễn hướng tôi bay tới, các anh cũng phải liều mạng giúp tôi không phải sao?"
Từ Ngao hơi kéo khóe miệng, "Vì bảo đảm nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành cũng vì tính mạng thuộc hạ của tôi, nếu cần thiết, tôi sẽ lựa chọn đánh ngài ngất xỉu."
Hắn không giống đùa giỡn người, Tác Nhĩ không hề tiếp tục cái đề tài này nữa, cằm hếch một cái về phía sau hắn: "Do người phụ nữ kia mang tôi theo?"
"Nơi này không có phụ nữ." Từ Nao tính nhẫn nại cực tốt trả lời hắn, "Chỉ có đội viên của tôi."
Tác Nhĩ ánh mắt liếc nhìn Cố Lạc, đối với Từ Ngao không có biểu cảm gì cười một tiếng.
"Tôi muốn biết tên của cô ấy."
. . . . . .
. . . . . .
Từ biên giới nước M được cứu ra rồi đến ngày kế chờ một đoàn người khác tới giao tiếp nhiệm vụ, Tác Nhĩ trên đầu trùm khăn màu đen giống như một phạm nhân bị mang theo lên máy bay trực thăng, cho đến cuối cùng, hắn cũng không thể lấy được tên tuổi người phụ nữ kia, thậm chí ngay cả tướng mạo chân thật khi cô tẩy thuốc màu ngụy trang cũng không có duyên nhìn thấy.
Đưa mắt nhìn máy bay trực thăng hộ tống hắn cất cánh, Cố Lạc mới lấy xuống kính mát kéo khăn che mặt hình tam giác, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo."Cũng không nên nhận nhiệm vụ này, thứ người như thế để hắn chết ở trong tay đám người đó là tốt nhất, cũng coi là thay dân trừ hại."
"Đi về hỏi anh cô, cậu ta mới là thủ lĩnh, nhiệm vụ là cậu ta nhận, mệnh lệnh là cậu ta hạ, tôi và cô một dạng chỉ là người chấp hành." Không phải là trong khi làm nhiệm vụ Từ Ngao tựa như thay đổi, căn bản không giống như Tác Nhĩ nhìn thấy lãnh khốc nghiêm túc như vậy, kính mát hạ xuống ngược lại là vẻ mặt tràn đầy ý cười."Cô cũng không phải là lần đầu tiên, nghiêm túc như vậy?"
Xác thực, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thi hành nhiệm vụ cứu viện, cũng không phải là lần đầu tiên bị con mắt nhân vật phát hiện cô là phụ nữ, bị ngôn ngữ lỗ mãng đùa giỡn cũng không phải là chưa từng có, bọn họ sớm thành thói quen. Nhưng chưa có người nào có thể làm cho Cố Lạc ghét như vậy, ánh mắt của Tác Nhĩ nhìn cô khiến cho cô có cảm giác vô cùng không thoải mái, thậm chí là chán ghét.
"Chỉ mong về sau sẽ không phải gặp lại người này." Cố Lạc xoay người liền hướng một chiếc máy bay trực thăng khác đang chờ đợi bọn họ đi tới.
Ace trong miệng nhai kẹo cao su, không nhịn được hỏi Từ Ngao: "Cô nhóc thế nào?"
"Bị người cợt nhả quấy nhiễu không thành." Từ Ngao thuận miệng nhạo báng một câu, chọc cho các huynh đệ cười nhẹ .
"Thật sự là có người cùng tôi một dạng háo sắc không muốn sống." Ace chậc chậc hai tiếng, lập tức hiểu Từ Ngao ám chỉ là ai."Vậy nguyên nhân cô nhóc tức giận là do bị tính cách cợt nhả quấy rối, vẫn là chưa thực hiện được?"
"Sao không tự mình đi hỏi cô ấy?"
"Miễn, tôi còn muốn sống yên ổn ngày mấy ngày nữa."
Nhưng thứ người như bọn họ, nhất định không trải qua cuộc sống tầm thường của người bình thường.
Đến gần thêm khu vực biên giới nước Mỹ, mấy chiếc xe vận chuyển ngoại hình bình thường tạo thành cát bụi đầy trời trên lộ trình chạy.
Ngoài ngàn dậm, điện thoại của người nào đó vang lên, không biết người bên kia đầu điện thoại hướng tới hắn báo cáo cái gì, hắn chỉ dạ liền cắt đứt, ngón tay đang kẹp nửa điếu thuốc lá giơ giơ lên, người đàn ông phía sau khẽ khom người chờ đợi mênh lệnh.
"Thông báo Athena, có thể hành động."
"Vâng"
Bên kia, máy bay trực thăng chở Athena trở về đã đáp xuống đất, đoàn người Từ Ngao còn chưa đi rất nhanh máy truyền tin liền vang lên.
Từ Ngao nghe xong, chỉ giản lược trả lời một câu: "Hiểu." Sau đó xoay người mặt ngó thuộc hạ."Nhiệm vụ mới, trở về bổ sung đạn dược, sửa sang lại trang bị, bốn mươi phút sau lên đường."
"Vâng"
Các đội viên không có oán trách, giống như là thói quen liên tục tác chiến, mang theo ba lô ngồi lên xe jeep chờ đợi bọn họ.
Cố Lạc đi tới bên cạnh xe đem ba lô cùng súng bỏ vào chỗ ngồi phía sau, trong lúc vô tình phát hiện Từ Ngao đang nhìn mình, cho là hắn có chuyện muốn nói rõ với mình."Sao vậy?"
Từ Ngao trầm ngâm chốc lát, cố ý nhỏ giọng."Chúng ta phải đi phục kích một đội xe vận chuyển trang bị, cướp hàng hóa trên đó."
". . . . . ."
". . . . . ."
Không đợi được đoạn sau, Cố Lạc tò mò nháy mắt."Sau đó thì sao?"
Từ Ngao nhìn cô, chậm rãi mở miệng.
"Tôi cảm thấy trước cần thiết thông báo cho cô, số hàng chúng ta sắp sửa cướp kia, tình báo nói hắn cũng có mặt, là Thi Dạ Triêu."
Cố Lạc sắc mặt nhất thời biến đổi, "Cố chủ là ai ?"
"Thân phận cố chủ là bảo mật, chúng ta không thể nào biết."
"Người nào ra lệnh?"
"Còn có thể là ai ?" Từ Ngao nở nụ cười châm chọc.
"Anh cô, Cố Doãn."
. . . . . .
Địa điểm: Nước M.
Nước M trên bầu trời rừng cây nhiệt đới phía bắc, một đoàn máy bay trực thăng màu đen ở trong màn đêm quanh quẩn. Toàn bộ quân nhân ngồi ở bên trong khoang thuyền, chờ đợi máy bay trực thăng đưa bọn họ đến địa điểm chỉ định thi hành nhiệm vụ.
Liên tục bay trên không không lâu lắm, máy bay trực thăng lơ lửng ở phía trên một mảnh đất trống nhỏ, phía dưới cỏ cây cành lá bị cánh quạt mang tới luồng gió khổng lồ ép cong xuống. Hai cái dây thừng từ hai bên cửa khoang được bỏ xuống, bên trong khoang thuyền đội viên theo dây thừng động tác lưu loát trượt lên lục.
Một đội viên rơi xuống đất đầu tiên, nhanh chóng lấy xuống cái móc khóa an toàn chân sau tư thế quỳ gối cầm súng canh gác. So sánh với những người cao lớn khác, người này thân hình ngược lại gầy rất nhiều, giấu ở bên trong đồng phục tác chiến nguỵ trang thân hình nhỏ bé đơn độc giống như không chịu được trang bị nặng nề trên người, có thể di động lại làm linh hoạt thành thạo, hai mắt sắc bén như đao nhìn chăm chú vào tất cả chung quanh gió thổi cỏ lay, toàn thân cũng lộ ra một cỗ mạnh mẽ nhiệt tình làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Trừ bỏ anh em vào sinh ra tử nhiều năm ở bên cạnh, cho dù ai cũng sẽ không tin tưởng ở nơi hỗn tạp này trong một đám đàng ông tinh tráng người này thật sự đúng là phụ nữ không thể giả được, hơn nữa còn giữ danh hiệu Athena là thành viên nữ duy nhất trong tiểu đội.
Đội viên phía sau sau khi hạ xuống nhanh chóng phụ trách nhận canh gác một hướng khác, ăn ý bao quanh trở thành một hình tròn phòng hộ. Toàn bộ đội viên chạm đất, phi công lái máy bay trực thăng lên cao thay đổi hướng đi rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
Xác nhận tình huống chung quanh không khác thường, Cố Lạc vung tay lên, các đội viên nhanh chóng tiến vào rừng nhiệt đới vắng vẻ nhất nước M.
Một đội người theo sợi dây hạ xuống rút lui chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, qua trong giây lát tất cả lại quay về yên tĩnh như lúc đầu.
Ngay khi lúc này đây phía sau rừng nhiệt đới rậm rạp bát ngát, một cứ điểm bí ẩn – bọn họ tự xưng là căn cứ J, người ở đó cũng không biết giờ phút này đang có một tiểu đội Dong Binh trang bị hoàn mỹ huấn luyện nghiêm chỉnh lặng yên không tiếng động dưới sự che chở của đêm tối hướng tới bọn họ từng bước tiến tới gần.
***
Thời điểm phát giác có người dùng cái chìa khóa mở cửa chính, người đàn ông ở bên trong phòng liền tỉnh.
Bình thường thời gian này thì sẽ không có người trở lại dùng hình với hắn, người đàn ông chống lên nửa người nhìn chăm chú vào cửa sắt khép chặt của hình phòng. Sau khi cửa sắt bị người từ bên ngoài mở ra, hắn nhìn thấy lại là hai người binh lính mặc đồng phục tác chiến, trên mặt thoa thuốc màu ngụy trang mang theo súng.
Thấy rõ tình hình bên trong phòng, một người xoay người lưng quay về phía bọn họ giơ súng canh gác ở tại cửa ra vào, tên còn lại cất bước đi vào, từ đầu tới đuôi quan sát người đàn ông này một phen, nhỏ giọng hỏi thăm."Wesson tiên sinh?"
Người đàn ông mặc dù bị thương, nhưng trạng thái tinh thần cũng khá tốt, khi đối phương quan sát mình đồng thời từ đầu tới đuôi tỉ mỉ đem người thân hình gầy trước mặt này nhìn qua mấy lần, cũng ở lúc đối phương mở miệng là lúc liền xác nhận suy đoán của mình —— đây là một người phụ nữ.
Hỏi xong những lời này, Cố Lạc rõ ràng cảm nhận được người này ánh mắt từ ban đầu cẩn thận phòng bị chậm rãi bắt đầu biến chuyển, loại chuyển biến này cũng không phải là bởi vì câu hỏi của cô, mà bởi vì cô.
Người đàn ông ngồi dậy ngồi dậy, lung lay xiềng xích trói buộc tay chân mình."Là tới cứu tôi, hay là tới giết tôi?"
Cố Lạc dời họng súng lên trên, nhắm ngay mi tâm của hắn."Trả lời tôi hai vấn đề: Vợ ngài Đệ Nhị Nhậm thích động vật gì nhất?"
Người đàn ông: "Sóc."
"Con nhỏ nhất ra đời vào tháng mấy?"
"Tháng tư, ngày đó trời đổ mưa."
Cố Lạc sau khi hắn trả lời xong mới rốt cuộc dời đi họng súng, đem cây súng vác sau lưng, đẩy ra mũ giáp nhìn ban đêm ở trên đầu, đè lại máy truyền tin báo cáo: "Con tin an toàn, đã xác nhận thành công thân phận."
Cô tiến lên ngồi xổm xuống liếc nhìn xiềng xích, từ trên thân thể lấy ra công cụ dễ dàng đem cạy ra, dùng băng gạc tùy thân đem hai chân hắn bị thương máu thịt be bét băng bó lại, ngẩng đầu hỏi hắn."Có thể đi sao?"
Người đàn ông gật đầu.
Có thể là do giam giữ quá lâu, lúc đứng dậy không khỏi có chút lảo đảo, Cố Lạc kịp thời đỡ lấy hắn, đem cánh tay hắn khoác lên trên vai mình. "Dựa vào tôi."
Người đàn ông nhíu mày, không nhúc nhích."Nếu như mà tôi mới vừa rồi không có trả lời vấn đề của cô, sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Vậy tôi chính là tới giết ngài."
Giọng nói Cố Lạc y hệt như đang đàm luận thời tiết trả lời hắn, làm cho người đàn ông nghe nói xong chỉ do dự chốc lát liền đem một phần sức nặng chuyển dời đến trên người cô.
Cố Lạc âm thầm ổn định trọng tâm, đối diện với người đàn ông mở miệng nhỏ giọng kêu."Đội trưởng, có thể rút lui."
Từ Ngao xoay người lại, hướng người đàn ông gật đầu ý bảo, nói ra lời nói vô cùng công thức hóa lại vừa ngầm uy hiếp."Wesson tiên sinh, chúng tôi là tới cứu ngài đi ra, nhưng ngài phải bảo đảm trước khi rời khỏi nơi này phải hoàn toàn nghe lệnh của tôi, không thể tự tiện làm bất cứ chuyện gì."
Tính mạng trải qua giam giữ, người đàn ông tự nhiên phối hợp.
Nhưng ngay khi Cố Lạc mới vừa đi ra cửa thì cũng cảm giác bàn tay của người đàn ông này ở trên eo cô siết chặt ra ám hiệu. Cố Lạc không có lên tiếng, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng.
Hắn không có ở trên mặt cô nhìn thấy nét mặt mong đợi, nhưng lại cảm thấy thú vị.
. . . . . .
Đi ra khỏi căn phòng nhốt hắn hơn nửa tháng, người đàn ông phát hiện trong bóng tối còn có mấy tên mặc trang phục quân nhân giống nhau, trên đồng phục tác chiến của bọn họ không có quá nhiều tiêu chí dùng cho phân biệt thân phận.
"Năm người các ngươi đã tới rồi?"
Hắn hình như có nghi vấn rất sâu, nhưng không có ai giải thích cho hắn, hình như căn bản không đem loại nghi vấn này để ở trong lòng.
Mấy người đem hắn bảo hộ ở trung tâm, mang theo hắn vòng qua tầng tầng thủ vệ cùng hệ thống theo dõi, xuyên qua lưới sắt làm thành chướng ngại cùng một mảng nhỏ lùm cây cuối cùng đi tới một bên hồ.
Cả quá trình rút lui im hơi lặng tiếng, bọn họ tựa như bị câm, không nói một chữ, tất cả khai thông đều dựa vào tay ra hiệu làm cho người ta xem không hiểu.
Từ Ngao ra lệnh đội ngũ dừng lại, đè xuống máy truyền tin liên lạc vơi thuộc hạ bên kia bờ hồ phụ trách đánh úp yểm trợ."S, tình huống như thế nào?"
"An toàn, thủ vệ tháp canh ngủ thiếp đi." Ace thông qua kính ngắm thời khắc quan sát tình huống đối diện.
"Chúng ta năm phút sau lặn xuống nước, chú ý che chở."
"Nhận được."
"Lặn xuống nước?" Người đàn ông lại một lần đặt câu hỏi."Không phải bơi qua?"
Cố Lạc lấy ra một túi dụng cụ dưỡng khí đưa cho người đàn ông đeo lên, chợt bị hắn bắt được tay. Cố Lạc bỗng chốc giương mắt, ánh mắt sắc bén, kéo kéo tay, bị hắn nắm càng chặt hơn.
"Wesson tiên sinh ——"
"Phụ nữ." Người đàn ông mở miệng cắt đứt cô, giương mắt cúi đầu ở mu bàn tay của cô in lên một cái hôn khẽ.
"Cô có thể gọi tôi là Tác Nhĩ."
. . . . . .
Tác Nhĩ nói xong câu này, nhạy cảm phát giác chung quanh mấy người đàn ông này mặc dù không có động tác gì, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần khác thường.
Không khí quanh mình có chút biến hóa vi diệu, trong thời gian hắn đang phân tâm, Cố Lạc chợt rút tay về, đem dụng cụ dưỡng khí trên người hắn cố định chốt thật tốt, lập tức đứng dậy đi tới sau lưng Từ Ngao.
Từ Ngao ăn ý cùng cô trao đổi vị trí, khom người kiểm tra mấy chỗ bị thương nặng hơn trên người Tác Nhĩ."Chúng tôi muốn từ nơi này lặn xuống nước đến bên đối diện, sẽ không đối với vết thương trên người ngài tạo thành ảnh hưởng quá lớn, người của tôi sẽ mang ngài theo...ngài cần phải làm là ngậm bình ô xy mãi cho đến khi nổi trên mặt nước mới thôi. Cách nơi này không tới 50m có một tháp canh của quân địch, nếu như ngài trong quá trình lặn xuống nước phát ra động tĩnh quá lớn hoặc là thò đầu lên trên mặt nước, rất dễ dàng bị đèn pha phát hiện sau đó sẽ lập tức có súng chào hỏi tới đây."
Từ Ngao lúc giao phó những thứ này thái độ giống như là cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, lãnh khốc cứng nhắc không mang theo tình cảm, hình như cũng không đem thân phận của người đàn ông này để ở trong mắt. Tác Nhĩ cũng phát giác rồi, "Nếu như mà tôi không có đoán sai, dù là đạn hỏa tiễn hướng tôi bay tới, các anh cũng phải liều mạng giúp tôi không phải sao?"
Từ Ngao hơi kéo khóe miệng, "Vì bảo đảm nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành cũng vì tính mạng thuộc hạ của tôi, nếu cần thiết, tôi sẽ lựa chọn đánh ngài ngất xỉu."
Hắn không giống đùa giỡn người, Tác Nhĩ không hề tiếp tục cái đề tài này nữa, cằm hếch một cái về phía sau hắn: "Do người phụ nữ kia mang tôi theo?"
"Nơi này không có phụ nữ." Từ Nao tính nhẫn nại cực tốt trả lời hắn, "Chỉ có đội viên của tôi."
Tác Nhĩ ánh mắt liếc nhìn Cố Lạc, đối với Từ Ngao không có biểu cảm gì cười một tiếng.
"Tôi muốn biết tên của cô ấy."
. . . . . .
. . . . . .
Từ biên giới nước M được cứu ra rồi đến ngày kế chờ một đoàn người khác tới giao tiếp nhiệm vụ, Tác Nhĩ trên đầu trùm khăn màu đen giống như một phạm nhân bị mang theo lên máy bay trực thăng, cho đến cuối cùng, hắn cũng không thể lấy được tên tuổi người phụ nữ kia, thậm chí ngay cả tướng mạo chân thật khi cô tẩy thuốc màu ngụy trang cũng không có duyên nhìn thấy.
Đưa mắt nhìn máy bay trực thăng hộ tống hắn cất cánh, Cố Lạc mới lấy xuống kính mát kéo khăn che mặt hình tam giác, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo."Cũng không nên nhận nhiệm vụ này, thứ người như thế để hắn chết ở trong tay đám người đó là tốt nhất, cũng coi là thay dân trừ hại."
"Đi về hỏi anh cô, cậu ta mới là thủ lĩnh, nhiệm vụ là cậu ta nhận, mệnh lệnh là cậu ta hạ, tôi và cô một dạng chỉ là người chấp hành." Không phải là trong khi làm nhiệm vụ Từ Ngao tựa như thay đổi, căn bản không giống như Tác Nhĩ nhìn thấy lãnh khốc nghiêm túc như vậy, kính mát hạ xuống ngược lại là vẻ mặt tràn đầy ý cười."Cô cũng không phải là lần đầu tiên, nghiêm túc như vậy?"
Xác thực, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thi hành nhiệm vụ cứu viện, cũng không phải là lần đầu tiên bị con mắt nhân vật phát hiện cô là phụ nữ, bị ngôn ngữ lỗ mãng đùa giỡn cũng không phải là chưa từng có, bọn họ sớm thành thói quen. Nhưng chưa có người nào có thể làm cho Cố Lạc ghét như vậy, ánh mắt của Tác Nhĩ nhìn cô khiến cho cô có cảm giác vô cùng không thoải mái, thậm chí là chán ghét.
"Chỉ mong về sau sẽ không phải gặp lại người này." Cố Lạc xoay người liền hướng một chiếc máy bay trực thăng khác đang chờ đợi bọn họ đi tới.
Ace trong miệng nhai kẹo cao su, không nhịn được hỏi Từ Ngao: "Cô nhóc thế nào?"
"Bị người cợt nhả quấy nhiễu không thành." Từ Ngao thuận miệng nhạo báng một câu, chọc cho các huynh đệ cười nhẹ .
"Thật sự là có người cùng tôi một dạng háo sắc không muốn sống." Ace chậc chậc hai tiếng, lập tức hiểu Từ Ngao ám chỉ là ai."Vậy nguyên nhân cô nhóc tức giận là do bị tính cách cợt nhả quấy rối, vẫn là chưa thực hiện được?"
"Sao không tự mình đi hỏi cô ấy?"
"Miễn, tôi còn muốn sống yên ổn ngày mấy ngày nữa."
Nhưng thứ người như bọn họ, nhất định không trải qua cuộc sống tầm thường của người bình thường.
Đến gần thêm khu vực biên giới nước Mỹ, mấy chiếc xe vận chuyển ngoại hình bình thường tạo thành cát bụi đầy trời trên lộ trình chạy.
Ngoài ngàn dậm, điện thoại của người nào đó vang lên, không biết người bên kia đầu điện thoại hướng tới hắn báo cáo cái gì, hắn chỉ dạ liền cắt đứt, ngón tay đang kẹp nửa điếu thuốc lá giơ giơ lên, người đàn ông phía sau khẽ khom người chờ đợi mênh lệnh.
"Thông báo Athena, có thể hành động."
"Vâng"
Bên kia, máy bay trực thăng chở Athena trở về đã đáp xuống đất, đoàn người Từ Ngao còn chưa đi rất nhanh máy truyền tin liền vang lên.
Từ Ngao nghe xong, chỉ giản lược trả lời một câu: "Hiểu." Sau đó xoay người mặt ngó thuộc hạ."Nhiệm vụ mới, trở về bổ sung đạn dược, sửa sang lại trang bị, bốn mươi phút sau lên đường."
"Vâng"
Các đội viên không có oán trách, giống như là thói quen liên tục tác chiến, mang theo ba lô ngồi lên xe jeep chờ đợi bọn họ.
Cố Lạc đi tới bên cạnh xe đem ba lô cùng súng bỏ vào chỗ ngồi phía sau, trong lúc vô tình phát hiện Từ Ngao đang nhìn mình, cho là hắn có chuyện muốn nói rõ với mình."Sao vậy?"
Từ Ngao trầm ngâm chốc lát, cố ý nhỏ giọng."Chúng ta phải đi phục kích một đội xe vận chuyển trang bị, cướp hàng hóa trên đó."
". . . . . ."
". . . . . ."
Không đợi được đoạn sau, Cố Lạc tò mò nháy mắt."Sau đó thì sao?"
Từ Ngao nhìn cô, chậm rãi mở miệng.
"Tôi cảm thấy trước cần thiết thông báo cho cô, số hàng chúng ta sắp sửa cướp kia, tình báo nói hắn cũng có mặt, là Thi Dạ Triêu."
Cố Lạc sắc mặt nhất thời biến đổi, "Cố chủ là ai ?"
"Thân phận cố chủ là bảo mật, chúng ta không thể nào biết."
"Người nào ra lệnh?"
"Còn có thể là ai ?" Từ Ngao nở nụ cười châm chọc.
"Anh cô, Cố Doãn."
. . . . . .
/110
|