2030.
Thẩm Thất không hề do dự, dẫn Thẩm Lục đi thẳng đến căn hộ nhỏ mà cô thuê.
Tuy cô không sống ở đây, nhưng những thứ cần thiết cơ bản ở đây đều có đủ cả.
Thẩm Thất đẩy Thẩm Lục vào trong phòng tắm bắt anh tắm trước, sau đó lục lọi những quần áo mà Triển Bác đã từng mặc qua.
Sờ vào những bộ quần áo đã bị cô gói lại, những ký ức được chôn sâu kia cũng từ từ quay về, Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ…
“Tiểu Thất, anh tắm xong rồi.” Thẩm Lục đi từ trong nhà tắm trở ra, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn mà thôi.
Thẩm Thất lúc này mới bừng tỉnh, nhìn thấy thân hình hoàn hảo đến tinh tế của anh trai mình, bất chợt cô cũng phải đỏ mặt lên.
Thẩm Thất hốt hoảng nhét quần áo trong tay mình vào lòng của Thẩm Lục: “Vào trong thay đồ rồi mới ra đây.”
Thẩm Lục ngoan ngoãn làm theo, đợi đến khi Thẩm Lục bước ra ngoài một lần nữa, thì trên người anh đã mặc xong quần áo của Triển Bác rồi.
Thẩm Lục cao hơn Triển Bác một chút, cho nên những quần áo này không vừa lắm.
Nhưng mà, có còn hơn không.
Thẩm Thất nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ không nói nên lời của anh trai mình, sau khi được tắm táp liền trở nên kiều diễm hơn, cô thở dài một tiếng nói: “Anh đẹp trai như vậy, em biết nên làm sao đây! Nào, cúi đầu xuống, để em lau khô tóc cho anh.”
Thẩm Lục ngoan ngoãn cúi đầu xuống, để cho Thẩm Thất lau đầu cho anh.
Sau khi chăm sóc Thẩm Lục xong, Thẩm Thất mới có tâm trạng tắm nước nóng, thổi khô tóc, thay một bộ quần áo.
Thẩm Thất vừa lau tóc vừa đi ra từ trong phòng tắm, liền nhìn thấy Thẩm Lục đang ngồi trên sàn, vô cùng nghiêm túc vẽ những đường cong.
Bao nhiêu năm nay, Thẩm Lục hầu như rất thích vẽ những đường cong.
Tuy mọi người đều không nhìn ra anh ấy đang vẽ gì, nhưng anh vẫn vẽ rất nghiêm túc.
Thẩm Thất ngồi kế bên Thẩm Lục: “Anh đang vẽ gì vậy?”
“Mật khẩu két sắt của cha.” Thẩm Lục trả lời không hề do dự.
Đôi tay đang lau khô tóc của Thẩm Thất khựng lại: “Anh đã từng thấy qua mật khẩu của cha sao?”
Thẩm Lục gật đầu, nói: “Anh đã từng nhìn thấy ông ấy mở qua một lần.”
Thẩm Thất chỉ vào những đường cong đó: “Tại sao lại là đường cong mà không phải là con số?”
Thẩm Lục nghiêng đầu qua, nhưng cũng không cách nào trả lời câu hỏi này được.
Thẩm Thất cầm lấy tấm giấy đó, những đường con trên đó dài ngắn khác nhau.
Nhìn có vẻ như không có quy luật, nhưng thật ra có thể tìm ra được quy luật tiềm ẩn bên trong…
Đợi đã, nét cong một ngắn một dài này sao lại giống những con số hệ nhị phân như vậy?
Ánh mắt Thẩm Thất khẽ run lên, cô cầm lấy cây viết trong tay Thẩm Lục ngay lập tức, dùng số 1 và số 0 đại diện cho đường cong dài và đường cong ngắn bên dưới.
Khi Thẩm Thất viết xong, toàn thân cô chợt bất động!
Quả thật là một mật khẩu sáu số!
Đợi đã, anh trai có bệnh trầm cảm từ nhỏ, chưa từng đi học qua tính toán lần nào cả, sao anh ấy lại biết tính hệ nhị phân chứ?
Thẩm Thất lập tức vẽ một tổ hợp những con số cho Thẩm Lục: “Anh, vẽ thêm một cái nữa đi.”
Thẩm Lục nhìn dòng chữ đó một lần, thậm chí không cần xem lần thứ hai, đã có thể vẽ ra một chuỗi đường cong dài ngắn không bằng nhau khác.
Thẩm Thất cầm lên xem thêm một lần nữa, cô vô cùng kinh ngạc!
Sao lại, đúng hết cả rồi!
Thẩm Thất gấp rút hỏi: “Anh, hệ nhị phân này anh học từ ai vậy? Hả? Học từ khi nào vậy?”
Thẩm Lục hiển nhiên không hiểu câu này của Thẩm Thất có ý gì, anh ấy chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất kiên nhẫn nói: “uhm, sao anh lại nghĩ đến việc dùng những đường cong để thể hiện những con số này chứ?”
Thẩm Lục cuối cùng cũng hiểu được, anh nhe răng cười: “Tiểu Thất, sách,”
Thẩm Thất đột nhiên mở to mắt ra: “Sách? ý anh nói, anh đã từng xem qua sách của em ư?”
Thẩm Lục gật đầu.
Thẩm Thất cảm thấy toàn thân bất ổn: “Đợi đã, ý anh là, anh đã từng xem qua sách giáo khoa toán của em, cho nên anh đã tự học được hệ nhị phân ư?”