Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt nghi hoặc rồi lại nói: “Mấy ngày nay con luôn luôn nghĩ mẹ không tiếc tất cả mọi thứ, chỉ muốn con đáp ứng cưới Daisy, như vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề …” Anh cố ý đừng lại một chút. “Vấn đề gì?” Bà Uông nhìn anh, trong lòng lại càng khẩn trương, lo lắng, chẳng lẽ nó đã biết??? Không, không có khả năng, nó làm sao có thể biết được. Chuyện kia đã qua hai mươi mấy năm rồi, vả lại bọn họ đã giao ước rõ ràng, ai cũng không thể nói.
“Điều này chỉ có thể hiểu rõ con không phải là con trai ruột của hai người. Có lẽ quan hệ giữa Daisy với mẹ và cha còn thân thiết hơn, tuy rằng con không biết là quan hệ như thế nào mà thôi.” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm bà.
Bà Uông ngây ra một lúc mới xì một tiếng, lấy tay vỗ vỗ anh, nhịn không được cười ha hả: “Con trai, vì sao con không nói Daisy mới là con gái ruột của mẹ và cha con?”
“Con cũng từng nghĩ như vậy, tuy nhiên mẹ và cha đều là người Trung Quốc, dù gien có biến dị như thế nào cũng sẽ không sinh ra một đứa trẻ người Mĩ. Vậy kết quả chỉ có một, con không phải con của hai người sinh ra.” Mặc dù anh biết khả năng này rất nhỏ, nhưng mà anh thật sự không tìm ra lý do nào khác.
“Con không phải mẹ sinh ra thì là ai sinh ra, vậy con ở trong bụng mẹ nằm mười tháng là vô ích sao.” Bà Uông lấy tay gõ đầu anh một cái, tại sao anh có thể có loại ý tưởng kỳ quái này.
“Vậy mẹ cho con một lý do tại sao mẹ vì Daisy không thèm để ý đến cảm nhận của con?” Uông Hạo Thiên nhìn bà chăm chú.
“Mẹ là vì muốn chú Mạch Lâm của con có thể an tâm ra đi. Tuy nhiên bây giờ tốt rồi, mẹ nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.” Bà Uông cười, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết.
“Là biện pháp gì?” Anh tức giận hỏi, đối với biện pháp của bà hoàn toàn không dám có ảo tưởng gì nữa.
“Giả kết hôn, con cùng Daisy giả kết hôn, chỉ cần khiến chú Mạch Lâm yên tâm là được rồi.” Bà Uông nói.
“Daisy đồng ý không?” Anh suy nghĩ lại, giả kết hôn, đây cũng là một biện pháp không tồi.
“Con bé đồng ý, còn con, con đồng ý không?”
“Con có thể không đồng ý sao?” Anh cũng không muốn mãi bị giam ở trong này, anh càng muốn quay về sớm một chút để gặp Vi Vi.
“Được, vậy cứ làm như thế. Ngày mai chúng ta phải đi xem chú Mạch Lâm, nói cho ông ấy biết con đã đồng ý.” Bà Uông thở phào, cuối cùng sự tình có thể giải quyết vẹn toàn, thế nhưng bà đã nghĩ quá đơn giản rồi.
* * * * * * *
Vẻ mặt Uông Hạo Thiên xanh mét, từ bên ngoài đi vào trong nhà, sắc mặt bà Uông lúng túng không chịu nổi, Daisy theo ở phía sau đỡ lấy bà.
“Mẹ, đây chính là biện pháp mẹ nghĩ ra, mẹ thử nói xem làm sao bây giờ?” Anh nổi giận đùng đùng hỏi.
Ánh mắt bà Uông chợt hiện một tia né tránh: “Con trai, mẹ cũng thật không ngờ sẽ biến thành thế này.”
“Hạo Thiên, nếu anh thật sự không muốn vậy quên đi, em sẽ nói rõ ràng với cha, anh không cần đối xử với mẹ như vậy.” Daisy lần đầu tiên nổi giận với anh.
“Vậy em đi nói đi, muốn nói em cũng đã sớm nói rồi.” Uông Hạo Thiên hướng về phía cô quát, dù sao anh cũng đang buồn bực muốn phát tiết.
“Anh …” Daisy không nghĩ tới anh lại có thể quát mình như vậy, từ nhỏ đến lớn anh đều thương yêu mình, cái gì cũng đều nhường nhịn, còn chưa từng khiến cho mình chịu qua tủi thân, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, xoay người bỏ chạy.
“Daisy …” Bà Uông muốn đuổi theo.
“Mẹ, mẹ đứng lại. Mẹ nói cho con biết đây có phải lại là mưu kế của mẹ không? Trước giả vờ để cho con đồng ý kết hôn, sau đó nhờ chú Mạch Lâm nói ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy con cùng Daisy đăng ký kết hôn.” Uông Hạo Thiên lập tức bắt lấy bà, tức giận nhìn bà chằm chằm, tại sao mẹ lại trở thành như thế này.
“Tại sao con có thể nghi ngờ mẹ như vậy?” Bà Uông bị chọc giận, liền tát tai anh.
“Bốp” một tiếng vang lên,sau đó là một cái dấu bàn tay đỏ au.
Uông Hạo Thiên kinh ngạc nhìn bà, từ nhỏ đến lớn mẹ còn chưa từng đánh anh. Cho dù chính mình gây họa, khiến bà tức giận đến mấy, nhưng mà cũng không có ra tay, hôm nay bà lại có thể ra tay đánh mình.
Nghe được tiếng vang, bà Uông cũng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy tay của mình đang phát run, lại thấy mặt anh bị đánh đỏ đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao lại ra tay đánh anh, run rẩy muốn chạm vào anh: “Con làm sao rồi? Có đau không?”
“Mẹ thật sự muốn con cưới Daisy như vậy sao? Được, con cưới cô ấy, mẹ hài lòng chưa?” Uông Hạo Thiên nổi giận gầm lên một tiếng liền xoay người bỏ lên lầu.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống dọc theo khuôn mặt. Bà Uông lập tức ngồi ở trên ghế sa lon khóc rống lên. Có lẽ bà sai rồi, bà thật sự sai rồi, bà không nên đem ý nghĩ của mình áp đặt cho con trai.
Di động đột nhiên vang lên, là Daisy, bà lau lau nước mắt vội vàng nghe điện thoại, không đợi bà nói chuyện bên trong liền truyền đến tiếng khóc của cô.
“Mẹ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cha con đột nhiên té xỉu.”
“Daisy, con đừng khóc, mẹ lập tức tới ngay. Tại sao cha con lại đột nhiên té xỉu?” Bà một bên bảo lái xe chuẩn bị xe, một bên chạy ra ngoài.
“Con cũng không biết. Con nói cho ông ấy biết Hạo Thiên không thích con, con không muốn cùng anh ấy kết hôn, cha con liền ngất xỉu.” Daisy khóc vô cùng thương tâm.
“Tại sao con có thể đi nói cho ông ấy biết? Con không biết ông ấy là người bệnh sao?” Bà Uông mắng cô.
“Con chỉ là trong lúc xúc động mà thôi.” Cô khóc.
“Được rồi, con đừng khóc, mẹ lập tức tới ngay, tất cả chờ mẹ đến đó rồi nói sau.” Bà Uông ngắt di động ngồi lên xe.
Uông Hạo Thiên ngồi ở ban công trên lầu hút xì gà. Anh có chút hối hận vừa rồi bản thân nói linh tinh, nhất định khiến mẹ bị thương tâm cho nên bà mới tức giận như vậy.
Nhưng mà chính mình thật không rõ tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao, vì sao mẹ cố chấp muốn anh cưới Daisy như thế, vả lại Daisy là con gái của bà có cái gì khác biệt.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đã hơn một tháng, không biết cô sống có tốt không? Đợi lâu như vậy mình cũng chưa trở về, không biết cô có tức giận không.
Không được, anh không thể cứ chờ đợi, anh nhất định phải trở về, nếu không trở về Thiên Lỗi cũng sẽ tức giận. Anh quyết định cùng mẹ đánh bài ngửa.
Sắc mặt Bà Uông thật khó nhìn, từ trong bệnh viện trở về, nghĩ đến mới vừa rồi nhìn thấy Mạch Lâm, câu nói đầu tiên của ông chính là hỏi bà vì sao Hạo Thiên lại không đồng ý. Cho dù không muốn cưới Daisy, ông cũng nhất định phải nghe được chính miệng Hạo Thiên tự nói với ông.
Bà giải thích với ông là sẽ coi Daisy như con gái của mình mà đối đãi thật tốt, nhưng bà nhận ra ông rất tức giận. Tuy rằng ông không có nói cái gì, nhưng mà bà nhìn đã hiểu, ánh mắt chất vấn của ông chính là nói cho bà biết Hạo Thiên nhất định phải cưới Daisy. Chẳng qua bà nên nói như thế nào để thuyết phục con trai mình đây.
“Điều này chỉ có thể hiểu rõ con không phải là con trai ruột của hai người. Có lẽ quan hệ giữa Daisy với mẹ và cha còn thân thiết hơn, tuy rằng con không biết là quan hệ như thế nào mà thôi.” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm bà.
Bà Uông ngây ra một lúc mới xì một tiếng, lấy tay vỗ vỗ anh, nhịn không được cười ha hả: “Con trai, vì sao con không nói Daisy mới là con gái ruột của mẹ và cha con?”
“Con cũng từng nghĩ như vậy, tuy nhiên mẹ và cha đều là người Trung Quốc, dù gien có biến dị như thế nào cũng sẽ không sinh ra một đứa trẻ người Mĩ. Vậy kết quả chỉ có một, con không phải con của hai người sinh ra.” Mặc dù anh biết khả năng này rất nhỏ, nhưng mà anh thật sự không tìm ra lý do nào khác.
“Con không phải mẹ sinh ra thì là ai sinh ra, vậy con ở trong bụng mẹ nằm mười tháng là vô ích sao.” Bà Uông lấy tay gõ đầu anh một cái, tại sao anh có thể có loại ý tưởng kỳ quái này.
“Vậy mẹ cho con một lý do tại sao mẹ vì Daisy không thèm để ý đến cảm nhận của con?” Uông Hạo Thiên nhìn bà chăm chú.
“Mẹ là vì muốn chú Mạch Lâm của con có thể an tâm ra đi. Tuy nhiên bây giờ tốt rồi, mẹ nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.” Bà Uông cười, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết.
“Là biện pháp gì?” Anh tức giận hỏi, đối với biện pháp của bà hoàn toàn không dám có ảo tưởng gì nữa.
“Giả kết hôn, con cùng Daisy giả kết hôn, chỉ cần khiến chú Mạch Lâm yên tâm là được rồi.” Bà Uông nói.
“Daisy đồng ý không?” Anh suy nghĩ lại, giả kết hôn, đây cũng là một biện pháp không tồi.
“Con bé đồng ý, còn con, con đồng ý không?”
“Con có thể không đồng ý sao?” Anh cũng không muốn mãi bị giam ở trong này, anh càng muốn quay về sớm một chút để gặp Vi Vi.
“Được, vậy cứ làm như thế. Ngày mai chúng ta phải đi xem chú Mạch Lâm, nói cho ông ấy biết con đã đồng ý.” Bà Uông thở phào, cuối cùng sự tình có thể giải quyết vẹn toàn, thế nhưng bà đã nghĩ quá đơn giản rồi.
* * * * * * *
Vẻ mặt Uông Hạo Thiên xanh mét, từ bên ngoài đi vào trong nhà, sắc mặt bà Uông lúng túng không chịu nổi, Daisy theo ở phía sau đỡ lấy bà.
“Mẹ, đây chính là biện pháp mẹ nghĩ ra, mẹ thử nói xem làm sao bây giờ?” Anh nổi giận đùng đùng hỏi.
Ánh mắt bà Uông chợt hiện một tia né tránh: “Con trai, mẹ cũng thật không ngờ sẽ biến thành thế này.”
“Hạo Thiên, nếu anh thật sự không muốn vậy quên đi, em sẽ nói rõ ràng với cha, anh không cần đối xử với mẹ như vậy.” Daisy lần đầu tiên nổi giận với anh.
“Vậy em đi nói đi, muốn nói em cũng đã sớm nói rồi.” Uông Hạo Thiên hướng về phía cô quát, dù sao anh cũng đang buồn bực muốn phát tiết.
“Anh …” Daisy không nghĩ tới anh lại có thể quát mình như vậy, từ nhỏ đến lớn anh đều thương yêu mình, cái gì cũng đều nhường nhịn, còn chưa từng khiến cho mình chịu qua tủi thân, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, xoay người bỏ chạy.
“Daisy …” Bà Uông muốn đuổi theo.
“Mẹ, mẹ đứng lại. Mẹ nói cho con biết đây có phải lại là mưu kế của mẹ không? Trước giả vờ để cho con đồng ý kết hôn, sau đó nhờ chú Mạch Lâm nói ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy con cùng Daisy đăng ký kết hôn.” Uông Hạo Thiên lập tức bắt lấy bà, tức giận nhìn bà chằm chằm, tại sao mẹ lại trở thành như thế này.
“Tại sao con có thể nghi ngờ mẹ như vậy?” Bà Uông bị chọc giận, liền tát tai anh.
“Bốp” một tiếng vang lên,sau đó là một cái dấu bàn tay đỏ au.
Uông Hạo Thiên kinh ngạc nhìn bà, từ nhỏ đến lớn mẹ còn chưa từng đánh anh. Cho dù chính mình gây họa, khiến bà tức giận đến mấy, nhưng mà cũng không có ra tay, hôm nay bà lại có thể ra tay đánh mình.
Nghe được tiếng vang, bà Uông cũng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy tay của mình đang phát run, lại thấy mặt anh bị đánh đỏ đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao lại ra tay đánh anh, run rẩy muốn chạm vào anh: “Con làm sao rồi? Có đau không?”
“Mẹ thật sự muốn con cưới Daisy như vậy sao? Được, con cưới cô ấy, mẹ hài lòng chưa?” Uông Hạo Thiên nổi giận gầm lên một tiếng liền xoay người bỏ lên lầu.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống dọc theo khuôn mặt. Bà Uông lập tức ngồi ở trên ghế sa lon khóc rống lên. Có lẽ bà sai rồi, bà thật sự sai rồi, bà không nên đem ý nghĩ của mình áp đặt cho con trai.
Di động đột nhiên vang lên, là Daisy, bà lau lau nước mắt vội vàng nghe điện thoại, không đợi bà nói chuyện bên trong liền truyền đến tiếng khóc của cô.
“Mẹ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cha con đột nhiên té xỉu.”
“Daisy, con đừng khóc, mẹ lập tức tới ngay. Tại sao cha con lại đột nhiên té xỉu?” Bà một bên bảo lái xe chuẩn bị xe, một bên chạy ra ngoài.
“Con cũng không biết. Con nói cho ông ấy biết Hạo Thiên không thích con, con không muốn cùng anh ấy kết hôn, cha con liền ngất xỉu.” Daisy khóc vô cùng thương tâm.
“Tại sao con có thể đi nói cho ông ấy biết? Con không biết ông ấy là người bệnh sao?” Bà Uông mắng cô.
“Con chỉ là trong lúc xúc động mà thôi.” Cô khóc.
“Được rồi, con đừng khóc, mẹ lập tức tới ngay, tất cả chờ mẹ đến đó rồi nói sau.” Bà Uông ngắt di động ngồi lên xe.
Uông Hạo Thiên ngồi ở ban công trên lầu hút xì gà. Anh có chút hối hận vừa rồi bản thân nói linh tinh, nhất định khiến mẹ bị thương tâm cho nên bà mới tức giận như vậy.
Nhưng mà chính mình thật không rõ tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao, vì sao mẹ cố chấp muốn anh cưới Daisy như thế, vả lại Daisy là con gái của bà có cái gì khác biệt.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đã hơn một tháng, không biết cô sống có tốt không? Đợi lâu như vậy mình cũng chưa trở về, không biết cô có tức giận không.
Không được, anh không thể cứ chờ đợi, anh nhất định phải trở về, nếu không trở về Thiên Lỗi cũng sẽ tức giận. Anh quyết định cùng mẹ đánh bài ngửa.
Sắc mặt Bà Uông thật khó nhìn, từ trong bệnh viện trở về, nghĩ đến mới vừa rồi nhìn thấy Mạch Lâm, câu nói đầu tiên của ông chính là hỏi bà vì sao Hạo Thiên lại không đồng ý. Cho dù không muốn cưới Daisy, ông cũng nhất định phải nghe được chính miệng Hạo Thiên tự nói với ông.
Bà giải thích với ông là sẽ coi Daisy như con gái của mình mà đối đãi thật tốt, nhưng bà nhận ra ông rất tức giận. Tuy rằng ông không có nói cái gì, nhưng mà bà nhìn đã hiểu, ánh mắt chất vấn của ông chính là nói cho bà biết Hạo Thiên nhất định phải cưới Daisy. Chẳng qua bà nên nói như thế nào để thuyết phục con trai mình đây.
/156
|