Bách Sanh nhìn vết máu loan trên lưng mình qua gương, Dịch Phong ra tay rất mạnh, vết máu thấm qua cũng muốn khô cạn, đau nhói khắp nơi trên ngực và lưng. Nhưng gương mặt hắn không chút thay đổi, cầm lấy áo sơ mi thay ra. Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, hắn từ phòng tắm bước ra nói “Vào đi.”
Nhìn thấy Thiên Bắc đứng dựa lưng ở cửa, hắn vừa đi vừa cài cút áo, không nói gì cả. Thiên Bắc đi đến trước mặt hắn, kéo ghế dựa xuống ngồi. Quan sát kỹ từng ý tứ hàm xúc của hắn. Bách Sanh hướng đến giường nằm xuống. Không cẩn thận cọ phải tấm dựa lưng ở đầu giường, sắc mặt bỗng chút tái nhạt. Hắn kéo chăn qua “Sao vậy, lâu quá không gặp tôi, muốn ngồi nhìn tôi như vậy cả đêm à?”
Chân Thiên Bắc nhẹ đá vào mép giường, mắt đăm chiêu “Nói đi, nguyên nhân, nỗi khổ, muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
Bách Sanh nhìn hắn 1 hồi, buồn cười nói “Thần kinh, không có việc gì thì đi ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại, tôi muốn ngủ.”
Thiên Bắc không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén quan sát Bách Sanh. Bách Sanh lại thở dài “Nhìn nữa cũng không nhìn ra được gì đâu, tôi chỉ là không muốn học nữa, không có nguyên nhân.”
“Vậy còn Tiểu Liêu?”
Bách Sanh lại yên lặng, không lập tức trả lời anh, sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn Thiên Bắc “Nói đến cùng cũng là đến vì cô ấy.”
“Thiếu chút là tôi muốn xé anh ra thành trăm mãnh, anh đối với cô ấy thế nào anh còn không biết sao, nếu chỉ đơn giản là muốn nghĩ học, tại sao lại nói với cô ấy những lời như vậy?”
“Dậy cậu cảm thấy được cái gì?” Bách Sanh kéo cái gối qua kê lên đầu, miệng vết thương mới như không còn đau .
Thiên Bắc do dự “Có phải là … bên ngoài gặp cái gì phiền toái, nói ra để mọi người cùng giải quyết, còn hơn để 1 mình anh ôm khư khư.”
Ánh mắt Bách Sanh đầy phức tạp nhìn Thiên Bắc, buông lời trêu “Cậu không phải là xem truyền hình nhiều quá rồi chứ, hay là cùng dạng với Tiểu Liêu, đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, làm gì có nhiều tình yêu thương tâm hay là mấy nỗi khổ tâm gì gì đó.”
Thiên Bắc nhìn thấy bộ dạng lưu manh của hắn, trong lòng tức giận, cố hít sâu thở ra “Vậy, cho dù không muốn học, thì cũng đừng nói với Tiểu Liêu những lời như dậy, nha đầu đó anh đâu phải không biết, tâm tư rất đơn giản. Nhưng nếu là về anh thì cái gì cũng rất để bụng. Một câu của anh có khi cô ấy nghĩ cả đêm, phải rõ ràng, bằng không cô ấy lại gặm góc chăn cả đêm.”
Bách Sanh không nói, yên lặng chăm chăm nhìn chăn của mình.
Thiên Bắc nhìn hắn rất lâu không trả lời, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Bách Sanh bỗng mở miệng nói “Không phải cậu thích cô ấy chứ?”
Thiên Bắc dừng bước, quay đầu hình bóng ngược chiều sáng “Phải, rất thích, so với anh còn sớm hơn. Nhưng mà có tác dụng gì, người cô ấy thích là anh … cho nên Bách Sanh, phải đối tốt với cô ấy.”
Thiên Bắc đi đến cửa, đưa tay muốn đóng cửa, Bách Sanh lại lên tiếng “Thiên Bắc, Tiểu Liêu với tôi … sẽ không có kết quả. Tôi không thể cho cô ấy 1 cuộc sống bình thường. Nếu thật sự muốn tốt cho cô ấy, giúp cô ấy quên tôi đi.”
Thiên Bắc bỗng quay đầu lại, bước nhanh đến trước mặt hắn, rất nhanh nắm lấy vạt áo hắn “Anh nói lại lần nữa.”
Vẻ mặt Bách Sanh vô cùng nghiêm túc, 1 chữ cũng không sót lập lại “Nếu vì muốn tốt cho cô ấy … giúp ….” Câu sau nói chưa xong thì đã nhận lấy 1 quyền từ Thiên Bắc, Bách Sanh sờ khóe môi “Nhìn đi, tôi là người bạc tình vậy đó, cậu yên tâm để cô ấy theo tôi sao?”
Thiên Bắc tức giận, nắm chặt quyền gòi lại buông ra “Dịch Bách Sanh, anh muốn chơi trò gì, nói cho tôi biết, đừng đối với cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.”
Bách Sanh vẫn yên lặng như trước không nói lời nào.
Thiên Bắc nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tâm bình khí hòa lại nói “Tôi mặc kệ anh có cái nổi khổ gì, Tiểu Liêu là do anh chủ động trêu đùa. Có muốn nói gì thì tự đi mà nói với cô ấy, muốn đem tặng cô ấy cho tôi sao? Được, anh đi nói rõ với cô ấy trước, để cô ấy quên anh. Anh ở trong lòng cô ấy, làm sao tôi cướp được, anh ký thác cho tôi, nghĩ coi chuyện gì xảy ra?”
Nhìn những vật lộn giằng xé trên mặt Bách Sanh, Thiên Bắc cười châm biếm “Thế nào, nói không nên lời phải không? Như vậy, anh còn nói là anh không thích muốn buông tay nữa không?”
Bách Sanh vươn lưỡi liếm đi vết máu từ vết thương Thiên Bắc mới ban cho “Được thôi, Dịch Tiểu Liêu nếu cứ lởn quởn trong đầu, tôi cũng mặc kệ.”
Nắm tay Thiên Bắc siết càng chặt hồ như nghe được âm thanh két két vang ra, anh cắn chặt răng, như không thể tin nổi “Dịch Bách Sanh, từ khi nào anh biến thành như vậy?”
Bách Sanh nhíu mày, nhếch mép cười “Từ sớm rồi, 10 năm trước ở cô nhi viện, tôi đã là như vậy. Bây giờ phát hiện, cũng chưa muộn.”
Thiên Bắc tức giận đến không còn từ gì để nói, nghiến răng nghiến lợi thật muốn dùng hết sức đánh cho hắn tỉnh nhưng mà nhìn thấy thương tích trên người hắn vết thương vẫn chưa khép miệng không đành hạ thủ “Vậy lúc trước, tại sao lại trêu ghẹo cô ấy, anh biết rõ, cô ấy rất đơn giản …. Nhận thức sự việc ra sao mà, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Bách Sanh cuối đầu, che đi sợi tóc đang vướn trên mắt, ngữ khí vẫn là thoải mái vậy “Cảm thấy chơi vui thôi.”
Thiên Bắc nắm chặt quyền, khớp xương dường như sắp bị anh bóp nát “Bách Sanh, anh được lắm.”
Nhìn cánh cửa bị đánh ngã, hắn vẫn nằm trên giường, yên lặng tựa đầu vào giường ngẩng người, ngón tay nhẹ giữ lấy cái gối kê ở đầu.
*
Gió ban đêm thổi vào khiến Tiểu Liêu lạnh rét, cả người rung rẫy. Lúc này mới phát giác bản thân không biết khi nào mới có thể ngủ. Giương mắt nhìn cánh cửa ban công bị đẩy ra, trời đêm mùa thu, không khí thật sự lạnh. Gió đêm như cợt nhả thổi tấm màn cửa càng bay càng cao. Nó đứng dậy đi qua kéo cánh cửa lại. Tay cầm cửa, lạnh như chính cơn gió đêm thổi bên ngoài. Màu trắng vốn có của tấm màn mau chóng buông xuống, kéo tới ấm áp. Một cái ôm quen thuộc từ phía sau vòng lấy người nó. Lòng ngực ấm áp đó như bao trùm cả tấm lưng lạnh lẽo của nó, vị chanh nhàn nhạt bay lả tả khắp phòng.
Tiểu Liêu ngay cả 1 cử động nhẹ cũng không dám, sợ đây chỉ là ảo mộng.
Đầu Bách Sanh tựa lên bờ vai gầy yếu của nó, hơi thở nhè nhẹ phà vào cổ nó, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau. Không ai mở miệng trước sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng này. Bách Sanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt vào chỗ vết thương bị trúng roi của nó, thanh âm trầm thấp “Vẫn còn đau phải không?”
Tiểu Liêu lắc đầu, mắt nhìn hắn không chớp 1 cái, bên trong sớm đã ngấng nước, nó điều hòa lại hơi thở “Còn anh, đau không?”
Đầu Bách Sanh càng chôn sâu hơn “Ừ, đau, rất đau.”
“Em giúp anh thổi, 1 chút sẽ hết đau.”
Bách Sanh thở rất nhẹ, khẽ cười, ngón tay khẽ lướt qua chỗ xương con bướm của nó, cánh tay siết chặt hơn “Dịch Tiểu Liêu, về sau phải ăn nhiều lên, em rất gầy, bả vai khiến cằm anh đau.”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu.
Khóe môi Bách Sanh cười càng sâu “Tan học phải ngoan ngoãn về nhà ngay, làm tốt bài vở, không được xem truyện tranh bậy bạ.”
“Người khác ăn hiếp, phải về nói với anh, không được nén giận, nhượng bộ.”
“Ờ.”
“Không được chỉ biết nói “ờ”….”
“…. Được.”
Tiểu Liêu cảm thấy hai má Bách Sanh thật sự lạnh, nó đưa tay muốn sờ, nhưng đã bị Bách Sanh cầm lại, Bách Sanh và nó 10 ngón tay đan vào nhau, yên lặng trong chốc lát. Rất lâu, nó cảm nhận được bả vai mình hơi xót, nhỏ giọng hỏi “Bách Sanh, ngủ rồi.”
“Không có.” Giọng nói Bách Sanh khàn khàn, hắn đưa tay ôm nó vào lòng, hôm nay ngay lúc trăng tròn, ánh trăng sáng ngời, thanh thoát tiến vào phòng ngủ. Ánh trăng chiếu vào tấm ga giường trắng nõn. Bách Sanh đặt nó ở trên giường, chậm rãi hôn, hắn hôn thật sự rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận giống như nó là 1 thứ bảo bối chạm mạnh sẽ biến mất.
Tiểu Liêu khẩn trương nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt tha thiết nhìn theo hắn, Bách Sanh mỉm cười, kéo chăn ra cùng nằm với nó. Tiểu Liêu gối tay lên cánh tay hắn, mắt mở to nhìn nóc nhà. Không biết là đã qua bao lâu, Bách Sanh mới nghiêng mặt nhìn nó, khe khẽ gọi “Dịch Tiểu Liêu!”
“Hở.”
“Gối đầu của em, cánh tay anh tê cứng rồi, đổi tay đi.”
“Ờ.”
“Tiểu Liêu, ngày mai giúp anh 1 việc.”
“Làm gì?”
Bách Sanh vẫn chăm chú nhìn vào bóng đèn thủy tinh trên nóc nhà “Hôm nay, ba rất giận, giúp anh mua bánh kem dỗ dành ông vui.”
Tiểu Liêu nghiêng cả người bám vào người hắn “Chúng ta cùng nhau đi.”
“Ngày mai anh phải ở nhà dỗ dành Tưởng Mạch.”
“…. Ờ…” Tiểu Liêu âu sầu, trong đầu có loại dự cảm gì đó không tốt, rất khó lý giải.
Bách Sanh ôm sát nó, hôn lên trán nó “Ngủ thôi.”
*
Ngày hôm sau, khi Tiểu Liêu mua bánh kem trở về cũng là lúc nó nhận được tin Bách Sanh đã ra đi. Hắn đi đâu, đến nơi nào, không ai biết. Giống như lúc này hắn sinh ra không thấy hình bóng, tin tức mờ mịt. Tiểu Liêu nhìn thấy Tưởng Mạch đã khóc đến 2 mắt đỏ lên. Để bánh kem xuống hướng chạy lên phòng Bách Sanh. Trong tủ chỉ thiếu vài bộ quần áo, con người đó, nó không thể tin là Bách Sanh đã tan biến thật rồi. Điên loạn tìm kiếm khắp phòng, vẫn không thấy.
Bách Sanh chỉ để lại 1 tờ giấy, ghi đúng 1 câu ngắn củn “Cha mẹ, con ra đi, đừng lo lắng, con sẽ quay về.”
Tiểu Liêu nhìn tờ giấy đến ngẩn người, Bách Sanh thậm chí 1 chữ cũng không viết cho nó.
Di động của hắn sớm đã không liên lạc được, nó ngồi ngây ra trên giường ôm lấy gối, đầu ốc ngớ ngẩn, nghĩ đến những chuyện hôm qua, thì ra hắn sớm đã có kế hoạch. Nhưng mà hắn có thể đi đâu, hắn phải đi đâu, Tiểu Liêu ngắm nhìn 1 mảng xanh thẳm bên ngoài, cõi lòng chết dần trong yên lặng.
Bảy ngày, Tiểu Liêu cũng không bước ra khỏi phòng. Tưởng Mạch đã nghĩ rất nhiều cách cũng không dỗ được nó. Nó không nói lời nào, cũng không khóc, chỉ là ngồi đó bất động.
Buổi tối Thiên Bắc bưng nước hoa quả mà nó thích nhất vào phòng cho nó, đặt bên cạnh nó, ngồi xuống bên sườn giường, nhìn ánh mắt kỳ ảo của nó.
Ngồi đấy rất lâu, Thiên Bắc 1 lời cũng không nói. Trực tiếp đưa ra 1 cái dây ruy băng màu đỏ, đưa tay nhẽ nhàng vén tóc nó lên, Tiểu Liêu kinh ngạc nhìn Thiên Bắc, Thiên Bắc hạ giọng nói “Em rất nhớ anh ấy phải không, bây giờ cứ coi anh là anh ấy, chúng tôi giống nhau như đúc, ngoại trừ kiểu tóc và ánh mắt, em có thể coi anh như là anh ấy, muốn cái gì cứ nói với anh.”
Tiểu Liêu cầm lấy tay anh, hạ mắt “Anh không phải anh ấy.”
Thiên Bắc không nói gì, trực tiếp lấy cái dây ruy băng màu đỏ che mắt nó, ngón tay chậm rãi lướt qua từng sợi tóc của nó, nắm lấy tay nó cho mơn theo mặt chính mình. Tiểu Liêu bị đưa vào thế bị động để tùy ý anh điều khiển bàn tay mình, chầm chậm, cảm giác được như ngủ quan thật sự trùng khớp. Trong giây phút đó, nó cảm giác được ngay cả trái tim và hơi thở như được sưởi ấm lại, mọi thứ dường như đều thuộc về Bách Sanh.
Dây ruy băng màu đỏ dần dần thấm ướt, Thiên Bắc nhìn từ dây ruy băng theo chất lỏng lóng lánh đó, trong lòng như có từng đợt đau nhói xé nát con tim mình.
Giọng Tiểu Liêu vỡ òa, bàn tay tham lam muốn níu giữ lại hơi ấm đó. Nó cuối đầu nức nỡ “Bách Sanh … tại sao, không cần em…”Thiên Bắc đưa tay ôm lấy nó, lời gì cũng nghẹn lại, vỗ nhẹ lưng nó. Dịch Tiểu Liêu … ĐAU … đâu chỉ 1 mình nó.
Tiểu Liêu chống tay đẩy ra, nhưng đầu vẫn dựa vào ngực anh, nơi đó … không phải nhịp đập của Bách Sanh. Mái tóc dài buông xuống trán nó, những giọt nước mắt của nó trong lòng ngực hắn dần dần nóng lên. Thiên Bắc không phải Bách Sanh, Bách Sanh dù hư hỏng … Hắn vẫn là Bách Sanh … Là Bách Sanh mà Tiểu Liêu thích nhất.
Nhìn thấy Thiên Bắc đứng dựa lưng ở cửa, hắn vừa đi vừa cài cút áo, không nói gì cả. Thiên Bắc đi đến trước mặt hắn, kéo ghế dựa xuống ngồi. Quan sát kỹ từng ý tứ hàm xúc của hắn. Bách Sanh hướng đến giường nằm xuống. Không cẩn thận cọ phải tấm dựa lưng ở đầu giường, sắc mặt bỗng chút tái nhạt. Hắn kéo chăn qua “Sao vậy, lâu quá không gặp tôi, muốn ngồi nhìn tôi như vậy cả đêm à?”
Chân Thiên Bắc nhẹ đá vào mép giường, mắt đăm chiêu “Nói đi, nguyên nhân, nỗi khổ, muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
Bách Sanh nhìn hắn 1 hồi, buồn cười nói “Thần kinh, không có việc gì thì đi ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại, tôi muốn ngủ.”
Thiên Bắc không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén quan sát Bách Sanh. Bách Sanh lại thở dài “Nhìn nữa cũng không nhìn ra được gì đâu, tôi chỉ là không muốn học nữa, không có nguyên nhân.”
“Vậy còn Tiểu Liêu?”
Bách Sanh lại yên lặng, không lập tức trả lời anh, sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn Thiên Bắc “Nói đến cùng cũng là đến vì cô ấy.”
“Thiếu chút là tôi muốn xé anh ra thành trăm mãnh, anh đối với cô ấy thế nào anh còn không biết sao, nếu chỉ đơn giản là muốn nghĩ học, tại sao lại nói với cô ấy những lời như vậy?”
“Dậy cậu cảm thấy được cái gì?” Bách Sanh kéo cái gối qua kê lên đầu, miệng vết thương mới như không còn đau .
Thiên Bắc do dự “Có phải là … bên ngoài gặp cái gì phiền toái, nói ra để mọi người cùng giải quyết, còn hơn để 1 mình anh ôm khư khư.”
Ánh mắt Bách Sanh đầy phức tạp nhìn Thiên Bắc, buông lời trêu “Cậu không phải là xem truyền hình nhiều quá rồi chứ, hay là cùng dạng với Tiểu Liêu, đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, làm gì có nhiều tình yêu thương tâm hay là mấy nỗi khổ tâm gì gì đó.”
Thiên Bắc nhìn thấy bộ dạng lưu manh của hắn, trong lòng tức giận, cố hít sâu thở ra “Vậy, cho dù không muốn học, thì cũng đừng nói với Tiểu Liêu những lời như dậy, nha đầu đó anh đâu phải không biết, tâm tư rất đơn giản. Nhưng nếu là về anh thì cái gì cũng rất để bụng. Một câu của anh có khi cô ấy nghĩ cả đêm, phải rõ ràng, bằng không cô ấy lại gặm góc chăn cả đêm.”
Bách Sanh không nói, yên lặng chăm chăm nhìn chăn của mình.
Thiên Bắc nhìn hắn rất lâu không trả lời, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Bách Sanh bỗng mở miệng nói “Không phải cậu thích cô ấy chứ?”
Thiên Bắc dừng bước, quay đầu hình bóng ngược chiều sáng “Phải, rất thích, so với anh còn sớm hơn. Nhưng mà có tác dụng gì, người cô ấy thích là anh … cho nên Bách Sanh, phải đối tốt với cô ấy.”
Thiên Bắc đi đến cửa, đưa tay muốn đóng cửa, Bách Sanh lại lên tiếng “Thiên Bắc, Tiểu Liêu với tôi … sẽ không có kết quả. Tôi không thể cho cô ấy 1 cuộc sống bình thường. Nếu thật sự muốn tốt cho cô ấy, giúp cô ấy quên tôi đi.”
Thiên Bắc bỗng quay đầu lại, bước nhanh đến trước mặt hắn, rất nhanh nắm lấy vạt áo hắn “Anh nói lại lần nữa.”
Vẻ mặt Bách Sanh vô cùng nghiêm túc, 1 chữ cũng không sót lập lại “Nếu vì muốn tốt cho cô ấy … giúp ….” Câu sau nói chưa xong thì đã nhận lấy 1 quyền từ Thiên Bắc, Bách Sanh sờ khóe môi “Nhìn đi, tôi là người bạc tình vậy đó, cậu yên tâm để cô ấy theo tôi sao?”
Thiên Bắc tức giận, nắm chặt quyền gòi lại buông ra “Dịch Bách Sanh, anh muốn chơi trò gì, nói cho tôi biết, đừng đối với cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.”
Bách Sanh vẫn yên lặng như trước không nói lời nào.
Thiên Bắc nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tâm bình khí hòa lại nói “Tôi mặc kệ anh có cái nổi khổ gì, Tiểu Liêu là do anh chủ động trêu đùa. Có muốn nói gì thì tự đi mà nói với cô ấy, muốn đem tặng cô ấy cho tôi sao? Được, anh đi nói rõ với cô ấy trước, để cô ấy quên anh. Anh ở trong lòng cô ấy, làm sao tôi cướp được, anh ký thác cho tôi, nghĩ coi chuyện gì xảy ra?”
Nhìn những vật lộn giằng xé trên mặt Bách Sanh, Thiên Bắc cười châm biếm “Thế nào, nói không nên lời phải không? Như vậy, anh còn nói là anh không thích muốn buông tay nữa không?”
Bách Sanh vươn lưỡi liếm đi vết máu từ vết thương Thiên Bắc mới ban cho “Được thôi, Dịch Tiểu Liêu nếu cứ lởn quởn trong đầu, tôi cũng mặc kệ.”
Nắm tay Thiên Bắc siết càng chặt hồ như nghe được âm thanh két két vang ra, anh cắn chặt răng, như không thể tin nổi “Dịch Bách Sanh, từ khi nào anh biến thành như vậy?”
Bách Sanh nhíu mày, nhếch mép cười “Từ sớm rồi, 10 năm trước ở cô nhi viện, tôi đã là như vậy. Bây giờ phát hiện, cũng chưa muộn.”
Thiên Bắc tức giận đến không còn từ gì để nói, nghiến răng nghiến lợi thật muốn dùng hết sức đánh cho hắn tỉnh nhưng mà nhìn thấy thương tích trên người hắn vết thương vẫn chưa khép miệng không đành hạ thủ “Vậy lúc trước, tại sao lại trêu ghẹo cô ấy, anh biết rõ, cô ấy rất đơn giản …. Nhận thức sự việc ra sao mà, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Bách Sanh cuối đầu, che đi sợi tóc đang vướn trên mắt, ngữ khí vẫn là thoải mái vậy “Cảm thấy chơi vui thôi.”
Thiên Bắc nắm chặt quyền, khớp xương dường như sắp bị anh bóp nát “Bách Sanh, anh được lắm.”
Nhìn cánh cửa bị đánh ngã, hắn vẫn nằm trên giường, yên lặng tựa đầu vào giường ngẩng người, ngón tay nhẹ giữ lấy cái gối kê ở đầu.
*
Gió ban đêm thổi vào khiến Tiểu Liêu lạnh rét, cả người rung rẫy. Lúc này mới phát giác bản thân không biết khi nào mới có thể ngủ. Giương mắt nhìn cánh cửa ban công bị đẩy ra, trời đêm mùa thu, không khí thật sự lạnh. Gió đêm như cợt nhả thổi tấm màn cửa càng bay càng cao. Nó đứng dậy đi qua kéo cánh cửa lại. Tay cầm cửa, lạnh như chính cơn gió đêm thổi bên ngoài. Màu trắng vốn có của tấm màn mau chóng buông xuống, kéo tới ấm áp. Một cái ôm quen thuộc từ phía sau vòng lấy người nó. Lòng ngực ấm áp đó như bao trùm cả tấm lưng lạnh lẽo của nó, vị chanh nhàn nhạt bay lả tả khắp phòng.
Tiểu Liêu ngay cả 1 cử động nhẹ cũng không dám, sợ đây chỉ là ảo mộng.
Đầu Bách Sanh tựa lên bờ vai gầy yếu của nó, hơi thở nhè nhẹ phà vào cổ nó, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau. Không ai mở miệng trước sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng này. Bách Sanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt vào chỗ vết thương bị trúng roi của nó, thanh âm trầm thấp “Vẫn còn đau phải không?”
Tiểu Liêu lắc đầu, mắt nhìn hắn không chớp 1 cái, bên trong sớm đã ngấng nước, nó điều hòa lại hơi thở “Còn anh, đau không?”
Đầu Bách Sanh càng chôn sâu hơn “Ừ, đau, rất đau.”
“Em giúp anh thổi, 1 chút sẽ hết đau.”
Bách Sanh thở rất nhẹ, khẽ cười, ngón tay khẽ lướt qua chỗ xương con bướm của nó, cánh tay siết chặt hơn “Dịch Tiểu Liêu, về sau phải ăn nhiều lên, em rất gầy, bả vai khiến cằm anh đau.”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu.
Khóe môi Bách Sanh cười càng sâu “Tan học phải ngoan ngoãn về nhà ngay, làm tốt bài vở, không được xem truyện tranh bậy bạ.”
“Người khác ăn hiếp, phải về nói với anh, không được nén giận, nhượng bộ.”
“Ờ.”
“Không được chỉ biết nói “ờ”….”
“…. Được.”
Tiểu Liêu cảm thấy hai má Bách Sanh thật sự lạnh, nó đưa tay muốn sờ, nhưng đã bị Bách Sanh cầm lại, Bách Sanh và nó 10 ngón tay đan vào nhau, yên lặng trong chốc lát. Rất lâu, nó cảm nhận được bả vai mình hơi xót, nhỏ giọng hỏi “Bách Sanh, ngủ rồi.”
“Không có.” Giọng nói Bách Sanh khàn khàn, hắn đưa tay ôm nó vào lòng, hôm nay ngay lúc trăng tròn, ánh trăng sáng ngời, thanh thoát tiến vào phòng ngủ. Ánh trăng chiếu vào tấm ga giường trắng nõn. Bách Sanh đặt nó ở trên giường, chậm rãi hôn, hắn hôn thật sự rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận giống như nó là 1 thứ bảo bối chạm mạnh sẽ biến mất.
Tiểu Liêu khẩn trương nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt tha thiết nhìn theo hắn, Bách Sanh mỉm cười, kéo chăn ra cùng nằm với nó. Tiểu Liêu gối tay lên cánh tay hắn, mắt mở to nhìn nóc nhà. Không biết là đã qua bao lâu, Bách Sanh mới nghiêng mặt nhìn nó, khe khẽ gọi “Dịch Tiểu Liêu!”
“Hở.”
“Gối đầu của em, cánh tay anh tê cứng rồi, đổi tay đi.”
“Ờ.”
“Tiểu Liêu, ngày mai giúp anh 1 việc.”
“Làm gì?”
Bách Sanh vẫn chăm chú nhìn vào bóng đèn thủy tinh trên nóc nhà “Hôm nay, ba rất giận, giúp anh mua bánh kem dỗ dành ông vui.”
Tiểu Liêu nghiêng cả người bám vào người hắn “Chúng ta cùng nhau đi.”
“Ngày mai anh phải ở nhà dỗ dành Tưởng Mạch.”
“…. Ờ…” Tiểu Liêu âu sầu, trong đầu có loại dự cảm gì đó không tốt, rất khó lý giải.
Bách Sanh ôm sát nó, hôn lên trán nó “Ngủ thôi.”
*
Ngày hôm sau, khi Tiểu Liêu mua bánh kem trở về cũng là lúc nó nhận được tin Bách Sanh đã ra đi. Hắn đi đâu, đến nơi nào, không ai biết. Giống như lúc này hắn sinh ra không thấy hình bóng, tin tức mờ mịt. Tiểu Liêu nhìn thấy Tưởng Mạch đã khóc đến 2 mắt đỏ lên. Để bánh kem xuống hướng chạy lên phòng Bách Sanh. Trong tủ chỉ thiếu vài bộ quần áo, con người đó, nó không thể tin là Bách Sanh đã tan biến thật rồi. Điên loạn tìm kiếm khắp phòng, vẫn không thấy.
Bách Sanh chỉ để lại 1 tờ giấy, ghi đúng 1 câu ngắn củn “Cha mẹ, con ra đi, đừng lo lắng, con sẽ quay về.”
Tiểu Liêu nhìn tờ giấy đến ngẩn người, Bách Sanh thậm chí 1 chữ cũng không viết cho nó.
Di động của hắn sớm đã không liên lạc được, nó ngồi ngây ra trên giường ôm lấy gối, đầu ốc ngớ ngẩn, nghĩ đến những chuyện hôm qua, thì ra hắn sớm đã có kế hoạch. Nhưng mà hắn có thể đi đâu, hắn phải đi đâu, Tiểu Liêu ngắm nhìn 1 mảng xanh thẳm bên ngoài, cõi lòng chết dần trong yên lặng.
Bảy ngày, Tiểu Liêu cũng không bước ra khỏi phòng. Tưởng Mạch đã nghĩ rất nhiều cách cũng không dỗ được nó. Nó không nói lời nào, cũng không khóc, chỉ là ngồi đó bất động.
Buổi tối Thiên Bắc bưng nước hoa quả mà nó thích nhất vào phòng cho nó, đặt bên cạnh nó, ngồi xuống bên sườn giường, nhìn ánh mắt kỳ ảo của nó.
Ngồi đấy rất lâu, Thiên Bắc 1 lời cũng không nói. Trực tiếp đưa ra 1 cái dây ruy băng màu đỏ, đưa tay nhẽ nhàng vén tóc nó lên, Tiểu Liêu kinh ngạc nhìn Thiên Bắc, Thiên Bắc hạ giọng nói “Em rất nhớ anh ấy phải không, bây giờ cứ coi anh là anh ấy, chúng tôi giống nhau như đúc, ngoại trừ kiểu tóc và ánh mắt, em có thể coi anh như là anh ấy, muốn cái gì cứ nói với anh.”
Tiểu Liêu cầm lấy tay anh, hạ mắt “Anh không phải anh ấy.”
Thiên Bắc không nói gì, trực tiếp lấy cái dây ruy băng màu đỏ che mắt nó, ngón tay chậm rãi lướt qua từng sợi tóc của nó, nắm lấy tay nó cho mơn theo mặt chính mình. Tiểu Liêu bị đưa vào thế bị động để tùy ý anh điều khiển bàn tay mình, chầm chậm, cảm giác được như ngủ quan thật sự trùng khớp. Trong giây phút đó, nó cảm giác được ngay cả trái tim và hơi thở như được sưởi ấm lại, mọi thứ dường như đều thuộc về Bách Sanh.
Dây ruy băng màu đỏ dần dần thấm ướt, Thiên Bắc nhìn từ dây ruy băng theo chất lỏng lóng lánh đó, trong lòng như có từng đợt đau nhói xé nát con tim mình.
Giọng Tiểu Liêu vỡ òa, bàn tay tham lam muốn níu giữ lại hơi ấm đó. Nó cuối đầu nức nỡ “Bách Sanh … tại sao, không cần em…”Thiên Bắc đưa tay ôm lấy nó, lời gì cũng nghẹn lại, vỗ nhẹ lưng nó. Dịch Tiểu Liêu … ĐAU … đâu chỉ 1 mình nó.
Tiểu Liêu chống tay đẩy ra, nhưng đầu vẫn dựa vào ngực anh, nơi đó … không phải nhịp đập của Bách Sanh. Mái tóc dài buông xuống trán nó, những giọt nước mắt của nó trong lòng ngực hắn dần dần nóng lên. Thiên Bắc không phải Bách Sanh, Bách Sanh dù hư hỏng … Hắn vẫn là Bách Sanh … Là Bách Sanh mà Tiểu Liêu thích nhất.
/48
|