Doãn Thịnh từ từ ngã quỵ xuống đất, Lâm Lâm đầu óc trống rỗng, tay cầm súng không khống chế được mà rung lẫy bẫy. Nơi họng súng vừa phát ngòi như vẫn còn lượn lờ ít khói súng.
Doãn Thịnh quay đầu nhìn cô, cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là nhanh chóng lấy tay che lại bả vai vừa trúng đạn, sắc mặt trắng tát kinh người.
Bỗng Lâm Lâm chuyển hướng họng súng sang Bách Sanh, hắn không hiểu là tại sao, rốt cuộc đang là thế cuộc gì. Hành động vừa rồi của Lâm Lâm chẳng lẽ không phải là vì giúp hắn.
Môi Lâm Lâm thoáng trở nên khô hốc, cô cảnh giác nhìn chằm Bách Sanh rồi từ từ hướng về phía Doãn Thịnh, cẩn thận nâng gã dậy. Doãn Thịnh nhìn về phía cô, ánh mắt mâu thuẫn, phức tạp khó hiểu nỗi. Cũng không có hành động gì quá khích, có lẽ do mất máu quá nhiều nên gương mặt gã lúc này trở nên trắng tát, cơ hồ có thể nhìn thấy sự suy yếu trong cơ thể gã lúc này.
Bách Sanh biết là Lâm Lâm muốn đem Doãn Thịnh đi, mở miệng can ngăn “Cậu cho rằng cậu có thể dẫn anh ta đi đâu, anh ta hiện nay thương thế rất nặng, không thể đi xa. Mà cảnh sát thì đã bao vây đầy bên ngoài.”
Lâm Lâm không trả lời câu hỏi của Bách Sanh, mà lại nói đến 1 chuyện khác khiến Bách Sanh khiếp đãm “Bách Sanh, đừng ngu ngốc nữa, Doãn Thịnh sớm đã biết cậu là nằm vùng. Đường Hữu Thiên cũng biết. Từ đầu, Đường Hữu Thiên đã biết chuyện đó, chẳng qua là ông ta muốn giúp Chu Tư Thành diễn trò mà thôi. Cậu đã bị cuốn vào 1 trò chơi mang tên “trả thù” của bọn họ mà không hề hay biết. Cảnh sát chó má gì chứ, tất cả đều là đồng lõa, vậy mà cậu còn bán thân vì bọn họ.”
Bách Sanh ngẫng người tại chỗ, đại não nhất thời ngừng hoạt động, không tiếp nhận nỗi những gì Lâm Lâm vừa nói. Hắn đi nằm vùng là mưu kế của Chu Tư Thành? Nhưng mà lúc đó chính hắn tự mình đi báo danh mà? Nghĩ lại thì cũng có chỗ không đúng, sở cảnh sát nhiều người như vậy, cớ sao lại muốn dùng những học cảnh chưa ra trường để làm việc này? Cho dù thật sự muốn người mới, cũng không nhất thiết phải chọn tên sinh viên năm 2 như hắn. Trên hắn còn có rất nhiều vị sư huynh năm 3 năm 4 mà!
Doãn Thịnh lộ ra 1 nụ cười quỹ dị, ánh mắt sắc bén trừng Lâm Lâm “Đừng nói nhảm với hắn nữa.”
Bách Sanh lập tức tiến về phía trước muốn ngăn cô lại, thì Lâm Lâm lập tức đề phòng chuyển hướng họng súng nhắm ngay hắn. “Đừng qua đây, mình thật sự sẽ nổ súng.”
“Mình biết.” Bách Sanh đứng cách cô không xa “Những lời cậu vừa nói là có ý gì?” Rốt cuộc trò chơi “trả thù” là ý gì? Rốt cuộc là còn bao nhiêu việc mà hắn chưa biết?
Doãn Thịnh dùng sắc mặt tái nhợt cười 1 cái thật ghê người “Muốn biết sao?” Gã thở hỗn hễnh trên trán thắm đầy mồ hôi, giọng nói cũng theo hơi thở mà đứt quảng “Mày cho là mày có điều kiện gì mà được lựa chọn nằm vùng? Chu Tư Thành rất hiểu mày, biết rõ mày sẽ tự chủ động báo danh, cùng tao hợp tác, là tao sớm đã có âm mưu, tao đã sớm nói với Đường Hữu Thiên phải đặc biệt chiếu cố mày. Lần này mày đến đây, nhất định không toàn mạng trở về.” Hắc kịch liệt ho khan vài tiếng. Lâm Lâm nhìn gã lo lắng không thôi.
Doãn Thịnh nói tiếp “Đáng tiếc kế hoạch lại không thắng nổi biến hóa khó lường, tao vẫn còn tính sai.” Gã đưa mắc nhìn Lâm Lâm “Tao tính đi tính lại mà vẫn tính thiếu.” Đúng gã tính thiếu, không ngờ rằng Lâm Lâm sẽ ra tay giúp Bách Sanh.
Lâm Lâm nhìn vào ánh mắt tối tăm của gã, hiểu ý cười “Xin lỗi.” Nói xong câu đó phiếm mắt cô cũng trở nên ửng hồng.
“Cho dù anh có giết Bách Sanh, cũng không thể thoát khỏi nơi này. Cảnh sát đã bao vây xung quanh, anh không thể trốn thoát đâu. Em biết anh muốn giúp chị anh báo thù, chị ấy nhất định đã biết, sẽ hiểu cho tấm lòng của anh. Nếu nhìn thấy anh vì chị ấy mà thành ra thế này, chị ấy cũng sẽ không an lòng. Em làm như vậy, là cũng muốn trước khi chết, làm được 1 việc gì tốt.”
Doãn Thịnh ngẩng ra, bởi vì trúng đạn, cả người không còn sức lực dựa vào trên người cô “Cô làm như thế, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Lâm Lâm mỉm cười “Không sao, không tha thứ cũng không sao.”
Trong lòng Bách Sanh có ngàn mối tơ vò, hắn không biết rốt cuộc là Dịch Phong và Doãn Thịnh có thù hằn như thế nào. Dịch Phong chưa từng nhắc tới, mà Doãn Thịnh cũng che đậy rất giỏi, hắn hoàn toàn bị che mắt, chưa từng nghĩ là Doãn Thịnh tìm hắn là vì trả thù Dịch Phong. Mà bản thân, vừa rồi thật sự nằm giữa ranh giới sống chết.
Lâm Lâm dìu Doãn Thịnh đến boong tàu, họng súng vẫn chỉa về hướng Bách Sanh “Bách Sanh, trong cảnh đội có rất nhiều con sâu làm rầu nồi canh. Đừng ngu ngốc nữa, mình biết trước kia mình làm nhiều chuyện xấu, lần này cứu cậu 1 mạng coi như mình vì bản thân mình làm 1 việc thiện. Cũng coi như không uổng phí chúng ta bấy nhiêu năm quen biết, cho nên cậu đừng làm khó anh ấy. Mình chỉ muốn anh ấy giữ được chút tôn nghiêm.”
Lâm Lâm và Doãn Thịnh đứng ở boong tàu ngay đuôi thuyền. Quần áo theo gió biển phất phới, phía sau là 1 biển trời đêm đầy ánh sao. Trên mặt biển tỏa ra ánh sang của rất nhiều ngọn đèn, mỗi 1 ánh sang như 1 cọng dây bó buộc chặt vào người bọn họ. Lúc này, thanh âm của Mạc Anh Minh được khuếch đại truyền vào tai họ. Bách Sanh biết Lâm Lâm và Doãn Thịnh sẽ thoát không khỏi, thuyền cảnh sát đã bao vây đầy mặt biển.
Hắn nói không ra cảm xúc của bản thân lúc này, Doãn Thịnh làm biết bao nhiêu việc ác, chết ngàn lần cũng không hết tội. Nhưng mà, còn Lâm Lâm …. chính là người bạn từ nhỏ của hắn, hắn biết cô đã chịu không ít cực khổ, cho nên mới lâm vào con đường sai trái thế này. Cô vừa mới cứu hắn, điều này chẳng phải nói lên cô ấy vẫn còn chút lương tri sao. Chí ít hắn vẫn hy vọng cô có thể cãi tà quy chính.
“Lâm Lâm, bỏ súng xuống đi, bây giờ buông vẫn còn kịp. Doãn Thịnh biết rất nhiều tội chứng của Chu Tư Thành và Đường Hữu Thiên, chỉ cần anh ta chịu chấp nhận hợp tác, cảnh sát sẽ khoan hồng giảm tội.”
Lâm Lâm thản nhiên cười, liếc nhìn Doãn Thịnh phía bên cạnh “Cậu không hiểu, con người Doãn Thịnh không phải thùng rỗng kêu to. Anh ấy làm tất cả những thứ này chính là muốn trả thù người nhà họ Dịch cậu cùng với Vinh Hưởng. Trả không được thù, thì cuộc sống đối với anh ấy cũng như 1 loại tra tấn.” Doãn Thịnh kinh ngạc nhìn cô, không dám tin là cô lại hiểu rõ những gì trong lòng gã đang nghĩ.
Lâm Lâm mỉm cười nhìn Doãn Thịnh “Em hại anh không thể hoàn thành kế hoạch, anh đừng giận em.”
Bỗng nhiên, cô hướng súng vào phía trong lòng ngực mình.
“ĐỪNG!” tiếng nói này chính là phát ra từ người đang đứng bên cạnh cô – Doãn Thịnh.
Theo tiếng súng vang lên, máu loan ra khắp 1 vùng ngực Lâm Lâm.
Doãn Thịnh nhếch môi, ôm chầm Lâm Lâm, đầu cuối thấp xuống. Giờ phút này không thể nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt gã.
Môi mấp máy bên tai Doãn Thịnh điều gì đó, Bách Sanh không thể nghe thấy. Chỉ là Doãn Thịnh vẫn không có biểu hiện gì. Bỗng nhiên, gã quay quắt liếc nhìn Bách Sanh, cái liếc mắt đó tựa hồ bao gồm rất nhiều hàm ý bên trong.
Bách Sanh cảm giác những việc xảy ra hôm nay đều nằm ngoài tầm dự đoán của hắn. Vẫn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe được bên cạnh vang lên tiếng súng. Doãn Thịnh và Lâm Lâm cùng nhau lao xuống mặt biển đêm lạnh căm hờn.
Bách Sanh tựa như ù tai, âm thanh ong ong liên tiếp vang lên bên tai hắn. Hắn cảm giác …. giây phút đó …. hắn hồ như đã gần kề sự thật. Hiện giờ, mọi thứ như mai táng theo Doãn Thịnh và Lâm Lâm dưới đáy biển. Bên cạnh có tiếng trực thăng, tiếng du thuyền, và tiếng những cơn sóng bầu bạn cùng với tiếng súng tan thương.
*
Bách Sanh không biết mình làm sao mà quay về nhà được. Hắn không muốn nghĩ thì ra bản thân ba năm nay chỉ sắm vai trong 1 cuộc trả thù của bọn họ. Cũng chẳng muốn nghĩ rốt cuộc ba hắn và Vinh Hưởng đã làm những chuyện gì, khiến cho Doãn Thịnh hận họ sâu như thế. Hắn chỉ muốn mau chóng về gặp Tiểu Liêu. Sau đó, yên lặng bên nhau, không xa không rời.
Cả căn phòng tối om, Bách Sanh nhìn thấy phòng khách yên tĩnh đến lạ. Đại não “Ầm.” 1 tiếng, cảm giác bất an lần lượt kéo đến. Hắn chạy tọt vào phòng, mở tủ quần áo ra, chẳng có gì trong đó. 1 chút gì thuộc về Tiểu Liêu đều không có. Bách Sanh thật không dám tin, sáng nay còn giúp hắn thắt cà vạt …. Tối hôm qua còn nằm trong lòng hắn làm nũng … ấy vậy mà bây giờ lại đột nhiên biến mất.
Hắn ngã lưng lên sô pha, bóng tối bao trùm cả người. Rất lâu mới như từ trong mộng bừng tỉnh, cầm lấy điện thoại điên cuồng gọi vào máy Tiểu Liêu, nhưng chỉ nghe được 1 giọng nữ máy móc lập lại “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa.”
Khí lực toàn thân Bách Sanh như trống rỗng, hắn không tin. Tiểu Liêu nhất định là quay về Dịch gia, chắc là đang giận hắn, chạy đi tìm Thiên Bắc rồi. Tiểu Liêu yêu hắn như thế, làm sao lại nhẫn tâm bỏ lại hắn, càng không thể không từ mà vội biệt.
Tầm mắt hắn chuyển động thoáng qua 1 tấm giấy viết thư để đầu giường. Bách Sanh mở đèn bàn soi vào, mặt trên chính là nét chữ xinh đẹp của Tiểu Liêu.
“Bách Sanh, phải chăm sóc tốt bản thân. Đừng lo lắng cho em, em sẽ sống tốt. 20 năm qua, lần đầu tiên có thể cảm nhận được thân tình thật gần, thật thân thiết như vậy. Em không thể phá bỏ đi. Tư vị bị người khác bỏ rơi rất khó chịu. Cho nên, em quyết định hy sinh anh. Baby, là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban cho em, bù lại em đã mất đi 20 năm tình mẹ. Mất đi em, anh vẫn có thể tiếp tục sống tốt mà, đúng không? Nhưng ngược lại nếu mất đi con, em không thể sống nổi. Xin lỗi! Bách Sanh, tha thứ cho em.”
Bách Sanh thất thần ngồi nhìn những dòng chữ trên lá thư, cái gì mà mất nó hắn vẫn có thể sống tốt. Bách Sanh khép mắt lại, trong lòng từng đợt từng đợt chua xót kéo về. Dịch Tiểu Liêu, ai nói với em, em bỏ đi anh sẽ vẫn sống tốt!
*
Bách Sanh kích động lái xe ra khỏi nhà trọ, trở về Dịch gia. Khi Tưởng Mạch nhìn thấy hắn kinh ngạc đến nói không nên lời. Bách Sanh nắm chặt 2 tay Tưởng Mạch, thanh âm vạn phần nôn nóng “Mẹ, Tiểu Liêu có về nhà hay không, cô ấy có nói gì với mẹ không?”
Tưởng Mạch bần thần rất lâu mới bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn “Tiểu Liêu chẳng phải ở trường học sao, bây giờ chắc là ở ký túc xá, làm sao mà ở nhà được.”
Bách Sanh tuyệt vọng không thôi, Tiểu Liêu ngay cả Tưởng Mạch mà cũng không từ biệt. Nó thật quyết tâm không để hắn tìm được mà. Nhưng mà …. Tiểu Liêu có thể đi đến đâu chứ? Rời khỏi hắn, rời khỏi Dịch gia, nó có thể tự chăm sóc bản thân sao?
Thiên Bắc nhận được điện thoại của Tưởng Mạch, vội vã chạy về nhà liền nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Bách Sanh. Hắn ngồi trên sô pha, mặc kệ Tưởng Mạch hỏi gì cũng không trả lời. Thiên Bắc chỉ nhìn 1 cái là đã biết xảy ra chuyện gì rồi, chạy vài bước đến phía trước túm lấy cổ áo Bách Sanh “Có phải Tiểu Liêu lại xảy ra chuyện gì, anh lại làm gì cô ấy rồi? HẢ?”
Bách Sanh vẫn đóng chặt mắt, giọng nói gần như tuyệt vọng “Tôi đã đánh mất cô ấy.” Lần này, thật sự đã mất đi nó ….
Thiên Bắc vẫn siết chặt cổ áo Bách Sanh, cắn răng nói “Bách Sanh, anh là tên khốn nạn. Cái gì mà hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy. Anh ngoại trừ tổn thương cô ấy thì còn làm được gì!”
Bách Sanh không lên tiếng trả lời, trong lòng cũng tự hỏi, đúng vậy, rốt cuộc hắn đã làm gì? Tiểu Liêu có lối suy nghĩ và làm gì cũng chậm hơn người thường nửa nhịp. Bất luận là đứa bé có thể xảy ra chuyện gì, hắn cũng nên nói rõ với nó. Chứ không phải là cứ tự hắn quyết định mọi chuyện mà chẳng nói với nó lời nào. Cứ khăng khăng dùng phương pháp của bản thân để yêu nó. Khiến cho nó mất đi cảm giác an toàn.
Bây giờ nghĩ lại, đêm đó nó hỏi hắn có yêu nó không. Đích thật là đang hoài nghi hắn có thật lòng yêu nó không. Bách Sanh thầm ão não, tại sao hắn lại không thẳng thắng nói với nó lời yêu từ sâu thẳm trong tim hắn. Tại sao không suy nghĩ đến cảm nhận của nó. Trong tình yêu của bọn họ, hắn luôn ở thế chủ động, cứ chiếm lấy, trong tiềm thức cứ xem nhẹ cảm nhận của nó. Điều là lo lắng đến những khó khăn của bản thân, mà chẳng bao giờ tôn trọng ý kiến của nó.
Hiện giờ … nhận ra mọi thứ thì đều quá muộn rồi.
Bách Sanh và Thiên Bắc luân phiên đến sân bay, và nhà ga tìm kiếm. Trong danh sách hành khách đều không có tên của Tiểu Liêu. Bách Sanh gần như đã xác định được Tiểu Liêu đích thực đã không còn cần hắn. Nó trốn hắn, thế giới rộng lớn thế này, lớn đến nỗi sợ rằng tìm cả đời cũng không thể tìm được Tiểu Liêu của hắn trở về.
*
Tiểu Liêu từ từ nhắm mắt lại lưng dựng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời đêm nặng nề bên ngoài cabin. Bên cạnh là thư kí của Vinh Hưởng – Tina. Cô ấy ngủ thật say, Tiểu Liêu giúp cô ấy kéo chăn lại, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài bầu trời, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.
Bách Sanh về lại cảnh đội không ngờ tâm tình hắn cũng không phấn khích như tưởng tượng. Bởi vì trước đây, nằm vùng bên cạnh Đường Hữu Thiên quá lâu, phá không ít vụ buôn bán thuốc phiện, buôn lậu, hơn nữa vụ của Doãn Thịnh cũng lập công lớn. Cho nên thăng liền 1 lượt lên thẳng làm đội trưởng, cục chống buôn lậu. Lập thêm bao công trạng, hay nhận lệnh chống đối Vinh Hưởng. Hắn cũng không thể tìm được nhiệt tâm của trước đây. Nói ra thật thổ thẹn, rõ ràng chỉ là 1 con cờ trong màn minh âm tranh đấu, lại có được 1 vinh quang lớn thế này lúc còn trẻ. Bách Sanh thầm nghĩ, không biết Chu Tư Thành và Doãn Thịnh có loại cảm giác thế này không?
Chí ít, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục.
Những lời Doãn Thịnh và Lâm Lâm nói hôm đó như bóng ma bám chặt lấy hắn.
Không có tin tức gì của Tiểu Liêu, công cuộc truy bắt Vinh Hưởng lại gặp bao trắc trở. Hắn thật không biết hắn còn có thể tiếp tục nổ lực không? Vô phương tìm lại nó. Mỗi khi về Dịch gia lại càng khó chịu. Những ký ức thuộc về Tiểu Liêu ở Dịch Gia tràn ngập mọi nơi. Hắn mới phát hiện, 3 năm hắn bỏ đi, làm sao Tiểu Liêu trải qua cuộc sống ở nơi này. Có phải cũng giống như hắn mỗi ngày ngồi nhìn phòng của đối phương đến ngẩn người.
Đúng vậy, tối nào Bách Sanh cũng nằm trên giường của nó mà ngẩn người, dù làm thế nào cũng không thể chợp mắt. Hắn thừa nhận bản thân hắn ích kỷ, bản thân hắn khốn nạn. Vì cái tín ngưỡng chó má, mà hy sinh Tiểu Liêu rất nhiều lần. Lại vì bản thân yêu chỉ biết chiếm giữ, luyến tiếc ích kỷ mà không từ bỏ. Đợi đến khí nó mang thai, lại vì lòng tự trọng của đàn ông, bá đạo chuyên quyền, tự cho là đúng mà thay nó quyết định.
Bách Sanh bắt đầu không ngừng vùi đầu vào công việc, thường tăng ca đến khuya mới về nhà. Mệt mỏi đến kiệt sức và lăn ra ngủ.
Thiên Bắc không thèm quan tâm đến hắn, mà bọn họ củng hiếm khi gặp mặt. Tưởng Mạch lúc này đứng ở giữa có biết bao khó xử. Khuyên vài lần mà không được, đành để mặc hắn tự dày vò. Hắn thiếu đi Tiểu Liêu, này cũng giống như 1 loại tự giày vò bản thân, có phải đây cũng xem như là cách hắn trả lại những gì nó trải qua trước đây.
Hắn chối bỏ chuyện rằng Tiểu Liêu sẽ không bao giờ quay lại. Cũng không chấp nhận việc nó sẽ sống ở 1 chỗ khác trên thế giới này, rồi cùng người khác kết hôn mà không phải hắn. Hắn không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận.
Hắn vẫn ôm 1 tia hy vọng là Tiểu Liêu nhất định sẽ quay về, Tiểu Liêu sẽ không nỡ bỏ lại mình hắn. Nhất định có 1 ngày sẽ chạy đến trước mặt hắn mỉm cười như ngày xưa, nói với hắn “Bách Sanh, hôn em.”
Doãn Thịnh quay đầu nhìn cô, cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là nhanh chóng lấy tay che lại bả vai vừa trúng đạn, sắc mặt trắng tát kinh người.
Bỗng Lâm Lâm chuyển hướng họng súng sang Bách Sanh, hắn không hiểu là tại sao, rốt cuộc đang là thế cuộc gì. Hành động vừa rồi của Lâm Lâm chẳng lẽ không phải là vì giúp hắn.
Môi Lâm Lâm thoáng trở nên khô hốc, cô cảnh giác nhìn chằm Bách Sanh rồi từ từ hướng về phía Doãn Thịnh, cẩn thận nâng gã dậy. Doãn Thịnh nhìn về phía cô, ánh mắt mâu thuẫn, phức tạp khó hiểu nỗi. Cũng không có hành động gì quá khích, có lẽ do mất máu quá nhiều nên gương mặt gã lúc này trở nên trắng tát, cơ hồ có thể nhìn thấy sự suy yếu trong cơ thể gã lúc này.
Bách Sanh biết là Lâm Lâm muốn đem Doãn Thịnh đi, mở miệng can ngăn “Cậu cho rằng cậu có thể dẫn anh ta đi đâu, anh ta hiện nay thương thế rất nặng, không thể đi xa. Mà cảnh sát thì đã bao vây đầy bên ngoài.”
Lâm Lâm không trả lời câu hỏi của Bách Sanh, mà lại nói đến 1 chuyện khác khiến Bách Sanh khiếp đãm “Bách Sanh, đừng ngu ngốc nữa, Doãn Thịnh sớm đã biết cậu là nằm vùng. Đường Hữu Thiên cũng biết. Từ đầu, Đường Hữu Thiên đã biết chuyện đó, chẳng qua là ông ta muốn giúp Chu Tư Thành diễn trò mà thôi. Cậu đã bị cuốn vào 1 trò chơi mang tên “trả thù” của bọn họ mà không hề hay biết. Cảnh sát chó má gì chứ, tất cả đều là đồng lõa, vậy mà cậu còn bán thân vì bọn họ.”
Bách Sanh ngẫng người tại chỗ, đại não nhất thời ngừng hoạt động, không tiếp nhận nỗi những gì Lâm Lâm vừa nói. Hắn đi nằm vùng là mưu kế của Chu Tư Thành? Nhưng mà lúc đó chính hắn tự mình đi báo danh mà? Nghĩ lại thì cũng có chỗ không đúng, sở cảnh sát nhiều người như vậy, cớ sao lại muốn dùng những học cảnh chưa ra trường để làm việc này? Cho dù thật sự muốn người mới, cũng không nhất thiết phải chọn tên sinh viên năm 2 như hắn. Trên hắn còn có rất nhiều vị sư huynh năm 3 năm 4 mà!
Doãn Thịnh lộ ra 1 nụ cười quỹ dị, ánh mắt sắc bén trừng Lâm Lâm “Đừng nói nhảm với hắn nữa.”
Bách Sanh lập tức tiến về phía trước muốn ngăn cô lại, thì Lâm Lâm lập tức đề phòng chuyển hướng họng súng nhắm ngay hắn. “Đừng qua đây, mình thật sự sẽ nổ súng.”
“Mình biết.” Bách Sanh đứng cách cô không xa “Những lời cậu vừa nói là có ý gì?” Rốt cuộc trò chơi “trả thù” là ý gì? Rốt cuộc là còn bao nhiêu việc mà hắn chưa biết?
Doãn Thịnh dùng sắc mặt tái nhợt cười 1 cái thật ghê người “Muốn biết sao?” Gã thở hỗn hễnh trên trán thắm đầy mồ hôi, giọng nói cũng theo hơi thở mà đứt quảng “Mày cho là mày có điều kiện gì mà được lựa chọn nằm vùng? Chu Tư Thành rất hiểu mày, biết rõ mày sẽ tự chủ động báo danh, cùng tao hợp tác, là tao sớm đã có âm mưu, tao đã sớm nói với Đường Hữu Thiên phải đặc biệt chiếu cố mày. Lần này mày đến đây, nhất định không toàn mạng trở về.” Hắc kịch liệt ho khan vài tiếng. Lâm Lâm nhìn gã lo lắng không thôi.
Doãn Thịnh nói tiếp “Đáng tiếc kế hoạch lại không thắng nổi biến hóa khó lường, tao vẫn còn tính sai.” Gã đưa mắc nhìn Lâm Lâm “Tao tính đi tính lại mà vẫn tính thiếu.” Đúng gã tính thiếu, không ngờ rằng Lâm Lâm sẽ ra tay giúp Bách Sanh.
Lâm Lâm nhìn vào ánh mắt tối tăm của gã, hiểu ý cười “Xin lỗi.” Nói xong câu đó phiếm mắt cô cũng trở nên ửng hồng.
“Cho dù anh có giết Bách Sanh, cũng không thể thoát khỏi nơi này. Cảnh sát đã bao vây xung quanh, anh không thể trốn thoát đâu. Em biết anh muốn giúp chị anh báo thù, chị ấy nhất định đã biết, sẽ hiểu cho tấm lòng của anh. Nếu nhìn thấy anh vì chị ấy mà thành ra thế này, chị ấy cũng sẽ không an lòng. Em làm như vậy, là cũng muốn trước khi chết, làm được 1 việc gì tốt.”
Doãn Thịnh ngẩng ra, bởi vì trúng đạn, cả người không còn sức lực dựa vào trên người cô “Cô làm như thế, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Lâm Lâm mỉm cười “Không sao, không tha thứ cũng không sao.”
Trong lòng Bách Sanh có ngàn mối tơ vò, hắn không biết rốt cuộc là Dịch Phong và Doãn Thịnh có thù hằn như thế nào. Dịch Phong chưa từng nhắc tới, mà Doãn Thịnh cũng che đậy rất giỏi, hắn hoàn toàn bị che mắt, chưa từng nghĩ là Doãn Thịnh tìm hắn là vì trả thù Dịch Phong. Mà bản thân, vừa rồi thật sự nằm giữa ranh giới sống chết.
Lâm Lâm dìu Doãn Thịnh đến boong tàu, họng súng vẫn chỉa về hướng Bách Sanh “Bách Sanh, trong cảnh đội có rất nhiều con sâu làm rầu nồi canh. Đừng ngu ngốc nữa, mình biết trước kia mình làm nhiều chuyện xấu, lần này cứu cậu 1 mạng coi như mình vì bản thân mình làm 1 việc thiện. Cũng coi như không uổng phí chúng ta bấy nhiêu năm quen biết, cho nên cậu đừng làm khó anh ấy. Mình chỉ muốn anh ấy giữ được chút tôn nghiêm.”
Lâm Lâm và Doãn Thịnh đứng ở boong tàu ngay đuôi thuyền. Quần áo theo gió biển phất phới, phía sau là 1 biển trời đêm đầy ánh sao. Trên mặt biển tỏa ra ánh sang của rất nhiều ngọn đèn, mỗi 1 ánh sang như 1 cọng dây bó buộc chặt vào người bọn họ. Lúc này, thanh âm của Mạc Anh Minh được khuếch đại truyền vào tai họ. Bách Sanh biết Lâm Lâm và Doãn Thịnh sẽ thoát không khỏi, thuyền cảnh sát đã bao vây đầy mặt biển.
Hắn nói không ra cảm xúc của bản thân lúc này, Doãn Thịnh làm biết bao nhiêu việc ác, chết ngàn lần cũng không hết tội. Nhưng mà, còn Lâm Lâm …. chính là người bạn từ nhỏ của hắn, hắn biết cô đã chịu không ít cực khổ, cho nên mới lâm vào con đường sai trái thế này. Cô vừa mới cứu hắn, điều này chẳng phải nói lên cô ấy vẫn còn chút lương tri sao. Chí ít hắn vẫn hy vọng cô có thể cãi tà quy chính.
“Lâm Lâm, bỏ súng xuống đi, bây giờ buông vẫn còn kịp. Doãn Thịnh biết rất nhiều tội chứng của Chu Tư Thành và Đường Hữu Thiên, chỉ cần anh ta chịu chấp nhận hợp tác, cảnh sát sẽ khoan hồng giảm tội.”
Lâm Lâm thản nhiên cười, liếc nhìn Doãn Thịnh phía bên cạnh “Cậu không hiểu, con người Doãn Thịnh không phải thùng rỗng kêu to. Anh ấy làm tất cả những thứ này chính là muốn trả thù người nhà họ Dịch cậu cùng với Vinh Hưởng. Trả không được thù, thì cuộc sống đối với anh ấy cũng như 1 loại tra tấn.” Doãn Thịnh kinh ngạc nhìn cô, không dám tin là cô lại hiểu rõ những gì trong lòng gã đang nghĩ.
Lâm Lâm mỉm cười nhìn Doãn Thịnh “Em hại anh không thể hoàn thành kế hoạch, anh đừng giận em.”
Bỗng nhiên, cô hướng súng vào phía trong lòng ngực mình.
“ĐỪNG!” tiếng nói này chính là phát ra từ người đang đứng bên cạnh cô – Doãn Thịnh.
Theo tiếng súng vang lên, máu loan ra khắp 1 vùng ngực Lâm Lâm.
Doãn Thịnh nhếch môi, ôm chầm Lâm Lâm, đầu cuối thấp xuống. Giờ phút này không thể nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt gã.
Môi mấp máy bên tai Doãn Thịnh điều gì đó, Bách Sanh không thể nghe thấy. Chỉ là Doãn Thịnh vẫn không có biểu hiện gì. Bỗng nhiên, gã quay quắt liếc nhìn Bách Sanh, cái liếc mắt đó tựa hồ bao gồm rất nhiều hàm ý bên trong.
Bách Sanh cảm giác những việc xảy ra hôm nay đều nằm ngoài tầm dự đoán của hắn. Vẫn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe được bên cạnh vang lên tiếng súng. Doãn Thịnh và Lâm Lâm cùng nhau lao xuống mặt biển đêm lạnh căm hờn.
Bách Sanh tựa như ù tai, âm thanh ong ong liên tiếp vang lên bên tai hắn. Hắn cảm giác …. giây phút đó …. hắn hồ như đã gần kề sự thật. Hiện giờ, mọi thứ như mai táng theo Doãn Thịnh và Lâm Lâm dưới đáy biển. Bên cạnh có tiếng trực thăng, tiếng du thuyền, và tiếng những cơn sóng bầu bạn cùng với tiếng súng tan thương.
*
Bách Sanh không biết mình làm sao mà quay về nhà được. Hắn không muốn nghĩ thì ra bản thân ba năm nay chỉ sắm vai trong 1 cuộc trả thù của bọn họ. Cũng chẳng muốn nghĩ rốt cuộc ba hắn và Vinh Hưởng đã làm những chuyện gì, khiến cho Doãn Thịnh hận họ sâu như thế. Hắn chỉ muốn mau chóng về gặp Tiểu Liêu. Sau đó, yên lặng bên nhau, không xa không rời.
Cả căn phòng tối om, Bách Sanh nhìn thấy phòng khách yên tĩnh đến lạ. Đại não “Ầm.” 1 tiếng, cảm giác bất an lần lượt kéo đến. Hắn chạy tọt vào phòng, mở tủ quần áo ra, chẳng có gì trong đó. 1 chút gì thuộc về Tiểu Liêu đều không có. Bách Sanh thật không dám tin, sáng nay còn giúp hắn thắt cà vạt …. Tối hôm qua còn nằm trong lòng hắn làm nũng … ấy vậy mà bây giờ lại đột nhiên biến mất.
Hắn ngã lưng lên sô pha, bóng tối bao trùm cả người. Rất lâu mới như từ trong mộng bừng tỉnh, cầm lấy điện thoại điên cuồng gọi vào máy Tiểu Liêu, nhưng chỉ nghe được 1 giọng nữ máy móc lập lại “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa.”
Khí lực toàn thân Bách Sanh như trống rỗng, hắn không tin. Tiểu Liêu nhất định là quay về Dịch gia, chắc là đang giận hắn, chạy đi tìm Thiên Bắc rồi. Tiểu Liêu yêu hắn như thế, làm sao lại nhẫn tâm bỏ lại hắn, càng không thể không từ mà vội biệt.
Tầm mắt hắn chuyển động thoáng qua 1 tấm giấy viết thư để đầu giường. Bách Sanh mở đèn bàn soi vào, mặt trên chính là nét chữ xinh đẹp của Tiểu Liêu.
“Bách Sanh, phải chăm sóc tốt bản thân. Đừng lo lắng cho em, em sẽ sống tốt. 20 năm qua, lần đầu tiên có thể cảm nhận được thân tình thật gần, thật thân thiết như vậy. Em không thể phá bỏ đi. Tư vị bị người khác bỏ rơi rất khó chịu. Cho nên, em quyết định hy sinh anh. Baby, là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban cho em, bù lại em đã mất đi 20 năm tình mẹ. Mất đi em, anh vẫn có thể tiếp tục sống tốt mà, đúng không? Nhưng ngược lại nếu mất đi con, em không thể sống nổi. Xin lỗi! Bách Sanh, tha thứ cho em.”
Bách Sanh thất thần ngồi nhìn những dòng chữ trên lá thư, cái gì mà mất nó hắn vẫn có thể sống tốt. Bách Sanh khép mắt lại, trong lòng từng đợt từng đợt chua xót kéo về. Dịch Tiểu Liêu, ai nói với em, em bỏ đi anh sẽ vẫn sống tốt!
*
Bách Sanh kích động lái xe ra khỏi nhà trọ, trở về Dịch gia. Khi Tưởng Mạch nhìn thấy hắn kinh ngạc đến nói không nên lời. Bách Sanh nắm chặt 2 tay Tưởng Mạch, thanh âm vạn phần nôn nóng “Mẹ, Tiểu Liêu có về nhà hay không, cô ấy có nói gì với mẹ không?”
Tưởng Mạch bần thần rất lâu mới bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn “Tiểu Liêu chẳng phải ở trường học sao, bây giờ chắc là ở ký túc xá, làm sao mà ở nhà được.”
Bách Sanh tuyệt vọng không thôi, Tiểu Liêu ngay cả Tưởng Mạch mà cũng không từ biệt. Nó thật quyết tâm không để hắn tìm được mà. Nhưng mà …. Tiểu Liêu có thể đi đến đâu chứ? Rời khỏi hắn, rời khỏi Dịch gia, nó có thể tự chăm sóc bản thân sao?
Thiên Bắc nhận được điện thoại của Tưởng Mạch, vội vã chạy về nhà liền nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Bách Sanh. Hắn ngồi trên sô pha, mặc kệ Tưởng Mạch hỏi gì cũng không trả lời. Thiên Bắc chỉ nhìn 1 cái là đã biết xảy ra chuyện gì rồi, chạy vài bước đến phía trước túm lấy cổ áo Bách Sanh “Có phải Tiểu Liêu lại xảy ra chuyện gì, anh lại làm gì cô ấy rồi? HẢ?”
Bách Sanh vẫn đóng chặt mắt, giọng nói gần như tuyệt vọng “Tôi đã đánh mất cô ấy.” Lần này, thật sự đã mất đi nó ….
Thiên Bắc vẫn siết chặt cổ áo Bách Sanh, cắn răng nói “Bách Sanh, anh là tên khốn nạn. Cái gì mà hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy. Anh ngoại trừ tổn thương cô ấy thì còn làm được gì!”
Bách Sanh không lên tiếng trả lời, trong lòng cũng tự hỏi, đúng vậy, rốt cuộc hắn đã làm gì? Tiểu Liêu có lối suy nghĩ và làm gì cũng chậm hơn người thường nửa nhịp. Bất luận là đứa bé có thể xảy ra chuyện gì, hắn cũng nên nói rõ với nó. Chứ không phải là cứ tự hắn quyết định mọi chuyện mà chẳng nói với nó lời nào. Cứ khăng khăng dùng phương pháp của bản thân để yêu nó. Khiến cho nó mất đi cảm giác an toàn.
Bây giờ nghĩ lại, đêm đó nó hỏi hắn có yêu nó không. Đích thật là đang hoài nghi hắn có thật lòng yêu nó không. Bách Sanh thầm ão não, tại sao hắn lại không thẳng thắng nói với nó lời yêu từ sâu thẳm trong tim hắn. Tại sao không suy nghĩ đến cảm nhận của nó. Trong tình yêu của bọn họ, hắn luôn ở thế chủ động, cứ chiếm lấy, trong tiềm thức cứ xem nhẹ cảm nhận của nó. Điều là lo lắng đến những khó khăn của bản thân, mà chẳng bao giờ tôn trọng ý kiến của nó.
Hiện giờ … nhận ra mọi thứ thì đều quá muộn rồi.
Bách Sanh và Thiên Bắc luân phiên đến sân bay, và nhà ga tìm kiếm. Trong danh sách hành khách đều không có tên của Tiểu Liêu. Bách Sanh gần như đã xác định được Tiểu Liêu đích thực đã không còn cần hắn. Nó trốn hắn, thế giới rộng lớn thế này, lớn đến nỗi sợ rằng tìm cả đời cũng không thể tìm được Tiểu Liêu của hắn trở về.
*
Tiểu Liêu từ từ nhắm mắt lại lưng dựng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời đêm nặng nề bên ngoài cabin. Bên cạnh là thư kí của Vinh Hưởng – Tina. Cô ấy ngủ thật say, Tiểu Liêu giúp cô ấy kéo chăn lại, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài bầu trời, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.
Bách Sanh về lại cảnh đội không ngờ tâm tình hắn cũng không phấn khích như tưởng tượng. Bởi vì trước đây, nằm vùng bên cạnh Đường Hữu Thiên quá lâu, phá không ít vụ buôn bán thuốc phiện, buôn lậu, hơn nữa vụ của Doãn Thịnh cũng lập công lớn. Cho nên thăng liền 1 lượt lên thẳng làm đội trưởng, cục chống buôn lậu. Lập thêm bao công trạng, hay nhận lệnh chống đối Vinh Hưởng. Hắn cũng không thể tìm được nhiệt tâm của trước đây. Nói ra thật thổ thẹn, rõ ràng chỉ là 1 con cờ trong màn minh âm tranh đấu, lại có được 1 vinh quang lớn thế này lúc còn trẻ. Bách Sanh thầm nghĩ, không biết Chu Tư Thành và Doãn Thịnh có loại cảm giác thế này không?
Chí ít, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục.
Những lời Doãn Thịnh và Lâm Lâm nói hôm đó như bóng ma bám chặt lấy hắn.
Không có tin tức gì của Tiểu Liêu, công cuộc truy bắt Vinh Hưởng lại gặp bao trắc trở. Hắn thật không biết hắn còn có thể tiếp tục nổ lực không? Vô phương tìm lại nó. Mỗi khi về Dịch gia lại càng khó chịu. Những ký ức thuộc về Tiểu Liêu ở Dịch Gia tràn ngập mọi nơi. Hắn mới phát hiện, 3 năm hắn bỏ đi, làm sao Tiểu Liêu trải qua cuộc sống ở nơi này. Có phải cũng giống như hắn mỗi ngày ngồi nhìn phòng của đối phương đến ngẩn người.
Đúng vậy, tối nào Bách Sanh cũng nằm trên giường của nó mà ngẩn người, dù làm thế nào cũng không thể chợp mắt. Hắn thừa nhận bản thân hắn ích kỷ, bản thân hắn khốn nạn. Vì cái tín ngưỡng chó má, mà hy sinh Tiểu Liêu rất nhiều lần. Lại vì bản thân yêu chỉ biết chiếm giữ, luyến tiếc ích kỷ mà không từ bỏ. Đợi đến khí nó mang thai, lại vì lòng tự trọng của đàn ông, bá đạo chuyên quyền, tự cho là đúng mà thay nó quyết định.
Bách Sanh bắt đầu không ngừng vùi đầu vào công việc, thường tăng ca đến khuya mới về nhà. Mệt mỏi đến kiệt sức và lăn ra ngủ.
Thiên Bắc không thèm quan tâm đến hắn, mà bọn họ củng hiếm khi gặp mặt. Tưởng Mạch lúc này đứng ở giữa có biết bao khó xử. Khuyên vài lần mà không được, đành để mặc hắn tự dày vò. Hắn thiếu đi Tiểu Liêu, này cũng giống như 1 loại tự giày vò bản thân, có phải đây cũng xem như là cách hắn trả lại những gì nó trải qua trước đây.
Hắn chối bỏ chuyện rằng Tiểu Liêu sẽ không bao giờ quay lại. Cũng không chấp nhận việc nó sẽ sống ở 1 chỗ khác trên thế giới này, rồi cùng người khác kết hôn mà không phải hắn. Hắn không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận.
Hắn vẫn ôm 1 tia hy vọng là Tiểu Liêu nhất định sẽ quay về, Tiểu Liêu sẽ không nỡ bỏ lại mình hắn. Nhất định có 1 ngày sẽ chạy đến trước mặt hắn mỉm cười như ngày xưa, nói với hắn “Bách Sanh, hôn em.”
/48
|