Hải Âu là đứa đã nói là làm. Hôm qua, buổi đầu tiên đi học nhỏ đã hung hồn tuyên bố sẽ ngày nào cũng qua gọi Thiên Vy đi học. Thế là, mới 6 giờ 30 phút sáng, Hải Âu đã đứng trước cửa nhà cô, bấm chuông ầm ĩ. Tín hiệu từ cổng chính liên tục phát ra truyền đến máy tính Thiên Vy. Cái laptop phát ra những tiếng bíp bíp liên hồi, Vy không tài nào ngủ thêm, cô lồm cồm bò ra khỏi giường, xác nhận trên laptop cho Hải Âu vào.
Thế là, nhờ con bạn chí cốt, hôm đó Vy không phải trèo tường.
Cả lớp 35 thành viên đã có mặt gần như đông đủ, đang bàn tán xôn xao chuyện 10 toán 1 của bọn chúng sắp có thành viên thứ 36.
-Tao nghe nói hình như con nhỏ đó là dân tỉnh lên, nhìn quê lắm…
- Ơ! Sao tao nghe bảo là nam mà?! Dân tỉnh lên thật á?
- Là nữ mà…
- Ê, lớp trưởng. Cậu có nghe thông báo gì không?
- À! Cái này hả…? – Thanh Duy gãi đầu.
- Biết gì thì nói nhanh xem, cái thằng lớp trưởng kia… - Cả đám nhao nhao phản ứng.
- Cô vào lớp kìa. - Duy hô lên, giải vây cho mình.
Vân vân, mây mây… Vẫn tiếp tục bàn tán.
Đến tận khi cô chủ nhiệm vào lớp, chúng nó mới té ngửa. Thì ra, lớp có thêm tới hai thành viên mới.
Một người, đúng là dân tỉnh lên học, là một bạn khá xinh nhưng có vẻ rụt rè. Tên là Phạm Bảo Ngân.
Còn một người… Đẹp trai? Có. Phong cách? Có. Cao mét tám? Có. Đúng chuẩn mỹ nam. Tên là Hoàng Hải Đăng.
Thế là 10 toán 1 lại thêm một mỹ nam mới, đám con gái mê trai phát cuồng lên vì sự kiện đó.
Hôm nay là buổi học toán chuyên chính thức đầu tiên. Các bài toán khó dần được giáo viên đưa ra để đánh giá năng lực học sinh trong lớp. Sau khi kiểm tra hầu qua trình độ của các thành viên lớp, cô Liên, giáo viên toán cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp, quyết định ra một bài khó để học sinh top đầu trong lớp như Phong, Vy, Âu,… thử sức. Bài đầu tiên, lớp trưởng Thanh Duy xung phong làm. Đúng hết. Cô Liên rất hài lòng với năng lực của lớp trưởng. Cả lớp cũng thán phục cậu bạn thư sinh trưởng bầy.
Các bài tiếp theo mức độ khó tăng lên dần. Điều làm cả lớp bất ngờ là Hải Đăng học rất giỏi… Cậu ta cùng Hải Âu lần lượt lên làm những bài có độ khó cao, làm đúng hết, cách giải lại rất khoa học.
- Bài cuối, Thiên Vy lên làm nhé? – cô Liên đề nghị.
Vy xem qua, bài này quả là rất khó, phức tạp. Nếu lên làm cô vẫn làm được nhưng khá là tốn thời gian để hoàn thành. Vy suy nghĩ một lúc, đứng lên đề nghị:
- Để bạn Phong lên làm đi cô! Bạn ấy cũng chưa làm bài nào mà…
- Vậy Phong lên làm nhé! – Cô Liên cười tươi.
Phong liếc qua Vy, mặt cô bé vẫn tỉnh bơ. “Cậu nghĩ tôi không biết làm nên mới làm khó tôi chứ gì? Chờ xem…”
Còn trong đầu Vy, tưởng tượng đến cảnh Phong không làm được, rồi cô sẽ đứng lên nói: “Bài này cách làm phải thế này… thế kia… bla, từ hồi cấp 2 tôi đã làm qua mấy bài thế này rồi. Câu không biết làm sao? Cậu là học sinh tuyển thẳng cơ mà? Bla…” Vy nhếch mép cười lạnh, nụ cười quen thuộc.
Cô mải tưởng tượng, chẳng để ý đến xung quanh. Đột nhiên cả lớp vỗ tay rào rào, cô mới thoát khỏi suy nghĩ tự sướng của mình, nhìn lên bảng.
Phát hiện Phong đã làm xong.
Cô tưởng mình hoa mắt. Lần đầu có người làm cô ngạc nhiên đến vậy. Nhìn cách làm, cô lại sốc hơn.
Tiếng vỗ tay tán thưởng cho thiên tài của lớp lớn dần.
“Không phải chứ…?” – Vy chưng hửng, - “Vũ Đình Phong… bộ não cậu…”
Tan học, Vy đi cùng Hải Âu, hai con hẹn hò với nhau xong sẽ theo nhau về phòng Hải Âu. Hai đi xem phim, trung tâm thương mại mua sắm đủ các kiểu.
-Hạ Thiên Vy, không ngờ gặp được cậu ở đây nhỉ? – Là Hải Đăng. Cậu ta cố tình đến đây vì Vy.
- Ửa? Là cậu mà… học sinh mới. – Con nhỏ Âu thích thú reo, vốn định sáng làm quen hot boy mới mà chưa có cơ hội, giờ lại tình cờ gặp ở đây, thật quá tốt. Âu thầm nghĩ.
- Tôi chỉ vào sau hai cậu một ngày thôi, cũng tính là học sinh mới à? – Đăng nháy mắt cười.
Tim Hải Âu mới thế thôi đã lệch một nhịp. “Cậu cười… Sao ấm áp quá hà?…”
-Đúng đúng, chúng ta đều là học sinh mới. Tôi là…
- Tránh qua một bên đi… Cản đường. – Vy cắt ngang lời Âu. Cô nhìn Đăng dò xét, lạnh lùng phán tiếp. – Nhìn cậu rất quen…
Vy cảm thấy cậu ta không phải tình cờ mà có mặt ở đây. Vả lại, Hoàng Hải Đăng… Hoàng Hải Dương… nghe cứ như có liên quan gì tới cô ta, lại có nét giống khiến cô buồn nôn khi thấy.
-À… không phải chúng ta gặp hồi sáng sao, cậu nhìn tôi quen là đương nhiên mà. – Đăng bình thản đáp.
“Nếu đúng những gì tôi nghĩ, cậu và chị cậu… cứ chờ mà xem.”
Thấy Vy im lặng, có vẻ bình thường nhưng rõ là đang dò xét, đang khó chịu. Đăng tiếp lời.
-Hay vậy, để Đăng xách đồ giúp hai người đẹp nhé. Vy chưa kịp nói, Hải Âu đã nhanh nhảu nói luôn:
- Được vậy thì quá. Phiền cậu nhé! – đôi mắt cười của nhỏ nhìn long lanh hẳn lên.
Cả buổi tối, nhỏ Âu cười không ngoác miệng lại được. Hai người nói chuyện cực kì vui vẻ. Thiên Vy đứng bên cạnh Âu một lúc lại rỉ tai nhỏ: “Vui lắm à?” – “ừ, ừ đang vui, mày hỏi mấy chục lần rồi đó. Không nói thì tránh qua, đừng làm phiền tao.”
Vy thở dài, cô cảm thấy rất cần đề phòng con người này. Nhưng con bạn cô, có vẻ nó đang quấn lấy Đăng không rời.
Thế là, nhờ con bạn chí cốt, hôm đó Vy không phải trèo tường.
Cả lớp 35 thành viên đã có mặt gần như đông đủ, đang bàn tán xôn xao chuyện 10 toán 1 của bọn chúng sắp có thành viên thứ 36.
-Tao nghe nói hình như con nhỏ đó là dân tỉnh lên, nhìn quê lắm…
- Ơ! Sao tao nghe bảo là nam mà?! Dân tỉnh lên thật á?
- Là nữ mà…
- Ê, lớp trưởng. Cậu có nghe thông báo gì không?
- À! Cái này hả…? – Thanh Duy gãi đầu.
- Biết gì thì nói nhanh xem, cái thằng lớp trưởng kia… - Cả đám nhao nhao phản ứng.
- Cô vào lớp kìa. - Duy hô lên, giải vây cho mình.
Vân vân, mây mây… Vẫn tiếp tục bàn tán.
Đến tận khi cô chủ nhiệm vào lớp, chúng nó mới té ngửa. Thì ra, lớp có thêm tới hai thành viên mới.
Một người, đúng là dân tỉnh lên học, là một bạn khá xinh nhưng có vẻ rụt rè. Tên là Phạm Bảo Ngân.
Còn một người… Đẹp trai? Có. Phong cách? Có. Cao mét tám? Có. Đúng chuẩn mỹ nam. Tên là Hoàng Hải Đăng.
Thế là 10 toán 1 lại thêm một mỹ nam mới, đám con gái mê trai phát cuồng lên vì sự kiện đó.
Hôm nay là buổi học toán chuyên chính thức đầu tiên. Các bài toán khó dần được giáo viên đưa ra để đánh giá năng lực học sinh trong lớp. Sau khi kiểm tra hầu qua trình độ của các thành viên lớp, cô Liên, giáo viên toán cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp, quyết định ra một bài khó để học sinh top đầu trong lớp như Phong, Vy, Âu,… thử sức. Bài đầu tiên, lớp trưởng Thanh Duy xung phong làm. Đúng hết. Cô Liên rất hài lòng với năng lực của lớp trưởng. Cả lớp cũng thán phục cậu bạn thư sinh trưởng bầy.
Các bài tiếp theo mức độ khó tăng lên dần. Điều làm cả lớp bất ngờ là Hải Đăng học rất giỏi… Cậu ta cùng Hải Âu lần lượt lên làm những bài có độ khó cao, làm đúng hết, cách giải lại rất khoa học.
- Bài cuối, Thiên Vy lên làm nhé? – cô Liên đề nghị.
Vy xem qua, bài này quả là rất khó, phức tạp. Nếu lên làm cô vẫn làm được nhưng khá là tốn thời gian để hoàn thành. Vy suy nghĩ một lúc, đứng lên đề nghị:
- Để bạn Phong lên làm đi cô! Bạn ấy cũng chưa làm bài nào mà…
- Vậy Phong lên làm nhé! – Cô Liên cười tươi.
Phong liếc qua Vy, mặt cô bé vẫn tỉnh bơ. “Cậu nghĩ tôi không biết làm nên mới làm khó tôi chứ gì? Chờ xem…”
Còn trong đầu Vy, tưởng tượng đến cảnh Phong không làm được, rồi cô sẽ đứng lên nói: “Bài này cách làm phải thế này… thế kia… bla, từ hồi cấp 2 tôi đã làm qua mấy bài thế này rồi. Câu không biết làm sao? Cậu là học sinh tuyển thẳng cơ mà? Bla…” Vy nhếch mép cười lạnh, nụ cười quen thuộc.
Cô mải tưởng tượng, chẳng để ý đến xung quanh. Đột nhiên cả lớp vỗ tay rào rào, cô mới thoát khỏi suy nghĩ tự sướng của mình, nhìn lên bảng.
Phát hiện Phong đã làm xong.
Cô tưởng mình hoa mắt. Lần đầu có người làm cô ngạc nhiên đến vậy. Nhìn cách làm, cô lại sốc hơn.
Tiếng vỗ tay tán thưởng cho thiên tài của lớp lớn dần.
“Không phải chứ…?” – Vy chưng hửng, - “Vũ Đình Phong… bộ não cậu…”
Tan học, Vy đi cùng Hải Âu, hai con hẹn hò với nhau xong sẽ theo nhau về phòng Hải Âu. Hai đi xem phim, trung tâm thương mại mua sắm đủ các kiểu.
-Hạ Thiên Vy, không ngờ gặp được cậu ở đây nhỉ? – Là Hải Đăng. Cậu ta cố tình đến đây vì Vy.
- Ửa? Là cậu mà… học sinh mới. – Con nhỏ Âu thích thú reo, vốn định sáng làm quen hot boy mới mà chưa có cơ hội, giờ lại tình cờ gặp ở đây, thật quá tốt. Âu thầm nghĩ.
- Tôi chỉ vào sau hai cậu một ngày thôi, cũng tính là học sinh mới à? – Đăng nháy mắt cười.
Tim Hải Âu mới thế thôi đã lệch một nhịp. “Cậu cười… Sao ấm áp quá hà?…”
-Đúng đúng, chúng ta đều là học sinh mới. Tôi là…
- Tránh qua một bên đi… Cản đường. – Vy cắt ngang lời Âu. Cô nhìn Đăng dò xét, lạnh lùng phán tiếp. – Nhìn cậu rất quen…
Vy cảm thấy cậu ta không phải tình cờ mà có mặt ở đây. Vả lại, Hoàng Hải Đăng… Hoàng Hải Dương… nghe cứ như có liên quan gì tới cô ta, lại có nét giống khiến cô buồn nôn khi thấy.
-À… không phải chúng ta gặp hồi sáng sao, cậu nhìn tôi quen là đương nhiên mà. – Đăng bình thản đáp.
“Nếu đúng những gì tôi nghĩ, cậu và chị cậu… cứ chờ mà xem.”
Thấy Vy im lặng, có vẻ bình thường nhưng rõ là đang dò xét, đang khó chịu. Đăng tiếp lời.
-Hay vậy, để Đăng xách đồ giúp hai người đẹp nhé. Vy chưa kịp nói, Hải Âu đã nhanh nhảu nói luôn:
- Được vậy thì quá. Phiền cậu nhé! – đôi mắt cười của nhỏ nhìn long lanh hẳn lên.
Cả buổi tối, nhỏ Âu cười không ngoác miệng lại được. Hai người nói chuyện cực kì vui vẻ. Thiên Vy đứng bên cạnh Âu một lúc lại rỉ tai nhỏ: “Vui lắm à?” – “ừ, ừ đang vui, mày hỏi mấy chục lần rồi đó. Không nói thì tránh qua, đừng làm phiền tao.”
Vy thở dài, cô cảm thấy rất cần đề phòng con người này. Nhưng con bạn cô, có vẻ nó đang quấn lấy Đăng không rời.
/8
|