*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi được nhắc nhở, Thời Lê mới nhận ra mình đã quên cả thở, trong nháy mắt như cá về với nước, hít sâu một hơi mới trở lại bình thường.
Vệt đỏ khả nghi cũng từ từ biến mất.
Tuy Cận Ngộ Bạch nhạt nhẽo như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng khó kìm lòng được, anh quay đầu, yên lặng cười nhạt.
Thời Lê thẹn thùng che mặt lại.
Vốn dĩ cục diện đang rất xấu hổ, vì chuyện này mà cũng tiêu tan bớt.
Cô bình tĩnh lại mới nói: “Không sao, lúc đó tôi cũng không đúng.”
Lúc ấy, cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát.
Cận Ngộ Bạch nhìn cô, “Cô nói rất đúng, cô không có sai.”
“Tôi có sai.”
“Sai ở tôi.”
“…”
“Là tôi sai được chưa, hai người có phải xem phim của dì Quỳnh Dao nhiều quá rồi hay không?” Quan Thịnh thấy hai người chưa về, ăn một mình lại không hay nên ra đây tìm.
Này thì hay rồi, ở ngoài hành lang diễn kịch.
Thời Lê phản ứng lại, cũng cảm thấy đoạn đối thoại vừa nãy lập dị đến khó hiểu, lại che mặt nhịn cười, đi về phía phòng riêng, “Về ăn cơm thôi.”
*
Sau khi Thời Lê vào Tân Vũ, bản thân cũng không nghĩ nhiều về việc ở lại, nhưng khi cùng đồng nghiệp làm hạng mục “Tinh cầu cô đơn” đã phát sinh mê muội ngoài ý muốn.
Cả quá trình từ đầu đến giờ như một chiếc bánh kem phủ cacao, khi ăn vào sẽ cảm nhận được vị đắng trước tiên, sau đó lại có hậu vị ngọt dịu.
Hết thảy vất vả đều đáng giá.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Lê cả ngày vùi đầu vào công việc, ba mẹ Thời đều biết, bọn họ chỉ có một yêu cầu đơn giản với Thời Lê, chỉ hy vọng cô cả đời khỏe mạnh suôn sẻ, chưa bao giờ ép buộc cô những cái khác.
Mẹ Thời thấy Thời Lê về nhà sau tăng ca liền kéo cô đi uống canh dưỡng sinh.
Canh vừa mới nấu xong, còn có chút nóng, cô cầm muỗng vừa thổi vừa uống.
“Không phải con nói đợt phỏng vấn có cậu Cận hỗ trợ con sao, mẹ nghĩ bằng không mời người ta một bữa cơm, cũng để ba mẹ tỏ lòng cảm tạ.”
“Ôi.”
Thời Lê suýt chút nữa bị canh làm bỏng, hoảng loạn lấy khăn giấy lau lau, trong đầu suy nghĩ một vòng, nói: “Không cần đâu mẹ, đã qua lâu rồi mà.”
“Ở nhà ăn cơm thôi mà, khi nào cũng không muộn.”
Thời Lê cũng không phải không muốn mời Cận Ngộ Bạch tới nhà ăn cơm, trả ơn của anh không phải một hai việc là xong, chỉ là cô không biết anh có nguyện ý hay không.
“Thử xem sao, con mời đi, không tới cũng không sao.”
Mẹ Thời cũng không bắt ép Thời Lê nhất định phải mang người về.
Trong lòng không có áp lực gì, Thời Lê uống canh xong rồi gật đầu, “Được ạ, để con hỏi thử, còn có bác sĩ Quan.”
“Ừm, cứ gọi đến đi.”
Đêm đó, Thời Lê gọi điện thoại cho hai người.
Ngoài ý muốn chính là Quan Thịnh bận quá mà từ chối còn Cận Ngộ Bạch lại không do dự mà đồng ý.
Giây phút cúp điện thoại, Thời Lê còn cảm thấy khó có thể tin.
Thậm chí hoài nghi hai người bị hoán đổi, liếc mắt nhìn lại tên gợi nhớ, thấy không sai tên mới nói kết quả cho mẹ Thời.
Mẹ Thời có vẻ rất vui vẻ, sáng sớm đã đi mua đồ ăn để chuẩn bị.
Thời Lê ở một bên làm trợ thủ rửa rau và trái cây gì đó.
Biết trong nhà có khách đến nên ba Thời thay bộ vest hơi trang trọng, sau khi bị mẹ Thời cười liền biện hộ cho mình, “Không phải con gái nói cậu ta hay mặc âu phục sao, cả nhà có mình cậu ta mặc âu phục không phải sẽ khó chịu sao? Có anh nữa cậu ta sẽ không cảm thấy khó xử nữa.”
Thời Lê cười ra nước mắt, “Nhưng mà ba, ba không cảm thấy khó chịu sao?”
Ba Thời sửa lại cổ tay áo, nói ra lời thật lòng, “Khó chịu, ba nhiều năm không mặc mấy cái này rồi, bây giờ người cha già của con cảm thấy như mình đang đi bán bảo hiểm ấy.”
Lời nói vừa dứt, Thời Lê và mẹ Thời đều nhịn không được cười thành tiếng.
Ba Thời kéo tay áo, cười có chút bất đắc dĩ.
Cận Ngộ Bạch đến trước giờ hẹn mười lăm phút, khoảnh khắc Thời Lê mở cửa nhìn thấy anh liền đồng cảm với cha già nhà mình.
Ai cũng biết Cận Ngộ Bạch vẫn luôn là thân âu phục, hôm nay lại đổi một bộ đồ bình thường nhàn hạ, đến cuối cùng chỉ có mình ba Thời mặc vest.
Thời Lê không nhịn được, đỡ trán cười.
“Cười gì vậy?” Cận Ngộ Bạch cúi đầu xem kỹ quần áo của mình, cũng không có chỗ nào không ổn.
Thời Lê nhanh chóng giải thích, “Không phải, không cười anh, mau vào nhà đi.”
Cận Ngộ Bạch đi vào, ba mẹ Thời đã từ phòng bếp đi ra, đứng sóng vai, đón tiếp khách.
Ba Thời cũng thấy cách ăn mặc của Cận Ngộ Bạch, nhận mệnh nhắm mắt, ngay sau đó duỗi tay ra, “Xin chào, chú là ba Lê Lê.”
“Cô là mẹ Lê Lê.”
“Chú, cô.”
Cận Ngộ Bạch lễ phép chào hỏi, “Cận Ngộ Bạch, cảm ơn hai người đã mời.”
Đặc biệt trang trọng, thân thể cứng đờ, nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Ba mẹ Thời cũng không khá hơn là bao, sau khi bắt tay thì xấu hổ, sau đó liền mời anh ngồi xuống sô pha, uống trà ăn bánh trước, mẹ Thời thì về lại phòng bếp.
Ba Thời vốn định khi ăn cơm sẽ thay quần áo, nhưng thế lại không được tự nhiên, chỉ có thể cười xin lỗi Cận Ngộ Bạch, đi về phòng ngủ thay đồ trước.
Cả phòng khách, cũng chỉ còn lại Thời Lê và Cận Ngộ Bạch.
Lần đầu Thời Lê mời một người đàn ông không phải Thẩm Đông Thăng đến nhà chơi, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn nên có một chút lễ nghi của chủ nhà.
Nghiêm khắc mà nói, số lần cô và Cận Ngộ Bạch ở riêng có thể đếm được trên đầu ngón tay, hầu hết những lần trước đều có Quan Thịnh, có anh xung quanh sẽ sôi nổi, cô và Cận Ngộ Bạch chỉ cần đáp lời là được.
Nhưng bây giờ, Thời Lê tự yêu cầu mình phải tìm đề tài.
Cô cảm thấy nhiệm vụ này độ khó hẳn là năm sao.
“Không biết là anh thích ăn gì nhỉ, lát nữa hẳn sẽ có thịt kho tàu*, bò hầm khoai tây**…” Còn gì đó nữa, Thời Lê cũng không nhớ rõ, nhưng tóm lại là không ít, long trọng hơn các dịp khác nữa.
(*) Thịt kho tàu:
(**) Bò hầm khoai tây:
Cận Ngộ Bạch cũng nhìn ra cô đang tìm chủ đề để nói, thuận miệng tiếp lời, “Tôi không kén ăn.”
“Thật không?” Thời Lê theo bản năng buột miệng nói ra.
Giọng điệu kia như đang nghi ngờ vậy, cô muốn cắn lưỡi, “Tôi không phải nói anh không giống người kén ăn.”
Càng bôi càng đen…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cận Ngộ Bạch nhìn cô đang hoảng loạn, hạ môi dưới, “Cô sợ như vậy làm gì, tôi cũng không thịt ăn người.”
“Tuy rằng không kén ăn.” Anh bổ sung.
Này là anh đang nói đùa à?
Thời Lê chậm chạp phản ứng lại, cúi đầu cười một cái, giảm bớt sự ngượng ngùng giữa hai người.
Ba Thời cũng đã thay quần áo đi ra, hỏi Cận Ngộ Bạch, “Biết chơi cờ tướng chứ?”
“Ba.” Thời Lê biết ba Thời là người mê cờ, luôn muốn tìm người để chơi vài ván.
Cận Ngộ Bạch dừng lại, gật đầu, “Biết một chút.”
“Không tồi, bây giờ người trẻ tuổi biết chơi cờ tướng không nhiều lắm.” Ba Thời lấy bộ cờ tướng dưới kệ TV ra, dọn dẹp bàn trà, mở bàn cờ ra là có thể chơi ngay.
Thời Lê rót trà cho hai người, thấy ở đây mình không giúp được gì thì đi qua phòng bếp, khi trở ra, quân cờ màu đỏ của ba Thời đã bị ăn mất.
Ba Thời mới nhận ra, “Ơ, thì ra quân mã này luôn chờ chú, dù chú có đi bước nào cũng sẽ thua.”
“Đúng vậy.”
“Lần đầu chú thua trên tay người trẻ tuổi đấy, con đây cũng không phải biết một chút, lại đi lại đi, đã ghiền.” Ba Thời lên cơn nghiện cờ, nhất thời quên mất người ta lần đầu tới làm khách.
Thời Lê băn khoăn, muốn nhắc nhở ba Thời.
Cận Ngộ Bạch chủ động xếp cờ trước, “Lại ạ.”
Hai bên đương sự đều muốn chơi tiếp, Thời Lê cũng không nói gì nữa, vẫn nên ở phòng bếp chờ đồ ăn.
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Thời mang đ ĩa đồ ăn cuối cùng ra.
Ba Thời đang rất vui vẻ, đi đến ăn cơm, còn nhịn không được trò chuyện về ván cờ vừa rồi.
Mẹ Thời và Thời Lê liếc nhau, cả hai đều có chút bất đắc dĩ.
“Cũng không biết cậu Cận thích ăn cái gì, cô chuẩn bị không đủ nhiều, chỉ có thể chắp vá vài món.” Mẹ Thời khách sáo nói.
Cận Ngộ Bạch: “Đã hai lần ăn cơm cô làm mà con vẫn chưa gặp mặt cảm ơn lần nào.”
“Nói gì vậy, là cô chú muốn cảm ơn con đã chăm sóc Lê Lê nhà cô chú mà, thân thể con bé từ nhỏ đã không tốt, hệ miễn dịch cũng yếu hơn người thường, hôm mưa to mà không gặp được con không biết Lê Lê đã thế nào rồi.”
“Nên làm mà.”
Khách sáo xong, cũng nên động đũa ăn cơm.
Thời Lê không quen nói mấy lời khách sáo, cô an tĩnh ăn như chiếc máy, nói ít ăn lại nhiều.
Mẹ Thời rất nhiều lần đưa mắt qua cô, nhưng cô lại làm lơ không để ý.
Con bé ngốc.
Từ khi nào mà con lại ăn cơm tích cực như vậy đấy.
Trên bàn cơm cũng chỉ còn lại ba Thời và Cận Ngộ Bạch thảo luận về ván cờ vừa nãy, Cận Ngộ Bạch nói ít, phần lớn thời gian là ba Thời đang nói, anh ngẫu nhiên trả lời một câu, có thể biết là anh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Ăn cơm xong, ba Thời còn muốn lôi kéo Cận Ngộ Bạch tiếp tục.
Mẹ Thời chịu không được nữa, nói trước một bước: “Lê Lê, con dẫn cậu Cận đi tham quan chút đi, ngồi nhiều như vậy nhàm chán quá.”
“Dạ.”
Thời Lê là người thành thật, mẹ Thời bảo tham quan liền dẫn anh đi tham quan thật.
“Đây là phòng sách của nhà chúng tôi.” Cô mở cửa ra, bên trong là hai kệ chứa đầy sách, là nơi cô “đóng đô” nhiều nhất mỗi khi bị bệnh phải ở nhà tĩnh dưỡng.
“Phòng ngủ của tôi.”
Thời Lê đẩy cửa vào, bên trong là căn phòng với phong cách màu hồng dịu dàng, không cần phải nói cũng biết là phòng của một cô gái nhỏ.
Cận Ngộ Bạch liếc nhìn cô một cái.
Thời Lê liền xấu hổ, gãi cổ, làm tư thế mời, “Vào xem không?”
Cận Ngộ Bạch dời tầm mắt, cứng nhắc gật đầu.
Thời Lê đi vào sau, không đóng cửa.
Phòng cô thật ra cũng không có gì để tham quan, lại không phải biệt thự cao cấp gì, đi vào liếc nhìn một vòng là xem xong, góc tường có một thảm lông dài, một chiếc ghế lười và gối ôm, đọc sách hay xem phim đều tiện.
Bên cạnh là bàn học, không có đồ trang điểm gì, đa số là đồ dùng tiện ích như dây buộc tóc.
Trên tường thì có một giá sách với một vài cuốn sách và album gia đình.
Cận Ngộ Bạch nhìn thấy nó.
Thời Lê lập tức phát hiện, theo bản năng duỗi tay che lại, nhưng phản ứng của cô không nhanh như Cận Ngộ Bạch, anh cầm lấy quyển album trước một bước.
“Cái này không thể xem!” Thời Lê còn muốn giành lại, nhưng nó lại cao hơn tầm với của cô, Cận Ngộ Bạch chỉ đơn giản duỗi thẳng cánh tay, còn cô dù có nhảy lên cũng không chạm được tới mép.
“Thật sự không thể xem.”
Cả khuôn mặt Thời Lê đều đỏ ửng.
Cận Ngộ Bạch đứng thẳng, có vẻ thành thạo, anh cúi đầu hỏi: “Không phải chỉ là album gia đình sao, vì sao lại không thể xem?”
Ngày thường đạo lý một đống, lúc cấp bách này cái gì cũng không nói được, cô trợn tròn mắt, hung hăng nói: “Không được xem!”
“Có thể không xem, nguyên nhân.”
Nói nguyên nhân ra thì có khác gì cho anh xem đâu!
Khi còn nhỏ Thời Lê như con búp bê sứ, lúc nào đưa cô ra ngoài chơi đều có không ít cô chú khen, cũng không biết ai đã nói đứa nhỏ này thật giống mấy đứa bé trong tranh tết*, thế là mở ra suy nghĩ mới trong đầu ba mẹ Thời, dẫn cô đi chụp một bộ tranh tết thật.
(*) Đứa bé trong tranh tết:
Giữa mày điểm nốt ruồi đỏ, hai má hồng hồng, một bộ ảnh rất cổ điển.
Tưởng tượng đến Cận Ngộ Bạch sẽ nhìn thấy nó, cả người cô đều cảm thấy xấu hổ đến ngón chân cũng có thể vươn ra tận lâu đài Disney.
Thời Lê ăn nói vụng về, đỏ mắt khó khăn nói ra nguyên do, như thể đang làm nũng, “Ây, không được xem!”
Cô đang sốt ruột, ngày thường ở gần Cận Ngộ Bạch cũng có thể quên thở, bây giờ lại quên mất, cả người dựa vào anh, duỗi thẳng tay, nhảy dựng lên giành lấy album.
Cơ thể không giữ được thăng bằng, mất khống chế ngã về phía trước.
Cũng may Cận Ngộ Bạch đứng vững giữ được cô, không để cả hai bị ngã.
Nhưng tay Thời Lê không kịp rút lại, phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, thoạt nhìn giống như cô đang đu trên người anh.
Chóp mũi của Cận Ngộ Bạch áp vào trán cô, gần thêm một chút là cô có thể trực tiếp hôn lên hầu kết anh.
Thời Lê: “…!”
Không mấy ai tài trợ cho cô cái lỗ trên sàn nhà để cô chui xuống đó trốn đi!
Sau khi được nhắc nhở, Thời Lê mới nhận ra mình đã quên cả thở, trong nháy mắt như cá về với nước, hít sâu một hơi mới trở lại bình thường.
Vệt đỏ khả nghi cũng từ từ biến mất.
Tuy Cận Ngộ Bạch nhạt nhẽo như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng khó kìm lòng được, anh quay đầu, yên lặng cười nhạt.
Thời Lê thẹn thùng che mặt lại.
Vốn dĩ cục diện đang rất xấu hổ, vì chuyện này mà cũng tiêu tan bớt.
Cô bình tĩnh lại mới nói: “Không sao, lúc đó tôi cũng không đúng.”
Lúc ấy, cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát.
Cận Ngộ Bạch nhìn cô, “Cô nói rất đúng, cô không có sai.”
“Tôi có sai.”
“Sai ở tôi.”
“…”
“Là tôi sai được chưa, hai người có phải xem phim của dì Quỳnh Dao nhiều quá rồi hay không?” Quan Thịnh thấy hai người chưa về, ăn một mình lại không hay nên ra đây tìm.
Này thì hay rồi, ở ngoài hành lang diễn kịch.
Thời Lê phản ứng lại, cũng cảm thấy đoạn đối thoại vừa nãy lập dị đến khó hiểu, lại che mặt nhịn cười, đi về phía phòng riêng, “Về ăn cơm thôi.”
*
Sau khi Thời Lê vào Tân Vũ, bản thân cũng không nghĩ nhiều về việc ở lại, nhưng khi cùng đồng nghiệp làm hạng mục “Tinh cầu cô đơn” đã phát sinh mê muội ngoài ý muốn.
Cả quá trình từ đầu đến giờ như một chiếc bánh kem phủ cacao, khi ăn vào sẽ cảm nhận được vị đắng trước tiên, sau đó lại có hậu vị ngọt dịu.
Hết thảy vất vả đều đáng giá.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Lê cả ngày vùi đầu vào công việc, ba mẹ Thời đều biết, bọn họ chỉ có một yêu cầu đơn giản với Thời Lê, chỉ hy vọng cô cả đời khỏe mạnh suôn sẻ, chưa bao giờ ép buộc cô những cái khác.
Mẹ Thời thấy Thời Lê về nhà sau tăng ca liền kéo cô đi uống canh dưỡng sinh.
Canh vừa mới nấu xong, còn có chút nóng, cô cầm muỗng vừa thổi vừa uống.
“Không phải con nói đợt phỏng vấn có cậu Cận hỗ trợ con sao, mẹ nghĩ bằng không mời người ta một bữa cơm, cũng để ba mẹ tỏ lòng cảm tạ.”
“Ôi.”
Thời Lê suýt chút nữa bị canh làm bỏng, hoảng loạn lấy khăn giấy lau lau, trong đầu suy nghĩ một vòng, nói: “Không cần đâu mẹ, đã qua lâu rồi mà.”
“Ở nhà ăn cơm thôi mà, khi nào cũng không muộn.”
Thời Lê cũng không phải không muốn mời Cận Ngộ Bạch tới nhà ăn cơm, trả ơn của anh không phải một hai việc là xong, chỉ là cô không biết anh có nguyện ý hay không.
“Thử xem sao, con mời đi, không tới cũng không sao.”
Mẹ Thời cũng không bắt ép Thời Lê nhất định phải mang người về.
Trong lòng không có áp lực gì, Thời Lê uống canh xong rồi gật đầu, “Được ạ, để con hỏi thử, còn có bác sĩ Quan.”
“Ừm, cứ gọi đến đi.”
Đêm đó, Thời Lê gọi điện thoại cho hai người.
Ngoài ý muốn chính là Quan Thịnh bận quá mà từ chối còn Cận Ngộ Bạch lại không do dự mà đồng ý.
Giây phút cúp điện thoại, Thời Lê còn cảm thấy khó có thể tin.
Thậm chí hoài nghi hai người bị hoán đổi, liếc mắt nhìn lại tên gợi nhớ, thấy không sai tên mới nói kết quả cho mẹ Thời.
Mẹ Thời có vẻ rất vui vẻ, sáng sớm đã đi mua đồ ăn để chuẩn bị.
Thời Lê ở một bên làm trợ thủ rửa rau và trái cây gì đó.
Biết trong nhà có khách đến nên ba Thời thay bộ vest hơi trang trọng, sau khi bị mẹ Thời cười liền biện hộ cho mình, “Không phải con gái nói cậu ta hay mặc âu phục sao, cả nhà có mình cậu ta mặc âu phục không phải sẽ khó chịu sao? Có anh nữa cậu ta sẽ không cảm thấy khó xử nữa.”
Thời Lê cười ra nước mắt, “Nhưng mà ba, ba không cảm thấy khó chịu sao?”
Ba Thời sửa lại cổ tay áo, nói ra lời thật lòng, “Khó chịu, ba nhiều năm không mặc mấy cái này rồi, bây giờ người cha già của con cảm thấy như mình đang đi bán bảo hiểm ấy.”
Lời nói vừa dứt, Thời Lê và mẹ Thời đều nhịn không được cười thành tiếng.
Ba Thời kéo tay áo, cười có chút bất đắc dĩ.
Cận Ngộ Bạch đến trước giờ hẹn mười lăm phút, khoảnh khắc Thời Lê mở cửa nhìn thấy anh liền đồng cảm với cha già nhà mình.
Ai cũng biết Cận Ngộ Bạch vẫn luôn là thân âu phục, hôm nay lại đổi một bộ đồ bình thường nhàn hạ, đến cuối cùng chỉ có mình ba Thời mặc vest.
Thời Lê không nhịn được, đỡ trán cười.
“Cười gì vậy?” Cận Ngộ Bạch cúi đầu xem kỹ quần áo của mình, cũng không có chỗ nào không ổn.
Thời Lê nhanh chóng giải thích, “Không phải, không cười anh, mau vào nhà đi.”
Cận Ngộ Bạch đi vào, ba mẹ Thời đã từ phòng bếp đi ra, đứng sóng vai, đón tiếp khách.
Ba Thời cũng thấy cách ăn mặc của Cận Ngộ Bạch, nhận mệnh nhắm mắt, ngay sau đó duỗi tay ra, “Xin chào, chú là ba Lê Lê.”
“Cô là mẹ Lê Lê.”
“Chú, cô.”
Cận Ngộ Bạch lễ phép chào hỏi, “Cận Ngộ Bạch, cảm ơn hai người đã mời.”
Đặc biệt trang trọng, thân thể cứng đờ, nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Ba mẹ Thời cũng không khá hơn là bao, sau khi bắt tay thì xấu hổ, sau đó liền mời anh ngồi xuống sô pha, uống trà ăn bánh trước, mẹ Thời thì về lại phòng bếp.
Ba Thời vốn định khi ăn cơm sẽ thay quần áo, nhưng thế lại không được tự nhiên, chỉ có thể cười xin lỗi Cận Ngộ Bạch, đi về phòng ngủ thay đồ trước.
Cả phòng khách, cũng chỉ còn lại Thời Lê và Cận Ngộ Bạch.
Lần đầu Thời Lê mời một người đàn ông không phải Thẩm Đông Thăng đến nhà chơi, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn nên có một chút lễ nghi của chủ nhà.
Nghiêm khắc mà nói, số lần cô và Cận Ngộ Bạch ở riêng có thể đếm được trên đầu ngón tay, hầu hết những lần trước đều có Quan Thịnh, có anh xung quanh sẽ sôi nổi, cô và Cận Ngộ Bạch chỉ cần đáp lời là được.
Nhưng bây giờ, Thời Lê tự yêu cầu mình phải tìm đề tài.
Cô cảm thấy nhiệm vụ này độ khó hẳn là năm sao.
“Không biết là anh thích ăn gì nhỉ, lát nữa hẳn sẽ có thịt kho tàu*, bò hầm khoai tây**…” Còn gì đó nữa, Thời Lê cũng không nhớ rõ, nhưng tóm lại là không ít, long trọng hơn các dịp khác nữa.
(*) Thịt kho tàu:
(**) Bò hầm khoai tây:
Cận Ngộ Bạch cũng nhìn ra cô đang tìm chủ đề để nói, thuận miệng tiếp lời, “Tôi không kén ăn.”
“Thật không?” Thời Lê theo bản năng buột miệng nói ra.
Giọng điệu kia như đang nghi ngờ vậy, cô muốn cắn lưỡi, “Tôi không phải nói anh không giống người kén ăn.”
Càng bôi càng đen…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cận Ngộ Bạch nhìn cô đang hoảng loạn, hạ môi dưới, “Cô sợ như vậy làm gì, tôi cũng không thịt ăn người.”
“Tuy rằng không kén ăn.” Anh bổ sung.
Này là anh đang nói đùa à?
Thời Lê chậm chạp phản ứng lại, cúi đầu cười một cái, giảm bớt sự ngượng ngùng giữa hai người.
Ba Thời cũng đã thay quần áo đi ra, hỏi Cận Ngộ Bạch, “Biết chơi cờ tướng chứ?”
“Ba.” Thời Lê biết ba Thời là người mê cờ, luôn muốn tìm người để chơi vài ván.
Cận Ngộ Bạch dừng lại, gật đầu, “Biết một chút.”
“Không tồi, bây giờ người trẻ tuổi biết chơi cờ tướng không nhiều lắm.” Ba Thời lấy bộ cờ tướng dưới kệ TV ra, dọn dẹp bàn trà, mở bàn cờ ra là có thể chơi ngay.
Thời Lê rót trà cho hai người, thấy ở đây mình không giúp được gì thì đi qua phòng bếp, khi trở ra, quân cờ màu đỏ của ba Thời đã bị ăn mất.
Ba Thời mới nhận ra, “Ơ, thì ra quân mã này luôn chờ chú, dù chú có đi bước nào cũng sẽ thua.”
“Đúng vậy.”
“Lần đầu chú thua trên tay người trẻ tuổi đấy, con đây cũng không phải biết một chút, lại đi lại đi, đã ghiền.” Ba Thời lên cơn nghiện cờ, nhất thời quên mất người ta lần đầu tới làm khách.
Thời Lê băn khoăn, muốn nhắc nhở ba Thời.
Cận Ngộ Bạch chủ động xếp cờ trước, “Lại ạ.”
Hai bên đương sự đều muốn chơi tiếp, Thời Lê cũng không nói gì nữa, vẫn nên ở phòng bếp chờ đồ ăn.
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Thời mang đ ĩa đồ ăn cuối cùng ra.
Ba Thời đang rất vui vẻ, đi đến ăn cơm, còn nhịn không được trò chuyện về ván cờ vừa rồi.
Mẹ Thời và Thời Lê liếc nhau, cả hai đều có chút bất đắc dĩ.
“Cũng không biết cậu Cận thích ăn cái gì, cô chuẩn bị không đủ nhiều, chỉ có thể chắp vá vài món.” Mẹ Thời khách sáo nói.
Cận Ngộ Bạch: “Đã hai lần ăn cơm cô làm mà con vẫn chưa gặp mặt cảm ơn lần nào.”
“Nói gì vậy, là cô chú muốn cảm ơn con đã chăm sóc Lê Lê nhà cô chú mà, thân thể con bé từ nhỏ đã không tốt, hệ miễn dịch cũng yếu hơn người thường, hôm mưa to mà không gặp được con không biết Lê Lê đã thế nào rồi.”
“Nên làm mà.”
Khách sáo xong, cũng nên động đũa ăn cơm.
Thời Lê không quen nói mấy lời khách sáo, cô an tĩnh ăn như chiếc máy, nói ít ăn lại nhiều.
Mẹ Thời rất nhiều lần đưa mắt qua cô, nhưng cô lại làm lơ không để ý.
Con bé ngốc.
Từ khi nào mà con lại ăn cơm tích cực như vậy đấy.
Trên bàn cơm cũng chỉ còn lại ba Thời và Cận Ngộ Bạch thảo luận về ván cờ vừa nãy, Cận Ngộ Bạch nói ít, phần lớn thời gian là ba Thời đang nói, anh ngẫu nhiên trả lời một câu, có thể biết là anh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Ăn cơm xong, ba Thời còn muốn lôi kéo Cận Ngộ Bạch tiếp tục.
Mẹ Thời chịu không được nữa, nói trước một bước: “Lê Lê, con dẫn cậu Cận đi tham quan chút đi, ngồi nhiều như vậy nhàm chán quá.”
“Dạ.”
Thời Lê là người thành thật, mẹ Thời bảo tham quan liền dẫn anh đi tham quan thật.
“Đây là phòng sách của nhà chúng tôi.” Cô mở cửa ra, bên trong là hai kệ chứa đầy sách, là nơi cô “đóng đô” nhiều nhất mỗi khi bị bệnh phải ở nhà tĩnh dưỡng.
“Phòng ngủ của tôi.”
Thời Lê đẩy cửa vào, bên trong là căn phòng với phong cách màu hồng dịu dàng, không cần phải nói cũng biết là phòng của một cô gái nhỏ.
Cận Ngộ Bạch liếc nhìn cô một cái.
Thời Lê liền xấu hổ, gãi cổ, làm tư thế mời, “Vào xem không?”
Cận Ngộ Bạch dời tầm mắt, cứng nhắc gật đầu.
Thời Lê đi vào sau, không đóng cửa.
Phòng cô thật ra cũng không có gì để tham quan, lại không phải biệt thự cao cấp gì, đi vào liếc nhìn một vòng là xem xong, góc tường có một thảm lông dài, một chiếc ghế lười và gối ôm, đọc sách hay xem phim đều tiện.
Bên cạnh là bàn học, không có đồ trang điểm gì, đa số là đồ dùng tiện ích như dây buộc tóc.
Trên tường thì có một giá sách với một vài cuốn sách và album gia đình.
Cận Ngộ Bạch nhìn thấy nó.
Thời Lê lập tức phát hiện, theo bản năng duỗi tay che lại, nhưng phản ứng của cô không nhanh như Cận Ngộ Bạch, anh cầm lấy quyển album trước một bước.
“Cái này không thể xem!” Thời Lê còn muốn giành lại, nhưng nó lại cao hơn tầm với của cô, Cận Ngộ Bạch chỉ đơn giản duỗi thẳng cánh tay, còn cô dù có nhảy lên cũng không chạm được tới mép.
“Thật sự không thể xem.”
Cả khuôn mặt Thời Lê đều đỏ ửng.
Cận Ngộ Bạch đứng thẳng, có vẻ thành thạo, anh cúi đầu hỏi: “Không phải chỉ là album gia đình sao, vì sao lại không thể xem?”
Ngày thường đạo lý một đống, lúc cấp bách này cái gì cũng không nói được, cô trợn tròn mắt, hung hăng nói: “Không được xem!”
“Có thể không xem, nguyên nhân.”
Nói nguyên nhân ra thì có khác gì cho anh xem đâu!
Khi còn nhỏ Thời Lê như con búp bê sứ, lúc nào đưa cô ra ngoài chơi đều có không ít cô chú khen, cũng không biết ai đã nói đứa nhỏ này thật giống mấy đứa bé trong tranh tết*, thế là mở ra suy nghĩ mới trong đầu ba mẹ Thời, dẫn cô đi chụp một bộ tranh tết thật.
(*) Đứa bé trong tranh tết:
Giữa mày điểm nốt ruồi đỏ, hai má hồng hồng, một bộ ảnh rất cổ điển.
Tưởng tượng đến Cận Ngộ Bạch sẽ nhìn thấy nó, cả người cô đều cảm thấy xấu hổ đến ngón chân cũng có thể vươn ra tận lâu đài Disney.
Thời Lê ăn nói vụng về, đỏ mắt khó khăn nói ra nguyên do, như thể đang làm nũng, “Ây, không được xem!”
Cô đang sốt ruột, ngày thường ở gần Cận Ngộ Bạch cũng có thể quên thở, bây giờ lại quên mất, cả người dựa vào anh, duỗi thẳng tay, nhảy dựng lên giành lấy album.
Cơ thể không giữ được thăng bằng, mất khống chế ngã về phía trước.
Cũng may Cận Ngộ Bạch đứng vững giữ được cô, không để cả hai bị ngã.
Nhưng tay Thời Lê không kịp rút lại, phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, thoạt nhìn giống như cô đang đu trên người anh.
Chóp mũi của Cận Ngộ Bạch áp vào trán cô, gần thêm một chút là cô có thể trực tiếp hôn lên hầu kết anh.
Thời Lê: “…!”
Không mấy ai tài trợ cho cô cái lỗ trên sàn nhà để cô chui xuống đó trốn đi!
/28
|