“Hihi. Bé con của anh ngốc quá ! Những ngày bên em, đi chơi cùng em mới càng lúc thấy em ngốc ơi là ngốc nhưng cũng dễ thương. Anh…không biết em nghĩ gì khi thấy cô ấy xuất hiện. Chỉ thấy gương mặt em buồn 1 tẹo thôi. Anh không hề biết cô ấy mà, mong là em tin anh nhé, nhé bé con !”
Tấn Phong có vẻ càng ngày càng hạnh phúc khi bên cạnh Ngọc Linh. Anh dần dần trở nên vui vẻ và ấm áp hơn xưa. Nhưng dù là có thay đổi đến đâu thì tính cách đó vốn dĩ cũng chỉ có khi bên cạnh bé con của anh ngoài ra anh vẫn kiêu căng và ngạo mạn khi trước mặt mọi người.
Mọi người trong trường dần dần không nói động gì đến Ngọc Linh, về tích cách ngây thơ của cô bởi lẽ họ nhận ra cô thực chất là vậy.
Ngọc Linh với Tấn Phong giờ đây rất vui vẻ, chiều nào hai người họ cũng đi chơi cùng nhau. Tấn Phong yêu Ngọc Linh nhưng vẫn không nói vì anh biết cô chỉ như 1 đứa con nít xem tình cảm giữa anh và cô là tình bạn bình thường mà thôi.
Chiều thứ 3 anh lại cùng Ngọc Linh đến công viên. Hôm nay anh và Ngọc Linh quyết định không chơi nhiều mà ngồi ở băng ghế trò chuyện và ngắm nhìn hoạt động xung quanh. Tấn Phong thật sự bị sốc khi thấy thế bởi bình thường cô đâu chịu ngồi yên thế này.
Thật ra cô không chơi trò chơi nhiều nữa vì cô chơi hoàn chán rồi nên thích nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cô lại cười vui vẻ khi thấy 1 điều gì đó.
Thời tiết cũng có phần oi bức nên dù ngồi 1 chỗ mà Tấn Phong vẫn đổ mồ hôi. Ngọc Linh chơi rồi cũng chán định hỏi xem anh có muốn ăn kem không thì thấy giọt mồ hôi trên trán anh. Cô rút vội khăn giấy và lau mồ hôi cho anh. Nhìn thái độ ân cần của Ngọc Linh, trái tim Tấn Phong bỗng nhiên bấn loạn hết cả, gương mặt cũng ửng đỏ.
Cô đang nhìn anh thế này thì dĩ nhiên là nhận ra gương mặt anh biến chuyển thế nào rồi vậy nên cô bỗng đâm ra lo lắng tưởng anh bị bệnh hay bị sốt gì đấy mà giấu cô. Cô vội đưa đôi tay mình lên sờ má Tấn Phong rồi còn sờ trán mình và trán anh ấy thế nào.
- Bị sốt ư ? Hình như không đúng.
Tấn Phong ngại vôi quay đi và đứng dậy. Ngọc Linh ngơ ngác nhìn Tấn Phong chẳng hiểu chuyện gì.
- À…không…tôi khỏe, cô nhìn nhầm đó. Cô có thích ăn kem không ?
Tấn Phong muốn đánh trống lảng nên rủ Ngọc Linh đi ăn kem. Lẽ dĩ nhiên là cô nhanh chân đứng lên kéo tay anh chạy đi rồi. Nhìn 1 người cao ơi là cao bên 1 cô bé nhỏ nhắn xinh xinh đang chạy trong công viên, ai nấy đều bảo 2 người trông dễ thương dù nhìn về chiều cao thì chẳng xứng cho lắm.
Ngọc Linh vỗ tay và ánh mắt linh hoạt nhìn những cây kem celano. Cô thích thú vô cùng. Tấn Phong lắc đầu nhìn cô. Bây giờ trông anh chẳng khác nào anh trai dẫn 1 đứa em đi ăn cả.
- Này, mua cho tôi 2 cây nha. 1 cây chocolate và 1 cây dâu nha.
Ngọc Linh cười hì hì như con ngốc để mong Tấn Phong mua cho mình 2 cây.
- Cô là con gái mà ăn nhiều vậy nhỉ ? Thiệt tình.
- Kệ tôi, mua cho tôi đi.
- Thôi được rồi.
Tấn Phong không thể nào không mua trước gương mặt tội nghiệp của cô. Vậy là anh mua cho cô theo ý muốn của cô và mua cho mình 1 cây chocolate.
Ngồi xuống 1 băng ghế đá, cô vội bỏ phần giấy ngay và nhanh chóng ăn lấy như sợ ai giựt mất. Tấn Phong thích thú ngồi bên cạnh ăn từ từ, vừa ăn vừa nhìn cô.
Anh thầm cười trong lòng bảo cô là bé con ngốc bởi cô ăn cứ như chú mèo con dính kem lên má.
- Ngọc Linh, cô ăn kem hay quá nhỉ ? Dính lên má rồi kìa.
Ngọc Linh tỏ ý không hiểu, anh cúi sát mặt Ngọc Linh hôn lên chỗ dính kem trên má cô. Mẩu kem nhỏ nhanh chóng dính trên miệng anh và anh liếm lấy. Gương mặt của cô ửng đỏ lên hết, cô chẳng biết cậu ta làm thế có ý gì nhưng trong tim cô cũng có chút rung động.
- Ai cho phép anh làm thế hử ? Anh phải lấy khăn giấy ra lau cho tôi chứ !
- Tôi là con trai làm sao mà có khăn giấy nên chỉ có cách này thôi.
Ngọc Linh nghĩ cũng đúng, cô cũng gật đầu đồng tình nhưng vẫn phản bác.
- Lần sau cấm anh làm thế có biết không ?
- Ừ, cô không thích thì thôi.
Nghe câu nói giống như là Tấn Phong không hôn cô nữa, cô bỗng thấy buồn. Ngọc Linh vốn cũng chẳng hiểu cảm xúc con tim tí nào. Ngốc thật.
Một ngày trời nắng đẹp lên cao, chính xác là một ngày chủ nhật. Tấn Phong và Ngọc Linh đi chơi. Họ cùng nhau đi xem phim. Có điều Tấn Phong rất ác độc.
Mua 2 chiếc vé xem phim và phần bỏng ngô thệt to, cả 2 ly coca. Phong và Ngọc Linh vào trong. Anh chọn vị trí tốt nhất để có những cảnh phim thật đẹp mắt. Cả 2 yên vị và bắt đầu xem. Ngọc Linh vô tư không hay biết gì, cô tưởng đây là 1 bộ phim tình cảm hoặc là hoạt hình bởi trước đó cô đã bắt Tấn Phong mua nhưng sự thật thì…không phải thế.
Tiếng nhạc ghê rợn vang lên vã chữ horror movie đã làm cho cô hiểu. Cô tái mét mặt mày, cô vốn ghét thể loại này bởi ma toàn xuất hiện trong bóng tối mà bóng tối vốn lại là nỗi ám ảnh trong cô. Cô quay sang đưa ánh nhìn căm ghét tặng Tấn Phong. Anh chỉ cười nhìn cô.
- Tôi đã…đã nói là đừng xem
Nhìn ngữ khí con chút run vì sợ anh cười hì hì trên môi nhìn Ngọc Linh và còn buông vài câu bông đùa.
- Èo…con nít thế bé con. Em gái muốn lớn phải xem đi.
Ngọc Linh không muốn mình bị xem là con nít vậy là cô cố gắng ngồi xem. Những thước phim rùng rợn cứ không ngừng xuất hiện làm tim cô thót lên, cô sợ hãi vô cùng. Trong đầu cô từng nỗi sợ cô đơn, về những tháng ngày mất cha mẹ phải ở một mình xuất hiện lần lượt lướt qua. Tim cô đập nhanh, người cô bắt đầu sợ đến run rẩy, mặt mày tái mét và nước mắt rơi. Cô mong sẽ có ai cho mình một bàn tay để cứu ra khỏi tuyệt vọng.
Tấn Phong vô tình quay sang cô, thấy cô như thế anh rất thương xót. Anh hoàn toàn không hiểu được tại sao cô lại như vậy. Anh đụng vào tay cô. Ngọc Linh nhận thấy có bàn tay đang chạm tay mình, cô mừng lắm. Trong ảo ảnh, cô nắm bàn tay ấy.
- Hic…cha mẹ đi rồi. Sợ quá.
Tấn Phong không hiểu Ngọc Linh đang bị gì nữa, anh thật sự rất lo lắng.
- Bóng tối, tại sao trời tối cơ chứ ! Tại sao mình chỉ có một mình.
Đôi mắt cô vô hồn tuôn lệ rơi, anh đau xót khôn nguôi. Tấn Phong liền lấy tay đỡ đầu cô dựa vào vai mình, dùng tay che mắt cô lại.
- Bé con, buồn ngủ rồi hả ? Ngủ đi.
Anh vờ đánh lảng chuyện khác, cố ý nói thế để muốn che dấu thái độ lo lắng. Ngọc Linh dần dần trở lại bình thường, cô tựa đầu vào vai Tấn Phong. Trong lòng cảm giác thấy rất bình yên và an toàn. Cô không còn nghe thấy tiếng hét ghê sợ của người phụ nữ trong phim hay là tiếng ma gào thét đòi trả nợ nữa mà thay vào đó cô đang nghe thật rõ tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực mình. Đây hoàn toàn không phải là tiếng tim đập nhanh do hoảng sợ mà nó có gì đó khác lắm. Nhưng đối với cô cái khác này lại rất tốt.
Ngọc Linh không ngờ rằng Tấn Phong lại có thể tốt với mình đến thế. Cô đã không còn thấy hình ảnh 1 bạo chúa ác độc nữa rồi. Ban nãy cô hãy còn nghĩ anh ta đang chơi với kẻ thù bằng cách là cho cô xem thể loại phim mà cô ghét nhất để rồi bây giờ anh lại dịu dàng và ấm áp cho cô mượn bờ vai vững chắc để nương tựa. Cô khẽ cười hạnh phúc.
Tấn Phong thoáng thấy nụ cười của cô, tim anh đã đập bất thường nay lại bất thường hơn nữa. Anh trước giờ chưa biết dịu dàng với một cô gái là gì cả, cũng chưa bao giờ biết quan tâm đến người con gái khác nhưng giờ đây anh đã học được những điều đó. Trái tim anh cũng đang thổn thức vì cô mất rồi. Anh cố bảo với trái tim của mình hay thôi đập mạnh nhưng nó không nghe lợi khiến anh có đôi phần lo sợ rằng bé con của anh nghe thấy rồi lại biết anh nghĩ gì.
Bộ phim cuối cùng cũng hạ màn kết thúc. Ngọc Linh nãy giờ hạnh phúc quá ngủ thiếp đi luôn, bây giờ anh đành phải đánh thức cô dậy. Ngọc Linh dụi mắt, vươn vai trông đáng yêu vô cùng, cô vẫn còn chút chưa tỉnh nên chẳng biết gì. Chỉ biết là hình như cô đang được Tấn Phong kéo tay đi mà thôi.
Ra ngoài cô cùng Tấn Phong đến một quán nước, cùng nhau uống nước và trò chuyện. Anh lân la hỏi cô về việc trong rạp.
- Này, sao ban nãy cô lại khóc. Cô thấy gì thế ?
Ngọc Linh lúng túng không biết trả lời thế nào nữa, cô thật sự không muốn ai biết về việc này nhưng khi thấy ánh mắt Tấn Phong nhìn cô chăm chăm có chút quan tâm, lo lắng. Cô an tâm kể bí mật của mình cho anh nghe.
- Thật ra từ lúc nhỏ, chính xác là từ lúc cha mẹ tôi mất, tôi sợ tối.
Giọng Ngọc Linh có vẻ hơi run run khi kể cho Tấn Phong nghe, anh lắng nghe và cảm thấy đồng cảm với cô.
- Tôi ghét bóng tối, ghét nhất là lúc nằm ngủ bởi tôi hay mơ thấy ác mộng. Tôi cứ tưởng sẽ có mẹ và ba bên cạnh tôi khi tôi giật mình vì cơn ác mộng của mình nhưng mở mắt ra xung quanh chỉ toàn là bóng đêm. Bóng đêm bao bọc tôi và cả sự cô đơn nữa. Trong phòng cũng chỉ có duy nhất tôi và tôi mà thôi. Tôi…hic…tôi sợ.
Giọt nước mắt của Ngọc Linh khẽ lăn dài, Tấn Phong vội chuyển từ chỗ ngồi đối diện cô sang ngồi cạnh. Anh nhẹ nhàng an ủi, vỗ về cô, thì thầm những lời động viên cô.
- Này, tôi là anh trai cô nhá. Sau này cô gọi tôi là anh xưng em hay thích thì gọi tên cũng được nữa. chỉ cần cô gọi điện, dù là nửa đêm tôi cũng sang nhà và bên cạnh cô, thế có được không.
Trước giờ Ngọc Linh chỉ có 1 mình nay đã được có người bên cạnh quan tâm, trong lòng cô bỗng trào dâng 1 niềm ấm áp bao bọc hết con tim. Cô nhẹ nhàng ôm anh khóc nức nở, khóc vì hạnh phúc và vì những điều đau khổ mình trải qua.
Tấn Phong chỉ im lặng, anh nhìn qua cửa kiếng xuyên suốt lên bầu trời. Trong lòng anh có muôn vàn suy nghĩ và âu lo không thể nào hiểu hết.
Bỗng nhiên, cửa quán lại mở. Một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt đẹp sắc sảo, nước da trắng mịn màng, đôi chân mày thanh tú và đôi mắt long lanh nhưng lại có những tia nhin sắc lạnh bước vào. Không ai là không nhìn cô bởi thân hình cô chuẩn như người mẫu và đôi chân dài thon đẹp đang bước vào. Cô ngó nghiêng xung quanh và tiến đến bàn của Tấn Phong. Ai nấy lặng im quan sát.
- Anh Phong
Tấn Phong nghe tiếng gọi anh vội nhìn sang. Ngọc Linh đang khóc cũng nín hẳn và ngẩn đầu lên nhìn. Anh không hề biết cô gái này là ai nhưng chỉ có cảm giác hơi thân quen 1 chút thôi.
- Anh không nhớ em sao ?
- Cô là ai mà tôi phải nhớ cơ chứ !
Mọi người nín thở nhìn cử chỉ lạnh lùng và giọng nói đầy hàn băng của Tấn Phong dành cho cô gái kia. Tất cả đều đang thầm thấy đáng thương cho cô gái xinh đẹp đó.
Cô gái này này bực dọc khi thấy Ngọc Linh ôm người con trai mà cô yêu thương vội đẩy cô ra, kéo anh đứng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt Tấn Phong mà trả lời rành rọt.
- Em là Nhi, Trịnh Tuyết Nhi, là người con gái đã chơi lúc bé với anh. Chẳng phải năm xưa anh đã hứa là khi em về sẽ kết hôn với em sao ?
Cả quán sững sờ chẳng hiểu chuyện gì cả, mọi người vẫn chăm chú xem tiếp cứ như là đang xem 1 bộ phim.
Tấn Phong sững người, anh không hề nhớ được chuyện gì cả. Chuyện lúc bé làm sau mà anh nhớ được, đã nhiều năm trôi qua lắm còn gì. Tấn Phong quay lại thấy bé con ngơ ngác, cô đang nhìn anh và Tuyết Nhi, anh sợ cô hiểu lầm.
- Có lẽ cô nhận nhầm rồi, tôi thực là không nhớ ra cô.
Tuyết Nhi gian xảo, bất ngờ ôm anh trong quán và khóc nức nở khiến người khác nhìn vào thầm chê trách Tấn Phong thật tệ bạc.
- Anh…hic…anh quên em rồi ư ? Vậy mà…vậy mà em cất công về đây thăm anh. Anh có biết…em nhớ anh và yêu anh….yêu anh đến dường nào không.
Tuyết Nhi hiểm ác cười nhẹ trên môi với màn kịch hết sức thành công của mình trong khi đó Tấn Phong không biết ứng xử sao cho phải còn Ngọc Linh thì cảm giác đượm buồn nhuốm đầy trái tim và tâm trí cô.
Tấn Phong có vẻ càng ngày càng hạnh phúc khi bên cạnh Ngọc Linh. Anh dần dần trở nên vui vẻ và ấm áp hơn xưa. Nhưng dù là có thay đổi đến đâu thì tính cách đó vốn dĩ cũng chỉ có khi bên cạnh bé con của anh ngoài ra anh vẫn kiêu căng và ngạo mạn khi trước mặt mọi người.
Mọi người trong trường dần dần không nói động gì đến Ngọc Linh, về tích cách ngây thơ của cô bởi lẽ họ nhận ra cô thực chất là vậy.
Ngọc Linh với Tấn Phong giờ đây rất vui vẻ, chiều nào hai người họ cũng đi chơi cùng nhau. Tấn Phong yêu Ngọc Linh nhưng vẫn không nói vì anh biết cô chỉ như 1 đứa con nít xem tình cảm giữa anh và cô là tình bạn bình thường mà thôi.
Chiều thứ 3 anh lại cùng Ngọc Linh đến công viên. Hôm nay anh và Ngọc Linh quyết định không chơi nhiều mà ngồi ở băng ghế trò chuyện và ngắm nhìn hoạt động xung quanh. Tấn Phong thật sự bị sốc khi thấy thế bởi bình thường cô đâu chịu ngồi yên thế này.
Thật ra cô không chơi trò chơi nhiều nữa vì cô chơi hoàn chán rồi nên thích nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cô lại cười vui vẻ khi thấy 1 điều gì đó.
Thời tiết cũng có phần oi bức nên dù ngồi 1 chỗ mà Tấn Phong vẫn đổ mồ hôi. Ngọc Linh chơi rồi cũng chán định hỏi xem anh có muốn ăn kem không thì thấy giọt mồ hôi trên trán anh. Cô rút vội khăn giấy và lau mồ hôi cho anh. Nhìn thái độ ân cần của Ngọc Linh, trái tim Tấn Phong bỗng nhiên bấn loạn hết cả, gương mặt cũng ửng đỏ.
Cô đang nhìn anh thế này thì dĩ nhiên là nhận ra gương mặt anh biến chuyển thế nào rồi vậy nên cô bỗng đâm ra lo lắng tưởng anh bị bệnh hay bị sốt gì đấy mà giấu cô. Cô vội đưa đôi tay mình lên sờ má Tấn Phong rồi còn sờ trán mình và trán anh ấy thế nào.
- Bị sốt ư ? Hình như không đúng.
Tấn Phong ngại vôi quay đi và đứng dậy. Ngọc Linh ngơ ngác nhìn Tấn Phong chẳng hiểu chuyện gì.
- À…không…tôi khỏe, cô nhìn nhầm đó. Cô có thích ăn kem không ?
Tấn Phong muốn đánh trống lảng nên rủ Ngọc Linh đi ăn kem. Lẽ dĩ nhiên là cô nhanh chân đứng lên kéo tay anh chạy đi rồi. Nhìn 1 người cao ơi là cao bên 1 cô bé nhỏ nhắn xinh xinh đang chạy trong công viên, ai nấy đều bảo 2 người trông dễ thương dù nhìn về chiều cao thì chẳng xứng cho lắm.
Ngọc Linh vỗ tay và ánh mắt linh hoạt nhìn những cây kem celano. Cô thích thú vô cùng. Tấn Phong lắc đầu nhìn cô. Bây giờ trông anh chẳng khác nào anh trai dẫn 1 đứa em đi ăn cả.
- Này, mua cho tôi 2 cây nha. 1 cây chocolate và 1 cây dâu nha.
Ngọc Linh cười hì hì như con ngốc để mong Tấn Phong mua cho mình 2 cây.
- Cô là con gái mà ăn nhiều vậy nhỉ ? Thiệt tình.
- Kệ tôi, mua cho tôi đi.
- Thôi được rồi.
Tấn Phong không thể nào không mua trước gương mặt tội nghiệp của cô. Vậy là anh mua cho cô theo ý muốn của cô và mua cho mình 1 cây chocolate.
Ngồi xuống 1 băng ghế đá, cô vội bỏ phần giấy ngay và nhanh chóng ăn lấy như sợ ai giựt mất. Tấn Phong thích thú ngồi bên cạnh ăn từ từ, vừa ăn vừa nhìn cô.
Anh thầm cười trong lòng bảo cô là bé con ngốc bởi cô ăn cứ như chú mèo con dính kem lên má.
- Ngọc Linh, cô ăn kem hay quá nhỉ ? Dính lên má rồi kìa.
Ngọc Linh tỏ ý không hiểu, anh cúi sát mặt Ngọc Linh hôn lên chỗ dính kem trên má cô. Mẩu kem nhỏ nhanh chóng dính trên miệng anh và anh liếm lấy. Gương mặt của cô ửng đỏ lên hết, cô chẳng biết cậu ta làm thế có ý gì nhưng trong tim cô cũng có chút rung động.
- Ai cho phép anh làm thế hử ? Anh phải lấy khăn giấy ra lau cho tôi chứ !
- Tôi là con trai làm sao mà có khăn giấy nên chỉ có cách này thôi.
Ngọc Linh nghĩ cũng đúng, cô cũng gật đầu đồng tình nhưng vẫn phản bác.
- Lần sau cấm anh làm thế có biết không ?
- Ừ, cô không thích thì thôi.
Nghe câu nói giống như là Tấn Phong không hôn cô nữa, cô bỗng thấy buồn. Ngọc Linh vốn cũng chẳng hiểu cảm xúc con tim tí nào. Ngốc thật.
Một ngày trời nắng đẹp lên cao, chính xác là một ngày chủ nhật. Tấn Phong và Ngọc Linh đi chơi. Họ cùng nhau đi xem phim. Có điều Tấn Phong rất ác độc.
Mua 2 chiếc vé xem phim và phần bỏng ngô thệt to, cả 2 ly coca. Phong và Ngọc Linh vào trong. Anh chọn vị trí tốt nhất để có những cảnh phim thật đẹp mắt. Cả 2 yên vị và bắt đầu xem. Ngọc Linh vô tư không hay biết gì, cô tưởng đây là 1 bộ phim tình cảm hoặc là hoạt hình bởi trước đó cô đã bắt Tấn Phong mua nhưng sự thật thì…không phải thế.
Tiếng nhạc ghê rợn vang lên vã chữ horror movie đã làm cho cô hiểu. Cô tái mét mặt mày, cô vốn ghét thể loại này bởi ma toàn xuất hiện trong bóng tối mà bóng tối vốn lại là nỗi ám ảnh trong cô. Cô quay sang đưa ánh nhìn căm ghét tặng Tấn Phong. Anh chỉ cười nhìn cô.
- Tôi đã…đã nói là đừng xem
Nhìn ngữ khí con chút run vì sợ anh cười hì hì trên môi nhìn Ngọc Linh và còn buông vài câu bông đùa.
- Èo…con nít thế bé con. Em gái muốn lớn phải xem đi.
Ngọc Linh không muốn mình bị xem là con nít vậy là cô cố gắng ngồi xem. Những thước phim rùng rợn cứ không ngừng xuất hiện làm tim cô thót lên, cô sợ hãi vô cùng. Trong đầu cô từng nỗi sợ cô đơn, về những tháng ngày mất cha mẹ phải ở một mình xuất hiện lần lượt lướt qua. Tim cô đập nhanh, người cô bắt đầu sợ đến run rẩy, mặt mày tái mét và nước mắt rơi. Cô mong sẽ có ai cho mình một bàn tay để cứu ra khỏi tuyệt vọng.
Tấn Phong vô tình quay sang cô, thấy cô như thế anh rất thương xót. Anh hoàn toàn không hiểu được tại sao cô lại như vậy. Anh đụng vào tay cô. Ngọc Linh nhận thấy có bàn tay đang chạm tay mình, cô mừng lắm. Trong ảo ảnh, cô nắm bàn tay ấy.
- Hic…cha mẹ đi rồi. Sợ quá.
Tấn Phong không hiểu Ngọc Linh đang bị gì nữa, anh thật sự rất lo lắng.
- Bóng tối, tại sao trời tối cơ chứ ! Tại sao mình chỉ có một mình.
Đôi mắt cô vô hồn tuôn lệ rơi, anh đau xót khôn nguôi. Tấn Phong liền lấy tay đỡ đầu cô dựa vào vai mình, dùng tay che mắt cô lại.
- Bé con, buồn ngủ rồi hả ? Ngủ đi.
Anh vờ đánh lảng chuyện khác, cố ý nói thế để muốn che dấu thái độ lo lắng. Ngọc Linh dần dần trở lại bình thường, cô tựa đầu vào vai Tấn Phong. Trong lòng cảm giác thấy rất bình yên và an toàn. Cô không còn nghe thấy tiếng hét ghê sợ của người phụ nữ trong phim hay là tiếng ma gào thét đòi trả nợ nữa mà thay vào đó cô đang nghe thật rõ tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực mình. Đây hoàn toàn không phải là tiếng tim đập nhanh do hoảng sợ mà nó có gì đó khác lắm. Nhưng đối với cô cái khác này lại rất tốt.
Ngọc Linh không ngờ rằng Tấn Phong lại có thể tốt với mình đến thế. Cô đã không còn thấy hình ảnh 1 bạo chúa ác độc nữa rồi. Ban nãy cô hãy còn nghĩ anh ta đang chơi với kẻ thù bằng cách là cho cô xem thể loại phim mà cô ghét nhất để rồi bây giờ anh lại dịu dàng và ấm áp cho cô mượn bờ vai vững chắc để nương tựa. Cô khẽ cười hạnh phúc.
Tấn Phong thoáng thấy nụ cười của cô, tim anh đã đập bất thường nay lại bất thường hơn nữa. Anh trước giờ chưa biết dịu dàng với một cô gái là gì cả, cũng chưa bao giờ biết quan tâm đến người con gái khác nhưng giờ đây anh đã học được những điều đó. Trái tim anh cũng đang thổn thức vì cô mất rồi. Anh cố bảo với trái tim của mình hay thôi đập mạnh nhưng nó không nghe lợi khiến anh có đôi phần lo sợ rằng bé con của anh nghe thấy rồi lại biết anh nghĩ gì.
Bộ phim cuối cùng cũng hạ màn kết thúc. Ngọc Linh nãy giờ hạnh phúc quá ngủ thiếp đi luôn, bây giờ anh đành phải đánh thức cô dậy. Ngọc Linh dụi mắt, vươn vai trông đáng yêu vô cùng, cô vẫn còn chút chưa tỉnh nên chẳng biết gì. Chỉ biết là hình như cô đang được Tấn Phong kéo tay đi mà thôi.
Ra ngoài cô cùng Tấn Phong đến một quán nước, cùng nhau uống nước và trò chuyện. Anh lân la hỏi cô về việc trong rạp.
- Này, sao ban nãy cô lại khóc. Cô thấy gì thế ?
Ngọc Linh lúng túng không biết trả lời thế nào nữa, cô thật sự không muốn ai biết về việc này nhưng khi thấy ánh mắt Tấn Phong nhìn cô chăm chăm có chút quan tâm, lo lắng. Cô an tâm kể bí mật của mình cho anh nghe.
- Thật ra từ lúc nhỏ, chính xác là từ lúc cha mẹ tôi mất, tôi sợ tối.
Giọng Ngọc Linh có vẻ hơi run run khi kể cho Tấn Phong nghe, anh lắng nghe và cảm thấy đồng cảm với cô.
- Tôi ghét bóng tối, ghét nhất là lúc nằm ngủ bởi tôi hay mơ thấy ác mộng. Tôi cứ tưởng sẽ có mẹ và ba bên cạnh tôi khi tôi giật mình vì cơn ác mộng của mình nhưng mở mắt ra xung quanh chỉ toàn là bóng đêm. Bóng đêm bao bọc tôi và cả sự cô đơn nữa. Trong phòng cũng chỉ có duy nhất tôi và tôi mà thôi. Tôi…hic…tôi sợ.
Giọt nước mắt của Ngọc Linh khẽ lăn dài, Tấn Phong vội chuyển từ chỗ ngồi đối diện cô sang ngồi cạnh. Anh nhẹ nhàng an ủi, vỗ về cô, thì thầm những lời động viên cô.
- Này, tôi là anh trai cô nhá. Sau này cô gọi tôi là anh xưng em hay thích thì gọi tên cũng được nữa. chỉ cần cô gọi điện, dù là nửa đêm tôi cũng sang nhà và bên cạnh cô, thế có được không.
Trước giờ Ngọc Linh chỉ có 1 mình nay đã được có người bên cạnh quan tâm, trong lòng cô bỗng trào dâng 1 niềm ấm áp bao bọc hết con tim. Cô nhẹ nhàng ôm anh khóc nức nở, khóc vì hạnh phúc và vì những điều đau khổ mình trải qua.
Tấn Phong chỉ im lặng, anh nhìn qua cửa kiếng xuyên suốt lên bầu trời. Trong lòng anh có muôn vàn suy nghĩ và âu lo không thể nào hiểu hết.
Bỗng nhiên, cửa quán lại mở. Một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt đẹp sắc sảo, nước da trắng mịn màng, đôi chân mày thanh tú và đôi mắt long lanh nhưng lại có những tia nhin sắc lạnh bước vào. Không ai là không nhìn cô bởi thân hình cô chuẩn như người mẫu và đôi chân dài thon đẹp đang bước vào. Cô ngó nghiêng xung quanh và tiến đến bàn của Tấn Phong. Ai nấy lặng im quan sát.
- Anh Phong
Tấn Phong nghe tiếng gọi anh vội nhìn sang. Ngọc Linh đang khóc cũng nín hẳn và ngẩn đầu lên nhìn. Anh không hề biết cô gái này là ai nhưng chỉ có cảm giác hơi thân quen 1 chút thôi.
- Anh không nhớ em sao ?
- Cô là ai mà tôi phải nhớ cơ chứ !
Mọi người nín thở nhìn cử chỉ lạnh lùng và giọng nói đầy hàn băng của Tấn Phong dành cho cô gái kia. Tất cả đều đang thầm thấy đáng thương cho cô gái xinh đẹp đó.
Cô gái này này bực dọc khi thấy Ngọc Linh ôm người con trai mà cô yêu thương vội đẩy cô ra, kéo anh đứng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt Tấn Phong mà trả lời rành rọt.
- Em là Nhi, Trịnh Tuyết Nhi, là người con gái đã chơi lúc bé với anh. Chẳng phải năm xưa anh đã hứa là khi em về sẽ kết hôn với em sao ?
Cả quán sững sờ chẳng hiểu chuyện gì cả, mọi người vẫn chăm chú xem tiếp cứ như là đang xem 1 bộ phim.
Tấn Phong sững người, anh không hề nhớ được chuyện gì cả. Chuyện lúc bé làm sau mà anh nhớ được, đã nhiều năm trôi qua lắm còn gì. Tấn Phong quay lại thấy bé con ngơ ngác, cô đang nhìn anh và Tuyết Nhi, anh sợ cô hiểu lầm.
- Có lẽ cô nhận nhầm rồi, tôi thực là không nhớ ra cô.
Tuyết Nhi gian xảo, bất ngờ ôm anh trong quán và khóc nức nở khiến người khác nhìn vào thầm chê trách Tấn Phong thật tệ bạc.
- Anh…hic…anh quên em rồi ư ? Vậy mà…vậy mà em cất công về đây thăm anh. Anh có biết…em nhớ anh và yêu anh….yêu anh đến dường nào không.
Tuyết Nhi hiểm ác cười nhẹ trên môi với màn kịch hết sức thành công của mình trong khi đó Tấn Phong không biết ứng xử sao cho phải còn Ngọc Linh thì cảm giác đượm buồn nhuốm đầy trái tim và tâm trí cô.
/16
|