Trên lầu tám của Bách Hóa Thời Đại, thời gian trước vừa tu sửa đổi mới làm bốn khu lớn, một khu lớn trong đó là gian hàng đại lý độc quyền, đến từ hãng trang sức nổi tiếng của Châu Âu.
Dương Tư Dinh mặc chiếc áo màu đen cổ cao cùng một thân váy đầm, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một chiếc kẹp trang trí tinh tế cài lên, lông mi cong cong cụp xuống, chuyên tâm đọc tài liệu trong tay.
Tránh xa quan hệ tranh chấp giữa hai nhà Hoắc Dương, cùng với sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, cô bắt đầu cuộc sống mà bản thân cô muốn.
Cô cùng Theo Nhân suy tính mở một tiệm, nhưng hai người chưa đủ kinh nghiệm, người nhà Theo nhận lại phản đối nên không đầu tư. Không thể không lùi lại kế hoạch mà làm một việc khác, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, hai người liền làm đại điện cho một nhãn hiệu Trang sức nổi tiếng từ Châu Âu.
Hi, sao hôm nay chị mặc áo cao cổ thế? Hoắc Theo Nhân vừa vào quầy riêng, đôi mắt to nhấp nháy mập mờ, đùa cợt Dương Tư Dĩnh.
Theo Nhân! Mặt Dương Tư Dĩnh đỏ bừng lên.
Hoắc Theo Nhân khoát tay, đem túi xách đút vào tủ nhỏ, rút ra bảng lịch trình nhìn qua, nhưng ánh mắt vẫn hài hước nhìn người đẹp, chị dâu.
Haizz, nghe nói tối hôm qua, anh họ lại có cuộc chiến lớn với bác trai bác gái. Hoắc Theo Nhân thở dài, ánh mắt lại không nghiêm chỉnh.
Tim Dương Tư Dĩnh như bị nhéo một cái, những lời này thành công dẫn đi lực chú ý của Dương Tư Dĩnh.
Từ ngày đó, sáng sớm hai người lại... Không ngăn được mà xảy ra quan hệ tình dục... Hơn nữa không chỉ một lần, mà sau đó hai người bắt đầu nảy sinh quan hệ thân thể dính dấp không rõ.
Rõ ràng cô đã kí tên trên thỏa thuận ly hôn, thế mà anh lại chậm chạm không chịu ký vào phần kia, sau đó sáng sớm hoặc buổi tối mỗi ngày, anh đoán chắc thời gian cô rời đi cùng về nhà, liền chặn cô ở cửa Tòa nhà cao cấp.
Mỗi một lần dây dưa, luôn kết thúc ở trong phòng khách sạn, giống như nam nữ vụng trộm yêu thương ở bên ngoài.
Liếc thấy thời gian gần đây khuôn mặt yêu kiều càng quyến rũ rung động lòng người, không biết nghĩ cái gì mà mặt cô càng hồng. Hoắc Theo Nhân liền chống cằm, thận trọng thử dò xét: Chị dâu, tại sao chị lại kiên trì ly hôn với anh họ?
Bởi vì, chị hiểu rõ anh ấy không yêu chị.
Thật sự là oan uổng. Anh họ cực kỳ yêu chị mà.
Dương Tư Dĩnh bị tiếng gào làm cho giật mình, e lệ nhìn một cái, rồi véo nhẹ lên mu bàn tay nghịch ngợm của cô gái nhỏ.
Phải nói rằng, chị hiểu rất rõ anh ấy vĩnh viễn không thể nào yêu chị như xem nặng lợi ích kinh doanh, không thể nào coi chị như sinh mệnh thứ hai của anh ấy mà đối đãi.
Em biết, nói một cách khác, chị cho rằng, nếu so sánh giữa chị và tiền, anh họ yêu tiền hơn? Hoắc Theo Nhân thẳng thắn nói.
Dương Tư Dĩnh không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng cong môi hồng một chút.
Haizzz, chị vừa nói vậy, làm em cảm thấy có chút giống đâu đó! Giống cha em, còn có một số người họ hàng, mọi người thật sự giống như vậy. Hoắc Theo Nhân gật đầu thật mạnh.
Có thể là chị mong muốn quá nhiều rôi. Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy đau khổ.
Không không không, em có thể hiểu cảm giác của chị. Hơn nữa, anh họ thường đi xã giao tại khách sạn, khó tránh khỏi sẽ...
Hoắc Theo Nhân. Một tiếng gọi rét lạnh vang lên sau lưng, cả lưng Hoắc Theo Nhân đều thất băng giá.
A a! Hỏng bét, đang muốn làm một người thân thiết cùng phe, thế nào lại thành quở trách khuyết điểm của anh họ rồi?
Ha ha, không phải hôm nay anh họ đi Đài Đông sao? Hoắc Theo Nhân cười ha ha xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuần mỹ ác ma của anh họ.
Hoắc Tử Thực lạnh lùng liếc em họ một cái, sau đó chuyển sang nhìn vợ, không nói lời nào kéo tay cô đi ra khỏi quầy riêng.
Em còn muốn làm việc... Dương Tư Dĩnh kinh ngạc mà giằng co.
Không sao, em sẽ để ý nơi này, anh chị yên tâm đi hẹn hò đi, có biến mất ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề nhé. Hoắc Theo Nhân vội vàng lên tiếng ủng hộ anh họ.
Theo Nhân! Dương Tư Dĩnh đỏ mặt kháng nghị.
Bye-bye. Hoắc Theo Nhân giơ tay lên, dí dỏm di chuyển năm ngón tay.
Mỗi lần bị nhét vào trong thang máy, Dương Tư Dĩnh liền tránh thoát tay Hoắc Tử Thực, cố ý lui về bên kia để gia tăng khoảng cách, ánh mắt nhìn anh miễn cưỡng.
Hoắc Tử Thực chỉ nhíu mày: Em sẽ không biết được, một khi phụ nữ lộ ra vẻ mặt không chịu khuất phục như thế này, người đàn ông sẽ càng muốn chinh phục người phụ nữ đó.
Cô bị ám hiệu trong lời nói của anh làm cho thân thể bị nóng lên, lại nhớ đến sang sớm hôm nay hai người hoan ái mạnh mẽ trong phòng khách sạn kia, vết hôn mờ mờ trên ngực giờ vẫn còn nóng rực.
Anh muốn đưa em đi đâu? Cô có chút tức giận hỏi.
Đài Đông. Vừa ra khỏi thang máy, anh trực tiếp ôm hông cô đi ra ngoài.
Không cần nói đùa, em còn muốn quay về làm việc. Rất nhiều cô gái xinh đẹp bán hàng trong bách hóa, đều nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn bằng ánh mắt ái mộ, đáy lòng cô dâng lên vị chua, liền vặn vẹo eo nhỏ muốn thoát khỏi anh.
Anh không nói đùa. Cánh tay Hoắc Tử Thực như khóa sắt, vòng chặt eo nhỏ của cô.
Em không muốn đi Đài Đông... CHúng ta đã ly hôn! Sau khi thoát khỏi cuộc sống mà mỗi bước đi cô đều run sợ, tính tình nhút nhát trước kia cũng dần thay đổi, không còn nhát gan như trước nữa.
Nhưng mà, tính tình cô dễ dàng xấu hổ, ngoan ngoãn không lừa được người, nhát gan thì không sửa được, nếu không thì sao trong khoảng thời gian này cô luôn bị anh quấn lấy, với các loại danh nghĩa, các thủ đoạn cá liệt làm cô không thể kháng cự, lừa gạt cô đến gian phòng khách sạn, làm chuyện đầy mắc cỡ...
Chỉ là em tuyên bố ly hôn thôi, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Mở cửa xe, Hoắc Tử Thực như người áp giải phạm nhân, vô cùng mạnh mẽ nhét cô vào trong xe.
Hoắc... Hoắc Tử Thực, anh đừng quá đáng. Cô cắn môi dưới, giọng nói mắng người rõ ràng đang phát run.
A, ngay cả họ tên anh đều gọi ra rồi, cũng làm cô khẩn trương đến toát mồ hôi, vẫn còn giả bộ hung dữ với anh, cô thật là cô bé nhát gan đáng yêu.
Em là bà xã của anh, anh muốn cầu xin em theo anh đi công tác một chuyến, buổi tối mới có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cắm thìa vào ổ khóa, đem con thỏ nhỏ khóa vào trong phạm vi thế lực của anh, lo lắng trong ngực anh mới được tháo xuống, anh mìm cười nhìn cô.
Cái ... cái gì? Cô vừa kinh ngạc vừa thẹn trừng anh.
Người đàn ông này thật là quá đáng! Tại sao có thể luôn đem nghĩa vụ vợ chồng giắt trên miệng... Mỗi sáng sớm chặn cô ở cửa Tòa nhà, luôn lấy cái cớ này lôi cô đi.
Chúng ta... Chúng ta đa chia tay rôi.
Thật sao?
Gương mặt Hoắc Tử Thực tuấn tú nhếch lên, mày rậm nâng lên vẻ mặt đầy ý xấu nhìn cô, cô nhịn không được mà tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Mượn từ mà Theo Nhân hay nói, người đàn ông này anh tuấn thái quá rồi, ngay cả lúc làm chuyện xấu, cũng có thể khiến người khác mặt đỏ tim đập loạn, không tự chủ mà nổi lên mong đợi với anh.
Không, không thể. Ngay từ khi hạ quyết tâm rời xa căn nhà đã chung sống với anh, muốn học cách tự bảo vệ mình, nghĩ lại hoàn cảnh trưởng thành của minh, và từ cuộc sống của mẹ mà nhận ra. Nếu là vì yêu người đàn ông đó mà bỏ ra hết thảy không giữ lại chút nào, đó chính là cách hủy diệt bản thân cũng làm tính cách bản thân thay đổi xấu đi.
Cô không còn là Hạ Điềm Hinh nhẫn nhục chịu đựng, cô là Dương Tư Dĩnh có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Cho nên, mặc kệ anh nói gì, làm gì, cô sẽ không thay đổi quyết định... Cho dù là thương anh, cô sẽ đem tình yêu này cất nơi đáy lòng, làm một bí mật.
Ừ...
Dương Tư Dĩnh mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang được Hoắc Tử Thực ôm vào gian phòng khách sạn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, vẫn trống rỗng mờ mịt.
Cô là bị chồng trước bắt người... chồng trước cứng rắn nhét cô lên xe... đi xe trên đường năm-sáu giờ, cùng anh đến Đài Đông công tác.
Ngủ đi, anh đã bảo khách sạn mang bữa tối lên đây, Hoắc Tử Thực đặt cơ thể mềm mại của cô lên trên giường.
Nhìn cô mở cặp mắt mông lung nhìn anh, hai gò má hồng nhuận, anh không thể đứng dậy, vì thế lại cúi xuống, hôn lên hàng lông mày, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là lướt qua cánh môi cô hé mở.
Hương vị ngọt ngào, mềm mại, giống như kẹo đừơng dính mật ong tan trong miệng anh, đầu lưỡi nóng ướt nhịn không được mà thăm dò vào sâu bên trong.
Cô chớp chớp mắt, chống tay lên ngực anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực, một cái cứng rắn thẳng đứng chống vào bụng cô, cách vải vóc mà ma sát chậm chạp.
Thân thể phái nữ khẽ run, dục vọng bị khơi lên, cô mới thực sự tỉnh táo hồi hồn.
Tử Thực! Cô chống đẩy khuôn ngực cứng rắn đang ép xuống, vừa ngượng ngùng vừa tức mà trừng anh.
Cục cưng, không nên cự tuyệt anh,... đã lâu rồi anh không có được chạm vaò em. Anh hôn xuống dọc theo vành tai mịn màng của cô, bàn tay xấu xa đã xoa nắn bầu ngực đẫy đà.
Anh... Anh nói lăng nhăng gì thế... Vừa sáng nay chúng ta rõ ràng đã... Anh bỏ tay ra! Cô yêu kiều nói ra, đưa tay ngăn cản môi anh đang sàm sỡ.
Thế nhưng anh lại bắt lấy tay cô, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ như vẽ lên tay cô, đôi mắt xấu xa sâu như biển, tràn đầy trêu đùa nhìn cô chằm chằm.
Trái tim co đập loạn, máu trong
Dương Tư Dinh mặc chiếc áo màu đen cổ cao cùng một thân váy đầm, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một chiếc kẹp trang trí tinh tế cài lên, lông mi cong cong cụp xuống, chuyên tâm đọc tài liệu trong tay.
Tránh xa quan hệ tranh chấp giữa hai nhà Hoắc Dương, cùng với sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, cô bắt đầu cuộc sống mà bản thân cô muốn.
Cô cùng Theo Nhân suy tính mở một tiệm, nhưng hai người chưa đủ kinh nghiệm, người nhà Theo nhận lại phản đối nên không đầu tư. Không thể không lùi lại kế hoạch mà làm một việc khác, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, hai người liền làm đại điện cho một nhãn hiệu Trang sức nổi tiếng từ Châu Âu.
Hi, sao hôm nay chị mặc áo cao cổ thế? Hoắc Theo Nhân vừa vào quầy riêng, đôi mắt to nhấp nháy mập mờ, đùa cợt Dương Tư Dĩnh.
Theo Nhân! Mặt Dương Tư Dĩnh đỏ bừng lên.
Hoắc Theo Nhân khoát tay, đem túi xách đút vào tủ nhỏ, rút ra bảng lịch trình nhìn qua, nhưng ánh mắt vẫn hài hước nhìn người đẹp, chị dâu.
Haizz, nghe nói tối hôm qua, anh họ lại có cuộc chiến lớn với bác trai bác gái. Hoắc Theo Nhân thở dài, ánh mắt lại không nghiêm chỉnh.
Tim Dương Tư Dĩnh như bị nhéo một cái, những lời này thành công dẫn đi lực chú ý của Dương Tư Dĩnh.
Từ ngày đó, sáng sớm hai người lại... Không ngăn được mà xảy ra quan hệ tình dục... Hơn nữa không chỉ một lần, mà sau đó hai người bắt đầu nảy sinh quan hệ thân thể dính dấp không rõ.
Rõ ràng cô đã kí tên trên thỏa thuận ly hôn, thế mà anh lại chậm chạm không chịu ký vào phần kia, sau đó sáng sớm hoặc buổi tối mỗi ngày, anh đoán chắc thời gian cô rời đi cùng về nhà, liền chặn cô ở cửa Tòa nhà cao cấp.
Mỗi một lần dây dưa, luôn kết thúc ở trong phòng khách sạn, giống như nam nữ vụng trộm yêu thương ở bên ngoài.
Liếc thấy thời gian gần đây khuôn mặt yêu kiều càng quyến rũ rung động lòng người, không biết nghĩ cái gì mà mặt cô càng hồng. Hoắc Theo Nhân liền chống cằm, thận trọng thử dò xét: Chị dâu, tại sao chị lại kiên trì ly hôn với anh họ?
Bởi vì, chị hiểu rõ anh ấy không yêu chị.
Thật sự là oan uổng. Anh họ cực kỳ yêu chị mà.
Dương Tư Dĩnh bị tiếng gào làm cho giật mình, e lệ nhìn một cái, rồi véo nhẹ lên mu bàn tay nghịch ngợm của cô gái nhỏ.
Phải nói rằng, chị hiểu rất rõ anh ấy vĩnh viễn không thể nào yêu chị như xem nặng lợi ích kinh doanh, không thể nào coi chị như sinh mệnh thứ hai của anh ấy mà đối đãi.
Em biết, nói một cách khác, chị cho rằng, nếu so sánh giữa chị và tiền, anh họ yêu tiền hơn? Hoắc Theo Nhân thẳng thắn nói.
Dương Tư Dĩnh không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng cong môi hồng một chút.
Haizzz, chị vừa nói vậy, làm em cảm thấy có chút giống đâu đó! Giống cha em, còn có một số người họ hàng, mọi người thật sự giống như vậy. Hoắc Theo Nhân gật đầu thật mạnh.
Có thể là chị mong muốn quá nhiều rôi. Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy đau khổ.
Không không không, em có thể hiểu cảm giác của chị. Hơn nữa, anh họ thường đi xã giao tại khách sạn, khó tránh khỏi sẽ...
Hoắc Theo Nhân. Một tiếng gọi rét lạnh vang lên sau lưng, cả lưng Hoắc Theo Nhân đều thất băng giá.
A a! Hỏng bét, đang muốn làm một người thân thiết cùng phe, thế nào lại thành quở trách khuyết điểm của anh họ rồi?
Ha ha, không phải hôm nay anh họ đi Đài Đông sao? Hoắc Theo Nhân cười ha ha xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuần mỹ ác ma của anh họ.
Hoắc Tử Thực lạnh lùng liếc em họ một cái, sau đó chuyển sang nhìn vợ, không nói lời nào kéo tay cô đi ra khỏi quầy riêng.
Em còn muốn làm việc... Dương Tư Dĩnh kinh ngạc mà giằng co.
Không sao, em sẽ để ý nơi này, anh chị yên tâm đi hẹn hò đi, có biến mất ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề nhé. Hoắc Theo Nhân vội vàng lên tiếng ủng hộ anh họ.
Theo Nhân! Dương Tư Dĩnh đỏ mặt kháng nghị.
Bye-bye. Hoắc Theo Nhân giơ tay lên, dí dỏm di chuyển năm ngón tay.
Mỗi lần bị nhét vào trong thang máy, Dương Tư Dĩnh liền tránh thoát tay Hoắc Tử Thực, cố ý lui về bên kia để gia tăng khoảng cách, ánh mắt nhìn anh miễn cưỡng.
Hoắc Tử Thực chỉ nhíu mày: Em sẽ không biết được, một khi phụ nữ lộ ra vẻ mặt không chịu khuất phục như thế này, người đàn ông sẽ càng muốn chinh phục người phụ nữ đó.
Cô bị ám hiệu trong lời nói của anh làm cho thân thể bị nóng lên, lại nhớ đến sang sớm hôm nay hai người hoan ái mạnh mẽ trong phòng khách sạn kia, vết hôn mờ mờ trên ngực giờ vẫn còn nóng rực.
Anh muốn đưa em đi đâu? Cô có chút tức giận hỏi.
Đài Đông. Vừa ra khỏi thang máy, anh trực tiếp ôm hông cô đi ra ngoài.
Không cần nói đùa, em còn muốn quay về làm việc. Rất nhiều cô gái xinh đẹp bán hàng trong bách hóa, đều nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn bằng ánh mắt ái mộ, đáy lòng cô dâng lên vị chua, liền vặn vẹo eo nhỏ muốn thoát khỏi anh.
Anh không nói đùa. Cánh tay Hoắc Tử Thực như khóa sắt, vòng chặt eo nhỏ của cô.
Em không muốn đi Đài Đông... CHúng ta đã ly hôn! Sau khi thoát khỏi cuộc sống mà mỗi bước đi cô đều run sợ, tính tình nhút nhát trước kia cũng dần thay đổi, không còn nhát gan như trước nữa.
Nhưng mà, tính tình cô dễ dàng xấu hổ, ngoan ngoãn không lừa được người, nhát gan thì không sửa được, nếu không thì sao trong khoảng thời gian này cô luôn bị anh quấn lấy, với các loại danh nghĩa, các thủ đoạn cá liệt làm cô không thể kháng cự, lừa gạt cô đến gian phòng khách sạn, làm chuyện đầy mắc cỡ...
Chỉ là em tuyên bố ly hôn thôi, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Mở cửa xe, Hoắc Tử Thực như người áp giải phạm nhân, vô cùng mạnh mẽ nhét cô vào trong xe.
Hoắc... Hoắc Tử Thực, anh đừng quá đáng. Cô cắn môi dưới, giọng nói mắng người rõ ràng đang phát run.
A, ngay cả họ tên anh đều gọi ra rồi, cũng làm cô khẩn trương đến toát mồ hôi, vẫn còn giả bộ hung dữ với anh, cô thật là cô bé nhát gan đáng yêu.
Em là bà xã của anh, anh muốn cầu xin em theo anh đi công tác một chuyến, buổi tối mới có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cắm thìa vào ổ khóa, đem con thỏ nhỏ khóa vào trong phạm vi thế lực của anh, lo lắng trong ngực anh mới được tháo xuống, anh mìm cười nhìn cô.
Cái ... cái gì? Cô vừa kinh ngạc vừa thẹn trừng anh.
Người đàn ông này thật là quá đáng! Tại sao có thể luôn đem nghĩa vụ vợ chồng giắt trên miệng... Mỗi sáng sớm chặn cô ở cửa Tòa nhà, luôn lấy cái cớ này lôi cô đi.
Chúng ta... Chúng ta đa chia tay rôi.
Thật sao?
Gương mặt Hoắc Tử Thực tuấn tú nhếch lên, mày rậm nâng lên vẻ mặt đầy ý xấu nhìn cô, cô nhịn không được mà tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Mượn từ mà Theo Nhân hay nói, người đàn ông này anh tuấn thái quá rồi, ngay cả lúc làm chuyện xấu, cũng có thể khiến người khác mặt đỏ tim đập loạn, không tự chủ mà nổi lên mong đợi với anh.
Không, không thể. Ngay từ khi hạ quyết tâm rời xa căn nhà đã chung sống với anh, muốn học cách tự bảo vệ mình, nghĩ lại hoàn cảnh trưởng thành của minh, và từ cuộc sống của mẹ mà nhận ra. Nếu là vì yêu người đàn ông đó mà bỏ ra hết thảy không giữ lại chút nào, đó chính là cách hủy diệt bản thân cũng làm tính cách bản thân thay đổi xấu đi.
Cô không còn là Hạ Điềm Hinh nhẫn nhục chịu đựng, cô là Dương Tư Dĩnh có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Cho nên, mặc kệ anh nói gì, làm gì, cô sẽ không thay đổi quyết định... Cho dù là thương anh, cô sẽ đem tình yêu này cất nơi đáy lòng, làm một bí mật.
Ừ...
Dương Tư Dĩnh mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang được Hoắc Tử Thực ôm vào gian phòng khách sạn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, vẫn trống rỗng mờ mịt.
Cô là bị chồng trước bắt người... chồng trước cứng rắn nhét cô lên xe... đi xe trên đường năm-sáu giờ, cùng anh đến Đài Đông công tác.
Ngủ đi, anh đã bảo khách sạn mang bữa tối lên đây, Hoắc Tử Thực đặt cơ thể mềm mại của cô lên trên giường.
Nhìn cô mở cặp mắt mông lung nhìn anh, hai gò má hồng nhuận, anh không thể đứng dậy, vì thế lại cúi xuống, hôn lên hàng lông mày, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là lướt qua cánh môi cô hé mở.
Hương vị ngọt ngào, mềm mại, giống như kẹo đừơng dính mật ong tan trong miệng anh, đầu lưỡi nóng ướt nhịn không được mà thăm dò vào sâu bên trong.
Cô chớp chớp mắt, chống tay lên ngực anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực, một cái cứng rắn thẳng đứng chống vào bụng cô, cách vải vóc mà ma sát chậm chạp.
Thân thể phái nữ khẽ run, dục vọng bị khơi lên, cô mới thực sự tỉnh táo hồi hồn.
Tử Thực! Cô chống đẩy khuôn ngực cứng rắn đang ép xuống, vừa ngượng ngùng vừa tức mà trừng anh.
Cục cưng, không nên cự tuyệt anh,... đã lâu rồi anh không có được chạm vaò em. Anh hôn xuống dọc theo vành tai mịn màng của cô, bàn tay xấu xa đã xoa nắn bầu ngực đẫy đà.
Anh... Anh nói lăng nhăng gì thế... Vừa sáng nay chúng ta rõ ràng đã... Anh bỏ tay ra! Cô yêu kiều nói ra, đưa tay ngăn cản môi anh đang sàm sỡ.
Thế nhưng anh lại bắt lấy tay cô, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ như vẽ lên tay cô, đôi mắt xấu xa sâu như biển, tràn đầy trêu đùa nhìn cô chằm chằm.
Trái tim co đập loạn, máu trong
/10
|