Chị dâu, thật sự chị không sao chứ? Hoắc Theo Nhân thuần thục quẹo tay lái, xe thể thao màu đỏ lái vào khu dân cư cao cấp, vừa chú ý đường xá, vừa liếc mắt nhìn động tĩnh của cô gái bên cạnh.
Thực sự không sao mà. Dương Tư Dĩnh miễn cưỡng nhếch miệng, tâm trạng vẫn đang rối loạn, vẫn chưa bình phục được.
A, hình như có khách. Hoắc Theo Nhân dừng xe xong, phát hiện có một chiếc xe Mercedes khác đang đỗ trong sân.
Thấy rõ biển số xe, tâm Dương Tư Dĩnh vừa buông lỏng thì lại níu chặt, sắc mặt không tốt lại càng trắng hơn.
Hôm nay cảm ơn em đã đi cùng chị, trở về cẩn thận nhé. Dương Tư Dĩnh kéo cửa rồi quay đầu gượng cười với Hoắc Theo Nhân.
Sắc mặt chị thật sự không tốt, người đến là người đáng ghét sao? Hoắc Theo Nhân chỉ chỉ chiếc xe Mercedes kia.
Không phải... Là cha mẹ chị tới. Dương Tư Dĩnh yếu ớt nói.
Ô đó, vậy ngày mai em sẽ gọi cho chị. Hoắc Theo Nhân lúng túng làm mặt quỷ.
Tạm biệt Hoắc Theo Nhân, Dương Tư Dĩnh đẩy cửa đi vào nhà, chạm mặt là khuôn mặt âm trầm của Dương Minh Vượng, bên cạnh là một phu nhân cao nhã ôm lấy Shirley, là mẹ cô- Trương Lỵ Văn.
Cha... mẹ... Cổ họng như bị mắc nghẹn dị vật, cô cố gắng mới có thể miễn cưỡng mở miệng.
Cha gọi điện cho con cả ngày, tại sao lại không nhận? Dương Minh Vượng nhìn chằm chằm cái túi nhỏ trong tay Dương Tư Dĩnh, vẻ mặt như vừa có bão thổi qua.
Con đi dạo phố, có thể trong cửa hàng Bách Hóa quá ồn, không nghe thấy. Cô để cái túi xuống, ngồi ở bên kia ghế sofa, ánh mắt liếc qua Shirley, trong lòng cầu nguyện nó đừng có nhào qua đây.
Shirley ngoan. Trương Lỵ Văn vỗ vỗ đầu Shirley, khóe mắt liếc nhìn con gái dạo này có vẻ xa cách với mình.
Cha mẹ sao lại tới đây?
Cha không được tới đây sao? Gọi điện thoại con không nhận, nhà cha mẹ cũng không về, con gái cũng trở thành nhà người khác, hai chúng ta không thể đích thân tới sao? Dương Minh Vượng tức giận quát.
Sắc mặt Dương Tư Dĩnh trắng bệch cắn chặt môi dưới, đôi tay trên đùi cũng nắm chặt, khiến đốt tay trắng bệch.
Con gái, con nói cho mẹ biết, có phải Hoắc Tử Thực nói gì với con, hay làm cái gì, ép con phải xa cách với cha mẹ? Trương Lỵ Văn hỏi.
Không có. Cô lắc đầu ngay lập tức.
Nhưng, Hứa Duy Văn nói cho chúng ta biết, con cùng Hoắc Tử Thực quan hệ thân mật, tình cảm tốt giống như vợ chồng. Trương Lỵ Văn nhìn chằm chằm mặt con gái, quan sát từng biến hóa trên mặt cô, nhìn cảm giác rất xa lạ, nếu không phải là đã xác nhận người trước mắt chính là con gái của mình, thật nghĩ là người khác đã đóng giả con gái bà.
Con và Tử Thực chính là vợ chồng mà. Cô không hiểu nói nhỏ, nhưng nghe từ mẹ ruột của mình nói cái tên Hứa Duy Văn mà giật mình trong lòng.
Trời ơi, ngay cả cha mẹ Dương Tư DĨnh cũng biết con gái của mình không trung thủy với hôn nhân, lén lút bí mật với người đàn ông khác, nhưng lại chất vấn việc con gái thân mật với chồng của mình.
Đây chính là mặt xấu xí của hào môn thế gia (gia đình giàu có) sao? Hôn nhân cũng đưa ra để cân đo lợi ích sao?
Thật không ngờ, hình ảnh vợ chồng Lôi thị thân mật gắn bó, trong đầu nổi lên tiếng ồn ào, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, không hiểu vì sao bản thân cô lại rơi lệ, trong giờ khắc này cô liền chợt hiểu ra.
Cô hâm mộ một tình yêu như vậy, hâm mộ đến nỗi cả trái tin ê ẩm ưu thương.
Khi Lôi Quang Hằng nhìn chăm chú vào Hạ Điềm Hinh mới , giống như thế giới xung quanh đều biến mất, đáy mắt chỉ có cô ấy, chuyên chú tựa như ma nhập.
Người đàn ông kia sử dụng toàn bộ sinh mạng của anh, không giữ lại chút nào mà yêu Hạ Điềm Hinh hiện tại .
Đừng hỏi cô tại sao, chỉ cần nhìn qua ánh mắt và động tác người đàn ông ấy một chốc lát cô liền nhìn ra được.
Tử Thực... cũng sẽ giống Lôi Quang Hằng như vậy sao?
Tư Dĩnh, con bị làm sao vậy? Từ khi xuất viện, con như biến thành một người khác, không nghe lời cha mẹ, có phải con bị bệnh hay không? Hay có khó khăn gì? Chúng ta là người thân nhất của con, chẳng lẽ con không tin cả chúng ta sao? Trương Lỵ Văn nhìn cô không hiểu.
Dương Tư Dĩnh chỉ có thể mờ mịt nhìn lại. Phải nói với bọn họ thế nào, thật ra cô không phải con gái của bọn họ? Nói ra, cũng chỉ bị coi là thần trí không bình thường mà thôi.
Cha, mẹ thật sự con muốn nói cho cha mẹ một việc. Dồn toàn bộ can đảm, cô quyết định nói thực.
Có chuyện gì con cứ nói, đừng lừa gạt cha mẹ. Sắc mặt vợ chồng Dương thị mới bớt giận, tính toán con gái sẽ tiêt lộ chút chuyện có liên quan đến Hoắc gia, ví dụ như động hướng kinh doanh của Hoắc Tử Thực.
Cha, mẹ... con... Cô ấp úng cúi đầu, hai tay nắm chặt trên đầu gối.
Nói đi. Dương Minh Vượng không kiên nhẫn thúc giục.
Con yêu Tử Thực rồi. Cô cố gắng mở miệng thật nhanh, nhút nhát nâng hai mắt lên.
Chờ đón cô chính là một cái tát rất mạnh.
Bốp
Một bàn tay thô to đánh tới, khuôn mặt cô bị đánh lệch sang một bên, thân thể cứng ngắc đổ xuống sô pha, giống như trước kia bị cha ghẻ đánh, ám ảnh trước kia dội về bao phủ lấy cô.
Ông nổi điên gì thế? Trương Lỵ Văn thét chói tai, vội vàng bắt được cánh tay chồng. Ông làm như thế trước bao nhiêu người giúp việc, mất hết mặt mũi con gái. Mà đó cũng là con gái của ông mà.
Cũng chính bởi vì là con gái của tôi, tôi mới tức giận hơn. Dương Minh Vượng hất tay vợ ra, thân thể mập mạp cuồn cuộn tức giận.
Dương Tư Dĩnh che lấy má phải bị đánh đau rát, hai mắt nhắm chặt, nước mắt chảy ra, lướt qua gò má trắng bệch, hai vai run rẩy, lui thân sợ hãi.
Ông xem đi, con gái bị ông dọa sợ rồi. Trương Lỵ Văn bất lực che chắn trước người Dương Tư Dĩnh, cúi xuống nâng con gái tựa vào vai mình, không để cho chồng mình có cơ hội đánh cô.
Trước kia tôi vẫn cảm thấy kì quái, mỗi lần tôi gọi điện tới, điện thoại nối một hồi liền do tên tiểu tử thối kia nhận, thì ra Hoắc Tử Thực đều đã tính toán tốt lắm. Dương Minh Vượng tức tối muốn nổ tung, chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Dương Tư Dĩnh, tức giận mắng to. Ban đầu cha đã nói với con như thế nào? Đừng nóng vội, tạm thời gả vào Hoắc gia, giúp cha để ý Hoắc gia, con cũng đã đồng ý với cha, còn nghĩ kế giúp cha để chỉnh Hoắc gia, kết quả hiện giờ con vừa nói gì với cha?
Thật là đáng sợ... Thật là đáng sợ... Dương Tư Dĩnh nhắm chặt đôi mắt ướt át, càng co chặt người ở trong ngực Trương Văn Lỵ.
Dương Minh Vượng ở trước ngày, hàng động bạo lực càng ngày càng được cô liên kết giống người cha ghẻ bạo lực trước kia, quá khứ lo sợ chôn sâu ở trong lòng, hóa thành nanh vuốt ác ma, đánh úp về phía cô một cách vô tình.
Được rồi! Ông định bức tử con gái của mình hay sao? Sau khi con gái xuất viện, ông qua thăm con gái mấy lần? Nói gì mà thương con gái, không phải là chỉ lo buôn bán thôi sao, mới để cho Hoắc Tử Thực có cơ hội lấy lòng.
Bà... Dương Minh Vượng thở mạnh vẫn còn muốn mắng tiếp, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.
Nghe điện thoại đi, Ông chủ lớn. Trương Lỵ Văn lạnh lùng nói.
Dương Minh Vượng hừ một tiếng, vội nhận điện, không biết đối phương nói gì, sắc mặt ông thay đổi mấy lần, giận tái mặt Khốn kiếp .
Điện thoại di động bị đập mạnh trên nền đất, một giây sau, Dương Minh Vượng hất Trương Lỵ Văn ra, nắm cổ tay Dương Tư Dĩnh, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.
Tên tiểu tử thối Hoắc Tử Thực đi đâu? Cả khuôn mặt Dương Minh Vượng vặn vẹo, gân xanh nổi lên.
... Đài Đông. Cô phát ra tiếng nói nhỏ như có như không, trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Nó đi tìm người của ngân hàng ngoại thương ở Đài Đông đàm phán hợp tác, ngươi đã biết từ sớm, lại không nói với ta? Mẹ nó, ngươi thật sự bắt đầu ăn cây táo rào cây sung phải không. Ngươi còn là con gái của Dương Minh Vượng ta sao?
Dương Minh Vượng, ông điên rồi sao? Nhìn chồng tức giận đến mất trí, Trương Lỵ Văn bị dọa sợ, chỉ cần ảnh hưởng đến sự nghiệp thì chồng bà sẽ trở nên điên cuồng, sẽ đánh con gái.
Tôi điên khùng? Dương Minh Vượng hét to rống lên. Là do con gái tốt mà bà sinh ra khiến tôi nổi điên. Lại còn nói cái gì nó yêu Hoắc Tử Thực, rõ ràng là muốn giúp người ngoài. Không phải ta đã sơm cảnh cáo người, không được có tình cảm gì với Hoắc Tử Thực, nhưng ngươi lại đem cảnh cáo của ta vào tai này ra tai kia phải không?
Sau đó lại là một cái tát giáng xuống.
Sau đó cô liền cảm thấy ù tai, chỉ nghe Trương Lỵ Văn thét chói tai, còn lại thì cái gì cũng không nghe thấy.
Không phải mọi người đều nói... Dương Minh Vượng rất yêu thương con gái hay sao? Chiều cô ấy đến vô pháp vô thiên, tính tình điêu ngoa kiêu căng tùy hứng, có thái độ cao ngạo với người khác....
Tại sao lời đồn đại lại không giống sự thật? Còn nữa, thế giới của người có tiền luôn là tàn nhân như vậy, một giây trước còn thương yêu che chở, đợi đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, chính là tùy ý chà đạp đánh đập.
Dương Tư Dĩnh sợ hãi ôm chặt chính mình, đem chính mình bủa vây trong sợ hãi, cố gắng tạo thành một cái kén, trong miệng vô thức gọi thầm một cái tên.
Tử Thực, Tử Thực, Tử Thực,... Mau tới cứu cô... Cô rất sợ... Tử Thực...
Thời gian giống như ngừng lại, lắng nghe tiếng tim đập, cô duy trì tư thế co rút, không biết là qua bao lâu.
Trong lúc đó, hình như nghe thấy tiếng va chạm mạnh khi Trương Lỵ Văn lôi kéo Dương Minh Vượng rời đi, còn có ấm thanh rít gào chửi bới của Dương Minh Vượng.
Sau đó, chị Trần đi tới, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, cô đều không nghe thấy, chỉ là hai mắt nhắm chặt, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống lướt qua khuôn mặt.
Bà chủ, tôi gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh giúp bà chủ nhé? Lại trôi qua một lát, chị Trần không yên lòng nhin Dương Tư Dĩnh im lặng ngồi đó, cầm điện thoại lên hỏi han.
Cô gái yếu ớt núp trên ghế salon cuối cùng cũng phản ứng, khuôn mặt bị đánh sưng đỏ nghiêng qua, khẽ mở mắt, như không có tiêu cự nhìn chị Trần.
Tử Thực... Mở miệng chỉ nói ra cái tên này.
Trong lòng chị Trần căng thẳng, không do dự nữa, vội vàng gọi điện cho Hoắc Tử Thực.
Hoắc tiên sinh, tôi là chị Trần đây, thật xin lỗi, quấy rầy. Điện thoại vừa thông, chị Trần nói liến thoắng thiếu chút nữa là thắt cả đầu lưỡi.
Trong nhà có chuyện gì sao? Giọng nói của Hoắc Tử Thực rất lạnh nhạt, không khí xung quanh rất ầm ỹ, âm nhạc cùng tiếng người lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng xen kẽ vào là tiếng nói mềm mại của phụ nữ.
Là người ngu cũng hiểu được đầu bên kia người ta đang đi tìm mua vui, thức thời thi nhanh chóng nói xin lỗi rồi cúp máy, chị Trần lo lắng nhìn cô gái trên ghế salon.
Hoắc tiên sinh, trong nhà xảy ra chút chuyện...
Chờ tôi trở về rồi hãy nói.
Nghe ra đầu dây bên kia chuẩn bị cúp máy, chị Trần vội vàng mở miệng: Là Hoắc phu nhân. Vừa rồi Dương tiên sinh và Dương phu nhân tới đây... Hình như xảy ra chút xung đột, hình như Dương tiên sinh cảm xúc có chút mất khống chế, liền đánh Hoắc phu nhân...
Đầu bên kia trầm mặc.
Hoắc tiên sinh? Chị Trần hỏi khẽ.
Cô ấy sao rồi? Giọng nói Hoắc Tử Thực không hề phập phồng, giống như là không bất ngờ.
Chị Trần vội chuyển ống nghe cho Dương Tư Dĩnh, một tay thì đỡ lấy bả vai run rẩy của cô. Phu nhân, là Hoắc tiên sinh.
Vừa nghe thấy cái tên có thể khiến cô bớt sợ hãi, Dương Tư Dĩnh nắm chặt ống nghe, không để ý đến đau đơn trên khuôn mặt, nghẹn ngào khóc một tiếng.
Tử Thực... Cô rất nhớ anh. Trên đời này người đối tốt với cô, chỉ có duy nhất một mình anh.
Ngày trước, cô luôn không hiểu, rõ ràng cha ghẻ là người rượu chè cờ bạc bê tha, mẹ cô lại cứ yêu thương ông ta, thậm chí nguyện ý kéo theo thân thể yếu ớt bệnh tật làm việc vặt hoặc ở nhà làm thủ công thâu đêm, lại dễ dàng đem tiền cố gắng kiếm được đưa cho cha ghẻ đi đánh bạc.
Mỗi khi nhắc tới những chuyện này, mẹ cô chỉ biết rơi nước mắt, sau đó không ngừng xin lỗi cô, nói rằng sau khi cô lớn lên sẽ hiểu rõ.
Cô vẫn luôn không hiểu, nhưng giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra. Vì mẹ cô quá yêu cha ghẻ, mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đau thương.
Tình yêu sẽ không khiến người ta mù quáng, mà là khi rơi vào tình yêu, mình tự thôi miên hoặc bắt buộc mình phải mù quáng, chỉ có khi yêu người khác rồi mới hiểu.
Tử Thực, anh đang ở đâu? Cô thật nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức, một giây cũng không thể đợi.
Tư Dĩnh, em tỉnh táo một chút.
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt, không hiểu sao lại níu chặt lòng cô. Tại sao anh không hề kinh ngạc? Giống như là đã đoán được từ trước sẽ có chuyện tương tự xảy ra...
Cha em... Trước kia cũng đánh em như vậy sao? Đột nhiên cô hỏi như vậy.
Dương Minh Vượng là một người đàn ông dã man mặc một chiếc áo khoác văn minh. Anh trả lời cô một cách vòng vo. Nhưng ông ấy là cha em, ông ấy sẽ không quá đáng.
Thật sao? Vừa rồi ông ấy muốn xé xác cô, đánh cô là chuyện gì xảy ra?
Anh chưa bao giờ nói cho em biết... Cha em là người như thế. Cũng không quản chị Trần ở ngay bên cạnh, cô giật mình nói ra.
Anh không thể giải thích hết tình hình Dương gia cho em được, anh không phải họ Dương. Âm thanh Hoắc Tử Thực không có quá nhiều cảm xúc, bên cạnh anh truyền đến tiếng cười nói mơ hồ, hơn nữa, đó còn là giọng của phụ nữ.
Trái tim như bị một vật bén nhọn xẹt qua, sự ghen tuông nồng đậm từ sâu trong thân thể xông tới, đột nhiên cô cảm thấy quá lạnh lẽo.
Anh đang ở đâu? Cô rũ mắt xuống, hỏi thật nhỏ.
Đài Đông. Anh đơn giản trả lời, có tiếng nói của người đàn ông khác đang nói chuyện với anh.
Đúng rồi, vừa rồi Dương Minh Vượng nói gì? Tử Thực cùng người của ngân hàng ngoại thương gặp nhau ở Đài Đông, nơi khảo sát địa hình làng du lịch.
Những người thương nhân này,ban ngày thì mặc tây trang phẳng phiu, từng người từng người chói lọi, ban đêm vừa vào câu lạc bộ đêm cao cấp tham gia tiệc tùng, lại bày ra một tính tình hoàn toàn khác.
Nói chuyện làm ăn không thể thiếu rượu ngon cùng phụ nữ, trước đây không lâu cô đã được chứng kiến tận mắt.
Chỉ là, khi đó cô còn chưa yêu anh, ý định là cố gắng hết sức để thích ứng với cuộc sống thời thượng của Dương Tư Dĩnh.
Cô có thể không nhúc nhích, nhìn anh ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác... Nhưng bây giờ, cô chỉ tưởng tượng thôi, chỉ là xuyên thấu qua ống nghe, nghe một người phụ nữ khác dựa vào người anh cười quyến rũ, tâm liền đau như bị xé rách.
Làng du lịch là một vụ làm ăn lớn sao? Để cho Dương Minh Vượng không tiếc mà mắng mà đánh con gái của mình, còn tát cô một cái cho hả giận, chỉ vì cô không mật báo kịp thời, nói cho ông ta biết Hoắc Tử Thực dẫn người đầu tư đến Đài Đông.
Mà Hoắc Tử Thực, vội vàng tham gia xã giao, nào có dư thừa tinh lực mà trông nom người vợ ở nhà có cũng được không có cũng không sao.
Đối với bọn họ, lợi ích là cái được đặt lên trên hết, phụ nữ chỉ là một loại tiêu khiển, hoặc để bên người giống như là một món đồ trang sức.
Còn người vợ....chỉ là người ở chung hợp pháp mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Cô bị Hứa Duy Văn cuốn lấy một lần, nên nói thế nào đây? Hoắc Tử Thực như một dũng sĩ, ngay lúc đó đã chạy tới bên cạnh cô, chẳng lẽ không phải vì quan tâm cô?
Có lẽ lúc đó là anh không có việc gì? Không có việc quan trọng cần xử lí? Sở trường của thương nhân không phải là làm người khác bị thương? Trong mắt họ chỉ có lợi ích, lợi ích là trước hết, tinh yêu, thân tình chỉ là xếp sau, hoặc là xếp hạng cuối cùng.
Lĩnh ngộ được rồi, giống như được dội nước đá lên toàn thân, thất vọng cùng đau khổ đến thấu xương.
Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Nếu không còn chuyện gì, em tắt máy đây. Vừa nói xong, Dương Tư Dĩnh liền treo ống nghe về chỗ của nó, chặt đứt cuộc gọi.
Chị Trần kinh ngạc nhìn cô, muôn mở miệng nói gì đó, chỉ thấy khuôn mặt sưng đỏ nâng lên,, mặt không biểu cảm nói cảm ơn.
Cảm ơn chị đã đặc biêt lưu lại ở bên cạnh tôi, đã muộn rồi, chị trở về đi thôi. Giọng nói của cô như ở nơi xa truyền tới, thanh thanh lạnh lẽo.
Nhưng mà, bà chủ một mình....
Tôi sẽ tự chiếu cố bản thân. Vừa nói chuyện, cô vừa nâng thân
Thực sự không sao mà. Dương Tư Dĩnh miễn cưỡng nhếch miệng, tâm trạng vẫn đang rối loạn, vẫn chưa bình phục được.
A, hình như có khách. Hoắc Theo Nhân dừng xe xong, phát hiện có một chiếc xe Mercedes khác đang đỗ trong sân.
Thấy rõ biển số xe, tâm Dương Tư Dĩnh vừa buông lỏng thì lại níu chặt, sắc mặt không tốt lại càng trắng hơn.
Hôm nay cảm ơn em đã đi cùng chị, trở về cẩn thận nhé. Dương Tư Dĩnh kéo cửa rồi quay đầu gượng cười với Hoắc Theo Nhân.
Sắc mặt chị thật sự không tốt, người đến là người đáng ghét sao? Hoắc Theo Nhân chỉ chỉ chiếc xe Mercedes kia.
Không phải... Là cha mẹ chị tới. Dương Tư Dĩnh yếu ớt nói.
Ô đó, vậy ngày mai em sẽ gọi cho chị. Hoắc Theo Nhân lúng túng làm mặt quỷ.
Tạm biệt Hoắc Theo Nhân, Dương Tư Dĩnh đẩy cửa đi vào nhà, chạm mặt là khuôn mặt âm trầm của Dương Minh Vượng, bên cạnh là một phu nhân cao nhã ôm lấy Shirley, là mẹ cô- Trương Lỵ Văn.
Cha... mẹ... Cổ họng như bị mắc nghẹn dị vật, cô cố gắng mới có thể miễn cưỡng mở miệng.
Cha gọi điện cho con cả ngày, tại sao lại không nhận? Dương Minh Vượng nhìn chằm chằm cái túi nhỏ trong tay Dương Tư Dĩnh, vẻ mặt như vừa có bão thổi qua.
Con đi dạo phố, có thể trong cửa hàng Bách Hóa quá ồn, không nghe thấy. Cô để cái túi xuống, ngồi ở bên kia ghế sofa, ánh mắt liếc qua Shirley, trong lòng cầu nguyện nó đừng có nhào qua đây.
Shirley ngoan. Trương Lỵ Văn vỗ vỗ đầu Shirley, khóe mắt liếc nhìn con gái dạo này có vẻ xa cách với mình.
Cha mẹ sao lại tới đây?
Cha không được tới đây sao? Gọi điện thoại con không nhận, nhà cha mẹ cũng không về, con gái cũng trở thành nhà người khác, hai chúng ta không thể đích thân tới sao? Dương Minh Vượng tức giận quát.
Sắc mặt Dương Tư Dĩnh trắng bệch cắn chặt môi dưới, đôi tay trên đùi cũng nắm chặt, khiến đốt tay trắng bệch.
Con gái, con nói cho mẹ biết, có phải Hoắc Tử Thực nói gì với con, hay làm cái gì, ép con phải xa cách với cha mẹ? Trương Lỵ Văn hỏi.
Không có. Cô lắc đầu ngay lập tức.
Nhưng, Hứa Duy Văn nói cho chúng ta biết, con cùng Hoắc Tử Thực quan hệ thân mật, tình cảm tốt giống như vợ chồng. Trương Lỵ Văn nhìn chằm chằm mặt con gái, quan sát từng biến hóa trên mặt cô, nhìn cảm giác rất xa lạ, nếu không phải là đã xác nhận người trước mắt chính là con gái của mình, thật nghĩ là người khác đã đóng giả con gái bà.
Con và Tử Thực chính là vợ chồng mà. Cô không hiểu nói nhỏ, nhưng nghe từ mẹ ruột của mình nói cái tên Hứa Duy Văn mà giật mình trong lòng.
Trời ơi, ngay cả cha mẹ Dương Tư DĨnh cũng biết con gái của mình không trung thủy với hôn nhân, lén lút bí mật với người đàn ông khác, nhưng lại chất vấn việc con gái thân mật với chồng của mình.
Đây chính là mặt xấu xí của hào môn thế gia (gia đình giàu có) sao? Hôn nhân cũng đưa ra để cân đo lợi ích sao?
Thật không ngờ, hình ảnh vợ chồng Lôi thị thân mật gắn bó, trong đầu nổi lên tiếng ồn ào, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, không hiểu vì sao bản thân cô lại rơi lệ, trong giờ khắc này cô liền chợt hiểu ra.
Cô hâm mộ một tình yêu như vậy, hâm mộ đến nỗi cả trái tin ê ẩm ưu thương.
Khi Lôi Quang Hằng nhìn chăm chú vào Hạ Điềm Hinh mới , giống như thế giới xung quanh đều biến mất, đáy mắt chỉ có cô ấy, chuyên chú tựa như ma nhập.
Người đàn ông kia sử dụng toàn bộ sinh mạng của anh, không giữ lại chút nào mà yêu Hạ Điềm Hinh hiện tại .
Đừng hỏi cô tại sao, chỉ cần nhìn qua ánh mắt và động tác người đàn ông ấy một chốc lát cô liền nhìn ra được.
Tử Thực... cũng sẽ giống Lôi Quang Hằng như vậy sao?
Tư Dĩnh, con bị làm sao vậy? Từ khi xuất viện, con như biến thành một người khác, không nghe lời cha mẹ, có phải con bị bệnh hay không? Hay có khó khăn gì? Chúng ta là người thân nhất của con, chẳng lẽ con không tin cả chúng ta sao? Trương Lỵ Văn nhìn cô không hiểu.
Dương Tư Dĩnh chỉ có thể mờ mịt nhìn lại. Phải nói với bọn họ thế nào, thật ra cô không phải con gái của bọn họ? Nói ra, cũng chỉ bị coi là thần trí không bình thường mà thôi.
Cha, mẹ thật sự con muốn nói cho cha mẹ một việc. Dồn toàn bộ can đảm, cô quyết định nói thực.
Có chuyện gì con cứ nói, đừng lừa gạt cha mẹ. Sắc mặt vợ chồng Dương thị mới bớt giận, tính toán con gái sẽ tiêt lộ chút chuyện có liên quan đến Hoắc gia, ví dụ như động hướng kinh doanh của Hoắc Tử Thực.
Cha, mẹ... con... Cô ấp úng cúi đầu, hai tay nắm chặt trên đầu gối.
Nói đi. Dương Minh Vượng không kiên nhẫn thúc giục.
Con yêu Tử Thực rồi. Cô cố gắng mở miệng thật nhanh, nhút nhát nâng hai mắt lên.
Chờ đón cô chính là một cái tát rất mạnh.
Bốp
Một bàn tay thô to đánh tới, khuôn mặt cô bị đánh lệch sang một bên, thân thể cứng ngắc đổ xuống sô pha, giống như trước kia bị cha ghẻ đánh, ám ảnh trước kia dội về bao phủ lấy cô.
Ông nổi điên gì thế? Trương Lỵ Văn thét chói tai, vội vàng bắt được cánh tay chồng. Ông làm như thế trước bao nhiêu người giúp việc, mất hết mặt mũi con gái. Mà đó cũng là con gái của ông mà.
Cũng chính bởi vì là con gái của tôi, tôi mới tức giận hơn. Dương Minh Vượng hất tay vợ ra, thân thể mập mạp cuồn cuộn tức giận.
Dương Tư Dĩnh che lấy má phải bị đánh đau rát, hai mắt nhắm chặt, nước mắt chảy ra, lướt qua gò má trắng bệch, hai vai run rẩy, lui thân sợ hãi.
Ông xem đi, con gái bị ông dọa sợ rồi. Trương Lỵ Văn bất lực che chắn trước người Dương Tư Dĩnh, cúi xuống nâng con gái tựa vào vai mình, không để cho chồng mình có cơ hội đánh cô.
Trước kia tôi vẫn cảm thấy kì quái, mỗi lần tôi gọi điện tới, điện thoại nối một hồi liền do tên tiểu tử thối kia nhận, thì ra Hoắc Tử Thực đều đã tính toán tốt lắm. Dương Minh Vượng tức tối muốn nổ tung, chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Dương Tư Dĩnh, tức giận mắng to. Ban đầu cha đã nói với con như thế nào? Đừng nóng vội, tạm thời gả vào Hoắc gia, giúp cha để ý Hoắc gia, con cũng đã đồng ý với cha, còn nghĩ kế giúp cha để chỉnh Hoắc gia, kết quả hiện giờ con vừa nói gì với cha?
Thật là đáng sợ... Thật là đáng sợ... Dương Tư Dĩnh nhắm chặt đôi mắt ướt át, càng co chặt người ở trong ngực Trương Văn Lỵ.
Dương Minh Vượng ở trước ngày, hàng động bạo lực càng ngày càng được cô liên kết giống người cha ghẻ bạo lực trước kia, quá khứ lo sợ chôn sâu ở trong lòng, hóa thành nanh vuốt ác ma, đánh úp về phía cô một cách vô tình.
Được rồi! Ông định bức tử con gái của mình hay sao? Sau khi con gái xuất viện, ông qua thăm con gái mấy lần? Nói gì mà thương con gái, không phải là chỉ lo buôn bán thôi sao, mới để cho Hoắc Tử Thực có cơ hội lấy lòng.
Bà... Dương Minh Vượng thở mạnh vẫn còn muốn mắng tiếp, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.
Nghe điện thoại đi, Ông chủ lớn. Trương Lỵ Văn lạnh lùng nói.
Dương Minh Vượng hừ một tiếng, vội nhận điện, không biết đối phương nói gì, sắc mặt ông thay đổi mấy lần, giận tái mặt Khốn kiếp .
Điện thoại di động bị đập mạnh trên nền đất, một giây sau, Dương Minh Vượng hất Trương Lỵ Văn ra, nắm cổ tay Dương Tư Dĩnh, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.
Tên tiểu tử thối Hoắc Tử Thực đi đâu? Cả khuôn mặt Dương Minh Vượng vặn vẹo, gân xanh nổi lên.
... Đài Đông. Cô phát ra tiếng nói nhỏ như có như không, trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Nó đi tìm người của ngân hàng ngoại thương ở Đài Đông đàm phán hợp tác, ngươi đã biết từ sớm, lại không nói với ta? Mẹ nó, ngươi thật sự bắt đầu ăn cây táo rào cây sung phải không. Ngươi còn là con gái của Dương Minh Vượng ta sao?
Dương Minh Vượng, ông điên rồi sao? Nhìn chồng tức giận đến mất trí, Trương Lỵ Văn bị dọa sợ, chỉ cần ảnh hưởng đến sự nghiệp thì chồng bà sẽ trở nên điên cuồng, sẽ đánh con gái.
Tôi điên khùng? Dương Minh Vượng hét to rống lên. Là do con gái tốt mà bà sinh ra khiến tôi nổi điên. Lại còn nói cái gì nó yêu Hoắc Tử Thực, rõ ràng là muốn giúp người ngoài. Không phải ta đã sơm cảnh cáo người, không được có tình cảm gì với Hoắc Tử Thực, nhưng ngươi lại đem cảnh cáo của ta vào tai này ra tai kia phải không?
Sau đó lại là một cái tát giáng xuống.
Sau đó cô liền cảm thấy ù tai, chỉ nghe Trương Lỵ Văn thét chói tai, còn lại thì cái gì cũng không nghe thấy.
Không phải mọi người đều nói... Dương Minh Vượng rất yêu thương con gái hay sao? Chiều cô ấy đến vô pháp vô thiên, tính tình điêu ngoa kiêu căng tùy hứng, có thái độ cao ngạo với người khác....
Tại sao lời đồn đại lại không giống sự thật? Còn nữa, thế giới của người có tiền luôn là tàn nhân như vậy, một giây trước còn thương yêu che chở, đợi đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, chính là tùy ý chà đạp đánh đập.
Dương Tư Dĩnh sợ hãi ôm chặt chính mình, đem chính mình bủa vây trong sợ hãi, cố gắng tạo thành một cái kén, trong miệng vô thức gọi thầm một cái tên.
Tử Thực, Tử Thực, Tử Thực,... Mau tới cứu cô... Cô rất sợ... Tử Thực...
Thời gian giống như ngừng lại, lắng nghe tiếng tim đập, cô duy trì tư thế co rút, không biết là qua bao lâu.
Trong lúc đó, hình như nghe thấy tiếng va chạm mạnh khi Trương Lỵ Văn lôi kéo Dương Minh Vượng rời đi, còn có ấm thanh rít gào chửi bới của Dương Minh Vượng.
Sau đó, chị Trần đi tới, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, cô đều không nghe thấy, chỉ là hai mắt nhắm chặt, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống lướt qua khuôn mặt.
Bà chủ, tôi gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh giúp bà chủ nhé? Lại trôi qua một lát, chị Trần không yên lòng nhin Dương Tư Dĩnh im lặng ngồi đó, cầm điện thoại lên hỏi han.
Cô gái yếu ớt núp trên ghế salon cuối cùng cũng phản ứng, khuôn mặt bị đánh sưng đỏ nghiêng qua, khẽ mở mắt, như không có tiêu cự nhìn chị Trần.
Tử Thực... Mở miệng chỉ nói ra cái tên này.
Trong lòng chị Trần căng thẳng, không do dự nữa, vội vàng gọi điện cho Hoắc Tử Thực.
Hoắc tiên sinh, tôi là chị Trần đây, thật xin lỗi, quấy rầy. Điện thoại vừa thông, chị Trần nói liến thoắng thiếu chút nữa là thắt cả đầu lưỡi.
Trong nhà có chuyện gì sao? Giọng nói của Hoắc Tử Thực rất lạnh nhạt, không khí xung quanh rất ầm ỹ, âm nhạc cùng tiếng người lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng xen kẽ vào là tiếng nói mềm mại của phụ nữ.
Là người ngu cũng hiểu được đầu bên kia người ta đang đi tìm mua vui, thức thời thi nhanh chóng nói xin lỗi rồi cúp máy, chị Trần lo lắng nhìn cô gái trên ghế salon.
Hoắc tiên sinh, trong nhà xảy ra chút chuyện...
Chờ tôi trở về rồi hãy nói.
Nghe ra đầu dây bên kia chuẩn bị cúp máy, chị Trần vội vàng mở miệng: Là Hoắc phu nhân. Vừa rồi Dương tiên sinh và Dương phu nhân tới đây... Hình như xảy ra chút xung đột, hình như Dương tiên sinh cảm xúc có chút mất khống chế, liền đánh Hoắc phu nhân...
Đầu bên kia trầm mặc.
Hoắc tiên sinh? Chị Trần hỏi khẽ.
Cô ấy sao rồi? Giọng nói Hoắc Tử Thực không hề phập phồng, giống như là không bất ngờ.
Chị Trần vội chuyển ống nghe cho Dương Tư Dĩnh, một tay thì đỡ lấy bả vai run rẩy của cô. Phu nhân, là Hoắc tiên sinh.
Vừa nghe thấy cái tên có thể khiến cô bớt sợ hãi, Dương Tư Dĩnh nắm chặt ống nghe, không để ý đến đau đơn trên khuôn mặt, nghẹn ngào khóc một tiếng.
Tử Thực... Cô rất nhớ anh. Trên đời này người đối tốt với cô, chỉ có duy nhất một mình anh.
Ngày trước, cô luôn không hiểu, rõ ràng cha ghẻ là người rượu chè cờ bạc bê tha, mẹ cô lại cứ yêu thương ông ta, thậm chí nguyện ý kéo theo thân thể yếu ớt bệnh tật làm việc vặt hoặc ở nhà làm thủ công thâu đêm, lại dễ dàng đem tiền cố gắng kiếm được đưa cho cha ghẻ đi đánh bạc.
Mỗi khi nhắc tới những chuyện này, mẹ cô chỉ biết rơi nước mắt, sau đó không ngừng xin lỗi cô, nói rằng sau khi cô lớn lên sẽ hiểu rõ.
Cô vẫn luôn không hiểu, nhưng giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra. Vì mẹ cô quá yêu cha ghẻ, mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đau thương.
Tình yêu sẽ không khiến người ta mù quáng, mà là khi rơi vào tình yêu, mình tự thôi miên hoặc bắt buộc mình phải mù quáng, chỉ có khi yêu người khác rồi mới hiểu.
Tử Thực, anh đang ở đâu? Cô thật nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức, một giây cũng không thể đợi.
Tư Dĩnh, em tỉnh táo một chút.
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt, không hiểu sao lại níu chặt lòng cô. Tại sao anh không hề kinh ngạc? Giống như là đã đoán được từ trước sẽ có chuyện tương tự xảy ra...
Cha em... Trước kia cũng đánh em như vậy sao? Đột nhiên cô hỏi như vậy.
Dương Minh Vượng là một người đàn ông dã man mặc một chiếc áo khoác văn minh. Anh trả lời cô một cách vòng vo. Nhưng ông ấy là cha em, ông ấy sẽ không quá đáng.
Thật sao? Vừa rồi ông ấy muốn xé xác cô, đánh cô là chuyện gì xảy ra?
Anh chưa bao giờ nói cho em biết... Cha em là người như thế. Cũng không quản chị Trần ở ngay bên cạnh, cô giật mình nói ra.
Anh không thể giải thích hết tình hình Dương gia cho em được, anh không phải họ Dương. Âm thanh Hoắc Tử Thực không có quá nhiều cảm xúc, bên cạnh anh truyền đến tiếng cười nói mơ hồ, hơn nữa, đó còn là giọng của phụ nữ.
Trái tim như bị một vật bén nhọn xẹt qua, sự ghen tuông nồng đậm từ sâu trong thân thể xông tới, đột nhiên cô cảm thấy quá lạnh lẽo.
Anh đang ở đâu? Cô rũ mắt xuống, hỏi thật nhỏ.
Đài Đông. Anh đơn giản trả lời, có tiếng nói của người đàn ông khác đang nói chuyện với anh.
Đúng rồi, vừa rồi Dương Minh Vượng nói gì? Tử Thực cùng người của ngân hàng ngoại thương gặp nhau ở Đài Đông, nơi khảo sát địa hình làng du lịch.
Những người thương nhân này,ban ngày thì mặc tây trang phẳng phiu, từng người từng người chói lọi, ban đêm vừa vào câu lạc bộ đêm cao cấp tham gia tiệc tùng, lại bày ra một tính tình hoàn toàn khác.
Nói chuyện làm ăn không thể thiếu rượu ngon cùng phụ nữ, trước đây không lâu cô đã được chứng kiến tận mắt.
Chỉ là, khi đó cô còn chưa yêu anh, ý định là cố gắng hết sức để thích ứng với cuộc sống thời thượng của Dương Tư Dĩnh.
Cô có thể không nhúc nhích, nhìn anh ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác... Nhưng bây giờ, cô chỉ tưởng tượng thôi, chỉ là xuyên thấu qua ống nghe, nghe một người phụ nữ khác dựa vào người anh cười quyến rũ, tâm liền đau như bị xé rách.
Làng du lịch là một vụ làm ăn lớn sao? Để cho Dương Minh Vượng không tiếc mà mắng mà đánh con gái của mình, còn tát cô một cái cho hả giận, chỉ vì cô không mật báo kịp thời, nói cho ông ta biết Hoắc Tử Thực dẫn người đầu tư đến Đài Đông.
Mà Hoắc Tử Thực, vội vàng tham gia xã giao, nào có dư thừa tinh lực mà trông nom người vợ ở nhà có cũng được không có cũng không sao.
Đối với bọn họ, lợi ích là cái được đặt lên trên hết, phụ nữ chỉ là một loại tiêu khiển, hoặc để bên người giống như là một món đồ trang sức.
Còn người vợ....chỉ là người ở chung hợp pháp mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Cô bị Hứa Duy Văn cuốn lấy một lần, nên nói thế nào đây? Hoắc Tử Thực như một dũng sĩ, ngay lúc đó đã chạy tới bên cạnh cô, chẳng lẽ không phải vì quan tâm cô?
Có lẽ lúc đó là anh không có việc gì? Không có việc quan trọng cần xử lí? Sở trường của thương nhân không phải là làm người khác bị thương? Trong mắt họ chỉ có lợi ích, lợi ích là trước hết, tinh yêu, thân tình chỉ là xếp sau, hoặc là xếp hạng cuối cùng.
Lĩnh ngộ được rồi, giống như được dội nước đá lên toàn thân, thất vọng cùng đau khổ đến thấu xương.
Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Nếu không còn chuyện gì, em tắt máy đây. Vừa nói xong, Dương Tư Dĩnh liền treo ống nghe về chỗ của nó, chặt đứt cuộc gọi.
Chị Trần kinh ngạc nhìn cô, muôn mở miệng nói gì đó, chỉ thấy khuôn mặt sưng đỏ nâng lên,, mặt không biểu cảm nói cảm ơn.
Cảm ơn chị đã đặc biêt lưu lại ở bên cạnh tôi, đã muộn rồi, chị trở về đi thôi. Giọng nói của cô như ở nơi xa truyền tới, thanh thanh lạnh lẽo.
Nhưng mà, bà chủ một mình....
Tôi sẽ tự chiếu cố bản thân. Vừa nói chuyện, cô vừa nâng thân
/10
|