Liên Hoa Bảo Giám

Chương 160: Kỳ tài, lão Fuye.

/522




Thấy vẻ mặt phó tổng trưởng biến đổi, Antoine nở nụ cười: 
- Trong tình huống bây giờ, ngài nhất định hiểu được cái gì rồi chứ, cũng biết rõ ý nghĩa của nó...

- Hừ, dù hắn có giá trị lợi dụng, ta cũng không thu hồi mệnh lệnh trục xuất hắn khỏi gia môn!
Angius lạnh lùng nói.

- Tốt, tốt. Công tước đại nhân của ta, ta không có ý muốn kêu ngươi thu hồi mệnh lệnh, huống chi Francis bây giờ cũng không ... Ý ta là, Francis bây giờ có thể thay đổi thái độ của bệ hạ, hơn nữa ảnh hưởng của ta, lúc này đây có thể khiến đại loạn đấu kết thúc!

Hắn nhún vai, cười nói:
- Bất quá, Videnov không biết chuyện này, hắn còn đang tìm cách đối phó Francis, vậy...

Angius phẫn hận gật đầu: 
- Ta hiểu rồi, đêm nay cái gì cũng không phát sinh! Videnov không biết bên người Francis có cường đại cao thủ đủ khiến bệ hạ thay đổi thái độ, hắn tuyệt sẽ không biết.

- Đúng vậy, cứ như vậy, Videnov đáng thương, còn có minh hữu của hắn, thượng tướng Giricek sẽ diễn một vở nháo kịch! Để cho chúng ta xem a?

Antoine vỗ vai Angius:
- Mặt khác ta muốn nói, "Đản", càng ít người càng tốt! Francis là một qủa trứng lớn, chúng ta cũng nên cùng thánh giáo cùng đại giáo đường chia sẻ, ít nhất là xin chút.

- Ta biết, cho dù là ngài và ta, cũng không biết vừa rồi nơi này xảy ra việc gì! Mặt khác, ta cũng sẽ không cướp khối "đản"! Vì nó phi thường khó nuốt.

Nụ cười của Antoine càng thêm sáng lạn: 
- Vậy hôn sự của Avril cùng Francis thì...

- Ta đã nói, nhất định thành.

Trong lúc này bên trong trang viên Elumans. Kaman – người bị Đỗ Trần trộm thánh khí và trúng độc dược trong cuộc thi tuyển nhập học vào đấu thần đảo, hận Đỗ Trần thấu xương, đang hưng phấn cùng cha hắn nói chuyện:
- Cha, thành vệ đội truyền tin, Francis đã vào thành rồi.

- Nhanh như vậy sao?
Videnov mập mạp rất không tiện cử động thân thể, vội la lên: 
- Quá nhanh, kế hoạch của ta nhằm vào hắn cũng chưa chuẩn bị xong, bất quá cũng không sao. Karman, ngươi ngay lập tức tới mời Giricek thúc thúc, cha có thể báo thù cho ngươi rồi.

Karman ngạc nhiên nói: 
- Cha, ngài thật sự có thể để cho Francis thôi cổ động bình dân sao. Đây không đủ để dồn hắn vào chỗ chết sao? Như thế còn kế hoạch còn phải chuẩn bị tiếp chứ?

- Không, đương nhiên không đủ.
Videnov lắc đầu:
- Ta không nghĩ có nhiều người ủng hộ Francis như vậy, bây giờ xem ra, tội danh hạng nhất rất khó đẩy hắn vào chỗ chết - đừng quên, cạnh ngươi là lễ pháp đại thần, thủ lĩnh của ngành pháp luật đế quốc! Với kinh nghiệm của ta, bệ hạ rất có thể sẽ phán quyết Francis án tử hình. Nhưng lưu lại cho hắn một cái mạng, để bịt miệng những người ủng hộ Francis.

Hắn vỗ vỗ vai nhi tử, cười nói: 
- Hơn nữa cho dù loại tội danh này không thể giết hắn, nhưng phụ thân cũng có ý tứ càng thâm hơn, Francis không phải xưng là mỹ đức của thành St. John sao? Ta sẽ làm xấu danh tiếng của hắn, để cho hắn bị mọi người chửi bới, chịu sự khinh bỉ của vạn người.

Karman tiếp lời: 
- Danh tiếng của Francis bị bôi nhọ, những người ủng hộ hắn sẽ vì danh tiếng của chính mình, cũng không dám quá mức ủng hộ hắn. Hơn nữa, cha có thể mượn cơ hội chỉ trích gia tộc St. Kain. Tin tưởng sẽ là một trận toàn thắng? Đúng không? Phụ thân của ta?

Videnov vui mừng ôm nhi tử:
- Karman, ta thật sự vui mừng! Ngươi đã tiến bộ rồi.

Cùng lúc đó, Đỗ Trần cùng lão Fuye ở một chỗ, trong lòng vui sướng. Hơn nửa năm không gặp, lão Fuye tuổi tác đã cao nhưng thân thể vẫn cường tráng, trong lúc đi đường hai tay vẫn không run rẩy, hơn nữa nụ cười lộ ra hàm răng trắng - mặc dù là răng giả.

- Tốt, lớn nhanh thật, so với lão bộc đã cao hơn rồi.
Lão Fuye hiền lành vuốt ve đỉnh đầu Đỗ Trần, thân thiết cười nói: 
- Sao sau khi vào thành không trực tiếp về nhà? Nếu không phải người của từ thiện cơ kim nhận ra ngài, lão bộc còn không biết thiếu gia ngài đã trở về! Nghe nói ngài đã có thể trở về trang viên St. Kain...

Lão đầu cười hỏi, tiếng của lão nhân khó nghe, nhưng vào tai Đỗ Trần lại vô cùng dễ nghe, cười ha ha trả lời.

Đỗ Trần đã rời thành St. John hơn nửa năm, lúc này rốt cục cũng tìm được cảm giác về nhà, hắn dưới sự dẫn đường của lão Fuye về trong một tiểu viện đã được sửa sang, kể lại tao ngộ của mình cùng Ariza gặp phải.

- Ariza vận khí của đứa nhỏ ngốc này thật sự là tốt, được rồi, ngài nói ngài đã kết giao bằng hữu với một vị vương tử, gọi là Arthur phải không? Có thể nói cho lão bộc về bằng hữu của ngài không? Được rồi, ta nghe thấy tiếng gió bên ngoài, ngài nhất định cần tiền chứ? Tiền, Liên Hoa từ thiện cơ kim còn một ít.

Đỗ Trần tự nhiên tri vô bất ngôn, nhưng kế tiếp, lão Fuye xuất ra báo cáo của từ thiện cơ kim, vốn trong lòng đang tràn ngập niềm vui khi về nhà lại vô cùng kinh hãi, quả thực ngoài ý muốn.

Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, số tiền mấy nghìn kim tệ của từ thiện cơ kim, lúc này đã lên tới hơn một vạn năm nghìn, hơn nữa còn có tốc độ tăng lên vô cùng mạnh mẽ, rất có thể trở thành một thế lực trong nền kinh tế của đế đô -nếu không phải nguyên nhân của nó là lượng kim tệ lưu động quá ít.

Phát triển nhanh chóng như thế, một phương diện là nhờ danh tiếng của Đỗ Trần, còn có sự ủng hộ của một số đại thần, nhưng trọng yếu là, lão Fuye trên phương diện kinh doanh cũng có tác động thần kỳ, biến cả sản nghiệp từ thiện cơ kim trở thành khu kinh tế tập trung ở thành nam, lợi dụng lực lượng lao động thủ công đông đúc, cũng dùng thủ công nghiệp làm chủ đạo, từ từ khuếch trương thu nhập...

Xem chi tiết tỉ mỉ, lão Fuye đã nghiên cứu toàn vẹn cơ cấu kinh tế, tạo một tác nhân lớn khiến từ thiện cơ kim phát triển, không thể phản đối là lão Fuye hiển nhiên ý thức được việc khuyên bảo bần nông ở ngoại ô bỏ đất đai, vào làm công nhân ở thủ công tác phường của từ thiện cơ kim làm việc...

Nhìn chằm chằm báo cáo trong tay, Đỗ Trần trong lòng hứng thú mơ tưởng, lão Fuye có phải là manh nha xuất thân tư bản chủ nghĩa không?

Bất quá nghĩ thầm lão Fuye tóc bạc da mồi, lại có hình dáng lao lực, trong lòng Đỗ Trần thở dài, bỏ qua ý niệm nhờ lão Fuye phát triển kinh tế ở lãnh địa. Lại nghĩ tới trình độ kinh tế của đấu thần thế giới, đây đều là một loại thủ đoạn kinh doanh.

Nhưng một lão nhân đã nằm trên bàn ngủ say, Đỗ Trần nhẹ nhàng đặt lão Fuye lên giường, thay lão đắp chăn, nở nụ cười.

Sáng sớm, lão Fuye chống quải trượng, mờ mịt tìm trong viện, vẻ mặt hồ nghi, nguyên lai tiểu Bối Bối đã trộm đi hàm răng giả của lão...

Mà lúc này, Đỗ Trần đang dẫn hai lão tổ mẫu Lucy cùng Lily đi thăm thành nam, đi tới một hộ bình dân. Ánh sáng mặt trời mới le lói vài tia.

- Ân, Francis, chúng ta làm vậy có được không? Có phải là quá sớm không?
Lily do dự nói.

Lucy cũng nhíu mày nói: 
- Không phải sớm hay không sớm, mà là chúng ta căn bản không nên làm như vậy.

Đỗ Trần thần thanh khí sảng cười nói:
- Không việc gì đâu, các người cứ yên tâm đi. A, hai vị tiểu thư, các vị còn không có làm qua a?

- Việc này.. đương nhiên không có làm qua. Một chút kinh nghiệm cũng không có.. ngươi là quý tộc, ngươi sao có thể làm loại việc này.

- Việc này rất bình thường, ta thường xuyên làm như vậy.

- Francis, ngươi thật sự là đánh mất thân phận quý tộc, ngươi sao có thể làm vậy? Nhanh một chút xuống đi, còn có ngươi nữa. Lily, ngươi là nữ nhân, ngươi quá tùy tiện rồi! Không nên tiếp tục.
Lucy vội la lên.

- Ai nha, ai lại làm vậy. Francis, ngươi mau nhìn xem ta ở dưới này! Ta không biết nên làm gì đây? Ta thật sự là lần đầu tiên.
Ly ly kinh ngạc kêu lên, Đỗ Trần lập tức theo ngón tay nàng nhìn lại, lúc này Lucy cả kinh nói: 
- Francis, không hay, có người đến. chúng ta có nên tránh đi hay không?

Đỗ Trần không để ý lắc đầu: 
- Không sao, ta làm chuyện này tại thành St. John, cho tới giờ đều không tránh người, ban ngày ban mặt làm việc.

- Ngươi xem, bọn họ tới này. Đây là... quá dọa người rồi.
Lucy có chút khó chịu nhìn mấy người: 
- Francis.....

Trong lúc này, bần dân vây xem nhận ra Francis, nhìn hắn hoan hô: 
- Francis đại nhân, ngài lại tới giúp sửa nhà cho chúng ta sao? Ha ha, còn dẫn theo hai vị tiểu thư xinh đẹp.

Đỗ Trần phất tay với bọn họ, quay đầu nói với hai vị lão tổ mẫu: 
- Ta nói còn không có sớm mà? Kỳ thật hai vị tiểu thư các người không biêt cuộc sống của bình dân, bọn họ ngoài thợ khéo đi ra ngoài, sáng sớm là thời gian tốt nhất giúp họ sửa nhà. Đây là kinh nghiệm ta tu sửa vô số phòng ốc tích lũy lại.

Nói xong, Đỗ Trần lại bắt đầu làm việc: 
- Trước kia tại thành St. John, một nửa phòng ốc ở thành nam do ta tu sửa... Sao, các ngươi không tin sao?

Lucy cảm giác trên mặt mình nóng ran, dù sao nàng là quý tộc, quý tộc giúp bình dân sửa nhà thật khó tin, mà bây giờ Francis chẳng những làm, còn bị mọi người nhìn thấy, thật sự là khiến người khác ngượng ngùng.

Bất quá Francis có thể bỏ qua thân phận, giúp bình dân làm công tác thấp kém này, còn làm rất chăm chú, hơn nữa còn làm rất nhiều... ai, trước kia mình còn tưởng rằng Francis là một người thiện lương, bây giờ xem ra sai rồi, hắn quá khác.

Phẩm đức của Francis, đủ để so sánh với thánh hiền trước thời đại chiến của chúng ta! Thậm chí còn hơn một bậc.

- Oanh long, oanh long. 
Suy tư của Lucy bị tiếng vó ngựa cắt đứt, các bần dân phía dưới cũng đều lập tức tản ra, trong miệng còn oán hận: 
- Thành vệ đội đáng chết, bọn họ không thể hướng Francis đại nhân học tập sao?

Một đội binh lính nhanh chóng vây quanh nhà, quát lớn với Đỗ Trần trên nóc nhà: 
- Francis, ta là Boozer thống lĩnh thành vệ đội đế đô, bây giờ phụng mệnh thượng tướng Gicirek tới bắt ngươi! Ngươi lập tức dừng lại và xuống đây, nếu không ta sẽ quy ngươi chống cự, có thể giết ngươi tại chỗ.
Liên Hoa Bảo Giám

/522

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status