Liên Hoa Bảo Giám

Chương 265: Cột cờ, mây trắng, Mặt hóa xanh!

/522




Porter hung dữ ném quyển tông lên mặt bàn: 
- Francis, ta thay ngươi lo lắng, ngươi sao lại còn nói giỡn?

- Được, tiểu đệ của ta! Thật sự không có biện pháp sao?
Ranh mãnh nhìn Porter, lại nhìn nhìn vào ngực hắn, tay đấm lên...

Porter tức giận, mở tay Đỗ Trần ra: 
- Long thần không giống Constantine, hắn có mục tiêu rõ ràng, chính là bắt ngươi hỏi tội! Ta xem ra, lần này nếu không có giáo hoàng nhúng tay vào, thì không phải chiếu lệnh, mà là cao thủ của long tộc rồi.

- Ân, đúng vậy!
Đỗ Trần nói tiếp: 
- Long thần phát chiếu lệnh mà không phải phái người tới bắt ta, còn thật sự nể mặt giáo hoàng.

Porter trắng mắt liếc hắn: 
- Ngươi hiểu là tốt rồi, long tộc núi Miguel, ngoài long thần còn có tứ đại thần thánh cự long, mười hai long thần, một chỉnh biên chi tinh duệ long thần cận vệ, còn có hằng hà cao cấp cự long! Trừ phi ngươi có thể chứng minh Andy không phải nhi tử của Constantine, nếu không, mưu kế gì đều không có thể đối kháng với thế lực cường đại như thế.

Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn lên một chút, than vãn: 
- Nhưng nếu ta chứng minh Andy không phải nhi tử của Constantine, vậy lừa gạt tam tỷ muội, thành viên long tộc hoàng thất, tội này cũng thật, long thần cũng sẽ có lý do đầy đủ để thu thập ta.

- Đúng vậy, đối với Constantine, ngươi có thể trước tiên kết bằng hữu, sau đó âm thầm xuống tay! Nhưng đối phó với long thần, ngươi ngay từ đầu đã đứng phe đối lập với hắn, chuyện không có đường để giảng hòa.

Porter nhíu mày suy nghĩ một chút: 
- Ta không từng gặp qua long thần, càng không có nghe nhiều lời đồn về hắn, căn bản là không rõ tính tình của hắn, như vậy, rất nhiều chuyện đều không thể làm được.

Đỗ Trần thích ý gác chân lên bàn, cười nhìn Porter đang bồi hồi suy tư, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

- Ngươi sao lại còn cười?
Quân tâm sẽ loạn! Porter giận dữ hỏi một câu sau khi giật mình phản ứng: 
- Francis, ngươi có chủ ý rồi sao? A a, ta cũng nghĩ tới...

Đỗ Trần nhảy xuống bàn, vỗ vai Porter: 
- Ta sẽ không tính tới ý nghĩ của long thần, không biết hắn sẽ giở thủ đoạn gì đối phó ta, càng không rõ thủ đoạn nào có thể đối phó long thần! Ngươi biết một số chuyện, ta có thể cho Giáo hoàng giữ vững áp lực với long hoàng và bảo hộ ta, hết sức đáng giá là... hơn nữa ta còn có vốn lớn, Constantine còn sống.

- Khoản vốn này rất tốt, ngươi có thể để cho long thần, giáo đình, các thế lực tại rừng Thiên Mục chuyển chú ý vây bắt ngươi! Nhất là ngươi còn có một trợ thủ giúp ngươi có được khoản vốn này! Tuyệt đối không ai dám động tới viện thủ.

Porter tức cười thất tiếu: 
- Vừa rồi nóng lòng rồi, đương nhiên không nghĩ ra chúng ta có thể lợi dụng thế lực của hắn kết hợp với giáo hoàng đi đối phó long thần.

Hào khí trong lòng theo tiếng cười của Porter dễ dàng nổi lên.

Đỗ Trần cười nói: 
- Ai nha, Porter, xem ra ta sau này tận lực tránh gặp phiền toái, nếu không, ngươi luôn lo lắng, chẳng phải là ngốc lắm sao? Ha ha!
Một câu tức cười này, nhận lại cái trừng mắt của Porter.

Tiểu Bối Bối trong lòng Harry đột nhiên gật đầu với Dịch Cốt, lại lè lưỡi, cười xấu.

Dịch Cốt cũng thản nhiên, quay đầu nhìn quyển tông trên bàn, làm bộ không phát hiện vẻ mặt của tiểu thư...

Nhưng ý tứ bọn hắn đã trao đổi qua - "Hì hì, Porter thay ba ba lo lắng! ân, tiểu Bối Bối chính là không nói cho ba ba, tinh thần ba động của Porter kỳ thật là...."

"Tiểu thư yên tâm, cho dù không có tinh thần khế ước của ngài, ta cũng không nói ra chuyện hai người chúng ta nhìn ra..."

Đỗ Trần trước sau quên một chút, thu liễm nụ cười, phân phó: 
- Andy, Brook, tiểu Bối Bối cùng ta đi rừng Thiên Mục, Porter... Chesini giao cho các ngươi Duerkesi thành.

- Yên tâm đi, Chesini rất thông minh, bây giờ đang cố gắng theo ta học chính vụ, bất quá việc kiến thiết thành Duerkesi...

Porter đột nhiên vươn tay, nhìn Đỗ Trần, u oán nói: 
- Ngươi tốt nhất nghĩ ra biện pháp kiếm một chút tiền trở về! Kiếm thêm mấy trăm vạn nữa là được rồi, đương nhiên, nếu có thể nhiều hơn thì càng tốt.

Đỗ Trần xanh mặt, mấy trăm vạn là đủ rồi, ngươi coi ta là ai?

Mấy tháng trước, long thần chỉ trích giáo đình bao che phản nghịch cự long Constantine, bởi vậy làm khó dễ, song phương quan hệ vốn coi như hài hòa biến thành lạnh băng.

Long thần Samuel thịnh khí, giáo hoàng Samar IX biết rõ chính mình hàm oan, nhưng khổ nỗi không tìm ra chứng cớ, nhưng hắn là kẻ tác động tới tín ngưỡng nhân loại thì hắn cũng là chẳng phải loại thường! Song phương không ai nhường ai, tranh đấu diễn ra, cho đến nhiều ngày trước, giáo hoàng triệu viện trưởng đấu thần học viện Ziege tới trợ chiến, Ziege lại triệu kiếm hoàng Roland viện thủ để đề phòng bất trắc...

Nhưng song phương đều là người thông minh, ai cũng không chịu để chuyện huyên náo quá lớn, đều phòng ngừa diễn biến hóa thành chiến tranh chủng tộc giữa long tộc cùng nhân loại, vì vậy, vốn hẳn là chiến đấu oanh oanh liệt liệt lại trở thành hình thái song phương đàm phán, nhưng tràng đàm phán này cũng hung hiểm vạn phần.

Mà địa điểm đàm phán, tại trung điểm giữa núi Miguel cùng thần điện - Ngân Nguyệt đảo, rừng Thiên Mục.

Đỗ Trần trong lòng nhớ lại tin tình báo mấy ngày đây, cưỡi ngựa trắng, mang tiểu Bối Bối tiến trên con đường âm u.

Andy phe phẩy cái đuôi, ở phía sau, liếc mắt nhìn hàng tường cùng đất màu vàng phía trước, thở ra một hơi: 
- Ca ngợi nguyệt nữ thần, rốt cục cũng tới cảng Hongkong, kế tiếp không cần đi bộ, ngồi thuyền là được... móng vuốt đáng thương của ta.

- Lại làm trò quỷ! Andy!
Tiểu Bối Bối nhìn tuyết lang, khinh bỉ sự lười biếng của hắn! Nàng đột nhiên nói: 
- Ba ba, Bối Bối muốn cưỡi Andy đi dạo.

- Không nên đi, nơi này không thể so với lãnh địa của ta.
Đỗ Trần nghĩ, thuận miệng đáp, không chú ý tới nữ nhi ủy khuất cúi đầu, tựa như nghĩ gì đó.

Andy cười, đi tới bên ngựa Đỗ Trần: 
- Chủ nhân, chờ khi đại nhân vật của giáo đình tới nghênh đón người, sau đó theo lễ nghi giáo đình dẫn người đi gặp giáo hoàng, vậy... có phải sẽ có tiệc lớn? Ân, đại nhân vật giáo đình, nhất định sẽ không đối đãi tồi với chúng ta.

Đỗ Trần lạnh lùng nhìn hắn: 
- Andy đáng yêu của ta, ta nghĩ ngươi gần đây phải giảm ăn, ngươi đầu tiên phải ăn được hoàng kim bỉ mông! Nếu không...

Hừ một tiếng, Đỗ Trần lắc đầu: 
- Andy, cảng Hongkong là nơi ta sẽ đến trước khi tới Ngân Nguyệt đảo, nhưng hải vực phụ cận Ngân Nguyệt đảo bị phong tỏa, chỉ có được thần điện cùng núi Miguel phê chuẩn mới đi đuợc. Bây giờ, nơi này tụ tập không ít thể lực đàm phán tại rừng Thiên Mục chú ý! Sau khi vào cảng ngươi lưu ý, đừng để người khác bắt đi.

Andy lè lưỡi cười khúc khích: 
- Ta, Chris Andy, là quý tộc tuyết lang có giấc mộng, có vị khẩu! Tuyệt sẽ không bị người ta liên tục bắt đi ba lần.

Nó nhìn trộm tiểu Bối Bối một chút: 
- Cho dù tiểu thư thông minh bị người ta bắt đi, ta cũng sẽ không bị! Chỉ ăn ít là được, chủ nhân nhân từ của ta, có phải vậy không?

Tiểu Bối Bối vừa nghe xong, bĩu môi, dựa vào lòng Đỗ Trần, ủy khuất nói: 
- Ba ba sẽ không để cho Bối Bối bị cướp đi, có phải không?

Tiểu nha đầu kia thanh âm dễ thương khiến cho thân thể Đỗ Trần mềm nhũn, tiểu nha đầu này cười thật đáng yêu.

- Đương nhiên sẽ không, ai dám cướp ngươi đi, ba ba sẽ trộm sạch nhà hắn! Để cho hắn trần truồng! Ha ha!

- A, ba ba rất tự tin. Bối Bối tin tưởng thực lực của ba ba.
Tiểu nha đầu kia chỉ tay, cười xấu: 
- Vậy để cho Bối Bối cưỡi Andy đi chơi a, Bối Bối sẽ không đi đâu, có bị bắt cóc, ba ba cũng có thể tìm về.

Đỗ Trần ngạc nhiên, theo hướng ngón tay của tiểu nha đầu, không khỏi than vãn: 
- Thật đẹp, là cột cờ sao?

Mới vừa rồi Đỗ Trần quá mải suy nghĩ, không có chú ý, cách đó không xa có một cột cờ cao vút tận mây, cùng với đất đen và tường đất có vẻ nổi bật.

Cột cờ màu trắng, đứng ở mặt thành tường đông của cảng Hongkong, tới gần bờ biển. Xa xa nhìn lại, phảng phất như một cây bạch tuyến nơi chân trời.

"Cột cờ" này ẩn ẩn không nhận ra chân, nhưng hết sức đẹp đẽ, mặt trên nó không giắt cờ, mà là một đoàn mây mù màu trắng, tựa hồ là một bức tranh miền duyên hải, có mây trắng! Ánh nắng chiều chiếu xuống, cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ.

Khó trách tiểu Bối Bối muốn tới xem.

Nhưng Đỗ Trần lại nói: 
- Bảo bối, bây giờ cảng Hongkong rối loạn, nói không chừng, đây là dấu hiệu của một thế lực lớn, dám chắc không phải món đồ chơi, hơn nữa ba ba lập tức sẽ đi hội kiến...

Nhìn hình dáng nữ nhi cúi đầu buồn rầu, Đỗ Trần nở nụ cười, đặt tiểu nha đầu lên lưng Andy: 
- Đi đi, Andy nhớ kỹ, trước khi trời tối phải tới giáo đường tìm ta! Nếu không, quá bữa tiệc chiêu đãi của giáo đình, ngươi sẽ hối hận.

- Ta, giấc mộng của Chris Andy là để cho mình tuyệt không hối hận.
Tuyết lang đại nghĩa lẫm liệt.

Đỗ Trần lại thả ra một đóa Liên Hoa, giấu Dịch Cốt vào trong nói: 
- Ngươi đi theo tiểu thư! Tận lực không nên chọc vào phiền toái.

A a, mình cũng quá cẩn thận? Đỗ Trần lập tức bật cười, cưỡi ngựa tiến vào cảng Hongkong.

Đây là một cảng nhỏ với mấy ngàn người, làm đường thông tới rừng Thiên Mục, nó đã bị các thế lực lớn chiếm cứ, điểm này từ đại lượng dung mạo khác nhau cùng trang phục cổ quái của người trên đường có thể nhìn ra - bọn họ tuyệt không phải bình dân! Rất nhanh, Đỗ Trần đã tìm tới giáo đường trung tâm thành.

- Cung nghênh bạch y đại giáo chủ các hạ.
Hai hàng giáo sĩ từ nội đường đã sớm đứng chờ, thần thái cung kính, cúi đầu cúc cung.

- Ha ha, tiểu huynh đệ của ta, rốt cục ngươi cũng tới.
Thủ trưởng trực tiếp của Đỗ Trần, chấp pháp đấu thần giáo phụ cấp, Thomas râu đỏ đã vọt lên, ôm chặt hắn.

- Thomas lão đại, nhẹ chút, nhẹ chút.
Lên tiếng rồi, Đỗ Trần kỳ thật rất chán ghét người giáo đình, nhưng duy đối với Thomas xuất thân cường đạo, hào sảng thống khoái, sự tình gì đều lộ trên mặt này là có chút hảo cảm.

- Cái gì cũng đừng nói, càng đừng hỏi.
Thomas phất tay, lôi kéo Đỗ Trần đi vào trong: 
- Ziege lão tử, đáng chết, lũ sâu bọ cánh dài khiến cho bệ hạ hạ lệnh sẵn sàng chiến đấu, nghiêm cấm uống rượu tiêu khiển! Lão tử một tháng không có uống rượu, ha ha, lần này thật vất vả nhờ cơ hội tới đây đón ngươi, mới được uống thống khoái.

Uống rượu? Đỗ Trần cho tới giờ không có sợ.

Hai người từ hoàng hôn uống tới đêm khuya, Thomas không cần đấu khí giải rượu, mắt mơ hồ, nhưng hắn cười rất vui: 
- Tiểu tử, người hầu kia của ngươi Ariza cũng tại rừng Thiên Mục, tiểu tử đó vừa nhìn là biết uống được... ách, người nào?

Cửu cấp đấu thần Thomas phát hiện dị trạng trước.

- Thomas các hạ, Francis các hạ, không tốt rồi.
Một giáo sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thoáng qua Thomas, ánh mắt dựng lại trên người Đỗ Trần: 
- Bạch y đại giáo chủ các hạ, ngài, thần sủng cùng nữ nhi của ngài đã trở lại, nhưng... nhưng lập tức có mấy người tới cửa đòi người, khiến cho, bắt đi tiểu thư Bối Bối...

- Oanh!
Thomas một quyền đấm nát bàn rượu: 
- Dám đụng đến chất nữ của ta? Người đó gọi tên là gì? Cùng ta đi diệt bọn chúng.

- Không, không thể.
Giáo sĩ sắc mặt nhanh chóng biến xanh: 
- Người bắt tới bắt người, là mấy vị tiểu thư có vân kỳ.

- Đương.
Thomas đang say ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt... cũng nhanh chóng xanh lét.
Liên Hoa Bảo Giám

/522

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status