Nói xong, Đỗ Trần cực kỳ không khách khí, thậm chí có thể nói là trách mắng trắng trợn.
Nhưng Đỗ Trần biết, chính mình biểu hiện càng kích phẫn, lại càng chứng minh mình vô tội. Hơn nữa, hắn còn đang diễn kịch cho giáo hoàng xem - có thấy không? Ta dám cường ngạnh đối với Long tộc, điều này chứng tỏ chỗ dựa sau lưng của ta cực kì to lớn.
Đồng thời Đỗ Trần phi thường chú ý ngôn từ, đều không chỉ trích thẳng Bairu đã bán đứng hắn, cấp giáo đình lưu lại chút thể diện, để cho mọi người không bị ê mặt, sinh ý làm không được! Về phần Long tộc cùng Margaret, đều là khiến địch nhân không lối quay về, chửi hay không chửi kết quả đều giống nhau, vậy không bằng nhân lúc có lý chửi cho sướng miệng.
Mà Long tộc cùng Thấm Thủy Thần Sứ mặc dù bị chửi tới mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn sự tức tối, tất cả mọi người đại biểu cho thần, dưới tình huống đối phương chiếm đạo lý, mình nếu như không để ý tới thể diện, chẳng phân biệt được xanh đỏ trắng đen, mà cứ lao lên đánh giết một trận, vậy chuyện này truyền ra, thể diện của thần sẽ mất hết.
Muốn chỉnh Francis cũng phải có lý a! Nếu Đỗ Trần không chửi mắng bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nghĩ cách chỉnh lại Đỗ Trần sao? Cho nên, Đỗ Trần mắng không chút cố kỵ.
- Không có khả năng!
Donna phản ứng trước, cả giận nói:
- Bức họa này rõ ràng là bút tích của họa thần! Ta từ khi tám tuổi đã được thần giáo huấn, khổ công nghiên cứu đánh giá nghệ thuật, đến nay đã hơn bảy mươi tuổi! Đương kim tam đại lục có thể vượt qua ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ta không thể nhìn lầm.
A! Lão yêu bà này cũng quả nhiên tám mươi tuổi rồi.
Sau khi chửi một hồi, lửa giận của Đỗ Trần tiêu tán đi không ít, trên mặt cũng bình tĩnh lại - đương nhiên, đều là hắn biểu hiện ra.
Liege trầm giọng nói:
- Donna thần sứ, chuyện này có vấn đề! Mười tám bức họa này ta xem ra đều là bút tích thật của họa thần! Nhưng họa thần truyền thế chỉ có bảy bức họa, sao lại đột nhiên biến thành nhiều vậy?
Hắn nhìn từ góc độ các bức họa ấu nữ tịch dương đồ, một mặt xem, một mặt nói với Đỗ Trần:
- Francis, ấu nữ tịch dương đồ là hai trăm sáu mươi năm trước, cũng là một năm trước khi họa thần qua đời - kế tiếp không có nữa, theo ghi lại, một năm tinh không hạ đệ nhất Charleman tung hoành tam đại lục không có địch thủ, anh hùng cô tịch, cao thủ tịch mịch, hắn chuẩn bị mang theo một nữ nhi đột nhiên xuất hiện quy ẩn đấu thần đảo, sau khi nhập đảo, hắn nghĩ tới năm đầu mới vào học viện được họa thần tặng bức vẽ, liền đi tìm họa thần cũng đang ở tại đấu thần đảo mà tính sổ... nói là tính sổ, nhưng chỉ là trêu đùa với lão hữu mà thôi! Bất quá phản ứng của họa thần phi thường cổ quái, hắn tặng cho Charleman hai bức họa, một bức không ai biết là vẽ cái gì, nhưng sau khi thấy bức họa này, Charleman bỏ rơi nữ nhi, sau đó mất tích - nó được xưng là tam đại lục huyền án bí đồ thứ tám của họa thần. Mà Charleman trước khi rời đi, họa thần cấp cho nữ nhi kia một bức họa, vẽ bối cảnh trời chiều đấu thần đảo, nhân vật tự nhiên là nữ nhi của Charleman! Sau ba ngày, nữ nhi của Charleman mất tích, họa thần quá thế, cho nên, ấu nữ tịch dương đồ là bức họa cuối cùng của họa thần trước khi lâm chung...
Liege nói ra nhiều như vậy, mới đầu còn không ai hiểu được ý tứ của hắn, nhưng nghe đến đó, Đỗ Trần hiểu được rồi.
Liege tiếp tục nói:
- Ngươi nói ấu nữ tịch dương đồ này là người khác phỏng theo, vậy thử hỏi, mô phỏng giả, sao lại thấy được trân phẩm giấu sâu trong bảo khố của giáo đình? Không có chân phẩm, hắn muốn mô phỏng lại sao lại giống thế, vậy phải thấy qua bức họa kiệt tác của Authetic mới có nhân vật cùng cảnh sắc giống nhau, trọng hiện lại tình hình năm đó! Ngươi nói đúng không?
Nhưng, tịch dương nam hải đấu thần đảo ba trăm năm qua không có thay đổi, cảnh sắc này vẫn thế, nhưng còn nhân vật? Chẳng lẽ hắn lúc mô phỏng, còn tìm tới một tiểu cô nương giống hệt nữ nhi của Charleman? Cho nên, bức họa này ta nhận là bút tích thật của họa thần, vậy tồn tại khả năng - Francis ngươi cất giấu mười bảy bức họa khác, chỉ thiếu một bức này, cho nên đêm qua ngươi sau khi trộm đi bức họa, hôm nay hợp thành trọn vẹn đầy đủ.
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Ngươi nói có chút đạo lý, đối với ngươi mà nói, ta có thể xuất ra đủ chứng cớ chứng minh, bức họa này không phải họa thần, mà là một bức họa khác, mà cũng vẽ nữ tử...
Đỗ Trần lấy ra bức họa thứ mười chín, một bên, tiểu Bối Bối khó chịu cúi đầu.
- Chính là vẽ Beiermengde?
Liege trợn mắt há mồm.
Đỗ Trần nhún vai:
- Một nhóm bức họa này, là một tên vô lại thiếu ta tiền, cho nên vẽ cho dưỡng nữ của ta để trả nợ, rất xảo hợp, cảnh sắc chính là bờ biển đấu thần đảo, nhưng nhân vât là dưỡng nữ của ta.... Liege trưởng lão, ngươi xem bóng lưng dưỡng nữ của ta, có lẽ nó thật sự rất giống bóng lưng của đứa nhỏ Charleman, nhưng không có lớn như tiểu nha đầu, giống nhau đôi chút cũng bình thường mà! Mà người vẽ cho nữ nhi của ta là một tên vô lại, hắn ngay cả lạc khoản (chữ ký) của họa thần đều có thể bắt chước, dù sao hắn không phải họa thần hoặc là nói rõ một chút, ngươi cho rằng họa thần có thể sống lại sau hai trăm sáu mươi năm, sau đó vì thiếu ta mấy ngân tệ, mà thi triển quý phủ thần công "Nhất đồ địch quốc", vẽ cho ta để trả nợ? Mà theo lời ta, có thể tìm được hơn trăm chứng nhân, nếu các ngươi không tin, ta cũng các ngươi chậm rãi điều tra.
Nhìn mọi người không có gì để nói, Đỗ Trần cười cười:
- Tốt lắm, chuyện này đều hiểu cả rồi! Bức họa này đích xác không phải họa thần vẽ, chỉ là một bức hình xảo hợp giống ấu nữ tịch dương đồ bị mất mà thôi, ta nói vậy, mọi người thấy thế nào?
Nói xong, Đỗ Trần ôm lấy nữ nhi, xoay người rời đi.
- Chờ một chút! Bức họa này là ai vẽ?
Donna vội la lên, nàng nghĩ thầm rằng không ai có thể bắt chước họa thần đến nước này, vậy bắt hắn về, chuyên môn vẽ cho thần của ta.
Đỗ Trần nhìn thấu tâm tư của nàng, nói:
- Một vô lại mà thôi, hắn cùng một tên vô lại khác được ta nuôi hai năm nay! Chuyện này các ngươi có thể tìm sư phụ ta Ziege điều tra, hai tên vô lại nọ là cấp dưới của sư phụ ta! Được rồi, hắn là một nam nhân.
Donna cảm thấy thất vọng, Thấm Thủy Hồ không cho phép nam nhân tiến vào! Hơn nữa họa gia kia thuộc đấu thần học viện, do Ziege bảo vệ! Không có khả năng bắt hắn đi.
Liege thở dài, suất lĩnh đại quân Long tộc rời đi.
Bairu sắc mặt trắng bệch - ý đồ bức bách Đỗ Trần thần ra mặt của hắn hoàn toàn thất bại, còn khiến mình đánh mất thể diện, giáo hoàng bệ hạ nhất định sẽ trách phạt.
Nhưng thật ra Thomas vô cùng cao hứng, đi theo sau Đỗ Trần:
- Ha ha, ta chỉ biết ngươi dám chắc không phải tiểu thâu! uy, ngươi nói vô lại kia, có đúng là Demis không?
Đỗ Trần mỉm cười gật đầu, chuyện cũ lại xẹt qua trong đầu...
Đã hơn một năm, L"Griffin đổ đấu tam đại lục đi tới đấu thần đảo khiêu chiến Bi Pie, Bi Pie cả mạng cũng thua vào tay hắn! Nữ nhi của hắn Christina tìm Đỗ Trần cầu cứu, nếu không đáp ứng hắc bang đại tiểu thư thì...
Christina bất đắc dĩ, cuối cùng bắt lão Bowen, bức bách Demis tới cầu Đỗ Trần, Đỗ Trần nhân cơ hội lừa hắn không ít bức họa, đây là một bô phận nhỏ trong số đó.
Lấy được bức họa của Demis, Đỗ Trần lại thắng được L"Griffin, có thể nói là kiếm lớn.
Được rồi, lúc ấy tiểu Bối Bối còn đốt tiểu huynh đệ của Demis, ha ha, ngẫm lại thật thú vị.
Chuyện hôm nay, bất quá là một chuyện nhỏ giữa hai thế lực lớn tại Thiên Mục lâm, nửa năm qua, sự kiện cùng loại phát sinh nhiều lắm, qua vài ngày mọi người sẽ quên nó...
Nhưng!
Chuyện này không trọng yếu, trọng yếu là... Đỗ Trần từ chuyện này được một tin tức.
Mặc dù luôn miệng nói Demis là họa theo, mọi người cũng đều tin người trong bức họa là tiểu Bối Bối - dù sao họa thần không có khả năng vẽ một nhân vật sau hơn hai trăm năm a! Nhưng Đỗ Trần lại tin vào ánh mắt của đông đảo nghệ thuật gia.
Các lão tổ mẫu có thể sau ngàn năm trở thành giáo sư vĩ đại của đấu thần học viện, vậy họa thần sao không thể sau hai trăm sáu mươi năm đứng trước cửa nhà mình làm vô lại chứ?
Ba trăm tuổi, đối với một đấu thần cường đại mà nói căn bản không là cái gì, Dịch Cốt có thể sống lâu như vậy.
Nếu Demis thật sự là họa thần ba trăm năm trược, thật có ý vị a.
Một con đường trọn vẹn hình thành trong đầu Đỗ Trần.
Đệ nhất, Charleman khi vào học, được Demis chọn.
Thứ hai, Charleman bên người đột nhiên xuất hiện một nữ nhi.
Thứ ba, Charleman vì Demis mà bỏ rơi nữ nhi mất tích, đây là bức mật đồ thứ tám của họa thần.
Thứ tư, Demis cùng nữ nhi "không thấy đâu" của Charleman.
Thứ năm, nhiều năm sau, họa thần xuất hiện với thân phận Demis, trọng hiện đấu thần đảo.
Thứ sau, Francis khi mới vào học, bị Demis lựa chọn.
Thứ bảy, Francis trong mắt người ngoài đột nhiên xuất ra một nữ nhi...
Đỗ Trần đột nhiên nổi lên một ý niệm cổ quái trong đầu, nếu Demis cũng cho mình một bức "Họa thần mật đồ thứ chí" mình có thể cũng bỏ nữ nhi đi mất tích không?
Nghĩ vậy, Đỗ Trần đột nhiên có cảm giác nổi da gà.
Được rồi, còn có một chút, Charleman kia đột nhiên xuất hiện nữ nhi, cũng chính là tiểu Bối Bối của mình... phi thường giống.
Ít nhất bóng lưng cùng vóc người như thế.
- Nhất định là có liên lạc! Đáng chết Demis giả trang thành vô lại, dù chết cũng không nói.
Đỗ Trần trong lòng nói với mình:
- Chính mình cùng Charleman khi đó, hẳn là có chỗ giống nhau, chỗ giống nhau này, đều khiến cho Demis hứng thú.
- Còn có, Demis cấp mình một bức ấu nữ tịch dương đồ nữa là có ý gì? Bây giờ xem ra, hắn không phải vì trả nợ, mà là có thâm ý.
Người trần truồng, trên người có vệt sáng, luôn kêu "Ta vì nghệ thuật hiến thân."... hình tượng vô lại này hoàn toàn khiến Đỗ Trần điên lên mất.
Tiếp đó, hình tượng người kia xông ra - miệng đầy răng vàng, lưng đeo bao bố, cười mị hoặc nói:
- Ai nha, ấn đường có màu đen, gần nhất sợ rằng có đại nạn.
Lão Bowen! Hắn cùng Demis là đồng đảng, vậy thân phận bọn hắn...
Đỗ Trần vỗ vỗ Thomas đang vui vẻ đi bên cạnh:
- Thomas lão đại, có hứng thú giảng cho ta về mấy chuyện xưa không?
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|