"Mùi nữ nhân? Ở nơi này ư?"
Steven đang cảm thấy buồn ngủ, vừa nghe Harry nói lập tức phấn chấn vén rèm lên tìm kiếm mọi hướng. Nghe nói thành Antwerp một nửa là hải cảng, một nửa là nơi ở của người trong thành, đây là một tòa thành rất nổi danh, hiện tại bọn họ đang đi trên con đường tiến vào thành.
Mặt tiền của thành phố là một cổng thành màu xanh cao hơn mười mét, bao quanh thành phố là một hào nước lớn, phía trên con hào, chiếc cầu đã được hạ xuống. Trên cầu có hơn chục người đi vào thành, phần lớn là thương nhân, giáo sĩ, dân phu, binh lính với nhiều chủng loại trí tuệ khác. Thế nhưng nhóm Đỗ Trần không thấy mục tiêu phát ra mùi nữ nhân như Harry đã nói.
Steven thất vọng quay đầu lại:
"Tuyết Bỉ Nhân, nếu ngươi còn dám gạt ta, ta sẽ biến ngươi thành nam sủng của thú nhân."
Nói xong không biết hắn cố ý hay vô tình nhìn qua Ariza.
Ariza của chúng ta đang vừa chiêm ngưỡng địa phương này, vừa vui vẻ xử đống thịt trâu khô, nhưng nghe Steven nói xong, hắn phản ứng lập tức:
"Nam sủng là cái gì? Có ăn được không? Tên này là một quả cầu thịt khẳng định ăn không ngon lắm, nhưng hắn lại rất vui tính!"
"Steven thiếu gia, ta làm sao lại dám lừa gạt ngài chứ! Ngài nhất định nên tin tưởng kẻ hèn mọn này!" - Nghe Ariza nói, Harry hoảng sợ, dùng vẻ mặt ủy khuất nói - "Ngài biết đấy, Tuyết Bỉ Nhân chúng ta không là gì so với con người, chúng ta chỉ có thể tự hào về cái mũi của mình. Ta là Tuyết Bỉ Nhân, vì vậy ta sẽ không dám dùng thứ hữu dụng duy nhất của mình để lừa gạt người!"
"Ra thôi, đại ca!"
Đỗ Trần không phát hiện được điều gì dị thường, mất kiên nhẫn nói:
"Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, bên trong thành đang có rất nhiều tiểu thư đang chờ đón đại ca đấy!"
"Không, không! Dừng lại!"
Steven trịnh trọng chỉnh xiêm áo xua tay:
"Đệ đệ của ta, ngươi làm sao biết được, đại ca của ngươi có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến, nữ nhân có khả năng tỏa ra mùi hương của cơ thể thì đều là loại xử nữ cực phẩm xinh đẹp, cơ hội thế này ta làm sao buông tay được chứ! Harry, ngươi nói vị trí cụ thể một chút cho ta xem nào. Nếu ngươi mà còn nói ngươi không biết thì ngươi sẽ trở thành nam sủng cho Ariza đấy!"
Harry hít mấy hơi nói:
"Steven thiếu gia, kinh nghiệm của ngài quả là phong phú vô cùng, làm người hầu của ngài là một vinh dự của ta, mùi của thủy thủ, mùi của hàng hóa, mùi mồ hôi của bọn lính đều không thể che dấu được mùi thơm này, nó tựa như là... nhàn nhạt như là mùi hoa lan, rất ưu nhã, thấm lòng người nhưng không nhiễm tục khí."
Steven bị hắn nói đến tròn mắt, vội la lên:
"Tiếp tục tìm kiếm, lập tức chỉ cho ta vị trí của vị mỹ nhân kia nào, nếu ngươi làm tốt việc này, bản thiếu gia sẽ giữ ngươi lại. Bằng không..." - Hắn nhìn qua đống thịt trâu khô mà Ariza đang ăn.
"Vâng, vâng!"
Harry mừng rỡ vươn đầu ra ngoài, dùng hết sức hít vào.
Đỗ Trần đương nhiên là vô vị ngồi tấn công chỗ thịt trâu khô cùng Ariza.
Đàn bà...
Con mẹ nó...
Bồ Đào...
Lão tử hận ngươi!
Một lát sau, mắt Harry hồng lên, liên tục hít thở một cách dồn dập, điên cuồng, hắn rút đầu vào xe, nhắm mắt lại, nhân tiện nói:
"Mùi hương nữ này được che dấu dưới một loại mùi khác, mùi mày rất quái lạ, không phải máu, cũng không phải hàng hóa, người hầu của ngài bất lực rồi, ta đã cố hết sức, thật sự đã cố hết sức rồi!"
"Cố gắng thêm một chút nữa nào!" - Steven nhìn hắn đầy hy vọng.
"Ta chỉ có thể nói rằng mùi hương nữ nhân kia di động ở cửa thành, rất chậm, rất chậm, ai... nó cách chúng ta chưa đến hai trăm bước."
Điều này mà cũng có thể sao?
Mẹ nó, mũi của tên này so với mũi chó còn hữu dụng hơn.
Đỗ Trần một lần nữa không nén được lòng hiếu kỳ bèn vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Đại lộ trước cổng thành trong khoảng cách hai trăm bước, phạm vi này rất nhỏ, chỉ thấy trong khu vực này có mấy người lưng đeo binh khí có vẻ là lính đánh thuê, trên xe là khách thương, còn có một giáo sĩ nữa...
Chẳng lẽ lại là giáo sĩ kia? Có lẽ không phải! Đỗ Trần lập tức phủ định phán đoán của mình, giáo sĩ kia rất nhỏ, gầy nên hắn là nam hay nữ rất dễ phân biệt, đương nhiên là nam nhân! Vậy người đàn bà là người nào? Cái bao trên lưng giáo sĩ này sao trông quái lạ vậy?
Đỗ Trần trong lòng hơi rối loạn, thân là chấp pháp thần điện nhất đẳng giáo sĩ, phải biết rằng giáo sĩ của thần thánh giáo tại tam đại lục có ảnh hưởng rất lớn, tỷ như bọn họ có thể lấy đồ rồi mang đi, đâu thể tồn tại một giáo sĩ nghèo đến mức phải mang một túi hành lí lớn nhưng trông không quan trọng như vậy.
Tóm lại hầu như chẳng có giáo sĩ nào phải sống một cách khó khăn.
Giáo sĩ này có vấn đề!
Đỗ Trần nhìn lại thấy trên lưng hắn mang một túi hành lí khá lớn, nhưng từng bước, từng bước hắn đi trông có vẻ hết sức cố gắng.
Steven cũng phát hiện, hắn kéo Đỗ Trần nhảy xuống xe ngựa:
"Francis, đi theo ta, tên kia có vấn đề!"
Huynh đệ hai người chạy về phía giáo sỹ trong khi giáo sĩ đó sắp đi đến trước cổng thành:
"Hắc, tôn kính giáo sĩ, sao trông ngài có vẻ mệt mỏi vậy?" - Đỗ Trần tiến lên, một tay vỗ vai hắn, một tay thò vào tay nải trên lưng hắn hoạt động một chút.
Tay hắn có cảm giác hết sức mềm mại, co giãn.
Tội quá, tội quá!
Bên trong nhất định là đàn bà, thế nhưng trong túi lại nhồi đầy bông, như vậy người ngoài nhìn vào khó đoán được.
Như vậy có thể dễ sống.
Giáo sỹ kia quay người lại, hắn là một lão già trông khoảng sáu, bảy mươi tuổi với mái tóc bạc ngắn, trên mặt là một đôi mắt tam giác, cặp môi bạc, trông ánh mắt lão như một con sơn dương muốn gây chiến, làm người ta vừa nhìn đã thấy được lão già này khi còn trẻ chắc cũng là một tay lang bạt.
Mặc dù ngoại hình có thể giả trang nhưng mỗi người đều có khí tức riêng, có những người mà nhìn vào ta nổi lên cảm giác muốn đấm.
Lão già này là loại người như thế.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi gọi ta có việc gì vậy?" - Lão già này vừa thấy Đỗ Trần có vẻ mặt rất hòa nhã, thân thiện nên đành đem tâm tình bất mãn trong lòng đè nén xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện.
"Không có chuyện gì, ta chỉ muốn hỏi lão tiên sinh xem người đem theo cái gì ở sau lưng vậy?"
Lúc này, Steven gật đầu nhìn Đỗ Trần, ám chỉ hắn vừa kiểm tra thấy lão già này không phải cao thủ.
Lão già mỉm cười:
"Không có gì, chỉ là một chút bông mà thôi, ta tuổi rất lớn, mang nặng sẽ khó cử động. Cáo từ, ta còn có chuyện quan trọng phải đi!" - Nói xong, lão tỏ vẻ muốn nói chuyện với binh lính giữ thành.
"Dừng lại!" - Steven xuất thủ đoạt hành lí của lão già, bằng vào kinh nghiệm đã nếm qua rất nhiều tiểu thư, hắn chắc chắn rằng cô gái bên trong rất gầy yếu.
"Ngươi có phải là một thiếu gia không vậy? Sao lại không biết lễ tiết gì?" - Lão già giận giữ muốn đoạt lại tay nải - "Trả lại cho ta, nếu không..."
"Nếu không cái gì! Lão già này, ngươi lại dám bắt cóc phụ nữ?"
Lão già giận dữ ra mặt quát:
"Đừng có nói bậy! Ta chưa từng làm việc bại hoại như vậy!"
"Ai, ngươi còn dám phản bác à, tất cả mọi người hãy đến xem, đây là bông à?" - Đỗ Trần lớn tiếng thu hút mọi người vây lại xem, đồng thời trong đáy lòng khẽ cười, tự nhiên có việc thiện để làm, hơn nữa có nhiều người xem như vậy, có lẽ mình có thể kiếm được một cái "sự cao quý của thành Antwerp".
Mọi người tập trung lại rất nhanh thành một đám đông vây quanh bọn Đỗ Trần, hơn nữa, cảng Antwerp có rất nhiều thương nhân, lữ khách nên đám đông vây quanh xem náo nhiệt càng ngày càng đông.
Đỗ Trần chỉ vào lão già, mắng:
"Mọi người hãy xem, lão già này ngay giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giả mạo giáo sĩ, bắt cóc con gái vào thành..."
"Ngươi... láo toét!"
Lão già tức giận đến cực điểm, một trảo chụp lấy vai Đỗ Trần.
Lão già này không đem theo vũ khí, không phải người khỏe mạnh, lại còn mặc đồ tồi tàn nên chắc không có ai chống lưng, loại thiện sự này không làm hơi phí.
"Sao vậy? Ngươi còn muốn động thủ sao? Còn dám cãi lại à?"
Đỗ Trần hất tay lão già ra, ra hiệu cho Steven đặt bao lên mặt đất, hắn vung tay nói với mọi người:
"Hôm nay, ta muốn mọi người chứng kiến sự vô sỉ của người này!"
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|