Thiên Khải năm thứ mười lăm, phu nhân nói: “Liên Liên, tuổi ngươi đã tròn mười sáu, ta định an bài cho ngươi một mối hôn sự.”
Ta vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, Liên Liên lớn lên cùng với tiểu thư, còn muốn ở lại bên cạnh tiểu thư phục vụ thêm mấy năm, Liên Liên không muốn lập gia đình.”
Phu nhân thấy ta như vậy thì cười: “Khi còn bé A Nghiên có một mối hôn ước, hứa gả cho con trai độc nhất của An đại nhân huyện Thanh Hà ở Vân Nam. Ta vốn không hài lòng cuộc hôn nhân này, không biết thế nào mà lão gia và An đại nhân có giao tình xưa, thế nên không thể từ chối.”
“Đầu năm thứ mười thì có dính líu với án Lương Vương, nhà bọn họ không còn, nhà đại nhân cũng không có ở đây, cứ tưởng hôn sự này đến đây thì thôi. Ai mà ngờ ít ngày trước thằng bé nhà họ An đó nhờ người ta đưa thiệp mời đến, nói là A Nghiên đã cập kê, muốn nội trong vài ngày sau sẽ nghênh cưới nàng.”
Ta đại khái hiểu được vài thứ. Đúng như dự đoán, phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ta đã sớm dò la, sau khi nhà họ An sa sút thì thằng nhóc kia vào Kinh nhờ cậy nhà dì hắn. Bây giờ hắn mở gian hàng thịt heo ở một thôn ở ngoại thành cách Kinh đô trăm dặm, giết heo mấy trăm năm tích lũy được ít tiền đã không chờ được mà muốn đạp nát con gái ta.”
“Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Nhất định là hắn chưa thấy A Nghiên bao giờ, nên ngươi gả thay A Nghiên đi, cũng coi như là tác thành cho lòng trung thành của ngươi với tiểu thư.”
Ta kinh hãi chốc lát rồi trầm mặc, không cách nào phản kháng. Cuối cùng ta dập đầu một cái: “Liên Liên tuân lệnh.”
Không tuân lệnh cũng không có biện pháp gì. Thuở nhỏ ta bị bán cho nhà họ Lý, lớn lên cùng với tiểu thư, không tính đến khế ước bán thân vẫn còn ở nhà này thì tiểu thư đối xử với ta rất tốt.
Chuyện mà phu nhân quyết định từ trước tới nay không thể nào cãi lại được.
Nhà họ Lý là tông tộc văn sĩ nổi danh ở An Dương, mấy đời trong sạch.
Lão gia xây dựng thư viện Thu Sơn có rất nhiều học sinh.
Ta biết ý định của phu nhân. Trong học viên có thư sinh tên Lâm Tư Nhuận, văn chương sách lược tốt lắm, lão gia mong đợi hắn học trung học đi thi đình.
Chờ thêm một năm đề danh bảng vàng, bọn họ định gả tiểu thư cho hắn.
Tiểu thư nhà ta có dung nhan xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng mặt khuê tú thế gia.
Nửa tháng sau, ta lên kiệu hoa thay nàng, đầu tiên là gả đến nhà họ An huyện Thanh Hà bên cạnh.
Tân nương cúng tế mộ phần cha mẹ chồng, sau đó trở về Kinh thành với phu quân.
Phu quân ta là An Nguyên Kỳ. Vóc người hắn cao ngất, mày rậm mắt to, râu quai nón khắp mặt, còn có sẹo từ lông mày đến mép tai gò má. Thật ra nhìn kỹ một chút thì ngũ quan hắn đàng hoàng, sống mũi thẳng tắp, đường nét rõ ràng.
Chỉ vì vết sẹo và râu kia tăng thêm cho hắn vài phần hung hăng. Bởi vì hắn là đồ tể nên luôn có sát khí, cả người toát ra vẻ đáng sợ, chợt nhìn qua cứ như là Tu La mặt lạnh vậy.
Đêm tân hôn, hắn kéo khăn voan của ta, cùng ta uống rượu giao bôi.
Thật ra ta sợ hắn hết mực, trong lòng hồi hộp vô cùng, đôi tay hơi run dưới bộ giá y.
Nhưng ta biết nữ nhân xuất giá tòng phu, sau này đều vì hắn mà sống, cần phải vạch ra lộ trình thuận lợi cho gian hàng của chúng ta.
Tuy tướng mạo hắn hung hãn, con ngươi nhìn ta lại trong sáng, còn ngậm ý cười mơ hồ.
Vì vậy ta cố gắng trấn tĩnh lại, nghiêm túc nhìn hắn, cực kỳ hiền lương mà nói: “Đã gả cho chàng rồi, sau này chàng giết heo, ta bán thịt, hai vợ chồng mình đồng tâm xây dựng cuộc sống tốt hơn, sinh con thì cho nó đi học tư thục, tranh thủ thoát khỏi số mạng làm nhà đồ tể.”
Hắn sững sốt, ý cười trong mắt càng sâu, buồn cười vỗ trán, người hơi run run.
Sau khi ngừng cười, cặp mắt đen nhánh kia nhìn ta sáng ngời như sao: “Được, hết thảy đều nghe theo nàng.”
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, con người cũng không hung hăng như vẻ bề ngoài, khi làm chuyện vợ chồng có chút vụng về, cũng có chút dịu dàng.
Ngày thứ hai ta đau nhức khắp người, làm thế nào cũng không dậy nổi. Nghĩ đến hôm nay còn phải đi thăm viếng mộ phần, ta kiên cường chống người, không thể không dậy.
Kết quả vừa đứng ở mép giường, vươn tay thu dọn chăn nệm thì bị người ta ôm lên không trung.
Ta kêu lên một tiếng mới phát hiện ra đó là An Nguyên Kỳ.
Hình như hắn vừa tập thể dục buổi sáng về. Hắn mặc áo mỏng, trên trán có mồ hôi, hơi thở quanh người ấm áp.
Hắn cười nói: “Phu nhân tỉnh? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Chúng ta ở lại nhà bà con xa của hắn, mặc dù hiểu là không có ai sáng sớm đã đến phòng cặp đôi mới kết hôn, nhưng ta dễ đỏ mặt lắm.
“Mau thả ta xuống, để người ta thấy không tốt đâu.”
Hắn hôn gò má ta một ngụm, đôi mắt vui vẻ, cố ý chọc cười ta: “Ta ôm phu nhân của ta còn phải sợ người khác thấy à?”
Ta ngượng ngùng vùi đầu vào ngực hắn, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi lo với cuộc hôn nhân này rốt cuộc yên lòng.
Ta là nô tỳ ký khế ước bán thân, coi như ở lại nhà họ Lý thì tương lai cũng không tránh được số mệnh bị gả cho quản gia hay gã sai vặt ở trong phủ.
Đời người chớp mắt đã thấy đến tận cùng, cả đời làm nô tỳ, sinh con ra cũng là người hầu cho nhà người ta, không tránh được mệnh phục dịch.
Dĩ nhiên còn có con đường khác, nếu tiểu thư coi trọng ta hơn bình thường thì ta có thể theo nàng xuất giá, tương lai trở thành thông phòng cho cô gia.
So với hai kết cục trên thì gả cho An Nguyên Kỳ có thể coi là lựa chọn không tệ.
Trước khi gả cho hắn ta đã nghĩ qua vô số lần. Lỡ như hắn là một tên đồ tể cư xử tục tĩu, sau khi gả xong thì ta nên hao tâm tốn sức làm hắn thay đổi như thế nào.
Nếu là dẫn dắt hắn thì nên làm thế nào để mưu tính cho bản thân.
Ta nghĩ tương đối nhiều, kết quả là số ta may mắn. Tuy hắn là đồ tể, sát khí thật nặng nhưng con người khá lắm.
Không dã man không tục tĩu, còn có chút dịu dàng.
Hơn nữa ta khôi phục thân phận tự do, chỉ cần tay chân chăm chỉ, cuộc sống sẽ có đột phá.
Tương lai già rồi, mặt trời ngả về đằng tây, hai chúng ta tay trong tay đi tản bộ, con cháu lượn quanh đầu gối cũng coi như là viên mãn cả đời.
Cuộc hôn nhân này, ta rất hài lòng.
Ta vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, Liên Liên lớn lên cùng với tiểu thư, còn muốn ở lại bên cạnh tiểu thư phục vụ thêm mấy năm, Liên Liên không muốn lập gia đình.”
Phu nhân thấy ta như vậy thì cười: “Khi còn bé A Nghiên có một mối hôn ước, hứa gả cho con trai độc nhất của An đại nhân huyện Thanh Hà ở Vân Nam. Ta vốn không hài lòng cuộc hôn nhân này, không biết thế nào mà lão gia và An đại nhân có giao tình xưa, thế nên không thể từ chối.”
“Đầu năm thứ mười thì có dính líu với án Lương Vương, nhà bọn họ không còn, nhà đại nhân cũng không có ở đây, cứ tưởng hôn sự này đến đây thì thôi. Ai mà ngờ ít ngày trước thằng bé nhà họ An đó nhờ người ta đưa thiệp mời đến, nói là A Nghiên đã cập kê, muốn nội trong vài ngày sau sẽ nghênh cưới nàng.”
Ta đại khái hiểu được vài thứ. Đúng như dự đoán, phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ta đã sớm dò la, sau khi nhà họ An sa sút thì thằng nhóc kia vào Kinh nhờ cậy nhà dì hắn. Bây giờ hắn mở gian hàng thịt heo ở một thôn ở ngoại thành cách Kinh đô trăm dặm, giết heo mấy trăm năm tích lũy được ít tiền đã không chờ được mà muốn đạp nát con gái ta.”
“Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Nhất định là hắn chưa thấy A Nghiên bao giờ, nên ngươi gả thay A Nghiên đi, cũng coi như là tác thành cho lòng trung thành của ngươi với tiểu thư.”
Ta kinh hãi chốc lát rồi trầm mặc, không cách nào phản kháng. Cuối cùng ta dập đầu một cái: “Liên Liên tuân lệnh.”
Không tuân lệnh cũng không có biện pháp gì. Thuở nhỏ ta bị bán cho nhà họ Lý, lớn lên cùng với tiểu thư, không tính đến khế ước bán thân vẫn còn ở nhà này thì tiểu thư đối xử với ta rất tốt.
Chuyện mà phu nhân quyết định từ trước tới nay không thể nào cãi lại được.
Nhà họ Lý là tông tộc văn sĩ nổi danh ở An Dương, mấy đời trong sạch.
Lão gia xây dựng thư viện Thu Sơn có rất nhiều học sinh.
Ta biết ý định của phu nhân. Trong học viên có thư sinh tên Lâm Tư Nhuận, văn chương sách lược tốt lắm, lão gia mong đợi hắn học trung học đi thi đình.
Chờ thêm một năm đề danh bảng vàng, bọn họ định gả tiểu thư cho hắn.
Tiểu thư nhà ta có dung nhan xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng mặt khuê tú thế gia.
Nửa tháng sau, ta lên kiệu hoa thay nàng, đầu tiên là gả đến nhà họ An huyện Thanh Hà bên cạnh.
Tân nương cúng tế mộ phần cha mẹ chồng, sau đó trở về Kinh thành với phu quân.
Phu quân ta là An Nguyên Kỳ. Vóc người hắn cao ngất, mày rậm mắt to, râu quai nón khắp mặt, còn có sẹo từ lông mày đến mép tai gò má. Thật ra nhìn kỹ một chút thì ngũ quan hắn đàng hoàng, sống mũi thẳng tắp, đường nét rõ ràng.
Chỉ vì vết sẹo và râu kia tăng thêm cho hắn vài phần hung hăng. Bởi vì hắn là đồ tể nên luôn có sát khí, cả người toát ra vẻ đáng sợ, chợt nhìn qua cứ như là Tu La mặt lạnh vậy.
Đêm tân hôn, hắn kéo khăn voan của ta, cùng ta uống rượu giao bôi.
Thật ra ta sợ hắn hết mực, trong lòng hồi hộp vô cùng, đôi tay hơi run dưới bộ giá y.
Nhưng ta biết nữ nhân xuất giá tòng phu, sau này đều vì hắn mà sống, cần phải vạch ra lộ trình thuận lợi cho gian hàng của chúng ta.
Tuy tướng mạo hắn hung hãn, con ngươi nhìn ta lại trong sáng, còn ngậm ý cười mơ hồ.
Vì vậy ta cố gắng trấn tĩnh lại, nghiêm túc nhìn hắn, cực kỳ hiền lương mà nói: “Đã gả cho chàng rồi, sau này chàng giết heo, ta bán thịt, hai vợ chồng mình đồng tâm xây dựng cuộc sống tốt hơn, sinh con thì cho nó đi học tư thục, tranh thủ thoát khỏi số mạng làm nhà đồ tể.”
Hắn sững sốt, ý cười trong mắt càng sâu, buồn cười vỗ trán, người hơi run run.
Sau khi ngừng cười, cặp mắt đen nhánh kia nhìn ta sáng ngời như sao: “Được, hết thảy đều nghe theo nàng.”
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, con người cũng không hung hăng như vẻ bề ngoài, khi làm chuyện vợ chồng có chút vụng về, cũng có chút dịu dàng.
Ngày thứ hai ta đau nhức khắp người, làm thế nào cũng không dậy nổi. Nghĩ đến hôm nay còn phải đi thăm viếng mộ phần, ta kiên cường chống người, không thể không dậy.
Kết quả vừa đứng ở mép giường, vươn tay thu dọn chăn nệm thì bị người ta ôm lên không trung.
Ta kêu lên một tiếng mới phát hiện ra đó là An Nguyên Kỳ.
Hình như hắn vừa tập thể dục buổi sáng về. Hắn mặc áo mỏng, trên trán có mồ hôi, hơi thở quanh người ấm áp.
Hắn cười nói: “Phu nhân tỉnh? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Chúng ta ở lại nhà bà con xa của hắn, mặc dù hiểu là không có ai sáng sớm đã đến phòng cặp đôi mới kết hôn, nhưng ta dễ đỏ mặt lắm.
“Mau thả ta xuống, để người ta thấy không tốt đâu.”
Hắn hôn gò má ta một ngụm, đôi mắt vui vẻ, cố ý chọc cười ta: “Ta ôm phu nhân của ta còn phải sợ người khác thấy à?”
Ta ngượng ngùng vùi đầu vào ngực hắn, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi lo với cuộc hôn nhân này rốt cuộc yên lòng.
Ta là nô tỳ ký khế ước bán thân, coi như ở lại nhà họ Lý thì tương lai cũng không tránh được số mệnh bị gả cho quản gia hay gã sai vặt ở trong phủ.
Đời người chớp mắt đã thấy đến tận cùng, cả đời làm nô tỳ, sinh con ra cũng là người hầu cho nhà người ta, không tránh được mệnh phục dịch.
Dĩ nhiên còn có con đường khác, nếu tiểu thư coi trọng ta hơn bình thường thì ta có thể theo nàng xuất giá, tương lai trở thành thông phòng cho cô gia.
So với hai kết cục trên thì gả cho An Nguyên Kỳ có thể coi là lựa chọn không tệ.
Trước khi gả cho hắn ta đã nghĩ qua vô số lần. Lỡ như hắn là một tên đồ tể cư xử tục tĩu, sau khi gả xong thì ta nên hao tâm tốn sức làm hắn thay đổi như thế nào.
Nếu là dẫn dắt hắn thì nên làm thế nào để mưu tính cho bản thân.
Ta nghĩ tương đối nhiều, kết quả là số ta may mắn. Tuy hắn là đồ tể, sát khí thật nặng nhưng con người khá lắm.
Không dã man không tục tĩu, còn có chút dịu dàng.
Hơn nữa ta khôi phục thân phận tự do, chỉ cần tay chân chăm chỉ, cuộc sống sẽ có đột phá.
Tương lai già rồi, mặt trời ngả về đằng tây, hai chúng ta tay trong tay đi tản bộ, con cháu lượn quanh đầu gối cũng coi như là viên mãn cả đời.
Cuộc hôn nhân này, ta rất hài lòng.
/12
|