Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 9: chương 9

/13


“Đây chính là Vân Đà Sơn của Thiên giới mà truyền thuyết vẫn kể. Nó còn có tên khác là Hàn Thiên cốc, chính là nơi cô được sinh ra.” Cố ý nhấn mạnh trọng âm vào hai chữ “sinh ra”, ánh mắt chàng trai chăm chú dõi theo phản ứng của cô bé trước mặt.

“Nơi ta được sinh ra? Công tử có bằng chứng không?” Quay người lại, ánh mắt Cổ Liên lạnh đến mức có thể đóng băng người đối diện: “Trừ khi có bằng chứng xác thực, còn không ta sẽ chẳng bao giờ tin lời của kẻ trong Ma tộc”.

“Bằng chứng nằm trong đầu cô, chỉ là hiện tại đang bị Như Lai phong ấn. Nếu tiểu thư muốn biết chân tướng, ta sẽ có cách giải trừ hàng rào bảo vệ trong não cô.” Chăm chú nhìn Cổ Liên đang trầm mặc, chàng trai không tránh khỏi có chút run rẩy. Ánh mắt ấy mới lạnh làm sao!

“Ta sẽ nghĩ về điều đó, nhưng đừng kỳ vọng như vậy có nghĩa là ta đã tin công tử.” Quay người ôm Lam Úy vào lòng, Cổ Liên nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh đó: “Nếu không nhầm thì ngôi biệt thự này chính là cửa ngõ qua lại giữa trần gian và Ma vực. Thật ra ngay từ đầu vốn chẳng có yến tiệc nào hết, chắc những thiếp mời thật sự đều bị công tử tráo đổi rồi, phải vậy không?”.

“Ha ha… Dĩ nhiên là thế.” Tay Thanh Lệ khẽ phất, không khí bên ngoài bỗng chốc trở nên âm u: “Giờ bọn họ đều lọt vào không gian do ta dựng lên, ngôi biệt thự thật sự đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Chỉ khi bọn họ hoàn toàn bị xóa tên trong thế giới loài người, ta mới có thể giải quyết từng người một mà không chút lo lắng”.

“Còn bọn ta và Nhạc Vi thì sao? Công tử định xử lý thế nào?” Cổ Liên mỉm cười, thản nhiên bện những bím tóc của Lam Úy thành từng lọn xoắn: “Đừng quên nơi đây tuy là địa bàn của công tử, song tiên gia pháp lực cao thâm vẫn có thể đi vào. Ta thành thật khuyên công tử tốt nhất nên tuân thủ giao ước giữa chúng ta, nếu không…”.

“Sẽ như vậy. Tại hạ hiểu tính tiểu thư mà, quyết không bao giờ vi phạm giao ước. Chàng trai lùi lại, nhẹ nhàng khép cửa: “Tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai vẫn còn kịch hay phục vụ cô”.

“Tỷ, nếu ngay từ đầu yến tiệc đã không có thì rốt cuộc hắn định cho chúng ta xem cái gì?”, Lam Úy bay vụt lên không, rồi thả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, lăn tròn thích thú.

“Hừ! Thú chơi ác của con rắn này chẳng qua cũng chỉ là tạo ảo ảnh mà thôi, xem chút xíu chẳng hại gì, tuy nhiên…”, Cổ Liên nhíu mày, những tia nghi ngờ lướt qua trong mắt: “Sao hắn cứ năm lần bảy lượt nhấn mạnh và ám chỉ rằng ta có mối liên quan nào đó với Ma giới?”…



Màn đêm buông xuống, Vân Đà Sơn cực kỳ yên tĩnh. Những ngọn đèn của biệt thự đã tắt hết từ lâu, trong không gian tối tăm, bóng người rón rén xuống lầu chẳng một tiếng động. Đứng dưới tán cây trong sân, bóng cô gái nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó.

Bất chợt, điểm sáng lập lòe nơi góc tường tối đen thu hút sự chú ý của cô. Đó là chiếc nhẫn hồng ngọc, trên thân nhẫn bạch kim có khảm một viên đá lưu ly đỏ thắm. Ánh đèn pin trong tay rọi vào tâm viên đá quý, lộ ra chiếc kim thêu dài mảnh giấu ở rãnh trong của đỉnh chiếc nhẫn. Cây kim được giấu khéo đến mức nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện thấy. Ý thức được sự tồn tại của nó ở đó, bóng người vui mừng cười phá lên, ngẩng đầu nhìn về khung cửa sổ phía bên phải tầng ba của ngôi lầu. Ánh mắt bỗng lóe lên nét lạnh lùng oán độc, người đó nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi cầm theo chiếc nhẫn chất chứa âm mưu trở về phòng mình.

“Aizzz, cô Mai Hoa tiên tử của Thượng giới này quả là lòng tham vô đáy, thảo nào Cốc Liên chưa bao giờ thích cô ta.” Bên trên kết giới màu đỏ, người mặc áo thiên thanh bỗng xuất hiện. Tấm khăn voan phủ màu đen phấp phới, người đó đứng giữa khoảng không tối đen, nhìn đăm đăm về căn phòng của Cổ Liên, ánh mắt thấp thoáng nét cười dịu dàng.

“Sao, ngài muốn gặp tiểu thư không? Đi đi, dù sao dựa vào pháp lực của ngài, cô ấy sẽ chẳng thể phát hiện ra đâu.” Con rắn xanh lớn trườn tới tự lúc nào, lặng lẽ cuốn cơ thể mảnh mai của mình quanh người áo thiên thanh: “Hà tất phải đứng tương tư một mình ở đây chứ?”

“Ngươi lại nói linh tinh gì đó, quan hệ của chúng ta không phải ngươi không biết, ta căn bản chẳng thể yêu Cốc Liên.” Đôi mắt bỗng lộ vẻ bất lực, người áo xanh giơ tay khẽ cốc vào đầu con rắn: “Nhưng Cốc Liên đã không tin lời ngươi, thì ngày mai để ta đích thân xuất hiện vậy”…

8 Bữa tiệc ảo

Lòng Nhạc Mai Sương cực kỳ bất an!

Cả đêm qua Mai Sương mất ngủ. Trời chưa sáng, cô đã vội dậy ngồi trước bàn trang điểm, tay run rẩy vô thức cứ nhấc lên rồi lại đặt xuống, mãi không chải xong mái tóc rối tung. Chiếc lược trong tay run lên bần bật, cô nằm xoài ra giường.

Đúng, Mai Sương đang sợ. Khi thời khắc thay đổi vận mệnh sắp đến, thực sự cô lại thấy sợ, không lúc nào gạt được giấc mộng cảnh cáo hôm nào ra khỏi đầu. Trong tâm trí cô, hình ảnh Vu Nhã đã hóa thành ma nữ lại một lần nữa hiện lên, bà ta cứ đưa đôi tay xám ngoét từ từ hướng về phía mình, thật khủng khiếp!

“Mộ Thạch à, rốt cuộc khi nào anh mới mua cho em chuỗi vòng cổ kim cương đó?” Đúng lúc ấy, từ hành lang bên ngoài vọng vào giọng nói lả lơi của Vu Nhã: “Chẳng bao lâu nữa là đám cưới rồi, mà em thì không muốn trong hôn lễ bị người ta cười rằng không có trang sức kim cương đâu!”.

“Yên tâm, đợi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ đi mua.” An ủi người đẹp mềm mại như không xương trong lòng, Nhạc Mộ Thạch đưa tay xoa cặp mông gọn của Vu Nhã.

“Ghét quá đi… Đây là hành lang, khéo người ta nhìn thấy bây giờ.” Mỉm cười tình tứ, Vu Nhã xoay người mạnh dạn kéo người đàn ông vào phòng vệ sinh gần cầu thang cuối hành lang.

“Phì! Đồ điếm!” Qua khe cửa, chứng kiến màn kịch tình tứ ấy, Nhạc Mai Sương tức giận chửi thầm. Quay người lại, không chút do dự, cô lấy trong ngăn cuối cùng của hộp nữ trang ra chiếc nhẫn hồng ngọc tuyệt đẹp: “Xuống địa ngục thì đã sao? Chỉ cần giết chết đồ tiện nhân vô liêm sỉ đó, cùng lắm mình thường xuyên đi chùa xin bùa bình an là được chứ gì”.

Đeo nhẫn ngọc vào ngón áp út, đôi mắt Mai Sương lóe lên tia tàn nhẫn…

Tiệc sinh nhật đại gia chỉ dành cho khách hàng đối tác và bạn bè thân quen. Toàn bộ đều là rượu ngon cùng những món ăn đã được tuyển chọn, thêm nhạc thính phòng và người đẹp vây quanh. Sự thưởng thức tuyệt diệu như vậy, ai cũng muốn tham gia. Hơn nữa với tiềm lực tài chính của nhà họ Nhạc, bữa tiệc dĩ nhiên phải thuộc đẳng cấp sang trọng nhất Hồng Kông.

Phòng khách lớn của ngôi biệt thự bày hai dãy bàn dài năm mét, la liệt sơn hào hải vị, hoa quả và bánh trái ngon ngọt, màu sắc rực rỡ bắt mắt, khiến ai cũng phải choáng ngợp. Đó là còn chưa kể chiếc bánh kem mười tầng cực kỳ hoành tráng nằm trên xe đẩy chuyên dụng đặt giữa gian phòng, lộng lẫy đến chẳng ai nỡ ăn. Ngoài ra, trong ngôi biệt thự phòng nào cũng được trang hoàng theo phong cách châu Âu, điểm xuyết bằng hoa hồng và bách hợp, đem đến cho mọi người cảm giác như đang lạc vào chốn tiên cảnh.

“Anh Mộ Thạch, bữa tiệc này tổ chức mát mặt quá. Khi nào em mới có một bữa tiệc thế này đây. Ha ha ha…” Lúc đó, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, Nhạc Mộ Thạch đang bị đám bạn lâu năm cười đùa vây kín xung quanh.

“Nhạc lão đệ, nghe nói cậu và Vu Nhã nổi danh nhất hiện nay gần đây rất gắn bó, các cậu có…”

“Đúng đấy, đúng đấy! Lão huynh truyền cho chút kinh nghiệm đi!”

“Thôi, thôi, thôi, đám các cậu chẳng chút đứng đắn nào cả, sao mà hiểu được tình cảm của tôi dành cho Tiểu Nhã.” Tỏ vẻ tức giận mắng, ánh mắt Nhạc Mộ Thạch lại lướt sang phía Vu Nhã đang cười đùa cùng đám phụ nữ bên cạnh.

“Xem kìa, xem kìa! Còn nói là huynh đệ, tiểu tử cậu đúng là đồ thấy sắc quên bạn.” Mấy người bạn vẫn xấu tính đùa dai chẳng chịu thôi.

“Bố!” Khi người đàn ông bắt đầu cảm thấy ngượng ngập thì bên tai bỗng vọng đến giọng nói trong trẻo của đứa con gái lớn Nhạc Mai Sương: “Chúng ta chụp tấm ảnh đi!”.

“Được rồi! Nào, nào, mọi người cùng chụp ảnh đi!” Như chết đuối vớ được cọc, Nhạc Mộ Thạch vội vã lùa tất cả các vị khách quý trong phòng ra ngoài sân: “Ai là người chụp ảnh nhỉ?”.

“Chú Nhạc, để cháu chụp cho!” Phía bên cạnh, Diệp Thanh Lệ tay cầm máy ảnh bước tới: “Mọi người đứng vào đi, cháu bắt đầu đây…” Còn chưa dứt lời, Vu Nhã đứng cạnh Nhạc Mộ Thạch bất ngờ đảo tròn mắt, rồi ngã lăn ra đất.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã! Em sao thế?”

Người đàn ông thất kinh vội vã cúi xuống, ôm Vu Nhã đã biến thành một xác chết vô hồn trên nền đất chỉ trong tích tắc: “Nói đi em! Mọi người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!”.

Theo tiếng kêu thất thanh của chủ nhân bữa tiệc, mọi người trong sân bắt đầu người nọ nối tiếp người kia, sợ hãi rút khỏi hiện trường, thậm chí còn có kẻ lợi dụng tình trạng lộn xộn, tiện tay thó luôn vài món đồ có giá trị. Chẳng ai trong số họ chú ý đến Nhạc Mai Sương với khuôn mặt trắng bệch đang đứng ở góc khuất khu vườn, cầm cây kim rớm máu ném thẳng xuống hồ sen…



Với vẻ mặt lạnh băng, Hàn Cổ Liên ngồi trên ban công tầng ba lặng lẽ đánh giá toàn bộ sự việc xảy ra bên dưới. Sau lưng cô, Nhạc Vi đang say giấc nồng trên giường.

“Tỷ tỷ, bọn họ thật thú vị, họ không hề ý thức được rằng người và vật trước mắt thực ra chẳng hề có thực.” Trên giếng trời, Lam Úy buồn cười nhìn người nhà Nhạc Mộ Thạch bên dưới đang nói chuyện sôi nổi một mình mà chẳng hề biết mình đang sắm một vai trong vở kịch ám muội.

“Đúng như Hạo Đan cung chủ đã nói, lòng dạ loài người chứa đầy dục vọng, và những ảo tưởng thật chẳng khác nào một tấm gương, phản chiếu lại mơ ước con người gặp mà không có được, để họ thấy tất cả điều họ muốn ngay trong đầu mình, chỉ khi tỉnh lại, họ mới phát hiện ra bản thân trong cơn mơ thật nực cười làm sao.” Cổ Liên cười nhạt, ánh mắt dõi theo Nhạc Mai Sương đang bỏ trốn hiện trường: “Hừ! Xem ra cô ta vĩnh viễn không thể quay về Thiên đình nữa rồi, sát nghiệt của cô ta quá lớn”.

“Ha ha… Không hổ là Lam Liên tiên tử, cảnh giới thật chẳng tầm thường!” Giọng nói ôn hòa hiền từ bất chợt vọng đến bên tai Cổ Liên.

Đó là người đàn ông toàn thân che phủ bởi lớp vải voan màu thiên thanh, đôi đồng tử vàng rực sáng lên những ánh cầu vồng bảy sắc.

“Mê hoặc nhãn!” Hớp một hơi khí lạnh, Hàn Cổ Liên bay vào không trung, đôi tay vắt chéo hướng thẳng lên trên: “Ngươi là ai? Sao lại có Mê hoặc nhãn?”.

“Thân phận của ta sớm muộn gì cô cũng biết. Ta sẽ nói cho cô vì sao lúc đầu biết rõ cô bị hàm oan nhưng Ngọc Hoàng và Như Lai vẫn đẩy cô vào vòng xoáy luân hồi.” Người đàn ông thần bí chớp mắt, quay người bay về phía Tây Nam kết giới.

“Úy Úy coi chừng Nhạc Vi, ta sẽ quay về ngay!” Không đợi Lam Úy kịp phản ứng, Cổ Liên đã nhanh chóng phi thân đuổi theo người áo xanh vừa mất hút…

9 Lai lịch

Ra khỏi kết giới về phía Tây Nam đến một hẻm núi nhỏ hẹp hình nửa vầng trăng. Thông và bách nơi đây quanh năm xanh tốt, trải thảm dọc hai bên sườn núi là trăm hoa muôn sắc thi nhau đua nở, chính giữa đáy là mặt hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn, tất cả vẽ nên một hẻm núi với cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

“Còn nhớ chỗ này không?” Giữa không trung, người áo thiên thanh từ từ hạ xuống, dừng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua hồ: “Dù trí nhớ bị phong ấn, nhưng nơi đây chắc cô cũng có chút ấn tượng chứ?”.

“Nơi đây là…”, Cổ Liên kinh ngạc nhìn quanh bốn phương tám hướng: “Chắc chắn ta chưa từng đến đây, nhưng sao từng cành cây ngọn cỏ chỗ này lại quen thuộc đến thế, như thể…”.

“Như thể nơi mình sinh ra phải không?” Mắt người đàn ông khẽ nheo lại, đôi đồng tử ẩn chứa nét cười dịu dàng.

“Đừng nói hàm hồ! Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn ám hại ta? Ngươi và ta có thù oán gì?” Cố giấu vẻ ngạc nhiên, Cổ Liên nhìn thẳng vào người đàn ông bí ẩn trước mặt.

“Xin lỗi Liên Liên, ta cũng là bất đắc dĩ. Từ giờ phút chúng ta chia tay đến nay đã hơn năm vạn năm rồi, cô bị Như Lai phong ấn năm lớp trong trí não, nên đã quên sạch những ký ức đầu tiên. Còn ta, thân gánh vác di nguyện cuối cùng của nguyên Vực chủ, một mình hành động suốt năm tháng dài.” Người áo xanh chầm chậm quay đầu, bi thương đưa ánh mắt về phía hồ: “Ta vốn không định làm phiền cuộc sống của cô trên Thiên đình, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn cô bị nộ khí hoa sen ăn mòn từng chút một. Như vậy chẳng bằng đưa cô về Ma giới, bởi cô vốn chưa bao giờ thuộc về Thiên đình cả!”.

“… Ngươi nói chúng ta từng ở bên nhau là ý gì?” Bình tĩnh nghe hết lời người đàn ông, lòng Cổ Liên bỗng trào dâng xúc cảm kỳ lạ, tận nơi sâu thẳm trong ký ức đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh mơ hồ: “Còn nữa, ngươi nói trong đầu ta có phong ấn là sao?”.

“Trước khi trả lời câu hỏi của cô, ta muốn kể cho cô nghe một câu chuyện”, người áo xanh lặng lẽ nhìn những gợn sóng trên mặt hồ, ý thức dần chìm vào miền ký ức xa xôi: “Hơn năm vạn năm trước, Lam Liên tộc xuất hiện một vụ tai tiếng động trời. Trưởng tộc đem lòng yêu thương yêu nữ Ma tộc, còn sinh ra một người con gái. Hai trăm năm sau, người con gái ấy từ trong hoa sen tu thành hình người, và mang theo Mê hoặc nhãn có khả năng hủy thiên diệt địa. Chính vì lý do này mà cô bé bị người trong tộc Lam Liên xa lánh, cuối cùng không còn cách nào đành phải bỏ trốn về Ma vực. Thế nhưng, ngày tháng ở Ma giới cũng chẳng dễ dàng gì, thậm chí mấy lần cô bé suýt chết dưới tay yêu thú. Song cô ấy nhất định không bỏ cuộc, không ngừng tu luyện pháp thuật tự thân, cuối cùng đã thành công trong việc thống nhất Ma giới vào năm thứ một trăm kể từ ngày tới Ma vực, và trở thành nữ vương Ma vực đầu tiên thời Thượng cổ”.

“Chuyện ngươi kể có phải về Mị Gia, hỗn liên đời thứ nhất được ghi chép trong Thiên thư không?”, Hàn Cổ Liên nhíu mày thắc mắc.

“Đúng, đó là mẹ cô.”

“Sao có thể?” Trong thoáng chốc, Cổ Liên kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Bà ấy… bà ấy là mẹ ta?”.

“Đúng, bà ấy là mẹ cô. Đây chính là đoạn ký ức đã bị Như Lai phong ấn của cô.” Người đàn ông quay người, chỉ vào dấu hoa sen đang từ từ xuất hiện trên trán Cổ Liên: “Để cô không nhớ ra, Phật giới đã dùng phép thuật cao nhất xóa đi những chi tiết thực sự về mẹ cô, đóa hoa sen trên trán cô chính là bằng chứng”.

“Vì sao bọn họ muốn giết… bà ấy”, Hàn Cổ Liên lắp bắp, không sao gọi được tiếng “mẹ”.

“Bởi cha cô là vị tôn giả tối cao của Phật giới nên họ không thể để mẹ cô sống trên đời, làm ô danh Phật giới trên Thiên đình, cũng vì chỉ có mẹ cô chết đi… bọn họ mới có thể đem cô về Tây Thiên.” Đôi mắt vàng bỗng lóe lên tia hận thù lạnh lẽo, người áo thiên thanh căm giận nhìn về phía Tây Thiên: “Hai năm trở lại đây, chẳng phải cô thường gặp giấc mơ kỳ lạ sao? Những gì cô thấy trong mộng chính là phần ký ức rò rỉ ra sau khi ta giải được hai tầng phong ấn, nhưng vì tám năm trước ở Thiên giới, Như Lai đã tăng thêm hàng rào bảo vệ trong đầu cô, nên khi tỉnh lại cô không thể nhớ được ký ức đó nữa”.

“Tám năm trước, vụ việc của Tuyết Ly…” Một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu, Hàn Cổ Liên vội chụp lấy người đàn ông: “Vết thương ở vai ta lần đó do ngươi chữa, đúng vậy không?”.

“Ha ha… Đúng vậy, hơn nữa ta đã giết Tường Vi tiên tử vì cô ta dám cả gan sát thương cô”, người áo thiên thanh mỉm cười rồi đột nhiên đẩy Cổ Liên ra.

Đúng vào lúc đó, một ánh điện nhanh như chớp xẹt qua, đánh trúng vào chỗ họ vừa đứng.

“Thật không hổ danh Dao Hoa cung chủ của Thiên giới, quả nhiên pháp lực cao cường. Chỉ là đánh trúng ta thì chẳng sao, chứ nhỡ Liên Liên mà bị thương, ngài sẽ hối hận đó.” Người áo xanh lùi lại phía sau mấy bước giữ thăng bằng, đôi mắt ánh lên vẻ cợt nhả pha lẫn khen ngợi hướng về phía chàng trai tuyệt đẹp vừa phi như chớp đến cạnh Cổ Liên.

“Ngươi chính là kẻ đứng sau màn kịch? Vì sao lại gài bẫy Cốc Liên tàn nhẫn như vậy?” Đôi mắt phượng của Hạo Đan trừng trừng đầy giận dữ nhìn thẳng vào thủ phạm của tất cả tấn bi kịch đã xảy ra.

“Cung chủ chẳng phải đã rõ nguyên nhân từ lâu rồi sao? Hiện tại Thiên giới các ngài không phải đều giấu mỗi mình Liên Liên ư?” Cố ý nhấn trọng âm vào chữ “giấu”, người đàn ông thỏa mãn thấy vẻ mặt Cổ Liên trong thoáng chốc đã trở nên sắc lạnh: “Ngài biết đấy, ta muốn giải ấn của Như Lai, nhưng muốn vậy thì chỉ có cách duy nhất là để nộ khí của Liên Liên tự giải phong ấn. Thế nhưng Liên Liên trước giờ vô dục vô cầu, chứ đừng nói tới nộ khí…”.

“Cho nên ngươi mới thông đồng với Nhẫm Nhiễm lẻn vào Dao Hoa cung giết chết Nhạc Mai Song, tiếp đó dùng Mê hoặc nhãn khống chế thần trí cô ta, để trước khi chết cô ta vu cáo cho ta là hung thủ”, Cổ Liên cười nhạt, ngữ khí lạnh băng suy luận mọi chuyện.

“Phân tích rất tốt, chính vì phải chịu khổ suốt bảy kiếp, nên cô mới giải được tầng phong ấn thứ nhất vào kiếp thứ tám, tầng thứ hai ta đã giải giúp cô tám năm trước. Ba tầng còn lại, ta có thể giải ngay mà chẳng phí chút sức nào, nhưng cô yên tâm, hôm nay ta sẽ không động thủ. Cô cứ ở đây chơi thoải mái vài ngày với Hạo Đan, đợi Thanh Lệ phục thù xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Được rồi, tạm biệt!” Ánh sáng bạc thoắt cái lóe lên, người đàn ông nhanh chóng biến mất.

“Đợi đã!” Hạo Đan giật mình định đuổi theo nhưng bị Cổ Liên túm tay áo giữ lại.

“Cung chủ, hắn nói thật không? Các ngài đã biết mục đích thật sự của hắn từ lâu rồi phải không?”

“Đúng, tám năm trước lúc hắn giải được tầng phong ấn thứ hai, Phật Tổ vì sự an toàn của cô mà bất đắc dĩ tăng thêm một hàng rào bảo vệ.” Khẽ thở dài, Hạo Đan kể lại với Cổ Liên về sự việc xảy ra năm đó.

“Nói như vậy chắc Như Lai đã biết người đó bắt đầu hành động xung quanh Cốc Liên, nên mới phái ngài xuống trần coi chừng tiểu tiên.”

“Đúng.”

“Được! Một vài việc đã chẳng có cách nào thay đổi, vậy tiểu tiên nhất định phải biết sự thật hồi đó!” Một chưởng tàn bạo đánh tan hàng rào bao quanh cây cầu trúc, đôi mắt Cổ Liên ngùn ngụt nộ khí…

10 Quỷ trong giấc mơ – Kỳ lạ ở hiện thực

Trong phòng khách rộng lớn, Nhạc Mộ Thạch đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, ôm thi thể đã lạnh ngắt từ lâu của người yêu trong lòng, những dòng máu đen đặc chầm chậm chảy ra từ thất khiếu làm lem bẩn gương mặt vốn xinh đẹp rực rỡ của Vu Nhã.

“Bố, chẳng hiểu sao điện thoại trong nhà từ trưa đến giờ không thể gọi được, theo con, ta nên lái xe ra phía chân núi báo cảnh sát.” Lúc đó, cậu con trai lớn Nhạc Mai Thành của Nhạc Mộ Thạch vừa bất lực quay đi quay lại cái điện thoại vốn đã trở nên vô dụng, vừa an ủi người cha đã chìm đắm vào trầm cảm nặng nề.

“Đúng đấy bố ạ, chúng ta mau mau rời khỏi nơi đây.” Nhạc Mai Sương từ nãy vẫn trốn sau lưng Diệp Thanh Lệ ló nửa đầu ra, nhưng khi ánh mắt vô tình quét qua thi thể khủng khiếp kia thì run lẩy bẩy trốn biệt trở lại.

“Tiểu Thành! Con, Thanh Lệ và Tiểu Sương xuống núi trước đi.” Khẽ cúi đầu nhìn người tình mình đã từng yêu tha thiết, Nhạc Mộ Thạch đau lòng khép mắt: “Đến chân núi báo cảnh sát trước, sau đó quay lại đón Tiểu Vi và bạn của nó”.

“Còn bố thì sao? Bố không đi cùng chúng con ạ?” Nghe ra ý khác trong câu nói của Mộ Thạch, Nhạc Mai Thành vội vã hỏi lại.

“Bố? Không cần đâu, bố phải ở đây… cạnh cô ấy…” Ôm ghì thân thể lạnh lẽo của Vu Nhã, đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông đã chẳng còn ánh lấp lánh thường thấy: “Trước giờ các con đều cho rằng lâu nay bố ham muốn nhan sắc của cô ấy nên mới kết hôn với cô ấy. Thực ra các con đâu biết tình cảm của bố dành cho cô ấy chân thành và sâu sắc đến nhường nào”.

“Bố…”, Nhạc Mai Thành dường như vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Nhạc Mộ Thạch xua tay ngăn lại.

“Không cần nói gì nữa, đi nhanh về nhanh! Vi Vi và bạn nó còn đang đợi các con kia kìa”

“Vâng! Thanh Lệ, Tiểu Sương, chúng ta đi thôi!” Quay đầu gọi bạn và em gái, Nhạc Mai Thành rảo bước về phía gara…

Nhưng vào thời khắc anh vừa đặt chân qua cánh cửa nhà để xe, bất chợt “bùm” một tiếng lớn, cả khu nhà để xe nổ tung thành một đống gạch vụn, khói đen nồng nặc ngút trời, tỏa hơi nóng hừng hực.

“Tiểu Thành!” Chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho việc chứng kiến đứa con trai độc nhất của mình bị nổ tan tành xác pháo ngay trước mặt, Nhạc Mộ Thạch mắt đỏ ngầu, hất thi thể trong lòng sang một bên, lao về phía đám cháy: “Tiểu Thành! Con ở đâu? Trả lời bố đi, con mau ra đây!”.

“Chú Nhạc, nguy hiểm lắm. Không được vào!” Sau lưng, Diệp Thanh Lệ giữ chặt người đàn ông đã gần như phát điên, kéo về chỗ an toàn: “Chú Nhạc, xin bớt đau buồn. Cháu e rằng A Thành đã…”

“Anh…” Phía ngoài cửa, Mai Sương bị tiếng nổ chát chúa bất ngờ dọa cho mất hồn mất vía, chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất. Cô không ngờ Diệp Thanh Lệ lại dùng phương pháp tàn nhẫn đến thế để giết Nhạc Mai Thành.

“Tiểu Sương, dìu bố về phòng nghỉ chút đi, mọi việc ở đây giao cho anh được rồi.” Dường như nhận thấy sự dao động trong lòng Nhạc Mai Sương, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia lạnh lùng.

“Ừ… em biết rồi.” Do dự đỡ người bố đang đau buồn quá sức dậy, nước mắt lưng tròng, Mai Sương đi thẳng lên tầng hai, thậm chí không dám quay đầu nhìn.

“Ha ha… Đây mới chỉ là màn mở đầu thôi! Tiếp theo sẽ đến phần các ngươi.” Bóng hai cha con họ Nhạc vừa khuất sau chỗ rẽ cầu thang, khóe miệng Thanh Lệ nhếch lên một nét cười tàn độc, rồi quay người khẽ vẫy tay. Đám cháy lớn trước mặt và cả ngôi biệt thự trong chốc lát bỗng biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một hang rắn ngập ngụa những con rắn lớn đủ màu sắc quấn vào nhau. “Các ngươi nghe đây! Trừ mấy người trong phòng tiểu thư Cốc Liên, tất cả đám người trong động này các ngươi cứ thưởng thức thoải mái. Có điều trước đó ta muốn để cặp cha con đang khiếp hãi kia nếm mùi tuyệt vọng cuối cùng, nên ta cần các ngươi giúp đỡ!” Chàng trai đưa tay nhẹ nhàng vỗ về những con mãng xà đang nũng nịu quấn chặt quanh thân thể mình, ánh mắt tỏa ra nét dịu dàng yêu thương mà loài người vĩnh viễn không thể lý giải…



Nằm yên trong đám sương màu trắng, thỉnh thoảng thân thể Nhạc Mộ Thạch lại run lên nhè nhẹ, bên tai vọng tới tiếng xình xịch mơ hồ, gợi nhớ đến hình ảnh đoàn tàu hỏa lao nhanh vun vút.

Đợi đã, tàu hỏa? Cảm thấy kỳ lạ, Nhạc Mộ Thạch nghi hoặc mở choàng mắt. Quả thật trước mặt ông đúng là khung cảnh trong toa của một đoàn tàu hỏa, nhưng có thể nhận ra nó không phải là tàu hỏa của thời hiện đại. Bởi bất kể cửa ra vào, cửa sổ hay ghế ngồi đều mang phong cách thời Dân quốc xa xưa mà ông vẫn thấy trên ti vi.

“Này! Tỉnh rồi à!” Vào lúc Mộ Thạch đang xem xét mọi thứ xung quanh, bất chợt một giọng hào sảng bỗng vang lên bên tai khiến ông giật mình, vội vã quay lại nhìn. Trên chiếc ghế sau lưng ông, người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi chễm chệ, tay cầm bình rượu từ từ rót vào miệng.

“Xin hỏi, chuyến tàu này đến đâu vậy?”, Nhạc Mộ Thạch ngồi dậy trước mặt người đàn ông nọ, không rời mắt khỏi bạn đồng hành duy nhất trong toa tàu này.

“Chuyến tàu này đi từ Bắc Bình tới Bao Đầu. Tôi đã ngồi lâu lắm rồi, cũng hơi chán.” Người đàn ông đối diện đặt bình rượu trong tay lên bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Đúng là ngồi xe lửa chẳng có gì vui. Trước kia hồi còn kinh doanh ở nước ngoài tôi cũng thường ngồi xe lửa.” Ông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của người đàn ông.

“Vậy tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé, được không?” Không đợi Mộ Thạch trả lời, người đàn ông bắt đầu ngay: “Chuyến tàu này chạy trên tuyến đường sắt duy nhất nối liền Bắc Bình với Bao Đầu. Hồi ấy mấy người phục vụ tàu chúng tôi cũng đi chuyến này, kết quả đã xảy ra một chuyện không ngờ đến”.

“Chuyện gì vậy?” Ông hỏi, có phần hiếu kỳ.

“Lần đó cùng đồng hành với chúng tôi còn có một cậu học việc tên Nhạc Tiểu Thạch, chúng tôi đều gọi cậu ta là Tiểu Nhạc. Cậu ta rất thích uống Thiêu Đao Tử do mẹ tôi nấu.” Người đàn ông cười khẽ, như chợt nghĩ đến chuyện gì vui: “Tôi nhớ lúc đó còn mang một bình rượu nấu mà, anh không biết dáng điệu của tên tiểu quỷ háu ăn ấy đâu, hài lắm!”.

“Có phải bình rượu này không?” Mộ Thạch cầm bình rượu trên bàn lên ngửi cẩn thận: “Quả nhiên là rượu ngon. Thế sau đấy thì sao?”.

“Thật ra lần đó là sai lầm của tôi, rõ ràng biết cậu nhóc tửu lượng không tốt mà còn để cậu ta uống, kết quả là thằng bé uống say rồi gây ra một tai họa tày trời.” Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên trầm tư, như thể đang hồi tưởng lại mọi chuyện.

“Rốt cuộc là tai họa gì?” Ông nôn nóng hỏi dồn, một dự cảm chẳng lành đột nhiên tràn đến.

“Cậu ta lái tàu đâm nát một con rắn cực lớn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy con rắn nào dài đến thế. Lúc đó thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng xương gãy răng rắc khi bánh tàu nghiến qua thân thể nó. Bắt đầu từ đó, chỉ trong một đêm lần lượt tám người phục vụ tàu chúng tôi đều gặp nạn chết một cách kỳ lạ trên đường ray. Không ai biết họ xuống tàu bằng cách nào, cũng chẳng ai hay vì sao họ lại nằm trên đường ray phía trước. Người cuối cùng chết là Tiểu Nhạc, toàn thân cậu ta bị tàu hỏa nghiến nát, rất khủng khiếp!” Người đàn ông quay đầu ảm đạm nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt người nghe: “Từ hôm ấy trở đi, chúng tôi không bao giờ rời khỏi toa tàu này nữa, như anh đang nhìn thấy đây, đoàn tàu chúng tôi làm việc cho đến tận bây giờ vẫn chưa tới được đích cuối là trạm Bao Đầu”.



“!” Thốt nhiên giật bắn mình, Nhạc Mộ Thạch ngồi bật dậy. Đưa tay quệt mồ hôi lạnh vã trên trán, ông mới ý thức được hóa ra những gì mình vừa thấy chỉ là một “giấc mộng Nam Kha”[3].

[3] Trong tiếng Hán, thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha” được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một mơ ước viển vông không thể thực hiện được. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết Tiểu sử Nam Kha Thái Thú của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc.

Vừa kéo chăn ra định bước xuống giường, khóe mắt ông bất chợt quét qua món đồ đặt bên cạnh. Đó là chiếc bình rượu cũ, hoa văn trên thân bình đã bị thời gian bào mòn đến gần như không còn thấy gì nữa, chỗ miệng bình màu đen in hằn một vết nứt hình chữ V, giống như thông điệp không lời nói, báo cho ông về một sự thật tàn khốc.

Đúng vậy! Đó chính là chiếc bình mà ông đã thấy trong giấc mơ khi nãy, nhưng vì sao nó bỗng xuất hiện ở đây? Từ từ nhớ lại những chi tiết trong giấc mộng, tay ông bất giác chạm tới chiếc bình màu đen.

Đột nhiên, ông rụt tay lại, kinh hoàng nhìn chằm chằm mép bình. Rõ ràng như thể vọng ra từ chính trong đầu ông, một tiếng kêu thét nghe như bị nghẹn lại trong cổ họng không sao thoát ra nổi, liền đó một khuôn mặt hết sức quen thuộc dần xuất hiện ngay sát ông. Khuôn mặt này, lúc chiều vẫn còn gọi ông một tiếng “bố” vậy mà giờ đã biến thành con quái vật đầu người mình rắn bị nhốt trong chiếc bình nhỏ hẹp.

“Cứu với!” Cuối cùng, vốn đã trải qua quá nhiều chấn động tâm lý, vừa nhìn thấy con quái vật với cái lưỡi đỏ chót đang thè ra thụt vào trong miệng, Nhạc Mộ Thạch không chịu được thêm nữa, vội vã quay người chạy thẳng ra cửa.

Sau lưng ông, con rắn mang khuôn mặt của Nhạc Mai Thành lắc lư thân thể to lớn, từ từ bò theo hướng người đàn ông thất kinh vừa bỏ chạy…

11 Mê cung ảo tưởng đáng sợ

Quay về ngôi biệt thự, Cổ Liên và Bạch Hạo Đan bỗng giật mình bởi quang cảnh trước mắt. Tòa biệt thự sang trọng hào nhoáng phút chốc đã không cánh mà bay, thay vào đó là một hang lớn lổm ngổm hàng vạn con rắn xoắn xuýt khắp nơi. Chúng đang uốn éo thân thể chất chồng lên nhau men theo vách đá cố gắng trườn lên trên, những cái lưỡi chẻ đôi đỏ lòe điên cuồng thò ra thụt vào chẳng khác nào muôn vàn tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

“Úy Úy, muội ở đâu?” Giữ mình lơ lửng trên không trung, Cổ Liên cuống quýt tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Lam Úy.

“Tỷ tỷ, muội ở đây, ở đây!” Giọng nói quen thuộc vọng vào tai, ánh mắt Cổ Liên dừng lại trên đỉnh hang. Một tấm màn màu xanh lam đột nhiên mở ra, để lộ chiếc giường trên đó Nhạc Vi vẫn đang ngủ say, bên cạnh, Lam Úy ngồi bệt trên sàn, vẫy tay ra hiệu với vẻ mặt thất kinh hồn vía.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”, Cổ Liên xuyên người qua tấm màn xanh, nhanh chóng sà xuống bên Lam Úy: “Trong lúc ta đi đã xảy ra chuyện gì?”.

“Muội cũng không biết nữa.” Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mang vẻ khổ sở, rõ ràng chẳng hiểu gì về tình hình đang diễn ra: “Sau khi tỷ đi, muội vẫn luôn ở trong phòng canh chừng Nhạc Vi. Một lúc sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn, rồi chẳng hiểu sao nơi đây tự nhiên biến thành hang rắn. Muội sợ quá, tỷ mà còn chưa về, muội sẽ đem theo Nhạc Vi đi trước đấy”.

“Vậy sao? Con rắn đó đang chơi trò gì thế này?”, Cổ Liên nhíu mày, đột ngột quay người vút lên không trung: “Diệp Thanh Lệ, ra đây cho ta! Ta có chuyện muốn nói”.

“Ha ha… Không biết tiểu thư có gì dạy bảo?” Ánh sáng màu lục lóe lên, chàng trai cao lớn khôi ngô xuất hiện giữa không trung, nở nụ cười cợt nhả, rồi bỗng đổi thành lạnh lùng khi nhìn thấy Bạch Hạo Đan: “Dao Hoa cung chủ? Không biết ngài có công chuyện gì ở đây?”.

“Đây chính là quân sư của nguyên Vực chủ Mị Gia trong truyền thuyết, Thanh Xà công tử - Diệp Thanh Lệ?” Có phần kinh ngạc, Hạo Đan nhìn chằm chằm chàng trai đang từ từ hạ xuống: “Tương truyền Thanh Xà công tử thời Thượng cổ trong lúc chinh chiến hành tung xuất quỷ nhập thần, không thể dò đoán, xem ra người đời nói quá lên rồi. Chỉ là tại hạ không hiểu, người nhà họ Nhạc đều là hạng phàm phu tục tử, sao lại gây thù chuốc oán với công tử được?”.

“Ha… Cung chủ quả thật danh bất hư truyền, phong thái thanh lịch, duyên dáng phi phàm. Theo ta thấy thì trời đất này có thể sánh vai với Cốc Liên tiểu thư nhà chúng ta cũng chỉ mình ngài.” Nợ nụ cười gian xảo nhìn về phía Cổ Liên thần sắc đang dần trở nên u ám cách đó không xa, Thanh Lệ cuối cùng cũng không đùa cợt nữa, trưng ra vẻ mặt lạnh như băng: “Đúng vậy, người Nhạc gia đều là đám phàm phu tục tử, nhưng bọn chúng đáng chết. Tất cả những kẻ dám cả gan chọc giận Thanh Xà công tử ta đều phải chết không toàn thây!” Đôi mắt lóe lên những tia oán độc sâu sắc, chàng trai quay phắt người, từ phần eo trở xuống biến lại nguyên thành mình rắn. Khoảng giữa phần đuôi và thắt lưng lộ rõ một vết sẹo dài to tướng trông thật khủng khiếp: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là nguyên nhân ta muốn bọn chúng phải chết. Năm đó ta trải qua kiếp nạn, giữa đường mất pháp lực. Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát chờ phục hồi lại, nhưng tiền kiếp của tên Nhạc Mộ Thạch kia lại dám lái tàu nghiến thẳng qua người ta. Tuy được bạn bè giải cứu kịp thời, bảo toàn mạng sống, nhưng công phu tu hành của ta bị hao hụt tới hai vạn năm. Các ngươi nói ta có thể không hận bọn chúng sao?”.

“Nhưng công tử hoàn toàn có thể báo thù Nhạc Mộ Thạch trong tiền kiếp cơ mà, sao phải đợi đến bây giờ?” Mở tròn đôi mắt nghi ngờ, Lam Úy nấp sau lưng Cổ Liên hiếu kỳ hỏi.

“Ha ha… trí óc của Liên hoa yêu cốt quả không tệ. Vấn đề là đơn giản như thế sao hả giận?” Chĩa cái nhìn kỳ dị về phía Lam Úy, gương mặt Thanh Lệ lộ rõ nụ cười đắc ý: “Ngươi tưởng bọn họ sẽ có kết cục tốt sao? Khi cứu ta, bạn bè ta đồng thời cũng lần lượt tiêu diệt bọn chúng, từng đứa một. Nhưng dù sao đó chẳng phải do tự tay ta báo thù, những oán hận này không được xả nên…”.

“Nên công tử liền tìm đến chuyển kiếp của họ, tiếp tục báo thù”, Cổ Liên đứng bên cạnh lạnh lùng tiếp lời.

“Đúng thế, ta đã thề phải khiến nhà bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn. Rồi trời cao có mắt, năm đó Nhạc Tiểu Thạch lại đầu thai làm con của em trai hắn. Như vậy là Trời đã có ý tuyệt diệt gốc rễ Nhạc gia, ta chỉ thuận theo thiên mệnh mà thôi. Sao, có phải Dao Hoa cung chủ muốn ngăn cản?”, chàng trai mỉm cười nhìn Bạch Hạo Đan vẻ khinh thị.

“Nhiệm vụ của ta lần này chỉ là bảo vệ Cốc Liên, còn những người phàm kia, ta chẳng cần quan tâm. Bọn họ có thiên mệnh của mình, ta tuyệt đối không can dự vào số mệnh của kẻ khác.”

“Được! Cung chủ cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, có câu này của ngài, ta yên tâm rồi. Cứ để bọn họ lạc trong mê cung ảo tưởng của ta tàn sát lẫn nhau, mà thưởng thức niềm khoái cảm do nỗi tuyệt vọng mang lại đi!” Nheo đôi mắt lại, bàn tay chàng trai chỉ xuống phía dưới, nơi có hai kẻ lọt giữa hang rắn đang không ngừng chạy tại chỗ trong nỗi kinh hoàng…



Nhạc Mai Sương sợ hãi cố gắng chạy về phía trước. Mồ hôi ròng ròng thấm ướt toàn thân, nhưng cô không chút mảy may chú ý, chỉ nghĩ chạy sao cho thật nhanh, chạy không ngừng nghỉ. Bất chợt cô tuyệt vọng dừng lại, phía trước xuất hiện một bức tường trông rất quen thuộc bít kín lối đi giống như những gì cô đã lo sợ.

“Bố, anh Thanh Lệ, mọi người đâu rồi?”, Nhạc Mai Sương hét lớn như sắp khóc rồi đổ sụp xuống nền đất không chút sức lực: “Mọi người mau đến cứu con, đây là nơi quái quỷ nào thế này?”.

Khóc không thành tiếng, Mai Sương có chết cũng không bao giờ nghĩ đến tòa biệt thự mới hơn một giờ trước vẫn nằm nguyên đó mà giờ đã biến thành một mê cung không lối thoát? Mới một giờ trước, sắp xếp xong cho người bố đang đau thương tột độ, cô từ phòng đi ra thì phần hành lang vốn rất ngắn đột nhiên trở nên dài hun hút. Mới đầu vẫn chưa nhìn ra điều dị thường, cô bước từ từ về phía trước. Nhưng mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua mà lối xuống cầu thang đáng lẽ phải xuất hiện từ lâu vẫn chẳng thấy tăm hơi. Cuối cùng cô cũng cảm thấy kỳ quặc, định quay lại nhưng cả hai phía trước sau đều chỉ là hành lang dài hun hút, không có bất kỳ thứ gì khác!

“Soạt, soạt, soạt…” Đúng lúc đó, sự yên tĩnh của cầu thang bỗng nhiên bị phá vỡ bởi muôn vàn âm thanh ma sát nhẹ. Tiếng động gợi Mai Sương nghĩ đến con rắn đang lang thang kéo lê thân hình to lớn đầy vẩy của mình trên sàn nhà, từ một ngã rẽ không xa nào đó đang chầm chậm di chuyển về phía mình.

“Ai… có ai ở đó không?” Vội vã đứng dậy, ánh mắt Nhạc Mai Sương trở nên bấn loạn, đôi tròng mắt nhìn không chớp về phía tiếng động đang ngày càng gần.

“Tiểu Sương, con không ra được sao? Nào, để cô giúp con nhé!”, giọng phụ nữ dịu dàng bất chợt cất lên, có thứ gì rất to trượt ra khỏi góc tường phía trước.

“Á…” Một tiếng thét khủng khiếp phá tan không gian yên tĩnh, Nhạc Mai Sương quay người, điên cuồng lùi về phía sau tìm lối thoát. Sau lưng Mai Sương, Vu Nhã đầu người mình rắn đang dang đôi tay xám ngoét hướng tới phía cô với những tràng cười vui vẻ…



Khi Diệp Thanh Lệ xuất hiện trước mắt Nhạc Mai Sương thì cô đã mấp mé bờ vực suy sụp. Siết chặt cánh tay người yêu, cô như người chết đuối vớ được cọc, nhất định không chịu buông ra.

“Anh Thanh Lệ, anh đi đâu vậy? Em sợ quá, tưởng không ra được nữa.” Mai Sương sà vào lòng người tình, những giọt lệ tủi thân bất giác tuôn trào.

“Tiểu Sương, cô rất yêu tôi phải không?” Lạnh lùng cúi xuống nhìn mỹ nhân đang dựa vào ngực mình, lời Thanh Lệ chẳng chút hơi ấm: “Tiếc rằng… người tôi yêu không phải là cô”.

“Anh bảo sao?” Như tiếng sét đánh giữa trời quang, Nhạc Mai Sương kinh ngạc, chỉ biết đứng nguyên tại chỗ: “Anh bảo anh… không yêu em?”.

“Đúng, tôi không yêu cô”, chàng trai cười khinh bỉ, đẩy mạnh Mai Sương ngã lăn xuống đất: “Cô quen thói bướng bỉnh ngang ngược, mà tôi bình sinh ghét nhất loại con gái như thế”.

“Không thể nào, anh nói dối.” Đờ đẫn, Nhạc Mai Sương cất tiếng yếu ớt như chỉ để mình nghe. Không dễ dàng bỏ cuộc, cô ngước nhìn Diệp Thanh Lệ cao lớn: “Anh nói dối! Lần nào đến nhà em, anh cũng nhìn em tình tứ yêu thương đến thế, ánh mắt đó chỉ có thể xuất hiện khi nhìn người yêu! Anh từng nói chỉ cần những kẻ chướng mắt biến mất, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sao giờ anh lại trở mặt? Vì sao?”.

“Do cô hiểu nhầm đấy chứ”, chàng trai cười phá lên, ánh mắt lại càng lạnh băng: “Là cô cứ thích tự lừa dối mình, cho nên không hề nhận ra từ đầu đến cuối trong mắt tôi chỉ có Nhạc Vi, chứ chưa bao giờ có cô”.

“Em không tin! Em làm bao nhiêu việc như vậy, đến giết người cũng chẳng từ, tất cả cũng chỉ vì muốn được ở bên anh, sao giờ anh lại không thừa nhận mọi chuyện chứ?”

“Hừ, giết người là cô hoàn toàn tự nguyện, tôi đâu có ép. Lẽ nào cô không biết tự tư duy sao? Không biết việc gì nên làm, việc gì không nên sao?” Cười giễu cợt và rời mắt khỏi Nhạc Mai Sương đang ngây người, ánh mắt tăm tối của Thanh Lệ chuyển đến phía cuối hành lang: “Nhưng mà Tiểu Sương, chắc cô đã từng nghe câu ‘Thiện có thiện báo, ác giả ác báo’ chứ? Lúc giết Vu Nhã, cô có bao giờ nghĩ đến rồi một ngày linh hồn cô ta sẽ quay về tìm cô không? Xem kìa, báo ứng của cô đang đến đấy”.

Cùng với tiếng cười băng lạnh của Diệp Thanh Lệ, một đuôi rắn đen sì vừa to vừa dài bỗng từ đâu thò ra sau lưng Nhạc Mai Sương, rồi bắt đầu cuốn quanh chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo của cô.

“Á…” Một tiếng gào vang lên, cái đuôi thô đen dần siết chặt lại, Nhạc Mai Sương trợn tròn mắt như vẫn không tin hình ảnh người yêu đang tựa mình vào góc tường xem trò vui trước mắt: “Diệp Thanh Lệ, vì sao anh… vì sao anh không cứu em, anh… khụ khụ… anh có còn nhân tính không?”.

“Nhân tính? Ha ha ha… Cô lại nói đến nhân tính với tôi à?”, Thanh Lệ phá lên cười, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì thú vị lắm: “Thành thật nói cho cô biết, ta vốn dĩ chưa bao giờ là người, nên làm sao có nhân tính được”. Cùng với câu nói đó, toàn thân chàng trai bỗng phát ra ánh sáng màu lục, lập tức một con rắn xanh lá trúc cực lớn xuất hiện trước mặt cô gái, thân hình dài đến mười mấy mét vươn thẳng lên cao, đôi mắt xanh lè cuộn lên tầng tầng lớp lớp ánh băng lạnh.

“Anh…” Kinh khiếp há hốc miệng, Nhạc Mai Sương chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng pha lẫn cơn nghẹt thở, cảnh cuối cùng lọt vào ý thức cô là cái lưỡi đỏ tươi của con rắn xanh cùng con dao nhọn trong tay Vu Nhã đã biến thành quái vật vung lên trên đầu mình…



Cùng lúc đó, phía bên kia của ảo tưởng, Nhạc Mộ Thạch bị dồn vào thế tuyệt vọng. Trước mặt là con rắn quỷ mang khuôn mặt Nhạc Mai Thành, sau lưng là bức tường sừng sững lạnh lùng vô cảm. Hai thứ mới nhìn tưởng như chẳng hề có chút liên quan ấy lại đang chặt đứt hoàn toàn con đường sống cuối cùng của ông.

“Nếu… nếu con thật sự là Tiểu Thành thì hãy tha thứ cho bố! Bình thường bố vẫn thương anh em con nhất, chẳng có lý do gì con lại đi hại bố, phải không?” Cố trấn tĩnh, Nhạc Mộ Thạch làm bộ mặt vui vẻ để xoa dịu con yêu quái đáng sợ kia: “Tránh đường ra được không? Để bố qua đi mà!”.

“Hừ! Ông thương nhất chính là bản thân ông thì có”, con rắn cười quỷ dị, lúc lắc cái đuôi dài thượt của mình: “Để cưới tiện nhân Vu Nhã, ông đã lên kế hoạch vu oan giá họa hòng bỏ mẹ tôi, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng mẹ tôi lại thật sự đem lòng yêu thương người đàn ông đó và có con với ông ấy. Đấy là sai lầm lớn nhất của ông, cho nên nhằm giữ thể diện, ông lập tức ly hôn với mẹ. Cuối cùng sau khi mẹ và người đàn ông kia bị bệnh nặng, để được tiếng nhân nghĩa, ông bèn đem đứa trẻ sắp trở thành mồ côi về nuôi. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng chính vì sự ích kỷ của ông mà mẹ tôi mới chết, bây giờ ông lấy quyền gì để yêu cầu tôi tha cho ông?”.

“Tiểu Thành, con nghe bố nói! Những việc trước đây đều là lỗi của bố, con tha cho bố, sau này bố sẽ bù đắp cho mẹ con con, bố xin con đấy!” Chân tay run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, người đàn ông hoảng hốt van xin con quái vật đang nắm mạng sống của mình trong tay.

Bất chợt, từ trong khóe mắt, ông liếc thấy một con dao thái thịt đã sứt mẻ. Tuy bề ngoài nó bị phủ lớp bụi mờ nhưng có vẻ vẫn khá sắc nhọn. Thứ hung khí ấy đang yên lặng nằm ngay cạnh chân ông, mà con quái vật thì hiển nhiên không hề biết đến sự tồn tại của nó.

“Tiểu Thành, con tha cho bố, khi về bố sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho mẹ con con…”, vẫn tiếp tục phân tán sự chú ý của “Nhạc Mai Thành”, tay Nhạc Mộ Thạch lặng lẽ đưa về phía con dao găm bên chân. “Chết đi! Đồ quái vật!”, tay chộp lấy con dao nhọn, người đàn ông bật cả thân người lao đến, cả lưỡi dao cắm phập vào tim “Nhạc Mai Thành”.

“Đồ yêu tinh! Chết đi, chết đi!” Bị dọa đến gần như phát điên, Nhạc Mộ Thạch cuồng bạo tiếp tục vung con dao trên tay, như thể đang phát tiết toàn bộ nỗi sợ hãi kìm nén trong lòng, những nhát dao liên tục xẻ tan nát con rắn quỷ ra thành từng mảnh nhỏ.

“Ha ha ha… Nhạc Mộ Thạch, ông quả là tay sát thủ bẩm sinh đấy.” Vào lúc người đàn ông thở dốc đổ sụp xuống đất, giọng nói giễu cợt bất chợt vọng đến từ khoảng không tối đen phía xa, rồi một chàng trai cao lớn đẹp đẽ nhàn nhã bước tới, cúi nhìn cái xác rắn nát bươm trên đất, nở nụ cười đắc ý.

“Diệp Thanh Lệ!” Nhạc Mộ Thạch kinh ngạc dụi mắt, đứng dậy lùi về phía sau cảnh giác: “Cậu là người hay quỷ? Sao lại ở đây?”.

“Ha ha… Ta không phải người cũng chẳng phải quỷ. Nhạc Mộ Thạch, ngươi ra tay quả thật tàn bạo, đến con gái ruột của mình cũng không bỏ qua!”

“Con gái?” Mộ Thạch khó hiểu đưa mắt theo ánh nhìn của Diệp Thanh Lệ. Trên sàn, cái xác rắn gớm ghiếc khi nãy đã không cánh mà bay, lúc này tan nát nằm đó là thi thể Nhạc Mai Sương với đôi mắt mở trừng đầy ai oán.

12 Giải tầng phong ấn thứ ba

“Tiểu Sương!” Thét lên thất thanh, Nhạc Mộ Thạch nhào tới bên thi thể đứa con gái yêu quý, đôi tay run rẩy ôm chặt cái xác đẫm máu vào lòng, nước mắt vòng quanh gương mặt: “Vì sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà phải chịu báo ứng đến tan cửa nát nhà thế này!”.

“Ha… Nói về nhân quả tuần hoàn, những việc thất đức bản thân ngươi làm ít lắm sao?” Quay người lộ nguyên hình, Diệp Thanh Lệ lạnh lùng nói thêm: “Còn nhớ giấc mộng kia chứ? Tên phục vụ tàu trong đó đã kể gì với ngươi?”.

“Cậu… cậu là… yêu quái à? Cứu với…” Người đàn ông buông bàn tay đang đỡ thân thể con gái, kinh hoàng không ngừng lùi ra sau: “Diệp Thanh… Thanh Lệ… tôi chưa từng đắc tội với cậu, cậu không nên hại tôi!”.

“Thật sao? Vậy hai vết sẹo trên lưng ta do đâu mà có?” Ánh sáng xanh bất chợt lóe lên, cái đuôi rắn to lớn mang theo thù hận quất tới Nhạc Mộ Thạch, đánh cho ông lăn tròn trên sàn rồi va mạnh vào góc tường: “Mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn cho rõ, hai vết thương này đã cướp đi của ta hai vạn năm công phu tu luyện. Ngươi có biết Xà tộc chúng ta tu luyện được một vạn năm đã là rất khó khăn rồi, huống hồ những hai vạn năm! Bây giờ có bẻ vụn ngươi ra cũng khó giải được nỗi phẫn nộ trong lòng ta!”. Cái đuôi rắn xanh lục lại giơ lên cao, đôi mắt màu ngọc bích phát ra những tia tàn bạo độc ác.

“Dừng tay, Diệp Thanh Lệ!” Đúng lúc đó, trong màn ảo mộng vô thanh bỗng vọng đến giọng nói dịu dàng của Hàn Cổ Liên, tà áo lam tung bay, hai thiếu nữ bỗng xuất hiện giữa hư không.

“Sao? Tiểu thư lại không đành lòng, muốn can dự vào việc không phải của mình ư?” Thu lại cái đuôi, đôi mắt của con rắn xanh hiện rõ vẻ sốt ruột: “Rốt cuộc thì cũng là tiên tử lâu năm trên Thiên giới, bất kể phải chịu bao nhiêu ức hiếp, tính thiện trong lòng trước sau vẫn chẳng thể hao mòn nhỉ?”.

“Hừ, ngươi yên tâm. Không phải ta muốn ngăn cản ngươi, nhưng nếu hắn chết như vậy thì Nhạc Vi sẽ ra sao?” Cúi đầu khinh bỉ nhìn người đàn ông đang sợ đến ngây dại, đôi mắt u tối của Hàn Cổ Liên lóe lên tia cười gian xảo: “Nhạc Mộ Thạch, nhìn vào mắt ta đây!”.

“Á!” Vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt Nhạc Mộ Thạch bỗng đập vào đôi mắt đen láy nhấp nháy muôn vàn tia sáng dị thường, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ sự chú ý của ông bị cái thế giới lấp lánh đó thu hút hoàn toàn.

“Ngươi nghe đây, lần này ngươi vốn dĩ muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình, nhưng con trai ngươi Nhạc Mai Thành và con gái lớn Nhạc Mai Sương vì tranh cướp tài sản mà nhân cơ hội xô xát với vợ chưa cưới Vu Nhã của ngươi. Trong khi cãi vã, Vu Nhã nhỡ tay làm đổ ngọn nến, gây ra vụ cháy. Tiếp đó, trong lúc hoảng loạn các ngươi không cẩn thận đã tự nhốt mình trong phòng, kết quả là cả hai đứa con của ngươi và Vu Nhã đều bị lửa thiêu chết, chỉ còn ngươi và Nhạc Vi thoát được. Ngươi cảm thấy khổ sở tuyệt vọng vô cùng, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cả ngôi biệt thự đang dần biến thành tro, nhớ chưa?” Hài lòng nhìn Nhạc Mộ Thạch gật đầu lia lịa, rồi ngã lăn xuống đất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, Hàn Cổ Liên cười nhẹ chuyển ánh mắt sang con rắn xanh to lớn trước mặt: “Công tử thấy sao? Kết cục như vậy được chứ?”.

“Được, đương nhiên là được. Để hắn sống chẳng bằng chết, ngày nào cũng phải chịu nỗi đau giày vò, như vậy còn khiến hắn khổ sở hơn là lấy mạng hắn ngay bây giờ.” Nhàn nhã thè thụt cái lưỡi chẻ, con rắn xanh hồi phục lại hình người: “Vẫn là tiểu thư thủ pháp lợi hại, tại hạ tự hổ không bằng, nhưng còn chuyện Nhạc Vi, cô định tính sao? Dù gì cũng là cô bé mời cô đến mà”.

“Việc đó công tử không cần lo, ta làm gì cũng không bao giờ để lại rắc rối, ta đã đưa vào đầu Nhạc Vi ký ức tương tự, cô bé sẽ chẳng thể nhớ rằng đã mời ta, đương nhiên những điều còn lại của họ trong nhân gian đành phải phiền đến công tử rồi”.

“Ha ha… tiểu thư yên tâm, ta đã thiêu ra tro tòa biệt thự này từ lâu rồi, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thì hoàn toàn không vấn đề gì.” Thanh Lệ cười đắc ý, khẽ khua tay xóa đi kết giới ảo mộng.

“Rất tốt, vậy bây giờ công tử nên nói với ta nơi ở của người mặc áo thiên thanh rồi đấy.” Mắt Cổ Liên nheo lại, ánh nhìn mang chút nguy hiểm chiếu thẳng vào chàng trai đang mỉm cười trước mặt.

“Hiện tại ngài ấy đang ở bên hồ Bích Lam của Hàn Thiên cốc đợi tiểu thư. Nếu cô muốn biết sự thật bị che giấu bao lâu nay, thì hãy đến tìm ngài ấy…” Lời còn chưa dứt, Thanh Lệ đã nhanh chóng vụt sang một bên, tránh được đòn trí mạng đến từ khoảng không: “Dao Hoa cung chủ, kiểu đánh lén này có vẻ như không phải điều mà thần tiên trên Thiên giới nên làm thì phải”.

“Đừng phí lời vô ích! Xà tinh chỉ giỏi mê hoặc lòng người nhà ngươi tưởng ta sẽ đứng mở to mắt mà nhìn các ngươi giải tầng phong ấn thứ ba sao?” Bạch y bay bay, thanh bảo kiếm trong tay Hạo Đan quét tới, thẳng tay ngáng đường Cổ Liên: “Hàn Cốc Liên, nếu hôm nay cô ra khỏi đây một bước, ta sẽ lấy luật Cung để trừng trị cô!”.

“Xem ra Cung chủ không muốn để tiểu tiên biết toàn bộ câu chuyện rồi. Ngài làm như vậy chỉ nói lên rằng Như Lai và Ngọc Hoàng quả thật đã làm điều sai trái, nếu không sao phải tạo nên năm tầng phong ấn!” Nộ khí bất chợt dâng lên, đôi mắt sắc lẹm của Hàn Cổ Liên lóe tia băng lạnh.

“Ha ha ha ha…” Bỗng nhiên, tràng cười dài vang trời rộ lên, một luồng sáng vàng kim từ trên đầu bay vút xuống, bất ngờ chiếu thẳng vào bông sen trên trán Cổ Liên đang chẳng chút đề phòng.

“Tỷ!” Hoảng hốt nhìn Cổ Liên trong thoáng chốc đã mất đi ý thức, Lam Úy từ giữa không trung phóng thẳng xuống phía hang rắn với tốc độ chóng mặt, rồi nhanh chóng bổ nhào tới đỡ và ôm chặt Cổ Liên vào lòng: “Tỷ, tỷ sao thế? Tỉnh lại đi tỷ!”.

“Cổ Liên!” Bắt đầu có phản ứng trở lại, Bạch Hạo Đan vội vã nhào đến, giành Cổ Liên từ tay Lam Úy: “Đáng chết! Đồ yêu vật các ngươi lại đáng khinh như vậy!”.

“Đáng khinh thì đã sao? Tầng phong ấn thứ ba đã được giải, bây giờ có nói gì thêm nữa cũng vô dụng” Ánh sáng màu bạc lướt qua, người mặc áo màu thiên thanh lơ lửng giữa khoảng không phía trên: “Như Lai tự cho rằng mình thanh cao, tưởng là tăng thêm hàng rào bảo vệ, ta sẽ không có cách nào mà không hề biết rằng bao năm qua ta đã luyện thành Ngưng lệ, có thể vượt qua hàng rào bảo bệ tiến vào hóa giải phong ấn. Lần này Như Lai lại bất cẩn rồi, thật là Trời giúp ta!”.

“Ngươi!” Chính mắt nhìn thấy hang rắn đang dần biến mất với hai bóng người đắc ý, Hạo Đan không còn tâm trí để chiến đấu nữa, chỉ biết ôm chặt Cổ Liên, rồi cùng Lam Úy bay tới con đường trở về thế giới loài người.

Kết

Ngôi biệt thự Vân Miễu đã hoàn toàn hóa thành tro qua trận cháy lớn. Lúc nhân viên cứu hỏa đến nơi thì chỉ kịp cứu được Nhạc Mộ Thạch và Nhạc Vi đang nằm bên ngoài đám cháy. Sau khi được các bác sĩ dốc toàn lực cứu chữa, Nhạc Mộ Thạch tỉnh lại, kể với cảnh sát hình sự nguyên nhân dẫn đến vụ cháy kinh hoàng kia. Dựa theo đầu mối mà ông cung cấp, cảnh sát đã tìm kiếm trong đám tàn tích ngôi biệt thự được ba thi thể cháy đen chỉ còn trơ lại bộ xương. Qua giám định pháp y, một thi thể bị tổn thương nghiêm trọng, nghi ngờ rằng trong lúc xô xát bị đâm chết bằng dao nhọn, nhưng do hai người kia đều đã tử vong nên cảnh sát không có cách nào đoán được ai là hung thủ, vụ án được dán nhãn với cái tên “Tranh chấp nội bộ gia đình dẫn đến cháy nổ” và khép lại ở đó.

Vài ngày sau, các kênh truyền thông giải trí lớn nhất Hồng Kông tranh nhau đưa tít bài: “Vì tranh chấp gia sản, hai anh em và mẹ kế xô xát dẫn đến cháy lớn”. Dưới áp lực dư luận, đương sự Nhạc Mộ Thạch chọn cách chuyển sang nước ngoài sinh sống, từ đó rời xa mảnh đất thị phi và ghi dấu bao đau thương này. Tối hôm trước khi họ rời đi, Hàn Cổ Liên nhận được một bưu kiện đặc biệt, bên trong là tấm ảnh chụp chung thân mật và một bài báo cũ nát đã chuyển màu ố vàng.

“Tỷ, muội phát hiện ra gã Diệp Thanh Lệ đó thật sự rất cố chấp, lại còn xuất hiện ở nhà họ Nhạc làm gia sư cho Nhạc Vi nữa.” Nhàn rỗi lăn mình trên giường, Lam Úy cầm tấm ảnh lật đi lật lại: “Thanh Lệ thích cô bé ấy đến thế ư? Sao lúc trước không nhận ra nhỉ?”.

“Ha ha… Thật ra con rắn đó rất hay xấu hổ, trước giờ không quen biểu đạt tình cảm của mình. Thêm nữa, những người có linh hồn trong sáng như tờ giấy trắng giống Nhạc Vi thường rất dễ khiến đám Ma tộc yêu thật lòng”, Cổ Liên cười khẽ, đưa ánh mắt về phía bài báo ố vàng.

“Không thể nào! Tỷ, từ lúc nào tỷ lại hiểu con rắn đó đến thế?” Quay phắt đầu lại, Lam Úy kinh ngạc nhìn Cổ Liên đang lặng đi: “Không phải liên quan đến chuyện phong ấn trong đầu tỷ đã bị giải đến ba tầng đấy chứ?”.

“Cũng có thể. Tuy không hẳn rõ ràng, nhưng dường như ở nơi sâu thẳm nhất trong trí não ta vẫn còn tàn tích của những hình ảnh mơ hồ nào đó.” Đưa tay ra, Cổ Liên từ từ ấn vào thiên linh trên trán mình: “Hoặc đúng như người kia nói, ta thực sự sinh ra ở Ma giới cũng nên!”.

“Aizzz… Lúc rời đi, Hạo Đan cung chủ hình như cực kỳ tức giận! E rằng lần này các vị trên Thiên giới và Phật giới sẽ canh chừng tỷ hai mươi tư tiếng một ngày mất.”

“Kệ họ! Việc phải đến sẽ đến, cho dù là Đại La thần tiên thì cũng chẳng thể vi phạm quy luật này được.” Vứt tờ báo lên bàn, Cổ Liên tựa lưng vào tường khẽ xoa cái bụng lười biếng: “Úy Úy, ta đói rồi, chúng ta đi ăn đêm thôi”.

“Vạn tuế!” Vừa hoan hô vừa lướt theo Cổ Liên, hai người từ từ dần xa phòng ngủ.

Cơn gió mát thổi đến làm lật tờ báo cũ trên bàn, để lộ bài viết: Năm Dân quốc thứ sáu, ngày 27 tháng 11, chuyến tàu thứ 486 khởi hành từ Bắc Bình đến Bao Đầu đã mất tích một cách kỳ lạ ở khu vực tiếp giáp giữa Bắc Bình và Hà Bắc, toàn bộ chín người phục vụ trên chuyến tàu đều mất tích không rõ nguyên nhân. Nếu ai có bất kỳ thông tin gì xin nhanh chóng liên hệ với tòa báo chúng tôi…

/13

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status