Liệp Quốc

Chương 147 - Đều Làm Nhân Chứng

/247


Toàn trường đều kinh hãi ! !

Giờ khắc này, hơn vài chục ánh mặt, toàn bộ đều đặt lên người vị tướng trẻ tuổi kia!

Sắc mặt của Hạ Á vẫn bình thường, đè nén trái tim đang đập như trống làng, chậm rãi giục ngựa đi về phía kỵ thương đại đế, ngồi trên ngựa cầm ngang trường cung, hơi hạ thấp người, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh: Bệ hạ, Hạ Á phục mệnh!

Một tiễn này của hắn, nếu mà nói về sự chính xác, chỉ sợ những người ở đây, không nói đến bọn quý tộc, chỉ nói đến trọng tướng của ưng hệ, tài bắn cung của mọi người đều hơn hẳn Hạ Á ! Một tiễn của Hạ Á, cuối cùng chỉ cắm vào cổ của con nai đực, đầu tiễn hầu như xuyên phá cái cổ của con nai, máu tươi phun ra, nhưng lại không có trí mạng, con nai này rơi xuống trước đầu ngựa của kỵ thương đại đế, vẫn như cũ chưa có tắt thở, nhẹ nhàng giãy dụa.

Nếu như là cao thủ bắn cung nào khác, dưới một tiễn, đã có thể đem con nai này bắn chết.

Nhưng mà, một tiễn của Hạ Á, lại áp đảo về mặt lực lượng!

Giản đơn mà nói...

Con mẹ nó, quá uy mãnh ! Lực lượng cường đại lại còn không bị cản trở ! !

Trên thân hai cây đại thụ ở xa xa, là hai lỗ thủng to bằng quả trứng gà, hoàn toàn là bị một tiễn bắn thủng ! Dưới lực lượng cực mạnh của cung Tụ Khiếu, một tiễn bắn xuyên hai cây đại thụ, dư lực còn lại, cư nhiên có thể mang một con nai đực to lớn hất bay một khoảng xa như vậy? !

Lực lượng như thế, quả thực chính là quái thai ! !

Một tiễn này tuy rằng không bắn trúng điểm trí mạng, thế nhưng dế nhũi lại áp đảo về mặt lực lượng ! Mũi tên cắm vào cổ con nai, lực lượng ẩn chứa trong đó nhất thời đem xương cổ của con nai hoàn toàn chấn nát ! Cho nên con nai này tuy rằng không chết, nhưng cũng không cách nào có thể giãy dụa đứng dậy, chỉ có thể nằm yên chờ chảy hết máu mà chết !

Hơn vài chục đạo ánh mắt nhìn về phía Hạ Á hoặc là kinh ngạc hoặc là ngưỡng mộ hoặc là đố kị, nhưng mà Hạ Á chỉ trương ra khuôn mặt cương nghị nhìn thẳng vào kỵ thương đại đế, trên mặt của Kangtuosi đại đế lộ ra một vẻ mỉm cười -- nụ cười tuy rằng rất mỏng, thế nhưng lại là tiếu ý phát ra từ trong nội tâm!

Kỵ thương đại đế rất thoả mãn, tiểu tử này, quả nhiên là không làm mất mặt bản thân hắn a.

Đại đế hất hất môi, mấy tên người hầu cung đình ở bên cạnh vội vàng bước tới, cầm lấy đao nhỏ bằng vàng ngồi xuống, một đao cắt đứt cổ họng con nai, hứng lấy một chén máu nai còn nóng hừng hực, sau đó dùng đao cưa đứt sừng nai.

Kangtuosi đại đế lẳng lặng nhìn đám quý tộc ở phía sau, sau đó nhiệt tình cười nói: Hạ Á quả nhiên võ dũng, là một nam nhi tốt của quân đội đế quốc Byzantine chúng ta!

Lúc này, những người biết trước thời cơ, liền mở miệng cười to: Ánh mắt của bệ hạ quả thật siêu phàm ! Hạ Á tướng quân được bệ hạ khen ngợi, sau này phải đem hoài bão hoàn toàn thi triển hết ra, không được phụ lòng mong mỏi của bệ hạ a!

Còn có người cười nói: Thần linh phù hộ, thanh niên tuấn kiệt trong quân đội Byzantine chúng ta liên tục xuất hiện ! Cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ!

Mấy trọng tướng trong ưng hệ đương nhiên là lộ ra vẻ tươi cười hòa khí nhìn Hạ Á, bọn họ sớm đã nghe đến tên của Hạ Á, dù sao mọi người cũng là người trong quân đội, sự thật của việc đánh bị thương Heisiting như thế nào-- tất cả mọi người đều biết rất rõ, cho nên ban đầu cũng không quan tâm nhiều lắm đến Hạ Á, lúc này nhìn hắn lộ mặt, một tiễn nọ tuy rằng không đủ chính xác, thế nhưng lực lượng của cường cung quả thật là kinh người, xem ra không phải loại tiểu tử có tiếng không có miếng, cũng có chút bản lĩnh chân chính đây. Hơn nữa Hạ Á cùng mập mạp Ruhr còn có chó điên Green trong ưng hệ giao hữu rất tốt, hiện tại bệ hạ đã biểu hiện rõ lập trường dương oai cho Hạ Á, như vậy thuận nước đẩy thuyền, cả đám đều cười lớn mở miệng tán thưởng vài câu.

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt rõ ràng sung sướng hẳn lên, nhìn Hạ Á một chút, thấy sắc mặt của tên tiểu tử này không chút thay đổi, không có chút nào bộ dáng đắc chí, trong lòng lại tăng thêm vài phần thỏa mãn.

Tên người hầu đang ở bên dưới dâng lên một chén máu nai, dựa theo lệ cũ, con thú săn đầu tiên, hoàng đế có thể cấp cho bất kỳ hạ thần nào-- về phần ban thưởng cho ai, cái này cũng là có chủ ý! Người được ban thưởng thú săn đầu tiên, thông thường đều là người được hoàng đế trọng dụng nhất, mấy năm trước đây, nếu như công tước Minasi hoặc là mấy công tước khác tham gia vào đại hội săn bắn, như vậy con thú săn đầu tiên thường ban thưởng cho bọn họ. Ngoại trừ công tước Minasi, mấy vị tướng lĩnh bảo vệ xung quanh vương thành, còn có chủ tịch quan hành chính của đế đô cũng đã từng được hưởng vinh quang này.

Nhưng ngày hôm nay thì...

Quả nhiên! Bệ hạ cười nhàn nhạt một tiếng: Con nai này là do Hạ Á săn được, vậy thì ban thưởng cho hắn đi !

Nói xong, bệ hạ nhướng mí mắt nhìn Hạ Á một chút.

Hạ Á vẫn như cũ làm ra bộ dạng vũ dũng hiên ngang quả cảm, không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu, tiếp nhận chén máu nai do tên người hầu đưa tới, cũng không để ý tới mùi máu tanh, ngửa đầu một cái, uống một hơi cạn chén máu.

Máu nai mười phần tanh tưởi, thế nhưng đối với dế nhũi từ nhỏ đã sống trong rừng núi mà nói, một chút tanh tưởi này có đáng là gì ? Ngày tháng ăn sống uống tươi hắn trải qua không ít, huống chi chỉ là một chút máu?

Huống hồ, máu nai đại bổ, Hạ Á uống một hơi hết chén, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lau lau khóe miệng, ánh mắt sáng lên: Tạ ơn bệ hạ!

Các quý tộc ngày hôm nay có mặt tại nơi này, đều là các nhà quyền quý giàu có trong đế đô, hiện tại nhìn thấy tên tiểu tử trẻ tuổi Hạ Á cư nhiên được bệ hạ khen thưởng như vậy, chính là một chuyện mà nhiều năm qua chưa từng xảy ra, trong lòng ngạc nhiên một chút, sau đó âm thầm tính toán: tiểu tử này được bệ hạ coi trọng như vậy, tương lai sẽ rất có tiền đồ! Tuy rằng hiện tại chỉ mang tước vị nam tước, cùng lúc cũng chỉ nắm thực quyền một quận (tước vị chức quyền của dế nhũi tại người thường xem ra là quyền cao chức trọng, thế nhưng đối với đám quý tộc giàu có quyền quý, vẫn như cũ không đáng để nhắc tới), nếu như được bệ hạ coi trọng, lại thuận ý của bệ hạ, bản thân mình đối với tên tiểu tử này lộ ra vài phần thiện ý, không những đối với tên tiểu tử này là một phần đầu tư dài hạn, mà bệ hạ biết được, cũng sẽ đương nhiên lấy làm hài lòng.

Trong lúc nhất thời, cả đám đều tính toán trong đầu, bản thân dế nhũi cũng không hề hay biết, hiện tại hắn đã bị liệt vào danh sách những người cần phải lôi kéo của đám nhà giàu quyền quý.

Hôm nay, tâm tình của kỵ thương đại đế xem ra rất tốt, hình như cũng không biết vì sao, nhìn tên tiểu tử Hạ Á, một thân trang phục mang đầy bản sắc võ tướng, càng nhìn càng thuận mắt, cho nên cử động vừa rồi của hắn đã cấp cho Hạ Á cơ hội dương oai thật to.

Hắn bỗng nhiên hứng thú hẳn lên, bảo người hầu bên cạnh bước tới nhổ lấy thanh tiễn đang cắm trong cổ con nai, hoàng đế cầm lấy thanh tiễn nọ, vừa chạm vào thì có cảm giác nặng trịch, không khỏi có chút hài lòng, lại lần nữa liếc nhìn Hạ Á.

Hắn có biệt hiệu kỵ thương đại đế, cuộc đời nhiều năm binh nghiệp, tuy rằng hiện tại tuổi đã về già, thế nhưng đôi mắt cùng trí óc vẫn không bị thoái hóa ! Thanh tiễn cảm giác nặng trịch, thân tiễn làm bằng thép nguyên chất, mũi tiễn hình tam giác... Một thanh tiễn nặng như vậy, rất cần sức mạnh từ cánh tay của xạ thủ !

Bao năm qua, tham dự đại hội săn bắn đều là con cháu quý tộc, tuy rằng có một ít tên biểu hiện tận lực cũng được bản thân hắn ưu ái, thế nhưng đám con cháu quý tộc tuổi trẻ này, thường ngày sống quá thoải mái, ham rượu mê tiền, xương cốt toàn thân đều ngâm trong son phấn mỹ tửu, sớm đã trở nên mềm yếu! Làm gì còn được nửa điểm phong phạm võ giả? Mấy năm trước đây, mấy tên tiểu tử tuổi trẻ vì muốn tranh giành biểu hiện, cũng không ít kẻ sử dụng tùy tùng làm rối loạn kết quả, mà mấy tên tự xưng là 'thật tài', cũng chỉ là luyện qua một ít kỹ năng qua loa cho có lệ. Tài bắn cung của bọn họ, chuẩn xác thì có chuẩn xác, thế nhưng lại không hề có chút lực lượng công phá nào đáng nói ! Dùng ống trúc làm tiễn, khi bắn ra, trong vòng mười bước sẽ không nhìn ra khác biệt, thế như bay xa hơi một chút, gặp gió thổi qua, thì tiễn sẽ bị xiêu xiêu vẹo vẹo, tài bắn cung như thế, dùng để biểu diễn lấy thưởng thì còn được, chứ ra trận giết giặc... thì tự mình chém đầu cho nhanh.

Kỵ thương đại đế cầm thanh tiễn, bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia tinh mang, hai tay dùng sức gập lại ! 'Ca' một tiếng, dưới lực lượng của hoàng đế, thanh tiễn bị bẽ gãy một phần, chỉ là không hoàn toàn đứt ra làm hai ! Trên mặt hoàng đế thoát hiện ra vẻ thỏa mãn, đem thanh tiễn bị gãy ném xuống đất, nhìn Hạ Á: Tiễn của ngươi, nặng bao nhiêu cân?

Hạ Á có chút tiếc nuối nhìn thanh tiễn đang nằm dưới đất -- Thanh tiễn này có giá trị không nhỏ a ! Nghe câu hỏi của hoàng đế, hắn có chút xuất thần nên sửng sốt, mới nói: Ba cân.

Ba cân? Kỵ thương đại đế cười ha ha : Tốt lắm ! Năm đó khi ta còn trẻ, sử dụng tiễn sắt bất quá cũng chỉ có hai cân mà thôi ! Dừng một chút, hoàng đế liếc mắt ngắm Hạ Á : Ân, ta bẽ gãy thanh tiễn của ngươi, bộ dáng của ngươi hình như rất tiếc của ?

Hạ Á cũng không giấu diếm, dế nhũi giảo hoạt đã sớm làm ra một cái chủ ý: hoàng đế phảng phất như rất thích tính tình ngay thẳng của ta, đã như vậy, ta cũng không cần phải câu thúc nữa. Hắn lớn tiếng nói: Đúng vậy, chế tác của thanh tiễn này không tầm thường, vật liệu chế tạo cũng sang quý. Ta... Ta cũng chỉ có 20 thanh tiễn mà thôi, hôm nay bệ hạ bẽ mất một cây, thế thì... lần sau nếu muốn sử dụng, cũng phải tiết kiệm lại một chút.

Ha ha ha ha! Tốt! Quân nhân thì phải yêu quý binh khí, đây là bổn phận! Hoàng đế bỗng nhiên nhìn thoáng qua thái tử nhất mực im lặng đang ở phía sau-- từ lúc Hạ Á bước ra nhận nhiệm vụ bắn nai, đến lúc kết thúc ca ngợi của mọi người, sắc mặt của thái tử vẫn một mực lãnh đạm, đứng ở một bên, không nói lời nào.

Lúc này hoàng đế liếc mắt nhìn kỹ thái tử, trầm ngâm một chút, mới mở miệng nói: Ta bẽ gãy tiễn của tên tiểu tử nhà ngươi, cũng sẽ cấp cho ngươi một trăm cây giống như thế để đền bù thiệt hại. Hắn nhìn thái tử: Garcia!

Vâng, thưa cha! Garcia ở trên ngựa hạ thấp người xuống, giở tay nhấc chân vẫn như cũ nghiêm cẩn chính xác tới từng phân.

Giám sát chi tiêu trong hoàng cung là do ngươi quản lý, việc này ta giao cho ngươi làm. Hoàng đế thản nhiên nói: Tiễn của nam tước Hạ Á, ngươi cùng hắn thảo luận một chút, sau đó ngươi hãy chế tạo một trăm thanh giống như vậy tặng cho nam tước Hạ Á, còn chi phí, thì cứ tính vào chi phí của hoàng cung.

Nói xong, hoàng đế lại nhìn Hạ Á một chút : Tướng sĩ giết địch, làm thế nào lại thiếu binh khí! Hạ Á, dụng tâm của ta, ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?

Hạ Á đại hỉ, dùng sức đấm ngực, làm ra quân lễ: Cảm tạ bệ hạ đã ban thưởng tiễn !

Ha ! Được lắm, ta ban thưởng sừng nai máu nai cho ngươi, một việc vinh quang như vậy, ngàn vàng khó mua, ngươi cũng không có cảm tạ ta. Bất quá chỉ có một trăm thanh tiễn, nhưng ngươi lại mở miệng cám ơn ! Tốt lắm! Hoàng đế cười ha ha, giục người tiến vào cánh rừng phía trước, đi được vài bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Á, nhiệt tình cười nói: Tiểu tử, đứng ngốc ra làm gì, mau đuổi theo ta !

Hoàng đế công nhiên biểu hiện sủng tín liên tục như thế, là chuyện rất hiếm trong suốt rất nhiều năm qua! Dưới ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của đám quý tộc xung quanh, sắc mặt của Hạ Á không chút thay đổi, giục ngựa đi theo hoàng đế-- dù sao hắn không phải đứa ngu, vô cùng cẩn thận bảo trì một khoảng cách nhất định đối với ngựa của hoàng đế, nhưng mà bởi vì thế, hắn mơ mơ hồ hồ đang cưỡi ngựa đi song song với thái tử Garcia.

Đám quý tộc ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, dọc đường đi mọi người đều nghị luận, không ít người muốn nhân cơ hội săn bắn lần này để dương danh lập oai, hiện tại đều thất vọng, trong lòng mọi người minh bạch, cục diện ngày hôm nay, cho dù bọn họ có biểu hiện như thế nào, cũng chắc chắn không thể vượt trội hơn nam tước Hạ Á-- cho dù thật sự vượt qua, cũng chỉ sợ sẽ không làm cho hoàng đế vui vẻ, trái lại càng khiến cho bệ hạ bất mãn đây.

Đoàn người hành tẩu trong rừng, thái tử Garcia nhìn Hạ Á đang cưỡi ngựa song song với bản thân một chút, sắc mặt vẫn nghiêm cẩn như cũ, không vui không giận, thản nhiên nói: Nam tước Hạ Á, thỉnh ngài cho ta xem qua thanh tiễn của ngài một chút.

Tiếp nhận thanh tiễn do Hạ Á đưa tới, thái tử nhìn thoáng qua: Trong vòng mười ngày, ta sẽ phái người mang tới một trăm thanh tiễn giống như vầy cho ngài.

Dọc theo đường đi, thái tử cũng chỉ nói có hai câu như thế với Hạ Á, trừ lần đó ra, thì nửa lời cũng không thốt. Trong lòng Hạ Á thầm nghĩ -- nghe nói tên thái tử này vì cái chết của Bangfuleite mà hận ta, nhưng mà hôm nay xem ra, trái lại hắn không hề biểu lộ nửa điểm địch ý, có lẽ loại nhân vật đặc biệt như hắn, trong lòng nghĩ gì, cũng không dễ dàng lộ cho người ngoài thấy được.

Nhớ tới tên ma quỷ Bangfuleite, Hạ Á nhịn không được nhiều lần liếc nhìn vị thái tử bên cạnh, Garcia điện hạ cũng là một nam tử anh tuấn, nhưng mà so sánh với kỵ thương đại đế, khuôn mặt thái tử mơ hồ có vài phần tương tự, thế nhưng từ khí chất mà xem, có lẽ thái tử thiếu đi vài phần hào khí, trái lại tăng thêm một chút âm nhu.

Kỵ thương đại đế tuy rằng đã già, vẻ mặt có chút bệnh, thế nhưng giữa hai đầu lông mày thỉnh thoảng hiện lên tinh mang, giống như một con sư tử già, tuy rằng già yếu, thế nhưng ngẫu nhiên cũng hiện ra một chút giương nanh múa vuốt, khiến cho người ta không dám kinh thường.

Thế nhưng vị thái tử này thì... Cử chỉ tràn đầy nghiêm cẩn, tuy rằng luôn luôn thể hiện nghi lễ hoàng cung, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác khô khan cùng nhu nhược, rõ ràng tuổi còn chưa quá 30, nhưng lại không hề có chút nào anh khí của thanh niên trẻ tuổi.

( con mẹ nó, lẽ nào mấy tên thích hậu môn, đều có bộ dáng âm dương quái khí như thế này sao? )

※※※

Buổi chiều của ngày hôm đó, cũng chính là sân khấu cho những người trẻ tuổi biểu diễn, mấy lão đại quyền quý chỉ hoạt động một chút tượng trưng, sau đó giành cơ hội cho đám thanh niên tranh đua. Các con cháu quý tộc trẻ tuổi, đều nhộn nhịp lên sân, mang theo tùy tùng kỵ sĩ, tản ra khắp rừng, tự tìm lấy con mồi.

Không bao lâu sau, từng nhóm từng nhóm người trở lại, mang theo rất nhiều con mồi, chỉ là nhìn đống nai chồn thỏ gà này, cũng không biết là chính tay đám con cháu quý tộc săn được, hay là công lao của đám tùy tùng kỵ sĩ vũ kỹ cao cường.

Ngoại trừ cùng nhau đi săn, cũng có không ít tên cùng nhau vui vẻ so tài, thiết lập một cái bia ở khá xa, một ít thanh niên tranh cường háo thắng bắt đầu so tài bắn cung, thường thường còn cá cược một khoản tiền không nhỏ. Những việc này xem như đã trở thành truyền thống, hoàng đế cũng vui vẻ quan sát bọn họ thi đấu, hy vọng lấy việc này kích phát tinh thần võ dũng bên trong đám con cháu quý tộc.

Chỉ là năm nay, do Hạ Á đã chiếm con nai đầu tiên, nên những người tham gia so tài bắn cung lần này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có chút ỉu xìu, trong đó cũng không ít người tuổi trẻ khí thịnh, đối với việc Hạ Á đoạt lấy danh tiếng có chút bất mãn, thế nhưng cũng không dám tìm tới Hạ Á gây phiền phức.

Dế nhũi coi như là tự biết dừng đúng lúc, hắn biết tài bắn cung của hắn không tồi, nhưng xa xa chưa đạt tới trình độ kỹ áp toàn trường, khi mọi người thi tài cá cược, hắn đều trốn bên cạnh hoàng đế không chịu ló đầu ra, cái này chính là muốn dấu cái dốt của hắn.

Chỉ là trong lúc nhàn hạ, một ít quý tộc ở bên cạnh liền tìm tới hắn, trong lúc chào hỏi, Hạ Á nhớ kỹ hoàng đế đang ở cách hắn không xa, hắn liền đem bản thân cải trang thành một người quân nhân bộc trực thiếu hiểu biết. Trên nguyên tắc nhiều lời nhiều sai, ít lời ít sai, không nói không sai, im lặng là vàng, thế nhưng lúc chào hỏi hắn vẫn tận lực biểu đạt khách khí ôn hòa, chỉ là trong lời nói thiện ý của hắn, vẫn toát ra một phần khách sáo cùng giữ khoảng cách-- quả nhiên, hoàng đế ở xa xa nhiều lần liếc nhìn hắn, mắt thấy Hạ Á biết giữ bổn phận của mình, trong lòng không khỏi càng thêm hài lòng.

Dế nhũi cũng không có ngu ! Hắn biết rõ, đám nhà giàu quý tộc này chào hỏi hắn đều là có dụng ý lôi kéo hắn ! Bản thân hắn không có bối cảnh lại không có thế lực, chỉ là một tên dế nhũi mới xuống núi mà thôi! Nếu như không được hoàng đế khen ngợi, đám nhà giàu quý tộc này, chỉ sợ liếc mắt cũng không nhìn thấy hắn ! Cho nên, đối với những dụ hoặc của bọn họ, đại khái hiện tại hắn không coi trọng, chỉ cần tiếp tục được hoàng đế trọng dụng, như vậy đám người này về sau cũng sẽ tiếp tục lôi kéo hắn, cho nên lúc này hắn cũng không cần biểu hiện quá mức thân mật.

Bởi vậy có thể thấy được, Hạ Á vốn là một tên cực kỳ giảo hoạt !

※※※

Trong suốt buổi chiều, Hạ Á cũng không có bắn ra dù chỉ một tiễn, tận lực không gây chú ý. Mãi cho tới buổi tuối, sớm đã có người hầu cung đình đem tất cả con mồi săn được tập trung lại, sau đó đốt lên một từng đống từng đống lửa trại, nhiều nhóm đầu bếp cung đình bắt đầu ra tay, nào là gà nướng nai nướng thỏ nướng, đủ loại món ăn làm từ thịt rừng săn được, nhất thời thơm phức cả một vùng!

Một hồi dã tiệc ngoài trời bắt đầu. Bản thân hoàng đế có vẻ mười phần hứng thú, hắn sớm đã phiền chán các loại yến hội mỹ nữ âm nhạc ở trong cung đình, chán mùi hương của mỹ nữ, chán âm nhạc lã lước, chán lễ nghi cung đình, cánh cảnh thái bình giả tạo... Lúc này ở trong doanh trận, thịt quay khối bự, rượu uống ngụm lớn, đao kiếm trên bàn, cung tiễn bên cạnh! Thế nhưng bầu không khí như vậy, lại khiến cho hắn không khỏi hoài niệm lại thời còn trẻ của hắn, nam chinh bắc chiến, ăn sương nằm gió trong quân đội.

Từng thùng từng thùng rượu ngon được mang ra, lần này, Hạ Á lại lần nữa đạt được danh tiếng !

Tửu lượng của hắn vô cùng tốt, đám quý tộc nhà giàu làm sao có thể là đối thủ với loại bị cha nuôi của mình cho uống rượu thay sửa như hắn?

Hoàng đế lại phá lệ khen ngợi Hạ Á vài câu, Hạ Á cũng dứt khoát làm ra một cái quyết định, thoải mái chè chén, không được trong chốc lát, mấy người ban sáng có chút bất mãn đối với hắn, ban đầu còn muốn dùng rượu đánh bại vị nam tước trẻ tuổi này, thế nhưng chưa được bao lâu thì đã bị tùy tùng vác đem qua một bên.

Hạ Á càng uống tính tình càng cởi mở, dứt khoát đem áo giáp cùng áo khoác bên ngoài lột ra, lộ ra nửa thân trên trần trụi, thân thể của hắn cường tráng như một con trâu nhỏ, đường cong trên thân thể rõ ràng, giống như là được đao khắc búa đẽo, tràn ngập lực lượng cùng bạo tính!

Thân thể bưu hãn của hắn, làm sao đám quý tộc óc đầy bụng phệ suốt ngày sống trong hoa quý có thể so sánh được?

Nhưng trái lại, hoàng đế nhìn thấy Hạ Á xích lỏa thân trên, bỗng nhiên hai mắt híp lại, ngoắc ngoắc ngón tay: Hạ Á, lại đây!

Tuy rằng xung quanh đang ồn ào náo nhiệt, thế nhưng hoàng đế vừa mở miệng, những người xung quanh trong nháy mắt liền lập tức an tĩnh !

Hạ Á cũng không rõ nội tình, bước tới trước mặt hoàng đế. Kangtuosi đại đế cũng đã uống hơi nhiều, sắc mặt có chút đỏ lên, nhìn nửa thân trên của Hạ Á là mờ mờ ảo ảo từng cái từng cái vết sẹo! Lấy ánh mắt của kỵ thương đại đế, đương nhiên sẽ nhìn ra đây là vết tích của binh nghiệp trong trận chiến lưu lại!

Hạ Á, đứng thẳng lên, để cho mọi người ở đây nhìn tỉ mỉ vết sẹo trên người của ngươi! Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, cười ha ha: Đối với một nam nhi, sẹo là huy chương cao quý nhất ! Không cần phải xấu hổ, đứng thẳng lên cho ông!

Hoàng đế quả nhiên là uống hơi nhiều, cư nhiên tự xưng mình là ông . Tính tình của Hạ Á cũng rất lưu manh, hoàng đế đã lên tiếng, hắn còn gì phải sợ ?

Đem rượu tới đây ! ! Hoàng đế rống to một tiếng, tên người hầu bên cạnh đã sớm bưng tới một ly rượu, kỵ thương đại đế nhìn thoáng qua, trừng mắt một cái, tung một cước đá lăn tên người hầu: Ngu xuẩn ! Đổi ly bự hơn ! !

Tên người hầu bò lăn dưới đất, không lâu sau, liền đem tới cho cho hoàng đế một cái ly to đựng đầy rượu, hoàng đế cầm lấy ly, cao giọng hét lớn : Hạ Á! Nhắc lại những vết sẹo trên người người ! Đem lai lịch của chúng, từng cái từng cái nói ra cho ta nghe! Nếu như ngươi nói hay, ta sẽ dùng lời nói của ngươi nhắm rượu! Ngươi nói một cái, ta sẽ uống một ly! Để ta xem thử, ngươi có thể cho ta uống bao nhiêu ly!

Đám người hầu bên cạnh mặc dù lo lắng cho thân thể của hoàng đế, thế nhưng lúc này, hoàng đế trừng mắt, bọn họ còn đâu dám mở miệng? Mà thái tử Garcia cư nhiên cũng đã sớm rời khỏi nơi này trước buổi tối, có lẽ là không muốn cùng Hạ Á ở chung một chỗ quá lâu.

Hạ Á do dự một chút, chợt nghe thấy hoàng đế cười nhạt: Là nam nhi, không nên do do dự dự, ngươi đang sợ sao!

Hạ Á bị khiêu khích, rượu xông lên đầu: Ai nói ta sợ ! Được ! Nghe đây!

Vai trái bị trúng tiễn! Đây là lần đầu ta tham gia chiến tranh, nửa đường bị cung thủ của người Odin chặn đánh, ông đây bị trúng một tiễn, bất quá ở trên sườn núi nọ, ông đã chém chết hơn vài chục tên Odin! Ông đây không có thua thiệt, trái lại còn lời to!

Nói xong một câu, hoàng đế ầm ầm trầm trồ khen ngợi, đem một ly đầy rượu uống cạn, lớn tiếng cười nói: Hay ! Trận đánh ấy ta có nghe qua, ngươi một kiếm chém chết hoàng tử của Odin ! Chém rất tốt ! !

Trái phải hai sườn, là đại chiến trong bình nguyên Aerbakete, đánh nhau trong hạp cốc, ta từ trong vùng của địch chém giết chạy ra, trúng phải hai tiễn, hai tiễn đó, suýt tý nữa là đã lấy mạng của ta ! Bất quá ông đây giết chết một tế tự của Odin, coi như là huề vốn !

Hay! Hoàng đế lần thứ hai uống cạn ly rượu, cười nói: Nam nhi báo thù, mười năm không muộn! Tương lai trên chiến trường ngươi gặp lại tên đã bắn lén nhà ngươi, lúc đó chém đầu hắn cũng chưa muộn !

Còn đây, là khi đạo quân của Heisiting đánh úp doanh trại đóng quân của binh đoàn 13, ta cùng quân trong doanh trại huyết chiến nửa ngày, lúc đó địch nhân công phá cửa doanh trại, ta đã nhảy ra khỏi cửa chém giết, trong loạn chiến, cũng không biết một thanh đao của tên nào, đã cắt đi của ông hai miếng thịt, ha ha! Lúc đó ông đây đau đến kêu to oa ao, bất quá ông vẫn như cũ một kiếm đáp trả !

Còn có vết thẹo này... Ân, cái này là do thú hồn chiến sĩ của người Odin lưu lại...

Đây là bị một thanh đao đâm trúng, bất quá ông đây phản xạ nhanh, tung ra một búa đem đầu của tên gia hỏa kia bổ làm hai nửa!

Ân... còn vết sẹo này... Không gạt bệ hạ, cái này thật ra không phải vết thương do địch nhân gây ra, mà là... là ta lúc ta mới nhập ngũ còn không biết cưỡi ngựa, trong lúc luyện tập cưỡi ngựa bị té ngã, ha ha ha ha...

...

Hạ Á chỉ vào từng cái từng cái vết thương đã thành sẹo ở trên người, có vài cái hắn nhớ kỹ, cũng có vài cái hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng trái lại càng làm cho kỵ thương đại đế hăng hái bừng bừng, vẻ mặt đỏ lên, Hạ Á nói lai lịch một cái sẹo, hoàng đế liền thực sự uống một ly! Lấy lời nói của Hạ Á để nhắm rượu!

Mãi tới cái sẹo thứ bảy thứ tám của Hạ Á, hoàng đế đã có chút đứng không vững, sắc mặt của tên người hầu đang rót rượu ở bên cạnh rất khẩn trương, vài lần lặng lẽ động tay động chân trong lúc rót rượu, lúc ban đầu thì còn đầy ly, về sau càng lúc càng ít, mãi tới hiện tại chỉ còn nửa ly, hoàng đế uống nhiều, cũng không có phát hiện. Nhưng cho dù như vậy, Hạ Á kể liền một mạch, hoàng đế cũng uống liên tục không ngừng, rốt cục lảo đảo một cái, ngã ngồi vào cái ghế ở phía sau, ly rượu cũng rớt khỏi tay, thở dốc hồng hộc, miệng phun ra toàn mùi rượu, trừng to hai mắt nhìn Hạ Á: Hạ Á, ngươi ở trong quân đội, chắc phải biết quân ca! Hát đi nào! !

Lúc này yến hội đã bị đình trệ, hoàn toàn biến thành sân khấu cho Hạ Á và hoàng đế độc diễn, kỵ thương đại đế đã say mèm, đầu óc của Hạ Á cũng đã phát nhiệt, ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về hắn, hắn cũng không quản nhiều ít.

Hát? Ta không biết hát. Hạ Á suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới vài ngày trước, khi bản thân đi vào quân bộ, nhìn thấy pho tượng ở trong quảng trường quân bộ, biết đó chính là pho tượng của công tước hoa tu-líp Aosiji Liya trong truyền thuyết có công rất lớn đối với đế quốc.

Mập mạp Ruhr cùng Green đối với vị công tước hoa tu-líp trong truyền thuyết là cực kỳ tôn sùng, Hạ Á lúc rảnh rỗi cũng đã hướng về mập mạp hỏi qua các sự tích anh hùng của vị công tước này.

Mơ hồ, lúc đó mập mạp cũng đã từng nói qua, công tước hoa tu-líp lúc còn trẻ khi nam chinh bắc chiến, để khích lệ tinh thần quân sĩ hắn đã làm ra một bài thơ ca.

Hiện tại đầu óc của Hạ Á đã phát nhiệt, bỗng nhiên liền nhảy lên đài nơi kỵ thương đại đế đang ngồi, vươn tay chụp lấy cái chân đèn làm thành cái dùi, gõ lên trên mặt bàn gỗ, lớn tiếng hát lên.

Hắn hát rất ngắn gọn, bất quá chỉ có vài câu.

Nếu như!

Chúng ta không chiến đấu!

Như vậy!

Địch nhân sẽ chỉ vào hài cốt của chúng ta mà nói!

Đó là nô lệ! !

Bài thơ ca này vốn còn thêm vài câu phía sau, nhưng mà đầu óc của Hạ Á lúc này đã phát nhiệt, cũng không nhớ nhiều lắm, may là chỉ hát tới đây, ánh mắt của kỵ thương đại đế đang ngồi ở bên cạnh giống như là bốc lên hai luồng hỏa diễm! 'Ba' một tiếng, dùng sức vỗ mặt bàn, nhúng mình nhảy dựng lên!

Thân thể cao to của hoàng đế, lúc này bỗng nhiên tràn ngập hùng phong (hùng vĩ oai phong), còn đâu sắc mặt bệnh hoạn như thường ngày? Nhìn hắn giống như một con sư tử đang giương nanh múa vuốt !

Hạ Á! ! ! ! ! !

Dế nhũi sửng sốt, buông chân đèn đang cầm trong tay ra, quay đầu lại nhìn hoàng đế.

Ánh mắt của hoàng đế giống như bốc lửa: Ta nghe nói, trong một trận đánh trên Dã Hỏa nguyên, ngươi đã hô lên một câu khẩu hiệu: Giết chết người Odin ! Giết chết người Odin ! Giết chết thật nhiều người Odin ! ! Có câu nói này không! !

Có! Hạ Á ngẩng đầu trả lời.

Tốt lắm! ! Hoàng đế cười như điên ha ha ha ba tiếng, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á: Ngươi đi nhậm chức ở quận Moll, đó là biên cương của người Byzantine chúng ta! Ta cho ngươi thời gian ba năm, trong ba năm, nếu ngươi có thể giết hơn ba vạn người Odin! Ta liền phong cho ngươi tước vị bá tước ! ! ! ! Một ngày nào đó, nếu như ngươi có thể mang đầu của Heisiting đem tới trước mặt ta ! Ta sẽ phong cho ngươi làm công tước ! ! !

Nói xong, hoàng đế bỗng nhiên lảo đảo một cái, mãnh mẽ dùng tay chống lấy bàn, nhìn đám quý tộc sợ tới mức đứng đờ ra ở bên dưới, âm thanh của hoàng đế già mang theo một vẻ thê lương nhưng dũng cảm:

Nếu như ta chết sớm, tương lai Hạ Á lập công! Tước vị công tước, sẽ do hoàng đế kế nhiệm phong tặng ! ! Chư vị ở nơi này đều là quý tộc của đế quốc, đều làm nhân chứng cho lời nói của ta ! !


/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status