Liệp Quốc

Chương 150 - Dế Nhũi Giả Ngu

/247


Phản phệ của phi hồng sát khí rất mạnh, Hạ Á nằm ngửa trên mặt đất, giương rộng hai tay hai chân, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân thể dần dần bị rút cạn, từng đợt từng đợt uể oải đánh sâu vào trong ý thức, trạnh thái khô cạn tinh thần cùng thể lực này, khiến hắn hận không thể vùi đầu ngủ liền ba ngày ba đêm mới thôi.

Nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời Dairenni có chút không biết xử lý thế nào, do dự trong chốc lát, nàng vươn bàn tay tới, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ vào má của Hạ Á vài cái-- nàng cũng không dám vỗ mạnh. Tim của nàng lúc này đập nhanh như hươu chạy, vừa hoảng hốt vừa kinh hãi, mà khi nhìn thấy khóe miệng của Hạ Á vẫn còn lưu lại vết máu, trong lòng nàng càng tuôn ra vài phần cảm kích.

Vô thức nhìn xung quanh một chút, trống vắng, xung quanh làm gì có tới nửa bóng người? Người hầu của nàng đã chạy đi tìm ngựa, cũng không biết đã chạy tới nơi nào, nghĩ tới đây, khóe mắt của Dairenni rơi lệ, nhịn không được liền cao giọng la lớn vài tiếng. Nhưng trong rừng chỉ có tiếng sàn sạt của lá cây, làm gì có tới nửa tiếng người đáp lại?

Động tĩnh của Hạ Á càng lúc càng nhỏ, hô hấp nặng nề, Dairenni nhìn thấy áo giáp sứt mẻ trước ngực Hạ Á, lại nhớ tới một tiễn cuối cùng vừa rồi. Một tiễn kia khiến cho một người không biết vũ kỹ như nàng cảm thấy kinh hoảng trong lòng, hồi tưởng lại lúc bản thân còn ngồi trên ngựa, mắt thấy một đoàn ánh sáng màu đen bay tới trước mặt, trái tim của nàng hầu như muốn bay ra khỏi cổ họng, lúc đó toàn thân cứng ngắc, loại áp lực đè nén nghẹt thở này khiến cho nàng không cách nào giãy dụa né tránh, thậm chí mở miệng kêu cứu cũng không được... Nhưng sau đó, tên quan quân trẻ tuổi khi nãy khinh bạc bản thân nàng, cư nhiên xuất hiện ngay trước mặt bản thân, dùng ngực ngăn chặn giúp bản thân nàng một tiễn tàn nhẫn kia!

Lúc đó người này ngồi trước mặt nàng, tấm lưng rộng lớn rắn chắc của hắn hướng về bản thân, khiến cho nàng cảm thấy được một loại cảm giác kiên cố an toàn.

Dairenni tâm loạn như ma, nhìn Hạ Á đang mê man, nàng dùng sức cắn chặt khóe miệng, trong đầu phát sinh một ý niệm : hắn đã cứu ta, hắn đã cứu ta! Ta nhất định phải báo đáp hắn mới được !

Nghĩ tới đây, Dairenni bò dậy, cố gắng kiềm nén cơn đau ở mắt cá chân, tập tễnh đi tới bờ hồ, mỗi một bước đi, mắt cá chân lại truyền tới một trận đau đớn, đau tới mức trán của nàng đổ đầy mồ hôi, nước mắt cũng đã chảy xuôi, đi tới bờ hồ, hai tay bụm lấy một bụm nước, thế nhưng bụm nước kia mau chóng theo kẽ tay của nàng chảy hết ra ngoài.

Dairenni cắn răng, trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia xấu hổ, nhưng lập tức liền trở nên kiên quyết, khom lưng xuống một chút, đem góc váy của nàng thả xuống bờ hồ, thấm đầy nước, lúc này mới tập tễnh quay lại ngồi quỳ xuống bên cạnh Hạ Á, hai tay nhẹ nhành vắt một cái, nước thấm trong váy đều đặn chảy xuống khuôn mặt của Hạ Á.

Hạ Á đang trong cơn hôn mê, bỗng nhiên bị nước lạnh kích thích, nhất thời rùng mình một cái, miễn cưỡng mở hai mắt ra, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt của nữ nhân kia-- trên khuôn mặt của nàng, vết máu cùng mồ hôi trộn lẫn thành một đoàn, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười, Hạ Á nhếch nhếch miệng, nước lạnh khiến cho đầu óc của hắn có chút thanh tỉnh, cố sức giãy dụa ngồi dậy, Dairenni ở bên cạnh thấy vậy, cũng không quản thân phận nam nữ, tiến tới đỡ lấy vai của Hạ Á, tư thế hầu như là vòng tay qua cổ Hạ Á, cố sức đỡ hắn dậy, đáng tiếc khí lực của nàng quá ít, thân thể của Hạ Á lại rất nặng, nâng đỡ vài cái, cũng không thể đỡ hắn ngồi dậy, Dairenni 'chao ôi' một tiếng, tay nàng mất lực, nặng nề ngã lên người của Hạ Á, trán của nàng đập vào cằm của Hạ Á, nhất thời nghe 'binh' một tiếng, cái trán liền đỏ lên.

Ngu ngốc! Hạ Á tuy rằng không còn khí lực, thế nhưng bị nước lạnh kích thích, ý thức đã rõ ràng hơn một chút, cả giận nói: Nữ nhân nhà ngươi, lây tỉnh ta làm gì ! Lãng phí thời gian ! Mau chóng nghĩ biện pháp gọi người tới a! Hiện tại ta nhúc nhích cũng không được, vạn nhất xuất hiện thêm một thích khách nào đó, không phải là ông đây sẽ chôn chung với ngươi sao!

Dairenni đỏ mặt lên, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, giọng nói mang theo một phần nức nở: Ta... Ta đã hô gọi, nhưng không có ai... Người hầu của ta cũng không biết đi nơi nào...

Hạ Á 'hừ' một tiếng, trong nháy mắt ý niệm trong đầu hắn liên tục vận chuyển: tên thích khách vừa rồi hiển nhiên là muốn ám sát nữ nhân này, cho thấy thân phận của nữ nhân này không thể bình thường ! Hơn nữa... tên thích khách kia khư khư lại chọn đúng thời điểm người hầu của nữ nhân này rời đi, làm thế nào lại trùng hợp đến như thế? Hừ...

Đừng hoảng hốt! Hạ Á dù sao cũng nhiều lần trải qua tình cảnh sống chết, trong thời điểm này, trái lại cần phải bình tĩnh, thấp giọng nói: Nơi này là lâm viên hoàng gia, thích khách không thể lẻn vào đây với quy mô lớn, ta nghĩ thích khách chỉ có một tên... chỉ hy vọng là thế! Ngươi đừng hoảng, đi tới ngựa của ta, trên yên ngựa có treo một cái kèn lệnh, ngươi cầm lấy thổi lên, bên trong lâm viên đương nhiên là có ngự lâm quân tuần tra, nghe thấy kèn lệnh, bọn họ sẽ tự biết tìm tới đây!

Dairenni làm theo lời của Hạ Á, đứng dậy lảo đảo đi tới bên cạnh con ngựa, quả nhiên trên yên ngựa có treo một cái kèn lệnh bằng sừng trâu, nàng tháo xuống mang về bên cạnh Hạ Á.

Ngươi nhìn ta để làm gì, thổi a! Hạ Á có chút dở khóc dở cười, trừng mắt quát mắng: Còn đứng đực ra đấy !?

Dairenni từ nhỏ đến giờ, làm gì bị người ta lớn tiếng la mắng quá một câu? Ngay cả chồng của nàng là thái tử Garcia, tuy rằng hai người có quan hệ cổ quái, thế nhưng cho tới bây giờ Garcia đối với nàng đều nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, một câu nói nặng lời cũng chưa từng có. Mà hiện tại nàng lại bị tên quan quân trẻ tuổi này la mắng, nhưng trong lòng nàng cũng không có chút nào phản cảm, chỉ cảm thấy đối phương vừa mới cứu nàng một mạng, hiện tại mọi người đều rơi vào tình trạng nguy hiểm, bản thân nàng thực sự quá mức vô dụng, thái độ tức giận của đối phương cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng mà cầm kèn lệnh để lên tới mép, nàng do dự một chút, dùng đôi môi hồng thuận mềm mai ngặm lấy kèn lệnh, cố sức thổi một hơi, nhưng thay vì phát ra âm thanh kèn hiệu rõ to, thì trái lại chỉ nghe một tiếng 'phụt' rất nhỏ. Âm thanh này, nếu như tỉ mỉ lắng nghe, hình như có phần giống như âm thanh bất nhã nào đó mà con người thường hay thải ra...

Dairenni ngây dại, nàng sửng sốt một chút, cố gắng thổi tiếp hai tiếng, thế nhưng cho dù nàng thổi tới tim nhảy mắt hoa, cũng chỉ có thể phát ra âm thanh 'phụt phụt'.

Hạ Á ở bên cạnh trợn tròn tròng mắt, nhìn nữ nhân đang chum đôi môi nhỏ nhắn cố sức thổi kèn hiệu, dế nhũi sửng sốt một chút, rốt cục nhịn không được, tuy rằng không còn sức lực, nhưng hắn có thể co quắp thân mình ở trên mặt đất, nếu như vẫn còn sức lực để cử động, chỉ hận không thể ôm lấy bụng mà cười như điên, cho dù không thể cử động, nhưng khuôn mặt của hắn cũng đã tụ lại thành một đoàn, cười tới mức suýt tý là đứt hơi.

Dairenni đỏ mặt lên, trong lòng tràn đầy xấu hổ -- nàng tự đánh giá bản thân từ nhỏ đã trải qua giáo dục nghiêm ngặt. Lễ nghi cung đình, hoa cỏ âm nhạc các loại, nàng đều rất tinh thông, nhưng... ngay cả khi nàng đã học qua âm luật, cũng chỉ có thể sử dụng các loại nhạc khí cao nhã như đàn hạc, phong cầm. Loại kèn lệnh chuyên dụng trong quân đội này, khi nào nàng đã thổi qua?

Mắt thấy Hạ Á cười đến độ thiếu chút nữa là bị co giật, mặt của nàng càng đỏ tới mức suýt tý nữa là xuất huyết, cúi đầu đẩy kèn lệnh về phía Hạ Á: Ta... Ta...

Đưa đây, để cho ta thổi. Hạ Á rên rỉ 'chao ôi' vài tiếng, hắn bị nội thương, lại nhịn không được phải cười như điên, cảm giác đau đớn ở trước ngực mơ hồ lại tái phát. Dairenni nhìn thấy hai tay của Hạ Á vô lực, liền đem kèn lệnh để lên mép của Hạ Á, để cho tên gia hỏa này phải mở miệng ngặm lấy kèn lệnh... Bỗng nhiên ngay lúc này, trong ánh mắt Dairenni hiện một tia cổ quái, chỉ cảm thấy hai tay đều không ngừng run lên.

Bản thân nàng thổi kèn lệnh liên tục vài cái, bên trên lưu lại nhiều ít nước bọt của bản thân nàng, lúc này bị người kia ngậm trong miệng... Hình như, mơ hồ có chút không thích hợp.

Thế nhưng Hạ Á không có suy nghĩ nhiều như vậy, dùng miệng ngặm lấy kèn lệnh, hít một hơi thật sâu, dùng sức thổi ra.

Ô! ! ! ! !

Âm thanh kèn lệnh nhất thời vang lên, chợt nghe thấy vài tiếng chim trong rừng đập cánh bay loạn, âm thanh của kèn lệnh truyền đi rất xa ra xung quanh.

Làm ra động tĩnh, trong lòng hai người nhất thời nhẹ nhõm, Hạ Á nghiêng nghiêng đầu sang một bên, nằm trên đất thở dốc. Dairenni nhìn Hạ Á, do dự một chút, mới thấp giọng nói: Ân... Vừa rồi, cảm ơn ngươi. Nếu như không có ngươi, hiện tại sợ rằng ta đã chết.

Hạ Á hừ một tiếng, cũng không khách khí, bộ dáng uể oải nói: Xem như là trùng hợp, ông đây trùng hợp gặp phải ngươi, cũng không thể thấy ngươi chết mà không cứu.

Dairenni nhìn Hạ Á, chỉ cảm thấy tên gia hỏa này ăn nói thật vô lễ, quả thật đời này nàng chưa từng thấy qua, mặc dù hắn là sĩ quan của ngự lâm quân -- quân nhân bên trong ngự lâm quân, bản thân nàng cũng gặp qua không ít, cả đám đều được trải qua huấn luyện rất nghiêm ngặt, cử chỉ lời nói cũng rất có lễ, đâu có bại lại (bại hoại vô lại) như tên gia hỏa này? Chỉ là, khư khư một tên gia hỏa tùy tùy tiện tiện như thế, trái lại khiến cho Dairenni cảm thấy còn được mắt hơn là cả đám ngự lâm quân suốt ngày chỉ biết nghiêm túc.

Ân... Thỉnh ngươi nói ra tên của ngươi. Dairenni suy nghĩ một chút: Ơn cứu mạng, ta rốt cục cũng sẽ báo. Ngươi là sĩ quan của ngự lâm quân sao? Là nhân vật dưới trướng vị tướng quân nào?

Hạ Á cười hắc hắc, khoát tay nói: Ông đây không phải là người của ngự lâm quân.

Không phải ngự lâm quân?

Lẽ nào hắn là huân quý được mời tham dự đại hội săn bắn? Thế nhưng nhìn bộ dáng của hắn, còn có áo giáp quân phục chỉnh tề ban nãy, làm sao giống bộ dạng quý tộc ăn mặc hoa quý tham gia đại hội ? Hơn nữa... Quý tộc của đế quốc rất chú trọng khí độ cùng phong nghi (phong cách lễ nghi), tên gia hỏa này thô bỉ dốt học, toàn thân từ trên xuống dưới làm gì có tới nửa điểm quý tộc?

Hạ Á cũng nhận ra ánh mắt cổ quái của nữ nhân này, trong lòng dế nhũi có chút bực dọc: Ê, nữ nhân nhà ngươi, dùng ánh mắt như thế nhìn ta là có ý gì? Lẽ nào ta không giống quý tộc được mời hay sao? Nói cho ngươi biết, ta chính là nam tước hàng thật giá thật, sắp tới sẽ được phong bá tước, sau này sẽ được phong công tước đấy.

Dairenni nghe xong, nhịn không được cười 'phốc' một tiếng, lần cười này, cho dù mặt nàng vẫn còn lem luốc, che đi vẻ đẹp vốn có, thế nhưng hai mắt hiện lên một tia tiếu ý, liền giống như hoa xuân nở rộ, coi như là khiếu thẩm mỹ lẫn lộn như Hạ Á, cũng nhịn không được ngay ngẩn cả người-- nữ nhân này... Rốt cuộc là đẹp là xấu? Nếu nói nàng xấu, vậy tại sao khi nhìn thấy nàng cười, bản thân liền cảm thấy nàng dễ nhìn đến như vậy?

Dairenni từ nhỏ đến giờ, cũng không biết đã thấy bao nhiêu nam nhân dùng ánh mắt như thế nhìn về phía nàng, mắt thấy Hạ Á thoáng cái liền ngây dại, nàng cũng không bận tâm, cố gắng nhịn cười nói: Được rồi, 'sắp tới sẽ là công tước' tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết tên của ngài rồi chứ?

Trong lòng nàng buồn cười: phong công tước? Cha của nàng cũng là công tước đế quốc, nàng đương nhiên biết muốn được phong công tước, thì phải lập được rất nhiều công trạng hàng đầu ! Từ lúc khai quốc tới bây giờ, tổng cộng có tất cả bao nhiêu người được phong công tước !? Người thanh niên này quả là không biết trời cao đất dày, mạnh miệng nói bừa, lại không biết rằng hiện tại trước mặt hắn chính là con gái của một công tước hàng thật giá thật đây.

Ta sao? Tên của ta gọi là Hạ Á, ân, ngươi có thể gọi ta là 'ngài nam tước Hạ Á Lôi Minh'. Hạ Á thở dài một cái, hai mắt hắn chuyển vòng: Còn ngươi? Vị tiểu thư này, ta coi như là cứu ngươi một mạng, tên của ngươi cũng có thể nói cho ta biết chứ?

Ta... Dairenni thoáng do dự một chút, trong lòng vốn còn lo ngại, bất quá suy nghĩ một hồi, nhìn tên sĩ quan trẻ tuổi, thấp giọng nói: Ngươi thực sự không biết ta là ai sao?

Hạ Á cười ha ha : Lẽ nào ngươi rất nổi tiếng?

Dairenni nghẹn lời, nhìn tên gia hỏa vô tri ở trước mặt, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết dùng cách nào để giải thích.

Tên gia hỏa này tự xưng là quý tộc, thế nhưng cả đời Dairenni cũng chưa từng thấy qua 'quý tộc' nào vô tri như hắn, ngay cả nửa điểm lễ nghi cơ bản của quý tộc hắn cũng không biết. Mà trong đế đô, cho dù cũng có quý tộc chưa tận mắt nhìn qua bản thân nàng, thế nhưng quy củ của đại hội săn bắn hằng năm tại lâm viên hoàng gia, ai lại không biết?

Ngoại trừ hoàng tộc, người tham gia đại hội, đều không được mang theo nữ quyến! Chỉ cần dựa vào điều này, cho dù là chưa từng thấy qua nàng, nhưng từ cử chỉ cùng lời nói, cũng sẽ đoán được thân phận thật sự của nàng! Thế nhưng tên gia hỏa này, cư nhiên phảng phất như không hề biết gì cả, người có tư cách được mời tham dự đại hội săn bắn như hắn, đương nhiên đều là quyền cao chức trọng, như thế nào lại vô tri đến như thế?

Cho dù không biết quy củ, thế nhưng chỉ cần là con cháu quý tộc của đế quốc, vừa nhìn thấy trang phục của nàng, trên áo khoác lông thiên nga của nàng còn đính một cái huy chương bằng vàng, đây chính là biểu tượng đặc trưng của hoàng thất a! Tên gia hỏa này, cư nhiên cũng không nhận ra?

Thở dài, Dairenni thấp giọng nói: Được rồi, ta nói cho ngươi biết, ta là...

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngậm miệng lại, vẻ mặt lộ ra một tia cổ quái.

Ngươi là ai? Hạ Á cau mày: Ê, đừng làm ra bộ dáng ấp a ấp úng như thế a, ngươi rốt cuộc là ai?

Lúc này trong lòng Dairenni lại lần nữa do dự, bình sinh những người nàng đã gặp qua, nhìn thấy bản thân nàng đều liền tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, cũng không ít tuấn kiệt huân quý trẻ tuổi vừa nhìn thấy bản thân nàng, đều tận lực làm ra bộ dáng ôn tồn lễ độ nho nhã lịch sự, nhất cử nhất động, đều khô khan vô vị, thế nhưng cái tên gia hỏa trước mặt, tuy rằng ngôn từ thô bỉ, thế nhưng lại có một loại bản sắc thuần phát đáng yêu...

( được rồi, Hạ Á lại có thêm một cái đánh giá là thuần phát đáng yêu ... đám người Tatara lại tiếp tục đập đầu vào tường)

... Nếu như ta tự nói ra thân phận, hắn có hay không liền lập tức thay đổi bộ dạng, trở thành điệu bộ giả dối chán ghét như đám huân quý mà ta đã gặp trước đây?

Tên của ta gọi là Dairenni. Nói xong, Dairenni nhìn Hạ Á một chút, mắt thấy khuôn mặt của Hạ Á không có biểu hiện gì, trong lòng nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta là... Cha của ta là một quý tộc. Dairenni giả vờ bình thản, miệng tiếp tục nói: Nói ra, ngươi cũng không biết.

Ân... Thế thì chưa chắc. Hạ Á tùy tiện gật đầu một cái: Quý tộc trong đế đô, ngày hôm kia ta còn chưa không biết một ai, hiện tại tuy rằng ta cũng đã gặp qua một đám, thế nhưng ngày hôm qua người đến chào hỏi ta nhiều như vậy, ta cũng chỉ nhớ rõ vài ba tên, ân... Có một người gọi là Moliyake gì đó, hình như là bá tước thì phải...

Ân, chính là bá tước Moliyake, đại thần của bộ phận quân nhu hậu cần quân đội đế quốc, hắn là thông gia của bệ hạ. Dairenni vừa nghe thế, liền theo bản năng thốt ra.

Ánh mắt của Hạ Á sáng lên: Không sai không sai, chính là người này, ân, tên gia hỏa này ngồi không mà hưởng, đại thần hậu cần quân đội... chỉ sợ hắn tham ô không ít.

Nói xong, hắn nghiêng mắt liếc nhìn Dairenni một chút: Xem ra ngươi biết rất rõ thân phận của những người này a, không giống như ta, cái gì cũng không biết.

Dairenni không muốn nói sâu vào chuyện này, dời đi trọng tâm câu chuyện, nhìn Hạ Á : Còn ngươi ? Ngài nam tước Hạ Á Lôi Minh... Ngươi vừa mới tới đế đô sao?

Dừng một chút, Dairenni tỉ mỉ suy tư một hồi, lẩm bẩm: Hạ Á Lôi Minh... Cái tên này hình như nghe rất quen tai... A! Là ngươi! !

Nàng bỗng nhiên trừng to đôi mắt long lanh, giật mình nhìn Hạ Á.

Hạ Á cười ha ha, ưỡn ngực có chút tự đắc: Xem ra ngươi cũng nghe qua tên của ta, Ha ! Hóa ra ông đây hiện tại lại nổi danh đến như vậy. Ân, không sai, nhìn bộ dáng của ngươi, xem ra ngươi đã biết ta là ai, đại khái chắc cũng nghe qua tin đồn ông đây chém chết hoàng tử Odin, đánh bị thương Heisiting.

Sắc mặt của Dairenni liền trở nên cổ quái.

Nàng biết Hạ Á, nhưng không phải bởi vì các huân công viết bên trong quân báo, mà là bởi vì...

Nhớ lại cách đây không lâu, nàng đã tận mắt chứng kiến chồng của nàng, thái tử Garcia, ở trong thư phòng nhận được một cái báo cáo bí mật ngay lập tức trở nên cuồng nộ, ngày hôm đó Garcia dường như là phát điên, đem tất cả các thứ trong thư phòng lật tung cả lên, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu gì đó, phảng phất trong đó có nhắc tới cái tên Hạ Á Lôi Minh .

Sau đó Dairenni thoáng âm thầm dò la một chút, mới biết được trong lần chiến tranh này, chồng của nàng đã đem tên Bangfuleite ra tiền tuyến, kết quả tên Bangfuleite kia lại không biết vì sao bị người ta giết chết, nghe đâu cái chết của hắn có liên can tới một người gọi là Hạ Á Lôi Minh .

Dairenni tuy rằng thân thế hiển hách, thế nhưng đó chỉ là ngoài mặt, nổi khổ trong lòng cũng chỉ có một mình nàng biết. Nàng trên danh nghĩa là thái tử phi, nhưng thái tử Garcia, ở trong giới quý tộc của đế đô, ngay cả người điếc cũng biết hắn yêu thích nam phong, không thích nữ sắc. Bản thân nàng trước khi gả cho thái tử cũng nghe được tin đồn, thế nhưng nữ tử xuất thân như nàng, hôn sự của bản thân đâu tới phiên nàng làm chủ? Gia tộc Minasi cùng hoàng thất thiết lập quan hệ thông gia, cũng chỉ là do một ít lo lắng về mặt chính trị. Huống hồ, trong giới quý tộc, người yêu thích nam phong cũng rất nhiều, bên trong các nhà quyền quý của đế đô nuôi dưỡng anh tuấn đồng luyến, tính ra cũng không ít, cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Nhưng từ sau khi kết hôn, Dairenni mới biết được, chồng của nàng chính là một tên thỏ (DG : bóng, bede, hai phai, ô mô, đồng tính) trăm phần trăm! Hắn không thích gì hơn là nam phong, đối với nữ sắc, ngay cả nửa điểm cũng không hứng thú, thậm chí bình thường, hắn cũng không để cho bất kỳ nữ nhân khác phái nào đụng vào hắn dù chỉ một chút! Sau đó nàng lại còn biết được, nguyên lai vị thái tử này từ lúc 10 tuổi, thì đã đem toàn bộ hầu nữ bên cạnh đuổi đi, thay vào đó là các thanh thiếu niên anh tuấn, đi theo phục vụ cho hắn.

Bản thân nàng bị gả cho vị thái tử này đã mấy năm, hai người đừng nói cùng ăn một dĩa, ngay cả số lần ngồi chung bàn ăn cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù sao nữ hài xuất giá, cũng chỉ hy vọng được chồng yêu thương, mặc dù Garcia có chút bệnh hoạn, thế nhưng nhân phẩm cử chỉ coi như là nhất đẳng, lúc ban đầu Dairenni còn rất huyễn tưởng, hy vọng với sắc đẹp của nàng có thể đánh động con tim của thái tử, thế nhưng trải qua nhiều lần thử nghiệm, kết quả thái tử ngay cả một đầu ngón tay cũng không chạm vào người nàng ! Đừng nói là cùng giường chung gối, coi như là nắm tay cũng chưa từng xảy ra!

Nữ hài trong thiên hạ, mặc kệ thân phận cao thấp, tuổi tác lớn bé, luôn luôn đối với ái tình đều có tràn ngập huyễn tưởng, Dairenni đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc nàng còn chưa thành niên, trong lòng nàng luôn ao ước, bản thân nàng lớn lên sẽ được gả cho một vị anh tuấn bất phàm khí vũ cái thế, thế nhưng không nghĩ tới, cuối cùng nàng lấy phải một tên hoàn toàn là 'thỏ' ! Bản thân nàng mấy năm nay làm thái tử phi, bất quá chỉ là hữu danh vô thực! Nhưng với thân phận của nàng, ngay cả khi phải ngậm đắng nuốt cay nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể nửa đêm lúc không còn người xung quanh, đắp chăn âm thầm rơi lệ, đối với người ngoài cũng không dám toát ra dù là nửa lời.

Cho nên, Dairenni đối với cái tên Bangfuleite , đương nhiên là biết rất rõ ! Tên gia hỏa kia, trước giờ luôn nghe được, hắn thường xuyên ở chung một chỗ với chồng của nàng! Hai người đi đôi về cặp, mà tên Bangfuleite cũng chưa từng bị cấm ra vào hành cung của thái tử, thậm chí, lúc hắn ở bên trong hành cung, đại đa số thời gian hắn đều tỏ ra điệu bộ là nữ chủ nhân của nơi này!

Nàng mới là thái tử phi chính thức, hiển nhiên nàng vô cùng khuất nhục. Nàng cũng vài lần về nhà tìm cha nàng là công tước Minasi để khóc lóc kể lể, thế nhưng lão công tước tuy rằng rất thương yêu con gái, nhưng đối với việc từ hôn, cũng vẫn nhất mực cự tuyệt.

Tuy rằng biết rõ trong lòng cha của nàng có nỗi khổ, thế nhưng nàng là một nữ hài, rốt cuộc cũng không quản quá nhiều quốc gia đại sự, thỉnh thoảng nhớ tới chuyện này, trong lòng nàng không khỏi bi ai, lẽ nào nam nhân vì quốc gia đại sự, thì nhất định phải hy sinh hạnh phúc cả đời của một thiếu nữ hay sao?

Nàng mặc dù trong lòng rất hận thái tử Garcia, thế nhưng cũng không dám toát ra nửa lời oán trách, nhưng mà đối với tên Bangfuleite luôn luôn vênh váo tự đắc trước mặt nàng, trong lòng nàng sớm đã sinh ra một loại cảm giác chán ghét vô hạn.

Lúc này nàng nhìn Hạ Á một chút, ánh mắt của Dairenni càng lộ ra vài phần hòa nhã, thở dài: Nguyên lai là ngươi... Ai, ta phải sớm nhận ra ngươi. Ân... Nghe nói tên Bangfuleite là do ngươi giết chết, đúng không?

Hạ Á lập tức trừng mắt, kêu lên: Ui! Tiểu thư Dairenni, ngươi không được nói bậy bạ a! Bangfuleite là do Heisiting cưỡi ngựa xông thẳng vào phủ của quân phòng ngự Dã Hỏa trấn ám sát mà chết, điều này có trăm nghìn cặp mắt chứng kiến! Cùng ta không hề có quan hệ! Sổ nợ này không nên đập vào đầu ta a! Nói xong, hắn hạ thấp âm thanh cười khổ : Thái tử điện hạ vì chuyện này mà hận không thể giết chết ta, ngươi đừng có nói lung tung a.

Dairenni cười phốc một tiếng, nhìn biểu tình lúng túng của Hạ Á, nhớ tới tên gia hỏa mà nàng chán ghét nhất trên đời chết trong tay của người trước mặt, cảm kích trong lòng càng tăng thêm ba phần, cười nói: Được rồi, ta không nhắc tới nữa. Bất quá thì... Cảm ơn ngươi!

Cám ơn ta? Cám ơn ta vừa cứu ngươi? Không phải ngươi đã cám ơn rồi sao?

Hai mắt Dairenni uốn lượn, cười nói: Ngươi đừng hỏi nhiều, chỉ biết ta cảm ơn ngươi là được.

※※※

Cuộc đời Hạ Á chưa từng cùng người khác phái nói chuyện thân mật nhiều như lúc này-- không tính kẻ đáng thương.

Lấy tuổi tác hiện tại của hắn, cùng tính tình của thiếu niên, đối với người khác phái cũng có vài phần khát vọng thân cận theo bản năng. Trước giờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn bị rối loạn, sau lần trải qua nơi phong nguyện, mới dần dần có vài phần trở về với thẩm mỹ bình thường, nhưng dù sao cũng là thói quen hơn mười năm, đâu thể một sớm một chiều liền có thể thay đổi?

Bất quá Dairenni thật sự là xinh đẹp kinh người, trời sinh tuyệt sắc, diễm chấn đế đô, nhất là đôi mắt của nàng, càng long lanh không cách nào tả được, ngay cả Hạ Á nhìn thấy, cũng phải thừa nhận rằng hắn không dám đánh giá nàng là đẹp hay xấu, nhưng đôi mắt của nữ nhân này thực sự là đẹp tới mức khiến cho bản thân hắn không cách quên được. Loại mỹ lệ vượt quá giới hạn này, nhất thời hấp dẫn bản năng thiếu nam của dế nhũi.

Hắn cũng không có ít nhiều tâm tư gì khác, chỉ là theo bản năng, hắn muốn trò chuyện nhiều hơn với một thiếu nữ mà bản thân nhìn thấy vừa mắt, lời lẽ thân cận, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút thư sướng.

Hai người tùy ý trò chuyện một hồi, dù sao Hạ Á cũng đang cực kỳ uể oải, tuy rằng hắn bị nước lạnh làm tỉnh, thế nhưng lúc này tinh thần có chút chống cự hết nổi, mí mắt của hắn càng lúc càng nặng, giọng nói cũng có chút trầm thấp, cuối cùng biến thành Dairenni nói liên tục năm ba câu, hắn cũng chưa hẳn đáp được một câu, dần dần, ý thức mơ hồ, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hắn mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, không dám để cho bản thân trở nên hôn mê.

Rốt cục, không biết qua bao lâu, từ trong cánh rừng truyền tới một trận vó ngựa, tiếng vó ngựa rất chỉnh tề và nghiêm trang, còn có âm thanh của kèn lệnh từ xa truyền tới, hiển nhiên là ngự lâm quân đã tìm được tới đây. Trong lòng Hạ Á nhất thời buông lỏng, tảng đá đặt trong lòng cũng được tháo xuống, thở dài một hơi, rốt cục nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ say.

Dairenni đứng dậy, hướng về cánh rừng phất tay hô la kêu cứu, chỉ thấy một đội ngự lâm quân từ trong cánh rừng chạy ra, từ xa đã nhìn thấy Dairenni, sĩ quan dẫn đầu đương nhiên nhận ra nàng là thái tử phi, từ rất xa liền dẫn theo thủ hạ nhảy xuống ngựa, vội vàng bước nhanh tới.

Dairenni nhìn Hạ Á ở bên cạnh vừa mới hôn mê, trong lòng thở dài.

Điện hạ! Tên sĩ quan ngự lâm quân quỳ một gối xuống mặt đất.

Ân. Dairenni có chút thất thần, sửng sốt một chút, mới nói: Ta đang ở trong rừng, thì người hầu của ta rời đi, mới vừa rồi có người muốn ám sát ta, vị tướng quân này đã đi ngang thấy được nên đã cứu ta...

Nàng nói ngắn gọn vài câu, đám ngự lâm quân nhất thời biến sắc!

Mấy ngày nay lâm viên hoàng gia được thủ hộ nghiêm mật, cư nhiên vẫn có thích khách lẻn vào! Còn dám cả gan ám sát thái tử phi! ! May là chưa có thành công, nếu không, xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, chỉ sợ bệ hạ sẽ tức giận, bản thân vốn là người bảo vệ trị an, đều phải tự mình cắt cổ để tạ lỗi !

Vị này chính là nam tước Hạ Á Lôi Minh, lần này cũng là huân quý đại nhân được mời tham gia đại hội, hắn có thể là đã bị thương, các ngươi mau chóng chiếu cố cho hắn đi. Dairenni tuy rằng muốn tự mình đưa Hạ Á trở về, thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, khi nàng trở về, chỉ sợ sẽ liền bị hoàng đế triệu kiến, sau đó tra xét chuyện gì đã xảy ra, nàng cũng không có thời gian chiếu cố cho Hạ Á. Huống hồ, khi nãy nàng che giấu thân phận thật sự của mình, bản thân nàng đã lừa dối hắn, thực sự có chút xấu hổ khi phải tiếp tục đối mặt với người thanh niên trong sáng đơn thuần này.

Do dự một chút, Dairenni nhìn tên sĩ quan ngự lâm quân, thấp giọng nói: Sự tình lần này không được lộ ra ngoài ! Hơn nữa, vị nam tước Hạ Á này cũng không biết ta là ai, ngươi cũng nên giữ miệng của mình cho chặt.

Tên sĩ quan này cũng đã gia nhập ngự lâm quân nhiều năm, đương nhiên hiễu rõ những chuyện thị phi trong cung đình, biết rằng chuyện lần này không phải chuyện đùa ! Hắn nào dám nói lung tung !? Lia lịa gật đầu đáp ứng, lại thấp giọng giao phó đám thủ hạ bên cạnh một chút.

Sau đó mấy người ngự lâm quân bắt đầu tản ra, vây quanh Dairenni, đương nhiên là có ngự lâm quân dắt ngựa của bản thân tới cho vị thái tử phi này cưỡi. Còn lại vài người, nâng lấy Hạ Á, hướng vào trong cánh rừng, theo đường cũ trở về doanh trận.

※※※

Lúc Hạ Á tỉnh lại, sắc trời cũng đã gần tối, hắn xoay người một cái, liền phát hiện bản thân đã trở về lều của mình, trang bị trên người đều để ngay bên cạnh, ngay cả cung Tụ Khiếu cũng đặt ngay cạnh giường. Miệng của bản thân có vị đắng chát, còn pha vài phần mùi vị của thuốc, có lẽ trong lúc bản thân hôn mê, có người đã đổ thuốc điều dưỡng thân thể vào trong miệng.

Hắn mới vừa ngồi dậy, Katuo cùng Shaerba đang ở bên ngoài lều liền vội vàng bước vào, thấy Hạ Á ngồi dậy, Shaerba cười nói: Ha ha! Hạ Á, ta biết trước ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì ! Mẹ nó, chúng ta ngay cả thiên quân vạn mã còn có thể chém giết thoát ra, thì sợ gì một thích khách nho nhỏ!

Hạ Á cau mày, thấp giọng nói: Ta làm sao trở về đây?

Mấy người ngự lâm quân mang ngươi về. Sau đó ngươi mê man liên tục vài giờ, trong lúc đó hoàng đế nghe thấy ngươi bị thương, cho nên phái thái y tới khám cho ngươi, cho ngươi uống một ít thuốc.

Shaerba càng nói càng hưng phấn: Vận may của ngươi thật là lớn a! Mẹ nó, chúng ta ba người cùng nhau truy đuổi tuyết hồ, kết quả là ta cùng Katuo chạy sai phương hướng, sau đó cũng không tìm được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại gặp được cảnh anh hùng cứu mỹ nhân! Ha ha! Chỉ là không biết, ngươi cứu được vị quý tộc tiểu thư nhà nào? Nói không chừng, nhân cơ hội này ngươi còn có thể ôm mỹ nhân về nhà a! ! ...

Nghe đến đó, nét mặt của Hạ Á bỗng nhiên lộ ra một tia mỉm cười cổ quái: Hừ, ôm mỹ nhân về nhà ? Chuyện đó thì đừng mơ tưởng ! Nói thật cho các ngươi biết, ta gặp phải, chính là thái tử phi.

Cái gì? ! Katuo ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: Thái tử phi? !

Ân! Thần sắc của Hạ Á rất nghiêm túc: Bất quá ta giả ngu, giả dạng bộ dáng không biết đối phương là ai... Hắc hắc, nếu không thì, sự tình lần này sẽ phiền phức rất lớn ! Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Katuo: Lúc ta bị mang về, đối với chuyện này, người bên ngoài nói như thế nào?

Katuo thấp giọng nói: Người bên ngoài chỉ nói là trong khi ngươi ở trong rừng đã cứu được một vị nữ quan lạc đường, sau đó gặp phải gian tế của người Odin lẻn vào lâm viên...

Ha ! Hạ Á lạnh lùng cười, thấp giọng nói: Nữ quan cung đình ? Hừ... Ông đây làm sao không nhận ra nàng là ai ? Ân... Ban đầu đúng là không biết, bất quá về sau...hàn huyên nhiều như vậy, ông đây cũng không phải đứa ngốc, trong lòng đã sớm đoán được nàng là ai, hắc hắc!

Shaerba há to miệng, đang muốn hỏi gì đó, nhưng Katuo ở bên cạnh cũng là người tinh tế, tên trùm buôn lậu trong quân đội liền đẩy Shaerba sang một bên, sau đó chạy ra ngoài lều nhìn xung quanh một chút, lúc trở vào còn đem màn che trước cửa lều buông xuống, mới hướng về Hạ Á: Ngươi nói ngươi cố ý giả ngu?

Đó là đương nhiên. Hạ Á cau mày nói: Sự tình lần này không đơn giản ! Thái tử phi bị ám sát... Hắc hắc! Là chuyện lớn cỡ nào? Hơn nữa khi ta gặp được nàng, cư nhiên không có một tên tùy tùng nào ở bên cạnh nàng, tuy rằng có thể là trùng hợp... Thế nhưng, trên thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế ! Ta tuy rằng không biết nhiều, thế nhưng mấy chuyện bí ẩn trong hoàng thất, chúng ta tốt nhất là đừng chạm vào! Chỉ cần dính vào, liền gặp ngay phiền phức! Lúc đó ta cũng chỉ có thể diễn trò trước mặt nàng, tiếp tục giả dạng làm một tên thiểu năng.

Hắn nhìn hai huynh đệ của mình một chút, thấp giọng nói: Cho nên, theo diễn xuất của ta, sau này có xảy ra chuyện gì, đều sẽ không thể cuốn lấy ta vào vòng xoáy! Bởi vì ta 'cái gì cũng không biết' a! Nếu không, ta biết nàng là thái tử phi, như vậy ta vì cái gì mà cứu nàng? Quan trọng hơn chính là, vì sao ta lại quá trùng hợp xuất hiện ngay chỗ đó? ? Ta cứu thái tử phi, tuy rằng bản thân ta không thẹn với lương tâm, thế nhưng nếu như có người hỏi đến, ta lại không có giải thích rõ ràng, chuyện ám sát bí ẩn của hoàng thất, một khi không giải thích rõ ràng mà nói, sẽ rất là phiền toái! Như vậy chi bằng ta giả ngu cho xong!

Sắc mặt của Hạ Á ngưng trọng: Loại chuyện này, hoàng cung nhất định sẽ hạ lệnh giữ kín miệng! Thái tử phi bị ám sát, sự tình lớn như vậy, trừ phi có thể tìm hiểu rõ ràng, nếu không, nhất định phải tìm mọi biện pháp dấu đi ! ! Con mẹ nó, lúc đó ta cũng đã nghĩ tới việc này! Vạn nhất hoàng đế ác độc, đem tất cả những người biết chuyện đều làm thịt... ông đây còn có thể sống sót sao? Bất quá nếu như hoàng đế đã phái thái y đến chăm sóc cho ta, như vậy chắc sẽ không giết ta bịt miệng! Ta nghĩ, người trong hoàng cung sẽ sớm đến dò xét miệng lưỡi của ta, gõ gõ ta vài cái xem ta biết được bao nhiêu. Hanh hanh... May là lúc đó ông đây nhất mực giả ngu ! Chỉ cần thái tử phi tin tưởng ta không biết nàng là ai, như vậy hoàng đế cũng sẽ tin tưởng ta không biết nhiều về chuyện này, như vậy có giết người bịt miệng, cũng sẽ không tới lượt ta phải đưa đầu ra.

Katuo cau mày: Ám sát thái tử phi... Một nữ nhân, cho dù thân phận có hiển quý, nhưng ám sát nàng thì có lợi ích gì? Hiện tại trong lâm viên nơi nơi đều là đại nhân vật quyền quý, coi như là hoàng đế cũng có mặt tại nơi này... đem mục tiêu đặt lên người một nữ nhân, mục đích...

Hạ Á lập tức nói: Chuyện này không có quan hệ gì đến chúng ta! Chúng ta không biết, cũng không cần phải suy đoán, mặc kệ sắp tới xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới chúng ta. Loại phiền phức này tốt nhất không nên đụng tới, một chút cũng không được! Nếu có người hỏi tới, ta cũng sẽ tiếp tục giả ngu, nếu như không thể tiếp tục giả ngu, cùng lắm ta làm ra bộ dáng 'ồ, thì ra là vậy', như thế cũng không làm gì được ta!

Katuo cùng Shaerba liếc mắt nhìn nhau, Katuo thở dài: Hạ Á, ta vốn tưởng ngươi là một tên dế nhũi, hiện tại xem ra, ngươi quả thật là một con cáo già mới từ trong núi đi ra !

Hạ Á cười hắc hắc, nhưng trong lòng cũng có chút lo sợ.

Bản thân dính vào vòng xoáy này, rốt cuộc là phúc hay là họa đây? Cứu thái tử phi một mạng, bản thân cho dù giả ngu, thế nhưng người trong hoàng thất, cuối cùng chẳng lẽ lại không có ý định tạ ơn?

※※※

Quả nhiên, Hạ Á đoán không sai, ngay khi hắn tỉnh lại chỉ trong chốc lát, bên ngoài liên có người hầu cung đình xuất hiện, manh theo mệnh lệnh của hoàng đế.

Nam tước Hạ Á, bệ hạ lệnh cho ngài lập tức yết kiến.

Tên người hầu cung đình này hiễn nhiên không biết nội tình bên trong, trên mặt mang theo nụ cười rất nhẹ nhàng: Nam tước Hạ Á đại nhân, hiện tại ngài được hoàng đế tín nhiệm tin dùng, sau này còn thỉnh nam tước đại nhân chiếu cố nhiều hơn a.

Hạ Á cươi cười nhàn nhạt, liếc mắt ra hiệu cho Katuo ở trong lều, Katuo lập tức lấy ra một mai kim tệ, kín đáo nhét vào trong tay tên người hầu.

Liền sau đó Hạ Á ăn mặc trang phục đơn giản, theo sau tên sứ giả cung đình rời đi, hướng về lều lớn của Kangtuosi đại đế.

Mẹ nó, ta hại chết nam sủng của thái tử, lại còn... lại còn, con mẹ nó, bóp mimi của vợ hắn... Thù hận càng ngày càng sâu a!

Có hay không hắn sẽ xách mã tấu tới gõ cửa nhà ta, sau đó chém cho ta vài nhát?

Ân... Hẳn là hắn sẽ không, việc ông đây sờ ngực của nàng, lấy thân phận nữ nhân như nàng chắc là sẽ không có nói ra cho người khác biết. Huống hồ ta cứu nàng một mạng, nàng nhìn qua cũng là một người thiện lương, chắc sẽ không làm hại ta.

Ai... Vị thái tử phi này, đôi mắt của nàng đúng thật là đẹp... Mẹ nó, tên thái tử kia đúng là thằng ngu a, có cô vợ như thế lại không chịu thương yêu, trái lại thích làm 'thỏ' trồng cây 'hoa cúc'... Phi! Phi phi! Con mẹ nó, thật là buồn nôn!


/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status