Liệp Quốc

Chương 162 - Tặng Quà

/247


Ài ! Hạ Á thở dài, bước tới vài bước, vươn tay xách lấy Philip từ trên mặt đất, đặt hắn ngồi lên phía trước cổ xe ngựa, sau đó nhìn hắn một chút : Được rồi, nói rõ xem nào, Philip tiên sinh, mấy ngày không gặp dường như ngươi thê thảm không ít a.

Sắc mặt của Philip xám như màu của đất, vẻ mặt sầu thảm, bỗng nhiên bi phẫn công tâm, kêu rên một câu: Năm đó ta bị mù nên nhìn lầm người ! Ngày hôm nay mới bị tên vô sĩ hỗn đản kia ám toán ! !

Hóa ra ngày đó Philip bị Hạ Á đánh bại ở trên lôi đài, toàn thân trọng thương, xương cốt gãy đứt không biết bao nhiêu cái-- đó là còn chưa tính Hạ Á còn hận tên ác độc này, đem hai ngón tay cái của hắn hoàn toàn cắt đứt ! Coi như là đem hắn hoàn toàn phế bỏ !

Loại võ sĩ như hắn đều rèn luyện kiếm thuật, hai tay không còn hai ngón cái cho nên không cách nào cầm vũ khí, bản lĩnh của bản thân cũng chỉ còn lại phân nửa.

Thảm hại hơn chính là ngay sau khi hắn bị phế bỏ, đám thủ hạ nâng hắn mang về, vốn còn định trị thương thật tốt cho hắn, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp. Nhưng khi thủ hạ của hắn mang hắn về tới nơi ở, người bên ngoài nhìn thấy thương thế của hắn, tình huống liền phát sinh một chút biến hóa.

Ngày đầu tiên khi hắn còn nằm ở trên giường bệnh, cũng có thầy thuốc tới chữa trị thương thế, cũng không có phát sinh biến hóa khác thường, nhưng sang ngày thứ hai, tình huống bắt đầu xấu đi. Hắn vốn còn hai ba thủ hạ trung thành nhất, trong ngày thứ hai hắn đều không gặp được một ai, người phụ trách chăm sóc hắn cũng đều bị thay đổi. Hắn trọng thương trong người, không rời được khỏi giường, giống như là đang nằm trên giường chờ chết, mặc dù trong lòng hắn cảm giác được không ổn, nhưng cũng không có biện pháp.

Dần dần, hắn cảm giác được thái độ của đám thủ hạ đối với hắn càng lúc càng lạnh nhạt, lúc trước hắn làm thủ lĩnh, tiền hô hậu ủng, có người bưng trà đưa nước, hiện tại đang nằm một chỗ, đám thủ hạ ban đầu còn chăm sóc hắn, về sau dần dần cũng không quan tâm. May là hắn đã làm thủ lĩnh nhiều năm, chung quy cũng có một hai người nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, lặng lẽ đem thuốc đến cho hắn.

Philip cũng là một tên giảo hoạt rất có tâm cơ, lặng lẽ kín đáo đem dược vật trong uống ngoài thoa, nhưng lại cố ý làm ra bộ dáng không thể cử động. Thực vật trong bữa ăn của hắn càng lúc càng nghèo nàn, bắt đầu từ ngày thứ ba, cũng chỉ còn một miếng bánh mỳ khô được đặt trên đầu giường-- những việc này Philip cũng đều nhẫn nhịn.

Về sau hắn mới biết được, trong mấy ngày bản thân bị trọng thương, sau khi mọi người phát hiện hắn đã bị phế, đám thủ hạ bắt đầu nổi lên tâm tư gian trá !

Bọn họ vốn là một võ sĩ đoàn, ăn uống sinh hoạt đều phải dựa vào vũ kỹ của bản thân, một khi vũ kỹ bị phế thì làm thế nào còn có thể phục chúng? Mà khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, người đầu tiên hướng về hắn giương nanh múa vuốt, cũng chính là tên phụ tá trước đây nể trọng hắn nhất - Xavier.

Tên Xavier đã theo hắn không ít năm, thậm chí vũ kỹ của Xavier cũng là do chính bản thân hắn dạy dỗ, rốt cuộc cũng có thể xem như là nửa đồ đệ, nhưng khư khư một người như thế lại nổi lên tâm tư, lúc Philip còn nằm ở trên giường, hai ba người trung thành nhất đối với Philip cũng đã bị chính tay Xavier dẫn theo một đám phản bội giết chết.

Sau đó Xavier lại đi tới bên cạnh giường, bức bách dụ hoặc Philip giao ra quyền hành.

Philip vốn là một tên giảo hoạt, trước tới giờ hắn làm việc gì cũng tính trước con đường lui, may là thói quen này đã cứu hắn một mạng: hắn đã đem đại bộ phân tài sản của võ sĩ đoàn 'rắn bạc' gửi hết vào trong ngân hội (ngân hàng sơ khai) của đại thương hội có uy tín và danh dự nhất đế đô, số tài sản nọ chiếm hơn bảy phần tổng số tài sản của võ sĩ đoàn 'rắn bạc' kiếm được trong nhiều năm qua. Một số tiền lớn tồn tại bên trong thương hội, mà cũng chỉ có chính hắn Philip mới có thể rút được tiền, người khác chắc chắn không cách nào có thể giả mạo rút tiền.

Nếu như không phải vì số tiền rất lớn mà võ sĩ đoàn 'rắn bạc' tích góp trong nhiều năm, chỉ sợ lúc hắn còn nằm trên giường bệnh, Xavier cũng đã bổ ra một kiếm chém chết hắn.

Trong lòng Philip rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể tỏ ra yếu thế, cùng đối phương thỏa hiệp kéo dài thời gian, chỉ thầm chờ đợi cho thương thế của hắn tốt hơn một chút. Trước đó hắn đã được thủ hạ trung thành lặng lẽ đem thuốc tới cho hắn, cho nên hắn âm thầm điều dưỡng, mà trong thời gian này, hắn còn cố ý làm ra bộ dáng giống như không thể sống nổi-- chung quy hắn giảo hoạt đóng kịch cho mọi người xem, nhưng rõ ràng lại có thể lừa gạt Xavier.

Mà những người âm thầm trung thành với hắn, cũng tận lực giấu diếm chuyện này, cho nên mới miễn cưỡng kéo dài thời gian.

Rốt cuộc kéo dài được vài ngày, mỗi ngày Xavier đều tới bức bách, mắt thấy đối phương dần dần không còn kiên nhẫn, nếu lúc này vẫn tiếp tục không giao tiền, chỉ sợ đối phương sẽ nhịn không được liền giết chết hắn. Cho nên rốt cục Philip mới đáp ứng.

Sau đó Xavier dẫn theo một đám thân tín, cưỡng ép Philip đi về phía giao dịch hành hội trong đế đô, tiến hành thủ tục rút tài sản.

Ngày hôm sau bọn họ trở lại giao dịch hành hội nhận lấy phần tài sản đã gửi, ở trong thương hội nhận lấy tài sản sau đó chất đầy hai cổ xe ngựa, đến lúc này Philip bỗng nhiên phát tác, thương thế của hắn đã hồi phục không ít, tuy rằng thực lực vĩnh viễn không có cách nào khôi phục như ban đầu, thế nhưng đối phó với các võ sĩ bình thường đều không thành vấn đề, mà quan tâm của Xavier cũng chính là tiền, cho nên thiếu cảnh giác đối với người được xem là phế nhân như hắn, bị Philip nhân cơ hội chém ngã vài người, sau đó đoạt lấy một cổ xe ngựa chạy thoát ra đường lớn.

Xavier tuy rằng ra sức đuổi theo, bất quá lúc này hắn bị mấy tên thủ hạ trung thành với Philip liều mạng ngăn cản, chờ đến lúc Xavier giết sạch những người trung thành với Philip, thì Philip cũng đã lái xe chạy xa.

Philip cũng thực sự là đủ giảo hoạt, thừa dịp trời còn sáng hắn lái xe chạy tới cửa thành, theo tính toán của hắn, chỉ cần hắn chạy ở trên đường lớn hay tới gần cổng thành của đế đô, thì sẽ có quân bảo vệ thành tuần tra, cho dù Xavier có đuổi kịp cũng không dám công nhiên làm loạn giết người, hắn liều mạng một phen nhưng lại có thể giúp hắn thoát ra khỏi đế đô. Đám người Xavier cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng cũng là chậm rãi chạy trên đường lớn, mãi tới lúc ra khỏi đế đô, Philip mới rốt cục phát hiện bản thân đang bị truy đuổi.

Cũng là do lòng tham đã hại ta. Philip nằm ở trên xe ngựa thở dốc: Nếu như vừa rời khỏi thành ta liền bỏ chiếc xe ngựa này, tùy tiện trốn vào một con đường nhỏ hay một rừng cây nào đó, bọn họ cũng sẽ không tìm được ta. Thế nhưng hiện tại ta khốn đốn lưu vong, thân thể cũng bị phế, thầm nghĩ bảo tồn một xe tài vật, cũng đủ cho ta sống yên lành những ngày tháng còn lại, thế nhưng dù sao xe ngựa cũng nặng nên tốc độ bị chậm lại, trên đường chạy cũng lưu lại dấu vết bánh xe...

Hắn một mạch lái xe hướng thẳng về phía đông, lại không nghĩ rằng, Tatara cũng vừa mới chia tay mọi người đi về ngã rẻ phía đông, Philip đang phóng nhanh trên đường lớn thì gặp được Tatara.

Philip tuy rằng không nhận ra Tatara ( trận phục kích trước đây, Tatara đã rất nhanh chui trốn dưới một cổ xe ngựa), thế nhưng sau khi Tatara cùng đám người Hạ Á chia tay, hắn liền thay đổi y phục toàn thân, mặc vào cái trường bào của ma pháp đầy kiêu ngạo!

Tuy rằng Tatara không có đeo huy chương ma pháp sư, thế nhưng chế phục của ma pháp sư, Philip như thế nào lại không nhận ra? Vừa thấy Tatara cưỡi ngựa thượng đẳng, yên ngựa còn treo vài bao hành lý có chút tinh xảo, yên ngựa roi ngựa không có chỗ nào là không phải hàng thượng đẳng, trong lòng hắn nhận định rằng Tatara là một ma pháp sư có thực lực cao cường!

Philip biết tình huống của bản thân đang nguy kịch, liền tận lực cùng Tatara kết giao, vốn Tatara cũng không nhận ra tên gia hỏa này là Philip thủ lĩnh của võ sĩ đoàn 'rắn bạc', nhưng sau khi hai người nói chuyện vài câu, nhất thời liền lộ ra thân phận, cả hai đều nhận thức được nhau.

Thế nhưng nhận thức này lại là đối địch, Tatara cũng không phải loại thiện lương, nếu là trước đây gặp phải cao thủ như Philip, hắn đương nhiên sẽ bỏ chạy, nhưng hiện tại đối phương đang thảm hại lưu vong, Tatara đại nhân làm sao lại không hiểu đạo lý 'đánh chó rơi xuống nước' ?

Thực lực của Philip tuy rằng giảm sút, thế nhưng đối phó với Tatara thì không thành vấn đề, chỉ là hắn biết Tatara lại là người bên cạnh Hạ Á, hắn nào dám động thủ cùng Tatara? Cũng chỉ có thể năn nỉ xin tha, lại nghe nói lần này Tatara ra ngoài là do tìm kiếm ma vẫn hương dụ , Philip lập tức liền phát thệ: hắn có thể tìm được ma vẫn hương dụ mà không cần phải mạo hiểm đi vào khu vực hỗn loạn! Chỉ cần Tatara buông tha cho hắn, như vậy hắn đảm bảo có thể dâng cho Tatara mười đóa ma vẫn hương dụ!

Tatara vừa nghe xong, mừng đến nổi suýt tý nữa mặt biến thành bông hoa cúc.

Vui mừng còn chưa đươc một phút, thì truy binh ở phía sau đã đuổi tới. Sau một phen hỗn chiến, Philip liều mạng chiến đấu, lái xe cùng tên Tatara ôm đầu mà chạy, chạy về ngã ba phân lộ, liền chạy sang hướng tây.

Sau đó là được bọn ta cứu? Afuleika nghe đến đó cũng không khỏi thở dài, khuôn mặt hiện ra một vẻ thỏ tử hồ bi.

Hắn tuy rằng có thù oán cùng Philip, thế nhưng lúc này nhìn thấy đối phương cùng đường mạt lộ, mắt thấy địch nhân kiêu ngạo trước đây hiện tại sơ cơ lỡ vận, trong lòng hắn thực sự cũng không đành sinh ra thù hận.

Nhìn bộ dáng bẩn thỉu của Philip, cũng không còn kiêu ngạo như lúc trước dẫn theo một đám lớn thủ hạ vây công bản thân, Afuleika do dự một chút, nhìn Hạ Á thấp giọng nói: Đại nhân, tên gia hỏa này đã trở thành bộ dáng như thế này, coi như là ông trời đã trừng phạt hắn, chi bằng...

Ân, ta cũng không rảnh tìm hắn gây chuyện phiền phức. Hạ Á bĩu môi: Bất quá, Philip, ngươi nói với Tatara rằng ngươi biết có thể tìm thấy ma vẫn hương dụ bên ngoài khu vực hỗn loạn, đây là thực sự?

Philip gật đầu, trầm giọng nói: Quả thật không dám lừa gạt nam tước đại nhân. Lúc này hắn đối mặt với Hạ Á, bản thân chỉ là một tên nghèo túng, hắn cũng biết thân phân của Hạ Á, nên càng không dám lỗ mãng, thái độ cũng cung kính hơn nhiều lắm.

Tốt, ngươi nói ra, ta sẽ không tiếp tục gây sự với ngươi, hơn nữa... ta còn có thể bảo vệ cho ngươi một mạng! Ngươi cũng không cần phải đi về hướng đông, cứ theo bọn ta tiến về phía tây, dù sao ta xem ra ngươi cũng đang mang theo một xe tiền của, ngươi chắc chắn là không thể trở về quê nhà của ngươi, trước sau cũng phải lẻ loi một mình, chỉ cần có tiền, đi đến đâu đều cũng có thể sống tốt, ngươi theo đoàn người của bọn ta đi về phía tay, trên đường đi nếu như có người đuổi theo, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản, thế nào?

Philip mặc dù trong lòng nghĩ mình chết chắc, thế nhưng làm người khi có một con đường sống, ai lại muốn đi tìm chết? Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một con đường sống, ánh mắt của hắn khẽ động, trợn to mắt nhìn Hạ Á, sắc mặt của hắn rất phức tạp, chợt sáng chợt tối.

Dù sao người đang ở trước mặt, cũng chính là hung thủ ban đầu đã phế bỏ bản thân! Ngày hôm nay bản thân cùng đường như thế này, có thể nói đều là do Hạ Á gây ra, nếu như bản lĩnh của hắn vẫn còn, đám thủ hạ nào dám nổi loạn?

Thế nhưng hiện tại hắn đã bước vào con đường cùng, đúng lúc này Hạ Á lại cứu hắn một mạng...

Đa tạ nam tước đại nhân. Philip xoay người từ trên xe ngựa rớt xuống, quỳ trên mặt đất đầy bụi bặm, Hạ Á đứng yên bất động, chỉ là hai mắt lạnh lùng nhìn hắn: Không cần cảm tạ ta, đây chỉ là giao dịch bình đẳng, ngươi cung cấp ma vẫn hương dụ, ta bảo đảm an toàn trên đường đi của ngươi. Rất là công bình, bất quá nếu như ngươi dám tiếp tục làm xằng làm bậy, ông đây muốn giết ngươi bất quá chỉ cần một đầu ngón tay là đủ.

Philip cười khổ một tiếng: Đại nhân, qua chuyện lần này ta cũng đã sáng suốt... Nếu như không phải bình thường ta làm việc độc ác, trở thành một tấm gương xấu, đám thủ hạ bên cạnh của ta cũng sẽ không học theo, trở nên vong ân phụ nghĩa đối với ta... Huống hồ, hiện tại ta đã bị phế nửa người, còn đâu bản lĩnh để làm xằng làm bậy?

Hạ Á gật đầu: Đứng lên đi, ta sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi !

Philip bò dậy, không đợi Hạ Á truy vấn, liền chủ động nói: Ma vẫn hương dụ vốn chỉ xuất hiện bên trong khu vực hỗn loạn ở biên cương phía đông của đế quốc, bên trong lãnh địa của tinh linh tộc. Bất quá, ta lại biết trên lục địa này vẫn còn một nơi có thể tìm thấy ma vẫn hương dụ!

Chỗ nào? Ánh mắt của Hạ Á chớp động, Tatara đang nằm trên ngựa ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn chằm chằm Philip.

Dã Hỏa nguyên ! Bộ lạc thổ dân Zhaku !

Hạ Á vừa nghe, ánh mắt khẽ động.

Hắn sinh trưởng trên Dã Hỏa nguyên, như thế nào lại không biết bộ lạc thổ dân Zhaku ?

Ở trên Dã Hỏa nguyên, ngoại trừ người lùn cùng địa tinh, bộ lạc thổ dân Zhaku cũng xem như là một chủng tộc xa lánh thế giới bên ngoài.

Bất quá thổ dân Zhaku chỉ là một đám người man rợ chưa tiến hóa, tuy rằng là thổ dân nhưng dù sao cũng coi như là loài người, bản tính cùng tập tục khác xa so với người đế quốc Byzantine cùng người Odin. Những người trong bộ lạc thổ dân này vẫn còn chưa khai hóa, tập trung thành bộ lạc ẩn cư sâu trong khu vực phía đông Dã Hỏa nguyên.

Đi qua một mảnh rừng rậm hoang dã phía đông Dã Hỏa nguyên, sau đó tiếp tục đi về phía đông bên trong một mảnh rừng huyền bí chính là có lãnh địa của thổ dân Zhaku. Đám thổ dân Zhaku tuy rằng còn chưa khai hóa, thế nhưng dù sao cũng là loài người. Người lùn cùng địa tinh không có lui tới với nhân loại, thế nhưng bộ lạc thổ dân Zhaku lại quan hệ không ít đối với thế giới văn minh của loài người. Một ít đặc sản hiếm có của bộ lạc thổ dân Zhaku, chính là những thứ tốt sinh lợi cho thương nhân của thế giới văn minh.

Tỷ như thuốc lá do thổ dân Zhaku sản xuất đều là mặt hàng mà giới quý tộc rất yêu thích, thuật lại rằng những điếu thuốc lá này là do các cô gái trẻ tuổi của bộ lac thổ dân Zhaku, dùng một phiến lá thuốc lá hoàn chỉnh sau đó đặt lên bắp đùi trơn nhẵn rồi quấn lại-- không chỉ có mùi thuốc lá thuần hậu, mà khi hút thuốc còn có thể cảm nhận mùi thơm kiều diễm của các thiếu nữ.

Ngoài ra, lân cận bộ lạc thổ dân Zhaku còn có một cái mỏ có rất nhiều vàng, trong rừng rậm địa phương cũng có không ít ma thú, mà thổ dân Zhaku dũng mãnh thiện chiến, nhất là di chuyển nhanh như bay ở trong rừng, xuất quỷ nhập thần, càng am hiểu săn bắt dã thú, cũng như sử dụng các loại độc chế xuất từ cây. Cho nên, mặc dù lân cận bộ lạc có mỏ vàng, thế nhưng từ trước đến giờ loài người ở thế giới văn minh bên ngoài cũng không dám xâm lấn, chỉ có thể cùng bộ lạc thổ dân Zhaku tiến hành giao dịch.

May là thổ dân Zhaku không có căm ghét loài người giống như là người lùn, cũng nguyện ý tiến hành giao dịch đối với các thương nhân đến từ bên ngoài. Bọn họ dùng đặc sản thuốc lá hương liệu cùng vàng cũng như da thú ma hạch, đổi lấy hàng hóa từ thế giới bên ngoài, nghe nói hàng hóa mà bộ lạc thổ dân Zhaku yêu thích nhất đến từ thế giới bên ngoài chính là ... rượu ! Thổ dân Zhaku không biết trồng lương thực, cũng sẽ không biết làm rượu, cho nên đặc biệt yêu thích các loại rượu mạnh của thế giới bên ngoài, còn có vải lụa, đồ dùng trong nhà cùng với các dụng cụ bằng sắt.

Bộ lạc thổ dân Zhaku, thật ra ta cũng biết địa phương này. Hạ Á híp mắt: Nhưng ngươi làm thế nào biết địa phương đó có ma vẫn hương dụ ?

Philip chậm rãi nói: Đại nhân, tại nhiều năm trước, võ sĩ đoàn 'rắn bạc' của ta còn chưa giàu có như ngày hôm nay, năm đó ta cùng em trai của ta cũng đã từng dẫn theo một đám anh em đi làm dong binh bảo vệ vài cái thương đoàn lớn, kiếm được một số tiền sống qua ngày. Trong đó có một lần đi theo thương đoàn vào sâu trong Dã Hỏa nguyên, tiến nhập vào trong lãnh địa của bộ lạc thổ dân Zhaku. Lần đó ta đã tận mắt nhìn thấy ma vẫn hương dụ ở bên trong bộ lạc thổ dân Zhaku ! Khi đó ta theo thương đoàn đi vào trong lều của tù trưởng bộ lạc, một người trong thương đoàn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy loài hoa kỳ lạ trên, sau đó hỏi thăm mới biết, loài hoa này mọc ở trong một phiến rừng gần đó ! Hơn nữa, hình như số lượng cũng không hề ít.

Nói đến đây, Philip sợ Hạ Á không tin, hắn liền đại khái mô tả sơ qua ngoại hình của ma vẫn hương dụ. Hạ Á nghe xong, nhìn Tatara một chút, Tatara khẽ gật đầu, chứng minh lời nói của Philip là không sai.

Hạ Á thở dài: Được rồi, ta tin ngươi một lần.

Dừng một chút, hắn quay đầu nhìn Tatara: Xem ra số mạng của ngươi khá tốt ! Ha ha, nếu như một mình ngươi đi về phía đông, bọn ta đều nghĩ ngươi sẽ chết chắc, thế nhưng nếu như trên Dã Hỏa nguyên cũng có ma vẫn hương dụ. . . Ha ha! Đó dù sao cũng là địa bàn của ông đây, nếu như thực sự có mà nói, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được ! Tuy rằng ta chưa từng đi qua bộ lạc thổ dân Zhaku, thế nhưng mấy cánh rừng phụ cận nơi đó ta cũng đã đi qua, chỉ bất quá không đi vào lãnh địa của thổ dân Zhaku, địa phương kia tính ra cũng không quá xa, nhưng có chút khó tìm mà thôi, chỉ cần biết đường sẽ không còn khó khăn.

Tatara trong lòng mừng rỡ, có thể không mạo hiểm tính mạng vẫn có thể tìm được ma vẫn hương dụ, hắn như thế nào lại không cao hứng? Mạng là của bản thân, ai lại nguyện ý đem ra đùa giỡn?

※※※

Bởi vậy, Philip vốn là kẻ thù cũng gia nhập vào đội ngũ của đám người Hạ Á. Hạ Á phân ra hai con ngựa tạo thành ngựa kéo xe mới cho Philip, nhìn thùng xe nặng nề, bánh xe lăn xiêu vẹo trên mặt đất, bên trong thùng xe còn chất đầy các rương lớn, cũng không biết tên Philip này đã tích lũy bao nhiêu tiền tài từ võ sĩ đoàn 'rắn bạc' trong suốt nhiều năm qua.

Ý niệm gần đây thường hay xuất hiện trong đầu của Hạ Á lại lần nữa xuất hiện, nhìn chiếc xe ngựa của Philip chất đầy tiền của, cũng không nhịn được đầu óc trở nên miên man: dù sao mọi người đều là kẻ thù, cơ hội tốt như vậy tại sao không giết người cướp của?

Philip cũng không hề phát hiện, đại khái hắn nghĩ rằng vị Hạ Á đại nhân này danh tiếng hiển hách, vừa là quý tộc, vừa là quan lớn, làm gì lại mơ tưởng tới số 'tiền nhỏ' của hắn?

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hai mắt của Hạ Á đã thoáng đỏ, lướt qua lướt lại chiếc xe ngựa của hắn không biết bao nhiêu lần.

May là Hạ Á còn có thể khống chế được bản thân, loại ý niệm trong đầu này dù sao cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.

Sự tình giữa đường của ngày hôm nay chỉ là một hồi gián đoạn nho nhỏ, đoàn người lại tiếp tục hướng về phía tây bắc, mãi tới trời tối mới dừng lại nghỉ chân trong một thôn trấn nhỏ, mới vừa tới cổng của thôn trấn thì nghe thấy phía sau truyền tới một trận âm thanh cuồn cuộn của bánh xe.

Quay đầu nhìn lại thì phát hiện một chiếc xe ngựa loại nhỏ với bốn con ngựa đang kéo xe đều là ngựa thượng đẳng, đang rất nhanh vọt về phía đoàn người, mà trên chiếc xe ngựa nọ là một người, từ xa nhìn lại, thân hình có chút quen mắt, thoáng gần một ít, chợt nghe thấy âm thanh của người đang lái xe: Đoàn người ở phía trước ! Có phải là nam tước Hạ Á đại nhân không! Thỉnh ngài chờ ta một chút!

Âm thanh nọ hùng hậu còn mang thêm vài phần lười nhát, Hạ Á nghe rất quen tai, híp mắt nhìn kỹ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Roddy? !

Là tên xa phu của gia tộc Minasi. . . A không! Là tiểu công tước ! !

Bốn con ngựa tốt kéo theo một chiếc xe ngựa nhỏ gọn, khoảng cách càng lúc càng gần, khuôn mặt của Roddy đầy bụi bậm hiển nhiên là đang vội vàng đuổi theo, chỉ là khi trước mặt, mới phát hiện khuôn mặt của hắn đã thay đổi.

Vốn trước đây khuôn mặt của vị tiểu công tước này để râu quai nón, thế nhưng hôm nay nhìn lại thì khuôn mặt của hắn trống trơn, hàm râu quai nón rõ ràng đã bị cạo sạch ! Ngoại hình của hắn vốn thanh tú nho nhã, trước đây quả thực không nên để râu quai nói, nhìn thật sự có chút chẳng ra gì. Lúc này hắn đã khôi phục lại dung mạo vốn có, không ngờ lại là một thanh niên anh khí tuấn lãng !

Nhảy xuống xe ngựa, Roddy rất nhanh đi tới bên cạnh Hạ Á, Hạ Á cũng xoay người xuống ngựa, đứng ở bên cạnh ngựa nhìn Roddy đang chạy tới, vẻ mặt của Hạ Á tựa cười nhưng không cười : Tiểu tước gia, ngài đuổi theo ta có việc gì ? (DG: Tiểu tước gia - tiểu thiếu gia nhưng lại thuộc về gia đình có tước vị)

Trong lòng Hạ Á đã hạ quyết tâm, nếu như đối phương có ý đòi lại tòa trang viên kia, như vậy hắn sẽ lập tức nhân cơ hội này mang củ khoai phỏng tay ném trả về cho đối phương!

Ha ha! Nam tước đại nhân! Roddy bước tới trước mặt, trịnh trọng làm ra một cái lễ tiết, khiến cho Hạ Á có chút nghi hoặc: Di? Ngươi là công tước trong thời gian tới, sau lại hướng về ta hành lễ.

Sau này ngươi sẽ biết. Roddy hướng về Hạ Á chớp mắt vài cái, liền sau đó chỉ vào chiếc xe ngựa mà hắn mang tới: Ta cũng không nghĩ tới các ngươi lại đi nhanh đến như vậy, mấy thứ trên xe cần có thời gian để thu thập, cũng may là không quá trễ. Nam tước Hạ Á, đồ bên trong chiếc xe là một chút lòng thành, thỉnh ngươi nhận lấy !

Tặng quà? !

Lúc này Hạ Á thực sự ngây dại.

Cái này. . . Dế nhũi mặt mày hớn hở, chà chà hai tay: Cái này. . . lòng thành này là sao vậy? Miệng hắn nói như thế, nhưng mắt nhịn không được nhìn chằm chằm vào chiếc xe: không biết lão công tước tặng quà gì cho ta đây? Ân, tốt nhất toàn bộ đều là vàng khối to như đầu người. . .

Roddy rất thông minh, vừa nhìn thấy bộ dáng của Hạ Á, thì đã đoán được ba phần ý nghĩ của đối phương, hướng về đối phương ra hiệu một cái, Hạ Á liền hiểu ý, cùng Roddy đi sang một bên, Roddy mới thấp giọng nói: Trên xe là một rương vàng tím! Giá trị khoản bốn vạn kim tệ, còn có bốn thùng rượu ngon-- trước tiên ta nói rõ, vàng không phải là của ta tặng, rượu mới là đích thân ta đi kiếm.

Hạ Á vừa nghe xong lời này, còn đâu tâm tư lo lắng tới mấy thùng rượu !

Kim tệ ! Bốn vạn kim tệ! ! !

Hai con mắt của dế nhũi hầu như biến thành hình hai miếng kim tệ !

Bất quá dế nhũi ho khan một tiếng, hắn giả vờ cười nói: Cái này. . . Lòng thành này là do việc gì ? Các ngươi cho nhà lại còn cho tiền. . .

Roddy sửng sốt một chút, mới nói: Tòa nhà kia thì ta cũng không rõ lắm, cha ta muốn đưa cho ngươi đương nhiên là có thâm ý. Bất quá số tiền này ngươi nhất định phải nhận lấy. Gia tộc Minasi của ta không nợ ân tình của người khác !

Ân? Không nợ ân tình ?

Hạ Á ngây người một chút, Roddy tiến đến gần nói nhỏ vào tai của Hạ Á: Em gái của ta, cũng là thái tử phi, đã được ngài cứu một mạng! Phần ân tình này, gia tộc Minasi bọn ta cũng không thể không báo đáp !

Vừa nghe mấy lời này, Hạ Á nhất thời giống như bị tạt một thùng nước lạnh ! Hắn biến sắc, bỗng nhiên lui ra sau một chút, thấp giọng nói: Các ngươi biết ta biết?

Câu hỏi này có chút quái dị, thế nhưng Roddy vừa nghe liền minh bạch, mỉm cười: Bọn ta biết ngươi biết, yên tâm, chỉ là ta cùng cha ta biết. Bệ hạ cùng em gái của ta vẫn không biết.

Nói đến đây, hắn vỗ vỗ vai của Hạ Á, cười nói: Yên tâm đi, sự tình này bọn ta cũng không truyền ra ngoài, nguyên nhân vì sao ngươi giả ngu, bọn ta đều minh bạch. Bất quá người ngươi cứu lại là con gái trong gia tộc Minasi, ân tình này không thể không báo đáp!

Dừng một chút, Roddy cười nói: Còn nữa, ta nghe nói ngươi không tu sửa tòa trang viên kia, có lẽ trong tay ngươi không còn dư dả tiền bạc, cho nên ta đã giao cho thuộc hạ, tòa nhà kia, tuy rằng ngươi không còn ở đế đô, thế nhưng ta vẫn phái người chiếu cố giúp ngươi, chi phí sửa chữa ta cũng đã thay ngươi thanh toán, miễn cho ngươi phải chạy tới chạy lui.

Hạ Á ngượng ngùng cười, phất phất tay: Vậy thì đa tạ ngươi. Hiện tại thật sự trong tay ta không có tiền, cho nên những lễ vật mà ngươi mang tới, ta cũng sẽ không khách khí, xin nhận!

Roddy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: Tốt, ngươi nhận thì ta mới yên tâm, sau này còn phải nhờ ngươi chiếu cố tốt cho ta.

Hạ Á ngạc nhiên nói: Ngươi là công tước trong thời gian tới, ta bất quá chỉ là một nam tước, ta lấy gì để chiếu cố cho ngươi?

Roddy lắc đầu: Hiện tại cha ta không cho ta nói, sau này ngươi sẽ tự biết.

Nói đến nơi đây, Roddy đang muốn xin từ biệt, bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Á, sắc mặt cổ quái: Cái này. . . Trước khi ta tới đây, ta nghe nói ngươi đã bái Kaweixier tiên sinh làm sư phụ?

Hạ Á trừng mắt: Đồn nhanh tới như vậy? Ngươi cũng biết rồi sao?

Roddy cười gượng hắc hắc hai tiếng: Cái này. . . Thật ra, năm đó ta cũng từng bái Kaweixier tiên sinh làm sư phụ, bất quá ta theo sư phụ học vài năm, sau đó ta thối sư (DG :bỏ thầy).

Di? Vì sao ngươi không tiếp tục theo hắn học tập? Hạ Á hiếu kỳ.

Roddy mặt mày ủ ê, cười khổ nói: Nhà của ta tuy rằng là công tước, thế nhưng từ nhỏ ta đã được cha ta giáo dục nghiêm ngặt, sau 18 tuổi ta có nghề nghiệp riêng, tất cả chi tiêu đều phải tự bản thân gánh vác ! ! Sư phụ Kaweixier tuy rằng học thức uyên bác, thế nhưng. . . thế nhưng đòi tiền hiếu kính hằng năm thực sự là quá độc ác, anh em ta cũng không đủ sức gánh vác a! !

Hạ Á vừa nghe xong, nhất thời phảng phất như đồng bệnh tương liên (DG: cả hai bị bệnh ung thư :D), liên tục gật đầu vô cùng xúc động, giậm chân nói: Không sai không sai ! Lão quái vật đó không phải là người, dựa vào việc dạy đồ đệ để vơ vét của cải ! Trước khi ta rời khỏi đế đô còn bị hắn cướp mất một vạn kim tệ !

Nói xong, hai người ôm đầu, lệ rơi đầy mặt, cùng lúc kêu lên : Lý giải muôn năm!

Lúc này hai người thông minh gặp nhau, cùng nhau xúc động, lại cùng nhau có chung lý giải đối với Kaweixier, cuối cùng đối mặt cười ha ha, nhất thời cảm giác thân cận hơn không ít.

Hạ Á lần đầu tiên cùng người giống hắn mắng chửi Kaweixier, thật sự trong lòng rất vui sướng, càng nhìn tên Roddy này càng thêm thuận mắt.

Rốt cục Roddy nói chuyện một hồi, mới thực sự xin từ biệt, xoay người rời đi, đi tới cổ xe ngựa của hắn tháo ra một con ngựa, xoay người lên ngựa, hắn xuất thân từ gia đình quyền quý trong quân, thuật cưỡi ngựa đương nhiên rất cao, con ngựa nọ không có yên cũng không có dây cương, hắn cũng không chút nào quan tâm, ngồi ở trên ngựa, hướng về Hạ Á cười ha ha : Cứ lên đường cẩn thận, vài ngày nữa ta cũng sẽ hội tụ cùng ngươi !

Nói xong, vị tiểu công tước này xoay đầu ngựa, chạy đi vài bước, từ xa ném tới một câu: Hạ Á, đừng quên ở trong đế đô vẫn còn có một người ngày đêm nhớ đến ngươi! !

Nghe thấy câu nói cuối cùng, khuôn mặt của Hạ Á vốn đang cảm động, nhất thời sắc mặt bỗng nhiên cứng lại, há to miệng, nhìn bóng lưng của tiểu công tước, qua một hồi lâu, bỗng nhiên thân mình hắn run run mắng to một câu.

Con mẹ nó ! Ta còn tưởng hắn là người tốt ! Hóa ra hắn cũng là một con thỏ ! Mẹ nó! Ông đây không cần ngươi nhớ đến ông ! Cút đi cút đi ! Lần sau ông thấy ngươi, ông đây sẽ cho ngươi một quyền đo đất !


/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status