Liệp Quốc

Chương 180 - Nội Nội

/247


Cởi bỏ áo giáp, Hawk chỉ cảm thấy bản thân dường như mới vừa từ trong hồ máu đi ra, trận chiến đầm đìa suốt đêm này là một cơ hôi hiếm thấy trong cuộc đời hắn! Một chiến thắng đơn giản nhưng sảng khoái, năm mươi người xông phá hơn một nghìn mã tặc. Phương thức cùng chiến thắng áp đảo như vậy, hơn nữa còn có một hồi chém giết vui sướng, khiến cho tiểu tử Hawk trẻ tuổi này phải sôi trào nhiệt huyết trong lòng. Lúc này đã kết thúc trận đánh thế nhưng nhiệt huyết trong lòng vẫn không chút nào nguội lạnh, đang muốn tìm một chỗ nào đó rống lớn vài tiếng hưng phấn.

Sẵn sàng đầu nhập vị Hạ Á Lôi Minh đại nhân này, xem ra là một quyết định đúng đắn! Làm thủ hạ đi theo vị anh hùng hào kiệt này, tương lai chẳng lẽ lại không thể kiến công lập nghiệp? Một người trẻ tuổi như hắn còn chưa học được khôn khéo láu lỉnh, trong lòng vẫn còn vài phần chủ nghĩa mơ mộng, tuy rằng làm dong binh, bình thường cũng không ít lần đánh đấm chém giết, thế nhưng suy cho cùng cũng là những lần đánh nhỏ lẻ quá mức chèn ép đè nén. Nam tử hán đại trượng phu phải bước lên vũ trường rộng lớn mới đúng! Cho dù dẫn dắt dong binh đoàn Tê Giác Lửa trở thành dong binh đoàn lớn mạnh nhất trên Dã Hỏa nguyên thì có thể làm được gì? Giỏi lắm là dẫn theo một hai trăm thủ hạ đánh nhau, vừa đánh vừa kêu loạn -- thật giống như, thật giống như...

Thật giống như bọn mã tặc đã thua trận trong đêm nay!

Đánh một trận trong đêm, Hawk ngoại trừ tâm phục hoàn toàn đối với vũ dũng cùng chiến lược của Hạ Á, trong lòng tên to con trẻ tuổi này càng có thêm một tầng nhận thức: chiến thuật chân chính của quân đội vượt xa vạn dặm so với đánh chém tự do của dong binh hay mã tặc! Trước đây bản thân còn cho rằng đám thủ hạ dong binh đều là tinh nhuệ, nhưng hiện tại bỗng nhiên nhận ra, với trình độ như vậy, nếu như thực sự gặp phải quân đội chính quy, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất!

Nghĩ tới đây, Hawk nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn vị Hạ Á đại nhân kia...

Hạ Á cũng đầy người là máu, lúc này hắn cũng đã cởi áo giáp ra, trần trụi nửa thân trên trong giá lạnh ban đêm, lộ ra một thân cơ thể hùng tráng mạnh mẽ như một con báo, sau đó Hạ Á tùy ý xé ra một miếng vải từ tay áo, đơn giản bới cao tóc cột lại thành một đoàn, lấy ra một túi nước ngửa đầu uống 'òng ọc', còn để cho phân nửa số nước chạy ra trên mặt, nhất thời nước lạnh trộn lẫn với máu rơi xuống mặt đất.

Chỉ là so sánh cùng với hưng phấn của Hawk, sắc mặt của Hạ Á cũng không hề kích động, Shaerba ở ngay bên cạnh hắn, cũng học theo Hạ Á cởi áo giáp ra, dùng nước tẩy trôi vết máu trên mặt. Khác với đám dong binh đang cùng nhau giơ cao kiếm ăn mừng chiến thắng ở xung quanh, sắc mặt của hai người này rất dửng dưng. Dường như đánh thắng một trận như thế này đối với bọn họ cũng không có gì vui vẻ lắm.

- Đại nhân, chúng ta thắng rồi! - Hawk nhịn không được chạy tới hoan hô.

- Ừ. - Hạ Á gật đầu, liếc mắt nhìn Hawk, không nói tiếng nào.

Nhưng trái lại Shaerba nhếch miệng bĩu môi, ồm ồm nói:

- Đúng là chiến thắng... Nhưng thắng một đám mã tặc ăn hại thì cũng không có nhiều lắm vinh quang.

Nói xong, Shaerba nhìn tên dong binh trẻ tuổi đang hăng máu như một con gà trống ở trước mặt, nhếch miệng cười, dùng sức vỗ vỗ vai Hawk, lớn tiếng nói:

- Trong trận đại chiến cùng người Odin năm ngoái, bọn ta mang theo hai trăm kỵ binh xông trận, xông vào hơn một vạn quân hắc kỳ của Heisiting, trong lần chém giết đó đối phương còn sử dụng thú hồn chiến sĩ cùng với cuồng bạo giả... Hừ, hai trăm kỵ binh của bọn ta cùng nhau chém vào sau đó chém ra! Chém giết như vậy mới là vui sướng! Trận đánh ngày hôm này chỉ là một trận nhỏ mà thôi.

Hai trăm kỵ binh... Xông trận... Heisiting... Hơn một vạn quân của hắc kỳ quân đoàn...

Hawk trực tiếp thừ người ngay tại chỗ.

Trái lại Hạ Á liếc mắt nhìn Shaerba, cười cười, dùng sức đấm tên gia hỏa này một cái:

- Cái tên hỗn đản nhà ngươi, đúng là thích huênh hoang, lần đó là chúng ta liều mạng cầu sống, không có lối để chạy. Nếu như có biện pháp khác để chạy trốn, ngươi cho rằng ông đây bị điên hay sao mang theo hai trăm tạp kỵ binh xông vào đại trận của Heisiting?

Nói đến đây, sắc mặt của Hạ Á bỗng nhiên buồn bã -- đầu bóng lưởng Kevin, chính là chết trong trận đánh đó.

Một lát sau toàn tộ tù binh mã tặc đều đã bị trói chặt, có người chạy tới xin chỉ thị của Hạ Á:

- Đại nhân, làm sao xử trí bọn gia hỏa này?

Hôm nay tác chiến cũng chết vài người dong binh, lúc này không ít người đều cầm sẳn dao mổ trong tay. Đangđem bọn tù binh toàn bộ giết sạch báo thù cho anh em đã tử thương. Hạ Á vừa nhình thấy sắc mặt của bọn dong binh, liền biết được chủ ý trong đầu bọn họ, cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi muốn xử trí thế nào?

- Chém ! Bọn gia hỏa này không có chỗ tốt để giữ lại, trong đó còn có không ít băng nhóm mã tặc quanh năm đánh nhau cùng bọn ta, tạo ra rất nhiều cừu hận! - Các dong binh đều kêu la.

Đám mã tặc đang bị trói quỳ trên mặt đất, vừa nghe thấy những lời này, nhất thời hoảng hốt, cả bọn bắt đầu lớn giọng xin tha, trong lúc nhất thời kêu cha gọi mẹ, cầu xin không ngớt.

Hạ Á bĩu môi:

- Ngu ngốc, giết bọn chúng chẳng phải là lãng phí sao ! Một đao hạ xuống coi như là kết thúc, thế nhưng giết bọn chúng như thế, chúng ta cũng không có bất kỳ ích lợi nào.

- Thế làm sao bây giờ? Lẽ nào thả hết bọn chúng? Như thế cũng quá tiện nghi cho bọn chúng! - Đám người phía dưới bắt đầu tranh luận, bất quá Hạ Á 'hừ' một tiếng, ánh mắt quét ngang một cái, nhất thời cả đám liền yên tĩnh. Mấy trận chém giết trong ngày hôm nay, uy nghiêm của Hạ Á đã ăn sâu vào trong lòng của đám dong binh. Lúc này ánh mắt của hắn quét qua, đám dong binh này tự nhiên rùng mình, không tự chủ được liền ngậm miệng lại.

- Đương nhiên sẽ không thả bọn chúng. - Hạ Á vuốt vuốt cằm, cười nhạt hắc hắc - Mọi người đều cực nhọc chém giết, suy cho cùng phải đạt một chút lợi ích mới được.

Nói đến ích lợi, trong trận chiến này thật ra bọn họ cũng thu được một chút chiến lợi phẩm -- bất quá đám mã tặc này rất nghèo, thu được một ít vũ khí áo giap cũng là loại rẻ tiền, đừng nói là Hạ Á, coi như là những đám dong binh cũng cảm thấy chướng mắt. Về phần ngựa thì thu được hơn hai trăm con, khi đám mã tặc bỏ chạy trối chết, trên chiến trường nơi nơi đều là ngựa, đám dong binh phải mất hơn một canh giờ mới tập trung toàn bộ ngựa không có chủ lại một nơi.

Chỉ là những con ngựa này cũng không phải chiến lợi phẫm có giá trị: ngựa của đám mã tặc có rất ít chiến mã loại tốt, dù sao chiến mã loại tốt đều phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cũng không phải có tiền liền có thể ra chỗ bán ngựa mua một con.

Ngựa trải qua huấn luyện mới có thể ở trên chiến trường nghe thấy chém giết cùng tiếng trống trận đều không bị kinh hãi, lúc lâm trận cũng sẽ không hoảng hốt chạy loạn. Mà ngựa của đám mã tặc ô hợp này hiển nhiên chưa đạt tới trình độ đó, đại bộ phận đều là ngựa bình thường cùng ngựa chạy chậm. Thậm chí có vài con căn bản chỉ là la ngựa. Tuy rằng số lượng không ít, hơn hai trăm con, thế nhưng sau một hồi đại chiến cũng có vài con bị thương, sau này căn bản cũng không thể chạy nhanh, có thể dùng để kéo xe hoặc mang nặng đã là không tồi.

- Giữ những con ngựa này lại, mang về làm gia súc dùng đi, cày ruộng kéo xe, chung quy cũng không có lãng phí. - Hạ Á suy nghĩ một chút, sau đó hắn phái người triệu gọi tên đầu lĩnh trong đám hộ vệ thương hội Jialun-Si tới trao đổi một chút.

Người kia vừa đến, bộ dáng của dế nhũi tựa hồ có chút không có ý tốt. Ánh mắt liếc nhìn đám tù binh mã tặc vài lần, mới cười hắc hắc nói:

- Uhm, ta có việc muốn hỏi ngươi.

Người của thương hội Jialun-Si khách khách khí khí cười xòa:

- Thỉnh đại nhân nói ra.

- Uhm... Thương hôi của cái ngươi, uhm uhm, có hay không, uhm... Buôn bán người.

Đối phương vừa nghe xong lập tức liền hiểu ý:

- Đại nhân, ngài muốn hỏi chính là buôn bán nô lệ?

Hạ Á cười gật đầu. Người của thương hội lập tức xoay người sang một bên, dùng ánh mắt lão luyện nhìn chằm chằm đám tù binh mã tặc một chút, ánh mặt của hắn rất lạnh lùng phảng phất như là đang nhìn một đàn gia súc, một hồi sau hắn quay đầu lại, khuôn mặt của hắn tươi cười nhìn về Hạ Á:

- Đại nhân, nếu như là nô lệ mà nói, lần này ngài đã bắt được một nhóm mặt hàng khá tốt. Mua bán nô lệ thật ra được chia làm ba nhó: hạ đẳng nhất chính là người già phụ nữ và trẻ em, người già cùng phụ nữ thì có thể lực quá kém không làm được việc gì, lại còn tiêu hao lương thực, về phần trẻ em thì... phải nuôi lớn mới có thể làm việc, như thế nào cũng phải uổng phí vài năm lương thực mới được. Trung đẳng chính là một ít thanh niên trai tráng, vừa an phận nghe lời, vừa có sức lao động rất tốt. Còn thượng đẳng chính là một ít nô lệ có tay nghề kỹ thuật, loại nô lệ này nhiều ít cũng có một chút kỹ nghệ, tỷ như biết làm rèn, biết làm mộc, biết trồng trọt chăn nuôi, biết kỹ thuật hàng hải v.v... Mua về liền có thể sử dụng, làm việc thủ công dù sao cũng có giá trị hơn so với làm việc nặng tốn hao sức lực. Còn đám mã tặc mà ngài bắt được, ta tính sơ lược một chút, đại bộ phần đều là trai tráng có sức lao động, rốt cục cũng là trung đẳng. Hơn nữa, nếu như nói chính xác một chút, đại bộ phận đám mã tặc này đều biết nuôi ngựa, khác không nói, chỉ nói trường hợp dùng bọn người này để làm xa phu hoặc là người nuôi ngựa cũng là một đám có tay nghề, cho nên cũng miễn cưỡng có thể xem như là nô lệ thượng đẳng.

Dừng một chút, người này dường như càng nói càng hăng say, có chút thao thao bất tuyệt:

- Mà trong mua bán nô lệ ngoại trừ ba đẳng cấp bình thường còn có nhất đẳng, bọn ta gọi loại này là đặc đẳng (đẳng cấp đặc biệt)! Loại nô lệ này một khi bắt được, đều có thể bán ra với giá rất cao! Tỷ như người lùn, bọn người lùn này rất am hiểu công nghệ rèn đúc, bất luận nam nữ già trẻ, cho dù là trẻ em vị thành niên của người lùn, bắt về liền trở thành thợ rèn nhất đẳng, bởi vì chủng tộc này khác chúng ta, thể lực trẻ em của người lùn cũng có thể sánh ngang với một người đàn ông cao lớn của loài người, coi như là đem làm cu li khuâng vác cũng rất có lợi. Còn có một vài chủng tộc khác, tỷ như tinh linh tộc... người của tinh linh tộc có khuôn mặt xinh đẹp dị thường, bất luận là nam hay nữ, đều có tướng mạo xuất chúng, chỉ cần có thể bắt một người đem vào chợ nô lệ, nhất thời sẽ được người ta tranh nhau mua! Những nô lệ cao cấp như thế này, tùy tiện đem vào chợ nô lệ cũng bán được khối tiền...

Hạ Á nghe xong, nhìn tên gia hỏa trước mặt đang rất cao hứng, bỗng nhiên cười cười:

- Xem ra người của thương hội Jialun-Si rất tinh thông với việc mua bán nô lệ a.

Đối phương sửng sốt, bật cười nói:

- Đại nhân, thương hội Jialun-Si của chúng ta làm ăn khắp nơi trên đại lục. Mua bán nô lệ đương nhiên cũng có làm qua, phàm là thương hội lớn, nếu nhưng muốn kiếm tiền, thường thường đều phải tham gia mọi ngành nghề kinh tế. Mấy năm trước ta đã từng làm qua loại buôn bán nô lệ này cho nên cũng có chút kiến thức. - Tên gia hỏa kia nhìn Hạ Á một chút, thử dò xét. - Ý của ngài là định đem những tên mã tặc này xem như là nô lệ? Nếu như vậy mà nói...

Lời nói cùng biểu hiện trên khuôn mặt của tên gia hỏa này phảng phất như là muốn nói: của ngon không nên chia người ngoài...

Hạ Á cười ha ha:

- Lần này chúng ta kề vai chiến đấu, đám nô lệ này đương nhiên sẽ không giao cho người ngoài. Ngươi bước tới chọn ra một nửa nô lệ, còn giá thì... cứ tính theo nửa giá thị trường đi! Coi như là thù lao ta trả cho các ngươi vì đã kề vai chiến đấu với bọn ta.

Người kia cười ha ha, hướng về Hạ Á khom lưng hành lễ:

- Như vậy trước tiên ta thay mặt đám thủ hạ cám ơn đại nhân!

Tên gia hỏa này quả nhiên là có bản sắc gian thương, cũng không khách khí, dẫn theo người bước tới chọn nô lệ. Hắn hiển nhiên là có nhiều năm kinh nghiệm trong việc này, dẫn theo hai người đồng nghiệp đăng ký tạo danh sách. Đem tên tuổi của từng tên tù binh ghi lại, hỏi rõ bọn chúng thuộc bộ lạc nào ở trên ngọn núi nào, nhất thời lai lịch của bọn tù binh rất rõ ràng, tiếp theo còn hỏi cùng thẩm định tay nghề của từng tên, biết làm những việc gì v.v..... Sau khi hỏi rõ ràng mới không khách khí chọn ra phân nửa thanh niên trai tráng tinh nhuệ, trong đó mấy người biết làm mộc biết rèn đúc biết nuôi ngựa đều được chọn. Đám tù binh còn lại thì lưu cho Hạ Á, đều là không có tay nghề cũng như bản lĩnh, bất quá có thể trở thành chiến binh mã tặc đoàn đi ra ngoài cướp đoạt, coi như cũng là trai tráng có sức lao động.

Sau đó chính là xử trí bọn tù binh này như thế nào, mang theo bọn họ tiếp tục đi về phía trước đương nhiên là không được, vốn đội ngũ đang đi gấp nếu như còn mang theo nhiều tù binh như vậy, chẳng lẽ phải trói bỏ lên xe?

- Việc này không cần lo, ta sẽ phân ra 20 người áp tải bọn tù binh đi về Dã Hỏa trấn, trước hết cứ giam giữ trong đó. - Tên thủ lĩnh thương hội rất ung dung.

Hạ Á có chút lo lắng:

- Nơi này có hơn một trăm tù binh, hai mươi người áp giải... Trên đường đi vạn nhất bọn gia hỏa kia nổi loạn, tất cả bỏ chạy thì làm sao đây?

- Đại nhân, ngài cứ yên tâm đi. - Vẻ mặt của tên thủ lĩnh hiện lên một nụ cười nham hiểm.

Hắn triển khai một loạt hành động rất nhanh khiến cho Hạ Á mở rộng tầm mắt!

Người này đầu tiên chọn ra bảy tám người trong số đám mã tặc bị bắt làm tù binh, những người này đều bị hắn tra qua lí lịch, đều thuộc về các bộ lạc mã tặc khác nhau, hơn nữa vốn chi là tạp binh thấp kém ở trong bộ lạc bản thân. Sau khi chọn ra những người này liền sau đó thăng chức cho bọn họ trở thành tiểu đầu mục, mỗi người phục trách quản lý mười tên tù binh, đám tù binh lần nữa lại bị phân chia đội ngũ, vốn cùng một bộ lạc thì không thể ở chung.

Đám tiểu đầu mục vừa mới chọn ra liền cho quản lý một đội tù binh, mỗi người đều là tiểu đầu lĩnh quản giáo, sau khi phân chia đội, đám tiểu đầu mục cũng được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với tù binh bình thường, tù binh bình thường mỗi ngày chỉ có nửa cái bánh ngô, mà đầu lĩnh quản giáo thì được một cái bánh nhân thịt lớn.

Sau đó người của thương hội Jialun-Si lại gợi ý cho đám tiểu đầu mục quản giáo, bản thân mỗi người tự chọn ra hai người trong đội của mình làm phụ tá, xem như là phó quản giáo, đãi ngộ cũng được thăng lên một ít, mỗi người được nửa cái bánh nhân thịt.

Hơn nữa còn công nhiên tuyên bố, dọc theo đường đi, từng quản giáo phụ tránh dẫn theo mười mấy tên tù binh, đều có thể tùy ý đánh chửi! Chỉ cần đi tới mục tiêu mà vẫn không chết thì là hoàn thành nhiệm vụ!

Bởi vậy, nội bộ đám tù binh mã tặc liền phân chia gia cấp.

- Cứ như thế, những tên tù binh này sẽ không thể nào đoàn kết. - Tên thủ lĩnh thương hội Jialun-Si cười một cách rất là gian trá - Đám đầu lĩnh quản giáo này vốn là tạp binh thấp hèn trong đội ngũ mã tặc. Lúc này đạt được khí thế đương nhiên sẽ bộc phát giận dữ trả thù, kể từ lúc này, đám quản giáo sẽ đoạn tuyệt cùng đám mã tặc. Hoàn toàn hướng về phía chúng ta, dọc theo đường đi cũng sẽ không phản loạn. Mà những người còn lại, mỗi quản giáo lại chọn ra hai người phó quản giáo, cũng coi như là chiếm được một chút ít lợi, được ăn ngon, lại còn có thể khi dễ người khác, như vậy xem ra, đám phó quản giáo cũng sẽ bị đám tù binh bình thường căm ghét, nội bộ không cách nào đoàn kết. Bọn gia hỏa này muốn tạo phản còn khó hơn lên trời ! Hừ... Khi nãy ta nói dùng hai mươi người áp giải người trở về xem như là đã quá nhiều, đánh tiếc lần này xuất hành ta đều mang theo người mới, nếu như là những người bạn già trước đây của ta, chỉ cần phái ra năm ba người là có thể áp giải bọn này bình an đi về Dã Hỏa trấn. Nếu như trên đường đi có tên tù binh nào chạy thoát, ngài có thể mắng ta bất lực!

Hạ Á nghe xong liền rất thán phục, nhịn không được hai mắt nhìn thẳng từ trên xuống dưới tên thủ lĩnh của thương hội, bộ dáng của người này rất gia trá hà khắc, môi trên còn để hai hàm râu chuột, tướng mạo thật sự không thể khiến cho người ta ưa thích, nhưng lại không nghĩ tới hắn còn có vài cái thủ đoạn tài tình đến như vậy.

Dế nhũi trong cơn hiếu kỳ, trong lòng bắt đầu sinh ra vài phần kính trọng, giọng nói cũng khách khí vài phần:

- Vị tiên sinh này, bản lĩnh quản người của ngươi là học được từ nơi nào?

Người này hình như có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười:

- Đại nhân, lúc ta còn trẻ ta sống trong vương quốc Landisi, đã từng làm qua đội trưởng giám mục... về sau bởi vì nhận hối lộ của phạm nhân nên mới bị mất chức, sau đó ta mới gia nhập thương hội Jialun-Si. Người trong thương hội nhìn thấy ta có vài phần cơ trí nên mới đề bạc ta làm tiểu đầu mục, hiện tại ta đã ở trong thương hội làm việc hơn mười năm...

Hóa ra trước đây là quản giáo trông giữ tội phạm... Thì ra là thế.

Hạ Á thở dài, thoáng suy tư một chút, nhìn tên gia hỏa kia:

- Ngươi tên là gì?

- Đại nhân, tên của ta gọi là Sipan.

- Ân, ngươi cùng lắm chỉ là tiểu đầu mục trong thương hội Jialun-Si, ta xem ngươi là một người có chút bản lĩnh, chi bằng theo ta lăn lộn đi. Nếu như ngươi nguyện ý mà nói, khi trở về ta sẽ nói với thủ lĩnh của ngươi một tiếng, kéo ngươi về phía ta.

Sipan vừa nghe xong, nhất thời mặt mày rạng rỡ!

Ở trong thương hội hắn không có bối cảnh cùng căn cơ, thật ra năm đó hắn ở trong thương hội làm công tác mua bán nô lệ, vốn là một chức vị rất béo bở, đáng tiếc bởi vì không có căn cơ, kết quả bị người ta đoạt mất vị trí, sau đó còn bị phái tới làm việc tại nơi thâm sơn cùng cốc như Dã Hỏa nguyên, trong lòng hắn sớm đã có vài phần oán khí.

Tuy rằng thương hội Jialun-Si âm thầm làm một ít nhiệm vụ thu thập tình báo của các quốc gia trên đại lục, thế nhưng dù sao một thương hội lớn như vậy, cũng không có khả năng mọi người đều là mất thám gián điệp của người Landisi. Đại bộ phần người trong thương đội cũng chỉ là các thương nhân bình thường mà thôi, Sipan chỉ là một nhân vật cấp thấp, hắn không có khả năng được tiếp xúc với mấy công việc tình báo cao tầng.

Mà người này coi như là cơ trí, ở trên Dã Hỏa nguyên làm việc hai ba năm nhưng vữ giữ nguyên một chức, hắn thực sự trong lòng có vài phần ấm ức. Nếu đã được vị quý tộc lão gia Hạ Á để ý đến…

Thật ra hắn biết rất rõ thân phận cùng bối cảnh của Hạ Á! Vị lão gia này nhận chức tướng lĩnh phòng giữ của quận Moll, là người mới bắt đầu làm quan. Trong lòng hắn suy tính, nếu như Hạ Á muốn giữ vững vị trí ở trong quân Moll, như vậy Hạ Á không thể không đuổi một ít quan viên vốn là người cũ của quận, thay vào đó là tâm phúc của hắn, như thế mới có thể làm thành đại nghiệp! Theo người như vậy, nói không chừng sẽ có cơ hội rất lớn! Chỉ cần được vị đại nhân này xem trọng, coi như là tâm phúc mà nói... như vậy...

Người này cũng một tên có tính tình giảo hoạt, vừa nghe thấy Hạ Á lộ ra ý tứ muốn chiêu mộ, nhất thời liền 'bịch' một tiếng quỳ gối xuống đất, cúi đầu hành lễ:

- Sau này Sipan sẽ là thủ hạ của đại nhân, đại nhân có việc sai bảo, Sipan nhất định liều mạng cũng sẽ làm tốt công việc của ngài giao phó!

Hạ Á cười ha ha, liếc mắt nhìn người tên gia hỏa này:

- Ngươi đúng là giảo hoạt, chờ đến lúc quay về ta sẽ nói chuyện với thủ lĩnh trong thương hội các ngươi, kéo ngươi về dưới trướng của ta, đến lúc đó hãy hành lễ.

Sipan ngẩng đầu cười:

- Lần này trước lúc xuất hành, thủ lĩnh trong thương hội có nói, ta phải nghe mọi mệnh lệnh của ngài, ngài nói gì bọn ta đều phải nghe theo là được. Có lẽ thủ lĩnh thương hội rất coi trọng ngài, ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ, nếu ngài đã mở miệng yêu cầu, bọn họ đương nhiên sẽ không cự tuyện, cho nên, uhm... bái trước hay bái sau đều là như nhau.

Tính tình của người này xem ra có vài phần giống tên gia hỏa Tatara, miệng lưỡi trơn tru, ngôn từ a dua nịnh hót cũng mênh mang như thủy triều, Hạ Á nghe được vài câu liền đuổi hắn đi làm việc.

Chờ đến lúc người kia rời đi, Shaerba nhịn không được có chút bực bội, cau mày nói:

- Hạ Á... Tên gia hỏa kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, loại người như thế này ngươi chiêu mộ làm gì?

Hạ Á liếc mắt nhìn Shaerba, cười một tiếng, thấp giọng nói:

- Ta đã xem qua ghi chép của cha nuôi của ta lưu lại, trong đó có viết một ít đạo lý rất thú vị: Một thủ lĩnh đúng nghĩa thì phải biết cách dùng người, cách dùng người ở đây bao hàm rất nhiều nghĩa. Đôi khi người tốt cần phải dùng, đôi khi người xấu cũng phải dùng. Bởi vì có một số việc người tốt có thể làm, nhưng cũng có một số việc, chỉ có người xấu mới có thể làm tốt. Ừm... Trong sách có viết một câu thế này... Nước thì nên đục một chút mới có thể nuôi cá, nước quá trong thì không thể nuôi được cá.

Shaerba nghe xong, trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Á, hiển nhiên những đạo lý trong lời nói của Hạ Á, tên to con lỗ mãng này hoàn toàn không hiểu. Hạ Á cười cười, đấm Shaerba một cái, cười nói:

- Được rồi, những việc đau đầu này ngươi không cần hiểu rõ ràng, nếu như có Katuo ở chỗ này, hắn có thể sẽ hiểu. Về phần ngươi thì... anh em chúng ta chỉ cần biết xông trận đánh nhau là được rồi.

Shaerba nhếch miệng cười, dù sao hắn cũng rất tín nhiệm đối với Hạ Á, nếu như Hạ Á đã nói vậy tất nhiên là sẽ có đạo lý, hắn cũng bất chấp bản thân có hiểu hay không. Ừm, năm đó ở bên cạnh tướng quân Adelike chẳng phải cũng giống như thế này sao, tướng quân nói cái gì bản thân cũng sẽ không cần biết, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh mà làm, chắc chắn sẽ không sai.

Bất tri bất giác, trong lòng của Shaerba, vai trò của Hạ Á từ thuần túy là 'anh em' đã biến thành 'thủ lĩnh' giống như tướng quân Adelike trước đây.

Cả đoàn người bận bụi cả đêm, mắt thấy mặt trời dần dần ló dạng, lúc này rốt cục cũng đã thu thập hoàn tất, Hạ Á còn bảo đám tù binh ngay tại chỗ đào một cái hố to, đem toàn bộ thi thể trong trận chiến tối qua vùi lấp dưới đất. Sau đó bảo Sipan phân ra mười võ sĩ người Landisi cùng với mười xa phu thương hội Jialun-Si, áp giải hơn trăm tù binh thẳng đường quay về Dã Hỏa trấn.

Lần này đánh nhau cùng đám mã tặc, tiến trình đã ngoài dự liệu của Hạ Á rất nhiều, trong lòng hắn cũng có chút buồn cười: xem ra chính mình đã đánh giá quá cao sức chiến đấu của đám mã tặc, vốn theo kế hoạch thì chiến đấu cùng mã tặc phải tiêu hao hai ngày thời gian mới có thể giải quyết xong, chờ ở một chỗ giải quyết mã tặc, còn phải đợi nhóm người Russell mang nước trở về.

Nhưng hiện tại xem ra, đám mã tặc này chống đỡ không nổi một ngày, bất quá chỉ trong một đêm đã giải quyết xong đám gia hỏa này. Sớm biết như vậy, lúc trước cũng không cần phân chia với đám người Russell.

Bất tri bất giác, kiến thức trong đầu của Hạ Á cũng khác xưa rất nhiều. Nếu như là trước đây, gặp phải hơn một nghìn mã tặc, phản ứng của hắn chỉ sợ cũng sẽ giống như Hawk. Thế nhưng trải qua một hồi chiến tranh cùng người Odin, trải qua chém giết giữa thiên quân vạn mã, trải qua chỉ huy trăm nghìn quân chính quy tác chiến. Kiến thức của dế nhũi đương nhiên sẽ không giống như hồi trước đại chiến. Đám mã tặc này sớm đã không trở thành đối thủ trong lòng hắn.

Cả buổi tối, đám người bên dưới vô cùng bận rộn, nhưng Hạ Á lại ngồi yên một chỗ, lẳng lặng suy tư lại những nhận xét sau trận đánh vừa rồi.

Bản lĩnh dẫn binh của hắn còn xa mới thành thạo, không ít sự tình đều là tự bản thân suy tính cùng thử nghiệm. Tỷ như trong trận chiến ngày hôm nay, đối với Hạ Á mà nói, thắng lợi tất nhiên là đáng mừng, nhưng lại không đáng để hắn kiêu ngạo, trái lại còn tạo ra cho hắn một ít kinh nghiệm!

Sức chiến đấu mạnh nhất trong chiến tranh chắc chắn không phải là vũ dũng của cá nhân binh sĩ! Đám mã tặc này tuy rằng có chút ăn hại, thế nhưng trong đó cũng có không ít người bưu hãn, tỷ như ban ngày có một đám mã tặc đi tới trước xa trận khiêu chiến, tuy rằng bị bản thân chém chết, thế nhưng cũng biểu hiện được trong nhóm mã tặc có không ít dũng sĩ. Hơn nữa đám mã tặc này dù sao cưỡi ngựa cũng thành thạo, nói đến năng lực tác chiến cá nhân, chắc chắn sẽ không thua kém gì đám dong binh do bản thân dẫn dắt!

Thế nhưng sở dĩ đám mã tặc bị bản thân đánh tan, nguyên nhân lớn nhất không phải là lực chiến đấu cá nhân mà là...

Kỷ luật! Phục tùng!!

Kỷ luật nghiêm khắc, hơn nữa binh sĩ phục tùng vô điều kiện đối với cấp trên! Hai cái này mới là nguyên nhân chủ chốt!

Hồi tưởng lại trận chiến quy mô nhỏ vừa rồi, nếu như ban ngày không phải bản thân dẫn theo Shaerba hai người xông lên, dùng vũ dũng cường hãn chấn động đám dong binh thủ hạ, khiến cho đám dong binh thường ngày kiêu ngạo ngang ngược phải phục tùng bản thân. Như vậy lúc tác chiến, bản thân đưa ra mệnh lệnh, chắc chắn rất khó có thể đạt được hiệu quả tuyệt đối ! Nói không chừng một khi đám thủ hạ không phục tùng bản thân, bản thân đưa ra mệnh lệnh, hơn phân nửa là sẽ có người bằng mặt không bằng lòng. Hơn nữa, còn có hô vệ của thương hội Jialun-Si, cũng chưa chắc hoàn toàn nghe theo lệnh bản thân.

Đây gọi là kỷ luật cùng phục tùng!

Có hai điều kiện này, nhân số của bản thân tuy rằng ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng vẫn có thể chiến thắng đội ngũ mã tặc có nhân số gấp vài chục lần phía bản thân... Mà còn phảng phất như chiến thắng rất dễ dàng!

Hắn càng nghĩ càng giác ngộ càng có thêm kinh nghiệm, trong lòng vui sướng hưng phấn, hài lòng hơn nhiều so với đại thắng. Đang muốn tìm người để bàn luận tâm sự, đáng tiếc những người bên cạnh, Hawk đương nhiên không hiểu những việc này, đám người Philip cũng chưa từng thống lĩnh binh sĩ trong quân đội... Mà trong số những người bên cạnh của bản thân có năng lực thống lĩnh binh sĩ cực mạnh, không thể nghi ngờ chính là chó điên Green đang ở xa xa trong quận Moll.

Hiện tại đang ở bên người cũng chỉ có Shaerba là xuất thân từ quân đội chính quy.

Rốt cục nhịn không được hưng phúc, hắn tìm tới Shaerba nói ra những thứ tâm đắc ở trong đầu, không nghĩ tới cái tên lỗ mãng này cũng không phải vô tri như những gì Hạ Á tưởng tượng.

Shaerba nghe xong những gì Hạ Á nói, liền nhếch miệng cười cười, nhìn Hạ Á nói:

- Đạo lý này vốn là đã như thế, năm đó khi ta còn ở bên cạnh tướng quân Adelike cũng đã từng nghe tướng quân nói qua một câu: binh sĩ tốt là do luyện ra, lão binh là do trải qua chiến trường! Muốn có lão binh trước tiên phải có binh sĩ tốt!

Hạ Á suy nghĩ một chút, quả nhiên chính là đạo lý nào! Trước tiên cần phải rèn luyện! Tướng quân rèn luyện tới mức độ hiệu lệnh nghiêm minh, kỷ luật nghiêm cẩn, thì có thể xem như là binh sĩ tốt. Thế nhưng muốn trở thành lão binh chân chính tinh nhuệ thì phải kéo nhau ra ngoài tắm máu ! Kéo quân đi đánh! Thành thục ở ngay trên chiến trường.

Luyện ra binh sĩ tốt, đánh ra lão binh... Lời nói này tuy đơn giản, thế nhưng đạo lý của nó thì không hề đơn giản!

Ngay lúc Hạ Á mừng rỡ không cách nào kiềm chế được thì bỗng nhiên có một tên dong binh thủ hạ chạy tới báo cáo, sắc mặt cua hắn thậm chí có chút lo lắng kinh nghi!

- Đại nhân! Có một đội kỵ mã đang hướng về phía chúng ta!!

Hạ Á vừa nghe xong, nhất thời biến sắc, xoay người nhảy dựng lên.

Đội kỵ mã? Lẽ nào bản thân đã xem thường đám mã tặc này! Đối phương sau khi tan tác lại chỉnh đốn đội ngũ, lần nữa quân đầu trở lại tiến công? Cái đám ô hợp này vẫn còn tố chất như vậy?!

Hạ Á xoay người nhảy lên thùng xe, nhìn về hướng xa, quả nhiên, chỉ thấy ở xa xa trên bình nguyên là một mảng bụi bặm tung bay. Một đoàn bóng đen rậm rạp đang hướng về phía này, đưa tay che trán nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội kỵ mã. Nhìn đội ngũ của bọn họ có khoảng hai ba trăm người, nhân số xem ra cũng không nhiều lắm, quần áo trên người cũng không đồng nhất, rõ ràng là trang phục của mã tặc.

Thế nhưng...

Hạ Á thoáng giật mình !

Hắn tốt xấu gì cũng xuất thân từ kỵ binh đoàn Luodeliya, chỉ cần nhìn thế trận của đám kỵ binh đang chạy nhanh liền có thể phán đoán được đối phương rốt cục là có bao nhiêu chiến lực! Hơn hai trăm kỵ mã đang tới tuy rằng số lượng không nhiều, thế nhưng đội hình trong lúc chạy nhanh rất nghiêm chỉnh, không hề có chút tán loạn ! Hơn nữa trong lúc chạy nhanh còn áp dụng đội hình hành quân đường dài của quân đội chính quy! Hai bên sườn còn có hai tiểu đội hơn mười kỵ binh thường xuyên lui tới tuần tra...

Mã tặc trên Dã Hỏa nguyên vẫn còn có đội ngũ có tố chất như thế? !

Nhưng chạy đến gần, khoảng cách chỉ còn khoảng mấy trăm buốc, đối phương bỗng nhiên dừng lại, đang chạy nhanh bỗng nhiên càng thể hiện tố chất trác việt của bọn họ, đội ngũ bỗng nhiên dừng lại nhưng đội hình không hề tán loạn, thậm chí cảnh tượng người hô ngựa hý cũng không có phát sinh! Coi như là kỵ binh trong quân đội chính quy bất quá miễn cưỡng cũng có thể làm được như vậy.

Hạ Á đang kinh ngạc trong lòng, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong đội ngũ của đối phương, mấy chục kỵ sĩ đang vây quanh một người thủ lĩnh!

Một người có thân mình hùng tráng uy mãnh ngồi trên lưng một con chiến mã to lớn, Hạ Á vừa nhìn thấy người này, nhất thời hai mắt tối sầm, biểu tình trên khuôn mặt bỗng nhiên thừ ra.

Là... Là nàng? ! Trời ạ, người muốn con không được tiếp tục sống yên lành hay sao!

※※※

Đám người nọ đứng dừng ở xa xa, đám dong binh bên phía Hạ Á nhất thời căng thẳng, kêu gọi mọi người trở vào trong xa trận.

Nhưng trái lại đội kỵ mã ở xa xa rất nhanh liền tản đội hình ra hai bên, hơn mười kỵ binh giục ngựa đi tới, ngựa chạy chậm thẳng một đường, đi tới phía trước xa trận không được năm mươi bước mới dừng lại, một người trong bọn kỵ binh giơ cao hai tay, bộ dáng có vẻ không có địch ý, mắt thấy trên yên ngựa không có treo theo vũ khí, trái lại là những cái túi da căng cứng, bên trên túi da mơ hồ còn có vết máu tươi nhễ nhại.

Hơn mười kỵ binh đi tới trước xa trân, trong đó có một người đàn ông hô to:

- Mời Hạ Á đại nhân bước ra nói chuyện!

Hạ Á xoay người nhảy xuống, đứng ở trước lỗ thủng của xa trận:

- Ông đây!

Người đàn ông kia cuống quít xoay người xuống ngựa, làm ra một cái lễ tiết trịnh trọng, vẻ mặt cung kính nói:

- Hạ Á đại nhân, thủ lĩnh của bọn ta phái ta tới tặng lễ vật cho ngài.

Nói xong, người đàn ông này xoay đâu vung tay lên, mười mấy kỵ binh nhất thời tháo mười mấy túi lớn đang treo trên lưng ngựa, cởi nút của miệng túi sau đó ném về phía xa xa!

Hơn mười cái túi lớn rơi ở trước xa trận, nhất thời 'bịch bịch bịch bịch', bên trong túi toàn bộ đều là đầu người còn đầu đìa mául! !

Mắt thấy số lượng đầu người nằm trên đất, chỉ sợ có trên hai trăm cái đầu! !

Dong binh ở trong xa trận đều là người từng trải qua chém giết gặp không ít máu, thế nhưng nhìn thấy nhiều đầu người cùng lúc lăn lông lốc trên mặt đất như vậy, cũng nhịn không được đều phải kinh hô một tiếng, còn có người sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hạ Á đứng yên một chỗ, vẻ mặt cổ quái, cau mày nhìn đối phương.

- Hạ Á đại nhân. - Người đàn ông đối diện cao giọng cười nói - Thủ lĩnh của bọn ta trên đường đi nghe thấy có một nhóm người muốn đánh cướp ngài. Với một người anh hùng cái thế như ngài đương nhiên sẽ không sợ đám tạp chủng này, bất quá chỉ tránh cho ngài gặp phải phiền phức, cho nên bọn ta đã dứt khoát ra tay, giúp ngài xử lý chuyện nhỏ nhặt này. Ở đây có tổng cộng 182 cái đầu người, từ nay về sau trên Dã Hỏa nguyên không sẽ không còn tên của mã tặc đoàn Cossack.

Hạ Á 'hừ' một tiếng, sau đó cười khổ nói:

- Tốt, thay ta cảm tạ thủ lĩnh các ngươi.

- Việc này... Thủ lĩnh của bọn ta có nói, người một nhà đừng nên nói lời khách sáo, cũng không cần cảm tạ.

Sắc mặt người đàn ông kia có chút cổ quái, sau đó liền xoay người lên ngựa, lại gật đầu:

- Ngài còn có chuyện quan trọng trên người, thủ lĩnh của bọn ta có nói, không nên quấy rầy ngài, bọn ta hiện tại tạm thời dừng chân trên Dã Hỏa nguyên, nếu ngài có thời gian rảnh rỗi, hay có việc gì phân phó, cứ việc tùy tiên phái người tới báo tin cho bọn ta. Toàn bộ người từ trên xuống của băng nhóm bọn ta, đều mặc cho ngài điều khiển.

Người đàn ông này xoay đầu ngựa rời đi, trước khi đi bỗng nhiên còn nở một nụ cười quái dị:

- Thiếu chút nữa thì quên, đại nhân... thủ lĩnh của bọn ta có một câu chuyển cho ngài... Ách... Tên, tên của nàng gọi là Nội Nội, thỉnh ngài hãy nhớ kỹ!

Nội Nội? (DG : Nội là vợ, nội nội là : vợ ơi vợ, vợ yêu, mình ơi)

Sắc mặt của Hạ Á cổ quái, liền sau đó miệng giống như là nuốt phải một quả trứng gà.

Đám mấy trăm kỵ binh cách đó xa xa cũng bắt đầu rời đi, biến mất sạch sẽ, chỉ trong chốc lát ngay cả bụi bặm cũng không còn.

Trái lại lúc này xuất hiện một nhóm vài chục người đang chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía xa trận, vừa nhìn thoáng qua liền phát hiện nhóm người đang tới chính là Russell.

Russell dẫn theo người chạy tới, chỉ là cả bọn đều mặt mũi bầm dập, may là không có gì ai bị thương quá nặng, chỉ là lúc trở về trong xa trận, sắc mặt của những người này rất cổ quái, hiển nhiên đều có bọn dáng chán nản.

Dù sao, nhóm người của bản thân có hơn năm mươi người, bị địch nhân tập kích trong thời gian ngắn, toàn bộ đều bị bắt làm tù binh -- loại chuyện này, nói ra cũng có vài phần mất mặt.

Russell đi tới bên cạnh Hạ Á, khom mình hành lễ, vẻ mặt hổ thẹn:

- Đại nhân, ta phụ mệnh của ngài... Ta, ta lần này thất bại trở về !

Hạ Á lắc đầu, phảng phất như cũng không có nhiều ít tâm tư để nói chuyện, chỉ là nhìn Russell, rốt cục thở dài:

- Ai... Ngươi, cực khổ rồi. Tên gia hảo kia... rất khó đối phó, đúng không !?

Russell vừa nghe xong, nhất thời sắc mặt quái dị, nhìn nhìn Hạ Á, bỗng nhiên liền thốt ra một câu:

- Đại nhân... ngài mới là cực khổ a…

Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng trái lại khiến cho khuôn mặt của Hạ Á đỏ lên, Shaerba ở bên cạnh nghe xong, nhịn không được cũng phải cười như điên, cười đến mức ngã tới ngã lui, trực tiếp từ trên thùng xe lăn xuống dưới đất.

Hạ Á tức giận mắng to, bước tới đá cho tên gia hỏa kia một cước:

- Ngươi cười cái éo gì!!!

Shaerba ôm bụng lăn lộn dưới đất, cười tới mức suýt tý tắt thở:

- Nội Nội! Nội Nội... Ha ha ha ha! Tên của nàng lại là Nội Nội... Ha ha ha ha! Vợ của tướng quân chúng ta có tên gọi là Nội Nội!!

- Phi ! Vợ cái gì ! Ngươi còn tiếp tục nói bậy bạ ! Ông đây sẽ bắt ngươi cưới nàng!!

Đây là chương cuối cùng mà anh taroihung dịch.

Bắt đầu từ mai. Mình sẽ nhận bộ truyện này. Cố gắng sẽ 1 chương / 1 ngày.

Mình cũng là dịch giả mới thôi, cho nên, sẽ còn rất nhiều sạn. Rất mong các bạn ủng hộ và sửa lỗi giúp mình.


/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status