Merlin... Merlin...
Nghe thấy cái tên này, biểu hiện trên mặt của Sofia đại thẩm tựa hồ hiển lộ ra vài phần cổ quái. Nàng híp mắt lại, bề ngoài giống như hiền hòa nhìn Nội Nội.
Nội Nội trong thanh âm có chút run rẩy, ánh mắt không che dấu được sự sợ hãi.
Ngươi rất sợ nữ nhân điên kia? Sofia đại thẩm cười. Nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện với Nội Nội, đưa mắt nhìn vòng thủ trạc trên trên cổ tay Nội Nội: Vật này là do nàng ta cưỡng chết đeo lên cho ngươi?
Nội Nội vẫn ngồi đó run run...
Tiểu cô nương đáng thương. Sofia đại thẩm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thương hại.
Nàng quan sát vài lần trên mặt Nội Nội: Một tiểu cô nương xinh đẹp như thế mà lại bị nữ nhân điên kia biến thành bộ dáng này. Haizzz, thế nhưng đây cũng là phong cách hành sự nhất quán của nàng, chẳng qua là có chút khổ cho ngươi. Phải đeo lên mình thứ đồ chơi này, đối với tiểu cô nương nhà ngươi mà nói đích xác là quá xui xẻo đi.
Xui xẻo? Nội Nội nhất thời lâm vào đau khổ, vô số tâm tình dâng lên, toàn thân run rẩy không dứt, thét to: Xui xẻo? Bà ta hại ta quá khổ rồi, hu hu...!
Vừa nói, Nội Nội dụng lực đập ầm ầm lên vòng thủ trạc trên cổ tay, khàn cả giọng quát: Đeo vật này trên người khiến ta người không giống người, quỷ không giống quỷ! Qua nhiều năm như vậy, ta không biết đã gặp bao nhiêu lời cười nhạo cùng xem thường! Người người đều xem ta là quái vật! Ngay cả... Ngay cả tên nam nhân mà ta thích cũng gào lên, bảo ta là quái nhân... oa oa...
Sofia mỉm cười không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn Nội Nội.
Nội Nội bỗng nhiên giật mình, nhìn nụ cười thoải mái của Sofia mới hồi tưởng lại vừa rồi nữ nhân này chỉ thoáng thể hiện đôi chút, đã khiến nàng giật mình sợ hãi vì thực lực cường đại của bà ta, nghĩ tới đó liền không khỏi máy động tâm tư, vội vã đứng bật dậy rồi rầm rầm quỳ gối trước mặt Sofia đại thẩm, dập đầu liên tục, nói với âm thanh mong đợi: Các hạ... Ngài... Ngài nhất định là một vị cao nhân có lai lịch lớn. Không biết ngài có thể hay không giúp ta cởi bỏ vật này...
Ngươi muốn ta giúp ngươi lấy thứ này xuống? Sofia thu lại nụ cười thong thả của mình, ngưng thần nhìn Nội Nội. Nhận thấy vẻ mặt chờ đợi của Nội Nội, Sofia thoáng ngẫm nghĩ rồi chậm chạp lắc đầu: Xin lỗi, ta không thể làm như vậy... Không phải là ta không có cách nhưng rất tiếc ta không thể làm như vậy.
Tại... Tại sao... Nội Nội nhất thời thất vọng nhưng vẫn quyết tâm không buông bỏ hy vọng, trợn mắt nhìn Sofia đại thẩm. Nhất là khi nàng nghe rõ câu nói của Sofia...
Vị cao nhân trước mắt đây không phải là không thể mà chỉ là không muốn.
Rất đơn giản. Sofia trong ánh mắt có chút đùa cợt: Ta cũng không muốn vô duyên vô cớ đi trêu chọc nữ sát tinh kia. Ngươi vốn không phải là nữ nhi của ta, lại không phải là đồ đệ của ta, ta tại sao lại phải vì ngươi mà vô duyên vô cớ chọc đến một đối thủ phiền phức? Ngươi có lý do nào để thuyết phục ta đâu?
Nội Nội không khỏi cứng họng.
Trong lời nói của Sofia mặc dù không hề có chút khách khí nào, nhưng lại triệt để làm cho Nội Nội hết cách cãi lại. Mình và đối phương không quen không biết, tại sao phải bắt đối phương mạo hiểm đắc tội với một Merlin cường đại và nguy hiểm như vậy vì mình?
Nhưng là... Nội Nội nhiều năm qua chịu đủ khổ sở vì chiếc vòng đeo tay kia, giờ phút này bỗng nhiên nhìn thấy một cao nhân như Sofia đại thẩm, thấy được một tia hy vọng nên há có thể nguyện ý dễ dàng buông tha. Nàng vội la lên: Ta nhất nhất nguyện ý giao ra tất cả của cải mình có! Ta nhiều năm nay tích tụ mặc dù không tính là phú khả địch quốc, nhưng...
Nói tới đây, nàng tự nhiên lại thấy ngượng ngùng quá đỗi... Nữ nhân trước mắt này dường như là một cường giả có địa vị ngang hàng với Merlin, một người như vậy sao lại để tâm đến tài phú trong mắt?
Ta không thiếu tiền. Sofia mỉm cười.
Ta... Ta nguyện ý vì ngài ra sức. Mặc cho chuyện ngài phân phó là gì, bất chấp gian nguy, cho dù là núi đao biển lửa ta ta cũng nguyện ý...
Nụ cười trong đôi mắt Sofia càng đậm: Như vậy sao.... Bản thân ta đúng là cũng có chút phiền phức, thế nhưng phiền toái kia của ta dù ngươi có liều mạng, tan xương nát thịt cũng không giúp được ta nửa điểm.
Đây là lời nói thật.
Nội Nội khuôn mặt lo lắng, liên tục khấu đầu, vội vàng nói: Ta, ta còn có...
Ngươi không cần phải nói nữa. Sofia lắc đầu: Chút thực lực này của ngươi đối với người bình thường thì không tệ, nhưng để có thể vì ta mà ra sức thì lại không có tác dụng gì. Về phần tiền tài... Ta mà yêu tiền thì núi vàng núi bạc cũng đã sớm có. Cho nên nếu muốn đả động đến ta, những gì ngươi nói không đủ phân lượng.
Nội Nội sửng sốt, thế nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc lời của đối phương, nàng phảng phất cảm giác được thái độ của nữ nhân trước mắt này đã hòa hoãn lại rất nhiều, không kìm được một tia hi vọng: Vậy ý ngài ra sao?
Sofia càng cười một cách hiền hòa, đưa tay nâng mặt Nội Nội, ánh mắt lóe lên: Thật ra thì ngươi vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Với tướng mạo của ngươi, ta bình sinh chỉ thấy qua vài người. Người như ngươi đáng lẽ từ nhỏ phải luôn có vô số nam nhân ái mộ kính ngưỡng, người nguyện chết dưới chân vô số... Nếu nói đến vốn liếng quý giá nhất của ngươi thì tiền tài cũng chỉ là một thứ bỏ đi, thực lực coi như là tạm được, duy chỉ có nhan sắc tư sinh mới là thứ quý giá nhất.
Nội Nội nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi: Ngươi... Ngươi muốn cái gì?
Sofia cười khoái trá: Ta mới vừa nói rồi đó, ngươi và ta không quen không biết, ta có thể không đáng vì một người xa lạ mà đắc tội với một kẻ địch mạnh như Merlin.... Thế nhưng nếu ngươi và ta biến mối quan hệ này thành quan hệ họ hàng thì vì người nhà của mình, dù phải đắc tội với nữ Merlin kia ta cũng vui lòng chơi tới cùng.
Ngươi... Ta... Thần sắc Nội Nội càng khẩn trương lên.
Ai....! Sofia khuôn mặt sầu muộn: Trong lòng ta luôn có một mối tâm nguyện đè nặng bấy lâu nay... Ta có một đứa cháu là con của một lão hữu lâu năm. Tên kia tính tình khá quái gở, đầu óc có chút hồ đồ, hành xử cũng có chút hoang đường. Tuổi của nó cũng suýt soát với ngươi. Đáng tiếc lớn như vậy rồi mà lại chẳng theo đuổi cô gái nào. Ta đây thân làm trưởng bối, nhìn thấy tình cảnh của hắn mà trong lòng khó tránh khỏi có chút gấp gáp. Ta xem tiểu cô nương ngươi xinh đẹp... Như vậy đi, nếu như ngươi chịu gả cho thằng cháu của ta, vậy coi như là người nhà ta rồi... Mụ Merlin kia... Hừ hừ... Mặc dù cõi đời này có nhiều người khác sợ nàng ta nhưng ta đây thì không. Ngươi thành người nhà của ta thì dĩ nhiên ta sẽ không để mụ điên đó khi dễ ngươi nữa.
Nội Nội nhất thời triệt để ngây dại. Nàng mở to hai mắt, miệng há hốc, giật mình nhìn Sofia, trong lúc nhất thời cả kinh không nói nổi nên lời.
Sofia cũng không nóng nảy, chỉ cười mỉm nhìn Nội Nội: Như thế nào? Điều kiện này của ta ngươi có bằng lòng đáp ứng không?
Nội Nội khuôn mặt dại ra, mãi mới nặn được một câu: Bà... Bà muốn ta gả cho cháu... cháu....
Không sai...
Nội Nội tự đánh giá lại bản thân, cảm thấy vô cùng hoang đường, nàng bật thốt lớn tiếng: Ngươi đang đùa giỡn sao? Hình dạng ta thế này...
Tiểu cô nương đáng thương, ngươi đại khái là đã đeo cái vòng tay quá lâu nên ngay cả mình xinh đẹp cỡ nào cũng quên mất. Ngươi không cần vội vàng trả lời, ta trước hết để cho ngươi xem một chút bộ dáng chân chính của mình, nhìn xong ngươi sẽ hiểu.
Vừa nói xong, Sofia đại thẩm quay vào trong hô to: Một mắt, lão vô dụng đâu rồi, mang gương ra đây cho ta.
Chỉ chốc lát sau, độc nhãn với vẻ mặt ngượng ngùng cười khổ từ phía trong nhà tiến ra, hai tay bưng một tấm đồng rỉ sét có gắn thủy tinh bên trên, sau đó đặt lên bàn. Sofia đại thẩm lại trừng mắt với hắn, độc nhãn vội vàng liền cắm đầu chạy tọt ra đằng sau.
Đây bất quá chỉ là một tấm gương bình thường, Sofia cầm ở trong tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt kính. Nhất thời, trên bàn tay nàng tỏa ra một vầng quang mang nhu hòa, mặt kính bình thường cũng theo đó mà phát sáng quang hoa. Sofia đưa kính cho Nội Nội: Ngươi nhìn thử vào xem sao!
Nội Nội sắc mặt tò mò, theo bản năng nhận lấy tấm gương rồi soi mặt mình vào đó.
A... Nàng bỗng nhiên thét lên chói tai, cả người không tự chủ được mà đánh rơi tấm gương xuống đất vỡ tan.
Khuôn mặt Nội Nội ngạc nhiên đến cùng cực, không nhịn được mà đưa tay lên vuốt khẽ gương mặt mình, ánh mắt khó tin hết nhìn xuống tấm gương vỡ rồi lại nhìn Sofia đại thẩm: Kia... Người trong gương kia là ta sao? Là Nội Nội ta sao?
Dĩ nhiên. Sofia cười: Tiểu cô nương ngươi xinh đẹp cực kỳ như vậy, cho tới bây giờ đáng lẽ phải nhận được cả nghìn vạn lời ca tụng sủng ái mới đúng. Ngươi một khi có thể khôi phục dung mạo như vậy, chỉ e nam nhân trong thiên hạ đều đứng xếp hàng lấy lòng ngươi, ái mộ ngươi. Từ đó về sau, ngươi đi đến đâu đều sẽ nhận vô tận ánh mắt kính ngưỡng hâm mộ, lại càng không bao giờ có chuyện nghe thấy câu 'người quái dị' vớ vẩn gì đó...
Sofia nói những câu đó bằng giọng điệu mềm nhẹ ôn hòa, nhưng phảng phất như lại có thêm chút ý tứ dụ hoặc quỷ mị.
Nội Nội nghe xong, ánh mắt không khỏi có chút mê man thả lỏng, thâm tâm có xu hướng đồng ý... Nhưng rốt cục, nàng đột nhiên lắc mạnh đầu, khôi phục vẻ anh minh trong đôi mắt, ngó chừng Sofia: Nếu ta đáp ứng gả cho chất nhi ngươi, ngươi sẽ giúp ta trở thành hình hài như trong gương kia?
Không phải là đem ngươi biến thành hình dạng đó, mà là giúp ngươi khôi phục lại. Bộ dáng thực của ngươi chính là những gì ngươi nhìn thấy trong gương, chứ không phải là do ta 'vẽ' ra.
Nội Nội thần sắc ngưng trọng, hít một hơi thật dài, có chút lưu luyến liếc nhìn tấm gương trên đất, rốt cuộc trầm trọng lắc đầu: Không được! Ta không thể đáp ứng ngươi.
Ồ?
Ta... Ta đã có người trong lòng! Nội Nội ánh mắt phức tạp: Ta đã quyết tâm gả cho hắn!
Sofia cười to: Ngươi đừng nói là người yêu kia của ngươi tướng mạo cũng xấu xí lắm nha. Một khi đã như thế, tại sao ngươi lại muốn gả cho hắn?
Nội Nội thần sắc có chút khó chịu, lại như cũ dùng sức lắc đầu: Không được! Ta một khi đã hạ quyết tâm thì không thể thích người khác được nữa, càng không thể gả cho bất cứ ai. Cái điều kiện này của bà, ta không thể đáp ứng.
Ồ... Sofia cũng không nổi giận, vẫn bình thản nhìn Nội Nội: Ngươi cũng đã biết, đây là cơ hội khó có được. Tên gia hỏa như Merlin, ta tin người dám trêu chọc nàng mà giúp ngươi cũng không nhiều. Ngươi có thể gặp được ta, coi như là vận khí của ngươi không tệ... Bỏ qua cơ hội này, sợ rằng dù có tìm các phương pháp khác cũng không thể trông mong gì. Ngươi rõ ràng là xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại nguyện ý chôn vùi thanh xuân của mình trong lớp vỏ bọc xấu xí, chấp nhận bị người đời gọi là quái vật sao?
Nội Nội thần sắc âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy giãy giụa tranh đấu, nhưng vẫn lắc đầu: Ta nói không được là không được!
Ta đây liền không giúp được ngươi cái gì nữa. Sofia đứng lên, cười nhạt: Tốt lắm, nếu đã không còn chuyện gì, ngươi cứ tùy tiện... Nhớ phải bồi thường những nơi bị các ngươi phá nát lúc nãy.
Thấy Sofia muốn bỏ đi, Nội Nội khẩn trương hơn, bật thốt kêu lên: Các hạ..., chờ một chút.
Sao? Thay đổi chủ ý sao? Sofia xoay người, cười dài nhìn Nội Nội.
Nội Nội trên trán lấm tấm mồ hôi, gấp đến độ ánh mắt đỏ lên, tâm nguyện nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục gặp được một cao nhân có thể giúp mình, nếu nói nàng không mềm lòng thì không đúng... nhưng...
Trong lòng nàng một mực gào thét đáp ứng nhưng bề ngoài chỉ là nhìn Sofia, nói lắp bắp: Ta... Ta... Ta...!
Nàng bỗng nhiên cắn răng: Chuyện ngày hôm nay ta còn chưa cảm tạ ngài... Mới vừa rồi ta cùng ác nữ kia đánh nhau, đa tạ ngài ra tay hóa giải, ta...
Ngươi không cần nói những lời nhảm nhí đó! Sofia thần sắc lãnh đạm: Ta mới vừa rồi làm như vậy không phải vì các ngươi mà là vì bản thân ta. Ngươi cùng cô nàng kia đều có chút lai lịch và địa vị, phía sau ngươi có sát tinh Merlin kia, còn cô nàng tóc tím kia cũng có một lão quái vật sau lưng. Để mặc cho hai ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nơi này của ta, sẽ mang đến cho ta những phiền toái không cần thiết. Ta mặc dù không sợ hai tên quái vật đó nhưng tránh được phiền toái thì cứ tránh thôi.
Nội Nội nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ quỳ rạp trên đất, liên tục khấu đầu, nước mắt rốt cuộc chảy dài...
Sofia nhìn Nội Nội, rốt cục thở dài. Nàng chậm rãi ngồi xuống lần nữa, lắc đầu cười khổ: Được rồi, ta đành đại phát thiện tâm vậy.
Nội Nội thần sắc mừng rỡ như điên, nhưng Sofia đại thẩm lại lắc đầu: Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta cũng không phải là đáp ứng giúp ngươi, nhưng có thể chỉ điểm cho ngươi chút ít.
Dừng lời lại một chút, Sofia nói: Ngươi trước tiên ngồi lên đi, ta đây không thích nói chuyện với người khác trong tư thế này.
Nội Nội lúc này mới nặng nề gật đầu, biết điều ngồi khép nép trước mặt Sofia đại thẩm, hai tay đặt ở trên đầu gối. Nếu để cho đám mã tặc dưới trướng nàng chứng kiến điệu bộ yểu điệu thục nữ của Nội Nội hiện giờ, chỉ sợ sẽ làm chúng đột quỵ mà chết mất. Nội Nội đại tỷ của chúng ta có bao giờ bày ra bộ dáng thục nữ như vậy chứ?
Sofia đại thẩm tùy ý cầm lấy một bầu rượu trên bàn, đó là bầu rượu mà lúc nãy đám người Nội Nội uống còn dư lại. Nàng cầm lấy một cái chén sạch sẽ trên bàn, tự rót cho mình một chén và ngửa đầu uống hết phân nửa. Uống xong lại khà ra một hơi khoái trá rồi mới nói với Nội Nội: Ngươi có biết Merlin là người thế nào không?
Bà ta... Bà ta là một nữ vu sư đáng sợ, cũng là một Ma pháp sư vô cùng lợi hại... Nội Nội thử dò xét nói.
Ta không có hỏi ngươi cái này.
Sofia đại thẩm cười cười, trong ánh mắt của nàng hiện lên một tia quang mang kỳ dị: Không nói đến những lời đồn hồ nháo của thế nhân về nàng, ngoài những thứ đó ra, ngươi đối với đối với nữ nhân này có hiểu biết bao nhiêu?
???????? Nội Nội mở to hai mắt, mờ mịt nhìn vị đại thẩm lên trước mặt.
Sofia thở dài, lại mở bầu rượu ra uống một ngụm.
Thật ra thì... Nữ nhân đó cũng thật đáng thương!
Nữ nhân này thành danh lúc thiếu niên, lúc tuổi trẻ khí thịnh đã trở thành một nữ su sư nổi danh tại Landisi. Khi nàng chưa tới hai mươi tuổi đã có thực lực vượt xa sư phụ của mình. Merlin trời sinh tướng mạo xinh đẹp, với sắc đẹp động lòng người như nàng, có rất ít người chọn con đường trở thành một nữ vu sư, nhưng nàng là một trong số ít người chọn con đường đó.
Nàng lúc trẻ xinh đẹp như vậy, ngay cả vương tử Landisi cũng phải đem lòng ái mộ, mấy lần đặc biệt mời nàng làm vương cung ngự dụng nữ vu, tuy nhiên đều bị nàng kiên quyết cự tuyệt. Nữ nhân này tính tình cứng cỏi và lãnh đạm, bình thường không thích xen vào việc người khác, ngoài ra còn ưa cô độc và kiêu ngạo cực kỳ. Lúc còn trẻ nàng đã từng tuyên bố, dõi mắt khắp cả thế gian này cũng chẳng có mấy ai xứng để nàng lưu vào mắt. Mà trước giờ, chỉ có một người duy nhất làm cho nàng tâm phục khẩu phục, sùng kính tận nội tâm - đó là một đời thiên tài đã qua đời Shiela Renkeya, người đã sáng tạo ra Sinh mệnh ma pháp.
Lúc còn trẻ, Merlin từng nhiều lần than thở 'Chỉ hận không thể sống ở cùng thời đại với Shiela Renkeya. Nếu như có thể sống cùng thời với hắn, ta đây coi như là nghĩ hết mọi biện pháp cũng muốn gả cho kỳ tài như vậy!' Thế nhưng, khi đó chúng ta đều cho rằng nàng là một kẻ tâm thần, bởi chỉ có người điên mới thích một nhân vật cổ đại cách mình vài mấy trăm năm như vậy.
Nhưng khi đó, nàng mặc dù quái gở và kiêu ngạo một chút nhưng lại không hề cổ quái như hiện tại. Khi đó, nàng cũng chỉ là không thích giao thiệp với người khác chứ không bộc lộ lòng dạ độc ác chanh chua như bây giờ.
Hừ... Thế nhân ai cũng kể chuyện giữa nàng và vương thất Landisi, ai cũng ca tụng chuyện nàng cường ngạnh lấy đi vương miện truyền đời của vương thất Landisi mà vương thất Landisi lại sợ hãi không dám cự tuyệt, rồi chuyện nàng đột nhiên quay sang giúp vương quốc Landisi ngăn cản Byzantine đế quốc xâm lấn...
Hừ... Thật ra thì làm khỉ gì có chuyện truyền kỳ như vậy!
Landisi vương quốc có thể khống chế vạn dặm hải cương, trở thành một trong tam đại cường quốc đương thời thì tự nhiên cũng sẽ có các tuyệt đỉnh cường giả thần phục thủ hộ. Chỉ nói riêng mười hai 'Kỵ sĩ bàn tròn' của vương quốc Landisi cũng đã là nhất đẳng cao thủ. Một vương thất của quốc gia cổ hơn trăm ngàn năm thì nội tình sao có thể tầm thường được. Merlin nàng ta cho dù có lợi hại mấy thì cũng không thể nào lấy sức một mình mà mạnh mẽ áp đảo nổi vương thất của một cường quốc.
Chỉ bất quá... Lúc ấy Landisi quốc vương chính là một lòng ái mộ với Merlin, cho nên không chịu đáp ứng vương thất làm khó người trong mộng, thậm chí cả vương miện truyền thừa của vương thất cũng đem ra cho nàng mượn... Tất cả những hành động đó của hắn vô hình trung đã tạo thành uy danh cho Merlin, khiến mọi người trên thế gian lầm tưởng rằng thực lực của Merlin cường đại đến mức độ vương thất của một cường quốc phải e sợ... Hừm... hừm...!
Vị đại thẩm này lộ rõ mùi oán giận và bất mãn trong lời nói. Nội Nội vốn tâm tính thiện lương, lại đang cố nén lòng hiếu kỳ nên cũng không dám mở miệng chấn vấn.
Sofia đại thẩm hít một hơi thật sâu, lắc đầu cười khổ: Ai... Chỉ là chuyện xưa cũ rồi mà ta lại kích động như vậy....
Nhất hệ vu sư của Landisi tự phát triển thành nhất phái, cho tới bấy giờ đã có địa vị ngang bằng với Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc. Merlin đích xác là một kỳ tài ngút trời, chỉ tiếc lại kiêu ngạo đến quá phận. Nàng ta không ngờ chạy đến Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc, cưỡng ép tìm đọc bản thảo của Shiela Renkeya... Nói cho cùng, có thể do tâm tính nàng quá mức cao ngạo nên cho rằng trên đời này không có nam nhân nào có thể xứng đôi với nàng. Chỉ có cái vị cổ đại thiên tài kia mới có khả năng khiến nàng sùng kính...
Mà phải nói là thực lực của nàng quả thật cao cường, vậy mà có thể khiến Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc cúi đầu nhận thua, hừ...
Chỉ bất quá tại Byzantine đế quốc kia, mặc dù khiến uy danh của nàng hiển hách hơn nhưng cũng khiến cho nàng để lại một đoạn.... Hắc hắc! Nữ nhân kiêu ngạo đến cùng cực này, coi nam nhân thiên hạ như kiến hôi này rốt cuộc lại bị tình trường đánh ngã... Ha ha, tại đây nàng đã yêu mến một nam nhân Byzantine! Lấy nhãn giới cao vời vợi của nàng, chỉ có cổ đại bất thế kỳ tài Shiela Renkeya mới có khả năng xứng đôi cùng nàng, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện tình quỷ dị lại xảy ra... Đến nay, nhớ tới chuyện này ta cũng nhịn không được mà phải cảm thán không thôi... Chỉ có trường hợp thần tình yêu bị mù mắt mới có thể làm ra chuyện tình hồ đồ và dở hơi như vậy.
Nói đến nam nhân Byzantine mà Merlin đem lòng yêu kia... Hừ! Tên kia cũng coi như là không tệ nha. Thực lực có thể nói là đứng đầu, nhưng so với cường giả như Merlin thì vẫn còn kém xa lắc. Tướng mạo cũng chỉ là bình thường, nhân phẩm tầm thường, tính tình lười nhác, lại thêm hèn hạ vô sỉ... Có trời mới biết thần tình yêu đến cùng là làm sao lại mù mắt mới đem hai con người này ghép vào với nhau...
Nhưng chuyện tình quái dị vẫn không dừng tại đây. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân như Merlin, vô luận là thông minh hay tài trí hoặc thực lực đều xứng với chữ nhất đẳng thiên tài, lại dương danh khắp thiên hạ như thế thì cho dù có là nam nhân nào đi chăng nữa, một khi có thể được nàng ưu ái thì chỉ sợ sẽ vui mừng đến chết ngất. Chẳng nói chi ai khác, ngay cả vị quốc vương Landisi vẫn là đối với Merlin nhớ mãi không quên, nghe nói sau này hắn cưới vương hậu cũng phải tìm cho được người có tướng mạo gần giống với Merlin.
Không ngờ vạn người có một như Merlin lại đem lòng yêu một nam nhân Byzantine kia, mà hắn lại ngàn lần cự tuyệt.
Chuyện tình hoang đường trên cõi đời này cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Nghe nói nam nhân kia đã dùng phương pháp cổ quái mà hái được trái tim Merlin.
Nữ nhân này quả nhiên là khác người, ngày thường tính tình lãnh đạm cao ngạo, hành xử theo cảm tính, điên cuồng so với người bình thường càng gấp chục lần. Không biết nam nhân kia dùng phương pháp gì mà đạt được tín nhiệm của Merlin, do đó nàng đáp ứng làm vợ hắn. Chỉ không ngờ hắn vốn là chỉ muốn lừa Merlin mà thôi...
Merlin trở lại Landisi, cứ như vậy ngu ngơ chờ người nam nhân kia hết 10 năm.
Vậy mà tên đó lại không hề xuất thiện lấy một lần.
Từ đó về sau, Merlin tính tình đại biến, hành xử cũng càng ngày càng quái gở và tàn nhẫn. Ai....
Nghe đến đó, Nội Nội đã triệt để ngây dại. Nàng mặc dù từ nhỏ lớn lên đều sinh hoạt hàng ngày như đám nam nhân, lại xấu xí vô cùng nhưng dù sao vẫn là một nữ nhân chân chính, sâu trong nội tâm cũng có vài phần tâm tư của một thiếu nữ. Giờ nghe được câu chuyện hoang đường này, mặc dù thâm tâm hận Merlin thấu xương đã nhiều năm nhưng vẫn không nhịn được mà sinh ra vài phần đồng tình thương hại.
Nữ nhân đáng giận hành hạ mình khổ sở bao nhiêu năm nay lại có một đoạn thương tâm trong quá khứ?
Chỉ nghe thấy Sofia đại thẩm thở dài: Nếu chuyện tới đây liền kết thúc thì cũng thôi đi... Chỉ tiếc... Merlin khổ sở chờ đợi 10 năm ròng rã, vốn là nên buông tha đi... Nhưng nàng điên này hết lần này đến lần khác lại nhất kiến chung tình, vì người nam nhân kia mà một thân một mình đi đến Odin, xông vào Odin Thần hoàng Điện phủ.
A...
Nội Nội kinh hô, buột miệng kêu lên: Nghe nói là do chính bản thân nàng muốn xông vào Odin bộ tộc mà?
Giả dối... Sofia hừ một tiếng: Nếu như không phải là vì trong tâm nàng coi trọng một người thì có ai lại nguyện ý trêu chọc vào tuyệt thế cường địch như Odin thần hoàng?
Nghe thấy cái tên này, biểu hiện trên mặt của Sofia đại thẩm tựa hồ hiển lộ ra vài phần cổ quái. Nàng híp mắt lại, bề ngoài giống như hiền hòa nhìn Nội Nội.
Nội Nội trong thanh âm có chút run rẩy, ánh mắt không che dấu được sự sợ hãi.
Ngươi rất sợ nữ nhân điên kia? Sofia đại thẩm cười. Nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện với Nội Nội, đưa mắt nhìn vòng thủ trạc trên trên cổ tay Nội Nội: Vật này là do nàng ta cưỡng chết đeo lên cho ngươi?
Nội Nội vẫn ngồi đó run run...
Tiểu cô nương đáng thương. Sofia đại thẩm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thương hại.
Nàng quan sát vài lần trên mặt Nội Nội: Một tiểu cô nương xinh đẹp như thế mà lại bị nữ nhân điên kia biến thành bộ dáng này. Haizzz, thế nhưng đây cũng là phong cách hành sự nhất quán của nàng, chẳng qua là có chút khổ cho ngươi. Phải đeo lên mình thứ đồ chơi này, đối với tiểu cô nương nhà ngươi mà nói đích xác là quá xui xẻo đi.
Xui xẻo? Nội Nội nhất thời lâm vào đau khổ, vô số tâm tình dâng lên, toàn thân run rẩy không dứt, thét to: Xui xẻo? Bà ta hại ta quá khổ rồi, hu hu...!
Vừa nói, Nội Nội dụng lực đập ầm ầm lên vòng thủ trạc trên cổ tay, khàn cả giọng quát: Đeo vật này trên người khiến ta người không giống người, quỷ không giống quỷ! Qua nhiều năm như vậy, ta không biết đã gặp bao nhiêu lời cười nhạo cùng xem thường! Người người đều xem ta là quái vật! Ngay cả... Ngay cả tên nam nhân mà ta thích cũng gào lên, bảo ta là quái nhân... oa oa...
Sofia mỉm cười không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn Nội Nội.
Nội Nội bỗng nhiên giật mình, nhìn nụ cười thoải mái của Sofia mới hồi tưởng lại vừa rồi nữ nhân này chỉ thoáng thể hiện đôi chút, đã khiến nàng giật mình sợ hãi vì thực lực cường đại của bà ta, nghĩ tới đó liền không khỏi máy động tâm tư, vội vã đứng bật dậy rồi rầm rầm quỳ gối trước mặt Sofia đại thẩm, dập đầu liên tục, nói với âm thanh mong đợi: Các hạ... Ngài... Ngài nhất định là một vị cao nhân có lai lịch lớn. Không biết ngài có thể hay không giúp ta cởi bỏ vật này...
Ngươi muốn ta giúp ngươi lấy thứ này xuống? Sofia thu lại nụ cười thong thả của mình, ngưng thần nhìn Nội Nội. Nhận thấy vẻ mặt chờ đợi của Nội Nội, Sofia thoáng ngẫm nghĩ rồi chậm chạp lắc đầu: Xin lỗi, ta không thể làm như vậy... Không phải là ta không có cách nhưng rất tiếc ta không thể làm như vậy.
Tại... Tại sao... Nội Nội nhất thời thất vọng nhưng vẫn quyết tâm không buông bỏ hy vọng, trợn mắt nhìn Sofia đại thẩm. Nhất là khi nàng nghe rõ câu nói của Sofia...
Vị cao nhân trước mắt đây không phải là không thể mà chỉ là không muốn.
Rất đơn giản. Sofia trong ánh mắt có chút đùa cợt: Ta cũng không muốn vô duyên vô cớ đi trêu chọc nữ sát tinh kia. Ngươi vốn không phải là nữ nhi của ta, lại không phải là đồ đệ của ta, ta tại sao lại phải vì ngươi mà vô duyên vô cớ chọc đến một đối thủ phiền phức? Ngươi có lý do nào để thuyết phục ta đâu?
Nội Nội không khỏi cứng họng.
Trong lời nói của Sofia mặc dù không hề có chút khách khí nào, nhưng lại triệt để làm cho Nội Nội hết cách cãi lại. Mình và đối phương không quen không biết, tại sao phải bắt đối phương mạo hiểm đắc tội với một Merlin cường đại và nguy hiểm như vậy vì mình?
Nhưng là... Nội Nội nhiều năm qua chịu đủ khổ sở vì chiếc vòng đeo tay kia, giờ phút này bỗng nhiên nhìn thấy một cao nhân như Sofia đại thẩm, thấy được một tia hy vọng nên há có thể nguyện ý dễ dàng buông tha. Nàng vội la lên: Ta nhất nhất nguyện ý giao ra tất cả của cải mình có! Ta nhiều năm nay tích tụ mặc dù không tính là phú khả địch quốc, nhưng...
Nói tới đây, nàng tự nhiên lại thấy ngượng ngùng quá đỗi... Nữ nhân trước mắt này dường như là một cường giả có địa vị ngang hàng với Merlin, một người như vậy sao lại để tâm đến tài phú trong mắt?
Ta không thiếu tiền. Sofia mỉm cười.
Ta... Ta nguyện ý vì ngài ra sức. Mặc cho chuyện ngài phân phó là gì, bất chấp gian nguy, cho dù là núi đao biển lửa ta ta cũng nguyện ý...
Nụ cười trong đôi mắt Sofia càng đậm: Như vậy sao.... Bản thân ta đúng là cũng có chút phiền phức, thế nhưng phiền toái kia của ta dù ngươi có liều mạng, tan xương nát thịt cũng không giúp được ta nửa điểm.
Đây là lời nói thật.
Nội Nội khuôn mặt lo lắng, liên tục khấu đầu, vội vàng nói: Ta, ta còn có...
Ngươi không cần phải nói nữa. Sofia lắc đầu: Chút thực lực này của ngươi đối với người bình thường thì không tệ, nhưng để có thể vì ta mà ra sức thì lại không có tác dụng gì. Về phần tiền tài... Ta mà yêu tiền thì núi vàng núi bạc cũng đã sớm có. Cho nên nếu muốn đả động đến ta, những gì ngươi nói không đủ phân lượng.
Nội Nội sửng sốt, thế nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc lời của đối phương, nàng phảng phất cảm giác được thái độ của nữ nhân trước mắt này đã hòa hoãn lại rất nhiều, không kìm được một tia hi vọng: Vậy ý ngài ra sao?
Sofia càng cười một cách hiền hòa, đưa tay nâng mặt Nội Nội, ánh mắt lóe lên: Thật ra thì ngươi vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Với tướng mạo của ngươi, ta bình sinh chỉ thấy qua vài người. Người như ngươi đáng lẽ từ nhỏ phải luôn có vô số nam nhân ái mộ kính ngưỡng, người nguyện chết dưới chân vô số... Nếu nói đến vốn liếng quý giá nhất của ngươi thì tiền tài cũng chỉ là một thứ bỏ đi, thực lực coi như là tạm được, duy chỉ có nhan sắc tư sinh mới là thứ quý giá nhất.
Nội Nội nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi: Ngươi... Ngươi muốn cái gì?
Sofia cười khoái trá: Ta mới vừa nói rồi đó, ngươi và ta không quen không biết, ta có thể không đáng vì một người xa lạ mà đắc tội với một kẻ địch mạnh như Merlin.... Thế nhưng nếu ngươi và ta biến mối quan hệ này thành quan hệ họ hàng thì vì người nhà của mình, dù phải đắc tội với nữ Merlin kia ta cũng vui lòng chơi tới cùng.
Ngươi... Ta... Thần sắc Nội Nội càng khẩn trương lên.
Ai....! Sofia khuôn mặt sầu muộn: Trong lòng ta luôn có một mối tâm nguyện đè nặng bấy lâu nay... Ta có một đứa cháu là con của một lão hữu lâu năm. Tên kia tính tình khá quái gở, đầu óc có chút hồ đồ, hành xử cũng có chút hoang đường. Tuổi của nó cũng suýt soát với ngươi. Đáng tiếc lớn như vậy rồi mà lại chẳng theo đuổi cô gái nào. Ta đây thân làm trưởng bối, nhìn thấy tình cảnh của hắn mà trong lòng khó tránh khỏi có chút gấp gáp. Ta xem tiểu cô nương ngươi xinh đẹp... Như vậy đi, nếu như ngươi chịu gả cho thằng cháu của ta, vậy coi như là người nhà ta rồi... Mụ Merlin kia... Hừ hừ... Mặc dù cõi đời này có nhiều người khác sợ nàng ta nhưng ta đây thì không. Ngươi thành người nhà của ta thì dĩ nhiên ta sẽ không để mụ điên đó khi dễ ngươi nữa.
Nội Nội nhất thời triệt để ngây dại. Nàng mở to hai mắt, miệng há hốc, giật mình nhìn Sofia, trong lúc nhất thời cả kinh không nói nổi nên lời.
Sofia cũng không nóng nảy, chỉ cười mỉm nhìn Nội Nội: Như thế nào? Điều kiện này của ta ngươi có bằng lòng đáp ứng không?
Nội Nội khuôn mặt dại ra, mãi mới nặn được một câu: Bà... Bà muốn ta gả cho cháu... cháu....
Không sai...
Nội Nội tự đánh giá lại bản thân, cảm thấy vô cùng hoang đường, nàng bật thốt lớn tiếng: Ngươi đang đùa giỡn sao? Hình dạng ta thế này...
Tiểu cô nương đáng thương, ngươi đại khái là đã đeo cái vòng tay quá lâu nên ngay cả mình xinh đẹp cỡ nào cũng quên mất. Ngươi không cần vội vàng trả lời, ta trước hết để cho ngươi xem một chút bộ dáng chân chính của mình, nhìn xong ngươi sẽ hiểu.
Vừa nói xong, Sofia đại thẩm quay vào trong hô to: Một mắt, lão vô dụng đâu rồi, mang gương ra đây cho ta.
Chỉ chốc lát sau, độc nhãn với vẻ mặt ngượng ngùng cười khổ từ phía trong nhà tiến ra, hai tay bưng một tấm đồng rỉ sét có gắn thủy tinh bên trên, sau đó đặt lên bàn. Sofia đại thẩm lại trừng mắt với hắn, độc nhãn vội vàng liền cắm đầu chạy tọt ra đằng sau.
Đây bất quá chỉ là một tấm gương bình thường, Sofia cầm ở trong tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt kính. Nhất thời, trên bàn tay nàng tỏa ra một vầng quang mang nhu hòa, mặt kính bình thường cũng theo đó mà phát sáng quang hoa. Sofia đưa kính cho Nội Nội: Ngươi nhìn thử vào xem sao!
Nội Nội sắc mặt tò mò, theo bản năng nhận lấy tấm gương rồi soi mặt mình vào đó.
A... Nàng bỗng nhiên thét lên chói tai, cả người không tự chủ được mà đánh rơi tấm gương xuống đất vỡ tan.
Khuôn mặt Nội Nội ngạc nhiên đến cùng cực, không nhịn được mà đưa tay lên vuốt khẽ gương mặt mình, ánh mắt khó tin hết nhìn xuống tấm gương vỡ rồi lại nhìn Sofia đại thẩm: Kia... Người trong gương kia là ta sao? Là Nội Nội ta sao?
Dĩ nhiên. Sofia cười: Tiểu cô nương ngươi xinh đẹp cực kỳ như vậy, cho tới bây giờ đáng lẽ phải nhận được cả nghìn vạn lời ca tụng sủng ái mới đúng. Ngươi một khi có thể khôi phục dung mạo như vậy, chỉ e nam nhân trong thiên hạ đều đứng xếp hàng lấy lòng ngươi, ái mộ ngươi. Từ đó về sau, ngươi đi đến đâu đều sẽ nhận vô tận ánh mắt kính ngưỡng hâm mộ, lại càng không bao giờ có chuyện nghe thấy câu 'người quái dị' vớ vẩn gì đó...
Sofia nói những câu đó bằng giọng điệu mềm nhẹ ôn hòa, nhưng phảng phất như lại có thêm chút ý tứ dụ hoặc quỷ mị.
Nội Nội nghe xong, ánh mắt không khỏi có chút mê man thả lỏng, thâm tâm có xu hướng đồng ý... Nhưng rốt cục, nàng đột nhiên lắc mạnh đầu, khôi phục vẻ anh minh trong đôi mắt, ngó chừng Sofia: Nếu ta đáp ứng gả cho chất nhi ngươi, ngươi sẽ giúp ta trở thành hình hài như trong gương kia?
Không phải là đem ngươi biến thành hình dạng đó, mà là giúp ngươi khôi phục lại. Bộ dáng thực của ngươi chính là những gì ngươi nhìn thấy trong gương, chứ không phải là do ta 'vẽ' ra.
Nội Nội thần sắc ngưng trọng, hít một hơi thật dài, có chút lưu luyến liếc nhìn tấm gương trên đất, rốt cuộc trầm trọng lắc đầu: Không được! Ta không thể đáp ứng ngươi.
Ồ?
Ta... Ta đã có người trong lòng! Nội Nội ánh mắt phức tạp: Ta đã quyết tâm gả cho hắn!
Sofia cười to: Ngươi đừng nói là người yêu kia của ngươi tướng mạo cũng xấu xí lắm nha. Một khi đã như thế, tại sao ngươi lại muốn gả cho hắn?
Nội Nội thần sắc có chút khó chịu, lại như cũ dùng sức lắc đầu: Không được! Ta một khi đã hạ quyết tâm thì không thể thích người khác được nữa, càng không thể gả cho bất cứ ai. Cái điều kiện này của bà, ta không thể đáp ứng.
Ồ... Sofia cũng không nổi giận, vẫn bình thản nhìn Nội Nội: Ngươi cũng đã biết, đây là cơ hội khó có được. Tên gia hỏa như Merlin, ta tin người dám trêu chọc nàng mà giúp ngươi cũng không nhiều. Ngươi có thể gặp được ta, coi như là vận khí của ngươi không tệ... Bỏ qua cơ hội này, sợ rằng dù có tìm các phương pháp khác cũng không thể trông mong gì. Ngươi rõ ràng là xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại nguyện ý chôn vùi thanh xuân của mình trong lớp vỏ bọc xấu xí, chấp nhận bị người đời gọi là quái vật sao?
Nội Nội thần sắc âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy giãy giụa tranh đấu, nhưng vẫn lắc đầu: Ta nói không được là không được!
Ta đây liền không giúp được ngươi cái gì nữa. Sofia đứng lên, cười nhạt: Tốt lắm, nếu đã không còn chuyện gì, ngươi cứ tùy tiện... Nhớ phải bồi thường những nơi bị các ngươi phá nát lúc nãy.
Thấy Sofia muốn bỏ đi, Nội Nội khẩn trương hơn, bật thốt kêu lên: Các hạ..., chờ một chút.
Sao? Thay đổi chủ ý sao? Sofia xoay người, cười dài nhìn Nội Nội.
Nội Nội trên trán lấm tấm mồ hôi, gấp đến độ ánh mắt đỏ lên, tâm nguyện nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục gặp được một cao nhân có thể giúp mình, nếu nói nàng không mềm lòng thì không đúng... nhưng...
Trong lòng nàng một mực gào thét đáp ứng nhưng bề ngoài chỉ là nhìn Sofia, nói lắp bắp: Ta... Ta... Ta...!
Nàng bỗng nhiên cắn răng: Chuyện ngày hôm nay ta còn chưa cảm tạ ngài... Mới vừa rồi ta cùng ác nữ kia đánh nhau, đa tạ ngài ra tay hóa giải, ta...
Ngươi không cần nói những lời nhảm nhí đó! Sofia thần sắc lãnh đạm: Ta mới vừa rồi làm như vậy không phải vì các ngươi mà là vì bản thân ta. Ngươi cùng cô nàng kia đều có chút lai lịch và địa vị, phía sau ngươi có sát tinh Merlin kia, còn cô nàng tóc tím kia cũng có một lão quái vật sau lưng. Để mặc cho hai ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nơi này của ta, sẽ mang đến cho ta những phiền toái không cần thiết. Ta mặc dù không sợ hai tên quái vật đó nhưng tránh được phiền toái thì cứ tránh thôi.
Nội Nội nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ quỳ rạp trên đất, liên tục khấu đầu, nước mắt rốt cuộc chảy dài...
Sofia nhìn Nội Nội, rốt cục thở dài. Nàng chậm rãi ngồi xuống lần nữa, lắc đầu cười khổ: Được rồi, ta đành đại phát thiện tâm vậy.
Nội Nội thần sắc mừng rỡ như điên, nhưng Sofia đại thẩm lại lắc đầu: Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta cũng không phải là đáp ứng giúp ngươi, nhưng có thể chỉ điểm cho ngươi chút ít.
Dừng lời lại một chút, Sofia nói: Ngươi trước tiên ngồi lên đi, ta đây không thích nói chuyện với người khác trong tư thế này.
Nội Nội lúc này mới nặng nề gật đầu, biết điều ngồi khép nép trước mặt Sofia đại thẩm, hai tay đặt ở trên đầu gối. Nếu để cho đám mã tặc dưới trướng nàng chứng kiến điệu bộ yểu điệu thục nữ của Nội Nội hiện giờ, chỉ sợ sẽ làm chúng đột quỵ mà chết mất. Nội Nội đại tỷ của chúng ta có bao giờ bày ra bộ dáng thục nữ như vậy chứ?
Sofia đại thẩm tùy ý cầm lấy một bầu rượu trên bàn, đó là bầu rượu mà lúc nãy đám người Nội Nội uống còn dư lại. Nàng cầm lấy một cái chén sạch sẽ trên bàn, tự rót cho mình một chén và ngửa đầu uống hết phân nửa. Uống xong lại khà ra một hơi khoái trá rồi mới nói với Nội Nội: Ngươi có biết Merlin là người thế nào không?
Bà ta... Bà ta là một nữ vu sư đáng sợ, cũng là một Ma pháp sư vô cùng lợi hại... Nội Nội thử dò xét nói.
Ta không có hỏi ngươi cái này.
Sofia đại thẩm cười cười, trong ánh mắt của nàng hiện lên một tia quang mang kỳ dị: Không nói đến những lời đồn hồ nháo của thế nhân về nàng, ngoài những thứ đó ra, ngươi đối với đối với nữ nhân này có hiểu biết bao nhiêu?
???????? Nội Nội mở to hai mắt, mờ mịt nhìn vị đại thẩm lên trước mặt.
Sofia thở dài, lại mở bầu rượu ra uống một ngụm.
Thật ra thì... Nữ nhân đó cũng thật đáng thương!
Nữ nhân này thành danh lúc thiếu niên, lúc tuổi trẻ khí thịnh đã trở thành một nữ su sư nổi danh tại Landisi. Khi nàng chưa tới hai mươi tuổi đã có thực lực vượt xa sư phụ của mình. Merlin trời sinh tướng mạo xinh đẹp, với sắc đẹp động lòng người như nàng, có rất ít người chọn con đường trở thành một nữ vu sư, nhưng nàng là một trong số ít người chọn con đường đó.
Nàng lúc trẻ xinh đẹp như vậy, ngay cả vương tử Landisi cũng phải đem lòng ái mộ, mấy lần đặc biệt mời nàng làm vương cung ngự dụng nữ vu, tuy nhiên đều bị nàng kiên quyết cự tuyệt. Nữ nhân này tính tình cứng cỏi và lãnh đạm, bình thường không thích xen vào việc người khác, ngoài ra còn ưa cô độc và kiêu ngạo cực kỳ. Lúc còn trẻ nàng đã từng tuyên bố, dõi mắt khắp cả thế gian này cũng chẳng có mấy ai xứng để nàng lưu vào mắt. Mà trước giờ, chỉ có một người duy nhất làm cho nàng tâm phục khẩu phục, sùng kính tận nội tâm - đó là một đời thiên tài đã qua đời Shiela Renkeya, người đã sáng tạo ra Sinh mệnh ma pháp.
Lúc còn trẻ, Merlin từng nhiều lần than thở 'Chỉ hận không thể sống ở cùng thời đại với Shiela Renkeya. Nếu như có thể sống cùng thời với hắn, ta đây coi như là nghĩ hết mọi biện pháp cũng muốn gả cho kỳ tài như vậy!' Thế nhưng, khi đó chúng ta đều cho rằng nàng là một kẻ tâm thần, bởi chỉ có người điên mới thích một nhân vật cổ đại cách mình vài mấy trăm năm như vậy.
Nhưng khi đó, nàng mặc dù quái gở và kiêu ngạo một chút nhưng lại không hề cổ quái như hiện tại. Khi đó, nàng cũng chỉ là không thích giao thiệp với người khác chứ không bộc lộ lòng dạ độc ác chanh chua như bây giờ.
Hừ... Thế nhân ai cũng kể chuyện giữa nàng và vương thất Landisi, ai cũng ca tụng chuyện nàng cường ngạnh lấy đi vương miện truyền đời của vương thất Landisi mà vương thất Landisi lại sợ hãi không dám cự tuyệt, rồi chuyện nàng đột nhiên quay sang giúp vương quốc Landisi ngăn cản Byzantine đế quốc xâm lấn...
Hừ... Thật ra thì làm khỉ gì có chuyện truyền kỳ như vậy!
Landisi vương quốc có thể khống chế vạn dặm hải cương, trở thành một trong tam đại cường quốc đương thời thì tự nhiên cũng sẽ có các tuyệt đỉnh cường giả thần phục thủ hộ. Chỉ nói riêng mười hai 'Kỵ sĩ bàn tròn' của vương quốc Landisi cũng đã là nhất đẳng cao thủ. Một vương thất của quốc gia cổ hơn trăm ngàn năm thì nội tình sao có thể tầm thường được. Merlin nàng ta cho dù có lợi hại mấy thì cũng không thể nào lấy sức một mình mà mạnh mẽ áp đảo nổi vương thất của một cường quốc.
Chỉ bất quá... Lúc ấy Landisi quốc vương chính là một lòng ái mộ với Merlin, cho nên không chịu đáp ứng vương thất làm khó người trong mộng, thậm chí cả vương miện truyền thừa của vương thất cũng đem ra cho nàng mượn... Tất cả những hành động đó của hắn vô hình trung đã tạo thành uy danh cho Merlin, khiến mọi người trên thế gian lầm tưởng rằng thực lực của Merlin cường đại đến mức độ vương thất của một cường quốc phải e sợ... Hừm... hừm...!
Vị đại thẩm này lộ rõ mùi oán giận và bất mãn trong lời nói. Nội Nội vốn tâm tính thiện lương, lại đang cố nén lòng hiếu kỳ nên cũng không dám mở miệng chấn vấn.
Sofia đại thẩm hít một hơi thật sâu, lắc đầu cười khổ: Ai... Chỉ là chuyện xưa cũ rồi mà ta lại kích động như vậy....
Nhất hệ vu sư của Landisi tự phát triển thành nhất phái, cho tới bấy giờ đã có địa vị ngang bằng với Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc. Merlin đích xác là một kỳ tài ngút trời, chỉ tiếc lại kiêu ngạo đến quá phận. Nàng ta không ngờ chạy đến Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc, cưỡng ép tìm đọc bản thảo của Shiela Renkeya... Nói cho cùng, có thể do tâm tính nàng quá mức cao ngạo nên cho rằng trên đời này không có nam nhân nào có thể xứng đôi với nàng. Chỉ có cái vị cổ đại thiên tài kia mới có khả năng khiến nàng sùng kính...
Mà phải nói là thực lực của nàng quả thật cao cường, vậy mà có thể khiến Ma pháp Công hội của Byzantine đế quốc cúi đầu nhận thua, hừ...
Chỉ bất quá tại Byzantine đế quốc kia, mặc dù khiến uy danh của nàng hiển hách hơn nhưng cũng khiến cho nàng để lại một đoạn.... Hắc hắc! Nữ nhân kiêu ngạo đến cùng cực này, coi nam nhân thiên hạ như kiến hôi này rốt cuộc lại bị tình trường đánh ngã... Ha ha, tại đây nàng đã yêu mến một nam nhân Byzantine! Lấy nhãn giới cao vời vợi của nàng, chỉ có cổ đại bất thế kỳ tài Shiela Renkeya mới có khả năng xứng đôi cùng nàng, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện tình quỷ dị lại xảy ra... Đến nay, nhớ tới chuyện này ta cũng nhịn không được mà phải cảm thán không thôi... Chỉ có trường hợp thần tình yêu bị mù mắt mới có thể làm ra chuyện tình hồ đồ và dở hơi như vậy.
Nói đến nam nhân Byzantine mà Merlin đem lòng yêu kia... Hừ! Tên kia cũng coi như là không tệ nha. Thực lực có thể nói là đứng đầu, nhưng so với cường giả như Merlin thì vẫn còn kém xa lắc. Tướng mạo cũng chỉ là bình thường, nhân phẩm tầm thường, tính tình lười nhác, lại thêm hèn hạ vô sỉ... Có trời mới biết thần tình yêu đến cùng là làm sao lại mù mắt mới đem hai con người này ghép vào với nhau...
Nhưng chuyện tình quái dị vẫn không dừng tại đây. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân như Merlin, vô luận là thông minh hay tài trí hoặc thực lực đều xứng với chữ nhất đẳng thiên tài, lại dương danh khắp thiên hạ như thế thì cho dù có là nam nhân nào đi chăng nữa, một khi có thể được nàng ưu ái thì chỉ sợ sẽ vui mừng đến chết ngất. Chẳng nói chi ai khác, ngay cả vị quốc vương Landisi vẫn là đối với Merlin nhớ mãi không quên, nghe nói sau này hắn cưới vương hậu cũng phải tìm cho được người có tướng mạo gần giống với Merlin.
Không ngờ vạn người có một như Merlin lại đem lòng yêu một nam nhân Byzantine kia, mà hắn lại ngàn lần cự tuyệt.
Chuyện tình hoang đường trên cõi đời này cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Nghe nói nam nhân kia đã dùng phương pháp cổ quái mà hái được trái tim Merlin.
Nữ nhân này quả nhiên là khác người, ngày thường tính tình lãnh đạm cao ngạo, hành xử theo cảm tính, điên cuồng so với người bình thường càng gấp chục lần. Không biết nam nhân kia dùng phương pháp gì mà đạt được tín nhiệm của Merlin, do đó nàng đáp ứng làm vợ hắn. Chỉ không ngờ hắn vốn là chỉ muốn lừa Merlin mà thôi...
Merlin trở lại Landisi, cứ như vậy ngu ngơ chờ người nam nhân kia hết 10 năm.
Vậy mà tên đó lại không hề xuất thiện lấy một lần.
Từ đó về sau, Merlin tính tình đại biến, hành xử cũng càng ngày càng quái gở và tàn nhẫn. Ai....
Nghe đến đó, Nội Nội đã triệt để ngây dại. Nàng mặc dù từ nhỏ lớn lên đều sinh hoạt hàng ngày như đám nam nhân, lại xấu xí vô cùng nhưng dù sao vẫn là một nữ nhân chân chính, sâu trong nội tâm cũng có vài phần tâm tư của một thiếu nữ. Giờ nghe được câu chuyện hoang đường này, mặc dù thâm tâm hận Merlin thấu xương đã nhiều năm nhưng vẫn không nhịn được mà sinh ra vài phần đồng tình thương hại.
Nữ nhân đáng giận hành hạ mình khổ sở bao nhiêu năm nay lại có một đoạn thương tâm trong quá khứ?
Chỉ nghe thấy Sofia đại thẩm thở dài: Nếu chuyện tới đây liền kết thúc thì cũng thôi đi... Chỉ tiếc... Merlin khổ sở chờ đợi 10 năm ròng rã, vốn là nên buông tha đi... Nhưng nàng điên này hết lần này đến lần khác lại nhất kiến chung tình, vì người nam nhân kia mà một thân một mình đi đến Odin, xông vào Odin Thần hoàng Điện phủ.
A...
Nội Nội kinh hô, buột miệng kêu lên: Nghe nói là do chính bản thân nàng muốn xông vào Odin bộ tộc mà?
Giả dối... Sofia hừ một tiếng: Nếu như không phải là vì trong tâm nàng coi trọng một người thì có ai lại nguyện ý trêu chọc vào tuyệt thế cường địch như Odin thần hoàng?
/247
|