“Cái gì?” Mộ Diệp chưa từng nghe nói qua loại biện pháp cứu người này, nhất thời kinh tâm động phách, ngốc đến nói không nên lời.
Liễu Duệ liền hảo tâm giải thích nói: “Phân tâm thuật nghe ra đúng là nguy hiểm, khi áp dụng sẽ không có đường lui. Nhưng ta có thể làm được, tối đa chỉ là hao tổn ba trăm năm đạo hạnh, tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng.”
Mộ Diệp biết bản lãnh của Liễu Duệ, người này lợi hại nhất là chỗ hay hành sự ngoài dự đoán mọi người. Chuyện tình người bên ngoài tưởng cũng không dám tưởng, nhưng mọi việc Liễu Duệ có thể làm chu đáo.
Thế nhưng, Mộ Diệp phải chia phân nửa trái tim cho người khác, nói dễ vậy sao?
Mộ Diệp suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nhịn không được hỏi: “Không có biện pháp khác sao? ”
“Nếu như có thể lấy lại toàn bộ hồn phách của y… ”
“Diệp Ảnh lúc biến hóa thời cơ quá sớm, linh hồn còn lại chắc là ở cấm địa thiên giới.”
“Vậy không có biện pháp khác ” Liễu Duệ khoát khoát tay, xoay người đi ra phía ngoài cửa: “Thôi thì mặc kệ hắn đi, cùng lắm là cứ để hắn hồn phi phách tán, cũng không có gì cả.”
Mộ Diệp cũng không bất động thanh sắc, chỉ là kinh ngạc ngồi ở đầu giường, đáy lòng rất nhiều ý niệm, thế nào cũng hạ không được quyết định.
Diệp Ảnh là vì cứu hắn làm bản thân bị trọng thương, lúc này nếu hắn phải hy sinh tính mệnh bồi thường cũng sẽ không chút chần chừ do dự. Thế nhưng tâm hắn… tâm hắn như cũ đã bị một người khác chiếm giữ.
Mộ Diệp cũng không biết là vì cái gì, rõ ràng từ lâu thấy rõ bộ mặt thật của Lâu Sâm nhưng chỉ cần vừa thấy y, cũng sẽ không chống lại được mị lực của y. Chỉ cần hồi tưởng lại hình dáng tươi cười của Lâu Sâm, trong ngực không thể khống chế tim đập như reo hò, thật lâu không thể kiềm nén.
Sở dĩ, hắn nên chết trong tay người kia mới đúng.
Mộ Diệp một bên suy nghĩ, một bên lấy tay xoa gương mặt Diệp Ảnh, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc, vì sao lại cứu ta? Ngươi với ta trong lúc đó, vốn không nên có cái gì là gọi là duyên phận.”
Nếu không phải hắn đi nhầm cấm địa, nếu không phải hắn một thời hưng khởi sử dụng pháp thuật, nếu không phải hắn xuất thủ trợ giúp Diệp Ảnh biến hóa… Hai người quan hệ cũng sẽ không càng ngày càng sâu, nháo đến tình trạng bây giờ.
Mộ Diệp đang thở dài, Diệp Ảnh hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên giật giật, hai mắt như cũ đóng chặt, Trong miệng mơ hồ không rõ phát ra âm thanh, tới tới lui lui đều chỉ nói một chữ: “Mộ… Mộ…”
Hồi tưởng lại Diệp Ảnh sau khi bị thương chỉ thích nói câu kia, cũng không biết y có ý tứ gì trong đó? Có thể Diệp Ảnh lần đầu tiên sau khi biến hóa trước mắt chỉ nhìn thấy mình, cho nên mới có cảm tình hâm mộ yêu thích với mình.
Mộ Diệp nghĩ như vậy, vén gọn tóc y, nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi cầm tay Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh hổn hển thở dốc, trong ngực hơi phập phồng, đang ngủ kêu một tiếng “đông”.
Mộ Diệp liền lập tức ngồi xuống, từng chút một lau mồ hôi chảy ra trên trán của Diệp Ảnh, ôn nhu nói: “Đệ, ráng nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nhức nữa.”
Diệp Anh đại khái nghe thấy được, quả nhiên an tĩnh nằm yên, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi môi cũng không còn huyết sắc, một đôi mắt sáng chẳng bao giờ mở lại.
Mộ Diệp cầm chặt tay y, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim yếu ớt đập, nhớ tới không lâu trước đó, người này cũng đã từng cho hắn một chút ấm áp.
Mà điều tốt đẹp này đã qua rồi, hôm nay từ từ sẽ biến mất.
Sau đó chỉ nghe xuy một tiếng, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt, tất cả đều chìm vào trong bóng tối nặng nề.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Diệp đi đến gian phòng sát vách.Liễu Duệ sáng sớm đã quần áo chỉnh tề, đang ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn vào gương tự soi, thấy Mộ Diệp cũng không lảng tránh, vẫn như cũ nhìn dung nhan của mình trong gương, hỏi: “Thế nào? Đệ đã quyết định rồi chứ?”,
Mộ Diệp gật đầu, chắp tay nói: “Đệ đã quyết định thỉnh Liễu huynh xuất thủ tương trợ. ”
Liễu Duệ “Ừ” một tiếng, lúc này mới buông tha cái gương, đứng lên, bước đi ra cửa. Liễu Duệ đến bên bờ sông kiếm những khối đá hình tròn, trở về phòng bắt đầu chuẩn bị bày bố trận pháp.
Mộ Diệp ở bên nhìn, thấy trận pháp nhìn rất giản đơn, kì thực nơi chốn đều lộ ra tinh diệu, lúc phát giác ra cũng lấy làm kinh hãi. Lại thấy Liễu Duệ bày binh bố trận thủ pháp quá mức tùy ý, không khỏi hỏi: “Nếu phân tâm thuật sảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ có hậu quả như thế nào?”
Liễu Duệ liếc nhìn hắn một cái, đương nhiên đáp: “Ta thế nào lại có thể thất bại được?”
Mộ Diệp ngại ngùng, từ nay về sau liền không hề lên tiéng.
Thời gian trôi qua, phòng trong trận pháp đã bố thành. Liễu Duệ trở lại bờ sông bẻ một cành liễu trở về, cũng không niệm chú ngữ gì cả, chỉ nhẹ nhàng hô lên, đơn giản biến cành liễu thành một cây chủy thủ sáng như tuyết.
Mộ Diệp cầm chuỷ thủy ở trong tay, thậm chí cảm giác hàn khí bức người.
Liễu Duệ một mặt thôi động trận pháp, một mặt phân phó Mộ Diệp xong rồi nói: “Đệ chiếu theo lời ta vừa nói giao trái tim ra, còn lại ta giải quyết, khả năng sẽ có hơi chút lạnh lẽo thôi, không có gì đáng ngại.”
Liễu Duệ nói ra ngữ khí rất dễ dàng, dường như là đang nói ngày hôm nay buổi trưa sẽ ăn cái gì.
Mộ Diệp nói không nên lời tư vị trong đáy lòng là cái gì, chỉ có thể cười khổ một chút, nắm chủy thủ ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa mi gian của Diệp Ảnh.
Theo pháp thuật thôi động, mặt đất bắt đầu rung động rất nhỏ, bốn góc gian nhà trong phòng thoáng hiện ánh sáng màu lục nhạt.
Liễu Duệ ra hiệu cho Mộ Diệp bằng ánh mắt, ý bảo Mộ Diệp có thể động thủ.
Mộ Diệp liền cởi vạt áo ra, lấy cây chủy thủ sắc bén nhắm ngay ngực của mình hạ thủ.
Từ nay về sau, hắn sẽ không có khả năng toàn tâm toàn ý thích một người nào khác ngoài cái người vô tình vô nghĩa, phụ lòng nhân.
Hắn nghĩ như vậy phải thì phải vui mừng mới đúng.
Thế nhưng thế nào cũng cười không nổi?
Cổ tay lại đâm thêm sâu một tấc, lưỡi đao lạnh lẽo còn ở trong ngực, hình ảnh người kia khắc sâu ở trong đầu, thoáng chốc trở nên không rõ không rõ.
Trên đời này, không có tình cảm gì là không bỏ xuống được.
Càng lại là không thể không quên được một người.
Chủy thủ rốt cục xuyên thấu thân thể.
Một chút hàn khí lạnh lẽo len vào trong ngực, trái tim tựa hồ tê liệt một hồi, sau đó là kịch liệt đau đớn.
Thực sự, vì bất luận cái gì qua thời gian đều phải kết thúc.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác trên gương mặt có chút lạnh, nhưng không dám lấy tay sờ. Chỉ là cảm thấy chuỷ thủ càng đâm sâu vào ngực, chậm rã làm tim vỡ ra từng mảnh nhỏ, hắn lẩm bẩm rồi lẩm bẩm nói “Lâu Sâm, ta cả đời này, cũng không phải chỉ có thể yêu một người là ngươi.”
Liễu Duệ liền hảo tâm giải thích nói: “Phân tâm thuật nghe ra đúng là nguy hiểm, khi áp dụng sẽ không có đường lui. Nhưng ta có thể làm được, tối đa chỉ là hao tổn ba trăm năm đạo hạnh, tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng.”
Mộ Diệp biết bản lãnh của Liễu Duệ, người này lợi hại nhất là chỗ hay hành sự ngoài dự đoán mọi người. Chuyện tình người bên ngoài tưởng cũng không dám tưởng, nhưng mọi việc Liễu Duệ có thể làm chu đáo.
Thế nhưng, Mộ Diệp phải chia phân nửa trái tim cho người khác, nói dễ vậy sao?
Mộ Diệp suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nhịn không được hỏi: “Không có biện pháp khác sao? ”
“Nếu như có thể lấy lại toàn bộ hồn phách của y… ”
“Diệp Ảnh lúc biến hóa thời cơ quá sớm, linh hồn còn lại chắc là ở cấm địa thiên giới.”
“Vậy không có biện pháp khác ” Liễu Duệ khoát khoát tay, xoay người đi ra phía ngoài cửa: “Thôi thì mặc kệ hắn đi, cùng lắm là cứ để hắn hồn phi phách tán, cũng không có gì cả.”
Mộ Diệp cũng không bất động thanh sắc, chỉ là kinh ngạc ngồi ở đầu giường, đáy lòng rất nhiều ý niệm, thế nào cũng hạ không được quyết định.
Diệp Ảnh là vì cứu hắn làm bản thân bị trọng thương, lúc này nếu hắn phải hy sinh tính mệnh bồi thường cũng sẽ không chút chần chừ do dự. Thế nhưng tâm hắn… tâm hắn như cũ đã bị một người khác chiếm giữ.
Mộ Diệp cũng không biết là vì cái gì, rõ ràng từ lâu thấy rõ bộ mặt thật của Lâu Sâm nhưng chỉ cần vừa thấy y, cũng sẽ không chống lại được mị lực của y. Chỉ cần hồi tưởng lại hình dáng tươi cười của Lâu Sâm, trong ngực không thể khống chế tim đập như reo hò, thật lâu không thể kiềm nén.
Sở dĩ, hắn nên chết trong tay người kia mới đúng.
Mộ Diệp một bên suy nghĩ, một bên lấy tay xoa gương mặt Diệp Ảnh, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc, vì sao lại cứu ta? Ngươi với ta trong lúc đó, vốn không nên có cái gì là gọi là duyên phận.”
Nếu không phải hắn đi nhầm cấm địa, nếu không phải hắn một thời hưng khởi sử dụng pháp thuật, nếu không phải hắn xuất thủ trợ giúp Diệp Ảnh biến hóa… Hai người quan hệ cũng sẽ không càng ngày càng sâu, nháo đến tình trạng bây giờ.
Mộ Diệp đang thở dài, Diệp Ảnh hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên giật giật, hai mắt như cũ đóng chặt, Trong miệng mơ hồ không rõ phát ra âm thanh, tới tới lui lui đều chỉ nói một chữ: “Mộ… Mộ…”
Hồi tưởng lại Diệp Ảnh sau khi bị thương chỉ thích nói câu kia, cũng không biết y có ý tứ gì trong đó? Có thể Diệp Ảnh lần đầu tiên sau khi biến hóa trước mắt chỉ nhìn thấy mình, cho nên mới có cảm tình hâm mộ yêu thích với mình.
Mộ Diệp nghĩ như vậy, vén gọn tóc y, nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi cầm tay Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh hổn hển thở dốc, trong ngực hơi phập phồng, đang ngủ kêu một tiếng “đông”.
Mộ Diệp liền lập tức ngồi xuống, từng chút một lau mồ hôi chảy ra trên trán của Diệp Ảnh, ôn nhu nói: “Đệ, ráng nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nhức nữa.”
Diệp Anh đại khái nghe thấy được, quả nhiên an tĩnh nằm yên, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi môi cũng không còn huyết sắc, một đôi mắt sáng chẳng bao giờ mở lại.
Mộ Diệp cầm chặt tay y, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim yếu ớt đập, nhớ tới không lâu trước đó, người này cũng đã từng cho hắn một chút ấm áp.
Mà điều tốt đẹp này đã qua rồi, hôm nay từ từ sẽ biến mất.
Sau đó chỉ nghe xuy một tiếng, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt, tất cả đều chìm vào trong bóng tối nặng nề.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Diệp đi đến gian phòng sát vách.Liễu Duệ sáng sớm đã quần áo chỉnh tề, đang ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn vào gương tự soi, thấy Mộ Diệp cũng không lảng tránh, vẫn như cũ nhìn dung nhan của mình trong gương, hỏi: “Thế nào? Đệ đã quyết định rồi chứ?”,
Mộ Diệp gật đầu, chắp tay nói: “Đệ đã quyết định thỉnh Liễu huynh xuất thủ tương trợ. ”
Liễu Duệ “Ừ” một tiếng, lúc này mới buông tha cái gương, đứng lên, bước đi ra cửa. Liễu Duệ đến bên bờ sông kiếm những khối đá hình tròn, trở về phòng bắt đầu chuẩn bị bày bố trận pháp.
Mộ Diệp ở bên nhìn, thấy trận pháp nhìn rất giản đơn, kì thực nơi chốn đều lộ ra tinh diệu, lúc phát giác ra cũng lấy làm kinh hãi. Lại thấy Liễu Duệ bày binh bố trận thủ pháp quá mức tùy ý, không khỏi hỏi: “Nếu phân tâm thuật sảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ có hậu quả như thế nào?”
Liễu Duệ liếc nhìn hắn một cái, đương nhiên đáp: “Ta thế nào lại có thể thất bại được?”
Mộ Diệp ngại ngùng, từ nay về sau liền không hề lên tiéng.
Thời gian trôi qua, phòng trong trận pháp đã bố thành. Liễu Duệ trở lại bờ sông bẻ một cành liễu trở về, cũng không niệm chú ngữ gì cả, chỉ nhẹ nhàng hô lên, đơn giản biến cành liễu thành một cây chủy thủ sáng như tuyết.
Mộ Diệp cầm chuỷ thủy ở trong tay, thậm chí cảm giác hàn khí bức người.
Liễu Duệ một mặt thôi động trận pháp, một mặt phân phó Mộ Diệp xong rồi nói: “Đệ chiếu theo lời ta vừa nói giao trái tim ra, còn lại ta giải quyết, khả năng sẽ có hơi chút lạnh lẽo thôi, không có gì đáng ngại.”
Liễu Duệ nói ra ngữ khí rất dễ dàng, dường như là đang nói ngày hôm nay buổi trưa sẽ ăn cái gì.
Mộ Diệp nói không nên lời tư vị trong đáy lòng là cái gì, chỉ có thể cười khổ một chút, nắm chủy thủ ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa mi gian của Diệp Ảnh.
Theo pháp thuật thôi động, mặt đất bắt đầu rung động rất nhỏ, bốn góc gian nhà trong phòng thoáng hiện ánh sáng màu lục nhạt.
Liễu Duệ ra hiệu cho Mộ Diệp bằng ánh mắt, ý bảo Mộ Diệp có thể động thủ.
Mộ Diệp liền cởi vạt áo ra, lấy cây chủy thủ sắc bén nhắm ngay ngực của mình hạ thủ.
Từ nay về sau, hắn sẽ không có khả năng toàn tâm toàn ý thích một người nào khác ngoài cái người vô tình vô nghĩa, phụ lòng nhân.
Hắn nghĩ như vậy phải thì phải vui mừng mới đúng.
Thế nhưng thế nào cũng cười không nổi?
Cổ tay lại đâm thêm sâu một tấc, lưỡi đao lạnh lẽo còn ở trong ngực, hình ảnh người kia khắc sâu ở trong đầu, thoáng chốc trở nên không rõ không rõ.
Trên đời này, không có tình cảm gì là không bỏ xuống được.
Càng lại là không thể không quên được một người.
Chủy thủ rốt cục xuyên thấu thân thể.
Một chút hàn khí lạnh lẽo len vào trong ngực, trái tim tựa hồ tê liệt một hồi, sau đó là kịch liệt đau đớn.
Thực sự, vì bất luận cái gì qua thời gian đều phải kết thúc.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác trên gương mặt có chút lạnh, nhưng không dám lấy tay sờ. Chỉ là cảm thấy chuỷ thủ càng đâm sâu vào ngực, chậm rã làm tim vỡ ra từng mảnh nhỏ, hắn lẩm bẩm rồi lẩm bẩm nói “Lâu Sâm, ta cả đời này, cũng không phải chỉ có thể yêu một người là ngươi.”
/37
|