Những ngày này, Long Tuấn Hạo hưởng thụ trọn vẹn thú vui trêu chọc Hà Thiên Phàm, sau đó bắt đầu hướng tới mục tiêu cuối cùng trong kiếp này của mình – xuất viện.
Đây là mục tiêu mà hắn đã âm thầm định ra, tự thề với lòng mình nhất định phải thực hiện lúc hiểu được đây là địa phương nào sau mấy ngày liên tục bạo phát kể từ khi xuyên việt đến thế giới này. Và từ đó, hắn đã bắt đầu quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ, lâu dài và gian khổ của mình. Mà giờ đây, hắn đã chẳng còn trông mong gì vào tên viện trưởng yêu tiền như mạng, keo như kẹo kéo, vắt cổ chày ra nước kia rồi, cũng chẳng còn hi vọng vào người mẹ dễ gạt và người cha khó đối phó của thân thể này nữa, ngay cả nỗ lực trèo tường cùng chế tạo thuốc nổ của chính hắn cũng chỉ còn là mộng ảo xa vời mà thôi.
Bởi vì sau bao nhiêu gian khổ và cố gắng chạy trốn, hắn đã nhìn thấy tia nắng ấm ban mai xua tan màn đêm giá lạnh, nhìn thấy ngọn đèn hài đăng sáng ngời soi cho tàu chạy giữa đêm đen, nhìn thấy biển báo giao thông giữa lúc lạc lối trên con đường lạ lẫm, nhìn thấy ngôi sao Bắc Cực lấp lánh trên trời cao bao năm tháng chỉ đường – Cô Thần nói muốn dẫn hắn đi ra ngoài ở chung.
Điều này có nghĩa là gì? Vị Vương gia khát khao tự do nóng bỏng của chúng ta siết chặt nắm tay, hiên ngang đón gió, rơi xuống giọt lệ nam nhi… nghĩa là hi vọng a.
Hắn lấy tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nấc, trong một thoáng bỗng cảm thấy đúng là thế sự xoay vần: “Bản Vương rốt cuộc có thể thoát khỏi nơi này rồi a a a!”
Bởi vì trong đầu chỉ toàn chuyện này, nên gần đây Vương gia nhìn bất kỳ cái gì trong viện cũng đều thấy thuận mắt. Hôm nay, hắn dậy thật sớm rồi ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn hoa cỏ trong viện, ngước mặt nhìn trời cảm thán: “Người xưa không biết nơi nào, hoa đào xưa vẫn cười chào gió xuân.(*)”
Đám người đi theo phía sau lập tức tán thưởng: “Vương gia thật có tài văn chương.”
“Quá khen, quá khen.” Long Tuấn Hạo vui sướng nói: “Đây là bản Vương làm cho các ngươi đó, chờ tới lúc bản Vương xuất viện, hai câu thơ này vừa khéo dùng để tả tâm tình của các ngươi đấy, ân, người đâu, mang bút mực lên đây.”
Mọi người không dám trái lời, vội vàng gật đầu vâng dạ. Long Tuấn Hạo liền bắt đầu múa bút, hào sảng viết lại câu thơ rồi phân phó: “Đi, đem treo trong tiểu đình trong viện, coi như là lễ vật bản Vương tặng cho tất cả các ngươi.”
Mọi người vẫn tiếp tục thưa vâng gọi dạ, lại không biết vì sao vị Vương gia này lại nói như thế.
Long Tuấn Hạo liếc nhìn mấy dấu chấm hỏi to đùng trên đầu bọn họ, vừa cười rạng rỡ vừa hỏi: “Có ai biết bác sĩ Cô ở đâu không?”
Mọi người vừa thấy nụ cười của hắn liền run lẩy bẩy, vô số sự thật đau thương đã chứng minh Vương gia cười không phải là chuyện tốt, đều sợ hãi đáp: “Hồi hồi hồi bẩm Vương gia, bác sĩ Cô ở ở ở phòng viện trưởng ạ.”
Long Tuấn Hạo chậc chậc lưỡi: “Các ngươi run cái gì? Bản Vương đâu có ăn thịt các ngươi đâu mà sợ, thả lỏng cái coi nào.” Dứt lời, nhìn phòng viện trưởng cười. “Biết bác sĩ Cô tới phòng viện trưởng làm gì không?”
Mọi người tiếp tục run rẩy: “Không không không biết…”
“Đúng là ngu lâu khó đào tạo mà.” Long Tuấn Hạo lại chậc lưỡi, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực sung sướng nói “Hắn đi làm thủ tục xuất viện cho ta a.”
Cả đám người im lặng vài giây, sau đó xôn xao lên tiếng: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.”
Long Tuấn Hạo cười, chắp tay với họ: “Cùng vui, cùng vui.”
Vương gia nói chuyện với mọi người một hồi lâu, rồi hớn hở quay đầu tiếp tục đi dạo, quyết định đi tham quan viện an dưỡng trước khi rời khỏi đây. Đúng lúc này, cậu nghe thấy một tiếng gọi truyền tới từ phía trước, trong giọng nói có rất nhiều sắc thái biểu cảm, kinh ngạc, sùng bái, vui sướng, và cả ngượng ngùng.
“Phu quân, luân gia nhớ người quá a ~ a~”
Hắn quay đầu qua thì thấy đồng chí Thúc Văn đang ngượng ngùng chạy nhanh tới, đám tùy tùng phía sau cũng vội vàng đuổi theo, để lại một màn bụi trắng cuồn cuộn sau lưng, trong nháy mắt, cả tiểu đoàn đã dừng ngay trước mặt hắn.
Long Tuấn Hạo cười tủm tỉm: “Nương tử đấy à.”
Đám người phía sau Thúc Văn lập tức trợn mắt nín thở, mồ hôi tuôn ra như suối, trong lòng sợ hãi không biết Vương gia lại tính làm gì đây? Thúc Văn bị cách xưng hô của Long Tuấn Hạo làm cho choáng váng, ngượng ngùng, nũng nịu, nhẹ nhàng hành lễ: “Phu quân ~”
Long Tuấn Hạo cầm lấy tay Thúc Văn, thâm tình nói: “Nương tử phải chú ý giữ gìn sức khỏe, bảo vệ hài tử của chúng ta thật tốt đấy.”
Thúc Văn lại càng thêm ngượng ngùng. “Phu quân yên tâm, luân gia đã biết.”
“Ân, vậy bản Vương an tâm.” Long Tuấn Hạo gật đầu, rồi lại dặn tiếp mấy câu về những điều cần chú ý khi mang thai. Thâm tình đến nỗi làm cho mọi người xung quanh nổi gai ốc đầy người. Cuối cùng, Thúc Văn mặt đỏ bừng, lệ đọng trên khóe mắt, cẩn thận từng bước rời đi — trở về an thai.
Long Tuấn Hạo mỉm cười nhìn Thúc Văn đi khỏi, cảm khái: “Đúng là một thê tử hiền lành.” Sau đó chậm rãi khoan thai đi tiếp.
Những người theo phía sau ngây ra như phỗng, một cơn gió thổi qua, lạnh quá a! Gia, thì ra ngài thay đổi cách gây tai họa cho mọi người rồi sao!
Long Tuấn Hạo bước dọc theo hành lang, đi về phía tiểu đình, còn chưa tới nơi đã thấy xa xa dán đầy bùa chú, kèm với âm thanh rống lớn: “Cấp cấp như luật lệnh, yêu nghiệt to gan, hãy mau hiện hình.”
Hắn giật mình, chỉ thấy vị Sở thiên sư vừa mới xuất đạo đang cầm thanh kiếm bằng gỗ đào, sắc mặt nghiêm nghị chỉ vào đại mỹ nhân tóc dài Túc Tòng. Hắn liền cảm thấy vô cùng hứng thú, vội vàng đi tới. “Thiên sư đang hàng yêu đấy à?”
Những người khác trong tiểu đình vừa thấy Long Tuấn Hạo liền đổ mồ hôi lạnh, vô số chuyện máu chảy thành sông ngày trước đã giúp họ tích cóp không ít kinh nhiệm, nếu như lúc này chủ tử của họ chọc vào Vương gia, Vương gia chỉ cần nói một câu: “Trong nước có yêu quái.” là có thể khiến cho Sở thiên sư lập tức nhảy xuống sông tự vẫn, cuối cùng kẻ xui xẻo cũng chỉ có bọn họ. Ông trời ơi, phải sao bây giờ a?
Sở thiên sư nghiêm túc, chăm chú nhìn Túc Tòng. Túc Tòng thì mỉm cười đứng im. Không khí nơi này bỗng chốc trở nên nặng nề, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng phải thu lại nụ cười. Thật lâu sau, Sở thiên sư mới thu kiếm, anh thanh niên gương mẫu La Dịch lập tức chạy tới đấm lưng cho cậu “Thiên sư, tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Sở thiên sư trầm giọng nói: “Hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay bản thiên sư không địch lại ngươi, chỉ đành chờ ngày khác tái kiến.”
La Dịch tiếp tục cười ha hả, đấm vai cho cậu: “Vậy thì ngày khác đánh, không cần quá gắng sức.”
Long Tuấn Hạo nhìn người đang cười âm trầm bên trong đình, liền run rẩy, “Hồ ly tinh…”
Sở thiên sư nghiêng đầu liếc cậu một cái, trầm ngâm một chốc, “Đoạn tử tuyệt tôn.”
Mọi người lập tức sợ vỡ mật, còn chưa kịp nghĩ làm sao giải quyết hậu quả lại nghe Long Tuấn Hạo tủm tỉm nói: “Cảm tạ cát ngôn của thiên sư.” Tất cả mọi người đều giật mình, cả đám đồng loạt trợn tròn mắt, Vương gia không tức giận? Trời sắp có mưa màu hồng rồi phải không?
Sở thiên sư gật gù ý bảo không cần khách khí, sau đó lại liếc hắnmột cái, chậm rãi nói: “Ấn đường chuyển đen, là đại hung xuất hiện, các hạ trong khoảng thời gian này sẽ rất xui xẻo.”
Long Tuấn Hạo vừa sắp rời đi, nghe thấy câu này liền chuẩn bị tạc mao, La Dịch tay chân nhanh nhẹn, lập tức ôm Sở Kiên vào lòng, cười ha hả. “Lời cậu ấy nói cũng có lúc không linh, Vương gia người chẳng cần để ý làm gì.”
Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, dù sao mình cũng sắp đi rồi, sau này có muốn cũng chẳng gặp được họ, nên liền cười, gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo thiên sư rời đi, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
“Chậc, ta đáng sợ đến vậy sao…” Long Tuấn Hạo lẩm bẩm, quay đầu nhìn Túc Tòng, bất giác đưa tay lên sờ mũi, nỗi bi thương lúc ly biệt chợt nổi lên. Xét cho cùng Túc Tòng chưa bao giờ chọc giận hắn, khi hắn buồn chán còn hát cho hắn nghe, làm hắn có thể nhớ tới những tháng ngày của kiếp trước. Lần này rời đi, sẽ không bao giờ còn có thể nghe hát nữa, Long Tuấn Hạo trầm mặc nghĩ, đi vào đình rồi ngồi xuống. “Mỹ nhân, xướng một khúc cho bản Vương nghe, bản Vương sắp phải đi rồi.”
Túc Tòng cười tủm tỉm đáp ứng. “Mười năm sinh tử chia đôi ngả, tưởng đâu không nhớ, ai ngờ khó quên.(**)”
Long Tuấn Hạo ho khan. “Cái gì vậy, bản Vương xuất viện chứ có phải chết đâu, ngươi đổi bài khác đi…”
Túc Tòng liền đổi. “Con én đang bay, trải đôi cánh rộng, cô nương xuất giá, tiễn tới đồng không…(***)”
“Cô nương xuất giá a…” Long Tuấn Hạo ngâm nga. “Cũng được, ngươi xướng đi.”
Túc Tòng ứng tiếng rồi ngồi xuống đối diện, thong thả xướng, khúc ca ly biệt hát lên sao mà ai oán thê lương, Long Tuấn Hạo cũng xúc động chực khóc, cho đến khi có người tới nói lão Vương gia và Vương phi giá lâm mới chợt thoát khỏi bi thương. Hắn chắp tay một cái với mỹ nhân, quay người trở về, trong lòng nghĩ đến hai người vừa tới. Bản Vương không cần các ngươi nữa, cứ tới đi, ta không ngại.
Vì vậy, Vương gia với tâm tình cực tốt, bình tĩnh tiếp đón cha mẹ của thân thể này, không bày ra bộ dạng giống bệnh nhân khi trước, càng không khóc lóc đòi được đóng gói mang đi.
Hạ Hạm thấy cậu như vậy cực độ vui mừng, nghẹn ngào nói “Không lâu nữa là con trai mẹ có thể khỏe mạnh, có thể xuất viện được rồi.”
Long Tuấn Hạo chỉ thản nhiên “Dạ.” một tiếng.
Long Tích bình thường luôn im lặng, hôm nay khó được chủ động nói: “Nếu con có thể duy trì trạng thái như hiện tại, cha có thể đi làm thủ tục xuất viện ngay bây giờ, về nhà điều dưỡng.”
Long Tuấn Hạo liếc nhìn ông, vô số bài học xương máu khi trước đã làm hắn hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm đối với tên yêu nghiệt này, nên liền thẳng thắn vung tay. “Không cần!”
Long Tích lại nói: “Cha chỉ nói một lần.”
Long Tuấn Hạo lại phất tay: “Không cần!”
Long Tích liền gật đầu, cầm tay vợ rời đi. Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, tiếp tục ra ngoài tản bộ, dự định sẽ đi hết nơi này trước khi xuất viện.
“Đây không phải là Long huynh sao.”
Long Tuấn Hạo quay đầu, phát hiện không biết đã tới nơi ở của nấm hương từ lúc nào, mà nhân cách còn lại của nấm hương lúc này đang đứng ở đó chào hỏi hắn. Hắn lập tức chắp tay nói: “Thì ra là Vu huynh, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”
Vu Ngạo chắp tay thi lễ: “Tại hạ vẫn mạnh khỏe, Long huynh đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?”
Long Tuấn Hạo nghĩ thầm ta chỉ đang tùy ý đi chơi thôi, nhưng nếu cậu ta đã hỏi thì hắn cũng chắp tay đáp: “Thực không dám giấu, bản Vương tới là để cáo từ, bản Vương hôm nay phải xuất viện rồi.”
Vu Ngạo ngẩn ra. “Cậu đi thì tôi phải làm sao đây?”
“Cái này Vu huynh phải đi hỏi lão đại của huynh rồi” Long Tuấn Hạo vỗ vai Vu Ngạo. “Khó được nhìn thấy ngươi đi ra, đi, đi uống rượu, nghe xướng.”
Vu Ngạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được, cậu chờ tôi đi lấy sổ.”
“Lấy sổ làm gì?”
“Ghi lại điều tra, chứng minh tôi có làm việc.”
“…”
Vài phút sau, tiếng chạm cốc vang lên trong tiểu đình.
“Nói đến lịch sử xuất viện của bản Vương chỉ có một chữ thảm để hình dung…” Vương gia ai oán thở dài, rồi nói. “Ngoan, đừng ghi câu này.”
Vu Ngạo ngồi uống rượu với cậu, múa bút lia lịa: “Còn gì nữa? Tôi nghe nói cậu từng trèo tường?”
“Đó tính cái gì? Bản vương còn từng chế thuốc nổ, ngươi biết không, thuốc nổ đấy.”
Vu Ngạo hứng thú hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả suýt nữa nổ luôn cả chính mình.”
Vu Ngạo cười té ghế. “Nói thật, cậu không có ý định quay về tổ chức sao? Trở về đi, cậu về mới vui.”
“Đó không phải vấn đề của ta.” Long Tuấn Hạo rót rượu cho hắn. “Ta đã mất trí nhớ, trở về cũng đâu làm được việc gì.”
“Cậu thông minh như vậy, có thể học lại từ đầu mà, dù sao cậu cũng là thiên tài a.”
“Nói sau đi” Long Tuấn Hạo uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi: “Nếu như ta trở về, Lôi Nham sẽ làm gì ta?”
“Cũng không biết.” Vu Ngạo ngẫm nghĩ. “Nhưng hình như anh ta rất coi trọng cậu, rất có thể sẽ tự mình ra tay.”
Long Tuấn Hạo liền phun rượu trong miệng ra. Vu Ngạo vội vàng né sang một bên. Vương gia khục khục ho khan. “Tự… tự mình ra tay?”
Vu Ngạo từ từ ngồi về chỗ cũ. “Tôi chỉ nói là có thể.”
“Quá.. quá khủng bố đi… lão đại tự mình lên sân khấu a…” Long Tuấn Hạo thì thào, vô thức nhìn về phía phòng viện trưởng tìm Cô Thần.
.
Cô Thần lúc này vừa mới từ chỗ Túc Tòng ra, xa xa nhìn thấy Long Tuấn Hạo và Vu Ngạo ngồi nói chuyện với nhau liền lập tức chạy tới, đứng bên Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo thấy anh, vui mừng còn hơn thấy người thân, kéo anh ngồi xuống, rót trà đấm lưng lấy lòng. “Khát hay không, có mệt không?”
Cô Thần kinh ngạc, tóc gáy dựng đứng. “Hạo Hạo, em sao vậy?”
“Đâu có gì, ta quan tâm mà.” Long Tuấn Hạo cười ha ha nói. Lòng nghĩ, còn không phải vì bản Vương sắp được xuất viện sao, cả hai đời hắn đều chưa có hầu hạ ai đâu!
Cô Thần lại càng hoảng sợ. “Có gì em cứ nói thẳng, nói thẳng.”
“Không có chuyện gì thật mà.” Long Tuấn Hạo xun xoe cười. “Ngươi làm thủ tục xuất viện cho ta, ta cũng nên đấm lưng cho ngươi chứ, phải không, ha ha.”
“Thủ tục xuất viện?” Cô Thần ngẩn ra. “Anh không làm a.”
Long Tuấn Hạo cũng ngẩn ra. “Ngươi không phải vừa đi phòng viện trưởng sao?”
“Đúng vậy.” Cô Thần chỉ Vu Ngạo. “Anh tìm Lê Hiên bàn cách đối phó anh ta a.”
Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt. “Không phải ngươi bảo muốn đưa ta ra ở chung sao?”
Cô Thần gật đầu. “Anh nói là lúc thích hợp.”
“Bao giờ mới là lúc thích hợp?!”
“Tối thiểu là tới khi giải quyết được vấn đề với Lôi Nham.”
Long Tuấn Hạo điên lên. “Thế lúc nào mới giải quyết xong?!”
“Không chắc được, ai biết Lôi Nham có chịu thu tay hay không, vả lại chỉ có người thân của bệnh nhân mới có thể làm thủ tục xuất viện, cũng chính là cha em đấy. Ủa, Hạo Hạo, em sao vậy?”
Long Tuấn Hạo ngơ ngác nhìn viện an dưỡng, cả người cứng ngắc, bên tai nghe thấy thanh âm truyền tới cách đó không xa. “Phu quân, thật khéo quá, luân gia lại gặp người rồi ~”
Thiên sư tới chiến đấu với hồ ly tinh lần hai, liếc mắt nhìn cậu. “Ấn đường đen hơn…”
“Không đi nữa?” Nhân cách còn lại của nấm hương xé cuốn sổ trong tay. “Thật tốt quá!”
Cô Thần vẫn đang lo lắng hỏi: “Hạo Hạo, rốt cuộc em làm sao vậy?” Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ầm vang từ trên đỉnh đầu. Anh ngẩng đầu lên, thấy một chiếc trực thăng đang bay tới. Lê Hiên phe phẩy đuôi chạy vội ra về phía sân bay. Anh lập tức nở nụ cười, kéo
Long Tuấn Hạo. “Đi, mang em đi gặp một người, Tiểu Ngọc tới rồi.”
Long Tuấn Hạo lúc này mới hoàn hồn, liền kêu khóc thảm thiết “Chết tiệt,ngươi dám lừa ông à…”
“…”
Chú thích:
(*) Nguyên văn
去年今日此門中,
人面桃花相映紅
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Trích từ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ. Hai câu này có thể hiểu một cách đơn giản là niềm tiếc nuối trước cảnh còn người mất.
(**) Nguyên văn :
十年生死兩茫茫,
不思量,
自難忘。
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lượng,
Tự nan vong…
(Trích từ Giang thành tử , Tô Đông Pha)
(***) Nguyên văn:
燕燕于飞, 差池其羽.
之子于归, 远送于野.
Yến yến vu phi, sai trì kỳ vũ,
Chi tử vu quy, viễn tống vu dã.
Trích từ bài “Yến yến” trong phần Quốc phong – Bội phong thuộc Kinh Thi. Tác giả của bài thơ và một cô gái yêu nhau, nhưng cuối cùng không thể bên nhau như đôi chim én không thể cùng bay. Khi nàng xuất giá, tác giả đi đưa tiễn và làm bài thơ.
Đây là mục tiêu mà hắn đã âm thầm định ra, tự thề với lòng mình nhất định phải thực hiện lúc hiểu được đây là địa phương nào sau mấy ngày liên tục bạo phát kể từ khi xuyên việt đến thế giới này. Và từ đó, hắn đã bắt đầu quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ, lâu dài và gian khổ của mình. Mà giờ đây, hắn đã chẳng còn trông mong gì vào tên viện trưởng yêu tiền như mạng, keo như kẹo kéo, vắt cổ chày ra nước kia rồi, cũng chẳng còn hi vọng vào người mẹ dễ gạt và người cha khó đối phó của thân thể này nữa, ngay cả nỗ lực trèo tường cùng chế tạo thuốc nổ của chính hắn cũng chỉ còn là mộng ảo xa vời mà thôi.
Bởi vì sau bao nhiêu gian khổ và cố gắng chạy trốn, hắn đã nhìn thấy tia nắng ấm ban mai xua tan màn đêm giá lạnh, nhìn thấy ngọn đèn hài đăng sáng ngời soi cho tàu chạy giữa đêm đen, nhìn thấy biển báo giao thông giữa lúc lạc lối trên con đường lạ lẫm, nhìn thấy ngôi sao Bắc Cực lấp lánh trên trời cao bao năm tháng chỉ đường – Cô Thần nói muốn dẫn hắn đi ra ngoài ở chung.
Điều này có nghĩa là gì? Vị Vương gia khát khao tự do nóng bỏng của chúng ta siết chặt nắm tay, hiên ngang đón gió, rơi xuống giọt lệ nam nhi… nghĩa là hi vọng a.
Hắn lấy tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nấc, trong một thoáng bỗng cảm thấy đúng là thế sự xoay vần: “Bản Vương rốt cuộc có thể thoát khỏi nơi này rồi a a a!”
Bởi vì trong đầu chỉ toàn chuyện này, nên gần đây Vương gia nhìn bất kỳ cái gì trong viện cũng đều thấy thuận mắt. Hôm nay, hắn dậy thật sớm rồi ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn hoa cỏ trong viện, ngước mặt nhìn trời cảm thán: “Người xưa không biết nơi nào, hoa đào xưa vẫn cười chào gió xuân.(*)”
Đám người đi theo phía sau lập tức tán thưởng: “Vương gia thật có tài văn chương.”
“Quá khen, quá khen.” Long Tuấn Hạo vui sướng nói: “Đây là bản Vương làm cho các ngươi đó, chờ tới lúc bản Vương xuất viện, hai câu thơ này vừa khéo dùng để tả tâm tình của các ngươi đấy, ân, người đâu, mang bút mực lên đây.”
Mọi người không dám trái lời, vội vàng gật đầu vâng dạ. Long Tuấn Hạo liền bắt đầu múa bút, hào sảng viết lại câu thơ rồi phân phó: “Đi, đem treo trong tiểu đình trong viện, coi như là lễ vật bản Vương tặng cho tất cả các ngươi.”
Mọi người vẫn tiếp tục thưa vâng gọi dạ, lại không biết vì sao vị Vương gia này lại nói như thế.
Long Tuấn Hạo liếc nhìn mấy dấu chấm hỏi to đùng trên đầu bọn họ, vừa cười rạng rỡ vừa hỏi: “Có ai biết bác sĩ Cô ở đâu không?”
Mọi người vừa thấy nụ cười của hắn liền run lẩy bẩy, vô số sự thật đau thương đã chứng minh Vương gia cười không phải là chuyện tốt, đều sợ hãi đáp: “Hồi hồi hồi bẩm Vương gia, bác sĩ Cô ở ở ở phòng viện trưởng ạ.”
Long Tuấn Hạo chậc chậc lưỡi: “Các ngươi run cái gì? Bản Vương đâu có ăn thịt các ngươi đâu mà sợ, thả lỏng cái coi nào.” Dứt lời, nhìn phòng viện trưởng cười. “Biết bác sĩ Cô tới phòng viện trưởng làm gì không?”
Mọi người tiếp tục run rẩy: “Không không không biết…”
“Đúng là ngu lâu khó đào tạo mà.” Long Tuấn Hạo lại chậc lưỡi, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực sung sướng nói “Hắn đi làm thủ tục xuất viện cho ta a.”
Cả đám người im lặng vài giây, sau đó xôn xao lên tiếng: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.”
Long Tuấn Hạo cười, chắp tay với họ: “Cùng vui, cùng vui.”
Vương gia nói chuyện với mọi người một hồi lâu, rồi hớn hở quay đầu tiếp tục đi dạo, quyết định đi tham quan viện an dưỡng trước khi rời khỏi đây. Đúng lúc này, cậu nghe thấy một tiếng gọi truyền tới từ phía trước, trong giọng nói có rất nhiều sắc thái biểu cảm, kinh ngạc, sùng bái, vui sướng, và cả ngượng ngùng.
“Phu quân, luân gia nhớ người quá a ~ a~”
Hắn quay đầu qua thì thấy đồng chí Thúc Văn đang ngượng ngùng chạy nhanh tới, đám tùy tùng phía sau cũng vội vàng đuổi theo, để lại một màn bụi trắng cuồn cuộn sau lưng, trong nháy mắt, cả tiểu đoàn đã dừng ngay trước mặt hắn.
Long Tuấn Hạo cười tủm tỉm: “Nương tử đấy à.”
Đám người phía sau Thúc Văn lập tức trợn mắt nín thở, mồ hôi tuôn ra như suối, trong lòng sợ hãi không biết Vương gia lại tính làm gì đây? Thúc Văn bị cách xưng hô của Long Tuấn Hạo làm cho choáng váng, ngượng ngùng, nũng nịu, nhẹ nhàng hành lễ: “Phu quân ~”
Long Tuấn Hạo cầm lấy tay Thúc Văn, thâm tình nói: “Nương tử phải chú ý giữ gìn sức khỏe, bảo vệ hài tử của chúng ta thật tốt đấy.”
Thúc Văn lại càng thêm ngượng ngùng. “Phu quân yên tâm, luân gia đã biết.”
“Ân, vậy bản Vương an tâm.” Long Tuấn Hạo gật đầu, rồi lại dặn tiếp mấy câu về những điều cần chú ý khi mang thai. Thâm tình đến nỗi làm cho mọi người xung quanh nổi gai ốc đầy người. Cuối cùng, Thúc Văn mặt đỏ bừng, lệ đọng trên khóe mắt, cẩn thận từng bước rời đi — trở về an thai.
Long Tuấn Hạo mỉm cười nhìn Thúc Văn đi khỏi, cảm khái: “Đúng là một thê tử hiền lành.” Sau đó chậm rãi khoan thai đi tiếp.
Những người theo phía sau ngây ra như phỗng, một cơn gió thổi qua, lạnh quá a! Gia, thì ra ngài thay đổi cách gây tai họa cho mọi người rồi sao!
Long Tuấn Hạo bước dọc theo hành lang, đi về phía tiểu đình, còn chưa tới nơi đã thấy xa xa dán đầy bùa chú, kèm với âm thanh rống lớn: “Cấp cấp như luật lệnh, yêu nghiệt to gan, hãy mau hiện hình.”
Hắn giật mình, chỉ thấy vị Sở thiên sư vừa mới xuất đạo đang cầm thanh kiếm bằng gỗ đào, sắc mặt nghiêm nghị chỉ vào đại mỹ nhân tóc dài Túc Tòng. Hắn liền cảm thấy vô cùng hứng thú, vội vàng đi tới. “Thiên sư đang hàng yêu đấy à?”
Những người khác trong tiểu đình vừa thấy Long Tuấn Hạo liền đổ mồ hôi lạnh, vô số chuyện máu chảy thành sông ngày trước đã giúp họ tích cóp không ít kinh nhiệm, nếu như lúc này chủ tử của họ chọc vào Vương gia, Vương gia chỉ cần nói một câu: “Trong nước có yêu quái.” là có thể khiến cho Sở thiên sư lập tức nhảy xuống sông tự vẫn, cuối cùng kẻ xui xẻo cũng chỉ có bọn họ. Ông trời ơi, phải sao bây giờ a?
Sở thiên sư nghiêm túc, chăm chú nhìn Túc Tòng. Túc Tòng thì mỉm cười đứng im. Không khí nơi này bỗng chốc trở nên nặng nề, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng phải thu lại nụ cười. Thật lâu sau, Sở thiên sư mới thu kiếm, anh thanh niên gương mẫu La Dịch lập tức chạy tới đấm lưng cho cậu “Thiên sư, tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Sở thiên sư trầm giọng nói: “Hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay bản thiên sư không địch lại ngươi, chỉ đành chờ ngày khác tái kiến.”
La Dịch tiếp tục cười ha hả, đấm vai cho cậu: “Vậy thì ngày khác đánh, không cần quá gắng sức.”
Long Tuấn Hạo nhìn người đang cười âm trầm bên trong đình, liền run rẩy, “Hồ ly tinh…”
Sở thiên sư nghiêng đầu liếc cậu một cái, trầm ngâm một chốc, “Đoạn tử tuyệt tôn.”
Mọi người lập tức sợ vỡ mật, còn chưa kịp nghĩ làm sao giải quyết hậu quả lại nghe Long Tuấn Hạo tủm tỉm nói: “Cảm tạ cát ngôn của thiên sư.” Tất cả mọi người đều giật mình, cả đám đồng loạt trợn tròn mắt, Vương gia không tức giận? Trời sắp có mưa màu hồng rồi phải không?
Sở thiên sư gật gù ý bảo không cần khách khí, sau đó lại liếc hắnmột cái, chậm rãi nói: “Ấn đường chuyển đen, là đại hung xuất hiện, các hạ trong khoảng thời gian này sẽ rất xui xẻo.”
Long Tuấn Hạo vừa sắp rời đi, nghe thấy câu này liền chuẩn bị tạc mao, La Dịch tay chân nhanh nhẹn, lập tức ôm Sở Kiên vào lòng, cười ha hả. “Lời cậu ấy nói cũng có lúc không linh, Vương gia người chẳng cần để ý làm gì.”
Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, dù sao mình cũng sắp đi rồi, sau này có muốn cũng chẳng gặp được họ, nên liền cười, gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo thiên sư rời đi, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
“Chậc, ta đáng sợ đến vậy sao…” Long Tuấn Hạo lẩm bẩm, quay đầu nhìn Túc Tòng, bất giác đưa tay lên sờ mũi, nỗi bi thương lúc ly biệt chợt nổi lên. Xét cho cùng Túc Tòng chưa bao giờ chọc giận hắn, khi hắn buồn chán còn hát cho hắn nghe, làm hắn có thể nhớ tới những tháng ngày của kiếp trước. Lần này rời đi, sẽ không bao giờ còn có thể nghe hát nữa, Long Tuấn Hạo trầm mặc nghĩ, đi vào đình rồi ngồi xuống. “Mỹ nhân, xướng một khúc cho bản Vương nghe, bản Vương sắp phải đi rồi.”
Túc Tòng cười tủm tỉm đáp ứng. “Mười năm sinh tử chia đôi ngả, tưởng đâu không nhớ, ai ngờ khó quên.(**)”
Long Tuấn Hạo ho khan. “Cái gì vậy, bản Vương xuất viện chứ có phải chết đâu, ngươi đổi bài khác đi…”
Túc Tòng liền đổi. “Con én đang bay, trải đôi cánh rộng, cô nương xuất giá, tiễn tới đồng không…(***)”
“Cô nương xuất giá a…” Long Tuấn Hạo ngâm nga. “Cũng được, ngươi xướng đi.”
Túc Tòng ứng tiếng rồi ngồi xuống đối diện, thong thả xướng, khúc ca ly biệt hát lên sao mà ai oán thê lương, Long Tuấn Hạo cũng xúc động chực khóc, cho đến khi có người tới nói lão Vương gia và Vương phi giá lâm mới chợt thoát khỏi bi thương. Hắn chắp tay một cái với mỹ nhân, quay người trở về, trong lòng nghĩ đến hai người vừa tới. Bản Vương không cần các ngươi nữa, cứ tới đi, ta không ngại.
Vì vậy, Vương gia với tâm tình cực tốt, bình tĩnh tiếp đón cha mẹ của thân thể này, không bày ra bộ dạng giống bệnh nhân khi trước, càng không khóc lóc đòi được đóng gói mang đi.
Hạ Hạm thấy cậu như vậy cực độ vui mừng, nghẹn ngào nói “Không lâu nữa là con trai mẹ có thể khỏe mạnh, có thể xuất viện được rồi.”
Long Tuấn Hạo chỉ thản nhiên “Dạ.” một tiếng.
Long Tích bình thường luôn im lặng, hôm nay khó được chủ động nói: “Nếu con có thể duy trì trạng thái như hiện tại, cha có thể đi làm thủ tục xuất viện ngay bây giờ, về nhà điều dưỡng.”
Long Tuấn Hạo liếc nhìn ông, vô số bài học xương máu khi trước đã làm hắn hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm đối với tên yêu nghiệt này, nên liền thẳng thắn vung tay. “Không cần!”
Long Tích lại nói: “Cha chỉ nói một lần.”
Long Tuấn Hạo lại phất tay: “Không cần!”
Long Tích liền gật đầu, cầm tay vợ rời đi. Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, tiếp tục ra ngoài tản bộ, dự định sẽ đi hết nơi này trước khi xuất viện.
“Đây không phải là Long huynh sao.”
Long Tuấn Hạo quay đầu, phát hiện không biết đã tới nơi ở của nấm hương từ lúc nào, mà nhân cách còn lại của nấm hương lúc này đang đứng ở đó chào hỏi hắn. Hắn lập tức chắp tay nói: “Thì ra là Vu huynh, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”
Vu Ngạo chắp tay thi lễ: “Tại hạ vẫn mạnh khỏe, Long huynh đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?”
Long Tuấn Hạo nghĩ thầm ta chỉ đang tùy ý đi chơi thôi, nhưng nếu cậu ta đã hỏi thì hắn cũng chắp tay đáp: “Thực không dám giấu, bản Vương tới là để cáo từ, bản Vương hôm nay phải xuất viện rồi.”
Vu Ngạo ngẩn ra. “Cậu đi thì tôi phải làm sao đây?”
“Cái này Vu huynh phải đi hỏi lão đại của huynh rồi” Long Tuấn Hạo vỗ vai Vu Ngạo. “Khó được nhìn thấy ngươi đi ra, đi, đi uống rượu, nghe xướng.”
Vu Ngạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được, cậu chờ tôi đi lấy sổ.”
“Lấy sổ làm gì?”
“Ghi lại điều tra, chứng minh tôi có làm việc.”
“…”
Vài phút sau, tiếng chạm cốc vang lên trong tiểu đình.
“Nói đến lịch sử xuất viện của bản Vương chỉ có một chữ thảm để hình dung…” Vương gia ai oán thở dài, rồi nói. “Ngoan, đừng ghi câu này.”
Vu Ngạo ngồi uống rượu với cậu, múa bút lia lịa: “Còn gì nữa? Tôi nghe nói cậu từng trèo tường?”
“Đó tính cái gì? Bản vương còn từng chế thuốc nổ, ngươi biết không, thuốc nổ đấy.”
Vu Ngạo hứng thú hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả suýt nữa nổ luôn cả chính mình.”
Vu Ngạo cười té ghế. “Nói thật, cậu không có ý định quay về tổ chức sao? Trở về đi, cậu về mới vui.”
“Đó không phải vấn đề của ta.” Long Tuấn Hạo rót rượu cho hắn. “Ta đã mất trí nhớ, trở về cũng đâu làm được việc gì.”
“Cậu thông minh như vậy, có thể học lại từ đầu mà, dù sao cậu cũng là thiên tài a.”
“Nói sau đi” Long Tuấn Hạo uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi: “Nếu như ta trở về, Lôi Nham sẽ làm gì ta?”
“Cũng không biết.” Vu Ngạo ngẫm nghĩ. “Nhưng hình như anh ta rất coi trọng cậu, rất có thể sẽ tự mình ra tay.”
Long Tuấn Hạo liền phun rượu trong miệng ra. Vu Ngạo vội vàng né sang một bên. Vương gia khục khục ho khan. “Tự… tự mình ra tay?”
Vu Ngạo từ từ ngồi về chỗ cũ. “Tôi chỉ nói là có thể.”
“Quá.. quá khủng bố đi… lão đại tự mình lên sân khấu a…” Long Tuấn Hạo thì thào, vô thức nhìn về phía phòng viện trưởng tìm Cô Thần.
.
Cô Thần lúc này vừa mới từ chỗ Túc Tòng ra, xa xa nhìn thấy Long Tuấn Hạo và Vu Ngạo ngồi nói chuyện với nhau liền lập tức chạy tới, đứng bên Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo thấy anh, vui mừng còn hơn thấy người thân, kéo anh ngồi xuống, rót trà đấm lưng lấy lòng. “Khát hay không, có mệt không?”
Cô Thần kinh ngạc, tóc gáy dựng đứng. “Hạo Hạo, em sao vậy?”
“Đâu có gì, ta quan tâm mà.” Long Tuấn Hạo cười ha ha nói. Lòng nghĩ, còn không phải vì bản Vương sắp được xuất viện sao, cả hai đời hắn đều chưa có hầu hạ ai đâu!
Cô Thần lại càng hoảng sợ. “Có gì em cứ nói thẳng, nói thẳng.”
“Không có chuyện gì thật mà.” Long Tuấn Hạo xun xoe cười. “Ngươi làm thủ tục xuất viện cho ta, ta cũng nên đấm lưng cho ngươi chứ, phải không, ha ha.”
“Thủ tục xuất viện?” Cô Thần ngẩn ra. “Anh không làm a.”
Long Tuấn Hạo cũng ngẩn ra. “Ngươi không phải vừa đi phòng viện trưởng sao?”
“Đúng vậy.” Cô Thần chỉ Vu Ngạo. “Anh tìm Lê Hiên bàn cách đối phó anh ta a.”
Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt. “Không phải ngươi bảo muốn đưa ta ra ở chung sao?”
Cô Thần gật đầu. “Anh nói là lúc thích hợp.”
“Bao giờ mới là lúc thích hợp?!”
“Tối thiểu là tới khi giải quyết được vấn đề với Lôi Nham.”
Long Tuấn Hạo điên lên. “Thế lúc nào mới giải quyết xong?!”
“Không chắc được, ai biết Lôi Nham có chịu thu tay hay không, vả lại chỉ có người thân của bệnh nhân mới có thể làm thủ tục xuất viện, cũng chính là cha em đấy. Ủa, Hạo Hạo, em sao vậy?”
Long Tuấn Hạo ngơ ngác nhìn viện an dưỡng, cả người cứng ngắc, bên tai nghe thấy thanh âm truyền tới cách đó không xa. “Phu quân, thật khéo quá, luân gia lại gặp người rồi ~”
Thiên sư tới chiến đấu với hồ ly tinh lần hai, liếc mắt nhìn cậu. “Ấn đường đen hơn…”
“Không đi nữa?” Nhân cách còn lại của nấm hương xé cuốn sổ trong tay. “Thật tốt quá!”
Cô Thần vẫn đang lo lắng hỏi: “Hạo Hạo, rốt cuộc em làm sao vậy?” Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ầm vang từ trên đỉnh đầu. Anh ngẩng đầu lên, thấy một chiếc trực thăng đang bay tới. Lê Hiên phe phẩy đuôi chạy vội ra về phía sân bay. Anh lập tức nở nụ cười, kéo
Long Tuấn Hạo. “Đi, mang em đi gặp một người, Tiểu Ngọc tới rồi.”
Long Tuấn Hạo lúc này mới hoàn hồn, liền kêu khóc thảm thiết “Chết tiệt,ngươi dám lừa ông à…”
“…”
Chú thích:
(*) Nguyên văn
去年今日此門中,
人面桃花相映紅
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Trích từ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ. Hai câu này có thể hiểu một cách đơn giản là niềm tiếc nuối trước cảnh còn người mất.
(**) Nguyên văn :
十年生死兩茫茫,
不思量,
自難忘。
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lượng,
Tự nan vong…
(Trích từ Giang thành tử , Tô Đông Pha)
(***) Nguyên văn:
燕燕于飞, 差池其羽.
之子于归, 远送于野.
Yến yến vu phi, sai trì kỳ vũ,
Chi tử vu quy, viễn tống vu dã.
Trích từ bài “Yến yến” trong phần Quốc phong – Bội phong thuộc Kinh Thi. Tác giả của bài thơ và một cô gái yêu nhau, nhưng cuối cùng không thể bên nhau như đôi chim én không thể cùng bay. Khi nàng xuất giá, tác giả đi đưa tiễn và làm bài thơ.
/59
|