CHƯƠNG 123
Kình Thương không chút khách khí nói, cỗ khí thế ác liệt ấy, vẻ kiêu ngạo quân lâm thiên hạ ấy, cứ như vậy bao phủ hội trường, Phù quốc Lệ vương kêu gào tính là gì, Phù quốc hiện tại nắm ưu thế tuyệt đối thì thế nào, lúc này Kình Thương lấy một loại khí độ tuyệt đối vượt qua Phù quốc Lệ vương đứng nơi đó, toàn bộ hội trường phảng phất thành sân nhà y, y mới là chủ nhân của nơi này, Phù quốc Lệ vương chỉ là kẻ xâm nhập.
Cuồng đế ở phía sau hai mắt toả sáng, trong lòng dâng lên đấu chí, đây mới là Ngự vương Hiển quốc mà gã biết đến, thân ảnh vương giả nhìn thấy trong tài liệu. khi nhìn thấy Kình Thương, tuy rằng có thay đổi, mấy ngày nay cũng không thể nhìn thấy khí thế vương giả phảng phất trong tài liệu, chính là loại khí thế này khiến gã xem Kình Thương là đối thủ, vào giờ phút này, nhìn thấy vẻ lăng lệ của Kình Thương, nhìn thấy sự kiêu ngạo nơi Kình Thương, nhìn thấy loại khí thế uy lâm thiên hạ của Kình Thương, không thô bạo như mình, đó là một loại cao quý mà kiên nghị, nội liễm mà trầm ổn, tâm tình Cuồng đế vô cùng kích động, đây mới là đối thủ của gã, đối thủ duy nhất gã thừa nhận.
Minh Thạch Tú trong lòng rùng mình, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy tư thái chân chính của vương giả gã cống hiến, gã chưa bao giờ cảm thụ qua loại khí thế này, nhưng, gã nghe được trái tim mình rối loạn, nguyên bản chỉ bởi nhất thời thú vị mà cống hiến cho người này, nhưng vào giờ phút này gã lại có cảm giác, bị người này áp chế toàn bộ linh hồn, bản năng đều đang nói với chính mình, y chính là quân vương gã tìm kiếm, gã kiêu ngạo, gã kích động, vì vương giả mình cống hiến, Minh Thạch Tú biết mình bị ảnh hưởng, bị khuất phục dưới loại khí thế này.
Lúc không ai biết đến, khóe miệng Minh Thạch Tú khẽ cong, thực sự là kẻ nguy hiểm, nhưng chính bản thân mình cũng trốn không thoát a, vương a, ta thừa nhận ngài là quân chủ của ta.
Sắc mặt Phù quốc Lệ vương rất khó nhìn, hắn ta cũng là vương, hơn nữa nơi này còn là địa bàn của hắn, nhân từ của hắn bị Hiển quốc Ngự vương xem thường, uy nghiêm của hắn bị Hiển quốc Ngự vương áp chế, hắn chán ghét có người mạnh mẽ hơn hắn, lại còn bị người sỉ nhục nặng nề một hồi như vậy, mặt Phù quốc Lệ vương đều tức đến đỏ, nghiến răng nghiến lợi bật ra thanh âm, sát ý mười phần, “Giết bọn họ.”
Chiến đấu bắt đầu.
Các binh sĩ Phù quốc xông về phía trước, các Quý tộc cũng gia nhập chiến cuộc, chúng vương đã quên bản thân mình không còn sức mạnh, muốn sử dụng sức mạnh như trước, nhưng cái gì đều không sử dụng được mới nhớ tới, sức mạnh của bọn họ đã bị phong ấn.
Đáng tiếc lúc tỉnh ra đã xong, vết máu đầu tiên lưu lại, sinh mệnh đầu tiên ngã xuống, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Cuồng đế và Kình Thương tạm thời không bị ảnh hưởng đến, vì binh sĩ Phù quốc muốn đi vào ghế lô còn mất chút thời gian, nhưng cũng không mất bao lâu thời gian, mũi tên cũng bắt đầu bắn vào.
Kình Thương núp ở một góc ghế lô, đứng ở nơi đó, theo nguyên lý đường parabol, vị trí này sẽ không bị tên bắn tới. Tốc độ phản ứng của Cuồng đế chậm hơn một chút so với Kình Thương, gã không như Kình Thương có kinh nghiệm nơi mưa bom bão đạn kiếp trước, quen thuộc chính diện giết chóc trên chiến trường, loại thủ pháp phục sát này, gã quả thật không quen.
Có điều là người có kinh nghiệm chiến trận lâu năm, kinh nghiệm người khác tốt liền muốn học tập, vì vậy Cuồng đế cũng ngồi gập người theo, nhạy bén tránh được mấy mũi tên, tuy rằng tư thế khó coi, lăn lộn người liên tục đều xuất hiện, có điều cuối cùng xem như hữu kinh vô hiểm tới được chỗ Kình Thương, phát hiện vị trí này quả thực không tồi.
Tiếng bước chân lọc cọc của người mặc áo giáp, áo giáp và binh khí đồng thời sinh ra tiếng vang, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét và tiếng người kêu thảm thiết, tên rất nhiều, khiến Kình Thương và Cuồng đế đều rõ nguy cơ đang đến gần.
Bọn họ quyết định chỗ đột phá không phải ở cửa, vì vậy họ không đi tới đó, Kình Thương lật tay một cái, trong tay áo rộng lớn lấy ra một thanh kiếm mũi nhọn (1), kim loại màu đen toả ra ánh sáng lạnh lẽo, Cuồng đế cũng từ ống tay áo lấy ra dây thừng, liếc nhìn Kình Thương.
(1): Nguyên văn là quân thứ – 军刺, chém gió ra cái tên kiếm mũi nhọn này.
Kình Thương gật đầu, một kết giới dài nhỏ kiên cố xuất hiện trong hư không.
Tiếng bước chân tới gần, hai người cùng ngầm hiểu mà hợp tác, Kình Thương cúi người, làm động tác chuẩn bị, tên công kích ngừng lại, Cuồng đế lập tức đưa tay lên dây thừng làm chút chuyện dựa theo Kình Thương dạy trên kết giới.
Không phải thị giả lễ phép gõ cửa, càng thêm sẽ không chờ bên trong cho phép mới vào cửa, cánh cửa nhã trí chỉ làm bằng gỗ bị đá văng một cách thô lỗ, một đám hung thần ác sát tay cầm binh khí xuất hiện.
Kình Thương nâng thanh kiếm mũi nhọn trên tay lên, cả người tăng tốc, đã đến trước người kẻ địch gần nhất, y không sợ ngộ thương, vì nơi này tất cả đều là kẻ địch, người cầm đầu rõ ràng là một Thiên phú giả, nhưng khá đáng thương chính là, gã ngay cả sức mạnh còn chưa sử dụng đến, đã bị Kình Thương đâm mạnh vào yết hầu.
Rút kiếm ra, người này cũng không mất mạng ngay, yết hầu đau đớn, sinh mệnh gặp nguy, khiến gã muốn đè lại vết thương nơi yết hầu, nhưng kiếm mũi nhọn có rãnh đặc chất khiến máu chảy liên tục, không ngừng chảy ra, cuối cùng chỉ có thể bưng lỗ máu nơi yết hầu, giãy dụa trên đất, cảm giác thân thể mình dần lạnh lẽo, cuối cùng không còn chút tiếng động.
Không chờ người này chết hẳn, Kình Thương tiếp tục giết chóc, đâm thủng chỗ yếu hại, không chết ngay lập tức nhưng đủ khiến họ mất đi sức chiến đấu, không cách nào tạo thành uy hiếp với Kình Thương.
Gọn gàng nhanh chóng, ngoan độc tàn khốc chính là giết chóc của Kình Thương lúc này, theo cùng đội ngũ Phù quốc, Minh Thạch Tú ở ngay sau dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Kình Thương, mấy sát chiêu này thực sự hợp khẩu vị của gã. Minh Thạch Tú liền ở bên ngoài tạo một ít cản trở nho nhỏ cho binh sĩ Phù quốc, gã vô cùng thông minh làm khá bí mật, không khiến người hoài nghi.
Vì sự giết chóc của Kình Thương, trì hoãn bước tiến tàn sát của binh sĩ Phù quốc, khiến mấy người đằng sau có cơ hội nghỉ xả hơi, cũng bắt đầu chuẩn bị phản kích.
Cuồng đế làm tốt dây thừng, một tay cuốn lấy, quay đầu lại, đúng dịp thấy Kình Thương giết chóc, không có thời gian thưởng thức và khâm phục, nói một tiếng, “Được rồi.”
Kình Thương thu lại động tác, thuận lợi nắm lấy bầu rượu trên bàn, ném tới mấy người Phù quốc và trên đất, một kết giới nho nhỏ xuất hiện, dẫn ra nguyên tố “Lửa” trong kết giới, ngọn lửa nho nhỏ dưới tác dụng của cồn, lửa bùng lên trong phòng.
Thừa cơ hội này, lùi tới bên cạnh Cuồng đế, cuốn lấy bên dây thừng còn lại, lần thứ hai kéo dài kết giới, Kình Thương và Cuồng đế hai người nhảy khỏi gian ghế lô, tiếp đường cáp treo kết giới nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài hội trường.
Cử động bắt mắt như vậy dĩ nhiên đưa tới sự chú ý của những người khác, Phù quốc Lệ vương không nghĩ tới còn có người có thể sử dụng năng lực, còn có người có thể trong vòng vây nghiêm mật trốn đi từ không trung, lập tức lệnh bắn cung, căn bản mặc kệ trong phạm vi công kích của tên còn có người Phù quốc.
Chuyện quái dị xảy ra, mũi tên cũng không bắn trúng bia ngắm dễ thấy là hai người Kình Thương và Cuồng đế, hết thảy mũi tên đến gần hai người khá lạ lùng, đều dừng lại một loạt giữa không trung, đó chính là kết giới của Kình Thương, vì dự phòng tình huống này, Kình Thương đã ngưng tụ từ tính ở bề ngoài kết giới, chính vì hạ thấp uy lực của mũi tên được làm bằng kim loại.
Hai người lưng đối lưng, ngăn cản một ít mũi tên.
Được một lúc, Kình Thương từ ống tay áo lấy ra hai quả cầu khó coi màu đen, ném quả cầu về phía hai bên có tên dày đặc, quả cầu xấu xí không đáng chú ý khi rơi xuống đất thì nổ tung, binh sĩ Phù quốc tới gần không ai may mắn thoát khỏi bị thương, kim loại bên ngoài quả cầu cũng bắn ra xung quanh, không ít người bị mảnh kim loại nhỏ làm bị thương, một khoảng thảm trạng bi thương.
Kình Thương không có không đành lòng, y không muốn đưa vũ khí nóng vào thế giới này, nhưng vào thời khắc nguy cơ, loại vũ khí này là thủ đoạn tốt nhất, vì dự phòng vạn nhất, y có chuẩn bị một chút, không nghĩ tới vẫn có chỗ sử dụng.
Ánh mắt Cuồng đế thâm trầm, gã làm sao sẽ không hiểu ý nghĩa của quả cầu khó coi trong tay Kình Thương? Đây là một loại vũ khí có thể khiến người bình thường đối kháng được với Thiên phú giả, dù sao Thiên phú giả cũng là thân thể máu thịt, thứ này không nên tồn tại, nó uy hiếp đến sự thống trị của Thiên phú giả. Nhưng giờ khắc này, Cuồng đế không hề nói gì, chạy khỏi mới là quan trọng nhất.
Dưới sự giúp đỡ của hai quả cầu xấu xí trên tay Kình Thương, hai người thuận lợi chạy khỏi hội trường, không biết có phải là vì Phù quốc quá mức tự tin có thể giết bọn họ trong hội trường, nên ngoài hội trường thủ vệ khá ít.
Trình độ võ nghệ của Cuồng đế khá cao, cướp lấy kiếm từ binh sĩ, cung tên trên lưng, tên bên hông, bắt đầu phát huy lực sát thương to lớn của mình, Kình Thương cũng không chịu thua kém, cướp kiếm và cung tên, sau khi giết mấy người, ra hiệu Cuồng đế yểm hộ, lột ra hai cái áo giáp, ngay tại chỗ khắc lên minh văn, từ trong lòng lấy ra một cái túi, đó là bột phấn nguyên thạch đã chuẩn bị kỹ càng, rải ra trên áo giáp, áo giáp danh xưng vương che chở liền hoàn thành.
Y và Cuồng đế đã sớm biết thịnh hội lần này sẽ rất nguy hiểm, vì vậy quần áo cũng không phức tạp nặng nề, chỉ vì che giấu đồ vật trong tay áo mới mặc áo ngoài có tay áo lớn, lúc này bỏ áo ngoài đi, liền lộ ra quần áo dễ dàng hành động bên trong.
Kình Thương mặc áo giáp, tiếp nhận vị trí của Cuồng đế, yểm hộ Cuồng đế đổi áo giáp, lúc này trong hội trường có binh sĩ đã ra tới bắt bọn họ, động tác Cuồng đế rất nhanh, áo giáp đã mặc lên người.
Binh lính cưỡi ngựa tới gần, dưới sự phối hợp của Kình Thương và Cuồng đế, mấy người đi đầu bị quyết định, Kình Thương cầm lấy áo ngoài bị mình vứt trên đất, bên trong có vài thứ tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Hai người lên ngựa, dựa vào tác dụng của minh văn trên áo giáp, giữa tràng giết chóc hội hợp cùng đội quân của mình.
Hành vi dị thường của Phù quốc đã kinh động đến bọn hộ vệ theo các vị vương đến đây, Kình Thương vì tạo ra thế cục hỗn loạn, bỏ ra đại lực khí dùng kết giới nổ ra một đốm lửa trên bầu trời, dẫn tới chú ý của mọi người trong vương đô Phù quốc, người Phù quốc hiếu kỳ không nói, tin tức hội trường Phù quốc phát sinh náo loạn liền truyền ra, nguyên bản bọn hộ vệ các quốc gia không có động tác gì bắt đầu hành động.
Kình Thương và Cuồng đế liền thừa dịp tình hình rối loạn đi tới địa điểm hội hợp, không dừng lại lúc nào, hiện tại bọn hắn muốn rời khỏi vương đô, tình hình rối loạn trong thành không quan hệ gì với bọn họ.
Tập kích nhỏ không hữu dụng với bọn họ, năm thiên phú Quý tộc bên Phù quốc (nghi ngờ đây không phải Phù quốc mà tác giả lầm, cũng chả biết nước nào nữa nên để nguyên) đứng ra có thể khiến rất nhiều binh sĩ không dám công kích, còn Thiên phú giả Phù quốc, trên căn bản tập trung nơi hội trường, dù sao đây là nghi thức đăng cơ của Phù quốc chi vương, các Quý tộc sao có khả năng không trình diện, cũng khiến Kình Thương và Cuồng đế thuận lợi rời khỏi vương đô Phù quốc, tiếp theo cần lập kế hoạch làm sao rời khỏi Phù quốc. Đăng bởi: admin
Kình Thương không chút khách khí nói, cỗ khí thế ác liệt ấy, vẻ kiêu ngạo quân lâm thiên hạ ấy, cứ như vậy bao phủ hội trường, Phù quốc Lệ vương kêu gào tính là gì, Phù quốc hiện tại nắm ưu thế tuyệt đối thì thế nào, lúc này Kình Thương lấy một loại khí độ tuyệt đối vượt qua Phù quốc Lệ vương đứng nơi đó, toàn bộ hội trường phảng phất thành sân nhà y, y mới là chủ nhân của nơi này, Phù quốc Lệ vương chỉ là kẻ xâm nhập.
Cuồng đế ở phía sau hai mắt toả sáng, trong lòng dâng lên đấu chí, đây mới là Ngự vương Hiển quốc mà gã biết đến, thân ảnh vương giả nhìn thấy trong tài liệu. khi nhìn thấy Kình Thương, tuy rằng có thay đổi, mấy ngày nay cũng không thể nhìn thấy khí thế vương giả phảng phất trong tài liệu, chính là loại khí thế này khiến gã xem Kình Thương là đối thủ, vào giờ phút này, nhìn thấy vẻ lăng lệ của Kình Thương, nhìn thấy sự kiêu ngạo nơi Kình Thương, nhìn thấy loại khí thế uy lâm thiên hạ của Kình Thương, không thô bạo như mình, đó là một loại cao quý mà kiên nghị, nội liễm mà trầm ổn, tâm tình Cuồng đế vô cùng kích động, đây mới là đối thủ của gã, đối thủ duy nhất gã thừa nhận.
Minh Thạch Tú trong lòng rùng mình, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy tư thái chân chính của vương giả gã cống hiến, gã chưa bao giờ cảm thụ qua loại khí thế này, nhưng, gã nghe được trái tim mình rối loạn, nguyên bản chỉ bởi nhất thời thú vị mà cống hiến cho người này, nhưng vào giờ phút này gã lại có cảm giác, bị người này áp chế toàn bộ linh hồn, bản năng đều đang nói với chính mình, y chính là quân vương gã tìm kiếm, gã kiêu ngạo, gã kích động, vì vương giả mình cống hiến, Minh Thạch Tú biết mình bị ảnh hưởng, bị khuất phục dưới loại khí thế này.
Lúc không ai biết đến, khóe miệng Minh Thạch Tú khẽ cong, thực sự là kẻ nguy hiểm, nhưng chính bản thân mình cũng trốn không thoát a, vương a, ta thừa nhận ngài là quân chủ của ta.
Sắc mặt Phù quốc Lệ vương rất khó nhìn, hắn ta cũng là vương, hơn nữa nơi này còn là địa bàn của hắn, nhân từ của hắn bị Hiển quốc Ngự vương xem thường, uy nghiêm của hắn bị Hiển quốc Ngự vương áp chế, hắn chán ghét có người mạnh mẽ hơn hắn, lại còn bị người sỉ nhục nặng nề một hồi như vậy, mặt Phù quốc Lệ vương đều tức đến đỏ, nghiến răng nghiến lợi bật ra thanh âm, sát ý mười phần, “Giết bọn họ.”
Chiến đấu bắt đầu.
Các binh sĩ Phù quốc xông về phía trước, các Quý tộc cũng gia nhập chiến cuộc, chúng vương đã quên bản thân mình không còn sức mạnh, muốn sử dụng sức mạnh như trước, nhưng cái gì đều không sử dụng được mới nhớ tới, sức mạnh của bọn họ đã bị phong ấn.
Đáng tiếc lúc tỉnh ra đã xong, vết máu đầu tiên lưu lại, sinh mệnh đầu tiên ngã xuống, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Cuồng đế và Kình Thương tạm thời không bị ảnh hưởng đến, vì binh sĩ Phù quốc muốn đi vào ghế lô còn mất chút thời gian, nhưng cũng không mất bao lâu thời gian, mũi tên cũng bắt đầu bắn vào.
Kình Thương núp ở một góc ghế lô, đứng ở nơi đó, theo nguyên lý đường parabol, vị trí này sẽ không bị tên bắn tới. Tốc độ phản ứng của Cuồng đế chậm hơn một chút so với Kình Thương, gã không như Kình Thương có kinh nghiệm nơi mưa bom bão đạn kiếp trước, quen thuộc chính diện giết chóc trên chiến trường, loại thủ pháp phục sát này, gã quả thật không quen.
Có điều là người có kinh nghiệm chiến trận lâu năm, kinh nghiệm người khác tốt liền muốn học tập, vì vậy Cuồng đế cũng ngồi gập người theo, nhạy bén tránh được mấy mũi tên, tuy rằng tư thế khó coi, lăn lộn người liên tục đều xuất hiện, có điều cuối cùng xem như hữu kinh vô hiểm tới được chỗ Kình Thương, phát hiện vị trí này quả thực không tồi.
Tiếng bước chân lọc cọc của người mặc áo giáp, áo giáp và binh khí đồng thời sinh ra tiếng vang, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét và tiếng người kêu thảm thiết, tên rất nhiều, khiến Kình Thương và Cuồng đế đều rõ nguy cơ đang đến gần.
Bọn họ quyết định chỗ đột phá không phải ở cửa, vì vậy họ không đi tới đó, Kình Thương lật tay một cái, trong tay áo rộng lớn lấy ra một thanh kiếm mũi nhọn (1), kim loại màu đen toả ra ánh sáng lạnh lẽo, Cuồng đế cũng từ ống tay áo lấy ra dây thừng, liếc nhìn Kình Thương.
(1): Nguyên văn là quân thứ – 军刺, chém gió ra cái tên kiếm mũi nhọn này.
Kình Thương gật đầu, một kết giới dài nhỏ kiên cố xuất hiện trong hư không.
Tiếng bước chân tới gần, hai người cùng ngầm hiểu mà hợp tác, Kình Thương cúi người, làm động tác chuẩn bị, tên công kích ngừng lại, Cuồng đế lập tức đưa tay lên dây thừng làm chút chuyện dựa theo Kình Thương dạy trên kết giới.
Không phải thị giả lễ phép gõ cửa, càng thêm sẽ không chờ bên trong cho phép mới vào cửa, cánh cửa nhã trí chỉ làm bằng gỗ bị đá văng một cách thô lỗ, một đám hung thần ác sát tay cầm binh khí xuất hiện.
Kình Thương nâng thanh kiếm mũi nhọn trên tay lên, cả người tăng tốc, đã đến trước người kẻ địch gần nhất, y không sợ ngộ thương, vì nơi này tất cả đều là kẻ địch, người cầm đầu rõ ràng là một Thiên phú giả, nhưng khá đáng thương chính là, gã ngay cả sức mạnh còn chưa sử dụng đến, đã bị Kình Thương đâm mạnh vào yết hầu.
Rút kiếm ra, người này cũng không mất mạng ngay, yết hầu đau đớn, sinh mệnh gặp nguy, khiến gã muốn đè lại vết thương nơi yết hầu, nhưng kiếm mũi nhọn có rãnh đặc chất khiến máu chảy liên tục, không ngừng chảy ra, cuối cùng chỉ có thể bưng lỗ máu nơi yết hầu, giãy dụa trên đất, cảm giác thân thể mình dần lạnh lẽo, cuối cùng không còn chút tiếng động.
Không chờ người này chết hẳn, Kình Thương tiếp tục giết chóc, đâm thủng chỗ yếu hại, không chết ngay lập tức nhưng đủ khiến họ mất đi sức chiến đấu, không cách nào tạo thành uy hiếp với Kình Thương.
Gọn gàng nhanh chóng, ngoan độc tàn khốc chính là giết chóc của Kình Thương lúc này, theo cùng đội ngũ Phù quốc, Minh Thạch Tú ở ngay sau dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Kình Thương, mấy sát chiêu này thực sự hợp khẩu vị của gã. Minh Thạch Tú liền ở bên ngoài tạo một ít cản trở nho nhỏ cho binh sĩ Phù quốc, gã vô cùng thông minh làm khá bí mật, không khiến người hoài nghi.
Vì sự giết chóc của Kình Thương, trì hoãn bước tiến tàn sát của binh sĩ Phù quốc, khiến mấy người đằng sau có cơ hội nghỉ xả hơi, cũng bắt đầu chuẩn bị phản kích.
Cuồng đế làm tốt dây thừng, một tay cuốn lấy, quay đầu lại, đúng dịp thấy Kình Thương giết chóc, không có thời gian thưởng thức và khâm phục, nói một tiếng, “Được rồi.”
Kình Thương thu lại động tác, thuận lợi nắm lấy bầu rượu trên bàn, ném tới mấy người Phù quốc và trên đất, một kết giới nho nhỏ xuất hiện, dẫn ra nguyên tố “Lửa” trong kết giới, ngọn lửa nho nhỏ dưới tác dụng của cồn, lửa bùng lên trong phòng.
Thừa cơ hội này, lùi tới bên cạnh Cuồng đế, cuốn lấy bên dây thừng còn lại, lần thứ hai kéo dài kết giới, Kình Thương và Cuồng đế hai người nhảy khỏi gian ghế lô, tiếp đường cáp treo kết giới nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài hội trường.
Cử động bắt mắt như vậy dĩ nhiên đưa tới sự chú ý của những người khác, Phù quốc Lệ vương không nghĩ tới còn có người có thể sử dụng năng lực, còn có người có thể trong vòng vây nghiêm mật trốn đi từ không trung, lập tức lệnh bắn cung, căn bản mặc kệ trong phạm vi công kích của tên còn có người Phù quốc.
Chuyện quái dị xảy ra, mũi tên cũng không bắn trúng bia ngắm dễ thấy là hai người Kình Thương và Cuồng đế, hết thảy mũi tên đến gần hai người khá lạ lùng, đều dừng lại một loạt giữa không trung, đó chính là kết giới của Kình Thương, vì dự phòng tình huống này, Kình Thương đã ngưng tụ từ tính ở bề ngoài kết giới, chính vì hạ thấp uy lực của mũi tên được làm bằng kim loại.
Hai người lưng đối lưng, ngăn cản một ít mũi tên.
Được một lúc, Kình Thương từ ống tay áo lấy ra hai quả cầu khó coi màu đen, ném quả cầu về phía hai bên có tên dày đặc, quả cầu xấu xí không đáng chú ý khi rơi xuống đất thì nổ tung, binh sĩ Phù quốc tới gần không ai may mắn thoát khỏi bị thương, kim loại bên ngoài quả cầu cũng bắn ra xung quanh, không ít người bị mảnh kim loại nhỏ làm bị thương, một khoảng thảm trạng bi thương.
Kình Thương không có không đành lòng, y không muốn đưa vũ khí nóng vào thế giới này, nhưng vào thời khắc nguy cơ, loại vũ khí này là thủ đoạn tốt nhất, vì dự phòng vạn nhất, y có chuẩn bị một chút, không nghĩ tới vẫn có chỗ sử dụng.
Ánh mắt Cuồng đế thâm trầm, gã làm sao sẽ không hiểu ý nghĩa của quả cầu khó coi trong tay Kình Thương? Đây là một loại vũ khí có thể khiến người bình thường đối kháng được với Thiên phú giả, dù sao Thiên phú giả cũng là thân thể máu thịt, thứ này không nên tồn tại, nó uy hiếp đến sự thống trị của Thiên phú giả. Nhưng giờ khắc này, Cuồng đế không hề nói gì, chạy khỏi mới là quan trọng nhất.
Dưới sự giúp đỡ của hai quả cầu xấu xí trên tay Kình Thương, hai người thuận lợi chạy khỏi hội trường, không biết có phải là vì Phù quốc quá mức tự tin có thể giết bọn họ trong hội trường, nên ngoài hội trường thủ vệ khá ít.
Trình độ võ nghệ của Cuồng đế khá cao, cướp lấy kiếm từ binh sĩ, cung tên trên lưng, tên bên hông, bắt đầu phát huy lực sát thương to lớn của mình, Kình Thương cũng không chịu thua kém, cướp kiếm và cung tên, sau khi giết mấy người, ra hiệu Cuồng đế yểm hộ, lột ra hai cái áo giáp, ngay tại chỗ khắc lên minh văn, từ trong lòng lấy ra một cái túi, đó là bột phấn nguyên thạch đã chuẩn bị kỹ càng, rải ra trên áo giáp, áo giáp danh xưng vương che chở liền hoàn thành.
Y và Cuồng đế đã sớm biết thịnh hội lần này sẽ rất nguy hiểm, vì vậy quần áo cũng không phức tạp nặng nề, chỉ vì che giấu đồ vật trong tay áo mới mặc áo ngoài có tay áo lớn, lúc này bỏ áo ngoài đi, liền lộ ra quần áo dễ dàng hành động bên trong.
Kình Thương mặc áo giáp, tiếp nhận vị trí của Cuồng đế, yểm hộ Cuồng đế đổi áo giáp, lúc này trong hội trường có binh sĩ đã ra tới bắt bọn họ, động tác Cuồng đế rất nhanh, áo giáp đã mặc lên người.
Binh lính cưỡi ngựa tới gần, dưới sự phối hợp của Kình Thương và Cuồng đế, mấy người đi đầu bị quyết định, Kình Thương cầm lấy áo ngoài bị mình vứt trên đất, bên trong có vài thứ tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Hai người lên ngựa, dựa vào tác dụng của minh văn trên áo giáp, giữa tràng giết chóc hội hợp cùng đội quân của mình.
Hành vi dị thường của Phù quốc đã kinh động đến bọn hộ vệ theo các vị vương đến đây, Kình Thương vì tạo ra thế cục hỗn loạn, bỏ ra đại lực khí dùng kết giới nổ ra một đốm lửa trên bầu trời, dẫn tới chú ý của mọi người trong vương đô Phù quốc, người Phù quốc hiếu kỳ không nói, tin tức hội trường Phù quốc phát sinh náo loạn liền truyền ra, nguyên bản bọn hộ vệ các quốc gia không có động tác gì bắt đầu hành động.
Kình Thương và Cuồng đế liền thừa dịp tình hình rối loạn đi tới địa điểm hội hợp, không dừng lại lúc nào, hiện tại bọn hắn muốn rời khỏi vương đô, tình hình rối loạn trong thành không quan hệ gì với bọn họ.
Tập kích nhỏ không hữu dụng với bọn họ, năm thiên phú Quý tộc bên Phù quốc (nghi ngờ đây không phải Phù quốc mà tác giả lầm, cũng chả biết nước nào nữa nên để nguyên) đứng ra có thể khiến rất nhiều binh sĩ không dám công kích, còn Thiên phú giả Phù quốc, trên căn bản tập trung nơi hội trường, dù sao đây là nghi thức đăng cơ của Phù quốc chi vương, các Quý tộc sao có khả năng không trình diện, cũng khiến Kình Thương và Cuồng đế thuận lợi rời khỏi vương đô Phù quốc, tiếp theo cần lập kế hoạch làm sao rời khỏi Phù quốc. Đăng bởi: admin
/167
|