CHƯƠNG 64
Nhìn Túc Dạ Dực, Kình Thương chờ hắn tiếp tục, tự nghĩ ra lễ vật rất khó, đối tượng để tặng lễ lại đưa ra thứ mình muốn, không thể nghi ngờ là giải trừ khổ não cho mình.
“Năm nay ta muốn cùng người đón giao thừa.” Từ đón giao thừa này đã hợp lại trong lòng Túc Dạ Dực lúc nào chẳng biết. “Chỉ có ta và người.”
Sinh nhật Túc Dạ Dực là lúc lạnh nhất, đợi thêm mười mấy ngày nữa chính là năm mới.
Ngày tân niên này, mặc kệ ở thế giới nào đều được coi trọng như nhau. Ở thế giới này, ngày cuối cùng của năm và ngày đầu tiên trong năm mới sẽ tổ chức hoan yến, nhưng không có tập tục đón giao thừa, tồn tại của Thiên phú giả khiến mọi người không tín ngưỡng thần linh, cũng không cầu khẩn gì, tất cả rất tùy tính, tuy long trọng, nhưng không có ý vị đặc thù của năm mới ở kiếp trước, chỉ là một ngày lễ mà thôi.
Năm đầu tiên Túc Dạ Dực sống cùng Kình Thương, vì ở cách điện của Kình Thương không xa, tự nhiên chú ý tới Kình Thương suốt đêm không tắt đèn, hỏi người hầu hầu hạ bên người Kình Thương từ khi y chưa thành niên, biết được Kình Thương mỗi cuối năm đều ngẩn ngơ như vậy đến sáng sớm năm sau.
Không lo nghỉ ngơi của bản thân, đi tới gian phòng của quân vương hắn, bóng người cô tịch đối trăng ẩm rượu rơi vào mắt, phảng phất như đang ở một thế giới xa xôi nào khác, bóng người cùng thế giới này hoàn toàn không hợp, khiến lòng hắn lúc đó đột nhiên hoảng hốt, hắn chán ghét nhìn thấy dáng vẻ lúc ấy của Kình Thương, thứ hoài niệm kia, hồi ức kia, không có thế giới của hắn, chỉ có thế giới một mình của bản thân, vì vậy hắn muốn phá hoại, tới trước mặt quân vương hắn, cung kính nhưng cứng rắn hi vọng y đi nghỉ ngơi.
Quân vương hắn chắc say rồi, đôi gò má đỏ hồng, con ngươi mông lung ướt nước. Khi biết mình nảy sinh dục vọng với y mà hồi tưởng lại, đều khiến sống lưng tê rần, một dòng điện lưu lướt qua, hướng phía bụng dưới.
Vào lúc ấy, quân vương hắn nói, y đang đón giao thừa, là trong ngày cuối cùng của năm cũ nghênh tiếp thời khắc đầu tiên của năm mới. Hắn không hiểu quân vương lộ ra hoài niệm gì, nhưng nếu y muốn làm, vậy hắn cũng theo.
Năm thứ hai, hắn đã bắt đầu theo quân vương hắn đón giao thừa. Năm đó, quân vương hắn nói, ngày này nên là ngày mà người nhà cùng đoàn tụ đón giao thừa, hắn hỏi y, vì sao không mời Tử phu nhân tới. Quân vương hắn nói, một đêm rất khó, không nên quấy rầy mẫu thân đại nhân. Ngay lúc đó mình không hiểu trong men say của y lộ ra loại cay đắng gì, chẳng qua là cảm thấy loại cay đắng ấy rất chướng mắt.
Năm thứ ba, vẫn như cũ là hắn và quân vương hắn đón giao thừa, năm thứ tư, hắn rời đi.
Những hồi tưởng từng chút kia, là ngọt ngào, là thống khổ dằn vặt, nhưng sâu tận xương tủy, không thể quên được.
Quân vương của ta a, sau khi ta rời đi, có người cùng người trải qua đêm giao thừa không, có người nhìn thấy dáng dấp đôi mắt mông lung men say của người. Chỉ cần vừa nghĩ tới, trong lòng như có lửa thiêu đốt, trừ ta ra, xin người đừng dành cho bất luận kẻ nào phần đặc thù này, có thể không? Đón giao thừa, chỉ cần ta và người là tốt rồi.
“Đây không tính là lễ vật.” Khoé miệng Kình Thương khẽ gợi, vì trong lòng trào lên chút ấm áp.
Ngày lễ ở thế giới này rất ít, trừ năm mới, quốc khánh, hỉ khánh ngày mùa, không còn ngày lễ nào nữa, thế giới chiến loạn liên miên, cũng không biết nên chúc mừng gì nữa, có người và việc có ý nghĩa kỷ niệm cũng bị nhấn chìm trong lịch sử.
Ngày lễ kiếp trước ở đây không có ý nghĩa, bản thân cũng không đặc biệt chú ý đến mấy ngày này, chỉ là cả hai cái thế giới đều có năm mới, mới khiến y nổi lên chút cảm xúc đã lâu không có, hoài niệm với kiếp trước.
Đi tới thế giới này, mỗi giao thừa y đều trải qua một mình, hồi tưởng người thân, chiến hữu ở kiếp trước, còn có hỉ khánh năm mới, bóng đêm vạn niệm câu tịch (1) hoàn toàn tương phản với lúc giao thừa tưng bừng kiếp trước, trong lòng cô quạnh khôn kể, ở nơi dị thế này chỉ mình y cô tịch, mãi đến tận năm đó Túc Dạ Dực xông vào, bên cạnh y mới nhiều hơn một người cùng y đón giao thừa.
Sau khi Túc Dạ Dực rời đi, lúc đón giao thừa thiếu mất một người, tâm tình như vậy, y không biết tìm ai chia sẻ, không có ai hiểu. Tuy rằng mấy năm qua tình cảm của y và chính thất cũng thêm bền chắc, nhưng có vài thứ chính thất y vẫn không hiểu, ngăn cách mờ nhạt có tồn tại, không bằng khi ở cùng với Túc Dạ Dực, hoặc có lẽ Túc Dạ Dực do mình một tay dạy nên, về mặt câu thông không có vấn đề gì, nhưng chính thất y có lúc sẽ lộ ra vẻ mặt không thể giải thích.
Tháng ngày khi có người làm bạn, đột nhiên mất đi rồi một mình nhấp nháp cô tịch, không hiểu sao có một loại cảm giác cô lạnh, hoài niệm sự tồn tại của một người khác. Giờ nghe được yêu cầu Túc Dạ Dực đưa ra, Kình Thương không cách nào thờ ơ mà không động lòng, không khỏi lộ ra ý cười, vì sự quan tâm đến từ Túc Dạ Dực.
“Yêu cầu của ngươi, ta đáp ứng, ngoài ra lễ vật ta sẽ chuẩn bị.” Kình Thương nói xong, liền lên ngựa.
Lần này là đi thật rồi, cũng không có ai giữ lại.
Túc Dạ Dực cứ thế đứng trong tuyết, nhìn theo đội ngũ của Kình Thương biến mất không còn tăm hơi, mới xoay người rời đi.
“Chủ nhân.” Quỷ Tử lúc này đứng ra, quỳ gối nơi Túc Dạ Dực đi ngang qua. “Xin động thủ.” Gã chưa quên sát ý mới rồi của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực tự nhiên biết sát ý khi nãy của mình, người bên ngoài không phát hiện được, nhưng Quỷ Tử là người chịu đựng trực tiếp làm sao có khả năng không nhận ra được.
“Ta tại sao lại phải động thủ?” Âm điệu róc rách của Túc Dạ Dực như gió xuân nhẹ lướt.
“Quỷ Tử mới nãy không cẩn thận chạm vào vương, Quỷ Tử đáng chết.” Quỷ Tử nói rõ ra sai lầm của bản thân, không hề có chút né tránh, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhóm người Phong Dã lúc này chợt nhớ, dù họ được ban dòng họ, nhưng xuất thân thấp hèn của họ vẫn không thay đổi, sự ô uế của họ nếu chạm vào vương cao quý, đúng là tội chết.
“Chủ nhân.” Ba người quỳ gối muốn cầu tình.
Túc Dạ Dực không để ý đến bọn họ, chỉ là nhìn ánh mắt thấy chết không sờn của Quỷ Tử, “Nếu biết, thì sau này không được chạm đến nữa. Ta muốn bế quan, những ngày này đừng quấy rầy ta.” Ý của Túc Dạ Dực là không truy cứu.
Không sai, là hắn mưu mô, đố kị, muốn giết người, nhưng không thích hợp vào lúc này, quân vương hắn đã lưu lại hình ảnh của Quỷ Tử, nếu mình động thủ giết gã ta, sẽ rước lấy căm ghét của quân vương, theo bên người y mấy năm, hắn rất rõ ràng, quân vương hắn có một loại thái độ coi trọng với sinh mạng.
Giết Quỷ Tử, biện pháp còn rất nhiều, sau này ra nhiều nhiệm vụ nguy hiểm cho gã, vậy ai cũng không trách được, quân vương hắn cũng sẽ không hoài nghi đến hắn, hơn nữa bây giờ còn phải thu được tâm của ba người kia, không nhìn thấy tầm mắt cảm kích của ba người kia à.
Trút giận nhấtt thời lại rước lấy căm ghét của quân vương và chậm rãi tính toán, bóc lột giá trị lợi dụng của Quỷ Tử, lại không khiến quân vương hắn phản cảm. Phương pháp nào thích hợp, Túc Dạ Dực cực kỳ rõ nên lựa chọn như thế nào.
Túc Dạ Dực trở về phòng, cho lui hết thảy người hầu, trong cung điện yên tĩnh chỉ còn một mình Túc Dạ Dực.
Đóng cửa phòng, Túc Dạ Dực lại như mất hết sức lực, dựa vào cửa sau đó ngã trên mặt đất, cường ngạnh chống đỡ lý trí tuyệt đối nhanh chóng bị phá nát, các loại tâm tình kiềm nén toàn bộ hiển hiện.
“Ha ha ha,” Túc Dạ Dực ngồi dựa cửa ngẩng đầu lên trầm thấp mà cười nhẹ, tiếng cười thống khổ như thế.
Giơ tay lên, trán Ngô chủ, hô hấp nóng rực kia vẫn còn lưu lại ở đó. Không cách nào khắc chế nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói tuỳ ý mới nãy của nam tử hiện lên trong đầu.
Môi mỏng của y mỗi lần tách ra, như mời hắn thưởng thức, muốn nắm trong tay mà thưởng thức ngón tay tao nhã của y khi nâng chén trà lên.
Quân vương của ta a, người sao mà biết mỗi câu thoại của người, mỗi một động tác, tất cả đều không khiến người có cảm giác gì, lại trong lòng trong mắt ta biết bao rung động lòng người, xin đừng nên thử thách lý trí của ta, xin đừng nên mê hoặc ta như thế, làm nổi lên niệm tưởng tội ác kia của ta, nếu không phải có lý trí tuyệt đối gắng gượng, ta thật sự không cách nào ức chế kích động điên cuồng này.
Túc Dạ Dực cởi áo khoác trên người, áo khoác màu tím, vốn mặc trên người quân vương hắn, mà hiện tại đã thuộc về hắn. Ôm áo khoác, vùi đầu vào đó, hấp thụ mùi vị nguyên chủ của nó, phá nát lý trí tuyệt đối, cũng không còn cách nào ức chế loại kích động kia, dục vọng nơi hai chân đã ngẩng đầu, một tay đưa về phía đó, trong miệng khẽ lẩm bẩm, âm thanh nghẹn ngào như đang khóc thầm
Một lát sau, người run lên, chất lỏng nóng bỏng phun lên lòng bàn tay, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại, đem áo khoác để sang bên, tiếp tục tựa nơi cửa, giơ lên bàn tay dính đầy chất nhầy, một mặt lạnh lùng nhìn chứng cứ của dục niệm ô uế kia.
“Quả là chật vật a.” Ngữ khí cười nhạo, “Tiếp tục như vậy không thể được.” Nếu mỗi lần nhìn thấy quân vương đều kích động giống hôm nay, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi quân vương hắn lần thứ hai, nhưng hiện tại hắn không nỡ.
Túc Dạ Dực biết, ngày hôm nay mất khống chế và kích động thái quá, là vì ba năm xa cách gặp lại y nên tâm tình mới rung chuyển như vậy. Lúc đầu, khi hắn cùng quân vương hắn ở chung, hắn đã chậm rãi bình phục rồi, nhưng hắn cũng phát hiện vẫn chưa đủ, lý trí tuyệt đối của hắn chưa hoàn mỹ, tới lần sau gặp lại quân vương hắn, hắn nhất định phải khiến lý trí tuyệt đối tăng lên.
Rửa sạch tay, mang áo khoác màu tím cẩn thận cất đi, cùng vấn tóc kia trở thành vật sưu tập của Túc Dạ Dực.
Ở dục thất tẩy đi phong trần một đường, cũng không cứ thế đi ngủ, mà bắt đầu rèn luyện. Xung quanh tẩm điện bày một số phương tiện nhỏ phòng ngừa các loại quấy rầy và nhắc nhở người tới, Túc Dạ Dực bắt đầu rèn luyện lý trí tuyệt đối của mình.
Những ngày sau đó, Trì gia Trì Uyên, Cận gia Cận Dũng cũng lần lượt đến cửa tìm Túc Dạ Dực, có điều Túc Dạ Dực đang bế quan, hai người vẫn chưa được nhìn thấy, ngược lại gặp được Phong Dã, Ngọ Sa, Đô Việt, Quỷ Tử.
Không dựa vào năng lực Cận Dũng và Ngọ Sa đấu hoà nhau, hai phần tử hiếu chiến cứ vậy ước chiến Đô Việt nhìn Trì Uyên mà thầm hận, sao mà trừ chủ nhân ra, cõi đời này còn có nam tử mỹ lệ như thế, mình thua rồi Quỷ Tử vẫn núp trong góc, cảm giác tồn tại nhỏ bé kia, khiến lòng Trì Uyên và Cận Dũng sợ hãi một trận, tới gần như vậy, nhưng không cách nào cảm nhận được khí tức, thực sự là nguy hiểm Phong Dã và Trì Uyên giao phong trong ngắn ngủi, lưu lại ấn tượng khó đối phó với đối phương.
Túc Dạ Dực tìm được những người này từ đâu. Trì uyên và Cận Dũng tuy rằng không nhận thủ hạ của mình là rác rưởi, thế nhưng so với bọn Phong Dã, hai người có cảm giác hơi kém một chút, không được, bọn họ cũng phải đi kiếm nhân tài, tiếp tục như vậy, sẽ không đấu lại Túc Dạ Dực.
Hiển quốc thực sự là nhân tài đông đúc. Gặp đại biểu trẻ tuổi của Hiển quốc Trì Uyên và Cận Dũng, mấy người Phong Dã cũng ở trong lòng cũng thầm nghĩ, có điều, họ tuyệt đối sẽ không thua, họ nhất định phải ở Hiển quốc này lưu lại huy hoàng của mình.
(1) Vạn niệm câu khởi: Toàn bộ, hết mọi mong muốn, dự định đều mất hết. Nó gần nghĩa với ‘Vạn niệm câu hôi’ – Mất hết mọi niềm tin. Nguồn baike.baidu. Đăng bởi: admin
Nhìn Túc Dạ Dực, Kình Thương chờ hắn tiếp tục, tự nghĩ ra lễ vật rất khó, đối tượng để tặng lễ lại đưa ra thứ mình muốn, không thể nghi ngờ là giải trừ khổ não cho mình.
“Năm nay ta muốn cùng người đón giao thừa.” Từ đón giao thừa này đã hợp lại trong lòng Túc Dạ Dực lúc nào chẳng biết. “Chỉ có ta và người.”
Sinh nhật Túc Dạ Dực là lúc lạnh nhất, đợi thêm mười mấy ngày nữa chính là năm mới.
Ngày tân niên này, mặc kệ ở thế giới nào đều được coi trọng như nhau. Ở thế giới này, ngày cuối cùng của năm và ngày đầu tiên trong năm mới sẽ tổ chức hoan yến, nhưng không có tập tục đón giao thừa, tồn tại của Thiên phú giả khiến mọi người không tín ngưỡng thần linh, cũng không cầu khẩn gì, tất cả rất tùy tính, tuy long trọng, nhưng không có ý vị đặc thù của năm mới ở kiếp trước, chỉ là một ngày lễ mà thôi.
Năm đầu tiên Túc Dạ Dực sống cùng Kình Thương, vì ở cách điện của Kình Thương không xa, tự nhiên chú ý tới Kình Thương suốt đêm không tắt đèn, hỏi người hầu hầu hạ bên người Kình Thương từ khi y chưa thành niên, biết được Kình Thương mỗi cuối năm đều ngẩn ngơ như vậy đến sáng sớm năm sau.
Không lo nghỉ ngơi của bản thân, đi tới gian phòng của quân vương hắn, bóng người cô tịch đối trăng ẩm rượu rơi vào mắt, phảng phất như đang ở một thế giới xa xôi nào khác, bóng người cùng thế giới này hoàn toàn không hợp, khiến lòng hắn lúc đó đột nhiên hoảng hốt, hắn chán ghét nhìn thấy dáng vẻ lúc ấy của Kình Thương, thứ hoài niệm kia, hồi ức kia, không có thế giới của hắn, chỉ có thế giới một mình của bản thân, vì vậy hắn muốn phá hoại, tới trước mặt quân vương hắn, cung kính nhưng cứng rắn hi vọng y đi nghỉ ngơi.
Quân vương hắn chắc say rồi, đôi gò má đỏ hồng, con ngươi mông lung ướt nước. Khi biết mình nảy sinh dục vọng với y mà hồi tưởng lại, đều khiến sống lưng tê rần, một dòng điện lưu lướt qua, hướng phía bụng dưới.
Vào lúc ấy, quân vương hắn nói, y đang đón giao thừa, là trong ngày cuối cùng của năm cũ nghênh tiếp thời khắc đầu tiên của năm mới. Hắn không hiểu quân vương lộ ra hoài niệm gì, nhưng nếu y muốn làm, vậy hắn cũng theo.
Năm thứ hai, hắn đã bắt đầu theo quân vương hắn đón giao thừa. Năm đó, quân vương hắn nói, ngày này nên là ngày mà người nhà cùng đoàn tụ đón giao thừa, hắn hỏi y, vì sao không mời Tử phu nhân tới. Quân vương hắn nói, một đêm rất khó, không nên quấy rầy mẫu thân đại nhân. Ngay lúc đó mình không hiểu trong men say của y lộ ra loại cay đắng gì, chẳng qua là cảm thấy loại cay đắng ấy rất chướng mắt.
Năm thứ ba, vẫn như cũ là hắn và quân vương hắn đón giao thừa, năm thứ tư, hắn rời đi.
Những hồi tưởng từng chút kia, là ngọt ngào, là thống khổ dằn vặt, nhưng sâu tận xương tủy, không thể quên được.
Quân vương của ta a, sau khi ta rời đi, có người cùng người trải qua đêm giao thừa không, có người nhìn thấy dáng dấp đôi mắt mông lung men say của người. Chỉ cần vừa nghĩ tới, trong lòng như có lửa thiêu đốt, trừ ta ra, xin người đừng dành cho bất luận kẻ nào phần đặc thù này, có thể không? Đón giao thừa, chỉ cần ta và người là tốt rồi.
“Đây không tính là lễ vật.” Khoé miệng Kình Thương khẽ gợi, vì trong lòng trào lên chút ấm áp.
Ngày lễ ở thế giới này rất ít, trừ năm mới, quốc khánh, hỉ khánh ngày mùa, không còn ngày lễ nào nữa, thế giới chiến loạn liên miên, cũng không biết nên chúc mừng gì nữa, có người và việc có ý nghĩa kỷ niệm cũng bị nhấn chìm trong lịch sử.
Ngày lễ kiếp trước ở đây không có ý nghĩa, bản thân cũng không đặc biệt chú ý đến mấy ngày này, chỉ là cả hai cái thế giới đều có năm mới, mới khiến y nổi lên chút cảm xúc đã lâu không có, hoài niệm với kiếp trước.
Đi tới thế giới này, mỗi giao thừa y đều trải qua một mình, hồi tưởng người thân, chiến hữu ở kiếp trước, còn có hỉ khánh năm mới, bóng đêm vạn niệm câu tịch (1) hoàn toàn tương phản với lúc giao thừa tưng bừng kiếp trước, trong lòng cô quạnh khôn kể, ở nơi dị thế này chỉ mình y cô tịch, mãi đến tận năm đó Túc Dạ Dực xông vào, bên cạnh y mới nhiều hơn một người cùng y đón giao thừa.
Sau khi Túc Dạ Dực rời đi, lúc đón giao thừa thiếu mất một người, tâm tình như vậy, y không biết tìm ai chia sẻ, không có ai hiểu. Tuy rằng mấy năm qua tình cảm của y và chính thất cũng thêm bền chắc, nhưng có vài thứ chính thất y vẫn không hiểu, ngăn cách mờ nhạt có tồn tại, không bằng khi ở cùng với Túc Dạ Dực, hoặc có lẽ Túc Dạ Dực do mình một tay dạy nên, về mặt câu thông không có vấn đề gì, nhưng chính thất y có lúc sẽ lộ ra vẻ mặt không thể giải thích.
Tháng ngày khi có người làm bạn, đột nhiên mất đi rồi một mình nhấp nháp cô tịch, không hiểu sao có một loại cảm giác cô lạnh, hoài niệm sự tồn tại của một người khác. Giờ nghe được yêu cầu Túc Dạ Dực đưa ra, Kình Thương không cách nào thờ ơ mà không động lòng, không khỏi lộ ra ý cười, vì sự quan tâm đến từ Túc Dạ Dực.
“Yêu cầu của ngươi, ta đáp ứng, ngoài ra lễ vật ta sẽ chuẩn bị.” Kình Thương nói xong, liền lên ngựa.
Lần này là đi thật rồi, cũng không có ai giữ lại.
Túc Dạ Dực cứ thế đứng trong tuyết, nhìn theo đội ngũ của Kình Thương biến mất không còn tăm hơi, mới xoay người rời đi.
“Chủ nhân.” Quỷ Tử lúc này đứng ra, quỳ gối nơi Túc Dạ Dực đi ngang qua. “Xin động thủ.” Gã chưa quên sát ý mới rồi của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực tự nhiên biết sát ý khi nãy của mình, người bên ngoài không phát hiện được, nhưng Quỷ Tử là người chịu đựng trực tiếp làm sao có khả năng không nhận ra được.
“Ta tại sao lại phải động thủ?” Âm điệu róc rách của Túc Dạ Dực như gió xuân nhẹ lướt.
“Quỷ Tử mới nãy không cẩn thận chạm vào vương, Quỷ Tử đáng chết.” Quỷ Tử nói rõ ra sai lầm của bản thân, không hề có chút né tránh, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhóm người Phong Dã lúc này chợt nhớ, dù họ được ban dòng họ, nhưng xuất thân thấp hèn của họ vẫn không thay đổi, sự ô uế của họ nếu chạm vào vương cao quý, đúng là tội chết.
“Chủ nhân.” Ba người quỳ gối muốn cầu tình.
Túc Dạ Dực không để ý đến bọn họ, chỉ là nhìn ánh mắt thấy chết không sờn của Quỷ Tử, “Nếu biết, thì sau này không được chạm đến nữa. Ta muốn bế quan, những ngày này đừng quấy rầy ta.” Ý của Túc Dạ Dực là không truy cứu.
Không sai, là hắn mưu mô, đố kị, muốn giết người, nhưng không thích hợp vào lúc này, quân vương hắn đã lưu lại hình ảnh của Quỷ Tử, nếu mình động thủ giết gã ta, sẽ rước lấy căm ghét của quân vương, theo bên người y mấy năm, hắn rất rõ ràng, quân vương hắn có một loại thái độ coi trọng với sinh mạng.
Giết Quỷ Tử, biện pháp còn rất nhiều, sau này ra nhiều nhiệm vụ nguy hiểm cho gã, vậy ai cũng không trách được, quân vương hắn cũng sẽ không hoài nghi đến hắn, hơn nữa bây giờ còn phải thu được tâm của ba người kia, không nhìn thấy tầm mắt cảm kích của ba người kia à.
Trút giận nhấtt thời lại rước lấy căm ghét của quân vương và chậm rãi tính toán, bóc lột giá trị lợi dụng của Quỷ Tử, lại không khiến quân vương hắn phản cảm. Phương pháp nào thích hợp, Túc Dạ Dực cực kỳ rõ nên lựa chọn như thế nào.
Túc Dạ Dực trở về phòng, cho lui hết thảy người hầu, trong cung điện yên tĩnh chỉ còn một mình Túc Dạ Dực.
Đóng cửa phòng, Túc Dạ Dực lại như mất hết sức lực, dựa vào cửa sau đó ngã trên mặt đất, cường ngạnh chống đỡ lý trí tuyệt đối nhanh chóng bị phá nát, các loại tâm tình kiềm nén toàn bộ hiển hiện.
“Ha ha ha,” Túc Dạ Dực ngồi dựa cửa ngẩng đầu lên trầm thấp mà cười nhẹ, tiếng cười thống khổ như thế.
Giơ tay lên, trán Ngô chủ, hô hấp nóng rực kia vẫn còn lưu lại ở đó. Không cách nào khắc chế nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói tuỳ ý mới nãy của nam tử hiện lên trong đầu.
Môi mỏng của y mỗi lần tách ra, như mời hắn thưởng thức, muốn nắm trong tay mà thưởng thức ngón tay tao nhã của y khi nâng chén trà lên.
Quân vương của ta a, người sao mà biết mỗi câu thoại của người, mỗi một động tác, tất cả đều không khiến người có cảm giác gì, lại trong lòng trong mắt ta biết bao rung động lòng người, xin đừng nên thử thách lý trí của ta, xin đừng nên mê hoặc ta như thế, làm nổi lên niệm tưởng tội ác kia của ta, nếu không phải có lý trí tuyệt đối gắng gượng, ta thật sự không cách nào ức chế kích động điên cuồng này.
Túc Dạ Dực cởi áo khoác trên người, áo khoác màu tím, vốn mặc trên người quân vương hắn, mà hiện tại đã thuộc về hắn. Ôm áo khoác, vùi đầu vào đó, hấp thụ mùi vị nguyên chủ của nó, phá nát lý trí tuyệt đối, cũng không còn cách nào ức chế loại kích động kia, dục vọng nơi hai chân đã ngẩng đầu, một tay đưa về phía đó, trong miệng khẽ lẩm bẩm, âm thanh nghẹn ngào như đang khóc thầm
Một lát sau, người run lên, chất lỏng nóng bỏng phun lên lòng bàn tay, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại, đem áo khoác để sang bên, tiếp tục tựa nơi cửa, giơ lên bàn tay dính đầy chất nhầy, một mặt lạnh lùng nhìn chứng cứ của dục niệm ô uế kia.
“Quả là chật vật a.” Ngữ khí cười nhạo, “Tiếp tục như vậy không thể được.” Nếu mỗi lần nhìn thấy quân vương đều kích động giống hôm nay, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi quân vương hắn lần thứ hai, nhưng hiện tại hắn không nỡ.
Túc Dạ Dực biết, ngày hôm nay mất khống chế và kích động thái quá, là vì ba năm xa cách gặp lại y nên tâm tình mới rung chuyển như vậy. Lúc đầu, khi hắn cùng quân vương hắn ở chung, hắn đã chậm rãi bình phục rồi, nhưng hắn cũng phát hiện vẫn chưa đủ, lý trí tuyệt đối của hắn chưa hoàn mỹ, tới lần sau gặp lại quân vương hắn, hắn nhất định phải khiến lý trí tuyệt đối tăng lên.
Rửa sạch tay, mang áo khoác màu tím cẩn thận cất đi, cùng vấn tóc kia trở thành vật sưu tập của Túc Dạ Dực.
Ở dục thất tẩy đi phong trần một đường, cũng không cứ thế đi ngủ, mà bắt đầu rèn luyện. Xung quanh tẩm điện bày một số phương tiện nhỏ phòng ngừa các loại quấy rầy và nhắc nhở người tới, Túc Dạ Dực bắt đầu rèn luyện lý trí tuyệt đối của mình.
Những ngày sau đó, Trì gia Trì Uyên, Cận gia Cận Dũng cũng lần lượt đến cửa tìm Túc Dạ Dực, có điều Túc Dạ Dực đang bế quan, hai người vẫn chưa được nhìn thấy, ngược lại gặp được Phong Dã, Ngọ Sa, Đô Việt, Quỷ Tử.
Không dựa vào năng lực Cận Dũng và Ngọ Sa đấu hoà nhau, hai phần tử hiếu chiến cứ vậy ước chiến Đô Việt nhìn Trì Uyên mà thầm hận, sao mà trừ chủ nhân ra, cõi đời này còn có nam tử mỹ lệ như thế, mình thua rồi Quỷ Tử vẫn núp trong góc, cảm giác tồn tại nhỏ bé kia, khiến lòng Trì Uyên và Cận Dũng sợ hãi một trận, tới gần như vậy, nhưng không cách nào cảm nhận được khí tức, thực sự là nguy hiểm Phong Dã và Trì Uyên giao phong trong ngắn ngủi, lưu lại ấn tượng khó đối phó với đối phương.
Túc Dạ Dực tìm được những người này từ đâu. Trì uyên và Cận Dũng tuy rằng không nhận thủ hạ của mình là rác rưởi, thế nhưng so với bọn Phong Dã, hai người có cảm giác hơi kém một chút, không được, bọn họ cũng phải đi kiếm nhân tài, tiếp tục như vậy, sẽ không đấu lại Túc Dạ Dực.
Hiển quốc thực sự là nhân tài đông đúc. Gặp đại biểu trẻ tuổi của Hiển quốc Trì Uyên và Cận Dũng, mấy người Phong Dã cũng ở trong lòng cũng thầm nghĩ, có điều, họ tuyệt đối sẽ không thua, họ nhất định phải ở Hiển quốc này lưu lại huy hoàng của mình.
(1) Vạn niệm câu khởi: Toàn bộ, hết mọi mong muốn, dự định đều mất hết. Nó gần nghĩa với ‘Vạn niệm câu hôi’ – Mất hết mọi niềm tin. Nguồn baike.baidu. Đăng bởi: admin
/167
|