CHƯƠNG 73
Trên bản đồ, Hiển quốc chỉ chiếm một góc, không phải Hiển quốc không lớn, mà trên tấm bản đồ này chỉ thể hiện một góc biên giới Hiển quốc, còn lại chính là các quốc gia xung quanh, sau đường biên uốn lượn của các quốc gia quanh đó, có một chỗ cực kỳ sạch sẽ, nơi đó chỉ có biên giới của một quốc gia, đằng sau, không còn đường nét nào nữa, không phải là bị bỏ bớt, mà là sau biên giới kia, chỉ có một quốc gia.
Một quốc gia cỡ lớn cùng một quốc gia trung đẳng như Hiển quốc hoàn toàn khác nhau, cũng là đại quốc ở gần Hiển quốc nhất. Trước lúc này, họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải đối mặt với một đại quốc như vậy, với bọn họ mà nói, loại đại quốc này thực sự quá xa, cách mấy quốc gia to nhỏ không đều, Hiển quốc cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng dần đưa nó ra ngoài trí óc.
Vào lúc này, theo ngón tay Kình Thương trên địa đồ, trí nhớ của họ mới xuất hiện các loại truyền lưu liên quan đến quốc gia này, truyền lưu từ trước đây thật lâu.
Đại quốc này, đối với Hiển quốc mà nói thật rất lớn, kỳ thực trong các đại quốc nơi thiên hạ cũng chỉ ở vị trí thấp dưới, nhưng, dù như vậy, đối với Hiển quốc mà nói là một tồn tại chỉ có thể ngước nhìn. Cái gọi là đại quốc, không chỉ ở quốc thổ, lãnh địa, cũng đại diện cho càng có nhiều Thiên phú giả, binh lực nhiều hơn, đó là nơi Hiển quốc có thể dao động sao?
Đại quốc và quốc gia trung đẳng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trong lịch sử chưa bao giờ có một quốc gia trung đẳng đơn độc khiêu khích đại quốc, chớ nói chi là dẫn phát chiến tranh.
“Vương, chúng ta hẳn là sẽ không cùng nó đụng độ chứ?” Dù vũ dũng như gia chủ Cận gia cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, có chút chần chờ hỏi.
“Sau khi nắm được những quốc gia này, chúng ta xung đột cùng nó là điều không thể tránh khỏi.” Dù tạm thời không có, nhưng không phải là vĩnh viễn.
Mọi người vẻ mặt nghiêm túc, không biết nên làm gì? Túc Dạ Liêu và Vị Đấu trong lòng thầm hận mình bất cẩn, làm sao lại lơ là một đại quốc như thế, quả nhiên kinh nghiệm của họ còn chưa đủ.
“Vương, nếu như vậy, chúng ta càng không nên để những quốc gia này liên hợp lại rồi mới đánh tan họ.” Đối phó từng chỗ, để họ làm bước đệm cho mình. Gia chủ Trì gia cau mày nói ra suy nghĩ của ông.
“Không, mặc bọn họ có hai kết quả, một là để bọn họ làm bước đệm, nhưng quốc gia kia sẽ không làm như không thấy, nhất định sẽ nhân cơ hội mà hành động nữa là họ sẽ khuất phục đại quốc rồi cùng khai chiến với Hiển quốc. Cùng đại quốc giao chiến, dù cho chỉ một chút trợ lực cũng gây nguy hiểm, sau khi bọn họ liên hợp, đại quốc đó có thể ngồi nhìn ai thắng ai thua, cuối cùng đi ra làm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như thế nào cũng đều là bất lợi đối với Hiển quốc, không bằng đánh tan toàn bộ bọn họ, tiếp thu hết thế lực của họ rồi mới đối mặt với đại quốc.” Kình Thương nói phân tích của mình cho mấy người, cũng là nói cho bọn họ biết, y đã quyết ý đánh tan toàn bộ những quốc gia này.
Mọi người bái phục vì suy nghĩ cùng cân nhắc của Kình Thương, tuy mạo hiểm, thế nhưng cũng là phần thắng to lớn nhất của Hiển quốc, vương bọn họ đã từng sáng tạo ra kỳ tích, lần này, vương sẽ sáng tạo ra kỳ tích lần thứ hai.
Như vậy vương bọn họ có kế hoạch gì sao? Gia chủ Trì gia làm đại diện ra hỏi, với kế hoạch của vương, họ muốn làm chút chuẩn bị.
“Cận gia chủ và Trì gia chủ bắt đầu thu nạp binh sĩ, chế tạo khí giới, chuẩn bị lương thảo.” Đây là công tác hàng đầu.
“Vâng.” Hai vị gia chủ cùng đáp, đây là công việc cực kỳ cơ bản trước khai chiến, vì vậy hai người chờ Kình Thương nói tiếp.
“Liêu và Vị Đấu đi với ta một chuyến tới tô giới.” Kết quả Kình Thương tiếp tục quay lại nói với Túc Dạ Liêu và Vị Đấu.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu cùng Vị Đấu đáp.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi ngay.” Kình Thương rất gấp, đứng dậy.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu và Vị Đấu cũng không dám trì hoãn.
“Vương, còn gì nữa không? Cũng chỉ có như vậy?” Ngược lại là gia chủ Cận gia cắt ngag hành động của ba người, cứ như vậy, kế hoạch tác chiến thế nào, phân bố ở đâu, chỗ này đi làm sao?
“Cũng chỉ có như vậy, với những quốc gia này, ta không cần lãng phí quá nhiều binh lực, trọng điểm của chúng ta là sau này. Lần chiến tranh này là để tôi luyện, để những tân binh chưa thấy máu kia tôi luyện một hồi, giao chiến và quen thuộc chiến trường đã không kịp.” Đã từng là quân nhân Kình Thương dĩ nhiên rõ ràng, tân binh chưa từng thấy chiến trường thì chưa phải là lính. (chém)
Những binh sĩ này được huấn luyện ra án theo cách của y, nhưng chưa từng thấy máu thì vĩnh viễn chưa trở thành một chiến binh chân chính, chớ nói chi là tinh nhuệ, chỉ làm màu mà thôi. Y không cổ hủ, cũng không có ảo tưởng tốt đẹp gì về tình người, về thế giới hy vọng hòa bình thế giới, y biết ở thế giới này một ngày nào đó y sẽ chiến đấu lần nữa, tuy y thật sự hy vọng nó có thể đến muộn hơn.
Nói xong, Kình Thương liền rời đi, Túc Dạ Liêu và Vị Đấu cũng nhanh chóng đi chuẩn bị.
Gia chủ Trì gia lui ra, vương đã có quyết đoán, vậy ông liền làm thật tốt phận sự của bản thân, trái lại, gia chủ Cận gia khổ não suy tư suốt dọc đường về, vương rốt cục nghĩ ra phương pháp tác chiến gì đây?
Kình Thương mang theo Túc Dạ Liêu, Vị Đấu, à, còn cả nhóm bốn người Phong Dã, mấy chục hộ vệ lần thứ hai quang lâm tô giới.
Vừa đến tô giới, Kình Thương liền lẳng lặng triệu kiến Bình Hâm Lũ, để gã đem vài lời tới cho những thương nhân có đủ tài lực.
“Ta muốn thoả thuận cùng các ngươi một chuyện làm ăn.”
Lời Kình Thương vừa ra, các thương nhân tô giới đều hưng phấn, người nào không biết đồ của Hiển vương có thể kiếm bộn tiền a, nhìn Bình Hâm Lũ, nhìn những người may mắn được Hiển vương cho đại diện sản phẩm kia, sau khi từng người được triêu gọi, chen chúc mà tới.
Các thương nhân ngồi trong đại điện rộng rãi, nhìn Hiển vương ngồi ở chủ vị, trong mắt chúng thương nhân, cả người Hiển vương toả ra vầng hào quang vàng rực rỡ, còn cả mấy chục cái rương lớn phía sau, tất cả mọi người đều nghĩ trong đó lại là món đồ gì, có thể mang đến bao nhiêu của cải.
“Đầu tiên, ta muốn nói tiếng xin lỗi với các vị.” Kình Thương lấy xin lỗi làm lời dạo đầu.
Chúng thương nhân không rõ vì sao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ không thể tiếp nhận sự áy náy của Kình Thương, vội vã thấp giọng nói không dám. Kình Thương là vương, bọn họ chỉ là những thương nhân nho nhỏ, bất luận như thế nào, bọn họ đều không thể chống lại, không có tư cách phản kháng, huống hồ Hiển vương cũng không cần thiết phải nói lời xin lỗi.
“Lần giao dịch này mang tính cưỡng chế, ta không cho phép từ chối.” Kình Thương rất cường ngạnh mà nói.
Thương nhân sửng sốt một chút, sau đó trong lòng có dự cảm không tốt, không ít thương nhân nhớ đến một vài Quý tộc mạnh mẽ cướp đoạt của cải của họ, lẽ nào Hiển vương này…, từng người bắt đầu lo lắng đề phòng, trong lòng vì hành động có khả năng của Kình Thương, đầy ngập vị bi ai, cái nơi cư trú này cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi, trời đất bao la, bọn họ những người lưu lạc này, nhất định phải phiêu bạt, không có chỗ ở cố định sao?!
Kình Thương không cần suy nghĩ nhiều cũng biết những thương nhân này nghĩ gì, có điều y không giải thích, phất tay, Túc Dạ Liêu vận dụng năng lực của mình, đem mấy chục rương hòm mở nắp, Vị Đấu, Phong Dã, Ngọ Sa, Quỷ Tử và Đô Việt đem mấy cái rương trước người mình đẩy ra.
Rầm rầm, từng khối vàng lóng lánh được đổ ra, dưới ánh mặt trời, cực kỳ chói mắt, khiến các thương nhân phải giơ tay ngăn trở tia sáng chói mắt này.
Không chờ họ thích ứng, họ liền nghe Kình Thương nói tiếp. “Lần giao dịch này, nếu các ngươi có tổn thất ta sẽ thanh toán gấp bội.” Kình Thương cực kỳ tài đại khí thô nói, y cũng có tài sản của riêng mình, đạt được trong bảy năm làm ăn, thêm vào thuế ở tô giới, tài chính lưu động Kình Thương nắm giữ thậm chí so với các thương hội loại lớn còn nhiều hơn nữa, dù sao một phần lớn tài sản của thương hội là ở thương phẩm, hơn nữa những thứ trong đầu Kình Thương đều có thể là chậu châu báu, tùy tiện ném ra một cái, là có thể bù đắp những tổn thất của mấy thương nhân này.
Các thương nhân không phải chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy, giao dịch của họ trên cơ bản đều lấy kim tệ là đơn vị kết toán đối với kim tệ, bọn họ không thể nói là cẩn thận từng li từng tí một, thế nhưng cũng sẽ không thô bạo giống mấy người ở đây, đổ hết ra đất, nhưng thật sự, loại thính giác này mang đến hiệu quả quả rất chấn động người, lời và hành vi của Kình Thương khiến họ rõ ràng, nguyên lai Kình Thương không phải muốn cướp đoạt của cải của bọn họ.
Vẫn là Bình Hâm Lũ từng cùng Kình Thương nói chuyện làm ăn, “Hiển vương tôn quý, ngài có dặn dò gì xin cứ nói, bồi thường gì chứ, không cần.” Chỉ cần không phải cướp đoạt của cải của gã, Bình Hâm Lũ đồng ý cho Kình Thương bất kỳ sự trợ giúp gì, không chỉ bởi Kình Thương khiến gã có được một khoản của cải to lớn, khiến giấc mộng của gã có thể thực hiện, mà là vì, Kình Thương cho bọn gã một tô giới, cho bọn gã một nơi an thân, một mái nhà.
Mặc kệ là thật sự cảm kích Kình Thương cho bọn họ cuộc sống mới, hay chỉ là lời khách sáo. Những thương nhân khác cũng không ngốc, liền vội vàng nói không cần cái gì bồi thường, các loại lời nói đồng ý vì Hiển vương làm bất cứ chuyện gì đến lấy lòng Kình Thương.
Kình Thương cũng không dài dòng, nói ra nội dung giao dịch của y.
“Ta sẽ giao tơ lụa, trà, gương với quy mô lớn cho các ngươi tiêu thụ.”
Ánh mắt các thương nhân sáng rực, phải biết những thứ đồ này, Hiển quốc hàng năm đều có hạn ngạch, nhưng lợi nhuận kếch xù kia đều khiến người ta muốn nhiều hơn nữa, hiện tại Hiển vương thả ra chúng ra, trái tim của họ bắt đầu run rẩy, này có thể có bao nhiêu lợi nhuận chứ.
“Lần này ta cũng sẽ không thu lấy một nửa tiền lời, cũng có thể mang những thứ này cung cấp miễn phí cho các ngươi.” Lời Kình Thương nói quả thực là chuyện tốt như mưa kim tệ rơi từ trên trời xuống.
Hơi hơi lý trí một chút thì nghĩ, có chuyện tốt như thế, vậy nhất định phải trả cái giá không nhỏ.
“Hiển vương xin cứ nói, cần chúng ta làm gì?” Bình Hâm Lũ chính là loại hình thuộc về lý trí, cũng không bị những thứ đồ này mê hoặc, hỏi.
Kình Thương cũng trực tiếp, “Điều ta muốn các ngươi phải làm chính là đem những thứ này toàn bộ bán cho những quốc gia này.” Mà bị Kình Thương điểm danh chính là những quốc gia xung quanh đánh chủ ý lên Hiển quốc. “Ta không quan tâm các ngươi bán giá cả bao nhiêu, thế nhưng ta hy vọng nhìn thấy các ngươi có thể làm cho họ không tìm ra một đồng tiền vàng nào.”
Mọi người hút vào một ngụm khí lạnh, này cũng thật là một mục tiêu vĩ đại a.
“Còn có chính là thu mua hết thảy muối ăn và than, những thứ này ta sẽ thu mua gấp hai lần giá gốc.” Than này không giống loại ở kiếp trước của Kình Thương, nó là một loại gỗ, ở mọi nơi đều có, nhưng loại gỗ này, chỉ mùa đông mới hình thành, những mùa khác chặt xuống bao nhiêu, cũng không có tác dụng gì, thậm chí như gỗ ướt mà không cách nào nổi lên một tia lửa, có điều vì nó có rất nhiều, nên giá cả cũng rất rẻ.
“Điểm trọng yếu nhất, ta nói trước, ta không hy vọng, các ngươi sẽ đem hai thứ này bán cho những quốc gia này, các ngươi cũng phải ngăn cản bất kỳ thương nhân và thương hội nào bán cho mấy quốc gia này, nếu các ngươi có ý định xâm phạm đến điều ấy, như vậy ta sẽ trục xuất bọn ngươi khỏi tô giới, không phải thành viên tô giới, sẽ vĩnh viễn không được đi vào địa giới Hiển quốc.” Nhân tính đê hèn, khiến Kình Thương không thể không đưa ra cảnh cáo từ trước, dưới lợi ích, chuyện gì cũng có thể xảy ra, y chỉ có thể tận lực ngăn chặn. Đăng bởi: admin
Trên bản đồ, Hiển quốc chỉ chiếm một góc, không phải Hiển quốc không lớn, mà trên tấm bản đồ này chỉ thể hiện một góc biên giới Hiển quốc, còn lại chính là các quốc gia xung quanh, sau đường biên uốn lượn của các quốc gia quanh đó, có một chỗ cực kỳ sạch sẽ, nơi đó chỉ có biên giới của một quốc gia, đằng sau, không còn đường nét nào nữa, không phải là bị bỏ bớt, mà là sau biên giới kia, chỉ có một quốc gia.
Một quốc gia cỡ lớn cùng một quốc gia trung đẳng như Hiển quốc hoàn toàn khác nhau, cũng là đại quốc ở gần Hiển quốc nhất. Trước lúc này, họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải đối mặt với một đại quốc như vậy, với bọn họ mà nói, loại đại quốc này thực sự quá xa, cách mấy quốc gia to nhỏ không đều, Hiển quốc cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng dần đưa nó ra ngoài trí óc.
Vào lúc này, theo ngón tay Kình Thương trên địa đồ, trí nhớ của họ mới xuất hiện các loại truyền lưu liên quan đến quốc gia này, truyền lưu từ trước đây thật lâu.
Đại quốc này, đối với Hiển quốc mà nói thật rất lớn, kỳ thực trong các đại quốc nơi thiên hạ cũng chỉ ở vị trí thấp dưới, nhưng, dù như vậy, đối với Hiển quốc mà nói là một tồn tại chỉ có thể ngước nhìn. Cái gọi là đại quốc, không chỉ ở quốc thổ, lãnh địa, cũng đại diện cho càng có nhiều Thiên phú giả, binh lực nhiều hơn, đó là nơi Hiển quốc có thể dao động sao?
Đại quốc và quốc gia trung đẳng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trong lịch sử chưa bao giờ có một quốc gia trung đẳng đơn độc khiêu khích đại quốc, chớ nói chi là dẫn phát chiến tranh.
“Vương, chúng ta hẳn là sẽ không cùng nó đụng độ chứ?” Dù vũ dũng như gia chủ Cận gia cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, có chút chần chờ hỏi.
“Sau khi nắm được những quốc gia này, chúng ta xung đột cùng nó là điều không thể tránh khỏi.” Dù tạm thời không có, nhưng không phải là vĩnh viễn.
Mọi người vẻ mặt nghiêm túc, không biết nên làm gì? Túc Dạ Liêu và Vị Đấu trong lòng thầm hận mình bất cẩn, làm sao lại lơ là một đại quốc như thế, quả nhiên kinh nghiệm của họ còn chưa đủ.
“Vương, nếu như vậy, chúng ta càng không nên để những quốc gia này liên hợp lại rồi mới đánh tan họ.” Đối phó từng chỗ, để họ làm bước đệm cho mình. Gia chủ Trì gia cau mày nói ra suy nghĩ của ông.
“Không, mặc bọn họ có hai kết quả, một là để bọn họ làm bước đệm, nhưng quốc gia kia sẽ không làm như không thấy, nhất định sẽ nhân cơ hội mà hành động nữa là họ sẽ khuất phục đại quốc rồi cùng khai chiến với Hiển quốc. Cùng đại quốc giao chiến, dù cho chỉ một chút trợ lực cũng gây nguy hiểm, sau khi bọn họ liên hợp, đại quốc đó có thể ngồi nhìn ai thắng ai thua, cuối cùng đi ra làm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như thế nào cũng đều là bất lợi đối với Hiển quốc, không bằng đánh tan toàn bộ bọn họ, tiếp thu hết thế lực của họ rồi mới đối mặt với đại quốc.” Kình Thương nói phân tích của mình cho mấy người, cũng là nói cho bọn họ biết, y đã quyết ý đánh tan toàn bộ những quốc gia này.
Mọi người bái phục vì suy nghĩ cùng cân nhắc của Kình Thương, tuy mạo hiểm, thế nhưng cũng là phần thắng to lớn nhất của Hiển quốc, vương bọn họ đã từng sáng tạo ra kỳ tích, lần này, vương sẽ sáng tạo ra kỳ tích lần thứ hai.
Như vậy vương bọn họ có kế hoạch gì sao? Gia chủ Trì gia làm đại diện ra hỏi, với kế hoạch của vương, họ muốn làm chút chuẩn bị.
“Cận gia chủ và Trì gia chủ bắt đầu thu nạp binh sĩ, chế tạo khí giới, chuẩn bị lương thảo.” Đây là công tác hàng đầu.
“Vâng.” Hai vị gia chủ cùng đáp, đây là công việc cực kỳ cơ bản trước khai chiến, vì vậy hai người chờ Kình Thương nói tiếp.
“Liêu và Vị Đấu đi với ta một chuyến tới tô giới.” Kết quả Kình Thương tiếp tục quay lại nói với Túc Dạ Liêu và Vị Đấu.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu cùng Vị Đấu đáp.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi ngay.” Kình Thương rất gấp, đứng dậy.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu và Vị Đấu cũng không dám trì hoãn.
“Vương, còn gì nữa không? Cũng chỉ có như vậy?” Ngược lại là gia chủ Cận gia cắt ngag hành động của ba người, cứ như vậy, kế hoạch tác chiến thế nào, phân bố ở đâu, chỗ này đi làm sao?
“Cũng chỉ có như vậy, với những quốc gia này, ta không cần lãng phí quá nhiều binh lực, trọng điểm của chúng ta là sau này. Lần chiến tranh này là để tôi luyện, để những tân binh chưa thấy máu kia tôi luyện một hồi, giao chiến và quen thuộc chiến trường đã không kịp.” Đã từng là quân nhân Kình Thương dĩ nhiên rõ ràng, tân binh chưa từng thấy chiến trường thì chưa phải là lính. (chém)
Những binh sĩ này được huấn luyện ra án theo cách của y, nhưng chưa từng thấy máu thì vĩnh viễn chưa trở thành một chiến binh chân chính, chớ nói chi là tinh nhuệ, chỉ làm màu mà thôi. Y không cổ hủ, cũng không có ảo tưởng tốt đẹp gì về tình người, về thế giới hy vọng hòa bình thế giới, y biết ở thế giới này một ngày nào đó y sẽ chiến đấu lần nữa, tuy y thật sự hy vọng nó có thể đến muộn hơn.
Nói xong, Kình Thương liền rời đi, Túc Dạ Liêu và Vị Đấu cũng nhanh chóng đi chuẩn bị.
Gia chủ Trì gia lui ra, vương đã có quyết đoán, vậy ông liền làm thật tốt phận sự của bản thân, trái lại, gia chủ Cận gia khổ não suy tư suốt dọc đường về, vương rốt cục nghĩ ra phương pháp tác chiến gì đây?
Kình Thương mang theo Túc Dạ Liêu, Vị Đấu, à, còn cả nhóm bốn người Phong Dã, mấy chục hộ vệ lần thứ hai quang lâm tô giới.
Vừa đến tô giới, Kình Thương liền lẳng lặng triệu kiến Bình Hâm Lũ, để gã đem vài lời tới cho những thương nhân có đủ tài lực.
“Ta muốn thoả thuận cùng các ngươi một chuyện làm ăn.”
Lời Kình Thương vừa ra, các thương nhân tô giới đều hưng phấn, người nào không biết đồ của Hiển vương có thể kiếm bộn tiền a, nhìn Bình Hâm Lũ, nhìn những người may mắn được Hiển vương cho đại diện sản phẩm kia, sau khi từng người được triêu gọi, chen chúc mà tới.
Các thương nhân ngồi trong đại điện rộng rãi, nhìn Hiển vương ngồi ở chủ vị, trong mắt chúng thương nhân, cả người Hiển vương toả ra vầng hào quang vàng rực rỡ, còn cả mấy chục cái rương lớn phía sau, tất cả mọi người đều nghĩ trong đó lại là món đồ gì, có thể mang đến bao nhiêu của cải.
“Đầu tiên, ta muốn nói tiếng xin lỗi với các vị.” Kình Thương lấy xin lỗi làm lời dạo đầu.
Chúng thương nhân không rõ vì sao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ không thể tiếp nhận sự áy náy của Kình Thương, vội vã thấp giọng nói không dám. Kình Thương là vương, bọn họ chỉ là những thương nhân nho nhỏ, bất luận như thế nào, bọn họ đều không thể chống lại, không có tư cách phản kháng, huống hồ Hiển vương cũng không cần thiết phải nói lời xin lỗi.
“Lần giao dịch này mang tính cưỡng chế, ta không cho phép từ chối.” Kình Thương rất cường ngạnh mà nói.
Thương nhân sửng sốt một chút, sau đó trong lòng có dự cảm không tốt, không ít thương nhân nhớ đến một vài Quý tộc mạnh mẽ cướp đoạt của cải của họ, lẽ nào Hiển vương này…, từng người bắt đầu lo lắng đề phòng, trong lòng vì hành động có khả năng của Kình Thương, đầy ngập vị bi ai, cái nơi cư trú này cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi, trời đất bao la, bọn họ những người lưu lạc này, nhất định phải phiêu bạt, không có chỗ ở cố định sao?!
Kình Thương không cần suy nghĩ nhiều cũng biết những thương nhân này nghĩ gì, có điều y không giải thích, phất tay, Túc Dạ Liêu vận dụng năng lực của mình, đem mấy chục rương hòm mở nắp, Vị Đấu, Phong Dã, Ngọ Sa, Quỷ Tử và Đô Việt đem mấy cái rương trước người mình đẩy ra.
Rầm rầm, từng khối vàng lóng lánh được đổ ra, dưới ánh mặt trời, cực kỳ chói mắt, khiến các thương nhân phải giơ tay ngăn trở tia sáng chói mắt này.
Không chờ họ thích ứng, họ liền nghe Kình Thương nói tiếp. “Lần giao dịch này, nếu các ngươi có tổn thất ta sẽ thanh toán gấp bội.” Kình Thương cực kỳ tài đại khí thô nói, y cũng có tài sản của riêng mình, đạt được trong bảy năm làm ăn, thêm vào thuế ở tô giới, tài chính lưu động Kình Thương nắm giữ thậm chí so với các thương hội loại lớn còn nhiều hơn nữa, dù sao một phần lớn tài sản của thương hội là ở thương phẩm, hơn nữa những thứ trong đầu Kình Thương đều có thể là chậu châu báu, tùy tiện ném ra một cái, là có thể bù đắp những tổn thất của mấy thương nhân này.
Các thương nhân không phải chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy, giao dịch của họ trên cơ bản đều lấy kim tệ là đơn vị kết toán đối với kim tệ, bọn họ không thể nói là cẩn thận từng li từng tí một, thế nhưng cũng sẽ không thô bạo giống mấy người ở đây, đổ hết ra đất, nhưng thật sự, loại thính giác này mang đến hiệu quả quả rất chấn động người, lời và hành vi của Kình Thương khiến họ rõ ràng, nguyên lai Kình Thương không phải muốn cướp đoạt của cải của bọn họ.
Vẫn là Bình Hâm Lũ từng cùng Kình Thương nói chuyện làm ăn, “Hiển vương tôn quý, ngài có dặn dò gì xin cứ nói, bồi thường gì chứ, không cần.” Chỉ cần không phải cướp đoạt của cải của gã, Bình Hâm Lũ đồng ý cho Kình Thương bất kỳ sự trợ giúp gì, không chỉ bởi Kình Thương khiến gã có được một khoản của cải to lớn, khiến giấc mộng của gã có thể thực hiện, mà là vì, Kình Thương cho bọn gã một tô giới, cho bọn gã một nơi an thân, một mái nhà.
Mặc kệ là thật sự cảm kích Kình Thương cho bọn họ cuộc sống mới, hay chỉ là lời khách sáo. Những thương nhân khác cũng không ngốc, liền vội vàng nói không cần cái gì bồi thường, các loại lời nói đồng ý vì Hiển vương làm bất cứ chuyện gì đến lấy lòng Kình Thương.
Kình Thương cũng không dài dòng, nói ra nội dung giao dịch của y.
“Ta sẽ giao tơ lụa, trà, gương với quy mô lớn cho các ngươi tiêu thụ.”
Ánh mắt các thương nhân sáng rực, phải biết những thứ đồ này, Hiển quốc hàng năm đều có hạn ngạch, nhưng lợi nhuận kếch xù kia đều khiến người ta muốn nhiều hơn nữa, hiện tại Hiển vương thả ra chúng ra, trái tim của họ bắt đầu run rẩy, này có thể có bao nhiêu lợi nhuận chứ.
“Lần này ta cũng sẽ không thu lấy một nửa tiền lời, cũng có thể mang những thứ này cung cấp miễn phí cho các ngươi.” Lời Kình Thương nói quả thực là chuyện tốt như mưa kim tệ rơi từ trên trời xuống.
Hơi hơi lý trí một chút thì nghĩ, có chuyện tốt như thế, vậy nhất định phải trả cái giá không nhỏ.
“Hiển vương xin cứ nói, cần chúng ta làm gì?” Bình Hâm Lũ chính là loại hình thuộc về lý trí, cũng không bị những thứ đồ này mê hoặc, hỏi.
Kình Thương cũng trực tiếp, “Điều ta muốn các ngươi phải làm chính là đem những thứ này toàn bộ bán cho những quốc gia này.” Mà bị Kình Thương điểm danh chính là những quốc gia xung quanh đánh chủ ý lên Hiển quốc. “Ta không quan tâm các ngươi bán giá cả bao nhiêu, thế nhưng ta hy vọng nhìn thấy các ngươi có thể làm cho họ không tìm ra một đồng tiền vàng nào.”
Mọi người hút vào một ngụm khí lạnh, này cũng thật là một mục tiêu vĩ đại a.
“Còn có chính là thu mua hết thảy muối ăn và than, những thứ này ta sẽ thu mua gấp hai lần giá gốc.” Than này không giống loại ở kiếp trước của Kình Thương, nó là một loại gỗ, ở mọi nơi đều có, nhưng loại gỗ này, chỉ mùa đông mới hình thành, những mùa khác chặt xuống bao nhiêu, cũng không có tác dụng gì, thậm chí như gỗ ướt mà không cách nào nổi lên một tia lửa, có điều vì nó có rất nhiều, nên giá cả cũng rất rẻ.
“Điểm trọng yếu nhất, ta nói trước, ta không hy vọng, các ngươi sẽ đem hai thứ này bán cho những quốc gia này, các ngươi cũng phải ngăn cản bất kỳ thương nhân và thương hội nào bán cho mấy quốc gia này, nếu các ngươi có ý định xâm phạm đến điều ấy, như vậy ta sẽ trục xuất bọn ngươi khỏi tô giới, không phải thành viên tô giới, sẽ vĩnh viễn không được đi vào địa giới Hiển quốc.” Nhân tính đê hèn, khiến Kình Thương không thể không đưa ra cảnh cáo từ trước, dưới lợi ích, chuyện gì cũng có thể xảy ra, y chỉ có thể tận lực ngăn chặn. Đăng bởi: admin
/167
|