[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 68

/100


Hôm sau, bởi vì thôn dân Lý gia thôn còn đang trên đường, Hữu Xu trước hết mở thẩm tên ngục tốt bỏ rơi nhiệm vụ kia. Nào ngờ nha dịch, tư lại, đám bộ khoái đã lâu không tới lại đồng loạt đến, khẳng định trong đó có oan tình lớn, bảo huyện thái gia điều tra lần nữa. Thê tử ngục tốt một phen nước mũi một phen nước mắt quỳ gối ở cửa kêu oan, bộ dạng cũng có vẻ vô cùng đáng thương.

“Triệu Hữu Xu” có rất nhiều tiền án, dù hôm qua Hữu Xu hơi bù đắp lại, nhưng vẫn chưa ban ơn cho quảng đại dân chúng, cho nên dân chúng đối với cậu vẫn là không quá tín nhiệm, trong ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ nghi ngờ. Nhưng bọn họ cũng không giúp đỡ nữ nhân kia, bởi vì phu quân của nữ nhân kia là quan sai, ngày thường làm không ít chuyện ức hiếp hương thân, nếu bị hình phạt cũng coi như nhân quả báo ứng.

Mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, chờ hai nhóm người trên công đường này chó cắn chó miệng đầy lông, có thể thấy thống hận với quan lại đã sâu tận xương tủy, muốn đảm bảo ở chỗ Diêm Vương không có oán quỷ kiện cáo cũng liền ngàn khó vạn khó. Nếu là đổi thành người khác, lúc này nhất định đau đầu không thôi, nhưng Hữu Xu chỉ biết liều mạng làm tốt chuyện nên làm trước mắt, cũng không nghĩ nhiều như thế nào.

Cậu gọi đồng liêu (đồng nghiệp) của ngục tốt, bảo đối phương tự thuật mọi chuyện, nào ngờ người tối hôm qua còn ngôn từ chuẩn xác nói Lý Quý là tự mình sặc chết, hôm nay liền sửa miệng, nói Lý Quý đầu tiên là đau đến lăn lộn đầy đất, sau đó chết bất đắc kỳ tử, có lẽ là bị bệnh nặng gì đó. Ngay sau đó lại có một ngỗ tác đứng ra nói gã mới vừa đi xem qua thi thể, phát hiện Lý Quý chết vô cùng kỳ quái, hẳn là từng bị người ta đánh.

Trong hai mươi tráng hán Hữu Xu mới mướn liền có vài tên lộ ra vẻ sợ hãi chột dạ, trán đổ mồ hôi lạnh như thác, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.

Đến lúc này, nếu Hữu Xu còn không phát hiện ra manh mối thì đã mọc uổng cái đại não siêu cấp như vậy. Những người này lập tức đi sạch, lại liên tiếp mà nhảy ra, không thể nghi ngờ là chuẩn bị đối phó mình. Huyện thái gia mình bỗng nhiên làm việc công chính như thế, đã chướng mắt bọn họ, chắn đường bọn họ, làm sao có thể không trừ khử?

Đại Dung quốc hiện nay, đã hủ bại đến mức bệnh trầm kha (bệnh nặng khó trị). Quan viên một phương, người tham ô chiếm phần lớn, thế cho nên quan lại bao che nhau, càng thêm sa đọa, mà những quan viên vốn ôm nhiệt tình cực lớn, muốn vì dân chúng chân chính làm chút chuyện thực tế ngược lại khó có thể sống yên. Bọn họ hoặc bị xa lánh chèn ép, hoặc bị vu oan hãm hại, thậm chí có vài người còn chưa nhậm chức đã bị giết chết giữa đường.

Hữu Xu hiểu rõ, tình cảnh hiện tại của mình đã cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ dựa. Thoáng nhìn quỷ chết đói vội vàng đi tới, cậu dùng tinh thần lực dò hỏi, “Điều tra như thế nào?”

“Đại nhân, ngài lường trước quả nhiên không sai, bọn họ quả thật chuẩn bị liên thủ đối phó ngài. Tối hôm qua Lý Quý vừa mới chết, đã có người báo tin cho tâm phúc của Vương Phúc. Hôm nay trời còn chưa sáng, bọn họ chạy đến bãi đặt thi thể, đem thi thể Lý Quý qua lại đánh mấy trăm trượng, tất cả xương cốt đều đánh nát, sau đó tiêu phí một trăm lượng bạc, mua được mấy tên cu li hôm qua ngài mới thuê, bảo bọn họ trên công đường chỉ chứng là ngài lệnh bọn họ lạm dụng hình phạt riêng tra tấn Lý Quý đến chết. Chờ Vương Phúc trở về, bọn họ liền lấy nhược điểm này buộc tội ngài.”

Đầu ngón tay Hữu Xu khẽ nhúc nhích, bắn ra một tấm âm dương nguyên khí phù, đuổi quỷ chết đói đi, sau đó mặt không đổi sắc mà nhìn mọi người dưới công đường. Đều nói “chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt dã*”, hàm nghĩa chân chính của những lời này hôm nay cuối cùng cậu cũng đã lĩnh hội. Nhiều người như vậy muôn miệng một lời, ngay cả người mình thuê cũng đứng ra chỉ chứng, bất luận mình nói cái gì, người khác nghe vào đều là nói dối.

*Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt dã: miệng người nung chảy vàng, lời gièm pha làm tan xương nát thịt.

Cậu nhanh chóng tự hỏi đối sách, lại thấy bốn gã nha dịch tự chủ trương mà nâng thi thể lên trên công đường, để ngỗ tác ở trước mặt mọi người kiểm tra thực hư, thê tử của Lý Quý và ngục tốt càng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sắp ngất đi.

Lúc này Hữu Xu thật sự nổi giận, lấy mấy tấm âm quỷ phù tối hôm qua mới vừa làm ra chuẩn bị kích phát, thầm nghĩ nếu các ngươi sử dụng âm mưu quỷ kế với ta trước, thì chớ có trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Đúng vào lúc này, không khí bỗng nhiên vặn vẹo một chớp mắt, một nam tử cao lớn thân khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ hoa văn tím xuất hiện giữa công đường, chậm rãi đi dạo hai bước. Nhưng bất luận là dân chúng vây xem hay là khổ chủ khóc nháo không nguôi, lại đều tựa như không thấy hắn, chỉ mình Hữu Xu thân thể hơi hơi cứng ngắc.

Vị này không phải là trăm công ngàn việc sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn đến giám thị mình? Hoặc là đã phát hiện thân phận thế ngoại chi nhân của mình? Hữu Xu ngụm khí cũng không dám thở, âm quỷ phù vốn đã nắm ở trong tay lập tức giấu vào tay áo, sau đó cầm lấy kinh đường mộc chuẩn bị vỗ mạnh vài cái.

Cậu không làm động tác dư thừa này còn may, vừa làm thiếu chút nữa lộ tẩy. Chỉ vì cậu quá mức sợ hãi, lòng bàn tay lại bất tri bất giác toát ra rất nhiều mồ hôi, vừa mới nắm chặt kinh đường mộc bóng loáng liền bị văng ra ngoài, cạch một tiếng rơi trên mặt đất, một chút quan uy cũng không có, ngược lại có vẻ chật vật bất kham. Cậu vội vàng xoay người lại nhặt, thừa dịp thân thể giấu ở phía sau khăn trải bàn, lập tức xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay và thái dương, lúc này mới ra vẻ trấn định mà thẳng thắt lưng, tiếp tục thẩm vấn.

Cậu vốn muốn sử dụng âm quỷ phù, tạo vài cảnh tượng giả người chết hiển linh, dọa dọa nhóm người này, sau đó làm bọn họ phun ra lời thật dưới cơn kinh hãi. Nhưng hiện tại, Diêm Vương gia ngay trên công đường, hẳn là sẽ càng dùng tốt hơn so với âm quỷ phù đi? Nghĩ vậy, cậu vỗ kinh đường mộc thật mạnh, quát hỏi, “Trịnh ngỗ tác, ngươi có dám thề với trời, lời vừa rồi ngươi nói không có một câu dối trá chứ?”

“Tiểu nhân thề với trời, lời mới vừa rồi từng câu đều là thật. Lý Quý quả thật chết do bị đánh.”

Hữu Xu lại nhìn về phía ba tên cu li đã quỳ gối phía dưới, chỉ chứng mình, “Các ngươi cũng dám thề với trời chứ? Phải biết trời cao có mắt, nhân quả có báo. Nếu các ngươi cố ý vu oan hãm hại bản quan, tất sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, cắt lưỡi.”

Ba tên cu li chần chờ một khắc, sôi nổi nhấc tay thề. Bọn họ cũng là bị bức bất đắc dĩ, nếu không phải người nhà đều bị tay sai của Vương Phúc khống chế, ai sẽ làm loại việc táng tận lương tâm này? Đều nói người tốt sống không lâu, quan tốt khó chết già, Triệu huyện lệnh muốn làm một quan tốt, đây chính là sai lầm lớn nhất của cậu ta.

Hữu Xu gật đầu, hợp thời toát ra vẻ mặt bi ai. Chính như cậu dự đoán, Diêm La vương vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc có động tác. Đầu tiên là hắn đi về phía ngỗ tác, bóp cổ gã, làm gã hít thở không thông phun ra đầu lưỡi, sau đó cắt sạch, rồi lại đi về phía ba tên cu li, cũng làm theo cách đó. Nhưng bởi vì ba người này cũng là người bị hại, hắn xuống tay nhẹ hơn, chỉ cắt đầu lưỡi bọn họ thành hai nửa, vẫn chưa cắt đứt tận gốc.

Làm xong hết thảy, hắn nhìn chằm chằm bàn tay dính đầy máu tươi của mình hồi lâu không động, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ước chừng sửng sốt một hồi lâu mới biến mất không thấy.

Hữu Xu phun ra một hơi dài, thầm nghĩ: vị Diêm La vương này quả nhiên là một người có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, không chút nào chấp nhận được việc oan khuất phát sinh dưới mí mắt hắn, lúc này mới tự ra tay giúp mình. Ngay cả quốc chủ đời trước hắn cũng có thể thẩm vấn, đương nhiên cũng có thể giám sát người kế nhiệm, Đại Dung quốc dưới sự khống chế của hắn có lẽ còn có một đường hy vọng. Sở dĩ hắn liên tiếp thẩm vấn tham quan dương thọ chưa hết, chỉ sợ cũng là vì nguyên nhân Đại Dung quá nhiều hủ bại, thế cho nên oan quỷ đến địa ngục quá nhiều, khiến minh phủ cảm thấy áp lực bội phần đi? Nếu người thống trị ở nhân gian mê muội vô đạo, Diêm La vương ở âm phủ cũng sẽ chịu mệt theo, hai giới âm dương vốn dĩ vui buồn tương quan, cũng không phải là hoàn toàn tách nhau, khi người trị đã hết cách, thì chỉ có thể dùng quỷ thần kinh sợ…

Khi Hữu Xu hãy còn suy đoán, dưới công đường đã loạn thành một nồi cháo. Thử nghĩ, mấy người vốn còn thề son thề sắt nói mình không nói dối, ngay sau đó liền ngưỡng cổ, phun đầu lưỡi ra, trong hư không bị người ta cắt đến huyết nhục bay tứ tung, đó là cảnh tượng đáng sợ như thế nào? Lại liên tưởng đến cảnh cáo của huyện thái gia, hay thật, đây rõ ràng là gặp báo ứng tại chỗ, bị quỷ sai rút đầu lưỡi!

Cái này có nghĩa gì đã không cần phải nói cũng biết. Dân chúng Đại Dung quốc sống vô cùng gian khổ, vì sống sót không thể không tìm một ít ký thác tinh thần. Tám chín phần mọi người tin thờ phật giáo, nói đến nhân quả luân hồi, địa ngục cũng tin tưởng không nghi ngờ. Để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy thần tích, còn hữu dụng hơn so với ở trước mặt bọn họ biện giải một trăm câu. Bọn họ lập tức sôi trào, cực lực khiển trách hành vi bất kính với quỷ thần của những người này.

“Mới vừa thề xong đầu lưỡi đã bị cắt, có thể thấy ông trời ngay ở bên trên nhìn chằm chằm kìa! Các ngươi muốn mạng sống thì vẫn là nhanh chóng nói thật đi!”

“Huyện thái gia, không cần thẩm, bọn họ đều là đang vu cáo ngài, tức khắc kéo ra ngoài chém đầu đi!”

“Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo, không phải không báo mà là chưa tới giờ. Lúc này tới giờ, nhất định sẽ bị quỷ sai chộp tới địa ngục rút lưỡi!”

Mọi người ngươi một câu ta một câu nghị luận, khiến những người trên công đường sợ tới mức hồn phi phách tán, nhất là bốn người chịu tội đó, mặc dù đau đớn khó nhịn, lại vẫn không muốn sống mà dập đầu với Hữu Xu, kỳ vọng có thể được cậu tha thứ.

Hữu Xu dùng sức vỗ kinh đường mộc, quát hỏi, “Bản quan hỏi lại các ngươi một lần, Lý Quý kia là chết như thế nào?”

Ngỗ tác nói không nên lời, chấm máu tươi của chính mình nhanh chóng viết trên mặt đất: khởi bẩm đại nhân, Lý Quý là sau khi uống rượu nằm sấp, bị thứ mình nôn ra làm sặc chết. Sở dĩ xương cốt toàn thân thi thể gãy nát, là mấy người Khổng lão tam sáng nay nhiều lần đánh đập gây nên, không có quan hệ với đại nhân!

Ba tên cu li không biết viết chữ, bưng cái miệng máu tươi đầm đìa hàm hàm hồ hồ nói chuyện, khiến người khác căn bản không cách nào phân biệt. Nhưng cho dù nửa chữ cũng nghe không hiểu, mọi người lại đều hiểu rõ, bọn họ tất nhiên cũng là đang thừa nhận hành vi phạm tội.

Ngục tốt trước đó còn không ngừng kêu oan đã bị dọa sợ tới mức hai đùi run run, lá gan sắp nứt ra, không cần huyện thái gia thẩm vấn liền đến nơi đến chốn giải thích rõ ràng hết thảy việc bọn họ bí mật mưu đồ hãm hại đại nhân như thế nào. Còn lại vài tên nha dịch, tư lại cũng chịu không nổi áp lực, quỳ xuống nhận tội.

Hữu Xu cũng không vô nghĩa, trực tiếp ném mấy hình ký ra, kéo người xuống hung hăng mà đánh, đánh xong viết tốt tội trạng của mỗi người, sau đó đồng ý, dựa theo tội danh nặng nhẹ phân biệt xử phạt. Xử lý xong cái chết của Lý Quý, người Lý gia thôn cũng đến, cậu tiếp tục thẩm vấn mấy tiểu lâu la của Lý Nhị Cẩu. Bởi vì tối hôm qua có cảnh mơ bị bắt vào địa ngục dùng cực hình uy hiếp, mấy người đều thẳng thắn thú nhận, cam nguyện bị phạt.

Bất quá chỉ một canh giờ, toàn bộ án kiện đã xử lý thỏa đáng, Hữu Xu thanh thản rời đi trong tiếng ủng hộ của dân chúng. Bắt đầu từ hôm nay, ấn tượng của dân chúng huyện Toại Xương đối với huyện thái gia đều có thay đổi, có người đối với cậu tôn sùng đầy đủ, có người mang ơn cậu, còn có người lẳng lặng quan sát không nói một từ.

Hữu Xu cởi mũ quan nâng trong lòng bàn tay, rất nhanh đi đến phòng ăn. Sáng sớm vội vàng, cậu đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, lại không ngờ mới vừa vòng qua núi giả, liền thấy một nam tử thân khoác áo choàng, mặt đeo mặt nạ đứng ở chỗ không tới một trượng phía trước.

Tại sao lại đến nữa? Trong đầu Hữu Xu đều bị những lời này nhét đầy, bởi vì chấn kinh quá độ, đã hoàn toàn quên phản ứng. Dù cho đầu óc của cậu có phát triển nữa, cũng không cách nào chống đỡ nổi bản năng sinh tồn. Trải qua mấy vạn năm tiến hóa, đại não con người đem ba loại kỹ năng sinh tồn cơ bản giữ gìn lại từng đời từng đời, chính là: đông lại, chạy trốn, phản kháng.

Khi bị kinh hách, con người đầu tiên sẽ cứng ngắc, cũng chính cái gọi là “đông lại”, sau đó chạy trốn, khi không cách nào trốn thoát mới có thể lựa chọn phản kháng. Mặc dù Hữu Xu nhanh chóng điều chỉnh lại, thân thể cũng không khỏi cứng ngắc một chớp mắt, sau đó mới cất bước đi lên, trên mặt vẫn duy trì thần thái bình tĩnh tự nhiên. Trước mắt cậu chỉ có một con đường, nói cách khác nếu cậu tiếp tục đi tới sẽ đụng vào nam tử.

Nam tử khoanh tay mà đứng, ánh mắt như điện, dường như đang nhìn kỹ mình. Hữu Xu không biết mới vừa rồi hắn có nhìn ra sơ hở hay không, cũng hiểu được lúc này trăm triệu lần không thể loạn trận tuyến. Người này chính là Diêm La vương, đạo hạnh sâu có khả năng vượt xa tưởng tượng của cậu, nếu cậu hơi chút hiện ra khác thường, liền có khả năng bị rút đi thần thức, sau đó trở thành thuốc bổ của đối phương.

Cậu đi tới chưa từng có một giây tạm dừng, lập tức sẽ đụng vào đối phương, đối phương lại ngay một giây cuối cùng tránh đi.

Hữu Xu cực kỳ muốn phun ra một hơi, lại miễn cưỡng kiềm chế, tiếp tục đi tới phòng ăn. Người nọ thăm dò xong cũng không rời đi, mà là nhắm mắt theo đuôi, giống như thực cảm thấy hứng thú với sinh hoạt của cậu, lúc giục đồ ăn thì ở một bên nghe, lúc ăn cơm một tay chống má yên lặng quan sát, lại không hề muốn đi.

Trong lòng Hữu Xu âm thầm kêu khổ, bề ngoài lại không hiện ra chút nào, may mà những quỷ quái cậu thu nạp bởi vì Diêm La vương phóng thích uy áp đầy trời, đã sớm trốn xuống dưới đất, nếu không lại là một sơ hở. Cơm ăn đến một nửa, lệnh bài treo bên hông Diêm La vương bỗng nhiên phát ra ánh sáng, hắn lấy tay sờ sờ, sau đó tức khắc biến mất.

Rốt cuộc đi rồi! Hữu Xu lập tức buông bát đũa xuống, vươn đầu lưỡi ra, gục xuống bàn há mồm thở dốc, trên trán, thái dương, sống lưng mồ hôi lạnh giọt sau tiếp giọt trước mà chảy ra ngoài, trái tim thì càng sắp từ trong cổ họng nhảy ra.

“Lại đến mấy lần nữa chỉ sợ mình sẽ bị bệnh tim mất.” Cậu dùng ống tay áo lung tung lau quệt mồ hôi, quai hàm phồng lên lại xẹp xuống phồng lên lại xẹp xuống, nhiều lần hít ra thở vào, để cho trái tim co rút đau đớn không thôi của mình nhanh chóng khôi phục bình thường. Cậu hoàn toàn không biết bộ dạng hiện tại của mình giống như một con ếch cực độ thiếu nước, càng không biết người vốn dĩ đã biến mất bất quá chỉ là làm một thủ thuật che mắt, kì thực là đứng ở bên cạnh cậu, dùng một đôi mắt sâu thẳm khó dò lẳng lặng chăm chú nhìn.

“Quả nhiên có thể nhìn thấy bổn vương, vậy kinh đường mộc là bị bổn vương dọa rớt đi?” Hắn chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lạnh như băng dường như pha một chút ý cười.

Hữu Xu còn không tự biết, trấn an trái tim xong liền bưng bát lên, điên cuồng và cơm vào miệng. Sau khi chấn kinh qua đi cậu phải hung hăng ăn, không ngừng ăn, mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn, huống chi lúc này còn làm cậu sợ hãi hơn mỗi một lần trong dĩ vãng. Bởi vì cậu biết, người này là tồn tại mà cậu không cách nào phản kháng, đối phương có lẽ không cần động thủ, chỉ cần một luồng thần niệm là có thể cắn nát mình, từ đó triệt để biến mất.

Nhưng cậu tuyệt đối không thể biến mất, bởi vì ở trên đời này, có lẽ còn có một người đang chờ đợi mình. Nếu như cậu chết, người kia sẽ như thế nào? Sẽ không giống như kiếp thứ nhất chờ đợi đến tuyệt vọng điên cuồng, chờ đợi đến ngay cả mắt cũng không thể nhắm chứ?

Hữu Xu không dám nghĩ nhiều, phồng má cố gắng nhai cơm, sau đó bị nghẹn đến hai mắt trợn trắng.

Nam tử theo phản xạ mà sờ chén nước, lại thấy đối phương đã sớm xách ấm trà lên ngửa đầu mãnh liệt rót, trong tiếng ùng ục liên tiếp vang dội tốt xấu cũng nuốt được đồ ăn xuống. Nam tử trăm triệu lần không ngờ Triệu Hữu Xu lại thú vị như thế, nhất là biểu hiện sau khi chấn kinh, vừa giống như chú chó nhỏ rơi xuống nước lại giống như ếch thiếu nước, bộ dạng vô cùng buồn cười, gần như chọc hắn đến mức cười ra tiếng.

Người vốn dĩ định thăm dò ra kết quả liền đi giờ lại ở thêm mấy khắc, hứng thú nồng đậm mà thưởng thức tướng ăn hào phóng của Hữu Xu, sau đó theo cậu trở về phòng. Thoáng nhìn trướng liêm và xà nhà dán mấy tấm khu quỷ phù, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Tổ tiên Triệu Hữu Xu là quốc sư Hạ Khải, người nọ rất có nghiên cứu về huyền học, tự nhiên sẽ truyền xuống một ít bí kỹ.

Hắn cảm thấy mấy tấm trong đó dường như khác với trong ấn tượng, đang chuẩn bị ghé sát vào nhìn cẩn thận, lệnh bài bên hông lại lần nữa phát ra ánh sáng, có thể thấy bên kia có việc gấp. Hắn hơi có chút tiếc nuối lắc đầu, rồi lại đi đến bên cạnh Hữu Xu nằm sấp trên nhuyễn tháp ăn nho, yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó biến mất không thấy.

Đối với việc này Hữu Xu không hề có cảm giác, ăn uống no đủ liền rửa mặt đi ngủ.

Hôm sau, trong nha môn vẫn như cũ không có ai đến hầu, may mà một mình cậu có thể ôm đồm tất cả nội vụ, cũng không sốt ruột. Về phần bắt giữ phạm nhân, thuê thêm mấy tên cu li là được, hiện đại không phải còn có phân biệt nhân viên chính thức và tạm thời sao? Nhân viên chính thức phần lớn bất tài không ra sức, chân chính làm việc vẫn là nhân viên tạm thời, bỏ phe của Vương Phúc qua một bên, hiệu suất công việc của cậu ngược lại cao hơn một khoảng lớn.

Đả kích ác bá đầu đường, ổn định trị an xã hội, cậu lại bắt đầu xử lý án kiện chưa giải quyết chồng chất như núi, cùng lúc đó, thuế ngân và thuế lương* mỗi năm ba lần giao lên, chất đống tràn đầy trong khố phòng. Thuế thu là vật tham chiếu trực tiếp cho chiến tích, cũng là thủ doạn trọng yếu để quan địa phương vơ vét của cải.

*Thuế ngân: thuế thu bằng tiền. Thuế lương: thuế ruộng, thuế nông nghiệp, thu bằng lương thực.

“Triệu Hữu Xu” vừa đến Toại Xương một năm, tiền thuế ngầm chiếm đã đạt hai ba mươi vạn lượng. Nhưng loại chế độ thuế thu này lại còn tồn tại một mặt càng hủ bại hơn, không chỉ huyện thái gia có thể trực tiếp vươn tay, mà tư lại phụ trách thu thuế cũng có thể tầng tầng cắt xén, lại thêm địa chủ lão tài bóc lột, cuối cùng số lượng gánh lên đầu dân chúng đủ để khiến một gia đình trung lưu đảo mắt nghèo rớt mồng tơi.

Nếu nhà ai bởi vậy mà bị bức tử, lỗi lầm chẳng phải là tính lên trên đầu mình sao? Đối với việc này Hữu Xu căm thù đến tận xương tuỷ, lệnh quỷ chết đói suốt ngày đi theo sau tư lại, tìm hiểu bọn họ cướp đoạt bao nhiêu, sau đó nhất nhất bắt lại khảo vấn, cuối cùng xét gia tài, sau khi làm công tác thống kê ra số lượng xác thực liền phát số còn lại cho hương dân, cũng lệnh cưỡng chế các địa chủ không được tự tiện gia tăng điền tô (thuế ruộng).

Cậu cứu dân trong nước lửa, thời gian ngắn ngủn liền thành lập được uy vọng cực cao, nhưng cũng rước lấy đồng liêu ghé mắt. Ở trong mắt bọn họ, hành động của Triệu huyện lệnh không khác gì đi ngược lại, tự tìm đường chết. Tất cả mọi người đều làm như vậy, cố tình ngươi muốn ca tụng chính mình, ngươi không tham ô ngân lượng thì làm sao hiếu kính quan trên? Chặt đứt tài lộ của quan trên thì làm sao tấn chức? Không tấn chức thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta thay thế, mà phương pháp thay thế có rất nhiều loại, loại phổ biến nhất chính là thêu dệt tội danh vu oan hãm hại.

Nếu vận khí tốt thì có thể giữ được tính mạng, vận khí không tốt thì sẽ đầu rơi xuống đất!

Khi tất cả mọi người đều chờ nhìn kết cục của Triệu huyện lệnh, Vương Phúc trở lại, đồng thời mang đến một phong thư Vương Tri phủ tự tay viết, trong đó giáng chức Triệu huyện lệnh thật thấp, còn nói đã báo việc này cho Lễ thân vương biết, bảo cậu kiên nhẫn chờ xử trí. Hữu Xu tại chỗ xé thư thành mảnh nhỏ, sau đó sai người đuổi Vương Phúc nổi trận lôi đình ra khỏi nha môn, chậm rãi nói, “Ngươi là sư gia bản quan mời đến, nhưng ngươi khiến bản quan vô cùng bất mãn, từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đến.”

“Không đến thì không đến, ngươi tưởng gia gia hiếm lạ à? Ngược lại gia gia muốn nhìn xem cuối cùng ngươi sẽ rơi vào kết cục gì!” Vương Phúc đứng ở ngoài nha môn kêu gào không thôi, chọc cho dân chúng trợn mắt nhìn, sau đó sôi nổi lấy đá ném.

Hữu Xu dám kiên cường như thế là có chỗ dựa, nữ quỷ đi theo Vương Phúc đã nhờ bạn quỷ tìm hiểu được tin tức xác thật, đương kim Thánh Thượng và Hoàng quý phi đồng thời đột tử, Lễ thân vương chống đỡ ba ngày cũng toàn thân thối rữa mà chết, hiện giờ kế vị chính là con trai thứ năm của tiên hoàng, mấy năm nay vẫn luôn ở ngoại phiên, cũng chưa từng biểu lộ ra bất cứ chỗ nào đặc biệt.

Nói đến cũng lạ, mấy huynh đệ hắn toàn ở lại thượng kinh, chỉ mình hắn mười bốn tuổi liền đến đất phiên, ngày tết cũng không trở lại, cảm giác tồn tại ở trong triều cực thấp. Nhưng mà buổi sáng ngày đó tiên đế chết bất đắc kỳ tử lại miễn cưỡng cầm bút viết di chiếu, rõ ràng để ngũ tử kế vị, chúng thần và chư vị hoàng tử tự nhiên không chịu thừa nhận tính chân thực của chiếu thư, chờ ngũ vương gia lãnh binh vây khốn hoàng thành mới xám xịt mà quỳ xuống hô vạn tuế.

Từ tình huống trước mắt mà lý giải, vị tân đế này hẳn là một nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng cũng không biết tính tình như thế nào, có thể quá mức tàn nhẫn thô bạo hay không? Nhưng hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng phản kháng lại vị chủ dưới kia. Nếu vị kia nhìn ngươi không vừa mắt, lập tức có thể cho ngươi hồn về tây thiên, sau đó lại đổi một quốc chủ khác thử xem.

Hữu Xu đối với tân đế cũng không tin tưởng, đối với Diêm La vương lại vô cùng tôn sùng. Người nọ mặc dù có chút đáng sợ, nhưng trong cảm nhận của cậu lại là hóa thân chính nghĩa. Cậu dám đắc tội sạch toàn bộ tư lại Toại Xương, còn dám cùng tri phủ phân cao thấp, chỗ dựa không phải ai khác, hoàn toàn là vị này. Cái thế đạo hiện giờ, quỷ quái ngược lại càng chính trực đáng tin hơn so với người, nói ra thật sự là châm chọc.

Hữu Xu một mặt lắng nghe nữ quỷ bẩm báo, một mặt vẽ siêu độ phù, trong lòng suy nghĩ sôi nổi.

“Đại nhân, văn thư tân hoàng đăng cơ đã phát xuống các châu huyện, mấy ngày nữa có thể đến tay ngài. Vương tri phủ kia muốn trị tội ngài sợ là không thể.” Nữ quỷ vui sướng khi người gặp họa nói.

“Hiện tại việc cấp bách của ông ta là nhanh chóng tìm một núi dựa mới. Phải biết, chính vụ phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là đứng sai phe, hơi vô ý liền tan xương nát thịt.” Hữu Xu chậm rãi mở miệng.

Tỉ mỉ cân nhắc các phe phái lớn trong triều, lại không có một phe nào là đúng nhất, nghĩ tiếp qua không lâu, Đại Dung quốc tất sẽ có một phen chấn động. May mà “Triệu Hữu Xu” chỉ là một quan thất phẩm tép riu, ngay cả tư cách theo phe cũng không có, với Hữu Xu hiện tại mà nói cũng không gây trở ngại.

“Cái này ngươi cầm, kiếp sau làm sáng mắt, gả cho người tốt.” Đem bùa đã vẽ xong gấp thành hình tam giác, Hữu Xu nghiêm túc đứng đắn dặn dò.

Nữ quỷ vô cùng cảm kích, liên tiếp dập đầu ba cái mới chui xuống dưới đất, đi đầu thai. Hữu Xu lại trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, viết một tờ công văn dày đặc, sai người dán ra ngoài.

Gần đây dân chúng thực thích đọc công văn của Triệu huyện lệnh, vừa nhìn thấy quan sai quét hồ dán lên tường liền xúm hết lại đi qua.

“Hôm nay lại là ác bá nào bị trừng trị vậy?”

“Ha, đúng là con rùa Vương Phúc kia! Huyện thái gia đã miễn chức vụ sư gia của hắn, ngày sau hắn bất quá chỉ là một thứ dân thôi.”

“Thật vậy chăng? Đọc ra cho mọi người nghe một chút!”

Một tú tài lập tức lớn tiếng đọc, đọc đọc giọng điệu liền có chút chần chờ, “Huyện thái gia còn nói, mười tám vạn lượng bạc ròng trước đó các hương thổ tài* tiến cống cùng với toàn bộ tiền riêng của cậu ấy, đều lấy đi mua lương thực, nếu thương nhân lương thực gần Toại Xương có ý, nhanh chóng tới huyện nha mật đàm.”

*Hương: làng, xã. Thổ tài: người giàu có, bá hộ trong vùng.

“A? Mua nhiều lương thực như vậy làm chi?”

“Đem toàn bộ tiền riêng lấy ra, không thể nào?”

“Huyện thái gia điên rồi phải không? Hiện giờ mưa thuận gió hoà, mua nhiều lương thực như vậy làm gì, để mọc mốc sao?”

Nhóm bách tính đủ lời xôn xao nghi ngờ, cũng có đồng liêu đánh chủ ý lên mười tám vạn lượng bạc kia. Tóm lại tờ công văn này vừa dán ra, Hữu Xu lại chọc nhiều người tức giận, còn có rất nhiều âm mưu quỷ kế chờ ở phía sau.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status