Life Dont Like Dream

Chương 62

/74


- Dấu anh việc em là Miss Dance, trước đây còn giả vờ ko biết đến bar là gì? – Quân thay Phong hỏi Lam, đồng thời câu đó cậu cũng muốn hỏi My

- Em xin lỗi, thật lòng tụi em cũng ko muốn dấu mọi người đâu. Chỉ là bất đắc dĩ thôi – Lam cúi mặt, cô cũng cảm thấy có lỗi với mọi người.

- Bất đắc dĩ sao? – Phong cười khẩy, hình như chưa ai thấy cậu như vậy chỉ vì một cô gái. Nếu Phong có tức giận thì chỉ thấy khi người khác đụng vào 3 cậu bạn. Nhưng điều đó rất ít xảy ra nên mọi người chỉ thấy ở Phong là một khuôn mặt lạnh lùng, mang chút ngang tàn mà cuộc sống tạo nên mà thôi – Em còn bí mật gì dấu bọn tôi nữa

- Nhưng bất đắc dĩ thật mà – My lên tiếng thay Lam. Nói thật thì họ cũng cảm thấy có lỗi những đều là vì chuyện của Lam thôi mà. Họ cũng muốn cho mọi người biết hết mọi chuyện nhưng thật sự thì chưa đến lúc – Đúng là tụi tôi dấu mọi người nhiều chuyện thật nhưng sau này sẽ nói.

- Dấu mọi người, chúng em thực sự xin lỗi nhưng vì một việc chúng em ko thể trái lệnh được – Vy là người nhỏ nhẹ nhất

- Được rồi, coi như chuyện này xong. Những chuyện khác, tụi anh sẽ thông cảm nhưng nếu khó khắn, mong em nói cho bọn anh để bọn anh có thể giúp. Nhưng…… - Ken cũng rất nhẹ nhàng nhưng chỗ cuối thì giọng hơi mang vị ‘‘dấm chua’’. Đang định nói thì bị Vũ chen vào luôn

- Sao tụi em lại có thể ăn mặc như vậy chứ?

- Sao? – 4 người cúi xuống nhìn mình. Hình như đây là câu hỏi của cả 4 chàng trai luôn tại đôi mắt họ đều ánh lên một vẻ hơi giận giữ như nhau – Ăn mặc thế này là chuyện bình thường mà. Người ta còn ‘‘thiếu vải’’ hơn ấy chứ. Mọi lần tụi em mặc có ai bảo gì đâu – Hân rất ngây thơ hỏi lại

- Sẽ ko sao nếu như em ko bỏ cái áo khoác – Vũ hơi cúi mặt, lí nhí

- Quần áo hôm nay khác mọi hôm – Ken cũng vậy. Làm 4 cô nàng hơi phì cười. Hóa ra là họ đang…………ghen

- Phong cách của Miss Dance là vậy mà – My giải thích hộ dù cô ko nằm trong đó

- Ko giận nữa nhé – Hân phải đi ‘‘xin lỗi’’ Vũ.

- Anh bị sao thế? – Lam thì quay sang hỏi Phong khi thấy nah vẫn lạnh lùng, tưng tức

- Ko sao

- Thật chứ? Đừng giả bộ

- Ừm. Ko – Phong cố lấy lại cảm xúc. Dạo này anh nhận thấy anh hay để mắt tới cô, ko giữ được vẻ lạnh lùng nữa

- Sao anh nhìn tôi mãi thế? – My thì tròn xoe mắt hỏi Quân

- Cô ko sao nữa chứ

- Ko sao? Chuyện gì?

- Chuyện của cô với anh chàng đó ý – Quân hơi đỏ mặt vì tự nhiên lại xen vào chuyện người khác nhưng anh rất tò mò chuyện của 2 người

- Ừm. Cảm ơn anh đã quan tâm. Có lẽ tốt hơn một chút – My lần này nói chuyện cũng đã ko còn cãi vã như những lần trước nữa

- Kiếm chỗ nào ngồi thôi. Mỏi chân quá à

- Vậy quay lại chỗ cũ thôi - 8 người đang định quay đi thì có một giọng nói chanh chua vang lên

- Ôi trời nhìn nè. Nhị tiểu thư tập đoàn Hoa My lại đến những chỗ như thế này sao? Bố mẹ cô có biết cô đi d.ụ d.ỗ đàn ông như vậy ko?

- Cô nói cái gì vậy chứ? - My quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô gái kia. Đằng sau còn 4 cô gái nữa cũng đang dùng ánh mắt kiêu khích nhìn cả 4 người

- Cô bị đ.i.ế.c sao? Vậy tôi nói lại cho mà nghe. Nhị tiểu thư tập đoàn Hoa My lại đi d.ụ d.ỗ đàn ông sao? - Cô ta gằn từng chữ

- Vậy tiểu thư cho tôi hỏi. Nhà cô giàu vậy sao lại phải ăn mặc rách rưới như vậy chứ? - My cũng gằn mạnh chữ tiểu thư và chữ rách rưới

- Cô - Hạnh cũng ko thể cãi được My - Nhưng ít ra ko đi d.ụ d.ỗ đàn ông như cô - Cô ta vênh mặt

- Cô vô lễ quá rồi đấy - Quân ko thể chịu đựng được khi Hạnh nói My như vậy

- Tôi sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. - Hạnh đang nói với giọng chua ngoa, khi quay sang Quân thì mới thấy ko ngờ Quân đẹp trai như vậy. Tại họ đang ở trong chỗ tối vả lại bận mắng c.h.ử.i My nên cô ta ko để ý. Giọng bỗng chuyển sang ''ngọt xớt'' làm mọi người muốn nôn

- Anh đẹp trai như vậy sao phải đi cùng cô ta chứ. Em chẳng phải xinh hơn cô ta sao?

- Cô...... - Quân nắm chặt tay, dơ lên cao. Gì chứ với Quân, con gái anh cũng ko tha

- Khoan đã - My cản bàn tay đang dơ cao của Quân. Hạnh thì nhắm chặt mắt lại, nghe thấy tiếng My liền mở mắt ra ngay.

- Sao lại làm vậy. Cô ko thấy tức sao? - Quân vẫn rất giận nhưng đã giảm hơn vừa nãy chút ít

- Cô chỉ được cái to mồm thôi nhỉ? - Ko thèm chả lời Quân, My quay sang nói Hạnh luôn - Huy thì cô để đâu chứ? Chẳng phải 2 người là người yêu sao? Cô nói tôi đi d.ụ d.ỗ người khác, vậy còn cô? Cô bỏ lại Huy một mình để tìm người đàn ông khác sao? Cô ko thấy xấu hổ à?

- Cô..... Cô biết gì mà nói chứ? Từ khi cô bỏ đi, tôi và anh ta đã chia tay rồi. Chính cô, tất cả là tại cô, chính cô là người d.ụ d.ỗ Huy, làm anh ấy bỏ tôi. Tất cả là tại cô

- Tại tôi? Hình như cô luôn đổ lỗi cho tôi nhỉ? - My cười khẩy - Nếu ko phải cô ghen tị với tôi, bảo anh ta đi tán tỉnh tôi, để tôi và anh ta một cặp rồi r.u.ồ.n.g bỏ tôi, làm tôi đau khổ. Mọi kế hoạch đều là do cô mà. Chẳng phải cô vừa làm đạo diễn vừa làm diễn viên giỏi như vậy ư? Sao giờ lại đổ lỗi cho tôi chứ

- Ko. Tất cả là tại cô. Tại cô hết

- Đừng cứ đổ oan lên đầu người khác như vậy. Chỉ vì cô ko biết trân trọng người khác, muốn so đo, tính toán, luôn muốn mình là nhất, ko muốn ai hơn cô nên cô mới vậy. Kể cả người cô yêu thương cô cũng lấy ra để giúp cô đạt được mục đích. Chẳng phải tất cả là vì cái tham vọng ko đáy của cô hay sao? Giống như con dao, cái gì cũng có hai mặt của nó. Tốt cái này nhưng sẽ phải trả giá tương đương. Chẳng cái gì là cho ko cả. Nhưng với chuyện của cô, đó là cái giá cô phải trả trong khi cô chẳng nhận lại được gì hết. Người như cô sẽ ko làm được cái gì đúng như mình mong muốn đâu.

- Cô............. - Hạnh chẳng thể nói được gì vì My nói quá đúng, cô rất tham lam, ban đầu mọi thứ đều thuộc về cô nhưng khi My chuyển đến, các danh hiệu đã dành hết cho cô ta, vì vậy cô căm ghét cô ta nên đã viết lên một vở kịch ko tên, làm cô ta phải suy sụp. Nhưng cái giá phải trả quả thực rất đắt

- Ko nói được chứ gì? Suy nghĩ trước rồi hãy làm nhé - My nói rồi đi luôn. Bước đi của cô dài, nhanh như đang muốn trốn chạy gì đó vậy. Quân muốn đuổi theo nhưng Lam cản lại. My cần ở một mình.

Và 7 người còn lại bước khỏi bar, trở về nhà. Lòng mọi người ai cũng nặng trĩu. Họ rất yêu thương bạn bè của mình. Họ buồn thay cho My. Có 2 người cũng đã chứng kiến được đoạn đối thoại đó chính là Huy và Duy. Huy cũng buồn lắm. Sau khi My chuyển đi, anh mới phát hiện được tình cảm của mình dành cho cô đang ngày một lớn lên. Anh rất hối hận nhưng chẳng làm được gì. Anh chỉ biết chia tay với Hạnh, tìm trường học của My. Nhưng cô quá kín, làm anh đến giờ mới tìm ra. Nhưng tìm được cũng đâu làm được gì. Cô ấy đã rất giận anh

Duy thì ko ngờ 4 cô gái đó lại có nhiều bí mật như vậy. Anh cũng giống như 4 chàng trai kia, ngạc nhiên và cũng gì đó ko thích khi Lam ăn mặc như vậy

Một tin nhắc được Duy gửi và người nhận là Lam

- Ko biết em còn những bí ẩn nào chưa được công bố nhỉ?

Tất nhiên là người nhận nhận được, đọc được nhưng đã ko gửi lại, Duy chỉ biết cười khổ. Ko ngờ Lam lại đối xử lạnh lùng với anh như vậy.

Sau khi đã đi khuất quán bar, My chạy thật nhanh, điểm đến của cô chính là chiếc xích đu ở công viên. Cô khóc, sao hôm nay cô lại khóc nhiều vậy chứ? Chẳng phải chuyện đã qua lâu lắm rồi sao? Cô đã từ bỏ anh, chấp nhận ra đi mong anh hạnh phúc nhưng ko ngờ mọi chuyện lại như vậy. Cô ko biết giờ cảm xúc của mình đang hướng về đâu. Một phần thì muốn quay lại với Huy, một phần thì lại ko. Rắc rối quá

Chiếc chăn đắp đủ cho anh và cô ấy

Em đến nhưng ko được rồi

Chiếc chăn ấy chỉ đắp cho hai người

Em phải ra đi, phải ko anh?

/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status