Like Someone

Chương 9: Vút Bay

/17


Nụ cười đầu tiên mà hắn đã ghi lại từ nó hòa lẫn với những giọt nước mắt đan xen với những cảm xúc lẫn lộn. Bây giờ hắn dường như đang ở một thế giới trong suốt và từ cái hình ảnh phản chiếu của hắn ở thế giới đó trong đôi mắt nâu dưới màng nước mắt của nó. Hắn nhận ra...nó đã luôn cố khiến hắn nhận thức và thấu hiểu được, thậm chí khi biết hắn là người như vậy mà nó cũng không ghét hay bỏ hắn. Nó đã không bao giờ cố quên...

Buổi tối hôm đó, hắn nằm trên nệm tay gác lên vầng trán cao, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được mà cứ trở mình qua lại. Hắn đã biết lỗi và đã rất muốn quay lại nhưng không được vì cảm thấy mình không còn xứng với nó nữa...Trằn trọc không ngủ được, hai đôi gò má nóng ấm lên những giọt nước lăn dài xuống tai...

Hôm nay lại như mọi khi, nó bước vào cổng trường rồi với những ánh mắt tụi học sinh trong trường đổ dồn về phía nó."Ồn ào, khó chịu quá!" Nó thích chỗ đông người nhưng lại không thích sự ồn ào.

Nó vào lớp, hắn đang ngồi thì bắt gặp ánh mắt từ nó. Nó cũng vậy, 2 ánh mắt ngượng ngùng đã đụng nhau cùng một khoảng khắc ấy, cũng đôi má đỏ bừng, hắn và nó lại quay đi chỗ khác. Nó vào chỗ ngồi, hắn vội vã đứng dậy đi ra khỏi lớp vì sợ phải nhìn thấy nó và sợ rằng nụ cười rạng rỡ đó sẽ lập lại một lần nữa, sợ sẽ phải đối diện với chính mình trong hình ảnh phản chiếu ẩn chứa ở đôi mắt nâu đó.

Sơn từ cửa lớp bước vào.

- Học bài chưa heo? Chắc cũng như hồi đó làm biếng học bài nữa chứ gì!_Cậu ta chọc quê nó

- Học rồi!_Nó không thèm nhìn cậu ta

- Ồ!...Heo mà cũng biết học nữa à!

- Đồ cà chớn!_Nó chửi thầm trong miệng

Cậu ta nắm lấy mái tóc nó rồi giật giật

- Nói gì nói lại nghe chơi coi!

- Nè! Không giỡn!_Nó la lên

Hắn khựng lại, vào chỗ ngồi

- Mày định ra ngoài mà?_Nó hỏi

Hắn không thèm trả lời rồi ngồi đó nhìn nó chằm chằm, nó đang giỡn với Sơn thì quay qua bắt gặp hắn đang nhìn nó. Sơn chọc ghẹo nó rồi vội chạy đi.

- Á!? Thằng chó chết! Rối tung cả đầu!

Nó tháo buộc tóc ra, mái tóc mượt xõa dài ngang lưng phất nhẹ trên đôi má của hắn, thoáng nhẹ mùi hương...xảy ra trong một khoảng khắc ngắn ngủi...

- Làm gì mà nhìn tao dữ vậy? Mặt tao dính lọ nồi à!_Nó nhau mày khó hiểu

- Không có gì!

- Chết rồi! Cọng thung vướng rối tóc rồi! Đau quá, lấy ra giùm tao coi! Nè!_Nó nói rồi véng màng tóc ra phía trước ngực cuối đầu xuống trước mặt hắn.

Hắn khẽ chạm vào mái tóc rồi nhẹ nhàng gỡ thung ra, không dám thở mà chỉ hít 1 hơi thật sâu, đổ mồ hôi, tim đập loạn. Chần chừ đến toát cả mồ hôi hột.

- Rồi!_Nó kéo tóc ra

- Chưa! Chưa xong! Còn 1 cọng nữa!

Hắn nói rồi vờ lấy tay vuốt màng tóc nó, nó thì cứ tưởng rằng vẫn còn nên mắt vẫn nhắm chặt để hắn lấy ra. Hàng lông mi cong dưới phần tóc mái, làn môi hồng, hơi thở ấm áp. Hắn bồi hồi, vuốt tóc nó thật lâu...càng lúc càng khiến hắn phải...Gần hơn...và gần hơn nữa...

- Xong rồi!_Nó nói rồi vội phất màng tóc dài của mình, đẩy hắn ra.


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status