Nếu không phải trong Thần Miếu có trận pháp từ thuở xa xưa bảo vệ, hơn nữa tu vi của Tửu Nhục hòa thượng ngăn cản, chỉ sợ ngôi Thần Miếu này đều cũng đã bị nghiền nát thành một đống gạch ngói vụn.
Tửu Nhục hòa thượng lắc đầu thở dài nói:
- Vô dụng, trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh ẩn chứa tu vi từ lúc sanh ra của trụ trì Thương Sinh Tự, chính là lấy thân thể của lão để luyện hóa ra Cổ Tỉnh ( giếng xưa). Căn bản không phải sáu Cự Kình bọn họ có thể công phá.
Vị trụ trì Thương Sinh Tự khi còn sống chính là ngôi sao sáng Phật Môn, tu vi đạt mức là người Thông Thiên.Ngay cả Tấn Đế lúc đó cũng muốn tôn xưng lão một tiếng phật sư, từ đó có thể thấy được tu vi của lão cường đại ra sao.
Sáu vị Cự Kình mặc dù đều là nhân vật phi phàm, nhưng mà cũng tuyệt đối không sánh bằng nhân vật tựa sao Bắc đẩu như trụ trì Thương Sinh Tự. Trụ trì lấy tánh mạng và thân thể của mình để tế luyện ra Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nên đã thai nghén lực lượng mạnh mẽ. Với lực lượng của sáu người bọn họ đích xác rất khó công phá.
- Trò đùa gì vậy, vị trụ trì Thương Sinh Tự mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm. Lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh chỉ sợ đã trôi qua không ít. Với chiến pháp của sáu vị Cự Kình vô thượng, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ là có thể công phá được đạo hào quang kia.
Phong Phi Vân lên tiếng phân tích.
Kỳ thật Phong Phi Vân sở dĩ mở miệng nói như vậy, cũng là bởi vì hắn không muốn đối địch cùng Tiêu Nặc Lan. Dù sao ở trong óc hắn vẫn còn quanh quẩn lời dặn bảo của trụ trì Thương Sinh Tự sắp chết.
So với sự đau thương của Ngạn Hoa, thì cái chết của hồng nhan đều làm cho người ta cảm giác được một sự thương xót.
Huống chi Phong Phi Vân cũng là một người đã từng chết một lần, khiến cho hắn đối với Tiêu Nặc Lan có một sự đồng tình, cảm giác được bọn họ đều là cùng loại người.
Có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên!
Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Ngươi sai rồi, trụ trì Thương Sinh Tự năm đó sở dĩ lựa chọn nơi đây làm địa điểm cho Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, cũng là đã làm tính toán.
- Chẳng lẽ Kính Hoàn Sơn có địa phương đặc thù gì chăng?
Phong Phi Vân hỏi.
- Trong Kính Hoàn Sơn có nhiều mỏ quặng Linh Thạch, thế nhưng mà không chỉ có đặc thù sao?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi.
- Thôi đi, quặng Linh Thạch mặc dù hiếm có, nhưng mà lại cũng không phải chỉ có đặc thù riêng Kính Hoàn Sơn mới có, cái này thì có đặc thù gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không tin vị trụ trì Thương Sinh Tự chỉ bởi vì trong Kính Hoàn Sơn có nhiều Linh Thạch hơn, nên mới lựa chọn địa điểm thực thi Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp ở chỗ này, loại giải thích này cũng quá gượng gạo.
- Nhưng mà mỏ quặng Linh Thạch ở Kính Hoàn Sơn đạt hơn mười cái. Trong đó tỉ lệ thai nghén ra Linh Thạch hậu hĩnh, tài nguyên đủ để duy trì cho một thế lực lớn hàng đầu dùng mấy trăm năm. Nhiều Linh Thạch như vậy, chẳng lẽ đều vẻn vẹn chỉ là do thiên địa sinh trưởng mà thành?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi ngược lại.
Linh Thạch là tinh hoa thiên địa ngưng tụ lại, cũng như ngọc thô trong tảng đá, xương sống của thế giới, linh tủy thiên địa. Có thể thu được một khối Linh Thạch đều là cơ duyên lớn lao, huống chi là nhiều quặng Linh Thạch như vậy, đích xác ở đây có vẻ hơi không giống bình thường.
Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên hồi tưởng lại một cái vực sâu bên ngoài Thương Sinh động phủ. Dưới đáy vực sâu linh khí mênh mông cuồn cuộn, như nham thạch nóng chảy đang di động, so sánh linh khí trong trong không khí thì đậm đặc hơn mấy lần.
Lúc ấy hắn đã từng liền hoài nghi bên dưới vực sâu kia có một linh mạch, nhưng là bởi vì không có tự mình đi xuống vực sâu, nên lúc ấy hắn cũng không dám khẳng định. Nhưng mà nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói ra một câu này thì hắn càng khẳng định hơn suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ dưới lòng đất Kính Hoàn Sơn này thật sự đang chảy một con linh mạch. Mà chỗ Thương Sinh Tự vào năm đó đã dùng Hoàng Nê Cổ Tỉnh để cố định linh mạch, lấy lực lượng vô cùng vô tận của linh mạch để thai nghén Tiêu Nặc Lan thi thể, nghịch chuyển sinh tử, thai nghén ra vô thượng linh thể.
Phong Phi Vân nói.
Tửu Nhục hòa thượng không nghĩ tới Phong Phi Vân lại đoán được sự tồn tại của linh mạch, vì vậy gật đầu, thở dài nói:
- Hiện nay một một phần ba linh khí của linh mạch này đều bị Hoàng Nê Cổ Tỉnh hấp thu. Một cỗ linh khí này đẳng cấp lớn lao ra sao, quả thực cuồn cuộn không dứt. Mấy người Cự Kình này làm sao có thể đủ sức công phá?
- Nói đi nói lại, ngươi chính là muốn chúng ta đi chịu chết.
Phong Phi Vân không muốn làm kẻ ngu thứ hai, lại càng không muốn liều mạng vùng một vị cùng Nữ Ma.
- Không phải chịu chết, mà là cứu vớt thương sinh. Người trẻ tuổi đang lúc khỏe nhất, lấy việc diệt trừ ma bảo vệ đạo là nhiệm vụ của mình, tương lai sẽ lưu danh muôn đời...
Tửu Nhục hòa thượng lại bắt đầu lải nhải.
- Đủ rồi, đủ rồi, ta không có hứng thú đối với thương sinh trăm họ.Sở dĩ ta đồng ý với lão, đó đều là vì... Tiên Tuyết.
Phong Phi Vân cúi người, sau đó nhặt cây Vô Địch Thiền Trượng trên mặt đất lên, chuẩn bị xông ra khỏi Phật tháp.
- Tiểu thí chủ ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Khụ khụ, lúc trước không phải ta cho ngươi một viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan sao, hiện tại chính là lúc nó pháit huy công dụng. Sau khi ngươi ăn viên Cổ Tu Đan vào, chiến lực sẽ tăng lên nhanh chóng, đủ để chống lại được với một vị bán Cự Kình. Nếu có thêm lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, tất nhiên có thể trấn áp được vị Nữ Ma kia, hoàn toàn siêu độ được nàng.
Tửu Nhục hòa thượng lần đầu tiên bật cười, cười đến cáo già, tựa hồ lão đã chờ đợi giờ khắc này thật lâu.
Mẹ ơi! Có vẻ con lừa già ngốc này cũng đã sớm mưu đồ tốt lắm, đưa Tứ Phẩm Cổ Tu Đan cho Phong Phi Vân, chính là vì đúng vào lúc này phát huy công dụng.
Trời ạ, còn không có úp úp mở mở a! Phong Phi Vân rất là đau lòng. Cái này vẫn còn là hắn chuẩn bị vào lúc sống chết trước mắt thì mới nuốt, bây giờ nhìn lại là không phải chờ lúc này sao.
- Dược lực có thể duy trì bao lâu?
Phong Phi Vân cắn răng hỏi.
- Nửa canh giờ!
Tửu Nhục hòa thượng cũng là cắn răng nói.
- Cái gì? Mẹ ơi, Tứ Phẩm đan dược lại chỉ có thể duy trì chiến lực nửa canh giờ.Vậy nếu mà trong nửa canh giờ ta cũng không trấn áp nổi Nữ ma kia, chờ dược lực trôi hết thì chẳng phải chính là lúc ta chết ?
Phong Phi Vân rất muốn lại cởi giầy ra, nện hai cái trên mặt Tửu Nhục hòa thượng.
Nhưng mà lực lượng Cự Kình thật sự quá cường đại, đừng nói là duy trì nửa canh giờ, coi như vẻn vẹn chỉ là duy trì một phút đồng hồ đều đã có khả năng làm được rất nhiều đại sự.
Có thể duy trì chiến lực cấp Bán Cự Kình nửa canh giờ, viên đan dược này đích xác có khả năng được xưng là cấp bậc Tứ Phẩm.
Tửu Nhục hòa thượng lắc đầu thở dài nói:
- Vô dụng, trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh ẩn chứa tu vi từ lúc sanh ra của trụ trì Thương Sinh Tự, chính là lấy thân thể của lão để luyện hóa ra Cổ Tỉnh ( giếng xưa). Căn bản không phải sáu Cự Kình bọn họ có thể công phá.
Vị trụ trì Thương Sinh Tự khi còn sống chính là ngôi sao sáng Phật Môn, tu vi đạt mức là người Thông Thiên.Ngay cả Tấn Đế lúc đó cũng muốn tôn xưng lão một tiếng phật sư, từ đó có thể thấy được tu vi của lão cường đại ra sao.
Sáu vị Cự Kình mặc dù đều là nhân vật phi phàm, nhưng mà cũng tuyệt đối không sánh bằng nhân vật tựa sao Bắc đẩu như trụ trì Thương Sinh Tự. Trụ trì lấy tánh mạng và thân thể của mình để tế luyện ra Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nên đã thai nghén lực lượng mạnh mẽ. Với lực lượng của sáu người bọn họ đích xác rất khó công phá.
- Trò đùa gì vậy, vị trụ trì Thương Sinh Tự mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm. Lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh chỉ sợ đã trôi qua không ít. Với chiến pháp của sáu vị Cự Kình vô thượng, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ là có thể công phá được đạo hào quang kia.
Phong Phi Vân lên tiếng phân tích.
Kỳ thật Phong Phi Vân sở dĩ mở miệng nói như vậy, cũng là bởi vì hắn không muốn đối địch cùng Tiêu Nặc Lan. Dù sao ở trong óc hắn vẫn còn quanh quẩn lời dặn bảo của trụ trì Thương Sinh Tự sắp chết.
So với sự đau thương của Ngạn Hoa, thì cái chết của hồng nhan đều làm cho người ta cảm giác được một sự thương xót.
Huống chi Phong Phi Vân cũng là một người đã từng chết một lần, khiến cho hắn đối với Tiêu Nặc Lan có một sự đồng tình, cảm giác được bọn họ đều là cùng loại người.
Có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên!
Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Ngươi sai rồi, trụ trì Thương Sinh Tự năm đó sở dĩ lựa chọn nơi đây làm địa điểm cho Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, cũng là đã làm tính toán.
- Chẳng lẽ Kính Hoàn Sơn có địa phương đặc thù gì chăng?
Phong Phi Vân hỏi.
- Trong Kính Hoàn Sơn có nhiều mỏ quặng Linh Thạch, thế nhưng mà không chỉ có đặc thù sao?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi.
- Thôi đi, quặng Linh Thạch mặc dù hiếm có, nhưng mà lại cũng không phải chỉ có đặc thù riêng Kính Hoàn Sơn mới có, cái này thì có đặc thù gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không tin vị trụ trì Thương Sinh Tự chỉ bởi vì trong Kính Hoàn Sơn có nhiều Linh Thạch hơn, nên mới lựa chọn địa điểm thực thi Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp ở chỗ này, loại giải thích này cũng quá gượng gạo.
- Nhưng mà mỏ quặng Linh Thạch ở Kính Hoàn Sơn đạt hơn mười cái. Trong đó tỉ lệ thai nghén ra Linh Thạch hậu hĩnh, tài nguyên đủ để duy trì cho một thế lực lớn hàng đầu dùng mấy trăm năm. Nhiều Linh Thạch như vậy, chẳng lẽ đều vẻn vẹn chỉ là do thiên địa sinh trưởng mà thành?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi ngược lại.
Linh Thạch là tinh hoa thiên địa ngưng tụ lại, cũng như ngọc thô trong tảng đá, xương sống của thế giới, linh tủy thiên địa. Có thể thu được một khối Linh Thạch đều là cơ duyên lớn lao, huống chi là nhiều quặng Linh Thạch như vậy, đích xác ở đây có vẻ hơi không giống bình thường.
Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên hồi tưởng lại một cái vực sâu bên ngoài Thương Sinh động phủ. Dưới đáy vực sâu linh khí mênh mông cuồn cuộn, như nham thạch nóng chảy đang di động, so sánh linh khí trong trong không khí thì đậm đặc hơn mấy lần.
Lúc ấy hắn đã từng liền hoài nghi bên dưới vực sâu kia có một linh mạch, nhưng là bởi vì không có tự mình đi xuống vực sâu, nên lúc ấy hắn cũng không dám khẳng định. Nhưng mà nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói ra một câu này thì hắn càng khẳng định hơn suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ dưới lòng đất Kính Hoàn Sơn này thật sự đang chảy một con linh mạch. Mà chỗ Thương Sinh Tự vào năm đó đã dùng Hoàng Nê Cổ Tỉnh để cố định linh mạch, lấy lực lượng vô cùng vô tận của linh mạch để thai nghén Tiêu Nặc Lan thi thể, nghịch chuyển sinh tử, thai nghén ra vô thượng linh thể.
Phong Phi Vân nói.
Tửu Nhục hòa thượng không nghĩ tới Phong Phi Vân lại đoán được sự tồn tại của linh mạch, vì vậy gật đầu, thở dài nói:
- Hiện nay một một phần ba linh khí của linh mạch này đều bị Hoàng Nê Cổ Tỉnh hấp thu. Một cỗ linh khí này đẳng cấp lớn lao ra sao, quả thực cuồn cuộn không dứt. Mấy người Cự Kình này làm sao có thể đủ sức công phá?
- Nói đi nói lại, ngươi chính là muốn chúng ta đi chịu chết.
Phong Phi Vân không muốn làm kẻ ngu thứ hai, lại càng không muốn liều mạng vùng một vị cùng Nữ Ma.
- Không phải chịu chết, mà là cứu vớt thương sinh. Người trẻ tuổi đang lúc khỏe nhất, lấy việc diệt trừ ma bảo vệ đạo là nhiệm vụ của mình, tương lai sẽ lưu danh muôn đời...
Tửu Nhục hòa thượng lại bắt đầu lải nhải.
- Đủ rồi, đủ rồi, ta không có hứng thú đối với thương sinh trăm họ.Sở dĩ ta đồng ý với lão, đó đều là vì... Tiên Tuyết.
Phong Phi Vân cúi người, sau đó nhặt cây Vô Địch Thiền Trượng trên mặt đất lên, chuẩn bị xông ra khỏi Phật tháp.
- Tiểu thí chủ ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Khụ khụ, lúc trước không phải ta cho ngươi một viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan sao, hiện tại chính là lúc nó pháit huy công dụng. Sau khi ngươi ăn viên Cổ Tu Đan vào, chiến lực sẽ tăng lên nhanh chóng, đủ để chống lại được với một vị bán Cự Kình. Nếu có thêm lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, tất nhiên có thể trấn áp được vị Nữ Ma kia, hoàn toàn siêu độ được nàng.
Tửu Nhục hòa thượng lần đầu tiên bật cười, cười đến cáo già, tựa hồ lão đã chờ đợi giờ khắc này thật lâu.
Mẹ ơi! Có vẻ con lừa già ngốc này cũng đã sớm mưu đồ tốt lắm, đưa Tứ Phẩm Cổ Tu Đan cho Phong Phi Vân, chính là vì đúng vào lúc này phát huy công dụng.
Trời ạ, còn không có úp úp mở mở a! Phong Phi Vân rất là đau lòng. Cái này vẫn còn là hắn chuẩn bị vào lúc sống chết trước mắt thì mới nuốt, bây giờ nhìn lại là không phải chờ lúc này sao.
- Dược lực có thể duy trì bao lâu?
Phong Phi Vân cắn răng hỏi.
- Nửa canh giờ!
Tửu Nhục hòa thượng cũng là cắn răng nói.
- Cái gì? Mẹ ơi, Tứ Phẩm đan dược lại chỉ có thể duy trì chiến lực nửa canh giờ.Vậy nếu mà trong nửa canh giờ ta cũng không trấn áp nổi Nữ ma kia, chờ dược lực trôi hết thì chẳng phải chính là lúc ta chết ?
Phong Phi Vân rất muốn lại cởi giầy ra, nện hai cái trên mặt Tửu Nhục hòa thượng.
Nhưng mà lực lượng Cự Kình thật sự quá cường đại, đừng nói là duy trì nửa canh giờ, coi như vẻn vẹn chỉ là duy trì một phút đồng hồ đều đã có khả năng làm được rất nhiều đại sự.
Có thể duy trì chiến lực cấp Bán Cự Kình nửa canh giờ, viên đan dược này đích xác có khả năng được xưng là cấp bậc Tứ Phẩm.
/2057
|