Mặc dù Cự Kình cũng khá cường đại, coi như là một vị Cự Kình khác mang theo một kiện Linh Khí thì có thể đánh bại được Cự Kình, nhưng mà lại căn bản vô phương giết chết Cự Kình.
Muốn giết chết một vị Cự Kình, nói dễ vậy sao, coi như là Linh Khí cũng rất khó lòng làm được.
Lão tổ Tần gia tự nhiên không phải sợ hãi, chỉ là ôm tâm trạng xem kịch vui, muốn nhìn người Phong gia bêu xấu, rồi mất mặt trước mặt đông đảo tu tiên giả.
- Phong gia lão nhi, xem ra ngươi là càng sống càng đi thụt lùi. Ngay cả một tiểu bối đều không thể trấn áp, lão phu tới giúp ngươi một tay!
Hỏa Đầu Đà phát ra tiếng cười lạnh lẽo nham hiểm, rồi công kích đến cuộc chiến.
Lão ma này đương nhiên không phải đi giúp lão tổ Phong gia dọn dẹp môn hộ, mà là vì muốn cướp lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ trong tay Phong Phi Vân. Đây chính là báu vật của Sâm La Điện bọn họ, nó che giấu một đại bí mật làm kinh động thế gian. Lão nhất định phải đoạt nó lại.
Hai vị Cự Kình lại liên thủ đi trấn áp một vị tiểu bối thế hệ trẻ tuổi, chuyện này nếu mà truyền ra thì uy danh của hai vị Cự Kình đương nhiên là có tổn hại, nhưng mà danh tiếng của Phong Phi Vân nhất định sẽ làm kinh ngạc thiên hạ.
- Phen này thì xong, hai vị Cự Kình xuất thủ, người phương nào thiên hạ mà chống đỡ được?
Đông đảo tu sĩ đã sớm chết lặng, bị Phong Phi Vân chiến lực làm cho kinh ngạc không nhẹ. Thế nhưng khi hai vị Cự Kình đồng thời ra tay xuất thủ, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thương tiếc cho Phong Phi Vân.
Xem ra một vị vương giả của thế hệ trẻ tuổi thật sự phải kết thúc ở đây, chết ở trong Thần Miếu.
Đông Phương Kính Thủy hỏi:
- Nhị gia gia, ta có cần... ra mặt trợ giúp hắn một tay hay không?
Ông lão cưỡi trên sơn dương kia vuốt vuốt mái tóc giống như tổ quạ trên đầu, ít nhiều có hơi liếc mắt nhìn Đông Phương Kính Nguyệt mà cười nói:
- Nha đầu, ngươi nói như thế nào?
Một già một trẻ này đều cho là Đông Phương Kính Nguyệt có tình ý sâu sắc đối với Phong Phi Vân. Cho nên về phần bọn họ cũng có ý trợ giúp Phong Phi Vân một tay để lôi kéo một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận vào đại môn gia tộc Ngân Câu, nhưng mà vẫn kẻ xướng người hoạ trêu ghẹo Đông Phương Kính Nguyệtnhư trước.
Nghĩ muốn bức nàng chính miệng nói ra lời cầu khẩn.
Nhưng mà bọn họ không biết, kỳ thật cảm giác hiện tại của Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân là khá mơ hồ. Có hận ý, cũng có sự tán thưởng khen ngợi nói không ra lời, nhưng nếu muốn nàng vốn là nữ nhân tự cho mình rất cao như vậy mà phải nói ra lời cầu khẩn, thì đó quả thực so sánh còn khó hơn lên trời.
Bất kể là nữ nhân dạng gì, vào lúc ban đầu da mặt đều là rất mỏng!
Nếu mà một nữ nhân da mặt đã dầy, như vậy bọn họ khẳng định đã từng gặp phải một nam nhân da mặt rất dầy, da mặt này là có khả năng học hỏi, cũng có thể do làm bộ !
Học hỏi, da mặt cũng dầy; mà làm bộ giả vờ, da mặt cũng dầy.
Nhưng mà Đông Phương Tứ tiểu thư của của chúng ta vẫn là một đại cô nương, mới từ trong một nơi như cung Thần Long phủ Thiên Nhạc ở Thần Sơn Cổ Khuyết bước vào đời, da mặt chính là thật sự mỏng. Coi như là thật sự có ý định đối với người nào đó như vậy thì cũng không có khả năng nói ra miệng, kia thật sự là xấu hổ a!
- Chết thì chết vậy! Một Yêu Ma Chi Tử mà thôi, gia tộc Ngân Câu chúng ta không đáng vì hắn mà đắc tội với nhiều tu tiên cường giả như vậy.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Vả lại đối với hắn thì ta hận thấu xương, đã chết là tốt nhất, để ta đỡ phải tự mình động thủ.
- Ngươi xác định sẽ không chết vì tình với hắn ?
Đông Phương Kính Thủy hỏi.
Đông Phương Kính Nguyệt trợn mắt liếc nhìn hắn, rồi nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ta chỉ coi như một con dã cẩu đã chết, nhiều nhất đào cái hố giúp hắn để đem hắn đi chôn.
- Ai! Một nữ nhân lại sẽ thay một người đàn ông nhặt xác, đây là phu táng... Khụ khụ, không, không, chôn dã cẩu, chôn dã cẩu, một con dã cẩu quả là lớn.
Nhị gia gia vội vàng đổi giọng, lại là trêu chọc Đông Phương Kính Nguyệt một phen.
Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, Đông Phương Kính Nguyệt chỉ là thẹn thùng thôi, không chịu nói ra mồm. Kỳ thật sâu trong nội tâm vẫn không mong muốn Phong Phi Vân phơi thây chốn này. Cho nên đến lúc cần thiết thì bọn họ cũng vẫn sẽ xuất thủ, coi như không vì Đông Phương Kính Nguyệt, thì cũng muốn vì gia tộc Ngân Câu mà thu phục một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận.
- Rầm, rầm, rầm!
Phong gia lão tổ và Hỏa Đầu Đà đều mang theo Linh Khí, Tấn Hà Đồng Lô và Ma Hỏa Thân đồng thời khởi xướng công kích. Phong Phi Vân đúng là vẫn cứ vô phương ngăn cản, trên người bị nện ra vô số vết thương. Một chiếc xương sườn bị Tấn Hà Đồng Lô đánh trúng trực tiếp gãy lìa, nếu không phải nhờ có Linh Chu trong đan điền phản kích hất ra thì thân thể Phong Phi Vân đều đã bị Tấn Hà Đồng Lô đánh xuyên qua.
- Phốc!
Phong Phi Vân bị Ma Hỏa Thân nện cho một quyền vào trên lưng, lưng phát ra tiếng rách phựt phựt, thiếu chút nữa liền sụp đổ, cả thân thể thiếu chút nữa bị cắt thành hai đoạn.
Hai vị Cự Kình cộng thêm hai kiện Linh Khí, căn bản không phải hiện tại Phong Phi Vân có khả năng chống lại. Nhưng mà hắn lại cũng không lui nửa bước, vẫn cứ kiên trì, không muốn để cho bọn họ gây ảnh hưởng đến Nạp Lan Tuyết Tiên đang trấn áp nữ thi.
Nếu mà Phong Phi Vân muốn đi, những người này chưa chắc có thể ngăn cản hắn nổi. Nhưng mà hắn lại không thể đi, coi như muốn đi thì cũng phải chờ Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra rồi mới mang theo nàng cùng nhau rời đi.
Mặc dù toàn thân đều là những chỗ bị tổn thương, nhưng mà hắn vẫn cứ kiên trì. Hắn đang đợi, đang đợi!
Thời gian nửa canh giờ đã càng ngày càng gần, lực lượng của Cổ Tu Đan trong thân thể hắn đã bắt đầu yếu bớt, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn chưa thấy đi ra từ trong hào quang.
Đông Phương Kính Nguyệt lại há có thể không nhìn ra Phong Phi Vân đang làm gì. Với lực lượng hiện tại của hắn, hoàn toàn có khả năng phá tan bao vây rồi xông đi ra ngoài. Thế nhưng mà hắn lại vẫn bảo vệ tại bên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Vậy hắn còn có thể làm gì, còn không phải đang đợi một người thiếu nữ đi vào trong hào quang kia sao.
Xứng đáng, đã chết cũng xứng đáng, ta coi như chôn một con dã cẩu!
Đông Phương Kính Nguyệt trong lòng bình thản, nhìn như không thèm để ý, nhưng mà năm ngón tay cũng đã nắm rách chéo áo. Đúng như Phong Phi Vân nói
- Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này có lòng dạ chật hẹp, độ lượng quá nhỏ.
...
Trong hào quang, Nạp Lan Tuyết Tiên đứng ở bên bờ giếng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nàng nhìn nữ thi ở phía trên. Lần này chính là quan sát từ khoảng cách gần, nàng phát giác nữ thi này đích xác khá xinh đẹp, mặt rất nhỏ chỉ có lớn như bàn tay vậy, cằm nhọn, cái mũi rất thẳng.
Muốn giết chết một vị Cự Kình, nói dễ vậy sao, coi như là Linh Khí cũng rất khó lòng làm được.
Lão tổ Tần gia tự nhiên không phải sợ hãi, chỉ là ôm tâm trạng xem kịch vui, muốn nhìn người Phong gia bêu xấu, rồi mất mặt trước mặt đông đảo tu tiên giả.
- Phong gia lão nhi, xem ra ngươi là càng sống càng đi thụt lùi. Ngay cả một tiểu bối đều không thể trấn áp, lão phu tới giúp ngươi một tay!
Hỏa Đầu Đà phát ra tiếng cười lạnh lẽo nham hiểm, rồi công kích đến cuộc chiến.
Lão ma này đương nhiên không phải đi giúp lão tổ Phong gia dọn dẹp môn hộ, mà là vì muốn cướp lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ trong tay Phong Phi Vân. Đây chính là báu vật của Sâm La Điện bọn họ, nó che giấu một đại bí mật làm kinh động thế gian. Lão nhất định phải đoạt nó lại.
Hai vị Cự Kình lại liên thủ đi trấn áp một vị tiểu bối thế hệ trẻ tuổi, chuyện này nếu mà truyền ra thì uy danh của hai vị Cự Kình đương nhiên là có tổn hại, nhưng mà danh tiếng của Phong Phi Vân nhất định sẽ làm kinh ngạc thiên hạ.
- Phen này thì xong, hai vị Cự Kình xuất thủ, người phương nào thiên hạ mà chống đỡ được?
Đông đảo tu sĩ đã sớm chết lặng, bị Phong Phi Vân chiến lực làm cho kinh ngạc không nhẹ. Thế nhưng khi hai vị Cự Kình đồng thời ra tay xuất thủ, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thương tiếc cho Phong Phi Vân.
Xem ra một vị vương giả của thế hệ trẻ tuổi thật sự phải kết thúc ở đây, chết ở trong Thần Miếu.
Đông Phương Kính Thủy hỏi:
- Nhị gia gia, ta có cần... ra mặt trợ giúp hắn một tay hay không?
Ông lão cưỡi trên sơn dương kia vuốt vuốt mái tóc giống như tổ quạ trên đầu, ít nhiều có hơi liếc mắt nhìn Đông Phương Kính Nguyệt mà cười nói:
- Nha đầu, ngươi nói như thế nào?
Một già một trẻ này đều cho là Đông Phương Kính Nguyệt có tình ý sâu sắc đối với Phong Phi Vân. Cho nên về phần bọn họ cũng có ý trợ giúp Phong Phi Vân một tay để lôi kéo một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận vào đại môn gia tộc Ngân Câu, nhưng mà vẫn kẻ xướng người hoạ trêu ghẹo Đông Phương Kính Nguyệtnhư trước.
Nghĩ muốn bức nàng chính miệng nói ra lời cầu khẩn.
Nhưng mà bọn họ không biết, kỳ thật cảm giác hiện tại của Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân là khá mơ hồ. Có hận ý, cũng có sự tán thưởng khen ngợi nói không ra lời, nhưng nếu muốn nàng vốn là nữ nhân tự cho mình rất cao như vậy mà phải nói ra lời cầu khẩn, thì đó quả thực so sánh còn khó hơn lên trời.
Bất kể là nữ nhân dạng gì, vào lúc ban đầu da mặt đều là rất mỏng!
Nếu mà một nữ nhân da mặt đã dầy, như vậy bọn họ khẳng định đã từng gặp phải một nam nhân da mặt rất dầy, da mặt này là có khả năng học hỏi, cũng có thể do làm bộ !
Học hỏi, da mặt cũng dầy; mà làm bộ giả vờ, da mặt cũng dầy.
Nhưng mà Đông Phương Tứ tiểu thư của của chúng ta vẫn là một đại cô nương, mới từ trong một nơi như cung Thần Long phủ Thiên Nhạc ở Thần Sơn Cổ Khuyết bước vào đời, da mặt chính là thật sự mỏng. Coi như là thật sự có ý định đối với người nào đó như vậy thì cũng không có khả năng nói ra miệng, kia thật sự là xấu hổ a!
- Chết thì chết vậy! Một Yêu Ma Chi Tử mà thôi, gia tộc Ngân Câu chúng ta không đáng vì hắn mà đắc tội với nhiều tu tiên cường giả như vậy.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Vả lại đối với hắn thì ta hận thấu xương, đã chết là tốt nhất, để ta đỡ phải tự mình động thủ.
- Ngươi xác định sẽ không chết vì tình với hắn ?
Đông Phương Kính Thủy hỏi.
Đông Phương Kính Nguyệt trợn mắt liếc nhìn hắn, rồi nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ta chỉ coi như một con dã cẩu đã chết, nhiều nhất đào cái hố giúp hắn để đem hắn đi chôn.
- Ai! Một nữ nhân lại sẽ thay một người đàn ông nhặt xác, đây là phu táng... Khụ khụ, không, không, chôn dã cẩu, chôn dã cẩu, một con dã cẩu quả là lớn.
Nhị gia gia vội vàng đổi giọng, lại là trêu chọc Đông Phương Kính Nguyệt một phen.
Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, Đông Phương Kính Nguyệt chỉ là thẹn thùng thôi, không chịu nói ra mồm. Kỳ thật sâu trong nội tâm vẫn không mong muốn Phong Phi Vân phơi thây chốn này. Cho nên đến lúc cần thiết thì bọn họ cũng vẫn sẽ xuất thủ, coi như không vì Đông Phương Kính Nguyệt, thì cũng muốn vì gia tộc Ngân Câu mà thu phục một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận.
- Rầm, rầm, rầm!
Phong gia lão tổ và Hỏa Đầu Đà đều mang theo Linh Khí, Tấn Hà Đồng Lô và Ma Hỏa Thân đồng thời khởi xướng công kích. Phong Phi Vân đúng là vẫn cứ vô phương ngăn cản, trên người bị nện ra vô số vết thương. Một chiếc xương sườn bị Tấn Hà Đồng Lô đánh trúng trực tiếp gãy lìa, nếu không phải nhờ có Linh Chu trong đan điền phản kích hất ra thì thân thể Phong Phi Vân đều đã bị Tấn Hà Đồng Lô đánh xuyên qua.
- Phốc!
Phong Phi Vân bị Ma Hỏa Thân nện cho một quyền vào trên lưng, lưng phát ra tiếng rách phựt phựt, thiếu chút nữa liền sụp đổ, cả thân thể thiếu chút nữa bị cắt thành hai đoạn.
Hai vị Cự Kình cộng thêm hai kiện Linh Khí, căn bản không phải hiện tại Phong Phi Vân có khả năng chống lại. Nhưng mà hắn lại cũng không lui nửa bước, vẫn cứ kiên trì, không muốn để cho bọn họ gây ảnh hưởng đến Nạp Lan Tuyết Tiên đang trấn áp nữ thi.
Nếu mà Phong Phi Vân muốn đi, những người này chưa chắc có thể ngăn cản hắn nổi. Nhưng mà hắn lại không thể đi, coi như muốn đi thì cũng phải chờ Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra rồi mới mang theo nàng cùng nhau rời đi.
Mặc dù toàn thân đều là những chỗ bị tổn thương, nhưng mà hắn vẫn cứ kiên trì. Hắn đang đợi, đang đợi!
Thời gian nửa canh giờ đã càng ngày càng gần, lực lượng của Cổ Tu Đan trong thân thể hắn đã bắt đầu yếu bớt, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn chưa thấy đi ra từ trong hào quang.
Đông Phương Kính Nguyệt lại há có thể không nhìn ra Phong Phi Vân đang làm gì. Với lực lượng hiện tại của hắn, hoàn toàn có khả năng phá tan bao vây rồi xông đi ra ngoài. Thế nhưng mà hắn lại vẫn bảo vệ tại bên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Vậy hắn còn có thể làm gì, còn không phải đang đợi một người thiếu nữ đi vào trong hào quang kia sao.
Xứng đáng, đã chết cũng xứng đáng, ta coi như chôn một con dã cẩu!
Đông Phương Kính Nguyệt trong lòng bình thản, nhìn như không thèm để ý, nhưng mà năm ngón tay cũng đã nắm rách chéo áo. Đúng như Phong Phi Vân nói
- Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này có lòng dạ chật hẹp, độ lượng quá nhỏ.
...
Trong hào quang, Nạp Lan Tuyết Tiên đứng ở bên bờ giếng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nàng nhìn nữ thi ở phía trên. Lần này chính là quan sát từ khoảng cách gần, nàng phát giác nữ thi này đích xác khá xinh đẹp, mặt rất nhỏ chỉ có lớn như bàn tay vậy, cằm nhọn, cái mũi rất thẳng.
/2057
|