- Thập Tam nương, ngươi đã ở đây a?
Trong lòng Phong Phi Vân không ngừng kêu khổ, nhưng mà lại cố gắng giả bộ điềm tĩnh, không dám lộ ra chân tướng chút nào.
Hai tên Tử Tướng hiển nhiên đều là tu vi Thần Cơ sơ kỳ, tùy tiện một tên ra tay thì Phong Phi Vân hiện tại đều không chống đỡ được mười chiêu. Huống chi còn có Tử Linh Tử Kỷ Thương Nguyệt này, chiến lực khẳng định gấp Tử Tướng hàng chục lần trở lên. Nếu như bị nàng nhìn ra manh mối, nếu muốn không bỏ mạng đều khó khăn.
- Thập Tam nương?
Hai tên Tử Tướng đều là hai mặt nhìn nhau, có hơi liếc mắt về hướng Kỷ Thương Nguyệt.
Kỷ Thương Nguyệt vốn tâm tình đã như băng chìm vào sắt, tâm tình sớm bị hủy hoại. Vốn là Tử Linh Tử nên làm được những điều này, nhưng mà bị Phong Phi Vân gọi một tiếng Thập Tam nương, thì nàng vẫn không nhịn được có loại ý nghĩ kích động muốn đánh hắn.
Chẳng lẽ chính mình liền giống như Mẫu Dạ Xoa Hoàng Phong đạo tặc sao?
Đôi mắt nàng cực kì lạnh lẽo, sinh ra hoài nghi đối với Phong Phi Vân. Một kẻ hỗn khất nhi vừa rồi đều vẫn còn yêu đương vụng trộm trong kho củi, so sánh với nàng lại đều còn chạy tới dãy núi Vương Ốc trước một bước, thế này cũng quá không bình thường.
Đôi mắt Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Phong Phi Vân. Nhìn đến khi hắn không ngừng run rẩy, thật giống như có thể nhìn thấu hắn. Đột nhiên, nàng bay vút một bước, trên ngón tay sinh ra hàn quang, nhằm thẳng đến cổ Phong Phi Vân.
Hưu!
Một ngón tay này tới thật sự rất đột nhiên, một cỗ khí lạnh làm cho cổ họng Phong Phi Vân đều đông lạnh đến phát đau, sát khí ngưng tụ lại một điểm, thật giống như một con độc xà cắn ở trên cổ.
Giờ phút này nếu như Phong Phi Vân muốn trốn, tự nhiên có thể gượng gạo tránh thoát một kích này. Nhưng mà cũng tuyệt đối không tránh khỏi chiêu thứ hai của nàng.
- Kịch!
Ngón tay Kỷ Thương Nguyệt ổn định dừng ở trên cổ Phong Phi Vân, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hỗn khất nhi này tựa hồ đích xác chỉ là một người bình thường!
Phong Phi Vân làm bộ mờ mịt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là không có phản ứng lại.
- Chúng ta đi!
Kỷ Thương Nguyệt thu hồi ngón tay, mang theo hai vị Tử Tướng, đuổi theo về hướng chỗ sâu trong dãy núi Vương Ốc. Nhưng mà mới đi được hơn mười bộ, nàng ngừng lại mà nói:
- Kỷ Long, ngươi lưu lại coi chừng tiểu tử kia.
Kỷ Thương Nguyệt ý chí cẩn thận, nàng vẫn không thấy hoàn toàn yên tâm đối với Phong Phi Vân, cho nên liền khiến cho một vị Tử Tướng trong đó canh giữ tiếp, miễn sinh ra sự cố.
- Vâng!
Kỷ Long lạnh lùng lên tiếng, sau đó đương nhiên dừng bước chân lại. Hắn quay đầu, dùng một đôi mắt đen nhánh liếc nhìn Phong Phi Vân.
Kỷ Thương Nguyệt lúc này mới hoàn toàn yên tâm, mang theo một vị Tử Tướng khác biến mất trong màn đêm.
Phong Phi Vân đã biết rõ rất khó lừa gạt nàng. Dù sao có thể trở thành Tử Linh Tử, đều là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một. Bất kể là tâm trí, hay thiên phú bẩm sinh thì đều không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Đại chiến trên bầu trời hồi lâu không dứt, một khối mộ bia cao hơn ba chục thước và Sát Hành Vân quyết đấu ở trong tầng mây nên bị lớp mây đen rất dày che đi. Nếu không có cảnh giới Thần Cơ, căn bản không nhìn thấu tình trạng chiến đấu rốt cuộc đã đến cục diện gì.
Loại thanh thế chỉ có nhân vật cấp bậc Cự Kình mới có thể làm được, những người khác căn bản không chen vào nổi.
Phong Phi Vân nếu đã quyết định muốn báo ân, tự nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Quý Tiểu Nô bị người Kỷ gia bắt, lại càng không nguyện thấy Kỷ Tâm Nô bị đóng băng trọn đời.
- Khụ khụ, đại hiệp, ngươi nhìn trời cao có tia chớp thật lớn a! Xem ra là sắp có mưa to, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ để tránh mưa ?
Phong Phi Vân làm ra vẻ kinh dị, thân thiện nói với Kỷ Long.
Kỷ Long cười lạnh một tiếng. Không ngờ lại coi Linh Thông tuyệt thế của cường giả thành tia chớp, đứa trẻ con này không biết gì thật sự là buồn cười. Vậy mà Kỷ Thương Nguyệt lại để cho ta trông chừng một đứa ngu dốt như vậy, thật đúng là làm điều thừa.
Nếu như đổi làm Kỷ Phong Lãnh, làm sao phải phiền toái như vậy. Trực tiếp chém cho hắn một kiếm, căn bản sẽ không đặc biệt điều động một Tử Tướng đến trông nom hắn.
Cũng chỉ có loại nữ nhân Kỷ Thương Nguyệt mới là lòng dạ đàn bà, không muốn giết lung tung vô tội. Nàng nhất định không làm được đại sự, chỉ tiếc thiên phú bẩm sinh của mình không được cao như nàng, nếu không cũng sẽ không phải làm thủ hạ của nàng.
Hiện tại vừa lúc không người, cứ thế giết chết tiểu tử này, sau đó đi bắt yêu nghiệt kia. Nếu như vận số tốt nói không chừng có thể bắt được yêu nghiệt kia trước cả Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt. Đây chính là một công lớn a!
Trong lòng Kỷ Long sinh ra ý định giết người, khóe miệng có hơi nhếch lên một cái, sau đó đi về hướng tới Phong Phi Vân.
Linh tính của Phong Phi Vân nhạy bén như thế nào, tự nhiên hắn cảm giác thấy sát khí tràn tới trên người hắn tăng vọt lên. Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không tốt, bỗng con ngươi vừa chuyển hướng liền quát to một tiếng:
- Oa! Một giọt nước thật lớn, trôi nổi trên không trung, còn tản ra hào quang trắng.
Tay của Kỷ Long đã nắm ở trên chuôi Chiến Kiếm, nhưng mà bị tiếng kêu cực kì kinh hãi của Phong Phi Vân thu hút. Ánh mắt của hắn nhìn về phía đó, quả nhiên nhìn thấy một giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trên không trung, bên trong thai nghén bóng dáng một tiểu cô nương, nó đang tỏa ra hào quang chói mắt.
- Đồ trẻ con không biết gì, đó là một giọt Linh Tuyền! Trời ạ! Không nghĩ tới ta cũng có thể gặp được tiên vận như vậy.
Đôi mắt Kỷ Long sáng ngời, trực tiếp đạp chân mà bắn lên, đưa tay với hướng về giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trong không khí.
Nhưng mà khi đầu ngón tay hắn còn chưa chạm vào giọt Linh Tuyền, liền cảm giác được hai chân trĩu xuống, không ngờ lại bị người khác túm lấy, giật mạnh về hướng phía dưới.
- Rầm!
Đoạn áo giáp trên bắp chân bị người bóp nát, cả đùi đều bị người ta chém đứt, đầu khớp xương gãy lìa, máu me bay tung tóe. Từ chỗ bắp đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, thiếu chút nữa khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Kè nào đánh lén ta?
Kỷ Long mặc dù chặt đứt một chân, nhưng mà lại vẫn cắn răng vững vàng rơi xuống đất, sau khi chân đứng yên đã lấy linh khí phong bế vòi máu phun ra từ chỗ vết gãy chân.
- Là ông nội của ngươi đây!
Phong Phi Vân ném đi ra ngoài khúc chân gãy cầm trong tay, đưa tay vén vén mái tóc, hai tay bắt sau lưng, rất kiêu ngạo nhìn chăm chú hắn.
Kỷ Long tự nhiên không phải ngu dốt. Đã biết chính mình và Kỷ Thương Nguyệt đều bị hắn lừa gạt. Hỗn khất nhi này không đơn giản, từ đầu đến cuối đều là giả ngây giả dại.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Kỷ Long một mặt trấn áp vết thương thế để trì hoãn thời gian, một mặt lên tiếng hỏi.
Phong Phi Vân tự nhiên là nhìn ra hắn ý đồ, nhưng mà nhưng không nóng nảy, dù sao hắn đã bị chặt đứt một chân, dẫu rằng để cho hắn áp chế được vết thương thì muốn thu thập hắn cũng không khó khăn.
Trong lòng Phong Phi Vân không ngừng kêu khổ, nhưng mà lại cố gắng giả bộ điềm tĩnh, không dám lộ ra chân tướng chút nào.
Hai tên Tử Tướng hiển nhiên đều là tu vi Thần Cơ sơ kỳ, tùy tiện một tên ra tay thì Phong Phi Vân hiện tại đều không chống đỡ được mười chiêu. Huống chi còn có Tử Linh Tử Kỷ Thương Nguyệt này, chiến lực khẳng định gấp Tử Tướng hàng chục lần trở lên. Nếu như bị nàng nhìn ra manh mối, nếu muốn không bỏ mạng đều khó khăn.
- Thập Tam nương?
Hai tên Tử Tướng đều là hai mặt nhìn nhau, có hơi liếc mắt về hướng Kỷ Thương Nguyệt.
Kỷ Thương Nguyệt vốn tâm tình đã như băng chìm vào sắt, tâm tình sớm bị hủy hoại. Vốn là Tử Linh Tử nên làm được những điều này, nhưng mà bị Phong Phi Vân gọi một tiếng Thập Tam nương, thì nàng vẫn không nhịn được có loại ý nghĩ kích động muốn đánh hắn.
Chẳng lẽ chính mình liền giống như Mẫu Dạ Xoa Hoàng Phong đạo tặc sao?
Đôi mắt nàng cực kì lạnh lẽo, sinh ra hoài nghi đối với Phong Phi Vân. Một kẻ hỗn khất nhi vừa rồi đều vẫn còn yêu đương vụng trộm trong kho củi, so sánh với nàng lại đều còn chạy tới dãy núi Vương Ốc trước một bước, thế này cũng quá không bình thường.
Đôi mắt Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Phong Phi Vân. Nhìn đến khi hắn không ngừng run rẩy, thật giống như có thể nhìn thấu hắn. Đột nhiên, nàng bay vút một bước, trên ngón tay sinh ra hàn quang, nhằm thẳng đến cổ Phong Phi Vân.
Hưu!
Một ngón tay này tới thật sự rất đột nhiên, một cỗ khí lạnh làm cho cổ họng Phong Phi Vân đều đông lạnh đến phát đau, sát khí ngưng tụ lại một điểm, thật giống như một con độc xà cắn ở trên cổ.
Giờ phút này nếu như Phong Phi Vân muốn trốn, tự nhiên có thể gượng gạo tránh thoát một kích này. Nhưng mà cũng tuyệt đối không tránh khỏi chiêu thứ hai của nàng.
- Kịch!
Ngón tay Kỷ Thương Nguyệt ổn định dừng ở trên cổ Phong Phi Vân, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hỗn khất nhi này tựa hồ đích xác chỉ là một người bình thường!
Phong Phi Vân làm bộ mờ mịt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là không có phản ứng lại.
- Chúng ta đi!
Kỷ Thương Nguyệt thu hồi ngón tay, mang theo hai vị Tử Tướng, đuổi theo về hướng chỗ sâu trong dãy núi Vương Ốc. Nhưng mà mới đi được hơn mười bộ, nàng ngừng lại mà nói:
- Kỷ Long, ngươi lưu lại coi chừng tiểu tử kia.
Kỷ Thương Nguyệt ý chí cẩn thận, nàng vẫn không thấy hoàn toàn yên tâm đối với Phong Phi Vân, cho nên liền khiến cho một vị Tử Tướng trong đó canh giữ tiếp, miễn sinh ra sự cố.
- Vâng!
Kỷ Long lạnh lùng lên tiếng, sau đó đương nhiên dừng bước chân lại. Hắn quay đầu, dùng một đôi mắt đen nhánh liếc nhìn Phong Phi Vân.
Kỷ Thương Nguyệt lúc này mới hoàn toàn yên tâm, mang theo một vị Tử Tướng khác biến mất trong màn đêm.
Phong Phi Vân đã biết rõ rất khó lừa gạt nàng. Dù sao có thể trở thành Tử Linh Tử, đều là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một. Bất kể là tâm trí, hay thiên phú bẩm sinh thì đều không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Đại chiến trên bầu trời hồi lâu không dứt, một khối mộ bia cao hơn ba chục thước và Sát Hành Vân quyết đấu ở trong tầng mây nên bị lớp mây đen rất dày che đi. Nếu không có cảnh giới Thần Cơ, căn bản không nhìn thấu tình trạng chiến đấu rốt cuộc đã đến cục diện gì.
Loại thanh thế chỉ có nhân vật cấp bậc Cự Kình mới có thể làm được, những người khác căn bản không chen vào nổi.
Phong Phi Vân nếu đã quyết định muốn báo ân, tự nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Quý Tiểu Nô bị người Kỷ gia bắt, lại càng không nguyện thấy Kỷ Tâm Nô bị đóng băng trọn đời.
- Khụ khụ, đại hiệp, ngươi nhìn trời cao có tia chớp thật lớn a! Xem ra là sắp có mưa to, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ để tránh mưa ?
Phong Phi Vân làm ra vẻ kinh dị, thân thiện nói với Kỷ Long.
Kỷ Long cười lạnh một tiếng. Không ngờ lại coi Linh Thông tuyệt thế của cường giả thành tia chớp, đứa trẻ con này không biết gì thật sự là buồn cười. Vậy mà Kỷ Thương Nguyệt lại để cho ta trông chừng một đứa ngu dốt như vậy, thật đúng là làm điều thừa.
Nếu như đổi làm Kỷ Phong Lãnh, làm sao phải phiền toái như vậy. Trực tiếp chém cho hắn một kiếm, căn bản sẽ không đặc biệt điều động một Tử Tướng đến trông nom hắn.
Cũng chỉ có loại nữ nhân Kỷ Thương Nguyệt mới là lòng dạ đàn bà, không muốn giết lung tung vô tội. Nàng nhất định không làm được đại sự, chỉ tiếc thiên phú bẩm sinh của mình không được cao như nàng, nếu không cũng sẽ không phải làm thủ hạ của nàng.
Hiện tại vừa lúc không người, cứ thế giết chết tiểu tử này, sau đó đi bắt yêu nghiệt kia. Nếu như vận số tốt nói không chừng có thể bắt được yêu nghiệt kia trước cả Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt. Đây chính là một công lớn a!
Trong lòng Kỷ Long sinh ra ý định giết người, khóe miệng có hơi nhếch lên một cái, sau đó đi về hướng tới Phong Phi Vân.
Linh tính của Phong Phi Vân nhạy bén như thế nào, tự nhiên hắn cảm giác thấy sát khí tràn tới trên người hắn tăng vọt lên. Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không tốt, bỗng con ngươi vừa chuyển hướng liền quát to một tiếng:
- Oa! Một giọt nước thật lớn, trôi nổi trên không trung, còn tản ra hào quang trắng.
Tay của Kỷ Long đã nắm ở trên chuôi Chiến Kiếm, nhưng mà bị tiếng kêu cực kì kinh hãi của Phong Phi Vân thu hút. Ánh mắt của hắn nhìn về phía đó, quả nhiên nhìn thấy một giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trên không trung, bên trong thai nghén bóng dáng một tiểu cô nương, nó đang tỏa ra hào quang chói mắt.
- Đồ trẻ con không biết gì, đó là một giọt Linh Tuyền! Trời ạ! Không nghĩ tới ta cũng có thể gặp được tiên vận như vậy.
Đôi mắt Kỷ Long sáng ngời, trực tiếp đạp chân mà bắn lên, đưa tay với hướng về giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trong không khí.
Nhưng mà khi đầu ngón tay hắn còn chưa chạm vào giọt Linh Tuyền, liền cảm giác được hai chân trĩu xuống, không ngờ lại bị người khác túm lấy, giật mạnh về hướng phía dưới.
- Rầm!
Đoạn áo giáp trên bắp chân bị người bóp nát, cả đùi đều bị người ta chém đứt, đầu khớp xương gãy lìa, máu me bay tung tóe. Từ chỗ bắp đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, thiếu chút nữa khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Kè nào đánh lén ta?
Kỷ Long mặc dù chặt đứt một chân, nhưng mà lại vẫn cắn răng vững vàng rơi xuống đất, sau khi chân đứng yên đã lấy linh khí phong bế vòi máu phun ra từ chỗ vết gãy chân.
- Là ông nội của ngươi đây!
Phong Phi Vân ném đi ra ngoài khúc chân gãy cầm trong tay, đưa tay vén vén mái tóc, hai tay bắt sau lưng, rất kiêu ngạo nhìn chăm chú hắn.
Kỷ Long tự nhiên không phải ngu dốt. Đã biết chính mình và Kỷ Thương Nguyệt đều bị hắn lừa gạt. Hỗn khất nhi này không đơn giản, từ đầu đến cuối đều là giả ngây giả dại.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Kỷ Long một mặt trấn áp vết thương thế để trì hoãn thời gian, một mặt lên tiếng hỏi.
Phong Phi Vân tự nhiên là nhìn ra hắn ý đồ, nhưng mà nhưng không nóng nảy, dù sao hắn đã bị chặt đứt một chân, dẫu rằng để cho hắn áp chế được vết thương thì muốn thu thập hắn cũng không khó khăn.
/2057
|